Già Thiên
Chương 623: Thế Giới Tiên Cổ
- Lĩnh chủ đại nhân, không ổn!
Khi Diệp Phàm đi tới Hoang Lư, một ít thôn dân kích động chạy tới, bẩm báo tình hình cho hắn.
- Có chuyện gì?
- Cổ Hòe Lâm như lời tiền bối nói vậy đã phát ra những tiếng kêu!
Thôn dân nơm nớp lo sợ, tất cả đều biến sắc.
- Có chuyện này sao? Trước đây từng phát sinh chưa?
Diệp Phàm kinh ngạc, đi tới cạnh cổ Hòe Lâm.
Một cây cổ thụ khô cằn, rất nhiều lực lượng đều biến mất, ruột đã rỗng nhưng vân ngoan cường sinh tồn, như một con rồng nằm nơi này.
Diệp Phàm đi tới phụ cận, cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe được thanh âm gì, chỉ có tiếng rì rào của cành lá lay động mà thôi.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía thôn dân, lộ ra vẻ khó hiểu. Lập tức có người đi lên, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân phải áp tai vào trên đó mới có thể nghe được.
- Còn có chuyện này sao?
Diệp Phàm hoài nghi. Đây rõ ràng là một mảnh toàn lão thụ mà thôi, dù là thành tinh cũng không tới mức như vậy chứ?!
Nhưng ngay sau khi tập trung nghiêng tai lắng nghe, thân thể hắn lập tức chấn động, lộ ra thần sắc khó tin, liền lui về phía sau vài bước.
Thân cây nứt nẻ sần sùi, nghe đồn đều đã tồn tại mười mấy vạn năm, thủy chung chưa từng biến hóa. Mọi người nơi này xưng chủng là thánh thụ, không dám tổn thương một chiếc lá.
Lúc này, Diệp Phàm thật sự đã bị chấn kinh. Trong thân cây truyền ra tiếng hò hét vang trời, như có một mảnh chiến trường viên cổ ngay trước mặt, tràn ngập người hét ngựa hý, đao quang kiếm ảnh!
Ầm
Khi áp tai vào một thân cây hắn thậm chí còn cảm nhận được loại chấn động như có trăm vạn con chiến mã đang vọt tới, đạp cho mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Diệp Phàm rất kích động. Hắn vẫn luôn hướng về Hoang Lư nhưng sờ soạng mãi không ra đường, không ngờ giờ lại xuất hiện biến cố như vậy.
- Những cổ thụ này có truyền thuyết gì rõ ràng không?
Hắn suy nghĩ lý giải.
- Theo tổ tiên nói lại thì cũng chỉ đại khái rằng đây chính là cánh cửa Tiên giới mở ra, truyền ra thần âm, không được dễ dàng tiếp cận, bằng không sẽ tiến nhầm vào trong đó.
Một lão nhân cao tuổi nhất lên tiếng.
Diệp Phàm cảm giác rất huyền bí. Một đêm này, hắn di chuyển trong này một lúc nhưng không dám ngộ đạo nơi này. Đây là thời điểm nhạy cảm, hắn sợ lập tức bị tọa hóa.
Liên tiếp hai ngày, hắn luôn ở trong rừng hòe này suy nghĩ cân nhắc, muốn tìm ra đến tốt cùng là gì?! Khi hắn áp tai vào thân cây, không chỉ nghe được thanh âm chiến trường viễn cổ mà còn nghe được âm thanh long ngâm, phượng hót, kỳ lân khiếu khiến hắn phải trợn mắt há mồm.
- Ảo giác! Nhất định là giao long, loan điểu và kỳ lân thú!
Hắn không tin đương thời có tiên linh.
Ầm!
Tiếp theo, hắn nghe được tiếng vang ngập trời, có biển rộng gào rít, sóng biển xông thiên.
- Tà môn! Những thánh thụ này sao lại có những thanh âm này!?
Diệp Phàm suy nghĩ mãi mà không tìm ra được lời giải!
Mấy ngày liên tiếp, hắn ở lại nơi này, muốn tìm hiểu kỹ. Nhưng hắn càng nóng vội, càng không thu được kết quả gì.
Ngày thứ sáu, hắn ghé tai vào gốc cây cổ hòe thô to nhất trong trung ương rừng cây, một tiếng gào rít của linh hồn vang lên khiến tâm thần hắn suýt chút nữa cũng hỏng mất.
- Bất Tử Thiên Hoàng!
