Hai Người Cha Của Tôi
Chương 24: Chuyện Lão Dương (1)
Dương Mạt ra khỏi nhà, lướt ngang qua công viên khu dân cư thì trông thấy Hàn Thời Vũ đang gọi điện thoại với Nhị Đản ở cạnh bồn hoa.
Anh vừa định lên tiếng gọi hắn, lại thoáng khựng bước, đưa mắt nhìn mấy trái bóng đồ chơi đủ màu tán loạn dưới đất.
Anh lại giương mắt nhìn về phía Hàn Thời Vũ. Đúng lúc hắn lại cầm một trái banh quăng đi. Lúc này, chú Border Collie không chạy đi nhặt nữa mà chậm rãi dạo bước đến giỏ banh, gặm một trái ra, thong thả quay về. Hàn Thời Vũ đang tập trung cao độ nghe máy nhận trái banh nọ, ném đi tiếp.
Chuỗi hành động được lặp lại.
“…” Dương Mạt gọi: “Hàn Thời Vũ.”
Cuộc gọi cũng gần kết thúc, Hàn Thời Vũ dặn dò xong xuôi, cúp máy, cười với Dương Mạt một cái. Sau đó lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đi về, cuối cùng cũng thấy đống banh bóng tùm lum màu dưới chân.
Hàn Thời Vũ: “…”
Hắn đảo mắt, thấy nhóc Nhị Đản đang trông cái giỏ rỗng, nằm rạp dưới đất thè lưỡi.
Hàn Thời Vũ thấy mình đang bị động vật bốn chân chế giễu.
“Cái con chó ngáo này.” Hàn Thời Vũ vừa bực vừa buồn cười, “Em còn đang nghĩ sao nó chạy tới chạy lui lắm thế mà không biết mệt?”
Dương Mạt: “…”
Đúng lúc Dương Mạt và Lộc Duyệt Minh đến đây chứng kiến bãi chiến trường. Hai người tỏ vẻ không hiểu, cứ tưởng Nhị Đản làm đổ giỏ banh. Sau khi nghe nghe Dương Mạt kể lại ngắn gọn, Dương Hàn nhún vai, tỏ vẻ mình biết quá mà.
Cô nàng nói với Hàn Thời Vũ: “Con nói đó thôi, nó thông minh hơn bố á.”
Hotsearch Weibo.
#Border_Collie_thông_minh_hơn_Hàn_Thời_Vũ [đầu chó]
@Hàn Thời Vũ:
Ở quê có nuôi một nhóc Border Collie, đi ném banh cho nó chơi. Thế mà nó lấy banh trong giỏ ra lừa mình mới ghê. Mắc gọi điện nên không để ý… không phải người ta bảo sau khi lập nước động vật không được thành tinh nữa à?
Bức ảnh kèm bài đăng là mấy quả banh vương vãi đầy đất, cùng với một cái giỏ rỗng và một chú Border Collie nằm dài ra.
Bình luật hot:
“#Border_Collie_thông_minh_hơn_Hàn_Thời_Vũ”
Trả lời:
Hàn Thời Vũ: “???”
“Đi like dạo mấy bình luận làm HSN quê độ.”
“Sốc! Doanh nhân nổi tiếng họ Hàn làm ra hành động người không bằng chó [đầu chó].”
“Hahahahahahahaha.”
“Chị em khoan ngủ đã! Hết flop rồi nổi dữ nổi dữ rồi!”
“Hahahaha quả bình luận này làm tôi cười vỡ đầu.”
“Chắc nó coi người thành máy bắn bóng tennis cho thú cưng, kiểu chỉ cần ném đi không cần nhặt về ấy.”
Trả lời:
“Border Collie: Mọi người xem chủ mình chơi vui chưa kìa.”
“Border Collie: Chủ mình chơi vui quá nhỉ.”
“Border Collie: Tôi trả giá quá nhiều vì cái nhà này rồi.”
“Tết rồi, suy tính xem bình luận gì để tiễn 1000 hội viên vip Thú Địa ra đảo?”
Trả lời:
“Nghĩ lại xem sao mình chơi không lại hai quả bình luận hot trên kia.”
…
Mai là đêm ba mươi, Lão Dương định dẫn Dương Hàn lên chợ phiên sắm sửa đồ Tết. Lão Dương không thích mua đồ online, cứ thấy nó nhạt nhẽo thiếu không khí thế nào.
Hàn Thời Vũ rảnh rỗi không có gì làm đòi theo cùng, Dương Mạt cất giỏ bóng đi, vừa ra khỏi ban công thì bị Hàn Thời Vũ kéo vào cuộc thảo luận. Dương Hàn nói muốn kéo Tiểu Lộc theo chung, Lộc Duyệt Minh mỉm cười đồng ý. Sau khi lên kế hoạch tất cả công việc cho ngày mai xong. Hàn Lãng và Dương Mạt vào bếp nấu bữa tối cho cả nhà.
Hôm sau, Lão Dương dẫn nhà lên phố chơi. Suốt đường Dương Mạt bị Lão Dương kéo đi chào hỏi hết cô này dì nọ thím kia. So ra Hàn Thời Vũ nhẹ nhàng nhiều, thậm chí còn rảnh rang lựa cà chua người ta bày trên sạp.
