Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 128: Cha của con theo họ của con
A Châu ngẩn người, tiếng khóc như muốn bật tung cả doanh trướng lên.
Vẫn là Tạ Trọng Sơn ở một bên thấy nàng ấy đáng thương, trịnh trọng an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, con đã tới tuổi thay răng rồi, rất nhanh sẽ mọc lại thôi. Đến lúc đó vẫn là một đứa nhỏ xinh đẹp, bây giờ… Bây giờ cũng rất đáng yêu.”
Màn vỗ mông ngựa này của hắn không phải quá tốt, nhưng A Châu cũng ngừng khóc, nhìn Tạ Quỳnh, rồi nhìn hắn, sau đó mới nghi ngờ nói: “Thật sao?”
Tạ Trọng Sơn gật đầu vô cùng chắc chắn, A Châu hít cái mũi, cũng không để ý sự lấy lòng của hắn. Nàng ấy chỉ túm cái chăn muốn vùi đầu vào trong lòng Tạ Quỳnh, nhưng lại bị Tạ Quỳnh chặn lại đầu ở bên ngoài.
Đứa nhỏ thấy không vui, lại chuẩn bị khóc: “A nương hôm nay người vừa thấy người này là bắt đầu cười tủm tỉm, giờ người cần hắn không cần ta nữa sao?” Nàng ấy quen đánh rắn bằng gậy, vừa thấy Tạ Quỳnh nói chuyện đã tự xưng là a nương, nàng ấy cũng không che giấu nữa.
Tạ Quỳnh vẫn cười, nàng biết nên dỗ A Châu như thế nào: “Sao còn trách ta? Còn không phải vì con à? Đêm nào con cũng nói mớ, khóc kêu muốn cha ruột của con trở về. Hôm nay còn ầm ĩ nói về cha ruột của con, bây giờ bồ tát hiển linh rồi, người đã nghe thấy lời con nói. Hắn đã trở về rồi, con lại không vui à?”
A Châu mở to hai mắt, vừa nhìn Tạ Trọng Sơn đang cười nhìn nàng: “Người đừng xem con là con nít mà dụ dỗ con, hắn là cha ruột của con sao?”
Tạ Quỳnh chọt chọt cái trán nàng ấy, khi định bịa ra chuyện xưa, A Châu đã tiến lên nắm lấy tay áo Tạ Trọng Sơn.
Nàng ấy kinh ngạc nhìn khuôn mặt Tạ Trọng Sơn, Tạ Trọng Sơn cũng nhìn nàng ấy với vẻ kinh ngạc, hai đôi mắt phượng đẹp nhìn qua nhìn lại, A Châu lại hỏi: “Vậy là ngươi họ Tạ sao? Nương ta nói cha ta theo họ của ta…”
Tạ Quỳnh giật mình, giờ mới nhớ tới lúc trước nàng đã nói những điều vô nghĩa để dỗ cho A Châu ngủ. Cũng không tính là dỗ, cha của A Châu cũng họ Tạ, chỉ là…
“Đúng, họ của ta đúng là họ Tạ, chỉ là không phải theo họ của con, ta là theo họ của nương con. Nàng họ Tạ, cho nên ta cũng họ Tạ.” Tạ Trọng Sơn đảo mắt suy nghĩ: “Ta đúng là người tốt nhất thiên hạ này, quan âm bồ tát nói trên đời có một tiểu cô nương tên A Châu, bình thường vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, cho nên cho ta trở về để che chở con lớn lên.”
A Châu gật đầu ra vẻ vô cùng đồng ý: “Đúng thế, lúc trước quả thật ta rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Chỉ là…”
Tạ Trọng Sơn thử xoa đầu nàng ấy, cũng vì thiên tính của nữ tử, A Châu không có né tránh.
Hắn lại nhẹ nhàng nâng hai má của nàng lên, nói: “Cho dù cái gì, a nương của con cũng đã nói rồi, con không tin ta cũng được nhưng lại không tin a nương con sao? Con là một đứa nhỏ thông minh, suy nghĩ kĩ lại, trừ cha ruột của con ra, ai lại vô duyên vô cớ dỗ con, còn muốn tặng con cái cung nỏ với con ngựa nữa?”
Mắt A Châu trợn tròn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Tạ Trọng Sơn: “Con ngựa ư?”
∫yeungontinh.vn∫
Tạ Trọng Sơn mỉm cười: “Còn có còi có thể huýt sáo gọi chim ưng, có muốn không?”
