Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
Chương 20: [VƯỜN TRƯỜNG] Giáo hoa đùa bỡn
Bác sĩ vừa bước vào cửa đã bị mùi hương dâm mỹ trong phòng kích thích làm hạ thân căng thẳng, sau khi thấy được nam sinh dựa vào trên giường lồng ngực đầy máu liền vội vội vàng vàng chạy tới băng bó lại vết thương, chỉ là trong gian phòng cách vách vẫn luôn truyền ra âm thanh kiều mị làm bọn hắn không thể tập trung, dương vật bị che đậy dưới áo blouse trắng cũng bắt đầu đứng lên, nhóm bác sĩ vội vàng khom lưng, cố gắng che đậy trạng thái quẫn bách của bản thân, trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy thực hiện chức trách chữa bệnh của mình.
Sau khi băng bó xong, một vị bác sĩ trung niên đưa tay lên trán lau mồ hôi, sau đó dặn dò: "Người trẻ tuổi quan trọng nhất vẫn là thân thể, thời điểm cần khắc chế thì nên khắc chế một chút."
Bác sĩ vừa ra khỏi cửa, Lục Kỳ Thần đã mở cửa phòng cách vách ra, giống như cố ý mà khoe khoang mỹ nhân trong ngực, hành động này chẳng khác gì cười nhạo thảm trạng của em trai, anh bóp bóp vòng eo tinh tế của Dư Ổ, đem người thốt ra những tiếng rên rỉ ngày càng dâm đãng, khiến Lục Kỳ Thâm nằm trên giường bệnh phải đỏ mắt ghen tị, cố gắng chịu đựng hạ thân sắp nổ mạnh, lại ảo tưởng thứ mỹ nhân đang nuốt vào kia là côn thịt của y, lỗ đít vừa chặt lại vừa nóng bị y địt thành màu sắc thối nát.
Dư Ổ cũng không hề phụ sự mong đợi của mọi người, tiếng kêu sau còn dâm hơn tiếng kêu trước: "A...a... sâu quá.... a.... chú địt con đĩ mạnh quá.... a.... a... phải bị địt hỏng.... "
Lục Kỳ Thâm trên giường bệnh ánh mắt nặng nề, nhìn thẳng vào bọn họ, cặc lớn vẫn luôn đứng thẳng không hề có ý định đi xuống, cuối cùng là Lục Kỳ Thần đại phát từ bi để Dư Ổ khẩu giao cho em trai mình bắn ra.
Lục Kỳ Thâm ấn đầu mỹ nhân, trầm giọng nói: "Đĩ điếm, chờ tôi tốt lên sẽ địt chết em, đem em biến thành bao cặc của anh em tôi."
"A...a...a..." Dư Ổ căng miệng, nuốt vào trong cặc lớn nóng hổi, trên da thịt tuyết trắng đều là dấu vết dâm mỹ, câu người khiến người vừa đi xuống dục vọng lại phải đứng lên.
Những ngày Lục Kỳ Thâm nhập viện, Dư Ổ vẫn luôn ở viện cùng y, Lục Kỳ Thần mỗi ngày tan tầm trở về đều sẽ đem cậu đụ địt một trận trong phòng bệnh, làm vết thương của Lục Kỳ Thâm lại nứt ra vài lần, sau khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, Lục Kỳ Thâm liền hóa thành động vật ăn thịt đói khát, y đem Dư Ổ tới từng góc mà điên cuồng làm tình, địt đến mỹ nhân mất khống chế bắn ra, địt đến cậu dâm thủy chảy ròng khóc kêu phải làm chó cái của bọn họ cả đời.
Dư Hàng bị đưa ra nước ngoài, vì không muốn bị nam nhân nhốt trong lồng giam, Dư Ổ không có nhà để về chỉ có thể giãy giụa một chút, mãi cho tới khi vì mất đi che chở mà bị quấy rầy, cậu mới đau lòng thương tâm mà nhào vào lồng ngực cao lớn của nam nhân, nhỏ giọng cầu xin nam nhân che chở, cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến cho nam nhân cả đời. Lục Kỳ Thần sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, thanh âm ôn nhu tới cực hạn: "Tiểu Ổ mỗi ngày chỉ cần nằm trên giường ngoan ngoãn mở chân ra, chú đây liền yêu em, dù em có muốn sao trên trời chú cũng hái xuống cho em."
Dư Ổ chôn trong ngực anh khóc lóc nức nở, đáy lòng mắng nam nhân quỷ kế đa đoan, "Tiểu Ổ rất thích chú, phải làm chó cái cho chú cả đời."