Bác bán hàng nhìn hắn bằng ánh mắt dị hợm.
Dương Hàn nghĩ, là mình thấy người đàn ông đeo kính râm lảng vảng trong chợ phiên như người mẫu dạo sàn catwalk, cô nàng cũng sẽ săm soi hắn bằng ánh nhìn kỳ dị.
Lộc Duyệt Minh đứng cạnh cô nàng tỏ vẻ khó lòng tin nổi: “Mình không nghĩ chú sẽ đến mấy nơi thế này.”
Trong ấn tượng của cậu, nhà tư bản tầm cỡ như Hàn Thời Vũ phải gắn liền với những địa điểm cao cấp và những món xa xỉ phẩm, đi du lịch phải bằng máy bay tư nhân hoặc khoang hạng nhất chứ không phải chạy ô tô đường dài, mùi hương trên người phải là nước hoa đắt đỏ chứ sao lại là mùi rau quả tươi ngoài chợ.
Dương Hàn nhìn Lộc Duyệt Minh.
Cô nàng cũng hết nói nổi.
Dương Mạt và Hàn Thời Vũ nhận nuôi năm Dương Hàn bảy tuổi. Lúc mới bước vào gia đình này, khoảng thời gian bé Dương Hàn thích nghi cẩn thận từng li từng tí một rất ngắn ngủi. Hệt như sữa hòa tan vào nước, chỉ mình cần duỗi ra ra một chút xíu là sẽ hoàn toàn tan hút vào trong – Cảm giác ấy khiến Dương Hàn không nói nên lời.
Cô nàng nghĩ hai người cha của mình không giống người bình thường nhưng cũng lại chẳng có gì khác. Hai người nào phải không sờ được, và cũng chỉ là hai cá thể bình thường giữa cuộc sống thường nhật. Dương Hàn ở cùng cả hai không cần vì gia cảnh giàu có mà sống khác đi bản tính trời sinh, nhưng là theo cách thoải mái bình thường nhất, được sống hạnh phúc và được bảo vệ an toàn.
Chẳng hạn như đồ Tết Dương Hàn mặc đây, không đắt, chỉ vài trăm tệ thôi. Nhưng Dương Hàn cảm thấy chúng dễ chịu và xinh xắn.
Quả nhiên, Hàn Thời Vũ và bác bán hàng cò kè mặc cả nảy lửa.
Hàn Thời Vũ tháo kính râm xắn tay áo lên đối chất tay đôi với bác gái. Bác bán hàng lớn tuổi rồi, không biết tổng giám đốc Cực Tấn là cái gì, làn da xỉn màu chồng chất nếp nhăn, bà gân cổ thao thao bất tuyệt ầm ĩ với Hàn Thời Vũ.
Dương Hàn từ xa nhìn lại, cảm thấy đây chính là bức danh họa đủ sức vinh quang chễm chệ trên hotsearch.
Dương Hàn trả lời câu hỏi của Lộc Duyệt Minh: “Chẳng để ý để bụng gì đâu, chẳng ngại đi tới đâu hết.”
Lộc Duyệt Minh bật cười.
Hàn Thời Vũ đã mua xong, xách một bịch cà chua đỏ mọng, nói to: “Wechat hay Alipay!”
Bác già bán rau nghễnh ngãng như gốc cổ thụ già nhất quyết không hòa nhập với thời đại, lắc đầu, giọng khàn khàn: “Khỏi khỏi!”
Hàn Thời Vũ chậc lưỡi, đi khắp nơi đổi tiền mặt về trả.
Bác già vuốt phẳng mấy tờ tiền dúm dó, xua tay chào hắn.
Hàn Thời Vũ quay lại. Bác bán hàng đã tuyên bố cà chua nhà mình là hàng nhà trồng không thuốc trừ sâu, thế là hắn lấy một trái, lấy giấy lau sơ rồi ăn luôn.
Hắn đưa cà chua cho Dương Hàn.
Dương Hàn nhận lấy.
Giờ cô nàng mới biết, trận chiến trả giá vừa rồi không phụ sự chờ đợi của mọi người, hắn trả giá gốc nửa ký từ ba tệ hơn thành bốn tệ rưỡi. Bảo sao lúc tiễn hắn đi trong mắt bà đầy kính nể.
“…” Đó giờ Dương Hàn chưa từng gặp trường hợp nào càng cãi càng hăng như trường hợp này, khó tin hỏi: “Sao bố làm được?”
“Bố cũng không biết nữa.” Hàn Thời Vũ cắn một miếng cà chua, mặt mày ủ dột: “Khó quá.”
Lão Dương cũng nhìn thấy Hàn Thời Vũ và cháu gái cách đó không xa, mặt phơi phới ý cười, trên đường có rất nhiều người quen thuận đường chào hỏi.
Sạp đồ Tết trước mắt chỉ có một tấm bạt to mỏng dính, một nửa treo thẳng giữa hai cái cây, bên trên là chữ Phúc với câu đối xuân. Nửa còn lại trải trên đất bày tượng đất nung, nhang đèn trầm hương và đủ loại đồ trang trí nhựa dát vàng.
Chủ sạp ngồi chính giữa, tay cầm tẩu thuốc.
