Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 129: Ta ăn giấm chua của huynh thì sao?
Cuối cùng đứa nhỏ cũng cầm đoản đao chạy đi, Tạ Quỳnh suy nghĩ rồi vẫn không giữ nàng ấy lại.
Nàng dựa vào trên giường, nhìn Tạ Trọng Sơn đang vội nằm lên trên, vươn cánh tay ngăn cản nụ hôn sắp hạ xuống của hắn: “Là cha ruột?”
Ánh mắt Tạ Trọng Sơn gần như chỉ còn sự u oán, hắn ôm lấy cánh tay của nàng rồi quấn lên, lại ôm lấy nàng thấp giọng làm nũng: “Sao lại không phải cha ruột? Ta chỉ muốn nói giống với nàng một chút.”
Nói chuyện là giả.
Hắn đã chen vào trong chăn một lần nữa, cởi quần áo vô cùng vội vã gần như chỉ còn nửa thân trần, sự khao khát này làm cho Tạ Quỳnh cảm thấy có chút buồn cười. Nàng vươn cánh tay ôm cổ hắn, dịu dàng ngước mặt lên nhìn hắn: “Nhưng ta chỉ muốn yên lặng ôm huynh một chút thôi, làm sao bây giờ?”
Sự u oán trong mắt Tạ Trọng Sơn cuối cùng cũng tan ra, không còn mang theo sự tra tấn người khác nữa.
Nhưng trong lúc Tạ Quỳnh nhìn hắn, ánh mắt mềm mại biến thành một màu ánh sáng lấp lánh, đến gần thêm một chút, lại nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”
Mới vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm, mùi hương của sữa vẫn còn ở trong màn, cảm xúc mềm mại của bộ ngực vẫn còn lưu lại trong tay, nữ tử trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực rồi đặt dưới thân, chỉ cần hắn muốn thì có thể nắm eo nàng rồi tiến vào trong thân thể nàng, kề sát da thịt với nàng, dán sá da thịt với nàng, hồn phách đều quấn vào một chỗ với nàng.
Hắn đã không thân mật với nàng sáu năm rồi, còn chưa động được tới vùng đất hoa đào dưới thân nàng.
“Được rồi.”
Tạ Trọng Sơn than nhẹ, phía dưới đã cứng đến nỗi đau đớn.
Hắn vòng tay ôm lấy Tạ Quỳnh, cằm đặt trên đỉnh tóc nàng, xoa xoa mái tóc mượt như mây của nàng, hắn không kìm được mà hôn lên.
Nói ôm nàng chưa không có nói không được hôn nàng nhỉ?
“Tạ Trọng Sơn?”
Tạ Quỳnh nằm im lặng trong lòng nam tử, nghe tiếng tim đập trầm ổn ở bên tai, bàn tay khoát lên trên cánh tay hắn, vỗ về cánh tay ấm áp rắn chắc của hắn từng chút một.
“Hửm?”
Yết hầu Tạ Trọng Sơn căng chặt, vừa rồi ngửi được mùi hương của nàng làm cho hắn có chút không kìm được. Hắn cẩn thận lùi ra một chút, nghĩ đến Tạ Quỳnh là muốn bắn ra.
Tạ Quỳnh ở trong lòng hắn, chui đầu ra ngoài, nhíu mày trông có chút buồn rầu: “Cô nương vừa rồi kia là gì của huynh?
Tạ Trọng Sơn cúi đầu, chỉ thấy cô nương này đang nhíu mày, trong đôi mắt hiện ra một chút dịu dàng và nghi hoặc. Hắn nhìn qua, chóp mũi đụng vào chóp mũi nàng, khao khát muốn hôn nàng trước một cái: “Nàng là… Từ từ, nàng đang ghen à?”
Tạ Trọng Sơn phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu, vừa mỉm cười vừa đắc ý khẳng định: “Nàng đang ăn giấm chua của ta.”
Tạ Quỳnh càng nhíu mày chặt hơn, sự nghi hoặc trong mắt lại biến thành một chút tức giận.
