Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Trang 2
Chương 10
Sáng sớm hôm sau, Lương Hành Dã thức dậy đúng giờ.
Bên ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ hòa cùng tiếng gió thét gào tràn ngập trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Mới vừa mở mắt người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lương Hành Dã nằm trên giường, thần trí có hơi mơ màng mờ mịt. Anh che mắt lại một lúc rồi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.
Phòng ngủ tối mịt, bên ngoài trời chẳng giống sáng sớm, ngược lại như là chạng vạng. Nghe tiếng mưa rơi gió thổi một hồi, Lương Hành Dã cảm thấy cả người thoải mái, lúc duỗi cơ thể tay dường như chạm phải thứ gì đó. Anh quay đầu nhìn thấy Trì Ninh mới nhớ ra hôm qua mình đã đem về một mỹ nhân ngư.
Tư thế Trì Ninh ngủ không ngon, đuôi cá lại biến thành chân, chăn bông chỉ mơ hồ che lấy đùi, một chân duỗi thẳng tắp, đầu gối chân còn lại co lại đè lên chăn bông.
Chăn trải giường màu xám đen cùng với bóng tối từ căn phòng khiến đôi chân của cậu trắng đến chói mắt.
Lương Hành Dã thu hồi ánh mắt, xuống giường rửa mặt. Anh xỏ giày vào, lúc đang cởi áo choàng tắm thì đột nhiên khựng lại. Chân anh đã không còn đau, có lẽ do tác dụng của thuốc giảm đau nhưng trên cánh tay, vết bầm xanh tím trên mu bàn tay đã lành lại hơn phân nửa. Lương Hành Dã sững sờ một lúc lâu, sau đó ngồi lại trên giường, gọi Trì Ninh dậy.
Trì Ninh ôm gối đầu cuộn tròn lại, ngủ rất say, Lương Hành Dã suýt chút nữa nhéo cằm cậu đến đỏ bừng nhưng cậu vẫn không chịu tỉnh dậy.
Bên ngoài trời càng ngày càng tối, gió luồn lách qua khe cửa sổ hỗn độn chói tai, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng kính vỡ nát.
Lương Hành Dã dựa vào cuối giường, vẻ mặt phức tạp. Hôm qua đánh nhau với vệ sĩ của Đoàn Nghi, ngoại trừ cánh tay thì cổ cũng bị thương ngay gần hầu kết của anh. Anh lại cởi áo choàng tắm khi ngủ, nếu Trì Ninh…
Hình ảnh không nên xuất hiện giống như một trận tuyết lở, ập đến rất nhanh trong tâm trí Lương Hành Dã. Anh liếc nhìn thời gian, tám giờ rưỡi, nửa tiếng đã trôi qua.
Trì Ninh tỉnh lại đã gần chín giờ. Cậu ngáp một cái, vùi mình vào chăn bông cọ cọ mặt. Lương Hành Dã kéo chăn ra, Trì Ninh ngẩng đầu, ánh mắt mông lung chưa không tỉnh táo.
Lương Hành Dã: “Trì Ninh, tôi đã nói với cậu như thế nào?”
Trì Ninh từ trên giường bò dậy, cả người mê mang, khó khăn nói: “Như… như thế nào…”
Lương Hành Dã khó mở miệng: “Tại sao đêm qua cậu lại liếm tôi?”
Biểu hiện của Lương Hành Dã rất kỳ lạ, Trì Ninh nhanh chóng lắc đầu, ấp úng nhưng lại thẳng thắn: “Tôi… Không… Không phải…”
Cậu nói quá chậm, Lương Hành Dã chặn đứng cậu, “Trì Ninh, đừng đem tập tính động vật của cậu áp lên người tôi. Tôi đã nói với cậu, rằng tôi là người, không phải nhân ngư.”
Trì Ninh xếp bằng ngồi trên giường không dám nhúc nhích.
Tiếng mưa gió gào thét bên ngoài khiến phòng ngủ trở nên vô cùng yên tĩnh, Trì Ninh lén nhìn Lương Hành Dã. Thấy anh mím chặt môi, cậu do dự một chút rồi chần chờ đưa chân chạm vào cẳng chân anh, gọi: “Lương…”
Lương Hành Dã đột ngột co chân lại.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với Trì Ninh, Lương Hành Dã nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt Trì Ninh to tròn, ánh mắt như làn suối chảy qua đá xanh dưới đêm trăng trên núi, sạch sẽ, trong veo đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Lương Hành Dã ngay lập tức có cảm giác muốn đánh nhưng lại không nỡ. Anh đã từng trải qua vô số tình huống khó khăn hơn thế này nhưng bây giờ không thể xuống tay, bởi vì Trì Ninh hoàn toàn có ý tốt đối với anh, chỉ là phương pháp lại quá mức hoang đường.
