Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Già Thiên

Chương 1296: Kẻ ăn rồng!



- Là ngươi!?
Đứng trong một huyệt động, hai mắt Càn Lôn Đại Thánh như bắn ra nộ quang, nhìn qua tầng tầng vách đất đá, thấy được Nhân Ma, trong lòng trầm xuống.
Nhân Ma tóc tai lộn xộn, nửa người trên xích lốa, lộ ra cơ thể rắn chắc, mang theo cây cốt bổng trắng toát, đang đứng trên vách núi vạn trượng nhìn xuống.
Bọn họ cách nhau rất xa, còn bị ngăn cách bởi vách đá, cổ động nhưng vẫn không thể ngăn cản ánh mắt lẫn nhau vì tu vi đều đã thông thiên.
Càn Lôn Đại Thánh âm trầm, mái tóc màu tím bay loạn, trong lòng cảm thấy rất rối loạn. Nhân Ma chung quy đã đánh tới cửa.
Một mảnh tuyết sơn trắng xóa bị một côn của lão dã nhân đánh bay.
Trên mặt đất liền hiện rõ chín long động thật lớn, dâng lên thụy khí, từng trận long khí mảnh liệt tràn ra.
- Tổ phụ, tế ra Vạn Long Linh, giết bọn họ!
Lôi Chiến cắn răng, thần sắc âm độc. Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể đánh một trận mà thôi.
Tiếng chuông đánh nát trời cao! Mỗi chiếc chuông do Thần Ngân Tử Kim luyện thanh đều lớn như đại chung, ở cũng một chỗ, hóa thành một đầu tử long dài vạn trượng.
Cổ Hoàng uy vừa phát ra liền quét khắp mặt đất Bắc Vực, một kích của nó cũng có thể khiến toàn khu vực này chìm sâu xuống.
Tử long vạn trượng trồi lên, cổ động hoàng khí bàng bạc, cuồn cuộn sôi trào, tràn ngập uy thế trấn áp cổ kim, như một vị Cổ Hoàng vô địch thức giấc.
Mọi người đều ngây ra. Từ Tổ Vương tới tôi tớ trong Vạn Long Sào đều không ai kìm được rung động. Mấy trăm vạn năm qua đi, đây là lần đầu tiên có kẻ dám tấn công long huyệt.
Lực lượng khủng bố đột nhiên khuếch tán, từ vách núi kia cuồn cuộn dâng lên, bao phủ cả phía dưới.
- Nhân Ma... Hắn...
Một số lão nô trải qua trận chiến năm đó, không kìm nổi phải run rẩy. Lão chủ nhân nơi này chính là bị hắn đả thương mà lâm vào ngủ say, tới lúc này vẫn chưa tinh lại.
- Hương vị quen thuộc...
Nhân Ma lên tiếng, hé ra hai chiếc răng nanh trắng toát, từ trên cao nhìn xuống.
- Tên ma đầu chết tiệt ngươi rốt cuộc lại tìm tới đây...
Một lão nô nói.
Hưu!
Nhân Ma không nói gì, mâu quang đáng sợ bắn ra, xuyện qua huyệt động, phá đại trận phòng ngự, đánh nát người này.
Đơn giản mà mạnh mẽ.
Mọi người lập tức lạnh cả sống lưng, nơm nớp lo sợ. Nhân Ma quá cường đại, dù pháp trận cấp Thánh nhân cũng không có hiệu quả với hắn.
Càn Lôn Đại Thánh đứng trong cổ huyệt, đinh thiên lập địa, được long thể màu tím vờn quanh, Cổ Hoàng binh thức tỉnh, thần uy như biển.
Cả huyệt động rực rỡ như ánh mặt trời, dày đặc các loại phù văn, các loại sát trận kinh thế cũng sống lại, bao phủ toàn bộ cổ địa.
Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bằng bất cứ giá nào, thúc dục những pháp trận mà các đời thánh hiền khắc nên, cũng nhau vận chuyển, đề phòng Nhân Ma xông vào đại khai sát giới.
Diệp Phàm cũng đứng trên vách núi, sanh hành với Nhân Ma, nhiệt huyết mênh mông. Nhân Ma đây mới là cường thế, chỉ lực một người cũng đủ khiến một Cổ Hoàng tộc như lâm vào đại địch, từ trên xuống dưới đều thần sắc thảm biến.
Đây là loại uy phong nào?!