Ngón tay nam nhân theo quần chui vào sờ nắn kẽ mông, theo dâm thủy cắm vào lỗ nhỏ, thanh âm khàn khàn ám chỉ dụ dỗ mỹ nhân: "Vậy bây giờ Tiểu Ổ nên làm gì để chú cao hứng?"
Dư Ổ ôm cổ anh, nâng mông lên, kẹp chặt ngón tay đang cắm trong tràng đạo, phe phẩy mông cầu địt, "Tiểu Ổ xin chú, địt vào đi, đem Tiểu Ổ địt nát đi...."
Căn cặc thô to địt vào chỗ sâu trong lỗ đít, nếp nhăn nơi cửa lỗ bị căng ra, thịt mềm bị địt thành màu đỏ diễm lệ, dâm thủy "òm ọp òm ọp" theo thân cặc đâm vào rút ra mà bắn khắp quần áo, tiếng da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng rên rỉ, "A... a... chú ơi.... a.... cặc thật to... sâu quá... chú muốn đem Tiểu Ổ địt chết rồi...."
Như vậy Dư Ổ mỗi ngày đều như đĩ nhỏ mở chân chào đón anh em bọn họ đụ địt, hai năm này giá trị công lược của Lục Kỳ Thâm luôn dừng lại ở 98%, kém một chút là đầy, điều này khiến Dư Ổ rất buồn bực.
Tiếng chuông tan học vang lên, các nam sinh cao lớn soái khí đều đứng ở cửa lớp, thấy bóng dáng của mỹ nhân ra tới liền nhanh chóng tiến lên mời: "Bạn học Dư, phía cửa bắc vừa có một nhà ăn khai trương không tồi, chúng ta cùng nhau đi ăn đi?"
"Bạn học Dư, bộ phim điện ảnh kia đã ra mắt, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?"
Tầm mắt mọi người đi tới đi lui đều vô tình đặt ở bên này, trong mắt đều là kinh diễm cùng ước ao, bọn họ cũng hy vọng chính mình có thể dũng cảm giống nam sinh đó, dám tiến lên mời mỹ nhân hẹn hò, "Dư giáo hoa lại bị người khác cản đường."
Danh hiệu giáo hoa này theo Dư Ổ từ cao trung tới đại học.
Lục Kỳ Thâm mang theo gương mặt âm trầm tiến lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai nam sinh vừa mời chào, nam sinh xoay người, vốn định phát giận với người quấy rầy mình nhưng vừa nhìn thấy Lục Kỳ Thâm thì lại héo xuống, cười ha ha nói: "Giáo thảo Lục."
"Tránh ra." Lục Kỳ Thâm lạnh lùng mở miệng, bàn tay bắt lấy thanh niên đang dựa vào cạnh cửa tươi cười, "Ổ Ổ."
"Kỳ Thâm, anh tới rồi." Đôi mắt hồ ly chớp chớp, Dư Ổ nhón chân vòng hai tay ôm lấy cổ nam sinh cao lớn, khuôn mặt mang đầy ý cười, không hề có chút chột dạ về hành vi trêu chọc đào hoa của mình.
Thanh niên vừa bị đối xử lạnh lùng bực bội đi vòng qua hai người bọn họ, đi tới chỗ bạn học nói: "Mấy hôm trước không phải Dư Ổ vừa bị chụp được đang cùng Lục Kỳ Thần hôn môi sao? Sao hôm nay lại còn quấn lấy Lục Kỳ Thâm nữa?"
Xu hướng tính dục của Dư Ổ đã công khai từ lúc nhập học, điều này khiến trái tim của biết bao nữ sinh tan vỡ đầy đất, các nam sinh thì đều chờ mong mỹ nhân trở lại độc thân, hy vọng mỹ nhân có thể liếc mắt nhìn mình một cái, khát vọng được rủ lòng thương xót.
"Lại câu dẫn khắp nơi." Lục Kỳ Thâm xoa nắn eo cậu, đem người nhét vào ghế sau xe, tài xế trẻ tuổi muốn lên tiếng xin tha cho mỹ nhân, cuối cùng lại bị một câu "Lái xe." lạnh lùng của Lục Kỳ Thâm ngăn lại.
Đem người ôm vào trong ngực, bàn tay cậu nhẹ nhàng xoa nắn hạ thân ai kia, hơi thở của thanh niên lập tức trở nên thô nặng, y cúi đầu có chút thành kính xen lẫn với dục sắc hôn lên cần cổ thon dài của nam sinh.