Lương Hành Dã cố gắng kìm nén cảm xúc, nghĩ thầm, không nên để bụng. Dù sao Trì Ninh cũng là một con vật nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu. Nhưng vẫn nên vẽ ra ranh giới giữa cậu ta.
Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi không cần. Tôi bị thương, sẽ đến tìm bác sĩ chữa trị.”
“Lần này bỏ qua đi.” Để tránh cho loại tình huống này tái diễn, Lương Hành Dã cố ý dọa cậu, “Tôi rất nóng tính. Nếu sau này cậu lại liếm tôi, hoặc làm những điều kỳ lạ khác với tôi, tôi sẽ rất tức giận. ”
Trì Ninh không dám giải thích thêm nữa, nắm lấy chăn bông, di chuyển sang một bên.
Lương Hành Dã nhấn mạnh một lần nữa: “Sau này đừng dùng hành động của nhân ngư để đối xử với tôi.”
Trì Ninh chậm rãi gật đầu.
Những ngày bão lớn không có cách nào ra khỏi cửa, Lương Hành Dã ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, sau đó nghỉ trưa luôn ở đấy. Trì Ninh không có việc gì làm, cũng không dám đụng chạm bậy bạ đồ vật trong phòng đành nằm trên sô pha nghịch gối tựa.
Chơi đã đời, cậu điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, ôm gối tựa lầm bầm học nói. Sau khi đọc hết một loạt những từ mà mình có thể nghĩ ra, Trì Ninh quay đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, đưa Lương Hành Dã vào phạm vi luyện tập.
Khi Lương Hành Dã mở cửa, vừa lúc anh nghe thấy Trì Ninh thì thầm đọc tên mình, chậm rì rì, kéo dài hết cỡ.
Anh liếc nhìn Trì Ninh, tầm mắt dừng lại trên mái tóc xõa xuống sau gáy của cậu. Miệng vết thương không sâu, không cần khâu lại cũng không băng bó nhưng xem ra tốc độ lành lại cũng không quá nhanh.
Lương Hành Dã có chút khó hiểu. Nước miếng của Trì Ninh có năng lực chữa trị mạnh như vậy, tại sao lại không thể chữa khỏi cho mình?
Anh nhìn một lúc, nhớ tới lời bác sĩ nói miệng vết thương cần phải thường xuyên thay băng nên đi vòng qua sô pha ngồi bên cạnh Trì Ninh. Anh lục lọi dưới bàn cà phê tìm chiếc túi mang về từ bệnh viện, vừa mở ra vừa hỏi Trì Ninh, “Có tự mình thay băng được không?”
Trì Ninh nhìn cái túi rồi nhìn Lương Hành Dã, trong mắt có chút rụt rè, lắc đầu.
Lương Hành Dã nói, “Quay lưng lại đây.”
Trì Ninh không biết Lương Hành Dã định làm gì, có chút bất an hỏi: “Sao… như thế nào…”
“Cậu sợ cái gì? Tôi không ăn thịt cậu.” Lương Hành Dã xoay vai Trì Ninh khiến cậu quay lưng lại, “Thay băng cho miệng vết thương của cậu.”
Trì Ninh thuận thế xoay người qua, cách chiếc gối ôm ôm lấy đầu gối. Chiếc quần đùi hôm nay cậu mặc vừa dài đến đầu gối, ống quần rộng thùng thình, lúc co chân lên ống quần trượt xuống trên đùi, lộ ra toàn bộ đường nét đôi chân.
Cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo bao phủ làn da, Trì Ninh sửng sốt, lại có cảm giác bị chọc trúng vết thương đến nỗi có chút đau đớn, nhịn không nổi phải lên tiếng xuýt xoa.
Lương Hành Dã dừng một chút, sau đó động tác trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh ném tăm bông vào thùng rác, “Xong.”
Trì Ninh nghiêng người nhìn tăm bông trong thùng rác, quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Lương Hành Dã, đột nhiên cảm thấy người này chỉ có nhìn qua thì hung dữ thôi. Nỗi bất an tích tụ trong lòng Trì Ninh cũng dần dần tiêu tan.
Hai người yên ổn trải qua một ngày, Lương Hành Dã thay thuốc cho Trì Ninh nhiều lần theo lời dặn của bác sĩ, Trì Ninh không còn sợ anh nữa, bắt đầu lắc lư qua lại trong phòng khách, quan sát đồ vật xung quanh.
Ngày thứ hai, bão càng lớn hơn hôm qua, Trì Ninh và Lương Hành Dã gần như thức dậy cùng lúc. Lương Hành Dã nhấc chăn chuẩn bị đi rửa mặt, Trì Ninh cũng đứng dậy đi theo. Lương Hành Dã lôi quần áo đã mua cho Trì Ninh ném lên giường: “Tự mặc quần vào đi.”