Thấy Lão Dương và Dương Mạt, chủ sạp nhả khói thuốc, lên tiếng: “Ôi cha, con trai quý hóa của ông về đấy à.”
Lão Dương lừ mắt nhìn chủ sạp, vừa lựa đồ trưng Tết vừa nói: “Hôm nay tôi không cãi lộn với ông, Tết nhất tới nơi rồi.”
Giọng chủ sạp sần rít như chiếc quạt bàn đã cũ, cười phá lên, ông nói: “Vậy ông mua chỗ tôi làm gì.” Ông chỉ tẩu thuốc về sạp hàng đằng kia, “Lên trên đó mà mua.”
Lão Dương thản nhiên: “Hàng nhà ông rẻ.”
Dương Mạt nhìn Lão Dương, gật đầu với chủ sạp chào một tiếng chú.
Tối hôm đó, khi Dương Mạt suy xét sâu sắc kỹ lưỡng lại về chuyện tự dưng dựng vợ gả chồng của mình, anh nhận lấy chiếc nhẫn của Hàn Thời Vũ —— Hắn đặt làm từ trước, trên nhẫn có khắc tên cả hai.
Hai người mượn góc khuất mờ tối bên bồn hoa ôm hôn nhau, tia pháo hoa sáng rực dát trên gương mặt họ.
Hai người về phòng Dương Mạt làm một lần, hành sự xong xuôi đã là nửa đêm, Dương Mạt không buồn ngủ mà vẫn tỉnh táo.
Anh lẳng lặng nhìn chiếc túi mở toang trên đầu giường, bỗng thấy buồn cười —— Anh nhớ lại hồi đại học, khi Hàn Thời Vũ đề nghị muốn được “tiến thêm một bước làm sâu sắc thêm mối quan hệ” với anh, hắn đã lo lắng đến độ chạy ngược chạy xuôi cả tiếng đồng hồ cũng không tìm mua được đồ bảo hộ hợp cỡ.
Cuối cùng, Dương Mạt nhìn hắn xách cả đống nhãn hiệu về —— thậm chí có cả áo mưa mấy loại hương khác nhau nữa, thực sự nghi hoặc hỏi hắn: “Em để ý mấy thứ này lắm à?”
Hàn xử nam lắc đầu, đáp: “Em sợ anh để ý ạ.”
Dương Mạt: “…”
Sau này Hàn Thời Vũ đã tập thành thói quen mang áo mưa theo mỗi lần du lịch xa nhà cùng Dương Mạt.
Dương Mạt rất tỉnh táo, nhưng Hàn Thời Vũ lại buồn ngủ vô cùng, hai tay bám chặt anh, đầu ngả lên cổ anh khẽ khàng hít thở.
Dương Mạt biết vì sao hắn mệt mỏi, nên gọi hắn dậy chẳng chút thương hoa tiếc ngọc: “Hàn Thời Vũ.”
Hàn Thời Vũ ậm ừ giọng mũi: “Dạ…”
Yêu nhau sáu năm, vẻ nghiêm túc của Dương Mạt đã dần mất đi. Anh nói: “Mai mốt đổi chỗ đi.”
Hàn Thời Vũ mở to mắt, tỉnh táo: “Dạ?”
Dương Mạt thản nhiên lặp lại lần nữa: “Mai mốt đổi chỗ đi.”
Đặc biệt là hoạt động thể chất trên giường.
Hàn Thời Vũ nhìn anh, nhìn anh chăm chú, nhìn anh chằm chặp. Ánh sáng ngoài cửa sổ di động trong đôi mắt hắn.
Dương Mạt bị hắn nhìn đến độ chột dạ một cách khó hiểu.
Hàn Thời Vũ ủi đầu vào ngực Dương Mạt, y hệt nhóc con chẳng buồn quan tâm lý lẽ, ăn vạ: “Không chịu.”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt: “Cái gì?”
Hàn Thời Vũ ấm ức: “Không được… anh lớn hơn em anh phải nhường em. Mạt, anh, Mạt Mạt, đàn anh, anh bé ơi…”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt không tài nào nhìn thẳng tên đàn ông được giới truyền thông và nhà nước marketing thổi phồng thành tổng giám đốc Cực Tấn trẻ trung giỏi giang điển trai với chẳng chững chạc lão luyện. Theo độ nổi tiếng của hắn, ống kính và dư luận sau này dần nổi lên một đống thuyết âm mưu, biến hắn thành nhà tư bản cáo già có thể một tay lật mây thành mưa… Nhưng mà.
Bây giờ hắn lại ủn trong chăn nũng nịu bằng cái giọng như nhóc tì chưa dứt sữa.
Chẳng hiểu sao lưng Dương Mạt run lên, tai đỏ lựng, không nhịn nổi đẩy đầu hắn ra: “… Em buông ra ngay cho anh!”
Ngày biết quan hệ của hai người ấy, Lão Dương “bỏ nhà ra đi” suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau ông mới ôm Husky về, không nói năng với Dương Mạt Hàn Thời Vũ một câu nào. Cảnh tượng ông già và chú chó bên nhau sưởi ấm giữa trời tuyết mênh mông thoạt trông đầy tính nghệ thuật.
