Già Thiên
Chương 624: Tiên phủ đắc đạo
- Oa ô...
Một tiếng chim hót chấn động trời cao, một thân ảnh màu vàng lướt qua hư không mà tới, đánh nát một ngọn núi ở xa xa, quắp lấy một con voi thời thái cổ dài hai mươi mấy thước bay đi, đáp xuống một vách núi khác.
Nơi đó là một tổ chim rất lớn, dài mười mấy trượng, chiếm cứ cả một vách núi, tất cả đều tạo thành từ tử phong mộc, có mùi hương phiêu tán, tử khí âm u.
Một con Thiểm Điện Vương Điểu vô cùng hùng tráng, toàn thân lưu động kim quang, rực rỡ chói mắt đang xé nát con voi thời thái cổ dài mấy chục thước, tiên huyết chảy đầm đìa.
Từng tảng thịt lớn bị bóc ra, bị nó ăn ngấu nghiến. Một con Thiểm Điện Vương nhỏ cũng dài hơn mười thước, điện mang lưu động, lóe ra kim quang.
Vách núi nơi đó đã sớm bị nhuốm màu đỏ sậm, tràn ngập màu máu, vừa thấy đã biết rất cổ xưa.
Diệp Phàm líu lưỡi. Đây đúng là một thế giới nguyên thủy, cảnh tượng vô cùng khủng bố. Loại Thiểm Điện Vương Điểu này đã sớm tuyệt chủng ở hiện tại, chỉ còn một ít hậu duệ của nó mới ở đang tồn tại trong thế giới này.
Một đầu dị cầm như vậy thì dù là Thái thượng trưởng lão của Thánh địa gặp phải cùng cần đi đường vòng, căn bản không dám trêu chọc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm sở dĩ dừng chân nơi này là vì phát hiện trên vách núi có một ít khắc ngân, tuy rất cổ xưa nhưng vẫn mơ hồ có thể nhận ra. Hắn muốn tới xem thật rõ.
- Một bộ kiếm quyết!
Hắn rất kinh ngạc. Đây là một bộ kiếm quyết không trọn vẹn, xem ra ngày xưa có cao thủ tọa quan nơi này. Chỉ mới loáng thoáng hiểu được một chút, dù rất lộn xộn nhưng cũng có được giá trị tham khảo vô hạn.
- Chiếc tổ chim thật lớn này chắn mất một bộ phận.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối. Chiếc tổ chim được làm từ tử phong mộc này che kín vách núi, xem ra đã tồn tại nhiều năm. Vách đá đã nhiễm đầy máu tươi, chính là do Thiểm Điện Vương ăn uống vấy ra.
- Thế giới này còn có người nào sống không?!
Trong lòng hắn tự nhủ.
Diệp Phàm ở xa xa chờ đợi rất lâu, đợi cho con Thiểm Điện Vương bay đi xa mới dám tiếp cận vách núi, cẩn thận quan sát. Đây là bút tích của một cường giả, đều là cổ pháp.
Vách đá ầm đạm, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, trong tổ chim có điện chớp lượn lờ. Mấy con chim nhỏ kia có tính cảnh giác rất cao, không ngừng hướng về phía hắn kêu gào.
Diệp Phàm không để ý tới, hắn vừa tới đã bị nơi này hấp dẫn, loại cảm thụ lúc ngộ đạo lưu lại này đối với người đang muốn phá quan đúng là có giá trị cực lớn.
Kiếm quyết không trọn vẹn vô cùng thâm ảo nhưng hắn không để tâm mà chuyên tâm hiểu rõ những cảm ngộ kia, trong lòng là một mảnh không linh, có xu thế đang nhập đạo.
- Oa ó...
Một con Thiểm Điện Vương kêu lớn, há mồm phun ra một đạo tia chớp lớn như cái lu đựng nước, bên trong ẩn chứa lôi kiếp ngũ hành lực, khiến Diệp Phàm nhảy dựng lên, lập tức ưáiủi né.
Đây chỉ mới là một con chim non mà không ngờ có thể phát ra uy thế như vậy, vượt xa dự đoán của hắn. Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục đi quanh sườn núi quan sát.
Cuối cùng, hắn lại nâng cái tổ chim này lên, quan kháng những cổ tư khắc phía sau, vô cùng nghiền ngẫm, cùng hiểu được rất nhiều.