Trì Ninh chật vật mặc quần áo, vội vội vàng vàng chạy theo Lương Hành Dã vào phòng tắm.
Trong lúc Lương Hành Dã đang đánh răng, Trì Ninh cảm thấy buồn chán, dựa vào bồn rửa mặt nhìn chằm chằm vào anh.
Một lúc sau, cậu thấy Lương Hành Dã lấy một cái bình bóp bọt bong bóng lên mặt mình rồi lấy ra một thứ gì đó để cạo sạch bọt bong bóng. Trì Ninh cảm thấy tò mò, thử thăm dò sờ vào mặt Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã chặn đầu: “Làm gì thế?”
Trì Ninh: “Lương… Lương…”
Lương Hành Dã nói, “Cậu ngay cả chữ “l” và “n” còn phân biệt không rõ, đừng có gọi tôi nữa.”
Trì Ninh thành thật đứng sang một bên chờ Lương Hành Dã rửa mặt cho xong.
Sau khi Lương Hành Dã dùng nước rửa sạch mặt, Trì Ninh kéo quần áo của anh, mở miệng ra để anh xem răng của cậu.
Lương Hành Dã nhìn xuống Trì Ninh. Hàm răng trắng tinh, sạch sẽ lại đều tăm tắp nhưng bộ dạng nhe răng nhếch miệng lại có chút dữ tợn. Anh đưa cho Trì Ninh một chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần.
Trì Ninh không biết sử dụng nó, ánh mắt nhìn Lương Hành Dã tràn ngập trông mong.
“Tự đánh răng đi,” Lương Hành Dã chưa bao giờ chăm sóc ai, cũng không muốn chăm sóc ai, “Mặc dù cậu là một con cá, nhưng hẳn là cậu đã trưởng thành rồi chứ.”
Lương Hành Dã đã không giúp cậu cho nên Trì Ninh phải tự mò mẫm đánh răng.
Lúc Trì Ninh đánh răng toàn là bạ đâu đánh đấy, Lương Hành Dã đứng sang một bên quan sát. Nghe thấy tiếng nuốt xuống anh không khỏi cau mày, lập tức ôm Trì Ninh từ phía sau, véo cằm cậu, bảo cậu nhổ nước miếng ra.
Trì Ninh phì phì phun ra sạch sẽ, mỉm cười với Lương Hành Dã.
Trên mặt cậu dính bọt bong bóng, chóp mũi, hai má đều có, khi cười rộ lên, mi mắt cong cong, tràn đầy vui vẻ, Lương Hành Dã khẽ cười: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không muốn giúp cậu đánh răng đâu.”
Anh vừa nói vừa bảo Trì Ninh làm theo mình. Trì Ninh đánh răng xong thì lau miệng, chỉ vào kem cạo râu trên bồn rửa mặt: “Cái kia…”
“Cậu không cần cạo râu.”
Trì Ninh tiếc nuối rút tay về, đi theo Lương Hành Dã ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì bão rất lớn nên Trì Ninh ở nhà với Lương Hành Dã cả ngày. Không tốn quá nhiều thời gian, cậu đã hiểu được tổng thể về cách bài trí căn hộ của Lương Hành Dã. Cậu cũng học được cách sử dụng TV, đèn trần, bồn rửa chén…
Miệng vết thương trên đầu còn chưa lành hẳn cho nên Trì Ninh vẫn ngủ trên giường của Lương Hành Dã nhưng cậu lại bị anh cấm không được động vào người. Trì Ninh không rõ bệnh tình Lương Hành Dã nghiêm trọng đến mức nào, vốn dĩ muốn đút máu cho anh vào ban đêm nhưng sợ Lương Hành Dã nổi giận nên không dám hành động hấp tấp.
Chiều thứ hai, bão lớn nhanh chóng suy yếu. Trì Ninh đang ngồi trên sô pha xem TV. Trình độ học nói của cậu vẫn luôn bị trì trệ không tiến triển mấy, chỉ có thể lắp bắp từng chữ một. Vì vậy cậu quyết định tăng cường nỗ lực, xem thử liệu có hiệu quả không.
Cậu đọc không hiểu chữ nhưng lại xem phim đến mê mẩn, thỉnh thoảng cũng học được một vài câu mà diễn viên nói.
Một lúc sau, cánh cửa đột nhiên có tiếng gõ truyền tới. Trì Ninh cảnh giác nhìn về phía đó, đứng dậy đi vào phòng làm việc để tìm Lương Hành Dã.
Hôm qua có người gõ cửa, Lương Hành Dã đang tập thể dục trong phòng thể thao cho nên cậu mới mở cửa. Bên ngoài cửa là người phụ nữ xuất hiện trong phòng tắm ngày hôm đó, cùng một người đàn ông đứng bên cạnh.
