Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 135: Ra mắt đại tẩu
Nam tử mặc áo đạo sĩ với hai bên má lem luốc, chỉ có đôi mắt bình tĩnh đầy khí chất, trắng đen rõ ràng, nhìn rất có thần thái.
Hắn thở dài thật sâu với Tạ Quỳnh, nói: “Ra mắt đại tẩu. Vốn ta nên chải đầu rửa mặt rồi mới đến bái kiến tẩu, nhưng đại ca lại thúc giục đệ, nếu đệ có gì mạo phạm thất lễ, mong đại tẩu bỏ qua.”
Bản thân Chu Sách cũng rất không vui, làm gì có người nào tình nguyện mang cái thân đầy gió bụi sau ba ngày đêm bôn ba đến ra mắt đại tẩu chưa từng gặp?
Khi mới gặp chỉ thấy một thân tiều tụy, chỉ sợ sẽ làm người khác cảm thấy hắn lôi thôi không sạch sẽ.
“Có gì mà trách móc đâu, đều là người trong nhà. Gặp sớm hay muộn cũng giống nhau thôi. Nhưng mà nếu đã ra mắt thì đệ vẫn nên đi rửa mặt chải đầu tắm rửa, tránh cho đợi lâu…”
Tạ Trọng Sơn đứng bên cạnh Chu Sách cả người phong trần thì mỉm cười, càng phát ra vẻ hiên ngang tuấn tú. Không hiểu vì sao lại làm cho người ta cảm thấy non sông rộng mở, trong bao nhiêu người bình thường lại cố tình sinh ra một người xuất sắc như hắn.
Chu Sách bị bắt làm nền xoa xoa cái mũi, ngáp một cái thật dài, ghét bỏ đại ca vô lương vì đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà thế thì đã sao?
Hắn ta trời sinh bản tính không màng danh lợi, một lòng hướng đạo, chỉ chờ hiểu rõ phàm trầm tục sự xong sẽ vào núi tu hành, không có tham luyến sắc đẹp thế tục làm ra chuyện ngu xuân không được luân hồi. Cũng chỉ có kẻ ham mê tục vật như đại ca hắn ta mới cảm thấy ai cũng nhớ thương miếng thịt trong bát của hắn.
Trong lòng phỉ nhổ thì phỉ nhổ, bản thân Chu Sách cũng đã lĩnh quân đi bôn ba ba ngày đêm, đã sớm mệt mỏi, hắn ta lại hành lễ, vẫy vẫy tay. Chiêu Nhan hiểu chuyện chắc chắn không muốn nhìn thấy sắc mặt bỉ ổi của đại ca nên cũng đi theo nhị cả người dính bẩn đi ra khỏi doanh trướng.
Tạ Trọng Sơn ôm A Châu đến, nắm tay nàng ấy và cho Tạ Quỳnh xem tất cả bảo bối trên người nàng ấy. Chỉ có cung nỏ, đoản đao, còi huýt sáo là có đủ, còn giờ đang hành quân bên ngoài nên muốn ngựa cũng khó có được, còn phải chờ mấy tháng sau yên ổn xong mới có thể thực hiện lời hứa.
A Châu đã sớm không còn là một tiểu oa nhi một hai tuổi khoe với người ngoài khi được nhũ mẫu ôm vào trong ngực, trong lòng khinh bỉ a cha nàng ấy ngây thơ, nhưng không thể khước từ vì còn chưa có được ngựa, chỉ biết nghiêm mặt để hắn đùa nghịch với mình.
Tạ Quỳnh nhìn thấy nàng ấy không được tự nhiên, trong lòng cũng có chút buồn cười, tránh đi ánh mắt tủi thân cầu xin của nữ nhi, hỏi Tạ Trọng Sơn: “Sắp đánh giặc rồi sao?”
“Cũng chưa chắc, chỉ là phải tính toán thật kỹ. Tránh để lỡ đâu có việc thì chúng ta không có gì để dựa vào.”
Tạ Trọng Sơn dạy A Châu chơi cung nỏ, A Châu hơi nhướng mày.
Tạ Trọng Sơn mang theo hai ngàn binh mã lẻn vào vùng biên cương của Quỳnh Châu trước, Chu Sách lại dẫn theo hai vạn binh mã đuổi tới, vốn đã thương lưng tốt khi còn chưa tìm được Tạ Quỳnh.
Ban đầu quân đội của Nam Dương Vương vốn chỉ là một nhóm lưu binh đi lạc vào khu vực chết hoang ở phía nam, là thúc phụ của Chiêu Nhan đã dẫn đầu nhóm lưu binh này, hắn ta nương theo truyền thuyết dọa người, dẫn theo các huynh đệ đang kiếm ăn và muốn sống tới nơi hung ác này, đánh bậy đánh bạ trong đất đá ra thì mò được Tạ Trọng Sơn còn may mắn sống sót trong đó lên, lúc này mới có thể phó thác được chất nữ yếu ớt khờ dại của mình ra ngoài trước khi chết.
