Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Trang 2
Chương 11
Kỷ Tuyên ở nhà Lương Hành Dã đến hơn năm giờ mới rời đi, trước khi đi còn nói lần sau có thời gian rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi. Trì Ninh lộ ra ánh mắt háo hức, sau khi ở trong không gian kín mít suốt ba ngày trong lòng cậu có chút chán ghét.
Nơi này tương đối rộng rãi nhưng Lương Hành Dã lại không cho cậu đi vào một số khu vực, phạm vi hoạt động của cậu là phòng khách, ban công cùng phòng ngủ.
Sau khi Kỷ Tuyên rời đi, Trì Ninh ngồi lại trên ghế sofa, học cách nói chuyện một mình trên TV. Học một mạch tới tối mịt, chân biến thành đuôi cá, cậu mới chịu buông điều khiển TV xuống.
Buổi tối, Trì Ninh nằm trên giường một mình, Lương Hành Dã không biết đang bận bịu chuyện gì vẫn luôn ở trong phòng làm việc. Trì Ninh đã quen với chuyện đó. Ba ngày qua đều như vậy, chỉ có thời điểm thức dậy, ăn cơm, đi ngủ là cậu mới có thể nhìn thấy Lương Hành Dã.
Cậu ngáp một cái, rất thành thật lăn tròn vào khu vực dành cho mình. Vết thương sau đầu đang lành, Lương Hành Dã nói rằng nếu để nó chạm vào nước có thể bị thối rữa, anh cũng đặt ra giới hạn trên giường, nếu muốn ngủ trên giường thì đừng vượt qua ranh giới. Tất nhiên cậu muốn ngủ trên giường cho nên Lương Hành Dã nói gì phải nghe đó.
Chẳng qua, thời điểm Lương Hành Dã đi ngủ dường như không thích đụng vào người cậu, Trì Ninh rảnh rỗi đến buồn chán, so sánh vị trí của cậu với vị trí của Lương Hành Dã, rõ ràng là chỉ bằng một nửa.
Trong lòng Trì Ninh cảm thấy thật may mắn, cũng may giường đủ lớn nếu không cậu đã phải ngủ dưới đất. Sau một lúc cậu lại nghĩ, không biết sau này cậu và Lương Hành Dã trở nên thân thuộc hơn, liệu Lương Hành Dã có muốn nhường vị trí rộng hơn một chút cho cậu hay không.
Buổi tối cậu đi ngủ rất sớm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại trời còn chưa sáng. Cậu dựa lưng vào giường, thấy Lương Hành Dã vẫn chưa thức dậy, nhàm chán đánh giá cách bài trí của phòng ngủ.
Xem hồi lâu, mí mắt dần dần rũ xuống, đột nhiên có một âm thanh, kèm theo tiếng ong ong khiến cậu giật mình. Sau đó cậu nhận ra rằng đó là báo thức do Lương Hành Dã đặt. Âm thanh kia rất êm tai, Trì Ninh lắng nghe rồi không tự giác ngâm nga theo bằng giọng mũi của mình.
Lương Hành Dã buồn ngủ, loay hoay tắt báo thức. Mưa gió bão bùng công ty phải cho nghỉ phép, nhưng công việc không chờ đợi ai. Hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải xử lý càng sớm càng tốt, anh phải thức đến ba giờ sáng mới đi ngủ.
Sau khi tắt báo thức, anh muốn ngủ nướng thêm chốc nữa. Chưa được hai phút, bên tai lại có tiếng nhạc chuông vang lên, anh cau mày, liếc nhìn điện thoại, rõ ràng là đã bị tắt.
Nhận ra có điều gì đó vô lý, Lương Hành Dã quay lại nhìn Trì Ninh, âm thanh nhạc chuông thực sự do cậu phát ra. Nhạc chuông được cài đặt là một bản nhạc thuần khiết, nhẹ nhàng và kỳ ảo, tiếng ngâm nga của cậu vừa nghe lại rất giống với bản nhạc gốc.
Thấy Lương Hành Dã đang nhìn mình, Trì Ninh ngân nga lớn hơn, Lương Hành Dã buồn ngủ: “Yên lặng một chút.”
Trì Ninh ngừng ngân nga nhưng cơn buồn ngủ của Lương Hành Dã đã tan biến. Hôm nay anh phải đến công ty, không còn hứng ngủ nướng nữa, rời giường rửa mặt.
