Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Giả Quý Tộc

Chương 64: Chương 64:



Sau khi Tống Triết rời đi , cả người Dương Vi đều không có tinh thần, cô đỏ mặt trở về cùng Tô Giản, thỉnh thoảng Tô Giản lại liếc mắt nhìn cô một cái. Dương Vi phát hiện cậu đang trộm đánh giá cô, cô ho nhẹ một tiếng nói: “Nhìn cái gì?”
 
“Chị có cảm giác?” Tô giản đột nhiên lên tiếng, Dương Vi hiểu cậu đang hỏi cái gì, xụ mặt nói, “Trẻ con đừng hỏi loại vấn đề này.”
 
“Chị Vi Vi,” đôi tay Tô Giản gác ở sau đầu, nhìn phía trước, “Kỳ thật anh Tống Triết là người khá tốt.”
 
“Tôi biết.”
 
Dương Vi bình tĩnh lên tiếng: “Nhưng một người tốt, cậu không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó.”
 
Tô Giản nghe được lời này, nghiêng sát lại gần Dương Vi, không nhiều lời.
 
Hai người trở về thu dọn hành lý, buổi sáng ngày hôm sau, Tô Giản liền xuất phát, dẫn theo Dương Vi ngồi xe lửa đi Cambridge.
 
Dường như Tô giản đối với Cambridge cực kỳ quen thuộc, vừa tới trấn nhỏ này, cậu liền quen cửa quen nẻo dẫn Dương Vi đi đến một nhà hàng ăn sáng, sau đó bắt đầu mang theo Dương Vi đi tham quan trấn nhỏ này.
 
“Cậu rất quen thuộc nơi này.” Dương Vi có chút ngoài ý muốn, Tô Giản mỉm cười, không nhiều lời, thời điểm tới bên hồ, Tô Giản nói với Dương Vi một câu “Chị ở chỗ này chờ một chút”, sau đó cậu đến gần hồ, tiến về phía trước, dường như đang thương lượng gì đó với người giữ thuyền, thời điểm Dương Vi tới gần, cô phát hiện Tô Giản dùng tiếng anh rất đậm chất Luân Đôn nói chuyện với đối phương. Đối phương mỉm cười giương mắt nhìn thoáng qua Dương Vi, gật đầu, Tô Giản đưa tiền cho đối phương , và tiếp nhận mái chèo từ trong tay đối phương , đứng ở đầu thuyền, nói với Dương Vi : “ Chị Vi Vi , tới.”
 
Dương Vi còn có chút nghi hoặc, nhưng cô vẫn đi tới bên mạn thuyền, Tô Giản vươn tay ra đỡ cô, một phen kéo cô lên thuyền, sau đó cậu thuần thục dùng mái chèo chèo thuyền, thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển.
 
Rời xa đám người hơn một chút, Dương Vi nhịn không được lên tiếng: “Hình như tiếng Anh của cậu khá tốt?”
 
“Đúng vậy.”
 
Tô Giản quay đầu lại, cười rộ lên nói: “Em học 4 năm đại học ở Cambridge.”
 
Trong nháy mắt lời này khiến Dương Vi ngây ngốc, Tô Giản biết cô nghi hoặc điều gì, liền nói tiếp: “Em chỉ là có chút khó khăn khi lựa chọn, ngày đó hơi do dự một chút, không nghĩ tới chị liền cảm thấy tiếng Anh của em không tốt.”
 
“Thật ra mà nói,” Tô Giản đem mái chèo để vào trong nước, nhẹ nhàng đẩy, khiến thuyền thong thả đi về phía trước, cậu quay đầu, thần sắc dịu dàng, “Khi đó em liền rung động, cảm thấy chị đúng là một cô gái xinh đẹp lại tốt bụng.”
 
Lời này làm Dương Vi nở nụ cười, cô thả lỏng lại, chống cằm nói: “Cho nên cậu tiếp tục lừa dối tôi?”
 
“Không lừa dối, làm sao có thể kết bạn đi du lịch với chị?”
 
Tô Giản hào phóng thừa nhận: “Muốn đến gần dù sao cũng phải tìm một vài lý do , đúng không?”

 
Bộ dáng hào phóng như vậy, khiến Dương Vi muốn chạy trốn cũng khó khăn. Cô sờ sờ mũi, thấy Tô Giản buông mái chèo, cậu biến hai bước thành một bước đến trước mặt Dương Vi, nửa ngồi xổm thân mình, ngửa đầu nhìn cô.
 
“Chị Vi Vi ” cậu nghiêm túc lên tiếng, “Em thích chị, chị biết đi?”
 
