Giữa Tiếng Lòng Rung Động - Trang 2
Chương 49
Ngụy Tư Triết biết nói mấy lời sến súa ngọt ngào, cũng biết dỗ dành. Đối diện với câu hỏi của Sở Gia Hòa, anh rất rõ ràng mình nên nói gì và nói thế nào để nửa kia vui vẻ hơn, nhưng anh vẫn chỉ muốn biểu đạt suy nghĩ trong mình cách chân thật nhất. Càng là người anh để tâm, anh lại càng thẳng thắn.
Sở Gia Hòa yêu nhất sự thẳng thắn này của anh.
Trước mắt là bầu trời và tán cây xanh, bên tai là tiếng còi xe nghìn nghịt. Thời gian lắng đọng nơi cuộc sống thường nhật, tất thảy sự vật đều khoác trên mình dáng vẻ đơn sơ nhất.
Sở Gia Hòa xuống đường, lần đầu sánh vai bên Ngụy Tư Triết. Cả hai không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, đều cố gắng hết sức kéo dài thời gian đi dạo cùng nhau.
“Ai cũng hy vọng mình có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp.” Ngụy Tư Triết tiếp tục: “Ngày trước anh cứ nghĩ, sau năm ba mươi tuổi cuộc sống của anh sẽ không xảy ra biến hóa nào nữa.”
“Hồi đó luôn quan niệm chỉ có sự nghiệp mới thay đổi được chất lượng cuộc sống. Nhưng dạo gần đây mới biết, tâm lý quan trọng hơn. Dù cho cuộc đời có ấn định bất biến, chỉ cần mình có tâm thái thái tốt, luôn nhìn sự việc bằng con mắt tích cực thì chất lượng cuộc sống cũng sẽ tự nhiên cải thiện nhỉ.”
Qua khúc rẽ, siêu thị xuất hiện trong tầm nhìn, trạng thái tinh thần của Sở Gia Hòa đã trở lại như như thường. Y nhảy xuống lòng đường, ôm lấy tay Ngụy Tư Triết băng qua phía bên kia, nói: “Tâm trạng ảnh hưởng đến tâm lý, mà tâm trạng tốt là do tự mình tạo ra. Vậy nên em quyết định trưa nay chúng ta sẽ ăn bít tết, để hai đứa mình có “tâm trạng tốt” luôn.”
Nếu chẳng phải ở đây đông đúc quá, Ngụy Tư Triết không nhịn nổi muốn bẹo má Sở Gia Hòa, cái cậu này mê người quá thể đáng.
Phần việc được phân chia rõ ràng, một người đẩy xe, một người lựa đồ, thỉnh thoảng cả hai sẽ cùng dừng lại xúm vào tìm hạn sử dụng in trên bao bì. Dạo một vòng xong xe đẩy cũng chất thành ngọn núi nhỏ, lúc đến quầy thu ngân thanh toán, Ngụy Tư Triết tiện tay chộp hai que kẹo mút đưa cho nhân viên.
Sở Gia Hòa mím môi cười nhìn Ngụy Tư Triết, hạ nhỏ giọng: “Tình hình thế nào? Muốn ăn kẹo rồi à?”
Ngụy Tư Triết cũng vặn nhỏ âm lượng: “Hồi nhỏ anh từng ăn hiệu này rồi, em thử xem.”
Sở Gia Hòa mở bịch ni lông ra, xếp đồ đạc vào trật tự gọn gàng: “Anh thích ăn kẹo mút lắm hả?”
Ngụy Tư Triết vừa phụ một tay vừa lắc đầu: “Bình thường nếu đi siêu thị một mình anh làm gì để ý mấy cái này, càng không có chuyện mua kẹo ăn, cảm giác kỳ lạ lắm.”
Sở Gia Hòa nhướng mi: “Đi với em thì không kỳ lạ ạ?”
“Ừ.” Ngụy Tư Triết xách hai bao đồ nặng trịch, đối diện với ánh mắt lạ lùng của nhân viên thu ngân, “Mời bạn thân ăn kẹo, chuyện đương nhiên mà.”
Trên đường về nhà, Sở Gia Hòa xé giấy bọc kẹo cho Ngụy Tư Triết, đưa tận miệng anh, cười nói: “Cái chữ “thân” vừa nãy của anh nghe úp úp mở mở lắm nha.”