Trì Ninh cũng đi theo vào phòng tắm. Bồn rửa mặt đủ lớn, hai người đứng cạnh trông vẫn rộng rãi. Trì Ninh ngựa quen đường cũ, hành động gần như đồng điệu với Lương Hành Dã.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Ninh nhìn thấy Lương Hành Dã thay quần áo rồi bước ra ngoài cho nên cậu cũng nhanh chóng chạy theo phía sau anh. Lương Hành Dã thay giày ở cửa ra vào. Anh muốn đi đến công ty, cũng không có ý định đưa Trì Ninh đi cho nên anh nói: “Cậu ở lại đây đợi.”
Trì Ninh lúng túng ngỏ ý muốn đi ra ngoài. Cậu nói quá chậm, Lương Hành Dã lại đang rất vội không nghe, ngắt lời cậu: “Tôi có việc rất vội, cậu ở lại đây.”
Trì Ninh quan sát biểu tình của Lương Hành Dã, một lúc sau mới nói “Ừm”, quay người quay lại phòng khách.
Cậu băng qua phòng khách ra phía ban công. Hôm nay không có ánh mặt trời, bầu trời đầy mây, mặt trời khuất ở phía sau, chiếu rọi những rặng mây trắng sáng ngời. Trì Ninh nhìn trời một cái, sau đó ghé người trên lan can, nhìn xuống mặt đất.
Tầng lầu không quá cao, những con đường chằng chịt đan xen, dòng xe cộ vô tận, người đến kẻ đi hối hả … Tất cả đều thu vào trong mắt cậu, Trì Ninh nhìn đến chăm chú.
Lương Hành Dã để quên điện thoại trên ghế sô pha. Khi quay lại lấy anh nhìn thấy Trì Ninh đang bước lên bậc thềm bên cạnh, thò đầu ra ngoài.
Nơi này rát lớn, ít phòng, ban công rộng đến lạ thường. Các nhà thiết kế xem xét tính thẩm mỹ, một số ban công được thiết kế tương đối thấp, nơi Trì Ninh đứng là thấp nhất. Ở độ cao này, nếu trượt chân ngã xuống thì nơi đây sẽ lập tức biến thành nhà ma.
Mấy ngày qua ở chung với nhau, Lương Hành Dã biết Trì Ninh nghe lời mình cho nên bước đến gần cậu, chỉ ra khu vực nguy hiểm, bảo cậu đừng lại gần.
Trì Ninh chậm rãi gật đầu.
Khi rời đi một lần nữa, Lương Hành Dã đên ngã rẽ góc tường có chút bất an quay đầu lại nhìn, Trì Ninh đang đi đến một hướng khác của ban công.
Mười lăm phút sau, Trì Ninh ngồi ở ghế sau xe dùng bữa.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, lái xe êm đến nỗi Trì Ninh múc canh ăn không đổ một giọt. Lương Hành Dã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Âm thanh nuốt nước bọt của Trì Ninh tuy nhỏ nhưng trong xe cũng đủ yên tĩnh, tiếng nhai nuốt rõ ràng truyền đến tai anh.
Hai mươi năm qua, Lương Hành Dã chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt.
Nhưng khi mùi đồ ăn trong xe càng ngày càng nồng nặc, đệm ghế sô pha bằng da lấm tấm hạt gạo, Lương Hành Dã bắt đầu ngẫm lại bản thân, bây giờ mà đứng trong chùa, liệu khắp người anh sẽ có ánh sáng Phật chiếu sáng luôn không?
Khi đã đến công ty, Lương Hành Dã đưa Trì Ninh vào văn phòng. Lần này Trì Ninh đã không còn bị quản thúc như lần trước. Thấy Lương Hành Dã đang bận rộn cậu ngẩn người ngồi trên ghế sô pha nhỏ. Một lúc sau, cậu nhón chân nhẹ nhàng bước đến cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống dưới.
Kể từ khi Lương Hành Dã bận rộn với công việc đã nửa giờ trôi qua. Anh thấy Trì Ninh đứng ngây ngốc thò đầu nhìn xuống mặt đất giống như ở nhà, đoán được cậu đang tò mò với sinh hoạt của con người cho nên hỏi cậu có muốn xuống dưới chơi không.