Về phần Chu Sách, hắn ta là dự định đi Uyển Thành, lại bởi vì tính sai phương hướng, đi nhầm vào vùng đất chết chóc hít phải khí độc, thiếu chút nữa là xui xẻo mà mất mạng rồi.
Khi đó Tạ Trọng Sơn dùng hết can đảm mới cứu được tên xui xẻo này, lại cảm thấy mình không khác hắn ta là bao nhiêu, trong lòng thấy thích nên đơn giản là lôi kéo Chiêu Nhan vừa mới thành cô nhi và Chu Sách đi kết bái.
Ba người có tuổi tác gần nhau tự sắp xếp, Tạ Trọng Sơn lớn nhất, Chu Sách thứ hai, Chiêu Nhan thứ hai. Lúc này mới có một tiếng gọi đại ca, nhị ca từ miệng nàng ta.
Tạ Trọng Sơn làm mưa làm gió ở phía nam nhiều năm, chiêu nạp lưu binh xâm lược, dựa vào bản lĩnh vừa mới học được chưa bao lâu đánh thắng không ít trận, rốt cuộc trong lòng cũng lo lắng, nhưng khi trở lại nơi mênh mông này như cũ.
Vài năm đầu thì trên người hắn có thương tích, cũng không suy nghĩ cẩn thận. Sau đó suy nghĩ cẩn thận, Tạ Quỳnh lại không có tin tức gì.
∫yeungontinh.vn∫
Cũng không phải không có lúc rất muốn tìm được nàng.
Nhưng thế đạo không ổn, loạn thế khắp nơi, người phái đi không thu hoạch được gì, Uyển Thành không có, Chương gia cũng không có nàng.
Trong lòng hắn cũng từng nghi ngờ sợ hãi, lại luôn tự nhủ rằng, người có chân là sẽ còn chạy được. Chỉ cần nàng còn tồn tại trên đời này, vậy hắn sẽ đánh thẳng vào đó, vẫn có thể tìm được nàng. Lại không ngờ, chờ có một ngày hắn có thể giết được toàn tộc Thôi thị, nàng lại chủ động nhảy ra tìm hắn.
Lần gia yến này của Hoa gia, hắn cũng không phải đi theo lời mời, mà là mượn thân phận thế gia phương Bắc để trà trộn vào đây, ngay từ đầu cũng chỉ là muốn thử vận may, nhìn xem có gì liên quan đến nàng không, lại không ngờ, Tạ Quỳnh thật sự ở ngay chỗ đó.
Hắn thở dài thật sâu với Tạ Quỳnh, nói: “Ra mắt đại tẩu. Vốn ta nên chải đầu rửa mặt rồi mới đến bái kiến tẩu, nhưng đại ca lại thúc giục đệ, nếu đệ có gì mạo phạm thất lễ, mong đại tẩu bỏ qua.”
Bản thân Chu Sách cũng rất không vui, làm gì có người nào tình nguyện mang cái thân đầy gió bụi sau ba ngày đêm bôn ba đến ra mắt đại tẩu chưa từng gặp?
Khi mới gặp chỉ thấy một thân tiều tụy, chỉ sợ sẽ làm người khác cảm thấy hắn lôi thôi không sạch sẽ.
“Có gì mà trách móc đâu, đều là người trong nhà. Gặp sớm hay muộn cũng giống nhau thôi. Nhưng mà nếu đã ra mắt thì đệ vẫn nên đi rửa mặt chải đầu tắm rửa, tránh cho đợi lâu…”
Tạ Trọng Sơn đứng bên cạnh Chu Sách cả người phong trần thì mỉm cười, càng phát ra vẻ hiên ngang tuấn tú. Không hiểu vì sao lại làm cho người ta cảm thấy non sông rộng mở, trong bao nhiêu người bình thường lại cố tình sinh ra một người xuất sắc như hắn.
Chu Sách bị bắt làm nền xoa xoa cái mũi, ngáp một cái thật dài, ghét bỏ đại ca vô lương vì đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà thế thì đã sao?
Hắn ta trời sinh bản tính không màng danh lợi, một lòng hướng đạo, chỉ chờ hiểu rõ phàm trầm tục sự xong sẽ vào núi tu hành, không có tham luyến sắc đẹp thế tục làm ra chuyện ngu xuân không được luân hồi. Cũng chỉ có kẻ ham mê tục vật như đại ca hắn ta mới cảm thấy ai cũng nhớ thương miếng thịt trong bát của hắn.
Trong lòng phỉ nhổ thì phỉ nhổ, bản thân Chu Sách cũng đã lĩnh quân đi bôn ba ba ngày đêm, đã sớm mệt mỏi, hắn ta lại hành lễ, vẫy vẫy tay. Chiêu Nhan hiểu chuyện chắc chắn không muốn nhìn thấy sắc mặt bỉ ổi của đại ca nên cũng đi theo nhị cả người dính bẩn đi ra khỏi doanh trướng.
