Giả Quý Tộc
Chương 65: Chương 65:
Trên đường Tống Triết đưa Cao Lâm về nhà, sau khi anh dặn dò Cao Lâm một chút công việc về cuộc họp ngày mai, anh tạm dừng trên đường một lát.
Anh nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi, anh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đến căn hộ đối diện nhà Dương Vi.
Thời điểm anh tới bãi đỗ xe, anh nhắn tin cho Cố Lam: “Dương Vi vẫn còn ở cạnh mấy người sao?”
Lúc này Cố Lam cùng Dương Vi, Hạ Pi Pi ba người đang ca hát ở KTV, Cố Lam mơ mơ màng màng nhìn tin nhắn trên di động, đột nhiên cô thanh tỉnh hơn rất nhiều, Tống Triết rất ít khi liên hệ với cô, cô liếc mắt nhìn Dương Vi một cái, đứng dậy lôi kéo Dương Vi đang song ca cùng Hạ Pi Pi, đưa điện thoại cho cô xem.
Dương Vi nhìn thấy tin nhắn trên di động thì ngẩn người, cô cầm microphone, có chút lúng túng quay đầu đi: “Anh ấy gửi tin nhắn cho cậu, cậu cho tớ xem làm gì?”
“Tớ trả lời sao?”
Cố Lam dò hỏi, Dương Vi xua tay nói: “Cậu thích trả lời thế nào thì cứ trả lời.”
Nghe được những lời này, trong lòng Cố Lam có dự tính, cô trực tiếp nhắn địa chỉ của 3 người các cô cho anh. Tống Triết nhìn thấy địa chỉ, anh nhíu mày, suy nghĩ, anh có chút không yên tâm, liền lái xe đến cổng chờ đợi.
Anh đoán rằng Cố Lam , Hạ Pi Pi đương nhiên cũng ở đó, Giang Hoài An nhất định sẽ đến đón người, vì thế anh liền chờ ở cửa, chờ đến khi nhìn thấy xe của Giang Hoài An , anh lại ngồi từ xa nhìn ba người phụ nữ lên xe.
Anh tránh ở chỗ tối, nên Giang Hoài An không nhìn thấy anh, mà nhanh chóng đưa từng người trở về. Trong lòng anh cảm thấy yên tâm, về phòng ở của chính mình lúc trước. Bước vào phòng, rót một chén nước, anh đứng trong căn phòng trống trải trong chốc lát, có một loại tưởng niệm nói không nên lời đột nhiên trào lên. Anh đặc biệt muốn gặp người này một chút, sau đó nói với cô mấy câu.
Anh mím môi, rốt cuộc vẫn mở cửa đi ra ngoài. Anh đứng canh giữ trước cửa, tránh ở chỗ tối, cúi đầu hút thuốc.
Thời điểm anh hút xong điếu thuốc thứ ba, anh thấy Dương Vi quay trở lại. Dương Vi đang chào tạm biệt Hạ Pi Pi và Giang Hoài An trong xe, Giang Hoài An giúp cô xách vali hành lý từ trên xe xuống dưới, bọn họ nói chuyện vài câu, Dương Vi tự mình kéo vali hành lý trở về , Tống Triết nhìn Dương Vi tiến lại gần, ngay tức khắc nhịp tim đập nhanh lên.
Anh không dám đi ra ngoài, ngón tay kẹp điếu thuốc run nhè nhẹ. Anh tránh ở một góc nơi cô không thể nhìn thấy, nhìn cô bước vào đại sảnh. Anh hít sâu một hơi, dí tắt điếu thuốc và ném vào thùng rác, lúc này anh mới vào đại sảnh. Dương Vi đang cúi đầu chờ thang máy, Tống Triết đi vào , trong thanh âm mang theo tưới cười, giống như hai người ngẫu nhiên gặp nhau nói: “Đã trở lại?”
Dương Vi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, bàn tay Tống Triết đặt trong túi quần, nhìn qua vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, nhưng bàn tay trong túi lại nắm chặt, anh ra vẻ trấn định, cúi đầu nhìn thoáng qua vali hành lý của cô: “Trở về Khi nào? Vừa trở về sao?”
Dương Vi không nói chuyện, cô không vạch trần lời nói dối vụng về của Tống Triết, cô cong khóe miệng, ôn hòa nói: “Không, về từ buổi chiều.”
“Hiện tại mới về đến nhà?”
“Gặp Cố Lam và Hạ Pi Pi, trong lòng cao hứng, nên đi chơi một lát.”
