Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 46: Rốt cuộc ngươi cũng rơi vào trong tay ta
Nam tử trung niên vung tay lên, một binh linh cầm kích ở giữa nâng một cái tráp tiến lên, trong đó rõ ràng là mấy nén bạc trắng bóng.
Tạ Quỳnh chỉ mỉm cười, không hề liếc mắt xem cái tráp kia một lần nào.
“Lấy thế đè người thì có gì hay, lợi dụng lợi ích và dụ dỗ. Đây là gia giáo phủ Thái Thú? Nếu Chương thái công quá cố còn ở nhân thế, chỉ sợ còn không có dung túng cho tà khí oai phong như thế.”
Nếu muốn giảng đạo lý thì nàng sẽ học theo nói đạo lý với bọn họ một chút.
Chương gia Liêu Châu, ngoại trừ Tạ gia ra thì chính là Trần Dương Tề thuộc một họ trong năm họ có thế gia hiển hách. Nhiều thế hệ cai trị Liêu Châu, lãnh đạo mấy vạn binh. Gia chủ của Chương gia trước đây, Chương thái công, rất tuân thủ lễ nghĩ, chân thành nhân ái, được người đời khen ngợi.
“À? Xem ra nữ lang rất quen thuộc với chuyện của nhà ta đây, không biết danh xưng của nữ lang là gì, là quý nữ nhà ai? Vì sao lại lưu lạc tới đây?”
Ánh mắt nam tử trung niên tối tăm, quét qua trên người Tạ Quỳnh, khiến cho sau lưng nàng ẩn ẩn phát lạnh.
Nhưng Tạ Quỳnh chỉ rũ mắt nói: “Ta họ Hoa. Ở dòng thứ năm của Hoa gia. Đi theo huynh trưởng ra ngoài du học. Nhưng mà trên đường đi qua nơi này, đã được mở rộng tầm mắt về uy phong của Chương gia các ngươi.”
Hoa là dòng họ của mẫu thân nàng.
Quỳnh Nam Hoa thị, không nhiều thế hệ trâm anh bằng hai nhà Tạ Thôi, lại chủ yếu sống ở Đông Hải, là một nơi vừa giàu có vừa đông đúc, lại còn quản thúc hơn phân nửa lương mạch của Tây Bắc. Thái Thú Liêu Châu thường thường vì thiếu tiền thiếu lương thực mà cầu xin Hoa gia.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tiểu Ngũ Hoa gia, chính là biểu tỷ ruột thịt của nàng. Những lang quân nữ lang ở thế gia thời địa này thường ra ngoài du học, đi kiểm tra nước từ trên núi chảy xuống, tìm tòi nhiều điều để mở rộng hiểu biết. Thế nên Tạ Quỳnh cũng không sợ bôi nhọ thanh danh của biểu tỷ.
Cần phải là người không thật sự quan tâm… Đúng thật sự là Tạ Quỳnh không còn cách nào.
“Thì ra là nữ lang Hoa gia. Khó trách, nhưng cũng do tiểu nhân có mắt như mù, lấy chút đồ đó làm bẩm mắt nữ lang.”
Nam tử trung niên chỉ nhìn vào cử chỉ lời nói của Tạ Quỳnh đã biết rõ chắc chắn nàng xuất thân hào hoa xa xỉ, lại nghe nói nàng là người của Hoa gia nên cũng không nghi ngờ gì thêm. Chỉ là trong lòng bắt đầu chuyển qua so sánh được mất: Bởi vì một con Xích Phúc ưng mà đắc tội nữ lang Hoa gia, có phải làm chuyện bé xé ra to không? Nhưng vị lang quân đang chờ ưng kia lại là một chủ nhân vô pháp vô thiên…
Thôi Thôi, tự hắn ta gánh vác là được.
Nghĩ thế, nam tử trung niên nói lui là lui: “Tiểu nhân không còn mặt mũi nào, đã quấy rầy sự thanh tịnh của nữ lang, xin cáo lui.”
Tạ Quỳnh thừa thắng xông lên: “Ưng đâu?”
“Chuyện này… Chuyện này tiểu nhân không dám nhắc lại. Số ngân lượng này là để bồi tội với ngài.”