Đứa nhỏ trên giường chỉ nhíu mày đầy buồn rầu, a nương ở trong chăn lại cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ nước ngày xuân. Nàng ấy vừa nhìn thấy đã vô cùng dũng cảm bước đến phía trước và bổ nhào vào Tạ Trọng Sơn, cắn một cái trên má hắn: “A cha, người đã làm A Châu buồn lắm.”
Nàng ấy nói nghe rất thê lương và bi ai, chắc chắn đã để lại dấu răng trên mặt Tạ Trọng Sơn, cắn xong thì ưỡn ngực chờ cha nàng ấy cho nàng ấy cung nỏ, bảo kiếm, ngựa và cả còi huýt sáo.
Tạ Trọng Sơn với cái dấu răng trên mặt cúi nhặt đoản đao trên mặt đất lên, cười nói như cũ: “Bồ tát còn ra lệnh cho ta phải kiểm tra con thật tốt, nếu con không ngoan thì sẽ không hoàn thành ước nguyện của con, vừa rồi con mới đổ oan cho ta và tỷ tỷ kia là người xấu, có phải không ngoan không?”
A Châu vẫn dò xét sắc mặt Tạ Quỳnh như cũ, thấy nàng không nói gì thì mới chịu cúi đầu nhận sai:”Là lỗi của A Châu.”
Tạ Trọng trả đoản đao lại trong tay nàng: “Nếu là lỗi của con, con không muốn đi xin lỗi tỷ tỷ kia sao? Nàng bị con làm tức giận đến nỗi chạy đi rồi, con nói xin lỗi xong có phải nên ở chỗ nàng ấy rồi dỗ dành nàng ấy cả đêm không?”
Tạ Quỳnh xấu hổ thay Tạ Trọng Sơn, nam tử da mặt càng lúc càng dày kia liếc nàng, trong đôi mắt phượng đen như mực ẩn chứa tình cảm, cũng nổi lên một màu nước dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu. Đứa nhỏ cũng đã ưỡn ngực đồng ý: “Cha nói có lý, con không nên hãm hại người tốt, con đi xin lỗi tỷ ấy đây, nhưng mà… A cha, ta đi rồi, cha cũng không được bắt nạt a nương của ta.”
Tạ Trọng Sơn vỗ về khuôn mặt nhỏ ngây thơ tinh khiết của nàng rồi gật đầu thật mạnh: “Ta cam đoan không bắt nạt nàng.”
Vẫn là Tạ Trọng Sơn ở một bên thấy nàng ấy đáng thương, trịnh trọng an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, con đã tới tuổi thay răng rồi, rất nhanh sẽ mọc lại thôi. Đến lúc đó vẫn là một đứa nhỏ xinh đẹp, bây giờ… Bây giờ cũng rất đáng yêu.”
Màn vỗ mông ngựa này của hắn không phải quá tốt, nhưng A Châu cũng ngừng khóc, nhìn Tạ Quỳnh, rồi nhìn hắn, sau đó mới nghi ngờ nói: “Thật sao?”
Tạ Trọng Sơn gật đầu vô cùng chắc chắn, A Châu hít cái mũi, cũng không để ý sự lấy lòng của hắn. Nàng ấy chỉ túm cái chăn muốn vùi đầu vào trong lòng Tạ Quỳnh, nhưng lại bị Tạ Quỳnh chặn lại đầu ở bên ngoài.
Đứa nhỏ thấy không vui, lại chuẩn bị khóc: “A nương hôm nay người vừa thấy người này là bắt đầu cười tủm tỉm, giờ người cần hắn không cần ta nữa sao?” Nàng ấy quen đánh rắn bằng gậy, vừa thấy Tạ Quỳnh nói chuyện đã tự xưng là a nương, nàng ấy cũng không che giấu nữa.
Tạ Quỳnh vẫn cười, nàng biết nên dỗ A Châu như thế nào: “Sao còn trách ta? Còn không phải vì con à? Đêm nào con cũng nói mớ, khóc kêu muốn cha ruột của con trở về. Hôm nay còn ầm ĩ nói về cha ruột của con, bây giờ bồ tát hiển linh rồi, người đã nghe thấy lời con nói. Hắn đã trở về rồi, con lại không vui à?”
A Châu mở to hai mắt, vừa nhìn Tạ Trọng Sơn đang cười nhìn nàng: “Người đừng xem con là con nít mà dụ dỗ con, hắn là cha ruột của con sao?”
Tạ Quỳnh chọt chọt cái trán nàng ấy, khi định bịa ra chuyện xưa, A Châu đã tiến lên nắm lấy tay áo Tạ Trọng Sơn.