- Đây đúng là một chỗ bảo địa, nếu tỷ lệ nhưng nơi tọa quan cao một chút thì không chừng ta sẽ lập tức tấn chức Hóa Long Bí Cảnh.
Diệp Phàm sớm đã là Tứ Cực đại viên mãn, việc tiến vào Hóa Long Bí Cảnh có thể phát sinh ngay lập tức. Điều hắn còn thiếu hiện tại chỉ là một loại cơ hội mà thôi!
Hắn cũng không ở nơi này lâu bởi vì Thiểm Điện Vương có thể trở lại bất cứ lúc nào. Sau khi ghi nhớ những cảm ngộ, hắn bay tới một ngọn núi xa xa, yên lặng thể ngộ.
- Phía trước có một tổ chim, kim quang chói mắt, vừa nhìn đã biết là dị cầm đỉnh cấp. Chúng ta tới xem sao, không chừng còn có thể bát được một ít chim non về thuần dưỡng.
- Đó là...Thiểm Điện Vương trong truyền thuyết... Đây chính là hung cầm thái cổ có thể giao đấu với Giao Vương a...
Một đám người trẻ tuổi bay tới, ánh mát lộ ra dị sắc bay tới tổ chim trên vách núi, ai ai cũng cường đại, là tinh anh của Ngũ Đại Vực, có được truyền kỳ của chính mình.
- Còn có kiếm quyết! Ngày xưa có cao thủ tọa quan nơi này!
Bọn họ phát hiện khác đá, lập tức bay tới chăm chú nhìn.
- Không hổ là Tiên phủ thời thái cổ, mỗi tòa hoang nhau đều có một bộ điển tịch thâm ảo, tiến thêm phía trước nhất định còn có thu hoạch lớn hơn nữa.
Những người này sau khi ghi nhớ những cổ pháp kia đều muốn đi về nghiên cứu tìm hiểu.
- Tổng cộng có bốn con Thiểm Điện Vương non, chúng ta trước bắt đi, về nhà hãy thương lượng phân chia như thế nào!
Có người đề nghị.
Những người khác đều gật đầu đồng ý, cùng nhau động thủ. Nhưng đúng lúc này từ xa xa vang lên một tiếng thét dài, kim mang chiếu sáng nửa bầu trời, hư không là một mảnh chói mắt. Một con chim khổng lồ nhanh chóng bay về!
Một đạo lôi điện màu vàng lớn như một dãy núi, to tới độ khiến người ta sợ hãi trực tiếp chiếu tới đây, mau tới cùng cực, khiến người ta không kịp có phản ứng.
- Ahhhhhhhhh...
Một đệ tử trẻ tuổi Kỳ Sĩ Phủ hét lớn, trực tiếp hóa thành tro tàn, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình. Loại tia chớp này đúng là có thể sánh bằng thiên kiếp, khó trách khi trưởng thành sẽ là một loại dị cầm đáng sợ, có thể lực áp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa.
Rắc—
Lại một đạo lôi điện bắn tới, bao phủ hư không, hủy diệt hết thảy.
-Ahhh...
Lại một tiếng hét thảm vang lên, lần này là một nữ tu xinh đẹp không ưánh được một kiếp, trực tiếp hình thần câu diệt.
Nhưng người khác nhanh chóng bỏ chạy nhưng làm sao nhanh bằng Thiểm Điện Vương. Nó không chỉ là một loại Lôi Thần Điểu mà còn có tốc độ nhanh như tia chớp.
Xoát!
Có người tế ra Huyền Ngọc Thai, trực tiếp vượt qua hư không chạy đi, còn ba người khác phân làm ba hướng bỏ chạy.
Thiểm Điện Vương đuổi theo không ngừng, hóa thành hoàng kim thần điểu hừng hực bốc cháy.
Từ hư không xa xa truyền tới vài tiếng hống lớn, vài lão già ngự kiếm bay tới đại chiến Thiểm Điện Vương nhưng căn bản không chiếm được thượng phong, vừa đánh vừa lui, toàn thân bị lói quang đánh cho cháy đen.
- Ngay cả nửa bước đại năng cũng không thoát!
Diệp Phàm giật mình, sau đó xoay người rời đi, tiến sâu vào trong dãy núi, tìm kiếm cơ duyên khác.