Nam tử trung niên phất tay, hộp đựng đầy ngân lượng này đã bị binh lính để sang một bên, sau đó lui ra ngoài theo thứ tự.
Tạ Quỳnh cảm thấy buông lỏng, chỉ là còn chưa kịp thở ra một hơi. Ở cổng viện đã truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Ngươi bị nàng lừa rồi lão Thôi.”
Một thanh niên mang guốc gỗ mặc cẩm y hoa phục, khoanh tay đi tới, trên người toàn là màu đỏ tím sang trọng, không hề hợp với khoảng sân rách nát này.
“Nàng không phải họ Hoa. Cũng không phải đi theo huynh trưởng đi ra ngoài du học. Vị nữ lang quân nói dối đầy miệng này chính là khuê tú được Tạ gia nâng trong lòng bàn tay. Tạ Quỳnh, ngươi nói có phải không?”
Thiếu niên mặc hoa phục có vóc người cực cao, vừa đi đến gần vừa nhướng mày cười, giữa hai hàng lông mày đen nhánh là sự nặng nề tàn khốc đã quen thể hiện vẻ tàn bạo ngang ngược. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Quỳnh, hắn ta trở âm trầm hơn rất nhiều. Hắn ta nhíu mày và cười rộ lên.
“Làm sao vậy? Không nhớ rõ ta à? Nữ lang Tạ gia quả nhiên là quý nhân hay quên mà. Bây giờ nghèo túng rồi mà trí nhớ vẫn không tốt như thế sao?
Hắn ta đã đi tới trước người Tạ Quỳnh, cũng không dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, chậm rãi nói lên từng chữ một: “Ta là Chương Ngôn Chi đây.”
Chương Ngôn Chi nào thế? Nàng chưa từng nghe nói qua.
Tạ Quỳnh nhíu mày, bị ép phải lui về phía sau.
Nhưng thiếu niên âm trầm tự xưng là Chương Ngôn Chi kia lại giương môi mỉm cười, nâng tay nắm lấy cằm nàng, sức lực hơi lớn, dường như muốn bóp nát xương của nàng.
“Cuối cùng ngươi vậy mà rơi vào trong tay ta.”
Tạ Quỳnh chỉ mỉm cười, không hề liếc mắt xem cái tráp kia một lần nào.
“Lấy thế đè người thì có gì hay, lợi dụng lợi ích và dụ dỗ. Đây là gia giáo phủ Thái Thú? Nếu Chương thái công quá cố còn ở nhân thế, chỉ sợ còn không có dung túng cho tà khí oai phong như thế.”
Nếu muốn giảng đạo lý thì nàng sẽ học theo nói đạo lý với bọn họ một chút.
Chương gia Liêu Châu, ngoại trừ Tạ gia ra thì chính là Trần Dương Tề thuộc một họ trong năm họ có thế gia hiển hách. Nhiều thế hệ cai trị Liêu Châu, lãnh đạo mấy vạn binh. Gia chủ của Chương gia trước đây, Chương thái công, rất tuân thủ lễ nghĩ, chân thành nhân ái, được người đời khen ngợi.
“À? Xem ra nữ lang rất quen thuộc với chuyện của nhà ta đây, không biết danh xưng của nữ lang là gì, là quý nữ nhà ai? Vì sao lại lưu lạc tới đây?”
Ánh mắt nam tử trung niên tối tăm, quét qua trên người Tạ Quỳnh, khiến cho sau lưng nàng ẩn ẩn phát lạnh.
Nhưng Tạ Quỳnh chỉ rũ mắt nói: “Ta họ Hoa. Ở dòng thứ năm của Hoa gia. Đi theo huynh trưởng ra ngoài du học. Nhưng mà trên đường đi qua nơi này, đã được mở rộng tầm mắt về uy phong của Chương gia các ngươi.”
Hoa là dòng họ của mẫu thân nàng.