Sau khi Husky đi, Lão Dương quyết mình cũng phải nuôi một con chó, loài nào thông minh là đẹp nhất – thế là sau này có Border Collie Nhị Đản.
Thẳng mặt ám chỉ với Dương Mạt: Nuôi đứa con không bằng đi nuôi chó.
Trước khi đi, Dương Mạt còn muốn xuống nước xin lỗi Lão Dương, để ông nghĩ thoáng hơn. Nhưng Lão Dương không cho anh cơ hội này.
Vậy là Dương Mạt vẫn ôm nuối tiếc về. Chỉ là cuối cùng cũng bộc lộ tâm sự bao nhiêu năm giấu trong lòng ra với Lão Dương, tâm trạng Dương Mạt phần nào thư thả hơn nhiều.
Về chuyện vì sao Lão Dương từ từ chấp nhận hai người, Dương Mạt hoàn toàn xem như do thời gian mà thành.
… Mãi sau này, Dương Mạt mới nghe kể, có lần Lão Dương đã cãi nhau với người ta trên đường đi chợ.
Mấy ông bà kia không chấp nhận đồng tính luyến ái, thấy đó là chuyện quá sức hoang đường, giữa lúc bàn tán với nhau còn lôi cả Dương Mạt vào.
Chuyện này là ông chủ sạp bán đồ Tết nói với anh.
Chủ sạp kể, khi ấy Lão Dương gân cổ lên cự cãi, chửi nhau căng thẳng cả lên, đỏ mặt tía tai nói: “Dương Mạt lập nghiệp trên kia tháng nào cũng gửi về nhà mấy chục ngàn, năm nào cũng về thăm tôi. Mấy người có đẻ nữa cũng không được thằng con trai nào như nó đâu!”
Người kia vốn lần lượt lên tiếng giành giật, bỗng á khẩu không trả lời được.
Người bên cạnh lầm bầm: “Chẳng phải ông có mỗi thằng con trai đấy chứ gì, tốt mấy nữa thì sao, yêu đàn ông thì không phải hết người nối dõi rồi?”
Lão Dương quát tháo: “Dương Mạt khởi nghiệp, dẫn dắt đội mình vô địch hacker thế giới, đem vinh quang về cho đất nước! Tên nhà họ Dương đây đã viết trên cúp thưởng với bách khoa đủ rạng rỡ tổ tông rồi! Nó muốn ở với ai tôi tôi còn chưa nói gì, mấy người nuôi nó được ngày nào hay cho nó ăn được bữa cơm nào chưa, liên quan quái gì tới mấy người!?”
Lão Dương một mình một ngựa, gió lạnh thổi thốc vào tay áo, kiêu ngạo giữ thẳng sống lưng.
Cuối cùng chủ sạp phải kéo ông ra ngoài. Ông già vẫn chưa chịu phục, ầm ĩ với chủ sạp một trận nữa mới hả giận.
Khi Dương Mạt nghe chủ sạp vừa cười vừa kể câu chuyện vui ấy, anh đứng sững người hồi lâu.
Đến tận bây giờ Lão Dương chưa từng kể anh nghe chuyện này.
Anh nhìn Lão Dương, ông cúi người xuống, chọn đồ trưng Tết dúi vào ngực Dương Mạt. Anh cầm lấy.
Lúc này, Dương Mạt nhìn thấy bên tóc mai Lão Dương đã bạc trắng thêm nhiều, chúng như có sự sống, dần lớn lên trong hồi ức của anh.
Dương Mạt chợt rất muốn đưa tay chạm thử.
Lão Dương đứng dậy, gọi anh: “Dương Mạt.”
Dương Mạt đáp lại.
Lão Dương hỏi: “Con với Hàn Thời Vũ quen nhau bao nhiêu năm.”
Năm nay Dương Mạt 36 tuổi, họ gặp nhau vào những năm tháng thơ ngây nhất thời sinh viên. Khi ấy Hàn Thời Vũ 18, Dương Mạt 19.
Dương Mạt chỉ trả lời ngắn gọn: “Lâu lắm rồi.”
“Đến tuổi ba, mấy đứa ra nước ngoài sống đi.” Lão Dương khoanh tay: “Dân ở đây nhiều người không hiểu được.”
Trái tim Dương Mạt như bị ai đâm nhói, bỗng nhớ lại những lời cáu giận mình từng thốt ra với Lão Dương.
“Nước mình tốt mà, bọn con vẫn sẽ ở đây mãi. Dương Hàn… cũng thế.” Dương Mạt đáp: “Sau này mỗi năm tụi con sẽ về nhà.”
Lão Dương ngơ ngác. Ông quay đầu, nhìn đứa con hư đốn ngỗ nghịch, thật lâu.
Dương Mạt cho rằng ông muốn nói gì đó, im lặng không lên tiếng. Đến khi Lão Dương thở dài, chắp tay đi sang chỗ khác.
Dương Mạt nhìn bóng lưng ông, chuẩn bị đi theo sau khi bị chủ sạp ngăn lại.
Ông cười: “Trả tiền đi.”
Dương Mạt: “… À.”