"A... Kỳ Thâm.... không cần... " Dư Ổ ngẩng cao cổ thừa nhận từng cái liếm láp của thanh niên, ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc, như muốn ấn vào lại như muốn đẩy ra, Lục Kỳ Thâm cắn mạnh một ngụm, lạnh lẽo trong mắt tan đi, chỉ còn lại tình dục cùng tình yêu.
Thời gian hai năm đã biến Lục Kỳ Thâm từ nam hài ngây ngô thành thanh niên anh tuấn thành thục, Dư Ổ cùng y học chung một trường đại học nhưng không cùng chuyên ngành, mỗi ngày cậu đều cùng Lục Kỳ Thâm đến trường rồi lại về nhà, anh em Lục gia đem cậu ngăn cách với mọi xã giao bên ngoài, đem cậu nuôi dưỡng đến kiều mị mà "ngây thơ", ngoại trừ bọn họ thì không cho cậu giao tiếp với nam nhân nào khác nữa, ngay cả ba ba của cậu, cũng chỉ cố định một tháng được gặp vài lần.
"Lại câu dẫn người khác thì đừng nghĩ tới chuyện đi học nữa." Tay Lục Kỳ Thâm chui vào vạt áo, vân vê xoa nắn hai đầu vú dần đứng thẳng của mỹ nhân, nếu không phải cần đến công ty ngay lập tức, y chắc chắn sẽ đem mỹ nhân ấn trên xe đụ địt một trận đã đời, nhưng trừ bỏ bước cuối cùng, mỹ nhân cũng đã bị y dâm loạn mất đi sức lực, mềm mại không xương dựa vào trong ngực y chịu sự vỗ về chơi đùa, vừa thở hổn hển vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, đèn nê ông sặc sỡ đem cả thành thị chiếu sáng, trên đường phố, ven đường có màn hình lớn, trên đó đều là poster của một người, nam sinh soái khí mặc đồng phục thể thao màu đỏ, là cầu thủ nổi tiếng của câu lạc bộ bóng rổ League, người mà cậu đã hai năm không gặp.
"Em đang nhìn cái gì?" Lục Kỳ Thâm chú ý tới tầm mắt của cậu, sau khi nhìn tới tấm poster to lớn kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Như thế nào, Ổ Ổ đã quên lúc trước vì sao bản thân phải tới Lục gia rồi sao?"
"Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?" Ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm Dư Ổ, Lục Kỳ Thâm nhìn cảm xúc biến hóa trên mặt cậu, từng câu từng chữ nhắc nhở: "Là Dư gia, đem em bán cho bọn anh."
Đẩy tay y ra, Dư Ổ nhăn mày, không vui mở miệng: "Em không phải là đồ vật, bán cái gì mà bán."
Những lời này của Dư Ổ lại kích thích tới Lục Kỳ Thâm, y đem người đè trên ghế dựa, nhanh chóng kéo quần cậu xuống, tát xuống bờ mông đẫy đà vài cái "Bốp bốp"
"A..." Âm thanh Dư Ổ phát ra nháy mắt thay đổi mang theo hương vị câu dẫn, tài xế trẻ tuổi không chịu được cánh tay run lên, xe bị chệch khỏi làn đường lại nhanh chóng trở về đúng vị trí.
Lục Kỳ Thâm lớn lên mặt lại càng lạnh lùng hơn, vẻ mặt lãnh đạm nghiêm nghị ngày càng giống Lục Kỳ Thần, bộ dáng tức giận cũng không khác nhau là mấy.
Ngón tay thăm dò ở trước cửa lỗ nhỏ đang chảy dâm thủy ròng ròng, lại theo dâm thủy cắm vào chỗ sâu bên trong, ấn vào điểm mẫn cảm bên trong tràng đạo, "Đừng quên lúc trước là ai cầu xin làm bao cặc cho anh em anh, hiện giờ Dư Hàng quay trở về em lại định trở mặt không nhận người nữa đúng không?"
Móc ra căn cặc cứng ngắc đỏ tím, đâm vào thật mạnh, bàn tay to rộng bóp chặt eo nhỏ, Lục Kỳ Thâm mạnh mẽ nắc hông, thở hổn hển uy hiếp cậu: "Anh nói cho em biết, Dư Ổ, nghĩ cũng đừng nghĩ, em sống là người của Lục gia, chết cũng phải làm ma của Lục gia."
"A... a.... không.... Kỳ Thâm... nhẹ chút... a.... nhẹ chút.... " Dư Ổ một bên rên rỉ, một bên đối thoại với hệ thống: [Hàng Hàng, Hàng Hàng xuống máy bay rồi sao?]
