Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Giữa Tiếng Lòng Rung Động - Trang 2

Chương 48



Trải qua khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi vì chuyến công tác, Sở Gia Hòa lần thứ hai cảm thấy, thật may mắn khi người mình thích là Ngụy Tư Triết.
Dù ngày nào lịch trình cũng kín đặc, các buổi họp lớn rồi nhỏ nối tiếp liên tục, Ngụy Tư Triết vẫn sẽ báo cáo lý do mình không thể trả lời tin nhắn kịp trước khi bắt đầu làm việc, ngày ba bữa đúng giờ gửi vị trí, không sớm thì muộn nhất quyết không bỏ bữa nào.
Trong chuyện “cho Sở Gia Hòa cảm giác an toàn” này, Ngụy Tư Triết chưa từng phạm sai lầm.
Nỗi nhớ chồng chất thêm từng ngày giục giã Sở Gia Hòa ôm chậu hoa giấy đứng chờ ở bãi đỗ xe lúc chưa đầy bảy giờ sáng ngày thứ bảy. Y nhìn ngó xung quanh hết lần này đến lần khắc, trông chẳng khác đứa con nít ngóng cha mẹ đến đón. Biết rõ nửa tiếng nữa Ngụy Tư Triết mới đến nơi, y vẫn không thể nào kiềm chế những mừng vui rộn ràng trong lòng, làm gì cũng thất thần không đặt tâm trí vào.
Sở Gia Hòa vẫy tay đón chiếc Porsche của Ngụy Tư Triết. Anh đang nghe điện thoại nên chỉ đành nghiêng đầu đáp lại Sở Gia Hòa, một tay đưa xe vào điểm đậu.
Mở cửa xe, Ngụy Tư Triết tháo kính râm tiện tay ném vào ghế lái, cánh tay cấp tốc ôm Sở Gia Hòa vào lòng, ra sức xoa nhẹ lưng y vài lần. Tiếp theo, Ngụy Tư Triết bảo y chờ đó, đi về phía đuôi xe hạ nhỏ giọng nói chuyện với bên kia, ra vẻ bí hiểm sợ bị Sở Gia Hòa nghe thấy.
Đợi chừng bảy, tám phút, Ngụy Tư Triết mới cúp máy, đặt chậu hoa của Sở Gia Hòa vào cốp sau. Cửa xe còn chưa đóng lại, hai người đã nóng vội lao vào một nụ hôn, chiếc Porsche chậm rãi khởi động, thông thuận rẽ lên đường cao tốc.
Từ khi gặp nhau đến giờ Sở Gia Hòa cứ mải miết quan sát Ngụy Tư Triết, hôm nay anh khoác lên người bộ suit trắng, cà vạt màu lam khói và người thơm nức. Rất hiếm ai mặc đồ trắng đẹp, nhưng Sở Gia Hòa nghĩ, Ngụy Tư Triết diện thế này đẹp hơn bình thường nhiều.
Sở Gia Hòa hỏi: “Anh vừa gọi điện thoại cho ai thế?”
Ngụy Tư Triết nhếch môi: “Anh nghĩ em sẽ không hỏi đâu.”
“Em thì nghĩ anh sẽ chủ động báo cáo cơ.” Sở Gia Hòa nhéo chân Ngụy Tư Triết, chẹp miệng: “Chẳng ăn ý gì cả.”
Ngụy Tư Triết cười: “Dành cho anh một buổi trưa đi.”
“Thời gian của em đều là của anh.” Sở Gia Hòa đáp: “Anh có kế hoạch gì không?”
Ngụy Tư Triết ghé mắt nhìn Sở Gia Hòa, ánh mắt đầy thưởng thức, nói: “Đi với anh đến chỗ sau này em làm.”
Sở Gia Hòa ngơ ngác, lặng thinh đón nhận niềm vui đầy bất ngờ này. Y khựng lại vài giây, hỏi anh: “Thế nên anh mới ăn mặc trang trọng vậy à?”
Ngụy Tư Triết nói: “Anh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra đây, cứ cảm giác hôm nay cần chú trọng trang phục hơn cả mọi ngày đi làm.”
Sở Gia Hòa hiểu ý nói: “Cảm giác nghi thức hả anh?”
“Có thể.” Ngụy Tư Triết sờ sờ mũi, “Hình như cuối cùng anh cũng cảm nhận được lạc thú cuộc sống rồi.”
Sở Gia Hòa cứ tưởng phải lái đi xa, không ngờ Ngụy Tư Triết dừng trước cửa nhà. Hỏi ra mới biết đích đến cách nhà chỉ khoảng bảy trăm mét. Bên trái khu dân cư Ngự Hoa có một con hẻm nhỏ thông tới đường vành đai, vạt áo của cả hai chớp tắt theo những vụn sáng rải xuống từ cành cây, bước chân bên nhau luôn hướng về phía trước.