Nàng ấy kinh ngạc nhìn khuôn mặt Tạ Trọng Sơn, Tạ Trọng Sơn cũng nhìn nàng ấy với vẻ kinh ngạc, hai đôi mắt phượng đẹp nhìn qua nhìn lại, A Châu lại hỏi: “Vậy là ngươi họ Tạ sao? Nương ta nói cha ta theo họ của ta…”
Tạ Quỳnh giật mình, giờ mới nhớ tới lúc trước nàng đã nói những điều vô nghĩa để dỗ cho A Châu ngủ. Cũng không tính là dỗ, cha của A Châu cũng họ Tạ, chỉ là…
“Đúng, họ của ta đúng là họ Tạ, chỉ là không phải theo họ của con, ta là theo họ của nương con. Nàng họ Tạ, cho nên ta cũng họ Tạ.” Tạ Trọng Sơn đảo mắt suy nghĩ: “Ta đúng là người tốt nhất thiên hạ này, quan âm bồ tát nói trên đời có một tiểu cô nương tên A Châu, bình thường vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, cho nên cho ta trở về để che chở con lớn lên.”
A Châu gật đầu ra vẻ vô cùng đồng ý: “Đúng thế, lúc trước quả thật ta rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Chỉ là…”
Tạ Trọng Sơn thử xoa đầu nàng ấy, cũng vì thiên tính của nữ tử, A Châu không có né tránh.
Hắn lại nhẹ nhàng nâng hai má của nàng lên, nói: “Cho dù cái gì, a nương của con cũng đã nói rồi, con không tin ta cũng được nhưng lại không tin a nương con sao? Con là một đứa nhỏ thông minh, suy nghĩ kĩ lại, trừ cha ruột của con ra, ai lại vô duyên vô cớ dỗ con, còn muốn tặng con cái cung nỏ với con ngựa nữa?”
Mắt A Châu trợn tròn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Tạ Trọng Sơn: “Con ngựa ư?”
∫yeungontinh.vn∫
Tạ Trọng Sơn mỉm cười: “Còn có còi có thể huýt sáo gọi chim ưng, có muốn không?”
Đứa nhỏ trên giường chỉ nhíu mày đầy buồn rầu, a nương ở trong chăn lại cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ nước ngày xuân. Nàng ấy vừa nhìn thấy đã vô cùng dũng cảm bước đến phía trước và bổ nhào vào Tạ Trọng Sơn, cắn một cái trên má hắn: “A cha, người đã làm A Châu buồn lắm.”
Nàng ấy nói nghe rất thê lương và bi ai, chắc chắn đã để lại dấu răng trên mặt Tạ Trọng Sơn, cắn xong thì ưỡn ngực chờ cha nàng ấy cho nàng ấy cung nỏ, bảo kiếm, ngựa và cả còi huýt sáo.
Tạ Trọng Sơn với cái dấu răng trên mặt cúi nhặt đoản đao trên mặt đất lên, cười nói như cũ: “Bồ tát còn ra lệnh cho ta phải kiểm tra con thật tốt, nếu con không ngoan thì sẽ không hoàn thành ước nguyện của con, vừa rồi con mới đổ oan cho ta và tỷ tỷ kia là người xấu, có phải không ngoan không?”
A Châu vẫn dò xét sắc mặt Tạ Quỳnh như cũ, thấy nàng không nói gì thì mới chịu cúi đầu nhận sai:”Là lỗi của A Châu.”
Tạ Trọng trả đoản đao lại trong tay nàng: “Nếu là lỗi của con, con không muốn đi xin lỗi tỷ tỷ kia sao? Nàng bị con làm tức giận đến nỗi chạy đi rồi, con nói xin lỗi xong có phải nên ở chỗ nàng ấy rồi dỗ dành nàng ấy cả đêm không?”
Tạ Quỳnh xấu hổ thay Tạ Trọng Sơn, nam tử da mặt càng lúc càng dày kia liếc nàng, trong đôi mắt phượng đen như mực ẩn chứa tình cảm, cũng nổi lên một màu nước dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu. Đứa nhỏ cũng đã ưỡn ngực đồng ý: “Cha nói có lý, con không nên hãm hại người tốt, con đi xin lỗi tỷ ấy đây, nhưng mà… A cha, ta đi rồi, cha cũng không được bắt nạt a nương của ta.”
Tạ Trọng Sơn vỗ về khuôn mặt nhỏ ngây thơ tinh khiết của nàng rồi gật đầu thật mạnh: “Ta cam đoan không bắt nạt nàng.”