Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 47: Không nhớ rõ đã đắc tội ta như thế nào
Ánh mắt Chương Ngôn Chi lưu luyến trên mặt Tạ Quỳnh, làm cho nàng sinh ra cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
“Tránh ra, ta không quen ngươi!”
Bàn tay tới gần đao giấu ở sườn eo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, Tạ Quỳnh rút đao chém về phía yết hầu của Chương Ngôn Chi.
Là của Tạ Trọng Sơn dạy nàng, không ra tay thì không ra tay, một khi ra tay phải tấn công vào chỗ hiểm, lấy đi tính mạng. Nàng vốn định chỉ hù dọa hắn ta thôi cũng được, nhưng đao nhỏ mài sắc đâm ra còn chưa chạm được đến Chương Ngôn Chi, cũng không thể lưu lại một dấu vết nào trên cổ họng của Chương Ngôn Chi cho dù là một vết nhạt___ Lão Thôi với ngón tay thô to đã ra tay, chỉ một chút đã kẹp lấy lưỡi đao. Ngón tay lại dùng lức, gỡ bỏ lực đạo của Tạ Quỳnh, buông tay nhẹ đã để đao rơi xuống đất.
“Làm càn! Thật to gan, cũng dám ám sát chủ nhân nhà ta!”
Vẻ mặt lão Thôi đầy giận dữ, sẽ gây khó dễ cho Tạ Quỳnh.
“Làm càn là ngươi mới đúng đó lão Thôi.”
Chương Ngôn Chi đã đối diện với lưỡi dao của Tạ Quỳnh vẫn còn cười hì hì, ngược lại đi giáo huấn lão Thôi.
“Ngươi chỉ biết nàng là tiểu thư của Tạ gia, lại không biết nàng còn thân phận khác.”
Hắn ta càng cười càng khoa trương, vừa cười vừa vỗ tay, giống như một đứa con nít vừa có được bảo vật: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là thị thiếp của Chương Ngôn Chi ta, ngươi nên gọi nàng một tiếng phu nhân, còn không mau bồi tội với phu nhân đi.”
Lần này người trợn mắt há mồm không chỉ có mỗi lão mà còn có cả Tạ Quỳnh đã tê hết đầu lưỡi.
Nàng tức giận giành nói trước: “Câm miệng, ai muốn gả làm thị thị thiếp cho ngươi. Ta vốn không biết ngươi! Cho dù ngươi là người nhà Thái Thú Liêu Châu thì thế nào? Tạ gia hiện giờ có đi nghèo túng thì vẫn có nhiều quan hệ thông gia ở trong triều. Chỉ bằng ngươi cũng dám cưỡng ép ta làm thiếp? Ngươi xứng sao?”
“Tốt tốt tốt! Qủa nhiên nữ lang của Tạ gia vẫn là tính cách mắt cao hơn đầu, chỉ là có dám hay không, xứng hay không xứng. Hay là ngươi theo ta lên giường để nghiên cứu một chút. Chờ gạo nấu thành cơm rồi, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận!”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Hắn ta cũng không phiền lão Thôi ra tay, tự đi lên trói hai tay Tạ Quỳnh lại, sau đó ôm ngang người nàng lật lại, thuận thế khiêng trên vai mình, lắc qua lắc lại để làm tan lực giãy dụa của Tạ Quỳnh. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong viện, bước chân rất nhẹ nhàng đến đặt Tạ Quỳnh trên xe ngựa của mình.
Vừa rồi Tạ Quỳnh không ngừng bật dậy, không phải mắng Chương Chi Ngôn không biết xấu hổ thì là mắng hắn đê tiện đến cực điểm. Nhưng Chương Chi Ngôn chỉ cười rồi vuốt ve má nàng.
“Mặt tựa hoa đào, da thịt trơn mềm, làm thê thiếp dựa vào sắc đẹp này để hầu hạ thì không thể tốt hơn.”
Tạ Quỳnh nghe được thì vô cùng tức giận, nếu ánh mắt có thể biến thành đao, hắn ta đã bị nàng chém ngàn vạn lần rồi.
Tay không thể cử động, nàng lập tức nhấc chân lên đá.
Nhưng Chương Chi Ngôn dễ dàng đỡ lấy.
Sắc mặt hắn ta hung ác, tuy trong mắt vẫn còn ý cười nhưng giọng nói lại cực kỳ âm trầm: “Nếu ngươi thích nháo như thế. Vậy chờ ta chơi ngươi xong có thể đưa ngươi đến trong trại thổ phỉ ngoài thành làm kĩ tử. Thổ phỉ trong đó rất thích những tiểu nương tử nũng nịu như ngươi đấy. Đến lúc đó ngươi có thể tha hồ chơi rồi.”
Hắn ta thu tay lại xoa xoa trên quần áo, sau đó dựa vào vách xe ngựa, cười tà tà nhìn Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh chỉ biết hận đến nghiến răng.
Chơi đùa nàng? Còn muốn nàng đi làm kĩ tử?
Chờ Tạ Trọng Sơn đến cứu nàng, nàng nhất định phải bảo Tạ Trọng Sơn dạy dỗ tên hỗn đản này thật nặng, cho hắn ta biết cái gì gọi là khẩu đức, cái gì gọi là hối hận vì bản thân sinh ra đã có cái miệng biết nói chuyện.
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại chỉ nói: “Ngươi là nhi tử của Thái Thú Liêu Châu. Ta không nhớ rõ đã gặp qua ngươi lúc nào. Cũng không nhớ rõ….”
Cũng không nhớ rõ đã đắc tội ta khi nào.”
Chương Ngôn Chi nhíu mày, khuôn mặt âm trầm không muốn tốn hơi thừa lời, bộ dạng tỏ vẻ nếu không ở trên xe ngựa thì sẽ cắn chết Tạ Quỳnh rồi.