“Mỗi lần sắp quỵt nợ ổng lại bắt đầu cò cưa kéo đông kéo tây.” Chủ sạp vừa hút thuốc vừa cười: “Coi đó, dám chắc là không mang đủ tiền.”
Dương Mạt: “…”
Anh vừa định lên tiếng gọi hắn, lại thoáng khựng bước, đưa mắt nhìn mấy trái bóng đồ chơi đủ màu tán loạn dưới đất.
Anh lại giương mắt nhìn về phía Hàn Thời Vũ. Đúng lúc hắn lại cầm một trái banh quăng đi. Lúc này, chú Border Collie không chạy đi nhặt nữa mà chậm rãi dạo bước đến giỏ banh, gặm một trái ra, thong thả quay về. Hàn Thời Vũ đang tập trung cao độ nghe máy nhận trái banh nọ, ném đi tiếp.
Chuỗi hành động được lặp lại.
“…” Dương Mạt gọi: “Hàn Thời Vũ.”
Cuộc gọi cũng gần kết thúc, Hàn Thời Vũ dặn dò xong xuôi, cúp máy, cười với Dương Mạt một cái. Sau đó lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đi về, cuối cùng cũng thấy đống banh bóng tùm lum màu dưới chân.
Hàn Thời Vũ: “…”
Hắn đảo mắt, thấy nhóc Nhị Đản đang trông cái giỏ rỗng, nằm rạp dưới đất thè lưỡi.
Hàn Thời Vũ thấy mình đang bị động vật bốn chân chế giễu.
“Cái con chó ngáo này.” Hàn Thời Vũ vừa bực vừa buồn cười, “Em còn đang nghĩ sao nó chạy tới chạy lui lắm thế mà không biết mệt?”
Dương Mạt: “…”
Đúng lúc Dương Mạt và Lộc Duyệt Minh đến đây chứng kiến bãi chiến trường. Hai người tỏ vẻ không hiểu, cứ tưởng Nhị Đản làm đổ giỏ banh. Sau khi nghe nghe Dương Mạt kể lại ngắn gọn, Dương Hàn nhún vai, tỏ vẻ mình biết quá mà.
Cô nàng nói với Hàn Thời Vũ: “Con nói đó thôi, nó thông minh hơn bố á.”
Hotsearch Weibo.
#Border_Collie_thông_minh_hơn_Hàn_Thời_Vũ [đầu chó]
@Hàn Thời Vũ:
Ở quê có nuôi một nhóc Border Collie, đi ném banh cho nó chơi. Thế mà nó lấy banh trong giỏ ra lừa mình mới ghê. Mắc gọi điện nên không để ý… không phải người ta bảo sau khi lập nước động vật không được thành tinh nữa à?
Bức ảnh kèm bài đăng là mấy quả banh vương vãi đầy đất, cùng với một cái giỏ rỗng và một chú Border Collie nằm dài ra.
Bình luật hot:
“#Border_Collie_thông_minh_hơn_Hàn_Thời_Vũ”
Trả lời:
Hàn Thời Vũ: “???”
“Đi like dạo mấy bình luận làm HSN quê độ.”
“Sốc! Doanh nhân nổi tiếng họ Hàn làm ra hành động người không bằng chó [đầu chó].”
“Hahahahahahahaha.”
“Chị em khoan ngủ đã! Hết flop rồi nổi dữ nổi dữ rồi!”
“Hahahaha quả bình luận này làm tôi cười vỡ đầu.”
“Chắc nó coi người thành máy bắn bóng tennis cho thú cưng, kiểu chỉ cần ném đi không cần nhặt về ấy.”
Trả lời:
“Border Collie: Mọi người xem chủ mình chơi vui chưa kìa.”
“Border Collie: Chủ mình chơi vui quá nhỉ.”
“Border Collie: Tôi trả giá quá nhiều vì cái nhà này rồi.”
“Tết rồi, suy tính xem bình luận gì để tiễn 1000 hội viên vip Thú Địa ra đảo?”
Trả lời:
“Nghĩ lại xem sao mình chơi không lại hai quả bình luận hot trên kia.”
…
Mai là đêm ba mươi, Lão Dương định dẫn Dương Hàn lên chợ phiên sắm sửa đồ Tết. Lão Dương không thích mua đồ online, cứ thấy nó nhạt nhẽo thiếu không khí thế nào.
Hàn Thời Vũ rảnh rỗi không có gì làm đòi theo cùng, Dương Mạt cất giỏ bóng đi, vừa ra khỏi ban công thì bị Hàn Thời Vũ kéo vào cuộc thảo luận. Dương Hàn nói muốn kéo Tiểu Lộc theo chung, Lộc Duyệt Minh mỉm cười đồng ý. Sau khi lên kế hoạch tất cả công việc cho ngày mai xong. Hàn Lãng và Dương Mạt vào bếp nấu bữa tối cho cả nhà.
Hôm sau, Lão Dương dẫn nhà lên phố chơi. Suốt đường Dương Mạt bị Lão Dương kéo đi chào hỏi hết cô này dì nọ thím kia. So ra Hàn Thời Vũ nhẹ nhàng nhiều, thậm chí còn rảnh rang lựa cà chua người ta bày trên sạp.
Bác bán hàng nhìn hắn bằng ánh mắt dị hợm.