Chút nữa Lương Hành Dã muốn gặp bạn bè có quan hệ tốt, nửa là việc công nửa là việc tư, gặp trong phòng họp thì lại quá nghiêm túc nhưng trong phòng làm việc lại có Trì Ninh cũng không tiện lắm. Nếu để Trì Ninh ở trong phòng nghỉ, bạn bè nhìn thấy anh lại phải giải thích thế thì anh thà hỏi cậu có muốn đi chơi không, một mũi tên trúng hai con chim
Trì Ninh nhìn mặt đất qua cửa sổ kính sát đất, sau đó nhìn Lương Hành Dã, gật đầu rồi lắc đầu, ngập ngừng hỏi: “Anh… và tôi…”
Trì Ninh nói quá chậm, Lương Hành Dã nghe cũng hiểu đại ý. Anh xoay tròn ghế dựa nhìn cậu, cười nói: “Cậu đang mơ mộng hão huyền cái gì? Cậu tự đi đi.”
Trì Ninh không nói nữa, rối rắm một hồi mới chọn xuống dưới. Cậu biết thang máy ở đâu, quay người rời văn phòng.
Lương Hành Dã gọi cậu lại: “Đợi đã, tôi sẽ nhờ người đưa cậu xuống dưới.”
Trì Ninh không nói được, cũng không biết đọc chữ, khả năng bị lạc có vẻ sẽ rất cao. Lương Hành Dã đã gọi điện cho thư ký vào, bảo anh ta đưa Trì Ninh đi xuống.
Lương Hành Dã có ba thư ký, hai nam và một nữ, tùy theo khối lượng công việc mà lựa chọn Cố Húc. Cố Húc gật đầu đồng ý. Lần trước Trì Ninh đã gặp qua Cố Húc ở công ty, người này còn mỉm cười với cậu.
Khi đi thang máy, Trì Ninh nhìn Cố Húc vài lần. Cố Húc đã ngoài ba mươi tuổi, tính tình ôn hòa, dễ thu hút hảo cảm của mọi người.
Trì Ninh biết Cố Húc đến đây là để chăm sóc mình. Cậu muốn trò chuyện với Cố Húc nhưng cậu nói chuyện quá khó khăn, đôi khi Cố Húc nghe không hiểu được, phải hỏi lại mấy lần. Trì Ninh càng nói càng mệt, cuối cùng từ bỏ ý định nói chuyện phiếm với anh ta.
Cạnh tòa nhà là trung tâm thương mại sầm uất phồn hoa. Trì Ninh đi trên đường, nhìn dãy cửa hàng sặc sỡ và đám đông người qua kẻ lại chen chútc, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Bây giờ đã gần chín giờ, là cuối giờ cao điểm buổi sáng, Cố Húc nhìn thấy Trì Ninh chạy lung tung như ruồi không đầu, khẩn trương theo sát cậu, sợ rằng cậu sẽ đi lạc.
Quan hệ giữa Trì Ninh và chủ tịch Lương không thể nghi ngờ. Đời tư của chủ tịch Lương luôn sạch sẽ, chỉ quan tâm đến công việc làm ăn, chưa từng đưa ai đến công ty thế mà Trì Ninh đã đến đây hai lần, có lẽ chủ tịch Lương thực sự coi trọng cậu ta
Cố Húc nhìn Trì Ninh, Trì Ninh đang đứng trước một bức tượng điêu khắc ở trung tâm của quảng trường. Phản ứng của cậu rất giống một người nhà quê lần đầu đến thành phố lớn nhưng diện mạo của cậu lại trông chẳng liên quan gì đến người nhà quê cả.
Cố Húc bình tĩnh nhìn gương mặt của Trì Ninh, trong lòng thầm thở dài, chắc hẳn chủ tịch Lương có hứng thú với khuôn mặt xinh đẹp này.
Không ai chán ghét người hay đồ vật xinh đẹp, Cố Húc cũng không ngoại lệ. Anh ta kiên nhẫn đi theo Trì Ninh, giải thích cho cậu về những tòa nhà hay những từ ngữ mà cậu không thể hiểu được.
Nhưng ngay sau đó, Cố Húc nhanh chóng sụp đổ. Trì Ninh rốt cuộc là chui từ núi nào chạy ra vậy? Người này giống như một người hoang dại tránh xa khỏi nền văn minh hiện đại, chỉ biết một số khái niệm cơ bản.