Người phụ nữ nhìn thấy cậu, ngữ khí bà ta rất tệ, hỏi Lương Hành Dã đang ở đâu.
Sau khi Lương Hành Dã đi ra, cậu sợ lại xuất hiện trường hợp cãi vã như hôm trước cho nên đi thẳng ra ban công. Cậu nhìn thấy người đàn ông đưa một tờ giấy cho Lương Hành Dã, vẻ mặt sa sút tinh thần, không biết phải nói gì.
Người phụ nữ đang nói chuyện với Lương Hành Dã đột nhiên chuyển hướng ra ban công. Ba ta liếc nhìn cậu, vẻ mặt trông rất thối, như thể đang cố gắng chịu đựng gì đó. Sau đó, bà ta quay sang vỗ vai Lương Hành Dã, thả một chiếc túi rồi ra về với người đàn ông kia.
Trong túi là bánh quy nhỏ nóng hổi, Lương Hành Dã không ăn lấy một chiếc, quăng cho cậu ăn hết.
Mặc dù bánh quy rất ngon nhưng Trì Ninh không muốn gặp bà ta.
Cửa phòng làm việc đang đóng, Trì Ninh dùng sức gõ “cộc cộc”. Một lúc sau, Lương Hành Dã mở của ra, hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người …” Trì Ninh chỉ vào cửa lớn.
Nhà của Lương Hành Dã là một căn hộ rộng hơn 400m2, phòng làm việc ở trong cùng, cách khá xa nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Thấy Trì Ninh hơi căng thẳng, Lương Hành Dã nói: “Là Kỷ Tuyên.”
Kỷ Tuyên đã khá quen thuộc với cách bài trí này. Ngay khi Lương Hành Dã vừa mở cửa, hắn đã tự động lấy một đôi dép lê trong tủ giày bên cạnh rồi xỏ vào.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ phép của Kỷ Tuyên, ngày mai hắn sẽ lại bắt đầu 007[1]. Ngày mưa bão lớn không có nơi nào để đi chơi, mỗi ngày ở nhà Kỷ Tuyên đều bị người nhà nhắc nhở, nghe đến phiền chán cho nên vơ lấy chìa khóa xe chạy đến chỗ Lương Hành Dã.
Trì Ninh đứng bên cạnh nhìn, Kỷ Tuyên tươi cười chào hỏi cậu, Trì Ninh cũng cười theo. Thấy Kỷ Tuyên quay đầu trò chuyện với Lương Hành Dã, cậu đi tới ghế sô pha tiếp tục xem TV.
Bên hông phòng khách được thiết kế một quầy bar nhỏ, bên cạnh là cửa sổ kính sát đất, ngoài trời mưa gió bão bùng, vài giọt nước mưa trượt dài trên ô cửa sổ phát ra âm thanh “tí tách, tí tách”.
Lương Hành Dã rót cho Kỷ Tuyên một ly rượu, Kỷ Tuyên nói: “Đoàn Nghi đã ra nước ngoài, mày có biết không?”
“Tao biết.” Vào ngày bão lớn nhất, Đoàn Nghi lái xe suốt đêm ra tỉnh, bay ra nước ngoài. Lương Hành Dã nói tiếp, “Có liên quan tới Kim Tự.”
Hôm đó anh hỏi Trì Kim Tự có biết Đoàn Nghi hay không nhưng Trì Kim Tự lại phủ nhận. Ngày hôm sau y gọi điện xin lỗi anh, nói rằng y không biết Đoàn Nghi là một tên khốn nạn như vậy, thậm chí còn liên hợp với Hứa Tấn xuống tay với anh, còn nói rằng Đoàn Nghi làm như thế, nguyên nhân là do y. Nói trái nói phải một hồi, rõ ràng đã lộ ra y có quen biết với Đoàn Nghi.
Có thể nói Trì Kim Tự là một trong những người bạn tốt nhất của anh ngoài Kỷ Tuyên. Việc y có quen biết Đoàn Nghi không cần phải giấu giếm anh. Lương Hành Dã thuận miệng hỏi, Trì Kim Tự trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bảo rằng đó là chuyện tình cảm bất hòa.
“Chết tiệt,” Kỷ Tuyên không thể tin được, không nhịn được cao giọng, “Tình cảm bất hòa? Anh ta cùng Đoàn Nghi có quan hệ từ khi nào?”
Lương Hành Dã nói, “Tao cũng vừa mới biết.”
“Không phải chứ, mấy năm nay Kim Tự ngoài chơi sưu tập đồ cổ cũng chỉ ở nhà chăm sóc thân thể ốm yếu của anh ta. Mối quan hệ giữa anh ta với Đoàn Nghi có lấy đại bác cũng bắn không tới ấy chứ?”
“Có lẽ đã quen biết ở nước ngoài.” Lương Hành Dã suy đoán.
