Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 136: Chính thức tới cửa bái phỏng
“Hiện giờ thân phận của ta cũng không phải không được vẻ vang gì. Hôn sự của chúng ta cũng phải đi qua hết những gì cần thiết. Nếu ta còn sống thì vẫn là phu quân của nàng, là phụ thân của A Châu. Trước đó chúng ta không có hôn thư, ta đã viết thư cho La Chu, bảo hắn ta soạn một phần, đóng dấu của vua Khương Hồ. Mấy ngày nữa sẽ được đưa trực tiếp đến Hoa phủ, đến lúc đó ta sẽ đi theo nàng và A Châu, chính thức tới cửa bái phỏng, nàng cảm thấy thế nào?”
Tạ Trọng Sơn vẫn chưa ngẩng đầu, cũng không thể thương lượng được gì.
Chỉ là A Châu đã nghe được, a cha nàng ấy đã hạ quyết tâm, giờ chỉ là đang thông báo với a nương nàng ấy một cách khá bình tĩnh thôi.
Nàng ấy nhướng mày, tranh lên tiếng trước với Tạ Quỳnh, kêu một tiếng a cha vô cùng thật lòng.
“A cha, mấy ngày nữa là bao lâu nữa? Đến lúc đó răng của ta đã mọc ra chưa? Nếu cha mang ta trở về, ta không có răng cửa, ca ca tỷ tỷ trong phủ lại chê cười ta.”
Nàng ấy đang ôm mặt và thật sự rất buồn bã ưu sầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại làm theo trái tim Tạ Trọng Sơn mềm thành một vũng nước. Hắn chỉ biết dịu dàng dỗ dành nàng ấy: “Sau này ai dám chê cười con thì con đánh trả lại. Có a cha giúp con đây, chúng ta không sợ ai hết.”
Chỉ có Tạ Quỳnh là tố giác nàng ấy: “Huynh cho là nàng không dám à? Trong phủ có ai dám cười nàng đâu? Người lớn tuổi hơn thấy nàng là né tránh. Huynh lại giương cờ cho nàng, chỉ sợ nàng về rồi là đâm luôn ông trời quá.”
Đây thật ra là đồng ý rồi.
Thú vị thật.
Tên xui xẻo Chu Sách đáng thương, đại ca kết giao nhưng không xem hắn ta là huynh đệ. Không chờ hắn ta nghỉ ngơi và phục hồi xong đã phái người thúc giục hắn viết thiệp mời bái phỏng, rồi kêu hắn ta chuẩn bị lễ vật để tặng cho Hoa phủ trước.
Dưới cái nhìn của Chu Sách, hắn ta không giống như quân sư của Nam Dương Vương quân mà giống quản gia của đại lão không có lương tâm nhà hắn ta thì đúng hơn.
Những năm gần đây Nam Dương Vương quân cũng đánh bại được không ít của cải, mặc dù tạm thời còn chưa dùng cho quân nhưng cũng đều được ghi lại trong sổ sách hết.
Tạ Trọng Sơn vừa viết lung tung vào trong sổ sách, Chu Sách vừa nhìn thấy đã phất tay áo, chỉ thiếu chút nữa là nâng ngón tay chỉ vào mũi Tạ Trọng Sơn mà mắng.
Đã gặp qua đồ phá sản nhưng chưa gặp ai phá sản đến mức muốn tống hết nửa số của cải đi như thế, tuy biết đây là lần đầu đại lão huynh làm con rể tới cửa, nhưng như vậy cũng không cần phô bày mặt mũi giàu sang sung túc ra đâu. Minh châu Nam Hải cao cấp nhất, san hô đỏ, lư đồng đỏ mạ vàng… Cái gì quý cũng tặng hết, Chu Sách như cảm thấy trong lòng mình rỉ máu.
Đợi sau khi Nam Dương quân đưa đến số bảo vật trong danh sách quà tặng, bỏ vào hòm rồi lần lượt đưa tới vào thành Quỳnh Châu, Chu Sách lại thâm hận vì sao bản thân không sinh một nữ nhi, nếu tìm được một phu quân coi tiền như rác giống như lão đại nhà hắn ta, vậy nửa đời sau nhà mẹ đẻ cũng không cần sầu muộn vì tiền bạc nữa.
Thật ra những lời này của hắn ta cũng không có sức thuyết phục mấy.