Sở Gia Hòa vô cùng tò mò: “Anh “xếp đặt” công việc gì cho em vậy? Gần nhà mình thế à?”
Ngụy Tư Triết khoanh tay chẳng nói chẳng rằng, đi không bao xa, anh đột nhiên nhướng mày: “Tới rồi.”
Đường vành đai tấp nập xe cộ, chếch chéo phía bên kia cầu vượt, lọt thỏm giữa hàng loạt những cửa hàng có một cửa tiệm nhỏ đóng chặt cửa, biển hiệu đề “Quần áo trang sức nhập khẩu”, bên trong chỉ có bốn bức tường trắng xám. Xem ra đã ngừng kinh doanh khá lâu rồi.
Chủ nhật tuần trước khi mua đồ ở tiệm kim khí Sở Gia Hòa có đi ngang qua đây, cửa hàng mặt tiền trống không này chen giữa những điểm buôn bán tấp nập khá thu hút sự chú ý. Y hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì vậy anh?”
Ngụy Tư Triết móc chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa giục Sở Gia Hòa đi vào. Không gian bên trong không nhỏ, rộng đâu đó chừng một trăm mét vuông, sâu bên trong còn có hai căn phòng nhỏ khá giống phòng chứa đồ.
Sở Gia Hòa hoảng hốt: “Sao anh lại có chìa khóa?”
Nhặt vài cái móc treo quần áo chủ thuê trước ném lung tung lên, Ngụy Tư Triết nói: “Về sau đây là cửa tiệm của em rồi, em phải lên thiết kế lắp đặt đồ đạc thiết bị cho tốt đấy.”
Biểu cảm trên gương mặt như bị ấn tạm dừng, cánh môi Sở Gia Hòa khe khẽ nhếch lên, sững sờ nhìn Ngụy Tư Triết: “… Tiệm của em?”
Y chậm chạp hỏi: “Em bán gì chứ? Em làm gì đó ý định kinh doanh.”
Ngụy Tư Triết vờ như suy tư: “Cửa hàng thú cưng thì thế nào?”
Gần như ngay khoảnh khắc Ngụy Tư Triết nói xong, Sở Gia Hòa mím chặt khóe môi, vành mắt thoáng chốc đỏ bừng.
Chỉ là một lần tản bộ nào đó trong viện dưỡng lão, một lần thản nhiên như không nhắc lại giấc mơ đã từng, ngay chính bản thân Sở Gia Hòa còn suýt chẳng nhớ rõ. Ấy vậy mà Ngụy Tư Triết vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Ánh mắt sáng Sở Gia Hòa rực lên, y nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tư Triết, chuẩn bị một hồi mới kìm nén thốt lên được một câu: “Tiền thuê… đắt không anh?”
“Một tháng chín ngàn, hơi đắt một xíu. Dù sao cũng tọa lạc trên con đường được thế này.” Ngụy Tư Triết trả lời thành thật: “Anh trả một lần hai năm tiền thuê rồi.”
Sở Gia Hòa quay mặt đi, hết chớp chớp mắt rồi lại hít mũi vài cái, mi tâm cau thật chặt. Y cố nén nước mắt vào trong, nhìn bức tường sơn đã bong tróc, nói với anh: “Tiền lắp đặt để em.”
“Không dối gạt gì em, trong tài khoản anh chỉ còn khoảng hai tháng lương thôi. Vụ mua lắp đồ đạc này nói thật là anh có lòng nhưng đành chịu thua.” Ngụy Tư Triết cười: “Có điều khoản tiền đó em cũng không cần bỏ ra đâu, có người thầu hết từ trước rồi.”
“Ơ? Ai vậy?” Vẻ mặt Sở Gia Hòa hết sức ngạc nhiên, suy nghĩ nhanh: “Không phải là các bạn bè của anh chứ?”
“Ý tốt này chúng ta nhận tấm lòng là được rồi, không nên để họ phải bận tâm lo nghĩ.” Sở Gia Hòa nói: “Mấy năm nay em có tiết kiệm chút tiền, chi tiêu giai đoạn đầu chắc chắn sẽ đủ.”
Xem lướt sơ bộ một vòng, có được bản phác đại khái, điện thoại Ngụy Tư Triết lưu bản vẽ cụ thể mặt tiền cửa hàng và toàn bộ không gian bên trong, gồm diện tích hai căn phòng nhỏ và kích thước cửa sổ. Mấy ngày tiếp tới Sở Gia Hòa có thể bắt tay lên thiết kế và bố trí cửa hàng thú cưng.