“Kim Tự bị mù mới nhìn trúng tên đó. Mặc dù cậu ta có gia thế hiển hách, lớn lên cũng tạm coi là có hình người nhưng bụng dạ quá hẹp hòi. Mày và Kim Tự thân thiết như thế cho nên cậu ta mới tốn công tốn sức tới chơi mày…” Kỷ Tuyên nói, “Không được, chút nữa tao phải hỏi Kim Tự cẩn thận, rốt cuộc giữa anh ta và Đoàn Nghi đã xảy ra chuyện gì. Nhìn cái là biết, Đoàn Nghi không phải loại người dễ đối phó, nếu cậu ta một mực muốn quấn lấy Kim Tự, chúng ta phải đến giúp Kim Tự một phen. ”
Nếu là vấn đề về kinh doanh thì còn có thể hỗ trợ, về phương diện tình cảm, tốt nhất không nên tùy tiện xen vào, Lương Hành Dã nói: “Chuyện này đừng nhúng tay vào, để Kim Tự tự giải quyết đi.”
Anh nhớ tới lần trước Kỷ Tuyên ngậm không kín miệng, đặt ly xuống: “Còn có, việc riêng tư của tao, mày đừng có mà đi khắp nơi kể chuyện xằng bậy nữa.”
Kỷ Tuyên tự hỏi: “A? Tao nói xằng nói bậy gì chứ?”
“Mẹ tao làm cục cưng trong lòng tao bị thương, tao nổi giận đùng đùng, cãi nhau với mẹ…”
“Chính mày bảo không cần phải giấu giếm còn gì,” Kỷ Tuyên có chút đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải là bởi vì Kim Tự đã thân quen với chúng ta cho nên tao mới không giữ kẻ khi nói chuyện sao. Ở trước mặt Hồ Khâm và Lục Tẫn, miệng của tao kín như bưng đó. ”
Hắn muốn đổi chủ đề, đúng lúc nhìn thoáng qua một góc ở quầy bar có đặt xấp giấy, dòng chữ “BẢN KIỂM ĐIỂM” cực lớn in ngay ở đầu trang thứ nhất, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy ở bên góc phải có chữ ký “Hứa Tấn” tức khắc quên bén mất chuyện muốn đổi chủ đề, kinh ngạc hỏi Lương Hành Dã: “Không phải chứ, mày chỉ bảo tên khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung ấy viết bản kiểm điểm là xong chuyện rồi?”
“Quá lười dạy dỗ nó.”
“Lười dạy dỗ nó hay là mẹ mày đến ngăn chặn không cho mày dạy dỗ nó?” Kỷ Tuyên đã rất quen thuộc với loại hành động chết dẫm này của Lương Hành Dã, không khỏi than thở, “Thằng nhãi ranh, chiều như thế này không hư cũng phí quá.”
Chu Vân yêu chiều Hứa Tấn, Kỷ Tuyên có thể hiểu được. Nhưng Lương Hành Dã không phải đại con mẹ nó thần toàn năng ba đầu sáu tay không gì làm không được. Lần này nếu thực sự bị âm tiền, không nói đến mất mấy ngàn vạn mà còn có thể bị điều tra. Sau khi viết bản kiểm điểm là đã có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho Hứa Tấn, lòng dạ của Chu Vân quả thực quá thiên vị.
Lương Hành Dã bật cười: “Căn bản là tao không để nó vào mắt, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
“Nếu lần sau mẹ mày lại đến…”
“Tao muốn ra tay tàn nhẫn, bà ấy có thể làm gì?”
Kỷ Tuyên liếc nhìn vẻ mặt của Lương Hành Dã, cảm thấy người này không phải đang nói dối. Hắn uống ngụm rượu: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện mất không khí này nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của mày.”
Thứ gì có thể khiến tâm tình Lương Hành Dã tốt hơn nhỉ? Kỷ Tuyên nhìn Trì Ninh ở phía xa. Trì Ninh ôm gối dựa, mặt đè lên đấy chăm chú xem TV không chớp mắt, thỉnh thoảng lại mở miệng nói chuyện một mình, cứ như là đang bắt chước mấy nhân vật trong đó vậy. Biểu tình của Trì Ninh vô cùng phong phú, nhăn chân mày lại, sau đó lại nơi lỏng, rồi lại trợn trừng mắt…
Kỷ Tuyên thấy buồn cười, trêu chọc anh: “Nếu mày không có gì để làm thì nhìn đậu ngọt nhỏ nhiều chút đi, biết đâu có thể sống lâu thêm vài năm nữa.”
Lương Hành Dã nghiêng đầu nhìn Trì Ninh, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt.