Đây không phải là ngôn ngữ gì mà chính là một loại thần niệm, như xuyên thấu muôn đời, truyền khắp ức vạn năm, như xuyên thấu một mảnh tinh vực, tái hiện thế gian.
Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cượng đại nhưng dưới dư ba của đạo thần niệm này, sắc mặt hắn cũng tái nhợt vô cùng, tiểu hồ màu vàng ở mi tâm hắn phát ra quang hoa chói mắt, thiếu chút nữa đã bị đánh tan tác.
- Đây là người nào, đang giam cầm Bất Tử Thiên Hoàng?
Trong lòng hắn vô cùng rung động, bốn chữ này không phải là lần đầu tiên nghe được, ngay cả Vương của thái cổ cũng phải quỳ bái, coi đó là tồn tại vượt qua thần linh.
Diệp Phàm rốt cục đã biết vì sao Đại đế cổ lúc về giờ lại ấn cư nơi này. Nơi đây quả thật rất bất phàm, khẳng định có bí mật gì đó.
- Không phải là Đại đế lúc về già muốn an hưởng mà là phát hiện ra huyền cơ gì đó!
Hắn phỏng đoán.
Ngày thứ bảy, hắn ở bên cạnh một cổ hòe thấp bé nhất lặng yên lắng nghe. Hắn đột nhiên trợn mắt há mồm khi nghe được ba chữ Kỳ Sĩ Phủ do một thần niệm truyền ra.
Trong lòng Diệp Phàm lóe lên, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều. Hắn xoay bước đi về Lư Thành, lấy ra một bảo bình, mở phong ấn, thả Tê Quận chúa ra.
- Họ Diệp ngươi... dám phong ấn ta bảy ngươi, ta giết ngươi!
Dung mạo tuyệt sắc của Tê Quận chúa tràn ngập sự giận dữ, giương nanh múa vuốt, muốn lao lên liều mạng.
- Ngươi còn dám lộn xộn thì ta sẽ tấn chức cho ngươi từ thị nữ tới nha đầu thông phòng đó!
Bịch
Tê Quận chúa bị dọa cho sợ hãi, liên tục lui ra sau mười bước, khuôn ngực cao ngất cũng không thể bình tĩnh, khuôn mặt trắng trẻo mang đầy lửa giận nhưng không dám hùng hổ nữa.
- Sớm biết quy củ, bê trà rót nước đi!
Diệp Phàm sai khiến.
-Ngươi mơ đi!
- Đúng là chua ngoa! Như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi nữa, hãy nói rõ ràng tình huống tòa Tiên phủ kia cho ta đi!
Diệp Phàm như không để ý nói.
- Ngươi muốn đi vào?
Ánh mắt Tê Quận chúa sáng lên.
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy! Nói kỳ cho ta một chút là được rồi!
Hắn có chút kinh ngạc, Tiên phủ ở ngay trong dãy núi cổ xưa, nghe nói có liên quan tới Tiên vực, tràn ngập bí tân thái cổ, có rất nhiều bí mật không muốn người ta biết.
Dựa theo đại năng Kỳ Sĩ Phủ phỏng đoán nơi đó rất có thể có dấu chân Đại đế cổ, là một nơi huyền bí khó lường.
- Cổ Hòe Lâm có liên quan tới Tiên phủ kia hay không?!
Trong lòng Diệp Phàm tự hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn cũng không lãng phí thời gian, cùng ngày liên bay về phía tiên mạch cổ xưa kia. Đây là lần đầu tiên hắn tới gần Kỳ Sĩ Phủ kể từ khi tới nơi này.
Phiến dãy núi này tràn ngập thụy khí, sau khi vận chuyển Thần Nhãn, Diệp Phàm có thể nhìn rõ có hơn trăm con đại long màu tím đang lượn quanh, vô cùng kinh người.
Nơi đây độc lộ quái thạch, kỳ lân thủ trấn thủ, loan điểu bay lượn trời không, ẩn chứa tử khí nồng đậm. Nơi vách núi dựng đứng có cả linh dược trên vạn năm sinh trưởng.
Dù nhìn ở góc độ nào thì cũng nhận ra đây là một phiến thần thổ, khiến người ta nghi ngờ nó đúng là đi vào Tiên giới! Những dãy núi nơi này không binh thường, vô cùng thần dị, dao chi, linh tuyền, thọ lộc, cổ nhai... như cành trong tranh.
Phiến dãy núi này mười bước một cảnh, vô cùng tươi đẹp, rất tráng lệ. Diệp Phàm cũng không quấy nhiễu linh cầm trân thú, cũng không dám dễ dàng tiếp cận Kỳ Sĩ Phủ ở trung ương.