Người đã ra khỏi cửa hàng mà lòng vẫn chưa thôi xao động trước niềm vui sướng ập đến đột ngột. Trên đường đến siêu thị là con đường dài rợp bóng cây, hàng ngân hạnh hai bên tỏa nguồn sức sống dạt dào. Thỉnh thoảng Sở Gia Hòa lại phải hít vào một hơi thật sâu mới chậm rãi xoa dịu được tâm trạng kích động dậy sóng.
Lướt tầm mắt qua dòng người, Ngụy Tư Triết hỏi: “Em có hài lòng với công việc này không?”
Sở Gia Hòa đáp: “Nào chỉ hài lòng, em cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, không chừng chạy hai bước nữa là bay lên.”
Vừa dứt lời, một tấm chi phiếu xuất hiện trước mắt Sở Gia Hòa. Y dừng bước, nhìn về phía Ngụy Tư Triết, không ngưng nụ cười: “Gì chứ? Anh nộp tiền lương à?”
Ngụy Tư Triết nhẹ nhàng cất tiếng: “Tiền lắp ráp, thầy Ngụy gửi.”
Cảm xúc dùng mọi sức lực sống chết kìm nén ập xuống cả thảy. Xoang mũi đau xót, Sở Gia Hòa không thèm quan tâm nữa đấy, có khóc ra thế nào y cũng chịu.
Ngụy Tư Triết lường được từ trước, đưa mu bàn tay lau khô nước mắt Sở Gia Hòa: “Khóc đi, anh không cười em đâu.”
Sở Gia Hòa có phần không kiểm soát được, gượng nén tiếng thút thít nín thinh chùi khóe mắt, lúc hít thở trở lại xong mới cất giọng khàn đặc: “Bác nói gì với anh?”
“Ba nói mình là cha là chú, phải nên tặng em một món quà, chẳng qua khi ấy vẫn chưa nghĩ ra tặng cái gì cho hợp nhất.” Ngụy Tư Triết vỗ vỗ vai Sở Gia Hòa: “Có một lần ba và anh nói chuyện với nhau, anh tiết lộ em muốn mở một cửa tiệm như thế. Ba anh lên tiếng ngay, ông ấy phải có một khoản trong này.”
Sở Gia Hòa bưng kín mặt bằng hai tay, vai khẽ run lên, giọng nói nghèn nghẹn truyền ra từ kẽ ngón tay: “Tư Triết…”
“Có người tới đây.” Ngụy Tư Triết nhắc nhở: “Em che mặt lại đã, mắt đỏ bừng lên thế kia.”
Sở Gia Hòa xấu hổ vừa khóc vừa cười.
Cảm kích, xúc động, biết ơn, rất nhiều những cảm xúc rối ren thành một cục chen căng đầy trái tim Sở Gia Hòa. Y buông thõng tay, gắng sức bình phục tâm trạng về như thường, có một câu hỏi y vẫn luôn muốn hỏi anh từ ngày cả hai gặp gỡ, song chưa tìm được cơ hội thích hợp.
“Có lẽ câu này hỏi ra chẳng có chút ý nghĩa nào.” Sở Gia Hòa nhìn Ngụy Tư Triết, nói: “Nhưng em vẫn muốn nghe câu trả lời của anh.”
“Nếu không quen biết nhau, bây giờ hai ta sẽ thế nào?”
Ngụy Tư Triết đút tay vào túi quần, thái độ thản nhiên như không: “Anh nói thật.”
Sở Gia Hòa gật đầu: “Vâng.”
Ngụy Tư Triết không chút nghĩ ngợi: “Mỗi người chúng ta đều sẽ sống khá đấy.”
Anh quay người, Sở Gia Hòa cũng dừng bước. Hai người đối diện nhau, y bất chợt nhận ra, từ nãy đến giờ Ngụy Tư Triết đi dưới lòng đường.
Giờ khắc này y và Ngụy Tư Triết cao bằng nhau, họ đều có thể thấy rõ tình cảm nồng nàn cất giấu nơi đáy mắt người còn lại. Kẻ đến người đi khắp xung quanh, Ngụy Tư Triết vẫn đút tay trong túi, nhưng mỗi lúc một sát đến gần Sở Gia Hòa, vẻ mặt anh vừa bình thản lại vừa dịu dàng.
“Nhưng Sở Gia Hòa à, anh muốn một cuộc sống càng tốt đẹp hơn.”
Ngụy Tư Triết nói: “Chỉ khi ở bên em, anh mới đủ khả năng khiến cuộc sống này tốt đẹp hơn được.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...