Dương Vi không nói chuyện, Tô Giản lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau, rất lâu sau, Dương Vi mở miệng một lần nữa: “Có lẽ cậu có chút thích tôi, nhưng phần tình cảm này của cậu, chắc hẳn sẽ không bị tổn thương sau khi tôi cự tuyệt.”
 
“Cho nên chị tính toán cự tuyệt em?”
 
“Chẳng lẽ không phải cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị từ bỏ sao ?”
 
Dương Vi chớp chớp mắt: “Bộ dáng của cậu nhìn qua không giống như coi Tống Triết như tình địch.”
 
“Ai,” Tô Giản chớp chớp mắt, dường như có chút tiếc nuối, cậu đứng dậy, trở lại đầu thuyền một lần nữa, đẩy thuyền đi về phía trước, ôn hòa nói, “Chị, người phụ nữ này, chính là quá thông minh. Ngay cả cảm giác trở thành Mary Sue cũng không thể hưởng thụ.”
 
Dương Vi bị lời này chọc cười, bên cạnh có người chèo thuyền đi ngang qua, chào hỏi Tô Giản.
 
“Bạn học?” Dương Vi tò mò dò hỏi, Tô Giản gật đầu, “Học đệ, một số học sinh sẽ đến nơi này chèo thuyền kiếm chút tiền tiêu vặt.”
 
“Cậu cũng như thế ?”
 
“Đúng vậy.” ngữ điệu Tô Giản bằng phẳng, mang theo ý cười, chậm rãi nói về sinh hoạt của cậu trong trường học từ trước tới nay.
 
Dương Vi lẳng lặng nghe, cô nhớ tới, Tống Triết cũng học thạc sĩ ở Cambridge. Khi Tô giản miêu tả cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, trong đầu Dương Vi không tự giác liền điêu khắc ra bộ dáng Tống Triết khi đó.
 
Tô giản một mặt nói, một mặt giới thiệu các điểm tham quan xung quanh, đến thời điểm bọn họ trả lại thuyền, Tô Giản đỡ Dương Vi rời khỏi thuyền, cậu đi phía trước, cười nghiêng đầu nhìn cô: “Thời điểm em thổ lộ, chị có cảm giác gì?”
 
“Hử?”
 
“Thời điểm anh Triết thổ lộ với chị” Tô Giản lại nói, “Có cảm giác gì?”
 
Lời này vừa ra, Dương Vi liền sửng sốt, cô đột nhiên hiểu ý tứ Tô Giản, cô nhìn Tô Giản, thở dài nói: “Cậu đúng là lao lực dùng tâm cơ để giúp đỡ anh ấy .”
 
“Không phải em giúp anh ấy,” Tô Giản đi bên cạnh cô, cười nói, “Em đang giúp chị.”

 
“Hai người là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng em ở ngoài cuộc thì tỉnh táo .”
 
Trong mắt Tô Giản mang theo vài phần tiếc hận: “Nếu hai người tách ra, em sẽ cảm thấy thực đáng tiếc.”
 
“Đàn ông luôn phải trải qua rất nhiều chuyện mới trưởng thành, chị khiến anh Triết trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, anh ấy lại che mưa chắn gió cho người khác, chị không cảm thấy đáng tiếc sao?”
 
“Tiểu Giản,” Dương Vi đi trên đường phố cùng cậu, cảm giác người đến người đi quanh mình, cô cúi đầu, ngữ điệu bình thản, “Rất nhiều người chính là vì không đáng tiếc, cho nên phải dùng cả đời để trả giá. Tôi hy vọng đoạn tình cảm tiếp theo của tôi, không có nửa phần khói lửa. Hiện tại trong lòng tôi không tiếp nhận được anh ấy, cho nên tôi không tiếp nhận. Nếu tôi vẫn luôn không tiếp nhận được anh ấy, không ở bên nhau, cũng không đáng tiếc.”
“Chị nói đúng.” Tô Giản gật đầu.
 
Hai người dùng một ngày để đi dạo Cambridge, trên đường trở về, Tô Giản nói chuyện cùng Dương Vi.
 
“Sau này tính toán đi chỗ nào?”
 
“Chưa nghĩ ra.”
 
“Chị không giống người như vậy,” Tô Giản đánh giá cô, “Kỳ thật em cho rằng, người phụ nữ dành thời gian hai năm để chờ đợi ly hôn, chắc hẳn đối với cuộc sống sau khi ly hôn phải có một kế hoạch rất dài.”
 
“Tôi không tiêu quá nhiều tiền , có xe có nhà, tiền lãi ngân hàng từ việc quản lý tài sản đủ cho tôi chi tiêu hàng tháng, về cơ bản cuộc sống sinh hoạt của tôi không thành vấn đề. Trước kia tôi lên kế hoạch cho cả đời, cho nên sau khi ly hôn liền không muốn lên kế hoạch nữa.”
 