Tạ Trọng Sơn ôm A Châu đến, nắm tay nàng ấy và cho Tạ Quỳnh xem tất cả bảo bối trên người nàng ấy. Chỉ có cung nỏ, đoản đao, còi huýt sáo là có đủ, còn giờ đang hành quân bên ngoài nên muốn ngựa cũng khó có được, còn phải chờ mấy tháng sau yên ổn xong mới có thể thực hiện lời hứa.
A Châu đã sớm không còn là một tiểu oa nhi một hai tuổi khoe với người ngoài khi được nhũ mẫu ôm vào trong ngực, trong lòng khinh bỉ a cha nàng ấy ngây thơ, nhưng không thể khước từ vì còn chưa có được ngựa, chỉ biết nghiêm mặt để hắn đùa nghịch với mình.
Tạ Quỳnh nhìn thấy nàng ấy không được tự nhiên, trong lòng cũng có chút buồn cười, tránh đi ánh mắt tủi thân cầu xin của nữ nhi, hỏi Tạ Trọng Sơn: “Sắp đánh giặc rồi sao?”
“Cũng chưa chắc, chỉ là phải tính toán thật kỹ. Tránh để lỡ đâu có việc thì chúng ta không có gì để dựa vào.”
Tạ Trọng Sơn dạy A Châu chơi cung nỏ, A Châu hơi nhướng mày.
Tạ Trọng Sơn mang theo hai ngàn binh mã lẻn vào vùng biên cương của Quỳnh Châu trước, Chu Sách lại dẫn theo hai vạn binh mã đuổi tới, vốn đã thương lưng tốt khi còn chưa tìm được Tạ Quỳnh.
Ban đầu quân đội của Nam Dương Vương vốn chỉ là một nhóm lưu binh đi lạc vào khu vực chết hoang ở phía nam, là thúc phụ của Chiêu Nhan đã dẫn đầu nhóm lưu binh này, hắn ta nương theo truyền thuyết dọa người, dẫn theo các huynh đệ đang kiếm ăn và muốn sống tới nơi hung ác này, đánh bậy đánh bạ trong đất đá ra thì mò được Tạ Trọng Sơn còn may mắn sống sót trong đó lên, lúc này mới có thể phó thác được chất nữ yếu ớt khờ dại của mình ra ngoài trước khi chết.
Về phần Chu Sách, hắn ta là dự định đi Uyển Thành, lại bởi vì tính sai phương hướng, đi nhầm vào vùng đất chết chóc hít phải khí độc, thiếu chút nữa là xui xẻo mà mất mạng rồi.
Khi đó Tạ Trọng Sơn dùng hết can đảm mới cứu được tên xui xẻo này, lại cảm thấy mình không khác hắn ta là bao nhiêu, trong lòng thấy thích nên đơn giản là lôi kéo Chiêu Nhan vừa mới thành cô nhi và Chu Sách đi kết bái.
Ba người có tuổi tác gần nhau tự sắp xếp, Tạ Trọng Sơn lớn nhất, Chu Sách thứ hai, Chiêu Nhan thứ hai. Lúc này mới có một tiếng gọi đại ca, nhị ca từ miệng nàng ta.
Tạ Trọng Sơn làm mưa làm gió ở phía nam nhiều năm, chiêu nạp lưu binh xâm lược, dựa vào bản lĩnh vừa mới học được chưa bao lâu đánh thắng không ít trận, rốt cuộc trong lòng cũng lo lắng, nhưng khi trở lại nơi mênh mông này như cũ.
Vài năm đầu thì trên người hắn có thương tích, cũng không suy nghĩ cẩn thận. Sau đó suy nghĩ cẩn thận, Tạ Quỳnh lại không có tin tức gì.
∫yeungontinh.vn∫
Cũng không phải không có lúc rất muốn tìm được nàng.
Nhưng thế đạo không ổn, loạn thế khắp nơi, người phái đi không thu hoạch được gì, Uyển Thành không có, Chương gia cũng không có nàng.
Trong lòng hắn cũng từng nghi ngờ sợ hãi, lại luôn tự nhủ rằng, người có chân là sẽ còn chạy được. Chỉ cần nàng còn tồn tại trên đời này, vậy hắn sẽ đánh thẳng vào đó, vẫn có thể tìm được nàng. Lại không ngờ, chờ có một ngày hắn có thể giết được toàn tộc Thôi thị, nàng lại chủ động nhảy ra tìm hắn.
Lần gia yến này của Hoa gia, hắn cũng không phải đi theo lời mời, mà là mượn thân phận thế gia phương Bắc để trà trộn vào đây, ngay từ đầu cũng chỉ là muốn thử vận may, nhìn xem có gì liên quan đến nàng không, lại không ngờ, Tạ Quỳnh thật sự ở ngay chỗ đó.