Đương thời có ai dám như vậy, một mình bức bách cả một Hoàng tộc thái cổ.
Vạn Long Linh thức tỉnh, mỗi một chiếc đều như đại chung, nối liền một chỗ, có chừng hơn vạn chiếc, tạo thành long cốt, tử quang ngập trời, phát ra âm thanh vang vọng khắp thiên địa.
Thanh âm này cực lớn, uy lực cực mạnh, vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người, từng đạo gợn sóng màu tím khuếch tán ra, tảo sát chúng sinh.
Long thể dài cả vạn trượng xoay người, thanh âm khai thiên lập địa thông qua vạn đại chung truyền ra, đinh tai nhức óc.
Càn Lôn Đại Thánh ý đồ tiên phát chế nhân, không muốn để Nhân Ma có cơ hội đại khai sát giới bởi trong lòng hắn luôn có một cỗ sợ hãi. Năm đó, khi Nhân Ma điên cuồng thiếu chút nữa còn đánh nát cha mình, giờ nghĩ lại hắn vẫn còn hàn ý.
Một mảnh lưu quang bay lên, xoay tròn quanh Diệp Phàm và Nhân Ma, hóa thành quang vũ sáng lạn, chặn sóng âm khủng bố kia lại.
Đang ~~~
Tiếng chuông thật lớn vang vọng khắp Bắc Vực, băng nguyên mênh mông rộng không biết bao nhiêu dặm cũng bị tan vỡ, băng tuyết đều tan biến hết.
Trăm vạn dãy núi rung chuyển, tan vỡ, chỉ như là bụi bặm rơi xuống, hủy diệt trên mặt đất, vĩnh viễn biến mất.
- Vạn Long Sào đã xảy ra đại chiến, vận dụng Cực Đạo binh khí!
- Đây là cường giả phương nào, không ngờ lại tấn công Vạn Long Sào. Chẳng lẽ là chí tôn Nhân tộc Cái Cửu U ra tay sao?! Không đúng, hắn không muốn thiên hạ đại loạn.
- Trời ạ, sẽ không phải là Đấu Chiến Thắng Phật sắp tọa hóa nên trước khi chết muốn ra tay với Cổ Hoàng tộc bá đạo nhất này sao?!
Tiếng chuông vừa vang lên, cả Bắc Vực lâm vào đại loạn, mười phương kinh hãi. Bất kể là Nhân tộc hay Cổ tộc đều biến sắc.
Trên vách đá cao vạn trượng, Lục Đồng Đỉnh thu nhỏ bằng nắm tay trong tay Nhân Ma phát ra ánh sáng màu xanh lục dịu dàng, bao bọc lấy hắn và Diệp Phàm vào trong, ngăn chặn sóng âm này.
Diệp Phàm giật mình. Dù Lục Đồng Đỉnh không trọn vẹn nhưng uy lực vẫn rất mạnh mẽ, lúc này dù loang lổ nhưng vẫn như đang có sinh mệnh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đây là dị sự hiếm có, hoàn toàn khác với ngày thường. Chỉ có Cổ Hoàng binh mới có thể khiến nó như vậy, dưới nguy cơ mới phát ra lục quang.
Vạn Long Sào, Càn Lôn Đại Thánh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Nhân Ma, cảm giác đại sự không ổn. Đối phương có thể đối kháng lại Cổ Hoàng oai.
Hắn vừa rồi nhanh chóng phát động công kích là muốn mượn binh lực Cực Đạo trấn áp Nhân Ma, không ngờ lại không làm được gì đối phương.
- Đỉnh... bí khí thái cổ của Thiên Đình rốt cục lại xuất hiện!
Càn Lôn Đại Thánh thần sắc phức tạp, nhìn Lục Đồng Đỉnh đang nhấp nháy, cảm giác trong lòng bất an.
- Tổ phụ!
Trong đôi mắt âm lãnh của Lôi Chiến hiện ra vẻ sợ hãi, đối phương có thể chặn đứng được Cực Đạo Đế binh khiến trong lòng hắn tràn ngập dự cảm không tốt.
Vạn Long Linh là thứ lớn nhất bọn chúng cậy vào, cũng là nguyên nhân khiến Hoàng tộc này đứng trên chúng sinh, có thể tùy ỳ chém giết tu sĩ dưới Đại đế.
Nhưng lúc này, mọi chuyện lại không hề thuận lợi như trước.