So với làm hướng dẫn viên du lịch, Cố Húc cam tâm tình nguyện đi làm còn hơn. Thậm chí, trong lòng anh ta còn chất vấn Lương Hành Dã. Có hàng ngàn hàng vạn bình hoa đẹp mắt ngoài kia, không cần nói đến của cải, chỉ tính mỗi tướng mạo, bản thân chủ tịch Lương cũng thuộc hàng đầu, tìm được một người xứng đôi vừa lứa rất đơn giản, tại sao chủ tịch Lương lại mê muội một tên thất học cơ chứ?
Trì Ninh không biết rằng Cố Húc đang chửi thầm cậu trong lòng. Cậu bị thế giới hoa mỹ này mê hoặc, chạm lăng xăng khắp nơi mà không có mục đích.
Không biết đã đi đến chỗ nào, đám đông dần dần tan đi, con đường trở nên nhỏ hẹp, hai bên đều là bóng mát cây cối, phía dưới trồng rất nhiều bụi cây. Lúc rẽ vào góc cua, Trì Ninh đột ngột dừng chân lại.
Trước mặt họ có vài con mèo hoang, con đứng con nằm, chắn ngang đường đi. Cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm mèo hoang, mèo hoang không sợ người, kêu một tiếng “meo”.
Một người bốn mèo giằng co gần năm phút, Cố Húc ở phía sau Trì Ninh nửa bước, cho rằng bởi vì cậu thích mèo nên mới nhìn chằm chằm như thế cho nên không bước tới.
Năm phút sau, Trì Ninh vẫn đứng đó. Hôm nay không có mặt trời nhưng vẫn có ánh nắng, ánh nắng chiếu vào người một lúc lâu, cảm giác nóng rát rất rõ ràng. Cố Húc sợ Trì Ninh phơi nắng hư da nên đi tới gần, kiến nghị cậu đi về phía trước.
Trì Ninh dường như không nghe thấy lời nói của Cố Húc nói, không hề di chuyển nửa bước.
Cố Húc không còn cách nào khác, đành chụp một bức ảnh của Trì Ninh rồi gửi cho Lương Hành Dã, nói rằng cậu không chịu rời khỏi đây.
Lúc nhận được bức ảnh chụp, Lương Hành Dã và Tạ Tân đang bàn luận về vùng đất phía bắc mà chính phủ đang có kế hoạch phát triển. Ánh mắt anh quét qua tấm ảnh, Cố Húc chụp gần hết khuôn mặt của Trì Ninh. Trì Ninh đang mím môi, đôi mắt tròn xoe trừng lớn.
Anh nhìn theo tầm mắt của Trì Ninh, trên mặt đất có vài con mèo, đôi mắt chúng cũng đang trừng lại. Con ở phía xa nhất có thể là nguyên nhân, trông rất khó chọc phải.
Lương Hành Dã lập tức bật cười, Trì Ninh làm sao có thể sợ mèo. Cậu ta không phải là cá nhỏ, nếu sợ thì cũng nên sợ những động vật họ mèo lớn như hổ hoặc báo chứ.
Chẳng lẽ do động vật mang sẵn dòng máu sợ hãi loài đối địch?
Thấy anh cười, Tạ Tân vô cùng tò mò, đưa ngón tay lên gõ bàn: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Sao lại cười thành thế này hả?”
“Xem được hình ảnh buồn cười.” Lương Hành Dã vừa trả lời Tạ Tân, vừa trả lời Cố Húc, yêu cầu Cố Húc đưa Trì Ninh trở về.
Trước khi tắt máy, Lương Hành Dã để ý tới đồ ăn vặt trên tay Trì Ninh. Trong mấy ngày đợi ở nhà sau khi bão đổ bộ, anh phát hiện Trì Ninh không phải là người kén ăn, cái gì cũng thích ăn.
Nghĩ rằng vài ngày nữa sau khi đưa Trì Ninh về biển, cậu sẽ không còn được chạm vào đồ trên bờ nữa, Lương Hành Dã hiếm khi động lòng trắc ẩn, nhắn cho Cố Húc: “Cậu ta muốn mua gì thì anh cứ mua cho cậu ta, lúc về tôi sẽ trả tiền lại.
Cố Húc nhận được tin nhắn, đưa Trì Ninh đi theo hướng ngược lại.
Vừa rồi đi một đoạn đường dài, chân Trì Ninh không quen, lại bị đau nên bước đi rất chậm. Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cậu lại dừng lại.