“Tránh ra, ta không quen ngươi!”
Bàn tay tới gần đao giấu ở sườn eo cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, Tạ Quỳnh rút đao chém về phía yết hầu của Chương Ngôn Chi.
Là của Tạ Trọng Sơn dạy nàng, không ra tay thì không ra tay, một khi ra tay phải tấn công vào chỗ hiểm, lấy đi tính mạng. Nàng vốn định chỉ hù dọa hắn ta thôi cũng được, nhưng đao nhỏ mài sắc đâm ra còn chưa chạm được đến Chương Ngôn Chi, cũng không thể lưu lại một dấu vết nào trên cổ họng của Chương Ngôn Chi cho dù là một vết nhạt___ Lão Thôi với ngón tay thô to đã ra tay, chỉ một chút đã kẹp lấy lưỡi đao. Ngón tay lại dùng lức, gỡ bỏ lực đạo của Tạ Quỳnh, buông tay nhẹ đã để đao rơi xuống đất.
“Làm càn! Thật to gan, cũng dám ám sát chủ nhân nhà ta!”
Vẻ mặt lão Thôi đầy giận dữ, sẽ gây khó dễ cho Tạ Quỳnh.
“Làm càn là ngươi mới đúng đó lão Thôi.”
Chương Ngôn Chi đã đối diện với lưỡi dao của Tạ Quỳnh vẫn còn cười hì hì, ngược lại đi giáo huấn lão Thôi.
“Ngươi chỉ biết nàng là tiểu thư của Tạ gia, lại không biết nàng còn thân phận khác.”
Hắn ta càng cười càng khoa trương, vừa cười vừa vỗ tay, giống như một đứa con nít vừa có được bảo vật: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là thị thiếp của Chương Ngôn Chi ta, ngươi nên gọi nàng một tiếng phu nhân, còn không mau bồi tội với phu nhân đi.”
Lần này người trợn mắt há mồm không chỉ có mỗi lão mà còn có cả Tạ Quỳnh đã tê hết đầu lưỡi.
Nàng tức giận giành nói trước: “Câm miệng, ai muốn gả làm thị thị thiếp cho ngươi. Ta vốn không biết ngươi! Cho dù ngươi là người nhà Thái Thú Liêu Châu thì thế nào? Tạ gia hiện giờ có đi nghèo túng thì vẫn có nhiều quan hệ thông gia ở trong triều. Chỉ bằng ngươi cũng dám cưỡng ép ta làm thiếp? Ngươi xứng sao?”
“Tốt tốt tốt! Qủa nhiên nữ lang của Tạ gia vẫn là tính cách mắt cao hơn đầu, chỉ là có dám hay không, xứng hay không xứng. Hay là ngươi theo ta lên giường để nghiên cứu một chút. Chờ gạo nấu thành cơm rồi, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận!”
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Hắn ta cũng không phiền lão Thôi ra tay, tự đi lên trói hai tay Tạ Quỳnh lại, sau đó ôm ngang người nàng lật lại, thuận thế khiêng trên vai mình, lắc qua lắc lại để làm tan lực giãy dụa của Tạ Quỳnh. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong viện, bước chân rất nhẹ nhàng đến đặt Tạ Quỳnh trên xe ngựa của mình.
Vừa rồi Tạ Quỳnh không ngừng bật dậy, không phải mắng Chương Chi Ngôn không biết xấu hổ thì là mắng hắn đê tiện đến cực điểm. Nhưng Chương Chi Ngôn chỉ cười rồi vuốt ve má nàng.
“Mặt tựa hoa đào, da thịt trơn mềm, làm thê thiếp dựa vào sắc đẹp này để hầu hạ thì không thể tốt hơn.”
Tạ Quỳnh nghe được thì vô cùng tức giận, nếu ánh mắt có thể biến thành đao, hắn ta đã bị nàng chém ngàn vạn lần rồi.
Tay không thể cử động, nàng lập tức nhấc chân lên đá.
Nhưng Chương Chi Ngôn dễ dàng đỡ lấy.
Sắc mặt hắn ta hung ác, tuy trong mắt vẫn còn ý cười nhưng giọng nói lại cực kỳ âm trầm: “Nếu ngươi thích nháo như thế. Vậy chờ ta chơi ngươi xong có thể đưa ngươi đến trong trại thổ phỉ ngoài thành làm kĩ tử. Thổ phỉ trong đó rất thích những tiểu nương tử nũng nịu như ngươi đấy. Đến lúc đó ngươi có thể tha hồ chơi rồi.”
Hắn ta thu tay lại xoa xoa trên quần áo, sau đó dựa vào vách xe ngựa, cười tà tà nhìn Tạ Quỳnh.
Tạ Quỳnh chỉ biết hận đến nghiến răng.
Chơi đùa nàng? Còn muốn nàng đi làm kĩ tử?
Chờ Tạ Trọng Sơn đến cứu nàng, nàng nhất định phải bảo Tạ Trọng Sơn dạy dỗ tên hỗn đản này thật nặng, cho hắn ta biết cái gì gọi là khẩu đức, cái gì gọi là hối hận vì bản thân sinh ra đã có cái miệng biết nói chuyện.
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại chỉ nói: “Ngươi là nhi tử của Thái Thú Liêu Châu. Ta không nhớ rõ đã gặp qua ngươi lúc nào. Cũng không nhớ rõ….”
Cũng không nhớ rõ đã đắc tội ta khi nào.”
Chương Ngôn Chi nhíu mày, khuôn mặt âm trầm không muốn tốn hơi thừa lời, bộ dạng tỏ vẻ nếu không ở trên xe ngựa thì sẽ cắn chết Tạ Quỳnh rồi.