- Các ngươi không phải là muốn cái đỉnh này sao?! Ta đưa tới cho các ngươi, các ngươi có mạng ra mà lấy!
Diệp Phàm quát lớn.
Vạn Long Sào vì đối phó hắn mà giết chết không ít phàm nhân, nhiều nhân sĩ vô tội cũng liên lụy, máu chảy thành sông, ngay cả Thiên Đình thiếu chút nữa cũng đã phải nuốt hận khiến trong lòng hắn rất phẫn uất.
- Một Thánh thể Nhân tộc nho nhỏ mà cũng dám tới công phạt tộc ta sao?!
Trong Vạn Long Sào vang lên những tiếng rống giận.
Bọn họ là một trong những chủng tộc mạnh nhất từ thời thái cổ tới nay, tâm thái cao ngạo, khó có thể chấp nhận thực tế Nhân tộc quật khởi này.
Con kiến trong mắt bọn họ, một chủng tộc bé nhỏ phụ thuộc giờ lại có địa vị cực cao như vậy khiến rất nhiều lão già trong các tộc khó chịu.
- Thích thì giết đám nghiệt long các ngươi này! Nói, là chủ ý của ai, dám công sát những người có quan hệ với ta?!
Diệp Phàm quát.
Nhân Ma không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng đứng đó. Diệp Phàm ra mặt chất vấn Vạn Long Sào khiến vài lão già tức tới ói máu.
- Chúng ta là Hoàng tộc, ngươi chỉ là một con mồi đê tiện mà dám tới nơi này quát hỏi, lát nữa, sẽ chém thần hồn ngươi cả trăm phát!
- Lão thất phu ngươi chỉ là thịt nướng thôi, còn tự cho mình đang nằm mộng à?! Không nhìn lại xem giờ là lúc nào?! Chớp mắt là đủ huyết tẩy cả Vạn Long Sào các ngươi!
Diệp Phàm quát lớn.
Mọi người đều giật mình. Mấy chữ "huyết tẩy cả Vạn Long Sào" khiến ai cũng giật mình, ngẩn cả ra. Đây là lời nói đại nghịch bất đạo cỡ nào, không ngờ lại do một Nhân tộc thốt ra.
Một ít lão già từ trong Thần Nguyên vừa thức tỉnh không lâu tức tới run người, không biết nói lời nào cả.
- Ở thời thái cổ ta ăn không ít cường giả tộc ngươi đó! Ai là con mồi?!
Nhân Ma lão dã nhân lúc này mới dùng lời lẽ sắc lạnh đáp lại.
Hiển nhiên, hắn rất không thích thú gì mấy lão già từ thời thái cổ này, cực độ chán ghét.
- Dù ngươi có Lục Đồng Đỉnh thì sao?! Tuy nó là Thần khí Thiên Đình trước thời thái cổ nhưng dù sao cũng bị đánh nát, thần linh ẩn chứa trong đó sớm đã không còn tồn tại nữa, làm sao có thể tranh đua được với Cổ Hoàng binh của chúng ta?!
Càn Lôn Đại Thánh lạnh lùng nói.
Mọi người trong Vạn Long Sào nghe vậy thì thở phào một hơi. Trong Cổ Hoàng binh ẩn chứa thần linh, chân chính thức tỉnh sẽ tản mát ra thần uy Đại đế Cổ, Lục Đồng Đỉnh nếu không có khí thần thì tuyệt đối không thể ngăn cản được.
- Thử xem là biết!
Nhân Ma ra tay, cầm cây bạch cốt bổng trong tay bổ xuống, nó liền bành trướng tới cả vạn trượng, đánh xuống trước long huyệt như tổ ong.
Đây là một loại thủ đoạn công kích rất khủng bố, nhất lực hàng thập bội! Nhân Ma đồng tu Thái Âm và Thái Dương, chiến lực vang dội cổ kim, dũng tuyệt thiên hạ.
Trong tiếng gầm rú, rất nhiều cổ huyệt trong Vạn Long Sào đổ sụp, các tầng pháp trận bị hủy diệt tan nát, khó có thể chịu đựng được uy lực một chiêu này.
Công kích của Nhân Ma đơn giản mà trực tiếp, dùng thủ đoạn thô bạo bẻ gãy nghiền nát, thiếu chút nữa hủy diệt cả Vạn Long Sào, khiến phiến động phủ Cổ Hoàng này sụp đổ hơn phân nửa.