Chiêu Nhan ở một bên nhìn nhị ca, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ xinh đẹp như hoa, từng cái nhăn mày đến nụ cười còn rung động lòng người hơn cả một tiểu nương tử. Không cần chờ kiếp sau, bây giờ chỉ cần thay một thân quần áo rồi đến trong thành Quỳnh Châu đi dạo, chỉ sợ không ít lang quân mù mắt muốn bắt nàng ta về làm tiểu thiếp.
Cũng không trách được Tạ Trọng Sơn không chịu để cho Chu Sách rửa mặt chải đầu đàng hoàng rồi mới đi gặp Tạ Quỳnh, thật sự là vì nhị đệ này của hắn cũng… Hơi đẹp.
Chưa nói đến Tạ Quỳnh là người đã sớm được giác ngộ lòng cẩn thận của Tạ Trọng Sơn kinh ngạc thế nào, sau đó còn cảm thấy buồn cười nữa.
Hiện giờ La Chu làm vua Khương Hồ, làm việc rất nhanh nhẹn, cũng chỉ qua vài tuần, hôn thư có đóng dấu của vua Khương Hồ cũng đã đưa đến Hoa phủ. Nhóm chủ tử từ trên xuống dưới của Hoa phủ cũng chưa hoàn toàn giật mình, dù sao cuộc sống xa hoa, là thế gia hào hoa xa xỉ kéo dài trăm năm, có cái gì mà chưa từng thấy qua.
Chỉ là tiểu bá vương của quý phủ đã sửa lại lời, quang minh chính đại gọi Tạ Quỳnh là a nương. Cũng do tiểu bá vương tìm được cha ruột của nàng ấy, cha ruột nàng ấy trùng hợp lại là Thống soái của Nam Dương Vương quân đóng quân ở ngoài thành Liêu Châu thôi. Có gì mà ngạc nhiên?
Một nhóm quý nhân trong Hoa phủ tỏ vẻ, người của tổ tiên nhà họ cũng đã gặp mấy chuyện này.
Không nhắc gì xa xôi, chính là mợ của Tạ Quỳnh, năm đó cũng là quyến rũ cậu của Tạ Quỳnh từ trong tay người khác về đây.
Lão thái quân ngoan cố muốn một lòng giữ gìn thanh danh của nữ quyến trong tộc, làm thì rất tốt, chỉ là hiệu quả…
Nhưng sau khi chiếu thư của hoàng đế đưa đến từ Uyển Thành xuất hiện, lại khiến cho lão thái quân có tuổi tác lớn nhất Hoa phủ nhìn thấy xong cũng phải động dung.
Tạ Trọng Sơn vẫn chưa ngẩng đầu, cũng không thể thương lượng được gì.
Chỉ là A Châu đã nghe được, a cha nàng ấy đã hạ quyết tâm, giờ chỉ là đang thông báo với a nương nàng ấy một cách khá bình tĩnh thôi.
Nàng ấy nhướng mày, tranh lên tiếng trước với Tạ Quỳnh, kêu một tiếng a cha vô cùng thật lòng.
“A cha, mấy ngày nữa là bao lâu nữa? Đến lúc đó răng của ta đã mọc ra chưa? Nếu cha mang ta trở về, ta không có răng cửa, ca ca tỷ tỷ trong phủ lại chê cười ta.”
Nàng ấy đang ôm mặt và thật sự rất buồn bã ưu sầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại làm theo trái tim Tạ Trọng Sơn mềm thành một vũng nước. Hắn chỉ biết dịu dàng dỗ dành nàng ấy: “Sau này ai dám chê cười con thì con đánh trả lại. Có a cha giúp con đây, chúng ta không sợ ai hết.”
Chỉ có Tạ Quỳnh là tố giác nàng ấy: “Huynh cho là nàng không dám à? Trong phủ có ai dám cười nàng đâu? Người lớn tuổi hơn thấy nàng là né tránh. Huynh lại giương cờ cho nàng, chỉ sợ nàng về rồi là đâm luôn ông trời quá.”
Đây thật ra là đồng ý rồi.
Thú vị thật.
Tên xui xẻo Chu Sách đáng thương, đại ca kết giao nhưng không xem hắn ta là huynh đệ. Không chờ hắn ta nghỉ ngơi và phục hồi xong đã phái người thúc giục hắn viết thiệp mời bái phỏng, rồi kêu hắn ta chuẩn bị lễ vật để tặng cho Hoa phủ trước.