Ngụy Tư Triết đảo lưỡi quanh viên kẹo hình cầu, ghé lại gần Sở Gia Hòa: “Vì tâm trạng tốt quá, suýt nữa đã đắc ý quên sạch trơn, đúng ra là muốn nói “bạn trai” đấy.”
Vị nho sữa nồng nặc, Sở Gia Hòa đụng đụng mu bàn tay Ngụy Tư Triết, thuận theo đáp lời: “Cảm ơn bạn trai em.”
Bữa cơm trưa vẫn tiếp tục theo đúng “cảm giác nghi thức”, phần bít tết tiêu đen được áp chảo chín vừa bày trên bàn cơm cùng một dĩa salad, dao nĩa đầy đủ, không thể thiếu trà Earl Grey. Vì đang ban ngày, hình thức tô điểm không khí bằng ánh nến đổi thành hương hoa hồng, Sở Gia Hòa luôn có thật nhiều điều bất ngờ nho nhỏ, luôn khiến Ngụy Tư Triết đắm chìm tận hưởng.
Ngụy Tư Triết uống nửa tách trà, không nói chuyện nhiều trong bữa ăn và tốc độ ăn cũng khá nhanh, tiên phong giải quyết sạch sẽ bát đĩa. Anh đứng dậy đi sang phía đối diện, vén tóc mái rủ trên trán Sở Gia Hòa, đoạn hôn lên mi mắt y, nói khẽ: “Buổi trưa mình nghỉ ngơi một lát nhé em.”
Sở Gia Hòa rất tinh tế và nhạy cảm, hành động mua kẹo trong siêu thị vừa rồi đã làm y nhận ra sự khác thường của Ngụy Tư Triết. Nhất là khi người nọ thế mà thay đổi cả thói quen tắm sáng, giờ mới cầm khăn vào phòng tắm.
Sở Gia Hòa cũng không ngô nghê, chuyện Ngụy Tư Triết muốn làm kế tiếp đây khiến y xấu hổ nóng ran lên, rửa bát không yên lòng, lau bàn cũng lơ mơ nguệch ngoạc. Suy nghĩ lộn xộn, tim đập ngang ngược loạn xì ngầu, đứng trước bồn rửa tay, rửa mặt hay súc miệng không sót cái nào.
Ngụy Tư Triết vào phòng khi Sở Gia Hòa đang thay đồ ngủ. Tay giũ quần, y còn chưa kịp mặc vào Ngụy Tư Triết đã nói: “Đừng mặc.”
Giọng nói trầm thấp len lỏi vào màng nhĩ, rõ ràng chẳng có một tiếp xúc vật lý nào, thế mà lưng Sở Gia Hòa ngưa ngứa râm ran, tay chân nhất thời không biết phải để đâu.
Ngụy Tư Triết kéo rèm cửa sổ vào, xốc chăn lên: “Vào đây.”
Ánh sáng trong phòng ngủ mập mờ, chậu hoa giấy đặt bên bệ cửa sổ nở rộ. Sở Gia Hòa nóng lòng rơi vào vòng tay Ngụy Tư Triết, ngoài mặt xem chừng bình tĩnh, thực ra trái tim đã nhảy thẳng lên cổ họng từ lúc nào. Khi cả hai chìm vào nụ hôn, thần kinh căng thẳng lại chợt buông thả, cơ thể chầm chậm nơi lỏng giữa hơi thở giao hòa, tất cả lắng lo trong thâm tâm hóa thành hưng phấn. Y bắt đầu hưởng thụ nhuần nhuyễn vô cùng.
Thời gian ngừng trôi, động tĩnh ngoài kia bỗng xa xôi bất tận. Thế gian như thể chỉ tồn tại căn phòng này, Ngụy Tư Triết thống trị mọi giác quan Sở Gia Hòa, nên đất trời của riêng y.
Lồng ngực sát kề bắt đầu phập phồng kịch liệt, ánh mặt trời ẩn hút đằng sau rèm cửa. Cả một buổi chiều mất kiểm soát trong tay nhau, rốt cuộc Ngụy Tư Triết vẫn không thể làm đến bước cuối cùng. Anh đã cố thử, nhưng anh biết Sở Gia Hòa sẽ không dễ chịu, anh sợ mình bị ham muốn chi phối, sợ mình đánh mất lý trí và chừng mực.