- Rống...
Một tiếng mãnh hổ gào rít vang lên, một đám chim chóc giữa bầu trời bị chấn nát, trực tiếp rơi xuống.
Diệp Phàm giật mình. Lúc này hắn đã rời xa tổ chim chừng trăm dặm lại gặp một đầu hắc hổ, toàn thân tối đen, dài chừng mẩy chục trượng, ngửa mặt lên trời gào rít. Đất đá dưới chân nó cùng bị đánh cho tả tơi.
- Thần Hổ thời thái cổ, lực ngang đại năng!
Sau khi nhìn kỹ, trong lòng hắn trở nên nghiêm nghị. Đây là một dị chủng thái cổ tu hành hơn hai ngàn năm, khí huyết đặc biệt cường đại, đứng yên đó nhưng uy áp dáng sợ chấn nhiếp phạm vi hơn mười dặm, tất cả các loài thú khác đều phải quỳ mọp xuống.
Nó tuyệt đối có thể sánh bằng một thế hệ Yêu Vương nhưng lại không hóa thành hình người. Đây là một đầu Man Thú Vương thời thái cổ, không ai muốn chống lại nó.
- Rống...
Nó há rộng mồm, bắn ra một đạo ó quang dài vài dặm, bắn xuống một hồ nước trên một ngọn núi khác, lập tức buộc một con giao long dài ba mươi mấy trượng ra.
Con giao này vừa ra khỏi đầm lập tức gào thét điên cuồng, cát bay đá chạy, vừa nhìn đã biết là một đầu Thú Vương, rất bất phàm.
- Con giao long này cường đại như vậy, cường giả Hóa Long biến thứ chín tuyệt đối không thể tới gần, đi lên chết chác!
Diệp Phàm kinh hãi. Đây là một đầu dị thú có đạo hạnh rất thâm sâu.
Nhưng mà khiến hắn giật mình chính là nó bị con hắc hổ hút một cái liền từ cách xa vài dặm bị kéo tới trước mặt, trực tiếp một ngụm cắn chết!
Ẳm!
Dị chủng Thần Hổ thái cổ quá hung mãnh!
- Con Thần Hổ màu đen này quá cường đại, Thánh chủ tới đây cũng không nhất định có thể bát được hắn, ai sống ai chết còn rất khó nói...
Diệp Phàm lặng yên rút lui, hắn cũng không muốn trêu chọc Vương của dị chủng cường đại như vậy! Đây đúng là một mảnh thế giới nguy hiểm, hắn gặp phải không ít dị thú đã sớm tuyệt chủng, mà đều là Vương của man cổ.
Hắn cũng không lui quá xa đã bị một ngọn núi khác hấp dẫn. Nơi này không có một ngọn cỏ, như một tấm đá, khô ráo mà sạch sẽ.
Nơi đây rất im ắng, cũng không có chim thú, dường như là một cấm địa sinh mệnh, những loài thú bình thường cũng không dám tới gần, vừa nhìn đã giống như lãnh địa của Vương một man thú nào đó.
- Không phải là nơi con Thần Hổ kia cư trú chứ?!
Diệp Phàm đi vào phụ cận, vừa mới tới gần liền cả kinh, trên đó khác không ít cổ tự như gà mới.
- Thần Tàng a...
Hắn lập tức trở nên kích động. Đây là bút tích của một vị cao thủ tuyệt thế, ghi lại thôi diễn một ít bí thuật.
Diệp Phàm nghiền ngẫm, phát hiện có ba loại pháp ấn tối cao khiến hắn mừng rờ. Đây là ba loại bí thuật cổ xưa vô cùng thâm ảo, khó có thể nói rõ căn nguyên truyền thừa.
Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn! Đây là một loại tổ hợp, có những cái tên rất khí phách, đại biểu thiên địa nhân, phức tạp khó hiểu vô cùng, cùng rất khó phỏng đoán.
Trong đó, Diệp Phàm từng học qua Bão Sơn Ấn nhưng thật sự quá mức thô thiển so với Bão Sơn Ấn ghi lại nơi này, căn bản khó có thể coi là bí thuật gì, còn xa mới đạt tới viên mãn.
Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn lại đều là bí thuật cổ xưa, cùng Bão Sơn Ấn làm một thể, còn huyền ảo hơn, tuyệt đối là thánh thuật hiếm có trên thế gian.