Bởi vì địa phương này rất không tầm thường, chỉ hơi vô ý sẽ bị phát giác. Hắn không muốn bị người ta vây khốn.
- Bàng Bác có lẽ ở bên trong.
Diệp Phàm cân nhắc. Hắn đi tới nơi này, ngoại trừ Hoang Lư ra còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm bạn cũ.
Rất nhanh, hắn liền hiểu rõ tình huống. Kỳ Sĩ Phủ phong môn, không muốn bất cứ kẻ nào vào ra. Hắn rốt cục đã hiểu vì sao đã qua nhiều ngày mà không có ai tới Lư Thành tìm hắn gây chuyện.
Sự tình Tiên phủ rất quan trọng, một ít thế lực sau khi thương lượng với Kỳ Sĩ Phủ cũng không muốn lộ ra phong thanh gì, chuẩn bị cùng nhau mở ra động phủ này.
Diệp Phàm ở xa mười dặm liền dừng lại, nhìn về phía Kỳ Sĩ Phủ. Dưới càn khôn lãnh lãng, nơi đó có khỏi tím bốc lên như rồng bay.
- Không cần vận chuyên Thần Nhãn ta cũng có thể thấy được nơi này sâu không thể lường, tràn ngập tiên khí, vạn long đăng thiên, có hiệu quả đoạt thiên địa tạo hóa.
Diệp Phàm nằm im mấy ngày, rốt cục phát hiện huyền cơ. Tiên phủ mở ra, ngay phía sau dãy núi Kỳ Sĩ Phủ. Nơi đó thần thanh tú cơ, không thể che dấu hay phong ấn.
- Động phủ Tiên gia!
Hắn rất nóng mặt nhưng căn bản không vào được. Nơi đó có đại năng tuyệt đỉnh thủ hộ, hơn nữa không chỉ có bốn năm người đơn giản, đã hoàn toàn phong tỏa
Nói đó là một tòa Tiên động nhưng nhân kiệt Kỳ Sĩ Phủ không ngừng đi vào, căn bản không có một chút cảm giác trở ngại, cũng không biết lớn như thế nào.
Diệp Phàm ở cách đó chừng sáu bảy mươi dặm, vận chuyển Thần Nhãn quan sát vài ngày, thấy có người ra vào không ngừng, nhất là đệ tử Kỳ Sĩ Phủ có tới hơn bảy trăm người.
Mấy ngày này, thi thoảng có người bị thương rời đi, thậm chí có thi thể được gói mang về. Hắn rất giật mình vì có lúc thấy được đại năng lảo đảo bước ra, trọng thương sắp chết.
- Tiên phủ này thật không tầm thường nha! Nhiều người như vậy đi tìm kiếm cơ duyên, trở thành nơi bọn họ thí luyện. Ngay cả nhân vật cấp Thánh chủ cũng thiếu chút nữa ngã xuống trong đó.
Diệp Phàm khá động tâm nhưng không có cách nào đi vào. Hắn lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận vì không gia nhập Kỳ Sĩ Phủ, cơ hội như thế này không ngờ bị bỏ lỡ. Hắn thủ bên ngoài bảy tám ngày, phát hiện gần như tất cả mọi người đều lui ra.
Tuy nhiên, qua ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, những người này lại lần nữa đi vào tìm kiếm cơ hội.
- Thật là một nơi Tiên táng sao?! Đáng tiếc ta không thể đi vào được...
Hắn tuy rằng nắm giữ bí quyết chữ Hành nhưng cũng không thể xông qua nơi do mấy vị đại năng tuyệt đỉnh phòng thủ được.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, lại trở về Hoang Lư, ở trong cổ thôn nghĩ cách. Mỗi ngày hắn đều đi loanh quanh những cổ thụ kia, khiến thôn nhân hết hồn, có người khuyên nhủ:
- Thành chủ tiểu ca, khi thánh thụ phát ra thần âm thì không nên tới gần, bằng không sẽ bị nuốt vào đó.
Trong lòng hắn khẽ động:
- Làm thế nào mới bị nuốt vào?
- Ở thời điểm đặc biệt, những thánh thụ kia nối liền Tiên giới...
Lão nhân lớn tuổi nhất trong thôn nói cho hắn một bí mật bất truyền.
Diệp Phàm quyết định mạo hiểm một lần, thừa dịp không có ai, cắn chặt răng đi tới trước một gốc cổ thụ, đưa tay vào trong một kẽ hở của thân cây tìm kiếm.