Phong độ thanh nhã hằng ngày cũng chẳng theo cùng lên giường… Sở Gia Hòa thầm oán giận giữa lúc đón tiếp nụ hôn sâu của Ngụy Tư Triết, đồng thời nảy sinh tâm tư sâu xa hơn nữa.
Sau bữa tối, Sở Gia Hòa đeo tạp dề phủ kem lên cốt bánh, Ngụy Tư Triết ngồi bên quầy bar nghiêm túc nhìn y bận rộn, dáng dấp hết sức nhàn nhã tự tại.
Ngụy Tư Triết chống cằm: “Tề Khiêm nói lớn thế này đây mới là lần đầu nhận được bánh kem bạn bè tự tay làm. Ngày mai ảnh phải đứng ngoài cửa biệt thự đón em.”
“Một cái bánh kem đổi lấy mặt mũi không nhỏ nhỉ.” Sở Gia Hòa giữ cổ tay trên không trung kiểm soát lực, nói: “Anh Tề khách sáo quá.”
“Đánh tiếng với em trước này.” Ngụy Tư Triết nói: “Đêm mai Tề Khiêm chắc chắn sẽ lôi anh đi uống rượu. Nếu anh bị anh ấy quấn không chịu buông, Lão Hà sẽ để ý em.”
“Ừm.” Viết bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” xong, chiếc bánh ga-tô hoàn tất. Sở Gia Hòa tháo bao tay ra: “Anh còn công việc, không cần lo cho em đâu.”
Ngụy Tư Triết đứng dậy ngắm nghía thành phẩm, Sở Gia Hòa chăm chăm nhìn cổ áo ngủ anh, tay phải len lén bôi miếng kem còn thừa ra, bất ngờ đánh úp trét lên tóc và cổ anh, hết sức lấy làm hài lòng với trò đùa quái đản này của mình.
Anh cuống quít cởi nút áo tránh để dính kem lên áo ngủ, Ngụy Tư Triết bất lực thở dài: “Bạn nhỏ Sở Gia Hòa này, từ hồi mẫu giáo anh đã không còn chơi cái trò trét kem đó rồi.”
“Xin lỗi, em bất cẩn dây ra.” Sở Gia Hòa tự nhiên nói: “Lau bằng khăn giấy không sạch đâu, anh rửa lại đi.”
Ánh đèn dây tóc rải đầy tường, bốn bề sáng như ban ngày. Ngụy Tư Triết đóng cửa phòng tắm, vòi sen tuôn dòng chảy mạnh, hơi nước dày đặc hun nóng đầu óc lên. Anh lại muốn chạm vào Sở Gia Hòa rồi. Một khi cái van ham muốn đã được mở ra, khao khát xác thịt sẽ chỉ càng lúc càng nhiều hơn.
Có tiếng động ngoài cửa. Cách tấm kính phủ bám đầy nước, Ngụy Tư Triết dừng gội đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Sở Gia Hòa đang chậm rãi bước vào.
Giữa hai người không có khoảng cách, không có áo quần che chắn, hơi nước cũng tan đi mất. Ngụy Tư Triết đăm đăm nhìn đôi mắt sáng rực của Sở Gia Hòa, anh cười hỏi: “Em vào đây làm gì?”
Sở Gia Hòa hếch cằm trả lời: “Vào coi thử anh Ngụy hất mái lên có đúng là đẹp trai hơn thật không.”
Nước ấm biến thành lạnh, nhiệt độ cơ thể dần gia tăng. Ngụy Tư Triết từ từ tỉnh táo lại, xoa dầu gội đầu lên eo Sở Gia Hòa, trầm giọng: “Cố ý trét kem lên người anh? “Mưu mô” vậy cơ à?”
Sở Gia Hòa nhón chân vòng tay lấy cổ anh: “Mục đích của em rõ ràng thế ạ?”
Đầu ngón tay lần về phía sau Sở Gia Hòa, Ngụy Tư Triết cười cười, ghé vào tai y thầm thì: “Phòng tắm của chúng ta cách âm tốt lắm.”
“Em có thể rên đấy, Gia Hòa.”
Chuyên mục bình luận cuối chương:
Độc giả A: Viết tiếp đi là người lớn cả rồi chả có gì phải ngại!!! Cho tui xem với /tui khóc/
Tác giả trả lời: jj (aka TG): Không bạn không muốn xem.