Tạ Trọng Sơn lại vô cùng đắc ý, hắn giật mình: “Nàng vừa mới nói muốn thành toàn cho ta, muốn ta thú nữ nhân khác, bây giờ còn không chịu cho ta thân mật với nàng, đều là bởi vì nàng tức giận, nàng ăn giấm chua của ta và Chiêu Nhan, nàng vừa nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy ta và nàng ấy có cái gì, có phải hay không? Trùng Nương, nàng ghen rồi!” Hắn vẫn cười nhẹ rồi đứng lên, lồng ngực rung lên, trái tim cảm thấy ấm áp, vẫn lặp lại lần nữa: “Nàng ghen là vì ngưỡng mộ ta, ta còn nghĩ nàng trưởng thành rồi…”
Tạ Quỳnh cũng không giận, nàng nhíu mày, tới gần nam tử đang đắc ý này, ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu cười đầy dịu dàng: “Sao nào, ta không thể hỏi một chút à? Ta là thê tử của huynh, mẫu thân của A Châu, thấy huynh yên tâm phó thác nữ nhi của mình cho nàng, hỏi một câu thì làm sao? Lỡ A Châu có việc gì thì làm sao bây giờ?”
Dường như nam tử không nghe thấy lời của nàng, cong mắt cười, nụ cười trên mặt rực rỡ càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn nhiều. Tạ Quỳnh đành đưa tay ra nắm lấy phần dưới thân kia của hắn, cầm lấy nhéo một cái qua lớp quần áo, nam tử cứng đờ, giữa họng bật ra một tiếng kêu nhưng vẫn không chịu thua: “Đừng kéo A Châu vào, nàng là đang ăn giấm chua của ta.”
Hơi thở nóng rực phun trên má Tạ Quỳnh, gần như là trong giây phút mà nàng nắm lấy kia, đôi má nam tử ửng hồng một mảnh, hừ một tiếng, còn muốn trốn thoát khỏi tay nàng.
Tạ Quỳnh cố tình không chịu, nàng lại đưa về phía trước, nắm lấy phần gốc của côn th*t, dịu dàng ngửa đầu hỏi: “Ta là thê tử của huynh, ta ăn giấm chua của huynh thì làm sao? Huynh có nói hay không? Rốt cuộc huynh có quan hệ gì với nàng?”
Hắn không nói, nàng lại nắm chặt một chút.
Tạ Trọng Sơn nhìn thấy mồ hôi trên trán, gần như không thở dốc nổi. Trực tiếp đón nhận Tạ Quỳnh, vẫn còn đang đắc ý và kiêu ngạo.
Quan hệ gì? Cho dù là quan hệ gì cũng không thể giống quan hệ giữa nàng và hắn được.
Nàng dựa vào trên giường, nhìn Tạ Trọng Sơn đang vội nằm lên trên, vươn cánh tay ngăn cản nụ hôn sắp hạ xuống của hắn: “Là cha ruột?”
Ánh mắt Tạ Trọng Sơn gần như chỉ còn sự u oán, hắn ôm lấy cánh tay của nàng rồi quấn lên, lại ôm lấy nàng thấp giọng làm nũng: “Sao lại không phải cha ruột? Ta chỉ muốn nói giống với nàng một chút.”
Nói chuyện là giả.
Hắn đã chen vào trong chăn một lần nữa, cởi quần áo vô cùng vội vã gần như chỉ còn nửa thân trần, sự khao khát này làm cho Tạ Quỳnh cảm thấy có chút buồn cười. Nàng vươn cánh tay ôm cổ hắn, dịu dàng ngước mặt lên nhìn hắn: “Nhưng ta chỉ muốn yên lặng ôm huynh một chút thôi, làm sao bây giờ?”
Sự u oán trong mắt Tạ Trọng Sơn cuối cùng cũng tan ra, không còn mang theo sự tra tấn người khác nữa.
Nhưng trong lúc Tạ Quỳnh nhìn hắn, ánh mắt mềm mại biến thành một màu ánh sáng lấp lánh, đến gần thêm một chút, lại nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”
Mới vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm, mùi hương của sữa vẫn còn ở trong màn, cảm xúc mềm mại của bộ ngực vẫn còn lưu lại trong tay, nữ tử trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực rồi đặt dưới thân, chỉ cần hắn muốn thì có thể nắm eo nàng rồi tiến vào trong thân thể nàng, kề sát da thịt với nàng, dán sá da thịt với nàng, hồn phách đều quấn vào một chỗ với nàng.
Hắn đã không thân mật với nàng sáu năm rồi, còn chưa động được tới vùng đất hoa đào dưới thân nàng.
“Được rồi.”
Tạ Trọng Sơn than nhẹ, phía dưới đã cứng đến nỗi đau đớn.