Mọi người đều sợ ngây người, đây là loại uy thế nào?! Từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên phiến Cổ Hoàng địa này gặp phải công kích đáng sợ như vậy.
Khí tức Nhân Ma chấn cửu thiên. Hắn vừa ra tay, khắp Bắc Vực đều chấn động, không biết có bao nhiêu ánh mắt cường đại đang nhìn lại. Bọn họ đều cảm ứng được loại huyết khí vô thượng như biển lớn này.
- Dao động thật bá liệt! Đến tột cũng là Cái Cửu U hay Đấu Chiến Thắng Phật ra tay?!
- Không đúng, chẳng lẽ là Nhân Ma đánh bại đại quân Kim Ô từ Vực ngoại kia sao?! Không sai, nhất định là hắn!
- Vạn Long Sào gặp đại nạn rồi! Đây đường đường là sào huyệt của Cổ Hoàng, không ngờ bị người ta đánh tới tận cửa, chấn sụp hơn nửa huyệt động!
Tay trái Nhân Ma nâng tiểu đỉnh xanh biếc, tay phải mang theo bạch cốt bổng, cũng Diệp Phàm từ trên vách núi bước xuống, đi tới trước Vạn Long Sào.
Bụi mù xông tận trời, chín Long động hoàn toàn băng mở, vô số cổ huyệt bên trọng lộ hết ra ngoài. Càn Lôn lạnh băng vô tình, sát khí vạn trọng. Hắn thật sự đã nổi giận, từ xưa tới nay có ai dám tới Cổ Hoàng tộc địa giương oai như vậy?!
- Ta muốn giết các ngươi, Cổ Hoàng địa không thể bị khinh nhờn!
Vạn Long Linh trường minh, tử long dài vạn trượng chấn động, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, long đầu phun ra nuốt vào tiên mang, nhằm thẳng vào Nhân Ma.
Đây là Cổ Hoàng binh, nó không ngừng phóng đại, bao phủ tất cả cổ động, tiên huy thành phiến, quang hoa ức vạn đạo.
Nếu không có Lục Đồng Đỉnh, bất luận kẻ nào lúc này đều phải băng toái. Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh, Cổ Hoàng tộc quả nhiên không dễ chọc vào.
- Là ai giết chóc Nhân tộc vô tội?! Làm Thiên Đình bị thương?!
Diệp Phàm quát lớn. Hôm nay không còn đường lui, nếu đã tấn công Cổ Hoàng tộc thì phải nháo cho long trời lở đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân với mâu quang âm hàn dưới thân Thần Long, quát lớn:
- Là quyết định của ngươi?!
- Là ta thì sao?! Giết hết tất cả những kẻ có liên quan tới ngươi, khiến máu huyết bọn họ nhiễm đỏ dưới chân ta!
Lôi Chiến trầm giọng nói. Dù tình huống không ổn nhưng hắn cũng không muốn lâm vào yếu thế.
Đột nhiên, lục hà đại thịnh, tử khí xông lên. Lục Đồng Đỉnh và Vạn Long Linh cũng chấn động, hai thứ này kịch liệt nổ tung, hư không chấn động, khí thế cũng kéo lên.
Ầm!
Trong Vạn Long Sào lại sụp đổ, rất nhiều cổ động biến thành phế tích. Càn Lôn Đại Thánh lại rống giận, đứa cháu Lôi Chiến của hắn không ngờ bị Nhân Ma vươn tay ra bắt được.
Mọi người âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh! Trong tranh phong đáng sợ như vậy, liên quan tới Cổ Hoàng binh mà Nhân Ma còn rảnh tay thi triển thủ đoạn bực đó!
Ầm!
Lôi Chiến bị Nhân Ma mạnh mẽ ném xuống đất, khóe miệng Diệp Phàm liền hiện ra vẻ cười lạnh, từng bước tới cạnh hắn.
- Ngươi dám!?
Càn Lôn Đại Thánh tức giận, thúc dục Vạn Long Linh, long thể màu tím như đại dương mênh mông, thần linh bên trong phát ra tiếng gầm gừ chấn động Ngũ vực.
Ầm!
Trong Vạn Long Sào, hai đạo khí tức phách tuyệt thiên địa thức tỉnh, chấn kinh nhân gian, hai đạo ánh sáng quấn lấy nhau một chỗ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...