=))))))
Chuyên mục bình luận cuối chương:
Độc giả A: Viết tiếp đi là người lớn cả rồi chả có gì phải ngại!!! Cho tui xem với /tui khóc/
Sở Gia Hòa yêu nhất sự thẳng thắn này của anh.
Trước mắt là bầu trời và tán cây xanh, bên tai là tiếng còi xe nghìn nghịt. Thời gian lắng đọng nơi cuộc sống thường nhật, tất thảy sự vật đều khoác trên mình dáng vẻ đơn sơ nhất.
Sở Gia Hòa xuống đường, lần đầu sánh vai bên Ngụy Tư Triết. Cả hai không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, đều cố gắng hết sức kéo dài thời gian đi dạo cùng nhau.
“Ai cũng hy vọng mình có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp.” Ngụy Tư Triết tiếp tục: “Ngày trước anh cứ nghĩ, sau năm ba mươi tuổi cuộc sống của anh sẽ không xảy ra biến hóa nào nữa.”
“Hồi đó luôn quan niệm chỉ có sự nghiệp mới thay đổi được chất lượng cuộc sống. Nhưng dạo gần đây mới biết, tâm lý quan trọng hơn. Dù cho cuộc đời có ấn định bất biến, chỉ cần mình có tâm thái thái tốt, luôn nhìn sự việc bằng con mắt tích cực thì chất lượng cuộc sống cũng sẽ tự nhiên cải thiện nhỉ.”
Qua khúc rẽ, siêu thị xuất hiện trong tầm nhìn, trạng thái tinh thần của Sở Gia Hòa đã trở lại như như thường. Y nhảy xuống lòng đường, ôm lấy tay Ngụy Tư Triết băng qua phía bên kia, nói: “Tâm trạng ảnh hưởng đến tâm lý, mà tâm trạng tốt là do tự mình tạo ra. Vậy nên em quyết định trưa nay chúng ta sẽ ăn bít tết, để hai đứa mình có “tâm trạng tốt” luôn.”
Nếu chẳng phải ở đây đông đúc quá, Ngụy Tư Triết không nhịn nổi muốn bẹo má Sở Gia Hòa, cái cậu này mê người quá thể đáng.
Phần việc được phân chia rõ ràng, một người đẩy xe, một người lựa đồ, thỉnh thoảng cả hai sẽ cùng dừng lại xúm vào tìm hạn sử dụng in trên bao bì. Dạo một vòng xong xe đẩy cũng chất thành ngọn núi nhỏ, lúc đến quầy thu ngân thanh toán, Ngụy Tư Triết tiện tay chộp hai que kẹo mút đưa cho nhân viên.
Sở Gia Hòa mím môi cười nhìn Ngụy Tư Triết, hạ nhỏ giọng: “Tình hình thế nào? Muốn ăn kẹo rồi à?”
Ngụy Tư Triết cũng vặn nhỏ âm lượng: “Hồi nhỏ anh từng ăn hiệu này rồi, em thử xem.”
Sở Gia Hòa mở bịch ni lông ra, xếp đồ đạc vào trật tự gọn gàng: “Anh thích ăn kẹo mút lắm hả?”
Ngụy Tư Triết vừa phụ một tay vừa lắc đầu: “Bình thường nếu đi siêu thị một mình anh làm gì để ý mấy cái này, càng không có chuyện mua kẹo ăn, cảm giác kỳ lạ lắm.”
Sở Gia Hòa nhướng mi: “Đi với em thì không kỳ lạ ạ?”
“Ừ.” Ngụy Tư Triết xách hai bao đồ nặng trịch, đối diện với ánh mắt lạ lùng của nhân viên thu ngân, “Mời bạn thân ăn kẹo, chuyện đương nhiên mà.”
Trên đường về nhà, Sở Gia Hòa xé giấy bọc kẹo cho Ngụy Tư Triết, đưa tận miệng anh, cười nói: “Cái chữ “thân” vừa nãy của anh nghe úp úp mở mở lắm nha.”
Ngụy Tư Triết đảo lưỡi quanh viên kẹo hình cầu, ghé lại gần Sở Gia Hòa: “Vì tâm trạng tốt quá, suýt nữa đã đắc ý quên sạch trơn, đúng ra là muốn nói “bạn trai” đấy.”