- Lực lượng không gian?!
Trong lòng hắn giật mình, chứng thực dự đoán. Khi áp tai vào trong thân cây, hắn nghe được rất nhiều thanh âm, trong đó còn có cả tiếng la của người trẻ tuổi.
-Đệ tử Kỳ Sĩ Phủ!
Lúc này trong lòng hắn chắc chắn, không hề lo sự, quyết định mạo hiểm một lần.
Xoát!
Khi Diệp Phàm dùng thân mạo hiểm, tiến vào trong một cổ thụ thì tại chỗ xuất hiện một đạo sóng gợn, sau đó biến mất giữa hư không, không lưu lại cái gì.
May mắn những thôn dân này không phát hiện ra, bằng không nhất định sẽ hô lớn rằng Thành chủ tiểu ca đã tọa hóa, bị hút vào trong Tiên giới.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Diệp Phàm như trải qua cả thời gian vạn năm. Hắn rất sợ có sai lầm, từ đây trực tiếp hóa vào hư không. Hắc ám vô tận bao bọc lấy hắn, cũng không biết qua bao lâu mới thấy lại hào quang sáng ngời.
- Đây là... phiến Tiên phủ kia sao?!
Hắn không kìm nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cảnh tượng trước mắt hắn hoàn toàn khác biệt với những gì hắn tưởng tượng. Đây không phải là một thế giới u ám dưới lòng đất, cũng không phải là trong lòng núi. Vô cùng sáng lạn, trời xanh mây quang, không có chút tạp chất!
Oa!
Một con cự cầm bay qua bầu trời, nháy mắt đã che kín mặt trời, lông vũ toàn thân lóe lên ngũ sắc quang hoa, mang tới một bóng ma rất lớn trên mặt đất.
Diệp Phàm hoảng sợ, đây là con đại điêu lớn như thế nào chứ!? Lớn như một mảng mây, cuồn cuộn mãnh liệt!
- Không chỉ có một con à!
Hắn vô cùng giật mình, nhìn về phía chân trời xa xôi. Nơi đó còn có nhiều đám mây cùng loại, nhưng chủng loại lại khác nhau.
Ầm!
Xa xa, bầu trời rung chuyên, một dãy núi phóng lên, nhằm về phía chân trời, phát ra khí cơ hung thần vô tận.
- Dãy núi kia sao lại có thể di động?!
Diệp Phàm lúc đầu còn kỳ quái nhưng sau đó liền lộ ra vẻ hoảng sợ. Đó không phải là một dãy núi mà chính là một con đại xà màu đen.
Không biết nó đã ngủ say bao nhiêu năm, trên người toàn bùn đất, mọc ra rất nhiều cổ thụ.
Nó vọt lên bầu trời giao đấu với con đại điêu như đám mây kia, xà lân văng tung tóe, lông mao rơi phất phới, tiên huyết rơi như mưa, đấu đá vô cùng thảm thiết.
- Trời ạ, đây là thế giới như thế nào?! Hung thú thái cổ như vậy mà còn tồn tại, chém giết như vậy dường như là chuyện rất bình thường.
-
Trong lòng Diệp Phàm nổi sóng. Đây chẳng lẽ chính là chỗ Tiên phủ kia sao?! Đây rõ ràng là một thế giới, không có chút liên hệ gì với động phủ cả.
Ở xa xa, cổ mộc cao ngập trời, sơn tuyền nguyên thủy, dây mây lâu năm như rồng, núi cao nguy nga, sông lớn bao la, phong thải rất giống thời thái cổ.
-A...
Từ trong dãy núi truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Diệp Phàm liền hóa thành một đạo hư ảnh lao tới, thấy một gã trẻ tuổi vừa chết thảm dưới móng vuốt một con giao long, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn, chùn vào trong hồ nước.
- Cẩn thận, không được đi loạn!
Ở ngoài mấy trăm trượng có thanh âm nhân loại truyền tới, có một số người trẻ tuổi xuấât hiện.
- Đệ tử Kỳ Sĩ Phủ...
Diệp Phàm giật mình, rốt cục xác nhận đây chính là tòa Tiên phủ kia, nhưng lại rất giống một thế giới chân thật!
Đây là một mảnh thế giới thái cổ, dù có tiên trân tuyệt thế, thậm chí cổ kinh của Đại đế nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Ở sâu phía trước, ngay cả đại năng tuyệt đỉnh cũng có thể phải ngã xuống, nhất định phải cẩn thận!