Hắn vòng tay ôm lấy Tạ Quỳnh, cằm đặt trên đỉnh tóc nàng, xoa xoa mái tóc mượt như mây của nàng, hắn không kìm được mà hôn lên.
Nói ôm nàng chưa không có nói không được hôn nàng nhỉ?
“Tạ Trọng Sơn?”
Tạ Quỳnh nằm im lặng trong lòng nam tử, nghe tiếng tim đập trầm ổn ở bên tai, bàn tay khoát lên trên cánh tay hắn, vỗ về cánh tay ấm áp rắn chắc của hắn từng chút một.
“Hửm?”
Yết hầu Tạ Trọng Sơn căng chặt, vừa rồi ngửi được mùi hương của nàng làm cho hắn có chút không kìm được. Hắn cẩn thận lùi ra một chút, nghĩ đến Tạ Quỳnh là muốn bắn ra.
Tạ Quỳnh ở trong lòng hắn, chui đầu ra ngoài, nhíu mày trông có chút buồn rầu: “Cô nương vừa rồi kia là gì của huynh?
Tạ Trọng Sơn cúi đầu, chỉ thấy cô nương này đang nhíu mày, trong đôi mắt hiện ra một chút dịu dàng và nghi hoặc. Hắn nhìn qua, chóp mũi đụng vào chóp mũi nàng, khao khát muốn hôn nàng trước một cái: “Nàng là… Từ từ, nàng đang ghen à?”
Tạ Trọng Sơn phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu, vừa mỉm cười vừa đắc ý khẳng định: “Nàng đang ăn giấm chua của ta.”
Tạ Quỳnh càng nhíu mày chặt hơn, sự nghi hoặc trong mắt lại biến thành một chút tức giận.
Tạ Trọng Sơn lại vô cùng đắc ý, hắn giật mình: “Nàng vừa mới nói muốn thành toàn cho ta, muốn ta thú nữ nhân khác, bây giờ còn không chịu cho ta thân mật với nàng, đều là bởi vì nàng tức giận, nàng ăn giấm chua của ta và Chiêu Nhan, nàng vừa nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy ta và nàng ấy có cái gì, có phải hay không? Trùng Nương, nàng ghen rồi!” Hắn vẫn cười nhẹ rồi đứng lên, lồng ngực rung lên, trái tim cảm thấy ấm áp, vẫn lặp lại lần nữa: “Nàng ghen là vì ngưỡng mộ ta, ta còn nghĩ nàng trưởng thành rồi…”
Tạ Quỳnh cũng không giận, nàng nhíu mày, tới gần nam tử đang đắc ý này, ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu cười đầy dịu dàng: “Sao nào, ta không thể hỏi một chút à? Ta là thê tử của huynh, mẫu thân của A Châu, thấy huynh yên tâm phó thác nữ nhi của mình cho nàng, hỏi một câu thì làm sao? Lỡ A Châu có việc gì thì làm sao bây giờ?”
Dường như nam tử không nghe thấy lời của nàng, cong mắt cười, nụ cười trên mặt rực rỡ càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn nhiều. Tạ Quỳnh đành đưa tay ra nắm lấy phần dưới thân kia của hắn, cầm lấy nhéo một cái qua lớp quần áo, nam tử cứng đờ, giữa họng bật ra một tiếng kêu nhưng vẫn không chịu thua: “Đừng kéo A Châu vào, nàng là đang ăn giấm chua của ta.”
Hơi thở nóng rực phun trên má Tạ Quỳnh, gần như là trong giây phút mà nàng nắm lấy kia, đôi má nam tử ửng hồng một mảnh, hừ một tiếng, còn muốn trốn thoát khỏi tay nàng.
Tạ Quỳnh cố tình không chịu, nàng lại đưa về phía trước, nắm lấy phần gốc của côn th*t, dịu dàng ngửa đầu hỏi: “Ta là thê tử của huynh, ta ăn giấm chua của huynh thì làm sao? Huynh có nói hay không? Rốt cuộc huynh có quan hệ gì với nàng?”
Hắn không nói, nàng lại nắm chặt một chút.
Tạ Trọng Sơn nhìn thấy mồ hôi trên trán, gần như không thở dốc nổi. Trực tiếp đón nhận Tạ Quỳnh, vẫn còn đang đắc ý và kiêu ngạo.
Quan hệ gì? Cho dù là quan hệ gì cũng không thể giống quan hệ giữa nàng và hắn được.