Trong khi hai người nói chuyện, thang máy tới rồi. Trong nháy mắt thang máy mở cửa, Tống Triết chủ động tiếp nhận vali hành lý trong tay cô, rũ mắt nói: “Anh giúp em.”
Nói xong, không đợi cô phân trần, liền kéo vali hành lý vào thang máy.
Hai người đứng trong một không gian chật hẹp, Dương Vi không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới nụ hôn tạm biệt ở sân bay, nhất thời cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhiệt độ không khí cũng mang theo vài phần nóng nực. Một tay Tống Triết nắm tay cầm vali hành lý, một tay đút trong túi quần, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tùy ý dò hỏi: “Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng , khi trở về còn có thể đi chơi, tinh lực của em cũng rất nhiều nha?”
“Ngủ trên máy bay, nên em không cảm thấy bị lệch múi giờ.” Dương Vi nghiêm túc giải thích, “Khi xuống máy bay em về nhà Cố Lam trước, rửa mặt thay quần áo ở bên đó, ngủ một giấc trưa, đến buổi chiều mới lôi kéo Hạ Pi Pi đi chơi.”
Nói chưa hết lời, cửa thang máy liền mở ra, Tống Triết giúp Dương Vi kéo vali hành lý đến cửa, thời gian muộn như vậy , lấy mối quan hệ trước mắt của bọn họ mà nói, thì tốt nhất là không nên đi vào. Dương Vi rũ đôi mắt xuống, tiếp nhận vali hành lý từ trong tay Tống Triết, nhỏ giọng nói: “Em trở về ngủ, cảm ơn anh, ngủ ngon.”
Tiếng ngủ ngon này khiến trong lòng anh nổi lên gợn sóng, cổ họng anh nghẹn ngào, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Thẳng đến khi nhìn thấy Dương Vi mở cửa, anh mới đột nhiên nhớ tới, nhỏ giọng nói: “Cái kia, thời điểm em không ở đây, anh giúp em quét tước vệ sinh nhà cửa.”
Dương Vi hơi sửng sốt, Tống Triết sợ cô không vui, vội nói: “Về sau sẽ không, hôm nay em sửa lại mật mã đi. Lúc trước là anh không đúng, anh lỗ mãng.”
“Cũng không có gì.” Dương Vi nhìn anh khẩn trương, cười rộ lên, “Thời điểm em không ở đây, phiền toái anh chiếu cố.”
Nói xong, Dương Vi dùng vân tay mở cửa, quay đầu nhìn anh một cái, lặp lại lần nữa: “Ngủ ngon.”
Lúc này, Tống Triết mới mở miệng, trả lời một câu: “Ngủ ngon.”
Dương Vi thấy anh vẫn đứng đó không đi, do dự một lát, rốt cuộc cô vẫn đóng cửa lại. Tống Triết thấy cửa đóng rồi, cuối cùng nội tâm cũng thả lỏng ra. Anh đứng trước cửa một lát, rốt cuộc xoay người rời đi.
Mà khi Dương Vi vào phòng, quả nhiên thấy trong phòng sạch sẽ, hoàn toàn không giống bộ dáng một tháng không có người ở.
Tủ lạnh còn có một ít đồ uống thông thường, đồ ăn vặt cũng nằm trên bàn trà, tất cả đồ vật đều có đôi có cặp, như thể hai người vẫn đang ở bên nhau.
Toàn bộ căn phòng là dấu vết cùng bóng dáng anh lưu lại, Dương Vi ngồi trên sô pha, cô ngồi trong chốc lát, cúi đầu mỉm cười.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Vi mới vừa tỉnh không bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Dương Vi mặc áo ngủ rời giường, thấy Cao Lâm đứng ngoài cửa, trong tay anh bưng một chiếc đĩa, trên đĩa có rất nhiều đồ ăn. Sữa bò, bánh nướng xốp, trứng chiên, salad, là bữa sáng được phối hợp tiêu chuẩn mà cô thích.
Dương Vi có chút kinh ngạc, Cao Lâm cười nói: “Dương tiểu thư đã trở lại.”
“Cao Lâm?”
Dương Vi kỳ quái nói: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi mang bữa sáng cho tiên sinh, nghe tiên sinh nói Dương tiểu thư đã trở lại, nghĩ chắc hẳn ngài cũng chưa ăn sáng, liền thuận tay mang một phần tới đây.”
Cao Lâm khách khí phảng phất như một người hàng xóm nhiệt tình, nói xong, anh đưa chiếc đĩa trước mặt qua, bỏ thêm một câu: “Không cần ghét bỏ.”