Vị nho sữa nồng nặc, Sở Gia Hòa đụng đụng mu bàn tay Ngụy Tư Triết, thuận theo đáp lời: “Cảm ơn bạn trai em.”
Bữa cơm trưa vẫn tiếp tục theo đúng “cảm giác nghi thức”, phần bít tết tiêu đen được áp chảo chín vừa bày trên bàn cơm cùng một dĩa salad, dao nĩa đầy đủ, không thể thiếu trà Earl Grey. Vì đang ban ngày, hình thức tô điểm không khí bằng ánh nến đổi thành hương hoa hồng, Sở Gia Hòa luôn có thật nhiều điều bất ngờ nho nhỏ, luôn khiến Ngụy Tư Triết đắm chìm tận hưởng.
Ngụy Tư Triết uống nửa tách trà, không nói chuyện nhiều trong bữa ăn và tốc độ ăn cũng khá nhanh, tiên phong giải quyết sạch sẽ bát đĩa. Anh đứng dậy đi sang phía đối diện, vén tóc mái rủ trên trán Sở Gia Hòa, đoạn hôn lên mi mắt y, nói khẽ: “Buổi trưa mình nghỉ ngơi một lát nhé em.”
Sở Gia Hòa rất tinh tế và nhạy cảm, hành động mua kẹo trong siêu thị vừa rồi đã làm y nhận ra sự khác thường của Ngụy Tư Triết. Nhất là khi người nọ thế mà thay đổi cả thói quen tắm sáng, giờ mới cầm khăn vào phòng tắm.
Sở Gia Hòa cũng không ngô nghê, chuyện Ngụy Tư Triết muốn làm kế tiếp đây khiến y xấu hổ nóng ran lên, rửa bát không yên lòng, lau bàn cũng lơ mơ nguệch ngoạc. Suy nghĩ lộn xộn, tim đập ngang ngược loạn xì ngầu, đứng trước bồn rửa tay, rửa mặt hay súc miệng không sót cái nào.
Ngụy Tư Triết vào phòng khi Sở Gia Hòa đang thay đồ ngủ. Tay giũ quần, y còn chưa kịp mặc vào Ngụy Tư Triết đã nói: “Đừng mặc.”
Giọng nói trầm thấp len lỏi vào màng nhĩ, rõ ràng chẳng có một tiếp xúc vật lý nào, thế mà lưng Sở Gia Hòa ngưa ngứa râm ran, tay chân nhất thời không biết phải để đâu.
Ngụy Tư Triết kéo rèm cửa sổ vào, xốc chăn lên: “Vào đây.”
Ánh sáng trong phòng ngủ mập mờ, chậu hoa giấy đặt bên bệ cửa sổ nở rộ. Sở Gia Hòa nóng lòng rơi vào vòng tay Ngụy Tư Triết, ngoài mặt xem chừng bình tĩnh, thực ra trái tim đã nhảy thẳng lên cổ họng từ lúc nào. Khi cả hai chìm vào nụ hôn, thần kinh căng thẳng lại chợt buông thả, cơ thể chầm chậm nơi lỏng giữa hơi thở giao hòa, tất cả lắng lo trong thâm tâm hóa thành hưng phấn. Y bắt đầu hưởng thụ nhuần nhuyễn vô cùng.
Thời gian ngừng trôi, động tĩnh ngoài kia bỗng xa xôi bất tận. Thế gian như thể chỉ tồn tại căn phòng này, Ngụy Tư Triết thống trị mọi giác quan Sở Gia Hòa, nên đất trời của riêng y.
Lồng ngực sát kề bắt đầu phập phồng kịch liệt, ánh mặt trời ẩn hút đằng sau rèm cửa. Cả một buổi chiều mất kiểm soát trong tay nhau, rốt cuộc Ngụy Tư Triết vẫn không thể làm đến bước cuối cùng. Anh đã cố thử, nhưng anh biết Sở Gia Hòa sẽ không dễ chịu, anh sợ mình bị ham muốn chi phối, sợ mình đánh mất lý trí và chừng mực.
Phong độ thanh nhã hằng ngày cũng chẳng theo cùng lên giường… Sở Gia Hòa thầm oán giận giữa lúc đón tiếp nụ hôn sâu của Ngụy Tư Triết, đồng thời nảy sinh tâm tư sâu xa hơn nữa.