Trên thạch bích còn thôi diễn một số bí thuật khác đều rốt hỗn tạp, chỉ có ba loại bí thuật này là không hư hao gì, cùng là thâm ảo khó lường nhất, lập tức hấp dẫn tâm thần Diệp Phàm.
Hắn ngồi xếp bằng trên vách đá, không hề nhúc nhích, dụng tâm tìm hiểu, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp lặng yên diễn biến ba loại cổ thuật này, hóa thành thần thuật vô thượng, độc nhất vô nhị của chính mình.
- Ngao hống--—
Một tiếng hổ gầm lay động núi rừng, con Thần Hổ màu đen đạp núi đi tới. Nó nhảy từ sườn núi này qua sườn núi khác, như một đám mây đen, đồng thời mang theo cuồng phong mãnh liệt, thổi bay không ít đất đá.
- Quả nhiên là nơi sinh sống của Vương man cổ kia!
Diệp Phàm cả kinh xoay người cất bước, vật chuyển bí quyết chữ Hành, nhoáng cái đã biến mất.
Hắn ngồi xếp bằng trên một ngọn nói, lặng yên thể ngộ ba loại cổ thuật kia. Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn xoay quanh trong đầu hắn, không ngừng thôi diễn.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm thấy Thần Hổ rời đi lại quay lại nơi đó, chưởng chi không ngừng khác theo những nét vẽ, lặp đi lặp lại thể ngộ, ba lũ ấn ký tiến nhập trong đầu hắn.
Điều này làm hắn lập tức chấn động, âm thầm cảm thấy may mắn vì quay lại cảm ngộ. Trên thịch bích tuy toàn là hình như chân chính thần hóa thành ba loại ấn ký, đến lúc này hắn mới thu được pháp ấn không sứt mè gì.
Xoát!
Thạch phấn bay múa, lưu lại một mảnh trống trơn. Ba loại thánh thuật lặng yên biến mất, thạch bích trở nên bóng loáng, dường như chưa từng có thứ gì.
Trong lòng Diệp Phàm kích động. Hắn có huyền pháp nhưng lại rất thiếu bí thuật, khi đối chiến thường phải lấy trứng chọi đá, ba loại cổ ấn này vào tay khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
- Ngộ đạo ấn ký!
Khắc ngân Diệp Phàm phát hiện ra là do cao thủ tuyệt thế lưu lại khi ngộ đạo, tuy không trọn vẹn nhưng lại trợ giúp hắn rất lớn, hoàn toàn lạc ấn ở trong lòng.
Suốt nửa tháng hắn không hề nhúc nhích, tĩnh tọa trên một ngọn núi, tìm hiểu dấu vết ngộ đạo, cuối cùng mở hai mắt ra.
- Nửa bước Hóa Long!
Diệp Phàm giật mình phát hiện quan sát dấu vết ngộ đạo của người khác khiến hắn bước một chân vào Hóa Long Bí Cảnh! Hắn biết nếu tiếp tục quan sát một ít tâm đắc ngộ đạo thì hắn khẳng định sẽ lập tức tiến vào Hóa Long Bí Cảnh.
- Đây rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ từng có không ít cường giả tuyệt thế tiến vào sao?! Bọn họ lưu lại một ít dấu vết không thể xóa nhòa trên một ít ngọn cổ sơn.
Hắn bắt đầu suy nghĩ. Hắn mới chỉ hành tẩu một góc nhỏ của Tiên phủ này mà thôi đã chiếm được chỗ tốt như vậy, chỉ nghĩ cũng biết nó quan trọng như thế nào!
Một nơi Tiên táng!
Trong lòng hắn nảy sinh ý niệm như vậy! Nơi đây có bảo tàng vô tận nhưng cũng có hung hiểm lớn lao, chỉ hơi vô ý sẽ lập tức tử vong.
Diệp Phàm nghĩ tới những thanh âm nghe được trong cổ Hòe Lâm, chẳng lẽ đều có quỷ tích gì đó sao?! Hắn chính tai nghe được tiếng vang của đại chiến thiên quán vạn mã, ngoài ra còn nghe được tiếng long ngâm, phượng hót, kỳ lân khiếu cùng với cái tên thái cổ Bất Tử Thiên Hoàng...