Hệ thống: [Đã xuống.]
Dư Ổ: [A.... a.... a....]
Hệ thống: [Đã công lược thành công Dư Hàng, ngươi còn quan tâm hắn làm gì nữa, việc cấp bách bây giờ là Lục Kỳ Thần!]
Hệ thống: [Hiện giờ ba khí vận SSR chống đỡ thế giới đều đã nghiêng về phía ngươi, nếu không công lược thành công thì sẽ thật đáng tiếc.]
Dư Ổ: [A... a.... a... a....]
Hệ thống: [A cái quỷ gì! Anh em Lục gia giờ làm ngươi cũng không tăng được giá trị công lược, Dư Ổ của chúng ta bị làm không công rồi.]
"A... Kỳ Thâm... địt nhanh chút.... sâu quá.... a... sướng.... a...." Dư Ổ ôm thiếu niên rên rỉ, theo động tác mạnh mẽ của y, ý thức liền chìm nổi trong dục vọng, cậu đột nhiên nhớ tới thời điểm giá trị công lược của Lục Kỳ Thần dừng lại, chính là vào một năm trước lúc Dư Hàng gia nhập câu lạc bộ bóng rổ League, câu lạc bộ nóng rổ League không đơn giản chỉ là câu lạc bộ bóng rổ, mà nó còn đại diện cho vinh dự quốc gia, giá trị cá nhân,... Bất luận một sự việc gì khi đã nhắc tới quốc gia thì nó sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều, đây cũng là lí do mà một năm gần đây anh em Lục gia càng quản chặt cậu, đáy lòng bọn họ vẫn còn một cây đinh, nam sinh mà bọn họ bắt ép rời đi lúc trước, đã trở lại.
Hệ thống: [Hàng Hàng thật đáng thương, tuy rằng cao ráo nhưng cảm giác đã gầy đi, không có anh trai chắc sinh hoạt ở nước ngoài cũng không dễ chịu gì.]
Dư Ổ: [....]
Hệ thống: [Ngươi là cái đồ nam nhân rút lỗ vô tình! Hàng Hàng bị đưa ra nước ngoài tận hai năm, lâu như vậy mà ngươi không đau lòng sao! Hắn chính là nam nhân đầu tiên của ngươi! Không phải đã nói nam nhân đầu tiên khai bao sẽ khắc sâu vào trong trái tim hay sao!]
Dư Ổ cười nhạo: [Chỉ biết đâm đầu đánh đấm lung tung, không ra nước ngoài hai năm không chừng giờ mộ đã xanh cỏ.]
Hệ thống: [A....]
Dư Ổ: [Đến lúc đó bị quy tắc thế giới nhận ra ngươi lại gào thét.]
Hệ thống: [....A?]
Siêu xe dừng lại trong gara, bên trong tiếng da thịt va chạm ngày càng lớn, tiếng mỹ nhân kêu kiều mị quẩn quanh bên tai thật lâu cũng không tiêu tan, tài xế trẻ tuổi che đi hạ thân, đỏ mặt xuống xe, hắn nhìn thân xe chấn động, cắn môi chạy vào thang máy. Hôm nay công ty tổ chức họp thường niên, Dư Ổ tan học tới muộn, buổi họp thường niên đã bắt đầu, Lục Kỳ Thần làm ông chủ không thể rời đi ngay được mới ra quyết định ra đón người vào công ty, nhanh chóng có người đi ra lặng lẽ hỏi tài xế trẻ tuổi: "Tiểu Lưu, Dư tiểu thiếu gia tới rồi sao?"
"Tới!" Tài xế trẻ tuổi gọi là Tiểu Lưu gạt tay người đang giữ chặt hắn, chạy vài bước tới nam nhân lạnh lùng cao lớn trước mặt, thanh âm run rẩy nói: "Ông, ông chủ.... Dư thiếu gia...."
Giám đốc đang nói chuyện với nam nhân thức thời ngậm miệng, Lục Kỳ Thần lạnh lùng nhìn qua: "Tiểu Ổ làm sao?"
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia đem Dư thiếu gia..." Tài xế còn chưa dứt lời Lục Kỳ Thần đã giơ tay để hắn ngừng nói, anh ghé mắt nhìn về phía thư ký đứng bên, lạnh lùng nói: "Đem tiền lương tháng này của Tiểu Lưu thanh toán cho cậu ta đi."
Thư ký gật đầu: "Đã biết, Lục tổng."