Ở chỗ dễ thấy nhất của khung cửa kính trưng bày trước cửa hàng trang sức, là chuỗi ngọc trai vàng, gần giống y hệt với chuỗi ngọc trai của anh trai cậu.
Nơi này tương đối rộng rãi nhưng Lương Hành Dã lại không cho cậu đi vào một số khu vực, phạm vi hoạt động của cậu là phòng khách, ban công cùng phòng ngủ.
Sau khi Kỷ Tuyên rời đi, Trì Ninh ngồi lại trên ghế sofa, học cách nói chuyện một mình trên TV. Học một mạch tới tối mịt, chân biến thành đuôi cá, cậu mới chịu buông điều khiển TV xuống.
Buổi tối, Trì Ninh nằm trên giường một mình, Lương Hành Dã không biết đang bận bịu chuyện gì vẫn luôn ở trong phòng làm việc. Trì Ninh đã quen với chuyện đó. Ba ngày qua đều như vậy, chỉ có thời điểm thức dậy, ăn cơm, đi ngủ là cậu mới có thể nhìn thấy Lương Hành Dã.
Cậu ngáp một cái, rất thành thật lăn tròn vào khu vực dành cho mình. Vết thương sau đầu đang lành, Lương Hành Dã nói rằng nếu để nó chạm vào nước có thể bị thối rữa, anh cũng đặt ra giới hạn trên giường, nếu muốn ngủ trên giường thì đừng vượt qua ranh giới. Tất nhiên cậu muốn ngủ trên giường cho nên Lương Hành Dã nói gì phải nghe đó.
Chẳng qua, thời điểm Lương Hành Dã đi ngủ dường như không thích đụng vào người cậu, Trì Ninh rảnh rỗi đến buồn chán, so sánh vị trí của cậu với vị trí của Lương Hành Dã, rõ ràng là chỉ bằng một nửa.
Trong lòng Trì Ninh cảm thấy thật may mắn, cũng may giường đủ lớn nếu không cậu đã phải ngủ dưới đất. Sau một lúc cậu lại nghĩ, không biết sau này cậu và Lương Hành Dã trở nên thân thuộc hơn, liệu Lương Hành Dã có muốn nhường vị trí rộng hơn một chút cho cậu hay không.
Buổi tối cậu đi ngủ rất sớm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại trời còn chưa sáng. Cậu dựa lưng vào giường, thấy Lương Hành Dã vẫn chưa thức dậy, nhàm chán đánh giá cách bài trí của phòng ngủ.
Xem hồi lâu, mí mắt dần dần rũ xuống, đột nhiên có một âm thanh, kèm theo tiếng ong ong khiến cậu giật mình. Sau đó cậu nhận ra rằng đó là báo thức do Lương Hành Dã đặt. Âm thanh kia rất êm tai, Trì Ninh lắng nghe rồi không tự giác ngâm nga theo bằng giọng mũi của mình.
Lương Hành Dã buồn ngủ, loay hoay tắt báo thức. Mưa gió bão bùng công ty phải cho nghỉ phép, nhưng công việc không chờ đợi ai. Hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải xử lý càng sớm càng tốt, anh phải thức đến ba giờ sáng mới đi ngủ.
Sau khi tắt báo thức, anh muốn ngủ nướng thêm chốc nữa. Chưa được hai phút, bên tai lại có tiếng nhạc chuông vang lên, anh cau mày, liếc nhìn điện thoại, rõ ràng là đã bị tắt.
Nhận ra có điều gì đó vô lý, Lương Hành Dã quay lại nhìn Trì Ninh, âm thanh nhạc chuông thực sự do cậu phát ra. Nhạc chuông được cài đặt là một bản nhạc thuần khiết, nhẹ nhàng và kỳ ảo, tiếng ngâm nga của cậu vừa nghe lại rất giống với bản nhạc gốc.
Thấy Lương Hành Dã đang nhìn mình, Trì Ninh ngân nga lớn hơn, Lương Hành Dã buồn ngủ: “Yên lặng một chút.”
Trì Ninh ngừng ngân nga nhưng cơn buồn ngủ của Lương Hành Dã đã tan biến. Hôm nay anh phải đến công ty, không còn hứng ngủ nướng nữa, rời giường rửa mặt.