Một tiếng chim hót chấn động trời cao, một thân ảnh màu vàng lướt qua hư không mà tới, đánh nát một ngọn núi ở xa xa, quắp lấy một con voi thời thái cổ dài hai mươi mấy thước bay đi, đáp xuống một vách núi khác.
Nơi đó là một tổ chim rất lớn, dài mười mấy trượng, chiếm cứ cả một vách núi, tất cả đều tạo thành từ tử phong mộc, có mùi hương phiêu tán, tử khí âm u.
Một con Thiểm Điện Vương Điểu vô cùng hùng tráng, toàn thân lưu động kim quang, rực rỡ chói mắt đang xé nát con voi thời thái cổ dài mấy chục thước, tiên huyết chảy đầm đìa.
Từng tảng thịt lớn bị bóc ra, bị nó ăn ngấu nghiến. Một con Thiểm Điện Vương nhỏ cũng dài hơn mười thước, điện mang lưu động, lóe ra kim quang.
Vách núi nơi đó đã sớm bị nhuốm màu đỏ sậm, tràn ngập màu máu, vừa thấy đã biết rất cổ xưa.
Diệp Phàm líu lưỡi. Đây đúng là một thế giới nguyên thủy, cảnh tượng vô cùng khủng bố. Loại Thiểm Điện Vương Điểu này đã sớm tuyệt chủng ở hiện tại, chỉ còn một ít hậu duệ của nó mới ở đang tồn tại trong thế giới này.
Một đầu dị cầm như vậy thì dù là Thái thượng trưởng lão của Thánh địa gặp phải cùng cần đi đường vòng, căn bản không dám trêu chọc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm sở dĩ dừng chân nơi này là vì phát hiện trên vách núi có một ít khắc ngân, tuy rất cổ xưa nhưng vẫn mơ hồ có thể nhận ra. Hắn muốn tới xem thật rõ.
- Một bộ kiếm quyết!
Hắn rất kinh ngạc. Đây là một bộ kiếm quyết không trọn vẹn, xem ra ngày xưa có cao thủ tọa quan nơi này. Chỉ mới loáng thoáng hiểu được một chút, dù rất lộn xộn nhưng cũng có được giá trị tham khảo vô hạn.
- Chiếc tổ chim thật lớn này chắn mất một bộ phận.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối. Chiếc tổ chim được làm từ tử phong mộc này che kín vách núi, xem ra đã tồn tại nhiều năm. Vách đá đã nhiễm đầy máu tươi, chính là do Thiểm Điện Vương ăn uống vấy ra.
- Thế giới này còn có người nào sống không?!
Trong lòng hắn tự nhủ.
Diệp Phàm ở xa xa chờ đợi rất lâu, đợi cho con Thiểm Điện Vương bay đi xa mới dám tiếp cận vách núi, cẩn thận quan sát. Đây là bút tích của một cường giả, đều là cổ pháp.
Vách đá ầm đạm, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, trong tổ chim có điện chớp lượn lờ. Mấy con chim nhỏ kia có tính cảnh giác rất cao, không ngừng hướng về phía hắn kêu gào.
Diệp Phàm không để ý tới, hắn vừa tới đã bị nơi này hấp dẫn, loại cảm thụ lúc ngộ đạo lưu lại này đối với người đang muốn phá quan đúng là có giá trị cực lớn.
Kiếm quyết không trọn vẹn vô cùng thâm ảo nhưng hắn không để tâm mà chuyên tâm hiểu rõ những cảm ngộ kia, trong lòng là một mảnh không linh, có xu thế đang nhập đạo.
- Oa ó...
Một con Thiểm Điện Vương kêu lớn, há mồm phun ra một đạo tia chớp lớn như cái lu đựng nước, bên trong ẩn chứa lôi kiếp ngũ hành lực, khiến Diệp Phàm nhảy dựng lên, lập tức ưáiủi né.
Đây chỉ mới là một con chim non mà không ngờ có thể phát ra uy thế như vậy, vượt xa dự đoán của hắn. Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục đi quanh sườn núi quan sát.
Cuối cùng, hắn lại nâng cái tổ chim này lên, quan kháng những cổ tư khắc phía sau, vô cùng nghiền ngẫm, cùng hiểu được rất nhiều.