Dương Hàn nghĩ, là mình thấy người đàn ông đeo kính râm lảng vảng trong chợ phiên như người mẫu dạo sàn catwalk, cô nàng cũng sẽ săm soi hắn bằng ánh nhìn kỳ dị.
Lộc Duyệt Minh đứng cạnh cô nàng tỏ vẻ khó lòng tin nổi: “Mình không nghĩ chú sẽ đến mấy nơi thế này.”
Trong ấn tượng của cậu, nhà tư bản tầm cỡ như Hàn Thời Vũ phải gắn liền với những địa điểm cao cấp và những món xa xỉ phẩm, đi du lịch phải bằng máy bay tư nhân hoặc khoang hạng nhất chứ không phải chạy ô tô đường dài, mùi hương trên người phải là nước hoa đắt đỏ chứ sao lại là mùi rau quả tươi ngoài chợ.
Dương Hàn nhìn Lộc Duyệt Minh.
Cô nàng cũng hết nói nổi.
Dương Mạt và Hàn Thời Vũ nhận nuôi năm Dương Hàn bảy tuổi. Lúc mới bước vào gia đình này, khoảng thời gian bé Dương Hàn thích nghi cẩn thận từng li từng tí một rất ngắn ngủi. Hệt như sữa hòa tan vào nước, chỉ mình cần duỗi ra ra một chút xíu là sẽ hoàn toàn tan hút vào trong – Cảm giác ấy khiến Dương Hàn không nói nên lời.
Cô nàng nghĩ hai người cha của mình không giống người bình thường nhưng cũng lại chẳng có gì khác. Hai người nào phải không sờ được, và cũng chỉ là hai cá thể bình thường giữa cuộc sống thường nhật. Dương Hàn ở cùng cả hai không cần vì gia cảnh giàu có mà sống khác đi bản tính trời sinh, nhưng là theo cách thoải mái bình thường nhất, được sống hạnh phúc và được bảo vệ an toàn.
Chẳng hạn như đồ Tết Dương Hàn mặc đây, không đắt, chỉ vài trăm tệ thôi. Nhưng Dương Hàn cảm thấy chúng dễ chịu và xinh xắn.
Quả nhiên, Hàn Thời Vũ và bác bán hàng cò kè mặc cả nảy lửa.
Hàn Thời Vũ tháo kính râm xắn tay áo lên đối chất tay đôi với bác gái. Bác bán hàng lớn tuổi rồi, không biết tổng giám đốc Cực Tấn là cái gì, làn da xỉn màu chồng chất nếp nhăn, bà gân cổ thao thao bất tuyệt ầm ĩ với Hàn Thời Vũ.
Dương Hàn từ xa nhìn lại, cảm thấy đây chính là bức danh họa đủ sức vinh quang chễm chệ trên hotsearch.
Dương Hàn trả lời câu hỏi của Lộc Duyệt Minh: “Chẳng để ý để bụng gì đâu, chẳng ngại đi tới đâu hết.”
Lộc Duyệt Minh bật cười.
Hàn Thời Vũ đã mua xong, xách một bịch cà chua đỏ mọng, nói to: “Wechat hay Alipay!”
Bác già bán rau nghễnh ngãng như gốc cổ thụ già nhất quyết không hòa nhập với thời đại, lắc đầu, giọng khàn khàn: “Khỏi khỏi!”
Hàn Thời Vũ chậc lưỡi, đi khắp nơi đổi tiền mặt về trả.
Bác già vuốt phẳng mấy tờ tiền dúm dó, xua tay chào hắn.
Hàn Thời Vũ quay lại. Bác bán hàng đã tuyên bố cà chua nhà mình là hàng nhà trồng không thuốc trừ sâu, thế là hắn lấy một trái, lấy giấy lau sơ rồi ăn luôn.
Hắn đưa cà chua cho Dương Hàn.
Dương Hàn nhận lấy.
Giờ cô nàng mới biết, trận chiến trả giá vừa rồi không phụ sự chờ đợi của mọi người, hắn trả giá gốc nửa ký từ ba tệ hơn thành bốn tệ rưỡi. Bảo sao lúc tiễn hắn đi trong mắt bà đầy kính nể.
“…” Đó giờ Dương Hàn chưa từng gặp trường hợp nào càng cãi càng hăng như trường hợp này, khó tin hỏi: “Sao bố làm được?”
“Bố cũng không biết nữa.” Hàn Thời Vũ cắn một miếng cà chua, mặt mày ủ dột: “Khó quá.”
Lão Dương cũng nhìn thấy Hàn Thời Vũ và cháu gái cách đó không xa, mặt phơi phới ý cười, trên đường có rất nhiều người quen thuận đường chào hỏi.
Sạp đồ Tết trước mắt chỉ có một tấm bạt to mỏng dính, một nửa treo thẳng giữa hai cái cây, bên trên là chữ Phúc với câu đối xuân. Nửa còn lại trải trên đất bày tượng đất nung, nhang đèn trầm hương và đủ loại đồ trang trí nhựa dát vàng.
Chủ sạp ngồi chính giữa, tay cầm tẩu thuốc.
Thấy Lão Dương và Dương Mạt, chủ sạp nhả khói thuốc, lên tiếng: “Ôi cha, con trai quý hóa của ông về đấy à.”