Quỳnh Nam Hoa thị, không nhiều thế hệ trâm anh bằng hai nhà Tạ Thôi, lại chủ yếu sống ở Đông Hải, là một nơi vừa giàu có vừa đông đúc, lại còn quản thúc hơn phân nửa lương mạch của Tây Bắc. Thái Thú Liêu Châu thường thường vì thiếu tiền thiếu lương thực mà cầu xin Hoa gia.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tiểu Ngũ Hoa gia, chính là biểu tỷ ruột thịt của nàng. Những lang quân nữ lang ở thế gia thời địa này thường ra ngoài du học, đi kiểm tra nước từ trên núi chảy xuống, tìm tòi nhiều điều để mở rộng hiểu biết. Thế nên Tạ Quỳnh cũng không sợ bôi nhọ thanh danh của biểu tỷ.
Cần phải là người không thật sự quan tâm… Đúng thật sự là Tạ Quỳnh không còn cách nào.
“Thì ra là nữ lang Hoa gia. Khó trách, nhưng cũng do tiểu nhân có mắt như mù, lấy chút đồ đó làm bẩm mắt nữ lang.”
Nam tử trung niên chỉ nhìn vào cử chỉ lời nói của Tạ Quỳnh đã biết rõ chắc chắn nàng xuất thân hào hoa xa xỉ, lại nghe nói nàng là người của Hoa gia nên cũng không nghi ngờ gì thêm. Chỉ là trong lòng bắt đầu chuyển qua so sánh được mất: Bởi vì một con Xích Phúc ưng mà đắc tội nữ lang Hoa gia, có phải làm chuyện bé xé ra to không? Nhưng vị lang quân đang chờ ưng kia lại là một chủ nhân vô pháp vô thiên…
Thôi Thôi, tự hắn ta gánh vác là được.
Nghĩ thế, nam tử trung niên nói lui là lui: “Tiểu nhân không còn mặt mũi nào, đã quấy rầy sự thanh tịnh của nữ lang, xin cáo lui.”
Tạ Quỳnh thừa thắng xông lên: “Ưng đâu?”
“Chuyện này… Chuyện này tiểu nhân không dám nhắc lại. Số ngân lượng này là để bồi tội với ngài.”
Nam tử trung niên phất tay, hộp đựng đầy ngân lượng này đã bị binh lính để sang một bên, sau đó lui ra ngoài theo thứ tự.
Tạ Quỳnh cảm thấy buông lỏng, chỉ là còn chưa kịp thở ra một hơi. Ở cổng viện đã truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Ngươi bị nàng lừa rồi lão Thôi.”
Một thanh niên mang guốc gỗ mặc cẩm y hoa phục, khoanh tay đi tới, trên người toàn là màu đỏ tím sang trọng, không hề hợp với khoảng sân rách nát này.
“Nàng không phải họ Hoa. Cũng không phải đi theo huynh trưởng đi ra ngoài du học. Vị nữ lang quân nói dối đầy miệng này chính là khuê tú được Tạ gia nâng trong lòng bàn tay. Tạ Quỳnh, ngươi nói có phải không?”
Thiếu niên mặc hoa phục có vóc người cực cao, vừa đi đến gần vừa nhướng mày cười, giữa hai hàng lông mày đen nhánh là sự nặng nề tàn khốc đã quen thể hiện vẻ tàn bạo ngang ngược. Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Quỳnh, hắn ta trở âm trầm hơn rất nhiều. Hắn ta nhíu mày và cười rộ lên.
“Làm sao vậy? Không nhớ rõ ta à? Nữ lang Tạ gia quả nhiên là quý nhân hay quên mà. Bây giờ nghèo túng rồi mà trí nhớ vẫn không tốt như thế sao?
Hắn ta đã đi tới trước người Tạ Quỳnh, cũng không dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, chậm rãi nói lên từng chữ một: “Ta là Chương Ngôn Chi đây.”
Chương Ngôn Chi nào thế? Nàng chưa từng nghe nói qua.
Tạ Quỳnh nhíu mày, bị ép phải lui về phía sau.
Nhưng thiếu niên âm trầm tự xưng là Chương Ngôn Chi kia lại giương môi mỉm cười, nâng tay nắm lấy cằm nàng, sức lực hơi lớn, dường như muốn bóp nát xương của nàng.
“Cuối cùng ngươi vậy mà rơi vào trong tay ta.”