Dương Vi tiếp nhận đĩa thức ăn trong tay Cao Lâm, cô cúi đầu xuống nhìn chiếc bánh chuối nướng xốp vừa mới làm xong, chiếc bánh này được trang trí rất đẹp mắt, xung quanh được rắc đường phấn cùng chocolate, điểm xuyết bằng dâu tây, chuối và bạc hà. Lúc trước thời điểm cô và Tống Triết ở chung, mỗi buổi sáng anh đều sẽ làm bánh nướng xốp cho cô , cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là tay nghề của Tống Triết, nhưng Cao Lâm không nói, cô cũng không chọc phá, mỉm cười tiếp nhận.
Liên tiếp mấy ngày, Dương Vi vẫn luôn “Ngẫu nhiên gặp được” Tống Triết.
Hai người đều ngụy trang như ngẫu nhiên gặp được nhau, Dương Vi không nói toạc ra, Tống Triết cũng không mở miệng.
Ba ngày sau, rốt cuộc Tô Giản cũng cầm phương án tới tìm Dương Vi, Dương Vi gửi địa chỉ cho cậu, Tô Giản cầm phương án tìm tới cửa, nói kế hoạch của mình cho Dương Vi. Nói chưa được bao lâu, cửa đã bị người gõ vang , Dương Vi đứng dậy mở cửa, thấy Tống Triết mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề ở bên ngoài, trong tay cầm một chiếc muỗng, mang theo vài phần dò hỏi: “Dương Vi, trong nhà có muối sao?”
Nói xong, ánh mắt anh hướng vào trong phòng, sau đó phát hiện ra Tô Giản.
Lúc này Tô Giản cũng nhìn thấy anh, hơi có chút cao hứng nói: “Nha, anh Triết , anh cũng ở đây?”
“Tiểu Giản,” Tống Triết gật đầu, nói, “ Tại sao hôm nay lại tới đây?”
“Em định quay phim phóng sự, đang thương lượng cùng chị Vi Vi chuyện này.”
Nghe được lời này, ngay tức khắc Tống Triết cảm thấy hứng thú, anh vội nói: “Đúng lúc, tôi ở bên này nấu cơm, không bằng hai người đến nhà tôi ăn cơm, vừa ăn vừa nói. Tôi cũng đang tìm kiếm một dự án tốt, nếu ý tưởng của cậu tốt, tôi sẽ đầu tư cho cậu.”
Trong vài ba câu, hai người liền quyết định , qua nhà Tống Triết ăn cơm.
Dương Vi dựa vào cạnh cửa, mỉm cười không nói chuyện. Thời điểm ăn cơm, Tô Giản nói đại khái ý tưởng của cậu một chút, cậu tính toán đi thăm mấy khu vực nghèo khó ghi hình dưới cái nhìn của Dương Vi .
“Đề mục tôi đã nghĩ kỹ rồi, gọi là 《 worlds and miles》. Chị Vi Vi làm streamer, livestream ở đâu thì cũng là livestream, không bằng đi xung quanh một chút, sân khấu khác, bối cảnh khác. Chị muốn đi đâu tôi sẽ theo tới đó, kịch bản quay chụp cụ thể tôi sẽ viết xong trong một tháng.”
“Được.”
Tống Triết gật đầu, nói thẳng: “Cậu gửi dự toán cho tôi, tôi sẽ xem và thương lượng.”
Thời gian một bữa cơm của hai người, liền quyết định được sự tình. Chờ cơm nước xong xuôi, Dương Vi và Tống Triết cùng tiễn Tô Giản, Tô Giản dễ như trở bàn tay nhận được khoản đầu tư, cả người cậu cao hứng muốn bay lên.
Dương Vi cùng Tống Triết nhìn Tô Giản mỉm cười ngây ngốc rời đi, khi hai người cùng nhau đi về phía thang máy, Dương Vi đột nhiên nói: “Về sau không cần cố ý tránh ở cổng lớn chờ em.”
Tống Triết ngẩn người, Dương Vi nhìn con số đang nhảy lên, nhìn không ra vui buồn, bình thản nói: “Anh muốn gặp em, thì cứ trực tiếp tới nhà em là được. Anh cũng không phải không có việc gì làm, chờ đợi như vậy rất mất thời gian.”