Tài xế trẻ tuổi không tin được trừng lớn mắt, "Lục tổng, Lục tổng, cầu xin ngài đừng đuổi tôi, cầu xin ngài để tôi tiếp tục làm tài xế của Dư thiếu gia... Tôi không cần tiền lương... Cầu xin ngài đừng bắt tôi rời xa Dư thiếu gia!"
Bảo vệ nhanh chóng tiến lên đem người tài xế đang kêu gào thất thanh kéo xuống.
Lục Kỳ Thần cầm một ly rượu vang lên nhấp một ngụm, anh nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu, hai năm qua, bọn họ đếm không hết có bao nhiêu thiêu thân lao vào lửa, điều này càng khiến anh muốn đem Dư Ổ nhốt vào lồng sắt, chim hoàng yến chưa cắt cánh thì sao gọi là chim hoàng yến đây.
Thư ký tiến lên hai bước, "Lục tổng, Dư thiếu gia bên đó....."
Lục Kỳ Thần xua xua tay, tham gia không được thì không cần tham gia, kinh hỉ ở trên giường cũng là kinh hỉ, Tiểu Ổ quá không ngoan, luôn chọc anh em bọn họ tức giận.
Mà trong một góc của lễ họp thường niên, một nam sinh ăn mặc quần áo phục vụ, bưng trà nhưng ánh mắt luôn hướng về Lục Kỳ Thần, trong mắt nam sinh đã không còn sự tự tin kiêu ngạo như lúc trước, hào quang bạch liên hoa gần như không còn đã khiến gã gặp bao nhiêu chuyện trong hai năm lăn lộn trong xã hội này, gã đến nằm mơ cũng muốn trở thành người đứng trên đỉnh vinh quang, đáy mắt đã chất chồng bao sự ác độc, nếu không phải... Nếu không phải vì tiện nhân Dư Ổ kia, tất cả mọi vinh quang này đã là của gã!
Hệ thống bạch liên hoa suy yếu giúp gã tìm được Dư Ổ, hai năm liên tục mất đi năng lượng hệ thống làm gã mơ hồ nhận ra có điểm không thích hợp.
Tô Nguyên An không cẩn thận đụng trúng một nam nhân cao gầy, nam nhân cau mày nhắc gã phải cẩn thận một chút, Tô Nguyên An cúi đầu xin lỗi, trong lòng lại độc ác nguyền rủa, người như thế này, hai năm trước đến xách giày cho gã cũng không xứng.
Đến khi buổi họp thường niên kết thúc, Lục Kỳ Thần nhận được một cuộc điện thoại, anh nghe thanh âm nam sinh đã trưởng thành hơn trước kia, trong đó có sự bình tĩnh vô cùng khác so với hai năm trước: "Tôi muốn gặp Ổ Ổ."
Lục Kỳ Thần cười nhạo tắt máy, anh giật giật cà vạt, đi nhanh về phái siêu xe đang chấn động kia, mở cửa ghế lái ngồi vào.
Lục Kỳ Thâm thấy anh trai mình ngồi vào ghế lái, một bên đem mỹ nhân trong ngực bày thành tư thế dâm đãng mà nắc hông, một bên thở hổn hển hỏi: "Đi nơi đó sao?"
Lục Kỳ Thần thấp giọng "Ừ" một tiếng rồi khởi động xe.
"A... Chú ơi... Chú ơi.... Chú cứu Tiểu Ổ với... a.... a.... Tiểu Ổ bị địt hỏng rồi.... " Lục Kỳ Thần luôn thích nghe cậu gọi là Chú, Dư Ổ vươn tay muốn kéo lấy nam nhân ngồi ở ghế lái, thanh niên phía sau đâm mạnh một cái, thân thể cậu nhanh chóng mềm nhũn tùy ý để y nắm chặt eo cậu mà ngày càng mạnh đâm vào sâu trong thân thể.
"A... a... Ổ Ổ bị địt hỏng mất rồi...." Khuôn mặt mỹ nhân đỏ ửng, đôi mắt hồ ly cũng đẫm nước, tiếng rên rỉ ngày càng cao hơn khiến nam nhân ở ghế lái nhanh chóng động tình, căn cặc ngủ yên cũng đứng thẳng đội thành một đống lớn, anh lại làm như không có việc gì mà bình tĩnh nhấn ga đem xe rời khỏi nội thành, ẩn vào màn đêm đen tối, gió đêm từ ngoài thổi vào trong, Lục Kỳ Thần nghe tiếng kêu dâm đãng đang không ngừng vang lên bên tai, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà ác, anh kéo cà vạt, đẩy tốc độ xe lên tới 120km/h.