- Đây đúng là một chỗ bảo địa, nếu tỷ lệ nhưng nơi tọa quan cao một chút thì không chừng ta sẽ lập tức tấn chức Hóa Long Bí Cảnh.
Diệp Phàm sớm đã là Tứ Cực đại viên mãn, việc tiến vào Hóa Long Bí Cảnh có thể phát sinh ngay lập tức. Điều hắn còn thiếu hiện tại chỉ là một loại cơ hội mà thôi!
Hắn cũng không ở nơi này lâu bởi vì Thiểm Điện Vương có thể trở lại bất cứ lúc nào. Sau khi ghi nhớ những cảm ngộ, hắn bay tới một ngọn núi xa xa, yên lặng thể ngộ.
- Phía trước có một tổ chim, kim quang chói mắt, vừa nhìn đã biết là dị cầm đỉnh cấp. Chúng ta tới xem sao, không chừng còn có thể bát được một ít chim non về thuần dưỡng.
- Đó là...Thiểm Điện Vương trong truyền thuyết... Đây chính là hung cầm thái cổ có thể giao đấu với Giao Vương a...
Một đám người trẻ tuổi bay tới, ánh mát lộ ra dị sắc bay tới tổ chim trên vách núi, ai ai cũng cường đại, là tinh anh của Ngũ Đại Vực, có được truyền kỳ của chính mình.
- Còn có kiếm quyết! Ngày xưa có cao thủ tọa quan nơi này!
Bọn họ phát hiện khác đá, lập tức bay tới chăm chú nhìn.
- Không hổ là Tiên phủ thời thái cổ, mỗi tòa hoang nhau đều có một bộ điển tịch thâm ảo, tiến thêm phía trước nhất định còn có thu hoạch lớn hơn nữa.
Những người này sau khi ghi nhớ những cổ pháp kia đều muốn đi về nghiên cứu tìm hiểu.
- Tổng cộng có bốn con Thiểm Điện Vương non, chúng ta trước bắt đi, về nhà hãy thương lượng phân chia như thế nào!
Có người đề nghị.
Những người khác đều gật đầu đồng ý, cùng nhau động thủ. Nhưng đúng lúc này từ xa xa vang lên một tiếng thét dài, kim mang chiếu sáng nửa bầu trời, hư không là một mảnh chói mắt. Một con chim khổng lồ nhanh chóng bay về!
Một đạo lôi điện màu vàng lớn như một dãy núi, to tới độ khiến người ta sợ hãi trực tiếp chiếu tới đây, mau tới cùng cực, khiến người ta không kịp có phản ứng.
- Ahhhhhhhhh...
Một đệ tử trẻ tuổi Kỳ Sĩ Phủ hét lớn, trực tiếp hóa thành tro tàn, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình. Loại tia chớp này đúng là có thể sánh bằng thiên kiếp, khó trách khi trưởng thành sẽ là một loại dị cầm đáng sợ, có thể lực áp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa.
Rắc—
Lại một đạo lôi điện bắn tới, bao phủ hư không, hủy diệt hết thảy.
-Ahhh...
Lại một tiếng hét thảm vang lên, lần này là một nữ tu xinh đẹp không ưánh được một kiếp, trực tiếp hình thần câu diệt.
Nhưng người khác nhanh chóng bỏ chạy nhưng làm sao nhanh bằng Thiểm Điện Vương. Nó không chỉ là một loại Lôi Thần Điểu mà còn có tốc độ nhanh như tia chớp.
Xoát!
Có người tế ra Huyền Ngọc Thai, trực tiếp vượt qua hư không chạy đi, còn ba người khác phân làm ba hướng bỏ chạy.
Thiểm Điện Vương đuổi theo không ngừng, hóa thành hoàng kim thần điểu hừng hực bốc cháy.
Từ hư không xa xa truyền tới vài tiếng hống lớn, vài lão già ngự kiếm bay tới đại chiến Thiểm Điện Vương nhưng căn bản không chiếm được thượng phong, vừa đánh vừa lui, toàn thân bị lói quang đánh cho cháy đen.
- Ngay cả nửa bước đại năng cũng không thoát!
Diệp Phàm giật mình, sau đó xoay người rời đi, tiến sâu vào trong dãy núi, tìm kiếm cơ duyên khác.