“Đi đến đâu biết đến đấy, không tốt sao?”
 
“Vậy kế tiếp chị tính toán đi chỗ nào?” Tô Giản tò mò, Dương Vi suy nghĩ, rất lâu sau, cô chậm rãi nói: “Về quê nhà xem đi.”
 
Sau khi cô đi vào Tống gia, rất nhiều năm, cũng chưa trở về nhìn xem.
 
Tô Giản gật đầu, Dương Vi quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu thì sao? Cậu tính toán đi nơi nào?”
 
“Em? Em muốn đi quay một bộ phim.” Tô Giản nghiêm túc suy tư, “Phí tổn đừng quá cao, em muốn quay một bộ phim trong phạm vi của mình, đến lúc đó đi dự thi, chờ nhận được giải thưởng, em sẽ đi xin đầu tư, sau đó quay một bộ phim của chính mình.”
 
“Vậy cậu đã nghĩ ra sẽ quay gì chưa?”
 
“Chỉ nghĩ muốn quay một bộ phim phóng sự.” Tô Giản có chút buồn rầu, “Những chuyện khác, đến lúc đó rồi nói sau.”
 
Hai người trở về Luân Đôn, mua vé máy bay về nước trong ngày hôm sau. Buổi tối Tô Giản sửa sang lại ảnh chụp, Dương Vi ngủ trước. Thời điểm Dương Vi đang ngủ ngon, hơn nửa đêm đột nhiên có người gõ cửa, Tô Giản gõ vang cửa “Phanh phanh phanh”, Dương Vi đứng dậy, xoa đôi mắt, mở cửa phòng nói: “Làm gì?”
 
“Chị Vi Vi , em biết em muốn quay cái gì rồi.” Tô Giản kích động lên tiếng, “Em có thể đi cùng chị hay không?”
 
“Cái gì?” Dương Vi có chút kinh ngạc, Tô Giản lấy camera ra, nghiêm túc nói, “Phim phóng sự của em, em muốn quay chị.”
 
“Không phải chị muốn tiếp tục làm chương trình trò chuyện sao? Không phải chị muốn đi rất nhiều nơi sao? Em đi cùng chị.” thần sắc Tô Giản nghiêm túc, “Chị đi con đường của chị, em quay phim của em.”
 
“Chúng ta có thể đi rất nhiều nơi, đi giang nam đại bắc, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện, em muốn ghi lại những gì chị thấy.”
 
Hơn nửa ngày Dương Vi mới phản ứng lại , cô cũng không do dự, gật đầu nói:
“Được thôi.”
 
Nói xong, cô ngáp một cái, đóng cửa lại, trở về giường của chính mình. Mà Tô Giản lại kích động đến mức cả đêm không ngủ được, cậu mở máy tính ra, xem lại những hình ảnh của Dương Vi mà cậu đã ghi lại.
 
Ngày hôm sau hai người cùng về nước, trên đường Tô Giản vẫn luôn cắt nối biên tập video. Dương Vi ngủ rồi tỉnh tỉnh lại ngủ , thời điểm mở mắt liền thấy Tô Giản nghiêm túc nhìn màn hình, dường như không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh.
 
Có lẽ đây chính là cảm giác yêu thích một điều gì đó.
 
Sẽ vì nó mà mất ăn mất ngủ, vì nó mà phấn đấu nỗ lực.
 
Dương Vi lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, rất lâu sau, cô vỗ vai Tô Giản , an ủi một câu: “Làm thật tốt, tôi xem trọng cậu.”
 
Một người trả giá tất cả vì sự yêu thích, cô đều xem trọng.
 
Hai người ngồi mười mấy tiếng trên máy bay về Nam thành, vừa trở về trước, Dương Vi liền gửi tin nhắn cho Cố Lam cùng Hạ Pi Pi, mà Tô Giản cũng nhắn tin cho cha mẹ cậu.
 
Hai người bọn họ vừa xuống mặt đất, tin nhắn điên cuồng lấp đầy di động, Dương Vi nhìn trong nhóm Hạ Pi Pi cùng Cố Lam không ngừng hỏi cô đã đến nơi chưa, hai người phảng phất như đang bị spam, lặp lại cùng một câu hỏi “Đến nơi chưa?” “Tới rồi chứ?” “Lâu như vậy vẫn chưa đến?”……
 
Cô nhìn tin nhắn, nhếch khóe miệng, cô quay đầu nhìn bên ngoài sân bay, mới phát hiện, thời điểm cô rời đi quyết tuyệt sợ hãi, khi trở về cả tâm và cảnh đều bất đồng. Cô có thể bình thản đối mặt với thành phố này, khi nhớ tới Tống Triết, cũng mang theo một chút dịu dàng.
 