Lão Dương lừ mắt nhìn chủ sạp, vừa lựa đồ trưng Tết vừa nói: “Hôm nay tôi không cãi lộn với ông, Tết nhất tới nơi rồi.”
Giọng chủ sạp sần rít như chiếc quạt bàn đã cũ, cười phá lên, ông nói: “Vậy ông mua chỗ tôi làm gì.” Ông chỉ tẩu thuốc về sạp hàng đằng kia, “Lên trên đó mà mua.”
Lão Dương thản nhiên: “Hàng nhà ông rẻ.”
Dương Mạt nhìn Lão Dương, gật đầu với chủ sạp chào một tiếng chú.
Tối hôm đó, khi Dương Mạt suy xét sâu sắc kỹ lưỡng lại về chuyện tự dưng dựng vợ gả chồng của mình, anh nhận lấy chiếc nhẫn của Hàn Thời Vũ —— Hắn đặt làm từ trước, trên nhẫn có khắc tên cả hai.
Hai người mượn góc khuất mờ tối bên bồn hoa ôm hôn nhau, tia pháo hoa sáng rực dát trên gương mặt họ.
Hai người về phòng Dương Mạt làm một lần, hành sự xong xuôi đã là nửa đêm, Dương Mạt không buồn ngủ mà vẫn tỉnh táo.
Anh lẳng lặng nhìn chiếc túi mở toang trên đầu giường, bỗng thấy buồn cười —— Anh nhớ lại hồi đại học, khi Hàn Thời Vũ đề nghị muốn được “tiến thêm một bước làm sâu sắc thêm mối quan hệ” với anh, hắn đã lo lắng đến độ chạy ngược chạy xuôi cả tiếng đồng hồ cũng không tìm mua được đồ bảo hộ hợp cỡ.
Cuối cùng, Dương Mạt nhìn hắn xách cả đống nhãn hiệu về —— thậm chí có cả áo mưa mấy loại hương khác nhau nữa, thực sự nghi hoặc hỏi hắn: “Em để ý mấy thứ này lắm à?”
Hàn xử nam lắc đầu, đáp: “Em sợ anh để ý ạ.”
Dương Mạt: “…”
Sau này Hàn Thời Vũ đã tập thành thói quen mang áo mưa theo mỗi lần du lịch xa nhà cùng Dương Mạt.
Dương Mạt rất tỉnh táo, nhưng Hàn Thời Vũ lại buồn ngủ vô cùng, hai tay bám chặt anh, đầu ngả lên cổ anh khẽ khàng hít thở.
Dương Mạt biết vì sao hắn mệt mỏi, nên gọi hắn dậy chẳng chút thương hoa tiếc ngọc: “Hàn Thời Vũ.”
Hàn Thời Vũ ậm ừ giọng mũi: “Dạ…”
Yêu nhau sáu năm, vẻ nghiêm túc của Dương Mạt đã dần mất đi. Anh nói: “Mai mốt đổi chỗ đi.”
Hàn Thời Vũ mở to mắt, tỉnh táo: “Dạ?”
Dương Mạt thản nhiên lặp lại lần nữa: “Mai mốt đổi chỗ đi.”
Đặc biệt là hoạt động thể chất trên giường.
Hàn Thời Vũ nhìn anh, nhìn anh chăm chú, nhìn anh chằm chặp. Ánh sáng ngoài cửa sổ di động trong đôi mắt hắn.
Dương Mạt bị hắn nhìn đến độ chột dạ một cách khó hiểu.
Hàn Thời Vũ ủi đầu vào ngực Dương Mạt, y hệt nhóc con chẳng buồn quan tâm lý lẽ, ăn vạ: “Không chịu.”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt: “Cái gì?”
Hàn Thời Vũ ấm ức: “Không được… anh lớn hơn em anh phải nhường em. Mạt, anh, Mạt Mạt, đàn anh, anh bé ơi…”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt không tài nào nhìn thẳng tên đàn ông được giới truyền thông và nhà nước marketing thổi phồng thành tổng giám đốc Cực Tấn trẻ trung giỏi giang điển trai với chẳng chững chạc lão luyện. Theo độ nổi tiếng của hắn, ống kính và dư luận sau này dần nổi lên một đống thuyết âm mưu, biến hắn thành nhà tư bản cáo già có thể một tay lật mây thành mưa… Nhưng mà.
Bây giờ hắn lại ủn trong chăn nũng nịu bằng cái giọng như nhóc tì chưa dứt sữa.
Chẳng hiểu sao lưng Dương Mạt run lên, tai đỏ lựng, không nhịn nổi đẩy đầu hắn ra: “… Em buông ra ngay cho anh!”
Ngày biết quan hệ của hai người ấy, Lão Dương “bỏ nhà ra đi” suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau ông mới ôm Husky về, không nói năng với Dương Mạt Hàn Thời Vũ một câu nào. Cảnh tượng ông già và chú chó bên nhau sưởi ấm giữa trời tuyết mênh mông thoạt trông đầy tính nghệ thuật.
Sau khi Husky đi, Lão Dương quyết mình cũng phải nuôi một con chó, loài nào thông minh là đẹp nhất – thế là sau này có Border Collie Nhị Đản.