- Rống...
Một tiếng mãnh hổ gào rít vang lên, một đám chim chóc giữa bầu trời bị chấn nát, trực tiếp rơi xuống.
Diệp Phàm giật mình. Lúc này hắn đã rời xa tổ chim chừng trăm dặm lại gặp một đầu hắc hổ, toàn thân tối đen, dài chừng mẩy chục trượng, ngửa mặt lên trời gào rít. Đất đá dưới chân nó cùng bị đánh cho tả tơi.
- Thần Hổ thời thái cổ, lực ngang đại năng!
Sau khi nhìn kỹ, trong lòng hắn trở nên nghiêm nghị. Đây là một dị chủng thái cổ tu hành hơn hai ngàn năm, khí huyết đặc biệt cường đại, đứng yên đó nhưng uy áp dáng sợ chấn nhiếp phạm vi hơn mười dặm, tất cả các loài thú khác đều phải quỳ mọp xuống.
Nó tuyệt đối có thể sánh bằng một thế hệ Yêu Vương nhưng lại không hóa thành hình người. Đây là một đầu Man Thú Vương thời thái cổ, không ai muốn chống lại nó.
- Rống...
Nó há rộng mồm, bắn ra một đạo ó quang dài vài dặm, bắn xuống một hồ nước trên một ngọn núi khác, lập tức buộc một con giao long dài ba mươi mấy trượng ra.
Con giao này vừa ra khỏi đầm lập tức gào thét điên cuồng, cát bay đá chạy, vừa nhìn đã biết là một đầu Thú Vương, rất bất phàm.
- Con giao long này cường đại như vậy, cường giả Hóa Long biến thứ chín tuyệt đối không thể tới gần, đi lên chết chác!
Diệp Phàm kinh hãi. Đây là một đầu dị thú có đạo hạnh rất thâm sâu.
Nhưng mà khiến hắn giật mình chính là nó bị con hắc hổ hút một cái liền từ cách xa vài dặm bị kéo tới trước mặt, trực tiếp một ngụm cắn chết!
Ẳm!
Dị chủng Thần Hổ thái cổ quá hung mãnh!
- Con Thần Hổ màu đen này quá cường đại, Thánh chủ tới đây cũng không nhất định có thể bát được hắn, ai sống ai chết còn rất khó nói...
Diệp Phàm lặng yên rút lui, hắn cũng không muốn trêu chọc Vương của dị chủng cường đại như vậy! Đây đúng là một mảnh thế giới nguy hiểm, hắn gặp phải không ít dị thú đã sớm tuyệt chủng, mà đều là Vương của man cổ.
Hắn cũng không lui quá xa đã bị một ngọn núi khác hấp dẫn. Nơi này không có một ngọn cỏ, như một tấm đá, khô ráo mà sạch sẽ.
Nơi đây rất im ắng, cũng không có chim thú, dường như là một cấm địa sinh mệnh, những loài thú bình thường cũng không dám tới gần, vừa nhìn đã giống như lãnh địa của Vương một man thú nào đó.
- Không phải là nơi con Thần Hổ kia cư trú chứ?!
Diệp Phàm đi vào phụ cận, vừa mới tới gần liền cả kinh, trên đó khác không ít cổ tự như gà mới.
- Thần Tàng a...
Hắn lập tức trở nên kích động. Đây là bút tích của một vị cao thủ tuyệt thế, ghi lại thôi diễn một ít bí thuật.
Diệp Phàm nghiền ngẫm, phát hiện có ba loại pháp ấn tối cao khiến hắn mừng rờ. Đây là ba loại bí thuật cổ xưa vô cùng thâm ảo, khó có thể nói rõ căn nguyên truyền thừa.
Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn! Đây là một loại tổ hợp, có những cái tên rất khí phách, đại biểu thiên địa nhân, phức tạp khó hiểu vô cùng, cùng rất khó phỏng đoán.
Trong đó, Diệp Phàm từng học qua Bão Sơn Ấn nhưng thật sự quá mức thô thiển so với Bão Sơn Ấn ghi lại nơi này, căn bản khó có thể coi là bí thuật gì, còn xa mới đạt tới viên mãn.
Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn lại đều là bí thuật cổ xưa, cùng Bão Sơn Ấn làm một thể, còn huyền ảo hơn, tuyệt đối là thánh thuật hiếm có trên thế gian.