Bởi vì câu nói “cục cưng trong lòng”, Kỷ Tuyên luôn coi Trì Ninh là người của anh. Nhưng trên thực tế, anh không thích động vật. Khi còn nhỏ anh chỉ từng nuôi qua duy nhất một loại chó săn uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người. Một mỹ nhân ngư ngây thơ hồn nhiên như Trì Ninh, anh đỡ không nổi.
Chẳng qua cũng không cần phải ứng phó với Trì Ninh bao lâu nữa, anh đã tìm ra manh mối – túi thủy thảo treo trên tường trong phòng tắm.
Có một số loài thực vật riêng biệt ở biển, vị trí phân bổ cũng có quy luật nhất định, anh đã phái người đi kiểm tra, một khi tra ra rồi là có thể lập tức đưa Trì Ninh về nhà.
Chú thích:
[1] 007 là làm việc từ 0h sáng đến 0h sáng, 7 ngày một tuần.
Bên ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ hòa cùng tiếng gió thét gào tràn ngập trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Mới vừa mở mắt người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lương Hành Dã nằm trên giường, thần trí có hơi mơ màng mờ mịt. Anh che mắt lại một lúc rồi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.
Phòng ngủ tối mịt, bên ngoài trời chẳng giống sáng sớm, ngược lại như là chạng vạng. Nghe tiếng mưa rơi gió thổi một hồi, Lương Hành Dã cảm thấy cả người thoải mái, lúc duỗi cơ thể tay dường như chạm phải thứ gì đó. Anh quay đầu nhìn thấy Trì Ninh mới nhớ ra hôm qua mình đã đem về một mỹ nhân ngư.
Tư thế Trì Ninh ngủ không ngon, đuôi cá lại biến thành chân, chăn bông chỉ mơ hồ che lấy đùi, một chân duỗi thẳng tắp, đầu gối chân còn lại co lại đè lên chăn bông.
Chăn trải giường màu xám đen cùng với bóng tối từ căn phòng khiến đôi chân của cậu trắng đến chói mắt.
Lương Hành Dã thu hồi ánh mắt, xuống giường rửa mặt. Anh xỏ giày vào, lúc đang cởi áo choàng tắm thì đột nhiên khựng lại. Chân anh đã không còn đau, có lẽ do tác dụng của thuốc giảm đau nhưng trên cánh tay, vết bầm xanh tím trên mu bàn tay đã lành lại hơn phân nửa. Lương Hành Dã sững sờ một lúc lâu, sau đó ngồi lại trên giường, gọi Trì Ninh dậy.
Trì Ninh ôm gối đầu cuộn tròn lại, ngủ rất say, Lương Hành Dã suýt chút nữa nhéo cằm cậu đến đỏ bừng nhưng cậu vẫn không chịu tỉnh dậy.
Bên ngoài trời càng ngày càng tối, gió luồn lách qua khe cửa sổ hỗn độn chói tai, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng kính vỡ nát.
Lương Hành Dã dựa vào cuối giường, vẻ mặt phức tạp. Hôm qua đánh nhau với vệ sĩ của Đoàn Nghi, ngoại trừ cánh tay thì cổ cũng bị thương ngay gần hầu kết của anh. Anh lại cởi áo choàng tắm khi ngủ, nếu Trì Ninh…
Hình ảnh không nên xuất hiện giống như một trận tuyết lở, ập đến rất nhanh trong tâm trí Lương Hành Dã. Anh liếc nhìn thời gian, tám giờ rưỡi, nửa tiếng đã trôi qua.
Trì Ninh tỉnh lại đã gần chín giờ. Cậu ngáp một cái, vùi mình vào chăn bông cọ cọ mặt. Lương Hành Dã kéo chăn ra, Trì Ninh ngẩng đầu, ánh mắt mông lung chưa không tỉnh táo.
Lương Hành Dã: “Trì Ninh, tôi đã nói với cậu như thế nào?”
Trì Ninh từ trên giường bò dậy, cả người mê mang, khó khăn nói: “Như… như thế nào…”
Lương Hành Dã khó mở miệng: “Tại sao đêm qua cậu lại liếm tôi?”
Biểu hiện của Lương Hành Dã rất kỳ lạ, Trì Ninh nhanh chóng lắc đầu, ấp úng nhưng lại thẳng thắn: “Tôi… Không… Không phải…”
Cậu nói quá chậm, Lương Hành Dã chặn đứng cậu, “Trì Ninh, đừng đem tập tính động vật của cậu áp lên người tôi. Tôi đã nói với cậu, rằng tôi là người, không phải nhân ngư.”
Trì Ninh xếp bằng ngồi trên giường không dám nhúc nhích.