Thẳng mặt ám chỉ với Dương Mạt: Nuôi đứa con không bằng đi nuôi chó.
Trước khi đi, Dương Mạt còn muốn xuống nước xin lỗi Lão Dương, để ông nghĩ thoáng hơn. Nhưng Lão Dương không cho anh cơ hội này.
Vậy là Dương Mạt vẫn ôm nuối tiếc về. Chỉ là cuối cùng cũng bộc lộ tâm sự bao nhiêu năm giấu trong lòng ra với Lão Dương, tâm trạng Dương Mạt phần nào thư thả hơn nhiều.
Về chuyện vì sao Lão Dương từ từ chấp nhận hai người, Dương Mạt hoàn toàn xem như do thời gian mà thành.
… Mãi sau này, Dương Mạt mới nghe kể, có lần Lão Dương đã cãi nhau với người ta trên đường đi chợ.
Mấy ông bà kia không chấp nhận đồng tính luyến ái, thấy đó là chuyện quá sức hoang đường, giữa lúc bàn tán với nhau còn lôi cả Dương Mạt vào.
Chuyện này là ông chủ sạp bán đồ Tết nói với anh.
Chủ sạp kể, khi ấy Lão Dương gân cổ lên cự cãi, chửi nhau căng thẳng cả lên, đỏ mặt tía tai nói: “Dương Mạt lập nghiệp trên kia tháng nào cũng gửi về nhà mấy chục ngàn, năm nào cũng về thăm tôi. Mấy người có đẻ nữa cũng không được thằng con trai nào như nó đâu!”
Người kia vốn lần lượt lên tiếng giành giật, bỗng á khẩu không trả lời được.
Người bên cạnh lầm bầm: “Chẳng phải ông có mỗi thằng con trai đấy chứ gì, tốt mấy nữa thì sao, yêu đàn ông thì không phải hết người nối dõi rồi?”
Lão Dương quát tháo: “Dương Mạt khởi nghiệp, dẫn dắt đội mình vô địch hacker thế giới, đem vinh quang về cho đất nước! Tên nhà họ Dương đây đã viết trên cúp thưởng với bách khoa đủ rạng rỡ tổ tông rồi! Nó muốn ở với ai tôi tôi còn chưa nói gì, mấy người nuôi nó được ngày nào hay cho nó ăn được bữa cơm nào chưa, liên quan quái gì tới mấy người!?”
Lão Dương một mình một ngựa, gió lạnh thổi thốc vào tay áo, kiêu ngạo giữ thẳng sống lưng.
Cuối cùng chủ sạp phải kéo ông ra ngoài. Ông già vẫn chưa chịu phục, ầm ĩ với chủ sạp một trận nữa mới hả giận.
Khi Dương Mạt nghe chủ sạp vừa cười vừa kể câu chuyện vui ấy, anh đứng sững người hồi lâu.
Đến tận bây giờ Lão Dương chưa từng kể anh nghe chuyện này.
Anh nhìn Lão Dương, ông cúi người xuống, chọn đồ trưng Tết dúi vào ngực Dương Mạt. Anh cầm lấy.
Lúc này, Dương Mạt nhìn thấy bên tóc mai Lão Dương đã bạc trắng thêm nhiều, chúng như có sự sống, dần lớn lên trong hồi ức của anh.
Dương Mạt chợt rất muốn đưa tay chạm thử.
Lão Dương đứng dậy, gọi anh: “Dương Mạt.”
Dương Mạt đáp lại.
Lão Dương hỏi: “Con với Hàn Thời Vũ quen nhau bao nhiêu năm.”
Năm nay Dương Mạt 36 tuổi, họ gặp nhau vào những năm tháng thơ ngây nhất thời sinh viên. Khi ấy Hàn Thời Vũ 18, Dương Mạt 19.
Dương Mạt chỉ trả lời ngắn gọn: “Lâu lắm rồi.”
“Đến tuổi ba, mấy đứa ra nước ngoài sống đi.” Lão Dương khoanh tay: “Dân ở đây nhiều người không hiểu được.”
Trái tim Dương Mạt như bị ai đâm nhói, bỗng nhớ lại những lời cáu giận mình từng thốt ra với Lão Dương.
“Nước mình tốt mà, bọn con vẫn sẽ ở đây mãi. Dương Hàn… cũng thế.” Dương Mạt đáp: “Sau này mỗi năm tụi con sẽ về nhà.”
Lão Dương ngơ ngác. Ông quay đầu, nhìn đứa con hư đốn ngỗ nghịch, thật lâu.
Dương Mạt cho rằng ông muốn nói gì đó, im lặng không lên tiếng. Đến khi Lão Dương thở dài, chắp tay đi sang chỗ khác.
Dương Mạt nhìn bóng lưng ông, chuẩn bị đi theo sau khi bị chủ sạp ngăn lại.
Ông cười: “Trả tiền đi.”
Dương Mạt: “… À.”
“Mỗi lần sắp quỵt nợ ổng lại bắt đầu cò cưa kéo đông kéo tây.” Chủ sạp vừa hút thuốc vừa cười: “Coi đó, dám chắc là không mang đủ tiền.”
Dương Mạt: “…”