Trên thạch bích còn thôi diễn một số bí thuật khác đều rốt hỗn tạp, chỉ có ba loại bí thuật này là không hư hao gì, cùng là thâm ảo khó lường nhất, lập tức hấp dẫn tâm thần Diệp Phàm.
Hắn ngồi xếp bằng trên vách đá, không hề nhúc nhích, dụng tâm tìm hiểu, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp lặng yên diễn biến ba loại cổ thuật này, hóa thành thần thuật vô thượng, độc nhất vô nhị của chính mình.
- Ngao hống--—
Một tiếng hổ gầm lay động núi rừng, con Thần Hổ màu đen đạp núi đi tới. Nó nhảy từ sườn núi này qua sườn núi khác, như một đám mây đen, đồng thời mang theo cuồng phong mãnh liệt, thổi bay không ít đất đá.
- Quả nhiên là nơi sinh sống của Vương man cổ kia!
Diệp Phàm cả kinh xoay người cất bước, vật chuyển bí quyết chữ Hành, nhoáng cái đã biến mất.
Hắn ngồi xếp bằng trên một ngọn nói, lặng yên thể ngộ ba loại cổ thuật kia. Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn xoay quanh trong đầu hắn, không ngừng thôi diễn.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm thấy Thần Hổ rời đi lại quay lại nơi đó, chưởng chi không ngừng khác theo những nét vẽ, lặp đi lặp lại thể ngộ, ba lũ ấn ký tiến nhập trong đầu hắn.
Điều này làm hắn lập tức chấn động, âm thầm cảm thấy may mắn vì quay lại cảm ngộ. Trên thịch bích tuy toàn là hình như chân chính thần hóa thành ba loại ấn ký, đến lúc này hắn mới thu được pháp ấn không sứt mè gì.
Xoát!
Thạch phấn bay múa, lưu lại một mảnh trống trơn. Ba loại thánh thuật lặng yên biến mất, thạch bích trở nên bóng loáng, dường như chưa từng có thứ gì.
Trong lòng Diệp Phàm kích động. Hắn có huyền pháp nhưng lại rất thiếu bí thuật, khi đối chiến thường phải lấy trứng chọi đá, ba loại cổ ấn này vào tay khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
- Ngộ đạo ấn ký!
Khắc ngân Diệp Phàm phát hiện ra là do cao thủ tuyệt thế lưu lại khi ngộ đạo, tuy không trọn vẹn nhưng lại trợ giúp hắn rất lớn, hoàn toàn lạc ấn ở trong lòng.
Suốt nửa tháng hắn không hề nhúc nhích, tĩnh tọa trên một ngọn núi, tìm hiểu dấu vết ngộ đạo, cuối cùng mở hai mắt ra.
- Nửa bước Hóa Long!
Diệp Phàm giật mình phát hiện quan sát dấu vết ngộ đạo của người khác khiến hắn bước một chân vào Hóa Long Bí Cảnh! Hắn biết nếu tiếp tục quan sát một ít tâm đắc ngộ đạo thì hắn khẳng định sẽ lập tức tiến vào Hóa Long Bí Cảnh.
- Đây rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ từng có không ít cường giả tuyệt thế tiến vào sao?! Bọn họ lưu lại một ít dấu vết không thể xóa nhòa trên một ít ngọn cổ sơn.
Hắn bắt đầu suy nghĩ. Hắn mới chỉ hành tẩu một góc nhỏ của Tiên phủ này mà thôi đã chiếm được chỗ tốt như vậy, chỉ nghĩ cũng biết nó quan trọng như thế nào!
Một nơi Tiên táng!
Trong lòng hắn nảy sinh ý niệm như vậy! Nơi đây có bảo tàng vô tận nhưng cũng có hung hiểm lớn lao, chỉ hơi vô ý sẽ lập tức tử vong.
Diệp Phàm nghĩ tới những thanh âm nghe được trong cổ Hòe Lâm, chẳng lẽ đều có quỷ tích gì đó sao?! Hắn chính tai nghe được tiếng vang của đại chiến thiên quán vạn mã, ngoài ra còn nghe được tiếng long ngâm, phượng hót, kỳ lân khiếu cùng với cái tên thái cổ Bất Tử Thiên Hoàng...