Tiếng mưa gió gào thét bên ngoài khiến phòng ngủ trở nên vô cùng yên tĩnh, Trì Ninh lén nhìn Lương Hành Dã. Thấy anh mím chặt môi, cậu do dự một chút rồi chần chờ đưa chân chạm vào cẳng chân anh, gọi: “Lương…”
Lương Hành Dã đột ngột co chân lại.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với Trì Ninh, Lương Hành Dã nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt Trì Ninh to tròn, ánh mắt như làn suối chảy qua đá xanh dưới đêm trăng trên núi, sạch sẽ, trong veo đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Lương Hành Dã ngay lập tức có cảm giác muốn đánh nhưng lại không nỡ. Anh đã từng trải qua vô số tình huống khó khăn hơn thế này nhưng bây giờ không thể xuống tay, bởi vì Trì Ninh hoàn toàn có ý tốt đối với anh, chỉ là phương pháp lại quá mức hoang đường.
Lương Hành Dã cố gắng kìm nén cảm xúc, nghĩ thầm, không nên để bụng. Dù sao Trì Ninh cũng là một con vật nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu. Nhưng vẫn nên vẽ ra ranh giới giữa cậu ta.
Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi không cần. Tôi bị thương, sẽ đến tìm bác sĩ chữa trị.”
“Lần này bỏ qua đi.” Để tránh cho loại tình huống này tái diễn, Lương Hành Dã cố ý dọa cậu, “Tôi rất nóng tính. Nếu sau này cậu lại liếm tôi, hoặc làm những điều kỳ lạ khác với tôi, tôi sẽ rất tức giận. ”
Trì Ninh không dám giải thích thêm nữa, nắm lấy chăn bông, di chuyển sang một bên.
Lương Hành Dã nhấn mạnh một lần nữa: “Sau này đừng dùng hành động của nhân ngư để đối xử với tôi.”
Trì Ninh chậm rãi gật đầu.
Những ngày bão lớn không có cách nào ra khỏi cửa, Lương Hành Dã ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, sau đó nghỉ trưa luôn ở đấy. Trì Ninh không có việc gì làm, cũng không dám đụng chạm bậy bạ đồ vật trong phòng đành nằm trên sô pha nghịch gối tựa.
Chơi đã đời, cậu điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, ôm gối tựa lầm bầm học nói. Sau khi đọc hết một loạt những từ mà mình có thể nghĩ ra, Trì Ninh quay đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, đưa Lương Hành Dã vào phạm vi luyện tập.
Khi Lương Hành Dã mở cửa, vừa lúc anh nghe thấy Trì Ninh thì thầm đọc tên mình, chậm rì rì, kéo dài hết cỡ.
Anh liếc nhìn Trì Ninh, tầm mắt dừng lại trên mái tóc xõa xuống sau gáy của cậu. Miệng vết thương không sâu, không cần khâu lại cũng không băng bó nhưng xem ra tốc độ lành lại cũng không quá nhanh.
Lương Hành Dã có chút khó hiểu. Nước miếng của Trì Ninh có năng lực chữa trị mạnh như vậy, tại sao lại không thể chữa khỏi cho mình?
Anh nhìn một lúc, nhớ tới lời bác sĩ nói miệng vết thương cần phải thường xuyên thay băng nên đi vòng qua sô pha ngồi bên cạnh Trì Ninh. Anh lục lọi dưới bàn cà phê tìm chiếc túi mang về từ bệnh viện, vừa mở ra vừa hỏi Trì Ninh, “Có tự mình thay băng được không?”
Trì Ninh nhìn cái túi rồi nhìn Lương Hành Dã, trong mắt có chút rụt rè, lắc đầu.
Lương Hành Dã nói, “Quay lưng lại đây.”
Trì Ninh không biết Lương Hành Dã định làm gì, có chút bất an hỏi: “Sao… như thế nào…”
“Cậu sợ cái gì? Tôi không ăn thịt cậu.” Lương Hành Dã xoay vai Trì Ninh khiến cậu quay lưng lại, “Thay băng cho miệng vết thương của cậu.”
Trì Ninh thuận thế xoay người qua, cách chiếc gối ôm ôm lấy đầu gối. Chiếc quần đùi hôm nay cậu mặc vừa dài đến đầu gối, ống quần rộng thùng thình, lúc co chân lên ống quần trượt xuống trên đùi, lộ ra toàn bộ đường nét đôi chân.
Cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo bao phủ làn da, Trì Ninh sửng sốt, lại có cảm giác bị chọc trúng vết thương đến nỗi có chút đau đớn, nhịn không nổi phải lên tiếng xuýt xoa.
Lương Hành Dã dừng một chút, sau đó động tác trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh ném tăm bông vào thùng rác, “Xong.”
Trì Ninh nghiêng người nhìn tăm bông trong thùng rác, quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Lương Hành Dã, đột nhiên cảm thấy người này chỉ có nhìn qua thì hung dữ thôi. Nỗi bất an tích tụ trong lòng Trì Ninh cũng dần dần tiêu tan.