Có lẽ bởi vì giờ phút này, rốt cuộc hai người cũng tách ra, cho nên mới có thể buông tay, mới có thể hoài niệm.
 
Cô và Tô Giản cùng rời khỏi sân bay, mới vừa ra ngoài sân bay, Dương Vi liền thấy Hạ Pi Pi và Cố Lam đứng ở lối ra điên cuồng vẫy tay. Dương Vi đi qua , Cố Lam túm lấy cô nói: “Xem như cậu đã trở lại. Cậu biết không, thời điểm cậu không ở đây, tớ lo lắng gần chết.”
 
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói bừa.” Hạ Pi Pi lập tức phá đám, “Cậu ấy mới không lo lắng, cậu ấy còn béo lên 4 cân!”
 
Dương Vi nghe hai người cãi nhau, quay đầu tạm biệt cùng Tô Giản, Tô Giản rời đi cùng cha mẹ mình, cao hứng nói với Dương Vi “Chị, qua mấy ngày em sẽ tìm chị”, sau đó liền đi theo cha mẹ. Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Pi Pi cùng Cố Lam mới mở miệng nói: “Nam sinh vừa rồi là ai? Nhìn rất đẹp trai nha.”

 
“Trên đường gặp được một người bạn, dọc theo đường đi rất chăm sóc mình.”
Dương Vi nói xong, không tự giác nhìn ra bên ngoài đánh giá một vòng. Cố Lam chú ý tới tầm mắt của cô, ho nhẹ một tiếng nói: “Yên tâm, Tống Triết không tới.”
 
Dương Vi gật đầu, cô giả thành bộ dáng không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
 
Cô cho rằng Tống Triết sẽ đến, rốt cuộc tính tình anh như vậy.
 
Nhưng mà đợi cô ra khỏi sân bay rồi, bên ngoài vẫn không có người.
 
Tuy nhiên trên thực tế, Tống Triết đang ở sân bay, anh lẳng lặng nhìn Dương Vi cùng Cố Lam và Hạ Pi Pi rời đi, sau khi xác nhận cô vẫn ổn, mới đi theo Cao Lâm trở về xe.
 
Cao Lâm có chút khó hiểu: “Tiên sinh, ngài tới rồi, tại sao lại không nói mấy câu với Dương tiểu thư?”
 
“Nói chuyện để làm gì?” Tống Triết lạnh nhạt nói, “Cô ấy lại không cho tôi biết, tôi ba ba chạy tới, không phải tự tìm phiền phức cho cô ấy sao?”
 
“Vậy , hôm nay không gặp?” Cao Lâm có chút không thể tin tưởng, Tống Triết quay đầu lại nhướng mày nhìn anh ta, “Là công việc không đủ nhiều hay vợ không đủ hung? Còn có thời gian nhọc lòng những việc này của tôi?”
 
Nghe xong lời này, Cao Lâm ngượng ngùng mỉm cười, rụt rụt đầu, tỏ vẻ không nói gì.
 
Tống Triết lái xe trở về công ty, làm xong công việc, thời điểm về nhà, Cao Lâm chuẩn bị trở về, Tống Triết nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Cao Lâm, tôi đưa cậu đi.”
 
Cao Lâm ngẩn người, từ trước đến nay anh ta không nghĩ tới Tống Triết sẽ chủ động chở anh ta, anh ta có chút sợ hãi nói: “Tiên sinh, không có việc gì, tôi tự gọi taxi……”
 
“Một đoạn đường ngắn.”
 
Tống Triết mang theo văn kiện, vừa đi về phía trước vừa nói: “Vào thời gian này, cậu không nên bắt xe trở về.”
 
Nghe được lời này, Cao Lâm mím môi, rốt cuộc mỉm cười.
 
Anh ta đi phía sau Tống Triết, sau khi ngồi vào ghế phó lái, anh ta vẫn luôn mỉm cười, Tống Triết có chút kỳ quái nhìn anh ta một cái: “Cậu cười cái gì?”
 
“Tiên sinh,” Cao Lâm quay đầu lại nhìn anh, nghiêm túc nói, “Nếu Dương tiểu thư thấy bộ dáng hiện tại của ngài, nhất định rất vui vẻ.”
 
Nhất định cô sẽ rất vui vẻ, lúc này đây, rốt cuộc anh cũng trưởng thành để phù hợp với tình yêu.
 
Nhất định cô sẽ rất vui vẻ, trong phần tình cảm này, rốt cuộc anh cũng cho cô phản hồi tích cực nhất.
 
Vì một phần tình cảm mà đánh mất bản thân mình quả thật rất đáng buồn, nhưng nếu vì một phần tình cảm mà trở thành người tốt hơn, đó chính là một chuyện vui không thể vui hơn.


Chương trước Chương tiếp
Loading...