Khi Diệp Phàm đi tới Hoang Lư, một ít thôn dân kích động chạy tới, bẩm báo tình hình cho hắn.
- Có chuyện gì?
- Cổ Hòe Lâm như lời tiền bối nói vậy đã phát ra những tiếng kêu!
Thôn dân nơm nớp lo sợ, tất cả đều biến sắc.
- Có chuyện này sao? Trước đây từng phát sinh chưa?
Diệp Phàm kinh ngạc, đi tới cạnh cổ Hòe Lâm.
Một cây cổ thụ khô cằn, rất nhiều lực lượng đều biến mất, ruột đã rỗng nhưng vân ngoan cường sinh tồn, như một con rồng nằm nơi này.
Diệp Phàm đi tới phụ cận, cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe được thanh âm gì, chỉ có tiếng rì rào của cành lá lay động mà thôi.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía thôn dân, lộ ra vẻ khó hiểu. Lập tức có người đi lên, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân phải áp tai vào trên đó mới có thể nghe được.
- Còn có chuyện này sao?
Diệp Phàm hoài nghi. Đây rõ ràng là một mảnh toàn lão thụ mà thôi, dù là thành tinh cũng không tới mức như vậy chứ?!
Nhưng ngay sau khi tập trung nghiêng tai lắng nghe, thân thể hắn lập tức chấn động, lộ ra thần sắc khó tin, liền lui về phía sau vài bước.
Thân cây nứt nẻ sần sùi, nghe đồn đều đã tồn tại mười mấy vạn năm, thủy chung chưa từng biến hóa. Mọi người nơi này xưng chủng là thánh thụ, không dám tổn thương một chiếc lá.
Lúc này, Diệp Phàm thật sự đã bị chấn kinh. Trong thân cây truyền ra tiếng hò hét vang trời, như có một mảnh chiến trường viên cổ ngay trước mặt, tràn ngập người hét ngựa hý, đao quang kiếm ảnh!
Ầm
Khi áp tai vào một thân cây hắn thậm chí còn cảm nhận được loại chấn động như có trăm vạn con chiến mã đang vọt tới, đạp cho mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Diệp Phàm rất kích động. Hắn vẫn luôn hướng về Hoang Lư nhưng sờ soạng mãi không ra đường, không ngờ giờ lại xuất hiện biến cố như vậy.
- Những cổ thụ này có truyền thuyết gì rõ ràng không?
Hắn suy nghĩ lý giải.
- Theo tổ tiên nói lại thì cũng chỉ đại khái rằng đây chính là cánh cửa Tiên giới mở ra, truyền ra thần âm, không được dễ dàng tiếp cận, bằng không sẽ tiến nhầm vào trong đó.
Một lão nhân cao tuổi nhất lên tiếng.
Diệp Phàm cảm giác rất huyền bí. Một đêm này, hắn di chuyển trong này một lúc nhưng không dám ngộ đạo nơi này. Đây là thời điểm nhạy cảm, hắn sợ lập tức bị tọa hóa.
Liên tiếp hai ngày, hắn luôn ở trong rừng hòe này suy nghĩ cân nhắc, muốn tìm ra đến tốt cùng là gì?! Khi hắn áp tai vào thân cây, không chỉ nghe được thanh âm chiến trường viễn cổ mà còn nghe được âm thanh long ngâm, phượng hót, kỳ lân khiếu khiến hắn phải trợn mắt há mồm.
- Ảo giác! Nhất định là giao long, loan điểu và kỳ lân thú!
Hắn không tin đương thời có tiên linh.
Ầm!
Tiếp theo, hắn nghe được tiếng vang ngập trời, có biển rộng gào rít, sóng biển xông thiên.
- Tà môn! Những thánh thụ này sao lại có những thanh âm này!?
Diệp Phàm suy nghĩ mãi mà không tìm ra được lời giải!
Mấy ngày liên tiếp, hắn ở lại nơi này, muốn tìm hiểu kỹ. Nhưng hắn càng nóng vội, càng không thu được kết quả gì.
Ngày thứ sáu, hắn ghé tai vào gốc cây cổ hòe thô to nhất trong trung ương rừng cây, một tiếng gào rít của linh hồn vang lên khiến tâm thần hắn suýt chút nữa cũng hỏng mất.
- Bất Tử Thiên Hoàng!
Đây không phải là ngôn ngữ gì mà chính là một loại thần niệm, như xuyên thấu muôn đời, truyền khắp ức vạn năm, như xuyên thấu một mảnh tinh vực, tái hiện thế gian.
Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cượng đại nhưng dưới dư ba của đạo thần niệm này, sắc mặt hắn cũng tái nhợt vô cùng, tiểu hồ màu vàng ở mi tâm hắn phát ra quang hoa chói mắt, thiếu chút nữa đã bị đánh tan tác.
- Đây là người nào, đang giam cầm Bất Tử Thiên Hoàng?
Trong lòng hắn vô cùng rung động, bốn chữ này không phải là lần đầu tiên nghe được, ngay cả Vương của thái cổ cũng phải quỳ bái, coi đó là tồn tại vượt qua thần linh.
Diệp Phàm rốt cục đã biết vì sao Đại đế cổ lúc về giờ lại ấn cư nơi này. Nơi đây quả thật rất bất phàm, khẳng định có bí mật gì đó.
- Không phải là Đại đế lúc về già muốn an hưởng mà là phát hiện ra huyền cơ gì đó!
Hắn phỏng đoán.
Ngày thứ bảy, hắn ở bên cạnh một cổ hòe thấp bé nhất lặng yên lắng nghe. Hắn đột nhiên trợn mắt há mồm khi nghe được ba chữ Kỳ Sĩ Phủ do một thần niệm truyền ra.
Trong lòng Diệp Phàm lóe lên, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều. Hắn xoay bước đi về Lư Thành, lấy ra một bảo bình, mở phong ấn, thả Tê Quận chúa ra.
- Họ Diệp ngươi... dám phong ấn ta bảy ngươi, ta giết ngươi!
Dung mạo tuyệt sắc của Tê Quận chúa tràn ngập sự giận dữ, giương nanh múa vuốt, muốn lao lên liều mạng.
- Ngươi còn dám lộn xộn thì ta sẽ tấn chức cho ngươi từ thị nữ tới nha đầu thông phòng đó!
Bịch
Tê Quận chúa bị dọa cho sợ hãi, liên tục lui ra sau mười bước, khuôn ngực cao ngất cũng không thể bình tĩnh, khuôn mặt trắng trẻo mang đầy lửa giận nhưng không dám hùng hổ nữa.
- Sớm biết quy củ, bê trà rót nước đi!
Diệp Phàm sai khiến.
-Ngươi mơ đi!
- Đúng là chua ngoa! Như vậy đi, ta cũng không làm khó ngươi nữa, hãy nói rõ ràng tình huống tòa Tiên phủ kia cho ta đi!
Diệp Phàm như không để ý nói.
- Ngươi muốn đi vào?
Ánh mắt Tê Quận chúa sáng lên.
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy! Nói kỳ cho ta một chút là được rồi!
Hắn có chút kinh ngạc, Tiên phủ ở ngay trong dãy núi cổ xưa, nghe nói có liên quan tới Tiên vực, tràn ngập bí tân thái cổ, có rất nhiều bí mật không muốn người ta biết.
Dựa theo đại năng Kỳ Sĩ Phủ phỏng đoán nơi đó rất có thể có dấu chân Đại đế cổ, là một nơi huyền bí khó lường.
- Cổ Hòe Lâm có liên quan tới Tiên phủ kia hay không?!
Trong lòng Diệp Phàm tự hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn cũng không lãng phí thời gian, cùng ngày liên bay về phía tiên mạch cổ xưa kia. Đây là lần đầu tiên hắn tới gần Kỳ Sĩ Phủ kể từ khi tới nơi này.
Phiến dãy núi này tràn ngập thụy khí, sau khi vận chuyển Thần Nhãn, Diệp Phàm có thể nhìn rõ có hơn trăm con đại long màu tím đang lượn quanh, vô cùng kinh người.
Nơi đây độc lộ quái thạch, kỳ lân thủ trấn thủ, loan điểu bay lượn trời không, ẩn chứa tử khí nồng đậm. Nơi vách núi dựng đứng có cả linh dược trên vạn năm sinh trưởng.
Dù nhìn ở góc độ nào thì cũng nhận ra đây là một phiến thần thổ, khiến người ta nghi ngờ nó đúng là đi vào Tiên giới! Những dãy núi nơi này không binh thường, vô cùng thần dị, dao chi, linh tuyền, thọ lộc, cổ nhai... như cành trong tranh.
Phiến dãy núi này mười bước một cảnh, vô cùng tươi đẹp, rất tráng lệ. Diệp Phàm cũng không quấy nhiễu linh cầm trân thú, cũng không dám dễ dàng tiếp cận Kỳ Sĩ Phủ ở trung ương.