Trì Ninh cũng đi theo vào phòng tắm. Bồn rửa mặt đủ lớn, hai người đứng cạnh trông vẫn rộng rãi. Trì Ninh ngựa quen đường cũ, hành động gần như đồng điệu với Lương Hành Dã.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Ninh nhìn thấy Lương Hành Dã thay quần áo rồi bước ra ngoài cho nên cậu cũng nhanh chóng chạy theo phía sau anh. Lương Hành Dã thay giày ở cửa ra vào. Anh muốn đi đến công ty, cũng không có ý định đưa Trì Ninh đi cho nên anh nói: “Cậu ở lại đây đợi.”
Trì Ninh lúng túng ngỏ ý muốn đi ra ngoài. Cậu nói quá chậm, Lương Hành Dã lại đang rất vội không nghe, ngắt lời cậu: “Tôi có việc rất vội, cậu ở lại đây.”
Trì Ninh quan sát biểu tình của Lương Hành Dã, một lúc sau mới nói “Ừm”, quay người quay lại phòng khách.
Cậu băng qua phòng khách ra phía ban công. Hôm nay không có ánh mặt trời, bầu trời đầy mây, mặt trời khuất ở phía sau, chiếu rọi những rặng mây trắng sáng ngời. Trì Ninh nhìn trời một cái, sau đó ghé người trên lan can, nhìn xuống mặt đất.
Tầng lầu không quá cao, những con đường chằng chịt đan xen, dòng xe cộ vô tận, người đến kẻ đi hối hả … Tất cả đều thu vào trong mắt cậu, Trì Ninh nhìn đến chăm chú.
Lương Hành Dã để quên điện thoại trên ghế sô pha. Khi quay lại lấy anh nhìn thấy Trì Ninh đang bước lên bậc thềm bên cạnh, thò đầu ra ngoài.
Nơi này rát lớn, ít phòng, ban công rộng đến lạ thường. Các nhà thiết kế xem xét tính thẩm mỹ, một số ban công được thiết kế tương đối thấp, nơi Trì Ninh đứng là thấp nhất. Ở độ cao này, nếu trượt chân ngã xuống thì nơi đây sẽ lập tức biến thành nhà ma.
Mấy ngày qua ở chung với nhau, Lương Hành Dã biết Trì Ninh nghe lời mình cho nên bước đến gần cậu, chỉ ra khu vực nguy hiểm, bảo cậu đừng lại gần.
Trì Ninh chậm rãi gật đầu.
Khi rời đi một lần nữa, Lương Hành Dã đên ngã rẽ góc tường có chút bất an quay đầu lại nhìn, Trì Ninh đang đi đến một hướng khác của ban công.
Mười lăm phút sau, Trì Ninh ngồi ở ghế sau xe dùng bữa.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, lái xe êm đến nỗi Trì Ninh múc canh ăn không đổ một giọt. Lương Hành Dã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Âm thanh nuốt nước bọt của Trì Ninh tuy nhỏ nhưng trong xe cũng đủ yên tĩnh, tiếng nhai nuốt rõ ràng truyền đến tai anh.
Hai mươi năm qua, Lương Hành Dã chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt.
Nhưng khi mùi đồ ăn trong xe càng ngày càng nồng nặc, đệm ghế sô pha bằng da lấm tấm hạt gạo, Lương Hành Dã bắt đầu ngẫm lại bản thân, bây giờ mà đứng trong chùa, liệu khắp người anh sẽ có ánh sáng Phật chiếu sáng luôn không?
Khi đã đến công ty, Lương Hành Dã đưa Trì Ninh vào văn phòng. Lần này Trì Ninh đã không còn bị quản thúc như lần trước. Thấy Lương Hành Dã đang bận rộn cậu ngẩn người ngồi trên ghế sô pha nhỏ. Một lúc sau, cậu nhón chân nhẹ nhàng bước đến cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống dưới.
Kể từ khi Lương Hành Dã bận rộn với công việc đã nửa giờ trôi qua. Anh thấy Trì Ninh đứng ngây ngốc thò đầu nhìn xuống mặt đất giống như ở nhà, đoán được cậu đang tò mò với sinh hoạt của con người cho nên hỏi cậu có muốn xuống dưới chơi không.