Dưới cái nhìn của Chu Sách, hắn ta không giống như quân sư của Nam Dương Vương quân mà giống quản gia của đại lão không có lương tâm nhà hắn ta thì đúng hơn.
Những năm gần đây Nam Dương Vương quân cũng đánh bại được không ít của cải, mặc dù tạm thời còn chưa dùng cho quân nhưng cũng đều được ghi lại trong sổ sách hết.
Tạ Trọng Sơn vừa viết lung tung vào trong sổ sách, Chu Sách vừa nhìn thấy đã phất tay áo, chỉ thiếu chút nữa là nâng ngón tay chỉ vào mũi Tạ Trọng Sơn mà mắng.
Đã gặp qua đồ phá sản nhưng chưa gặp ai phá sản đến mức muốn tống hết nửa số của cải đi như thế, tuy biết đây là lần đầu đại lão huynh làm con rể tới cửa, nhưng như vậy cũng không cần phô bày mặt mũi giàu sang sung túc ra đâu. Minh châu Nam Hải cao cấp nhất, san hô đỏ, lư đồng đỏ mạ vàng… Cái gì quý cũng tặng hết, Chu Sách như cảm thấy trong lòng mình rỉ máu.
Đợi sau khi Nam Dương quân đưa đến số bảo vật trong danh sách quà tặng, bỏ vào hòm rồi lần lượt đưa tới vào thành Quỳnh Châu, Chu Sách lại thâm hận vì sao bản thân không sinh một nữ nhi, nếu tìm được một phu quân coi tiền như rác giống như lão đại nhà hắn ta, vậy nửa đời sau nhà mẹ đẻ cũng không cần sầu muộn vì tiền bạc nữa.
Thật ra những lời này của hắn ta cũng không có sức thuyết phục mấy.
Chiêu Nhan ở một bên nhìn nhị ca, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ xinh đẹp như hoa, từng cái nhăn mày đến nụ cười còn rung động lòng người hơn cả một tiểu nương tử. Không cần chờ kiếp sau, bây giờ chỉ cần thay một thân quần áo rồi đến trong thành Quỳnh Châu đi dạo, chỉ sợ không ít lang quân mù mắt muốn bắt nàng ta về làm tiểu thiếp.
Cũng không trách được Tạ Trọng Sơn không chịu để cho Chu Sách rửa mặt chải đầu đàng hoàng rồi mới đi gặp Tạ Quỳnh, thật sự là vì nhị đệ này của hắn cũng… Hơi đẹp.
Chưa nói đến Tạ Quỳnh là người đã sớm được giác ngộ lòng cẩn thận của Tạ Trọng Sơn kinh ngạc thế nào, sau đó còn cảm thấy buồn cười nữa.
Hiện giờ La Chu làm vua Khương Hồ, làm việc rất nhanh nhẹn, cũng chỉ qua vài tuần, hôn thư có đóng dấu của vua Khương Hồ cũng đã đưa đến Hoa phủ. Nhóm chủ tử từ trên xuống dưới của Hoa phủ cũng chưa hoàn toàn giật mình, dù sao cuộc sống xa hoa, là thế gia hào hoa xa xỉ kéo dài trăm năm, có cái gì mà chưa từng thấy qua.
Chỉ là tiểu bá vương của quý phủ đã sửa lại lời, quang minh chính đại gọi Tạ Quỳnh là a nương. Cũng do tiểu bá vương tìm được cha ruột của nàng ấy, cha ruột nàng ấy trùng hợp lại là Thống soái của Nam Dương Vương quân đóng quân ở ngoài thành Liêu Châu thôi. Có gì mà ngạc nhiên?
Một nhóm quý nhân trong Hoa phủ tỏ vẻ, người của tổ tiên nhà họ cũng đã gặp mấy chuyện này.
Không nhắc gì xa xôi, chính là mợ của Tạ Quỳnh, năm đó cũng là quyến rũ cậu của Tạ Quỳnh từ trong tay người khác về đây.
Lão thái quân ngoan cố muốn một lòng giữ gìn thanh danh của nữ quyến trong tộc, làm thì rất tốt, chỉ là hiệu quả…
Nhưng sau khi chiếu thư của hoàng đế đưa đến từ Uyển Thành xuất hiện, lại khiến cho lão thái quân có tuổi tác lớn nhất Hoa phủ nhìn thấy xong cũng phải động dung.