Bởi vì địa phương này rất không tầm thường, chỉ hơi vô ý sẽ bị phát giác. Hắn không muốn bị người ta vây khốn.
- Bàng Bác có lẽ ở bên trong.
Diệp Phàm cân nhắc. Hắn đi tới nơi này, ngoại trừ Hoang Lư ra còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm bạn cũ.
Rất nhanh, hắn liền hiểu rõ tình huống. Kỳ Sĩ Phủ phong môn, không muốn bất cứ kẻ nào vào ra. Hắn rốt cục đã hiểu vì sao đã qua nhiều ngày mà không có ai tới Lư Thành tìm hắn gây chuyện.
Sự tình Tiên phủ rất quan trọng, một ít thế lực sau khi thương lượng với Kỳ Sĩ Phủ cũng không muốn lộ ra phong thanh gì, chuẩn bị cùng nhau mở ra động phủ này.
Diệp Phàm ở xa mười dặm liền dừng lại, nhìn về phía Kỳ Sĩ Phủ. Dưới càn khôn lãnh lãng, nơi đó có khỏi tím bốc lên như rồng bay.
- Không cần vận chuyên Thần Nhãn ta cũng có thể thấy được nơi này sâu không thể lường, tràn ngập tiên khí, vạn long đăng thiên, có hiệu quả đoạt thiên địa tạo hóa.
Diệp Phàm nằm im mấy ngày, rốt cục phát hiện huyền cơ. Tiên phủ mở ra, ngay phía sau dãy núi Kỳ Sĩ Phủ. Nơi đó thần thanh tú cơ, không thể che dấu hay phong ấn.
- Động phủ Tiên gia!
Hắn rất nóng mặt nhưng căn bản không vào được. Nơi đó có đại năng tuyệt đỉnh thủ hộ, hơn nữa không chỉ có bốn năm người đơn giản, đã hoàn toàn phong tỏa
Nói đó là một tòa Tiên động nhưng nhân kiệt Kỳ Sĩ Phủ không ngừng đi vào, căn bản không có một chút cảm giác trở ngại, cũng không biết lớn như thế nào.
Diệp Phàm ở cách đó chừng sáu bảy mươi dặm, vận chuyển Thần Nhãn quan sát vài ngày, thấy có người ra vào không ngừng, nhất là đệ tử Kỳ Sĩ Phủ có tới hơn bảy trăm người.
Mấy ngày này, thi thoảng có người bị thương rời đi, thậm chí có thi thể được gói mang về. Hắn rất giật mình vì có lúc thấy được đại năng lảo đảo bước ra, trọng thương sắp chết.
- Tiên phủ này thật không tầm thường nha! Nhiều người như vậy đi tìm kiếm cơ duyên, trở thành nơi bọn họ thí luyện. Ngay cả nhân vật cấp Thánh chủ cũng thiếu chút nữa ngã xuống trong đó.
Diệp Phàm khá động tâm nhưng không có cách nào đi vào. Hắn lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận vì không gia nhập Kỳ Sĩ Phủ, cơ hội như thế này không ngờ bị bỏ lỡ. Hắn thủ bên ngoài bảy tám ngày, phát hiện gần như tất cả mọi người đều lui ra.
Tuy nhiên, qua ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, những người này lại lần nữa đi vào tìm kiếm cơ hội.
- Thật là một nơi Tiên táng sao?! Đáng tiếc ta không thể đi vào được...
Hắn tuy rằng nắm giữ bí quyết chữ Hành nhưng cũng không thể xông qua nơi do mấy vị đại năng tuyệt đỉnh phòng thủ được.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, lại trở về Hoang Lư, ở trong cổ thôn nghĩ cách. Mỗi ngày hắn đều đi loanh quanh những cổ thụ kia, khiến thôn nhân hết hồn, có người khuyên nhủ:
- Thành chủ tiểu ca, khi thánh thụ phát ra thần âm thì không nên tới gần, bằng không sẽ bị nuốt vào đó.
Trong lòng hắn khẽ động:
- Làm thế nào mới bị nuốt vào?
- Ở thời điểm đặc biệt, những thánh thụ kia nối liền Tiên giới...
Lão nhân lớn tuổi nhất trong thôn nói cho hắn một bí mật bất truyền.
Diệp Phàm quyết định mạo hiểm một lần, thừa dịp không có ai, cắn chặt răng đi tới trước một gốc cổ thụ, đưa tay vào trong một kẽ hở của thân cây tìm kiếm.