Chút nữa Lương Hành Dã muốn gặp bạn bè có quan hệ tốt, nửa là việc công nửa là việc tư, gặp trong phòng họp thì lại quá nghiêm túc nhưng trong phòng làm việc lại có Trì Ninh cũng không tiện lắm. Nếu để Trì Ninh ở trong phòng nghỉ, bạn bè nhìn thấy anh lại phải giải thích thế thì anh thà hỏi cậu có muốn đi chơi không, một mũi tên trúng hai con chim
Trì Ninh nhìn mặt đất qua cửa sổ kính sát đất, sau đó nhìn Lương Hành Dã, gật đầu rồi lắc đầu, ngập ngừng hỏi: “Anh… và tôi…”
Trì Ninh nói quá chậm, Lương Hành Dã nghe cũng hiểu đại ý. Anh xoay tròn ghế dựa nhìn cậu, cười nói: “Cậu đang mơ mộng hão huyền cái gì? Cậu tự đi đi.”
Trì Ninh không nói nữa, rối rắm một hồi mới chọn xuống dưới. Cậu biết thang máy ở đâu, quay người rời văn phòng.
Lương Hành Dã gọi cậu lại: “Đợi đã, tôi sẽ nhờ người đưa cậu xuống dưới.”
Trì Ninh không nói được, cũng không biết đọc chữ, khả năng bị lạc có vẻ sẽ rất cao. Lương Hành Dã đã gọi điện cho thư ký vào, bảo anh ta đưa Trì Ninh đi xuống.
Lương Hành Dã có ba thư ký, hai nam và một nữ, tùy theo khối lượng công việc mà lựa chọn Cố Húc. Cố Húc gật đầu đồng ý. Lần trước Trì Ninh đã gặp qua Cố Húc ở công ty, người này còn mỉm cười với cậu.
Khi đi thang máy, Trì Ninh nhìn Cố Húc vài lần. Cố Húc đã ngoài ba mươi tuổi, tính tình ôn hòa, dễ thu hút hảo cảm của mọi người.
Trì Ninh biết Cố Húc đến đây là để chăm sóc mình. Cậu muốn trò chuyện với Cố Húc nhưng cậu nói chuyện quá khó khăn, đôi khi Cố Húc nghe không hiểu được, phải hỏi lại mấy lần. Trì Ninh càng nói càng mệt, cuối cùng từ bỏ ý định nói chuyện phiếm với anh ta.
Cạnh tòa nhà là trung tâm thương mại sầm uất phồn hoa. Trì Ninh đi trên đường, nhìn dãy cửa hàng sặc sỡ và đám đông người qua kẻ lại chen chútc, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Bây giờ đã gần chín giờ, là cuối giờ cao điểm buổi sáng, Cố Húc nhìn thấy Trì Ninh chạy lung tung như ruồi không đầu, khẩn trương theo sát cậu, sợ rằng cậu sẽ đi lạc.
Quan hệ giữa Trì Ninh và chủ tịch Lương không thể nghi ngờ. Đời tư của chủ tịch Lương luôn sạch sẽ, chỉ quan tâm đến công việc làm ăn, chưa từng đưa ai đến công ty thế mà Trì Ninh đã đến đây hai lần, có lẽ chủ tịch Lương thực sự coi trọng cậu ta
Cố Húc nhìn Trì Ninh, Trì Ninh đang đứng trước một bức tượng điêu khắc ở trung tâm của quảng trường. Phản ứng của cậu rất giống một người nhà quê lần đầu đến thành phố lớn nhưng diện mạo của cậu lại trông chẳng liên quan gì đến người nhà quê cả.
Cố Húc bình tĩnh nhìn gương mặt của Trì Ninh, trong lòng thầm thở dài, chắc hẳn chủ tịch Lương có hứng thú với khuôn mặt xinh đẹp này.
Không ai chán ghét người hay đồ vật xinh đẹp, Cố Húc cũng không ngoại lệ. Anh ta kiên nhẫn đi theo Trì Ninh, giải thích cho cậu về những tòa nhà hay những từ ngữ mà cậu không thể hiểu được.
Nhưng ngay sau đó, Cố Húc nhanh chóng sụp đổ. Trì Ninh rốt cuộc là chui từ núi nào chạy ra vậy? Người này giống như một người hoang dại tránh xa khỏi nền văn minh hiện đại, chỉ biết một số khái niệm cơ bản.
So với làm hướng dẫn viên du lịch, Cố Húc cam tâm tình nguyện đi làm còn hơn. Thậm chí, trong lòng anh ta còn chất vấn Lương Hành Dã. Có hàng ngàn hàng vạn bình hoa đẹp mắt ngoài kia, không cần nói đến của cải, chỉ tính mỗi tướng mạo, bản thân chủ tịch Lương cũng thuộc hàng đầu, tìm được một người xứng đôi vừa lứa rất đơn giản, tại sao chủ tịch Lương lại mê muội một tên thất học cơ chứ?