Sau bữa tối, Sở Gia Hòa đeo tạp dề phủ kem lên cốt bánh, Ngụy Tư Triết ngồi bên quầy bar nghiêm túc nhìn y bận rộn, dáng dấp hết sức nhàn nhã tự tại.
Ngụy Tư Triết chống cằm: “Tề Khiêm nói lớn thế này đây mới là lần đầu nhận được bánh kem bạn bè tự tay làm. Ngày mai ảnh phải đứng ngoài cửa biệt thự đón em.”
“Một cái bánh kem đổi lấy mặt mũi không nhỏ nhỉ.” Sở Gia Hòa giữ cổ tay trên không trung kiểm soát lực, nói: “Anh Tề khách sáo quá.”
“Đánh tiếng với em trước này.” Ngụy Tư Triết nói: “Đêm mai Tề Khiêm chắc chắn sẽ lôi anh đi uống rượu. Nếu anh bị anh ấy quấn không chịu buông, Lão Hà sẽ để ý em.”
“Ừm.” Viết bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” xong, chiếc bánh ga-tô hoàn tất. Sở Gia Hòa tháo bao tay ra: “Anh còn công việc, không cần lo cho em đâu.”
Ngụy Tư Triết đứng dậy ngắm nghía thành phẩm, Sở Gia Hòa chăm chăm nhìn cổ áo ngủ anh, tay phải len lén bôi miếng kem còn thừa ra, bất ngờ đánh úp trét lên tóc và cổ anh, hết sức lấy làm hài lòng với trò đùa quái đản này của mình.
Anh cuống quít cởi nút áo tránh để dính kem lên áo ngủ, Ngụy Tư Triết bất lực thở dài: “Bạn nhỏ Sở Gia Hòa này, từ hồi mẫu giáo anh đã không còn chơi cái trò trét kem đó rồi.”
“Xin lỗi, em bất cẩn dây ra.” Sở Gia Hòa tự nhiên nói: “Lau bằng khăn giấy không sạch đâu, anh rửa lại đi.”
Ánh đèn dây tóc rải đầy tường, bốn bề sáng như ban ngày. Ngụy Tư Triết đóng cửa phòng tắm, vòi sen tuôn dòng chảy mạnh, hơi nước dày đặc hun nóng đầu óc lên. Anh lại muốn chạm vào Sở Gia Hòa rồi. Một khi cái van ham muốn đã được mở ra, khao khát xác thịt sẽ chỉ càng lúc càng nhiều hơn.
Có tiếng động ngoài cửa. Cách tấm kính phủ bám đầy nước, Ngụy Tư Triết dừng gội đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Sở Gia Hòa đang chậm rãi bước vào.
Giữa hai người không có khoảng cách, không có áo quần che chắn, hơi nước cũng tan đi mất. Ngụy Tư Triết đăm đăm nhìn đôi mắt sáng rực của Sở Gia Hòa, anh cười hỏi: “Em vào đây làm gì?”
Sở Gia Hòa hếch cằm trả lời: “Vào coi thử anh Ngụy hất mái lên có đúng là đẹp trai hơn thật không.”
Nước ấm biến thành lạnh, nhiệt độ cơ thể dần gia tăng. Ngụy Tư Triết từ từ tỉnh táo lại, xoa dầu gội đầu lên eo Sở Gia Hòa, trầm giọng: “Cố ý trét kem lên người anh? “Mưu mô” vậy cơ à?”
Sở Gia Hòa nhón chân vòng tay lấy cổ anh: “Mục đích của em rõ ràng thế ạ?”
Đầu ngón tay lần về phía sau Sở Gia Hòa, Ngụy Tư Triết cười cười, ghé vào tai y thầm thì: “Phòng tắm của chúng ta cách âm tốt lắm.”
“Em có thể rên đấy, Gia Hòa.”
Chuyên mục bình luận cuối chương:
Độc giả A: Viết tiếp đi là người lớn cả rồi chả có gì phải ngại!!! Cho tui xem với /tui khóc/
Tác giả trả lời: jj (aka TG): Không bạn không muốn xem.
=))))))
Chuyên mục bình luận cuối chương:
Độc giả A: Viết tiếp đi là người lớn cả rồi chả có gì phải ngại!!! Cho tui xem với /tui khóc/