- Lực lượng không gian?!
Trong lòng hắn giật mình, chứng thực dự đoán. Khi áp tai vào trong thân cây, hắn nghe được rất nhiều thanh âm, trong đó còn có cả tiếng la của người trẻ tuổi.
-Đệ tử Kỳ Sĩ Phủ!
Lúc này trong lòng hắn chắc chắn, không hề lo sự, quyết định mạo hiểm một lần.
Xoát!
Khi Diệp Phàm dùng thân mạo hiểm, tiến vào trong một cổ thụ thì tại chỗ xuất hiện một đạo sóng gợn, sau đó biến mất giữa hư không, không lưu lại cái gì.
May mắn những thôn dân này không phát hiện ra, bằng không nhất định sẽ hô lớn rằng Thành chủ tiểu ca đã tọa hóa, bị hút vào trong Tiên giới.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Diệp Phàm như trải qua cả thời gian vạn năm. Hắn rất sợ có sai lầm, từ đây trực tiếp hóa vào hư không. Hắc ám vô tận bao bọc lấy hắn, cũng không biết qua bao lâu mới thấy lại hào quang sáng ngời.
- Đây là... phiến Tiên phủ kia sao?!
Hắn không kìm nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cảnh tượng trước mắt hắn hoàn toàn khác biệt với những gì hắn tưởng tượng. Đây không phải là một thế giới u ám dưới lòng đất, cũng không phải là trong lòng núi. Vô cùng sáng lạn, trời xanh mây quang, không có chút tạp chất!
Oa!
Một con cự cầm bay qua bầu trời, nháy mắt đã che kín mặt trời, lông vũ toàn thân lóe lên ngũ sắc quang hoa, mang tới một bóng ma rất lớn trên mặt đất.
Diệp Phàm hoảng sợ, đây là con đại điêu lớn như thế nào chứ!? Lớn như một mảng mây, cuồn cuộn mãnh liệt!
- Không chỉ có một con à!
Hắn vô cùng giật mình, nhìn về phía chân trời xa xôi. Nơi đó còn có nhiều đám mây cùng loại, nhưng chủng loại lại khác nhau.
Ầm!
Xa xa, bầu trời rung chuyên, một dãy núi phóng lên, nhằm về phía chân trời, phát ra khí cơ hung thần vô tận.
- Dãy núi kia sao lại có thể di động?!
Diệp Phàm lúc đầu còn kỳ quái nhưng sau đó liền lộ ra vẻ hoảng sợ. Đó không phải là một dãy núi mà chính là một con đại xà màu đen.
Không biết nó đã ngủ say bao nhiêu năm, trên người toàn bùn đất, mọc ra rất nhiều cổ thụ.
Nó vọt lên bầu trời giao đấu với con đại điêu như đám mây kia, xà lân văng tung tóe, lông mao rơi phất phới, tiên huyết rơi như mưa, đấu đá vô cùng thảm thiết.
- Trời ạ, đây là thế giới như thế nào?! Hung thú thái cổ như vậy mà còn tồn tại, chém giết như vậy dường như là chuyện rất bình thường.
-
Trong lòng Diệp Phàm nổi sóng. Đây chẳng lẽ chính là chỗ Tiên phủ kia sao?! Đây rõ ràng là một thế giới, không có chút liên hệ gì với động phủ cả.
Ở xa xa, cổ mộc cao ngập trời, sơn tuyền nguyên thủy, dây mây lâu năm như rồng, núi cao nguy nga, sông lớn bao la, phong thải rất giống thời thái cổ.
-A...
Từ trong dãy núi truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Diệp Phàm liền hóa thành một đạo hư ảnh lao tới, thấy một gã trẻ tuổi vừa chết thảm dưới móng vuốt một con giao long, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn, chùn vào trong hồ nước.
- Cẩn thận, không được đi loạn!
Ở ngoài mấy trăm trượng có thanh âm nhân loại truyền tới, có một số người trẻ tuổi xuấât hiện.
- Đệ tử Kỳ Sĩ Phủ...
Diệp Phàm giật mình, rốt cục xác nhận đây chính là tòa Tiên phủ kia, nhưng lại rất giống một thế giới chân thật!
Đây là một mảnh thế giới thái cổ, dù có tiên trân tuyệt thế, thậm chí cổ kinh của Đại đế nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Ở sâu phía trước, ngay cả đại năng tuyệt đỉnh cũng có thể phải ngã xuống, nhất định phải cẩn thận!