Trì Ninh không biết rằng Cố Húc đang chửi thầm cậu trong lòng. Cậu bị thế giới hoa mỹ này mê hoặc, chạm lăng xăng khắp nơi mà không có mục đích.
Không biết đã đi đến chỗ nào, đám đông dần dần tan đi, con đường trở nên nhỏ hẹp, hai bên đều là bóng mát cây cối, phía dưới trồng rất nhiều bụi cây. Lúc rẽ vào góc cua, Trì Ninh đột ngột dừng chân lại.
Trước mặt họ có vài con mèo hoang, con đứng con nằm, chắn ngang đường đi. Cậu mở to mắt, nhìn chằm chằm mèo hoang, mèo hoang không sợ người, kêu một tiếng “meo”.
Một người bốn mèo giằng co gần năm phút, Cố Húc ở phía sau Trì Ninh nửa bước, cho rằng bởi vì cậu thích mèo nên mới nhìn chằm chằm như thế cho nên không bước tới.
Năm phút sau, Trì Ninh vẫn đứng đó. Hôm nay không có mặt trời nhưng vẫn có ánh nắng, ánh nắng chiếu vào người một lúc lâu, cảm giác nóng rát rất rõ ràng. Cố Húc sợ Trì Ninh phơi nắng hư da nên đi tới gần, kiến nghị cậu đi về phía trước.
Trì Ninh dường như không nghe thấy lời nói của Cố Húc nói, không hề di chuyển nửa bước.
Cố Húc không còn cách nào khác, đành chụp một bức ảnh của Trì Ninh rồi gửi cho Lương Hành Dã, nói rằng cậu không chịu rời khỏi đây.
Lúc nhận được bức ảnh chụp, Lương Hành Dã và Tạ Tân đang bàn luận về vùng đất phía bắc mà chính phủ đang có kế hoạch phát triển. Ánh mắt anh quét qua tấm ảnh, Cố Húc chụp gần hết khuôn mặt của Trì Ninh. Trì Ninh đang mím môi, đôi mắt tròn xoe trừng lớn.
Anh nhìn theo tầm mắt của Trì Ninh, trên mặt đất có vài con mèo, đôi mắt chúng cũng đang trừng lại. Con ở phía xa nhất có thể là nguyên nhân, trông rất khó chọc phải.
Lương Hành Dã lập tức bật cười, Trì Ninh làm sao có thể sợ mèo. Cậu ta không phải là cá nhỏ, nếu sợ thì cũng nên sợ những động vật họ mèo lớn như hổ hoặc báo chứ.
Chẳng lẽ do động vật mang sẵn dòng máu sợ hãi loài đối địch?
Thấy anh cười, Tạ Tân vô cùng tò mò, đưa ngón tay lên gõ bàn: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Sao lại cười thành thế này hả?”
“Xem được hình ảnh buồn cười.” Lương Hành Dã vừa trả lời Tạ Tân, vừa trả lời Cố Húc, yêu cầu Cố Húc đưa Trì Ninh trở về.
Trước khi tắt máy, Lương Hành Dã để ý tới đồ ăn vặt trên tay Trì Ninh. Trong mấy ngày đợi ở nhà sau khi bão đổ bộ, anh phát hiện Trì Ninh không phải là người kén ăn, cái gì cũng thích ăn.
Nghĩ rằng vài ngày nữa sau khi đưa Trì Ninh về biển, cậu sẽ không còn được chạm vào đồ trên bờ nữa, Lương Hành Dã hiếm khi động lòng trắc ẩn, nhắn cho Cố Húc: “Cậu ta muốn mua gì thì anh cứ mua cho cậu ta, lúc về tôi sẽ trả tiền lại.
Cố Húc nhận được tin nhắn, đưa Trì Ninh đi theo hướng ngược lại.
Vừa rồi đi một đoạn đường dài, chân Trì Ninh không quen, lại bị đau nên bước đi rất chậm. Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cậu lại dừng lại.
Ở chỗ dễ thấy nhất của khung cửa kính trưng bày trước cửa hàng trang sức, là chuỗi ngọc trai vàng, gần giống y hệt với chuỗi ngọc trai của anh trai cậu.