Tống Triết nghe được lời này, mím môi. Kỳ thật anh cũng biết, hầu hết thời gian, lời nói dối vụng về của anh Dương Vi đều có thể nhìn ra , chỉ là cô không bao giờ rút bậc thang của người khác, thậm chí khi anh không xuống đài được, cô sẽ chủ động đưa một cây thang. Nhưng hôm nay cô nói với anh những lời này, có phải muốn nhắc nhở anh hay không , cảm thấy anh làm quá mức?
Nhất thời anh có chút không biết nên đáp lại như thế nào, liền đứng trong góc, không nói một lời.
Rất lâu sau, anh mới nói: “Có phải anh làm quá mức hay không?”
Dương Vi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Tống Triết nhíu mày: “Anh đến gần em quá, nên em không vui sao?”
Nghe được lời này, mặt mày Dương Vi giãn nở ra.
Cô cười rộ lên, thần sắc ôn hòa: “Không phải.”
Cô nói: “Em chỉ cảm thấy, anh không cần phải đến gần em một cách cẩn thận như vậy.”
“Anh cứ coi em như một người bạn.”
Cửa thang máy mở ra, cô đi ra ngoài, hai tay cắm trong túi áo, đưa lưng về phía anh nói: “Em cảm thấy, sự hiểu biết của hai người, cần một cái quá trình. Trong quá trình này, chúng ta có thể bình đẳng hơn một chút.”
“Mọi việc không cần ngay từ lúc bắt đầu liền nghĩ chúng ta nhất định phải có một kết quả. Anh chỉ cần coi em như một người bạn, như vậy tất cả mọi người đều cảm thấy gánh nặng không quá lớn.”
“Rốt cuộc,” Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, cười nói, “Chúng ta làm quen lại một lần nữa, không phải sao?”
Nghe được lời này, Tống Triết cười khẽ lên.
“Đúng.” Anh gật đầu, “Chúng ta làm quen một lần nữa.”
Dương Vi nghe được lời này, vẫy vẫy tay, sau đó trở về phòng mình. Chờ cô trở về nhà mình rồi, Tống Triết mới trở về phòng. Anh nằm trên giường, nghĩ tới lời Dương Vi nói.
Kỳ thật anh hiểu ý tứ Dương Vi, đối với Dương Vi mà nói, tình cảm trong quá khứ, cho dù là thích, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.
Mỗi người đối với mỗi một sự kiện luôn có một loại ấn tượng khăc sâu, ví dụ như bạn cảm thấy một người tồi tệ, cho dù anh ta thay đổi làm điều tốt , bạn vẫn sẽ nghĩ tới những thứ hư hỏng lúc trước anh ta làm, phải cần rất nhiều rất nhiều chuyện, mới có thể hủy diệt loại ảnh hưởng này.
Tình cảm cũng là như thế.
Một phần tình cảm chỉ cần có một vết rách, liên tục khắc khẩu, mỗi lần đương sự nhớ đến phần tình cảm này luôn cảm thấy mỏi mệt, tiêu cực, bất hạnh. Vì thế ngay cả khi yêu nhau, ngay cả khi hai người thích nhau, thời điểm ở bên nhau, luôn có một vết xước như vậy nằm khách quan tại nơi đó.
Kính vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Không phải là không thể dính được kính, cũng không phải không thể đổ lại nước vào trong vật chứa, khó nhất chính làm thế nào để mặt kính không có vết nứt, còn nước thì vẫn trong lành như trong quá khứ.
Thứ Dương Vi muốn không phải là ở bên Tống Triết như trong quá khứ, điều cô muốn chính là lại yêu người này một lần nữa, làm quen người này một lần nữa, một lần nữa bắt đầu nói chuyện tình cảm.
Cho nên cô không cự tuyệt anh, tất cả đều tùy tâm, nếu anh khiến cô sợ hãi, cô sẽ lùi bước, chỉ cần anh cho cô một chút hy vọng, cô sẽ nỗ lực đón nhận, nỗ lực đáp lại.
Nỗ lực phá vỡ quá khứ, để ra sức tiến về phía trước, muốn nỗ lực đến gần anh, anh hiểu.
Chính vì anh hiểu, anh mới cảm thấy đau lòng cùng chua xót.
Anh ở trong đêm tối nhắm mắt lại, nỉ non gọi tên cô.
Dương Vi.
Anh nghĩ , kỳ thật, chỉ cần cô nguyện ý chờ đợi, đã là sự may mắn lớn lao trong cuộc đời anh.
Công chúa không cần trả giá nỗ lực, cô bé lọ lem mới cần phải liều mạng lên chiếc xe bí đỏ.
Anh ước rằng Dương Vi của anh, cố gắng lớn nhất trong đời, chỉ là chờ đợi.