Hai người yên ổn trải qua một ngày, Lương Hành Dã thay thuốc cho Trì Ninh nhiều lần theo lời dặn của bác sĩ, Trì Ninh không còn sợ anh nữa, bắt đầu lắc lư qua lại trong phòng khách, quan sát đồ vật xung quanh.
Ngày thứ hai, bão càng lớn hơn hôm qua, Trì Ninh và Lương Hành Dã gần như thức dậy cùng lúc. Lương Hành Dã nhấc chăn chuẩn bị đi rửa mặt, Trì Ninh cũng đứng dậy đi theo. Lương Hành Dã lôi quần áo đã mua cho Trì Ninh ném lên giường: “Tự mặc quần vào đi.”
Trì Ninh chật vật mặc quần áo, vội vội vàng vàng chạy theo Lương Hành Dã vào phòng tắm.
Trong lúc Lương Hành Dã đang đánh răng, Trì Ninh cảm thấy buồn chán, dựa vào bồn rửa mặt nhìn chằm chằm vào anh.
Một lúc sau, cậu thấy Lương Hành Dã lấy một cái bình bóp bọt bong bóng lên mặt mình rồi lấy ra một thứ gì đó để cạo sạch bọt bong bóng. Trì Ninh cảm thấy tò mò, thử thăm dò sờ vào mặt Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã chặn đầu: “Làm gì thế?”
Trì Ninh: “Lương… Lương…”
Lương Hành Dã nói, “Cậu ngay cả chữ “l” và “n” còn phân biệt không rõ, đừng có gọi tôi nữa.”
Trì Ninh thành thật đứng sang một bên chờ Lương Hành Dã rửa mặt cho xong.
Sau khi Lương Hành Dã dùng nước rửa sạch mặt, Trì Ninh kéo quần áo của anh, mở miệng ra để anh xem răng của cậu.
Lương Hành Dã nhìn xuống Trì Ninh. Hàm răng trắng tinh, sạch sẽ lại đều tăm tắp nhưng bộ dạng nhe răng nhếch miệng lại có chút dữ tợn. Anh đưa cho Trì Ninh một chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần.
Trì Ninh không biết sử dụng nó, ánh mắt nhìn Lương Hành Dã tràn ngập trông mong.
“Tự đánh răng đi,” Lương Hành Dã chưa bao giờ chăm sóc ai, cũng không muốn chăm sóc ai, “Mặc dù cậu là một con cá, nhưng hẳn là cậu đã trưởng thành rồi chứ.”
Lương Hành Dã đã không giúp cậu cho nên Trì Ninh phải tự mò mẫm đánh răng.
Lúc Trì Ninh đánh răng toàn là bạ đâu đánh đấy, Lương Hành Dã đứng sang một bên quan sát. Nghe thấy tiếng nuốt xuống anh không khỏi cau mày, lập tức ôm Trì Ninh từ phía sau, véo cằm cậu, bảo cậu nhổ nước miếng ra.
Trì Ninh phì phì phun ra sạch sẽ, mỉm cười với Lương Hành Dã.
Trên mặt cậu dính bọt bong bóng, chóp mũi, hai má đều có, khi cười rộ lên, mi mắt cong cong, tràn đầy vui vẻ, Lương Hành Dã khẽ cười: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không muốn giúp cậu đánh răng đâu.”
Anh vừa nói vừa bảo Trì Ninh làm theo mình. Trì Ninh đánh răng xong thì lau miệng, chỉ vào kem cạo râu trên bồn rửa mặt: “Cái kia…”
“Cậu không cần cạo râu.”
Trì Ninh tiếc nuối rút tay về, đi theo Lương Hành Dã ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì bão rất lớn nên Trì Ninh ở nhà với Lương Hành Dã cả ngày. Không tốn quá nhiều thời gian, cậu đã hiểu được tổng thể về cách bài trí căn hộ của Lương Hành Dã. Cậu cũng học được cách sử dụng TV, đèn trần, bồn rửa chén…
Miệng vết thương trên đầu còn chưa lành hẳn cho nên Trì Ninh vẫn ngủ trên giường của Lương Hành Dã nhưng cậu lại bị anh cấm không được động vào người. Trì Ninh không rõ bệnh tình Lương Hành Dã nghiêm trọng đến mức nào, vốn dĩ muốn đút máu cho anh vào ban đêm nhưng sợ Lương Hành Dã nổi giận nên không dám hành động hấp tấp.
Chiều thứ hai, bão lớn nhanh chóng suy yếu. Trì Ninh đang ngồi trên sô pha xem TV. Trình độ học nói của cậu vẫn luôn bị trì trệ không tiến triển mấy, chỉ có thể lắp bắp từng chữ một. Vì vậy cậu quyết định tăng cường nỗ lực, xem thử liệu có hiệu quả không.
Cậu đọc không hiểu chữ nhưng lại xem phim đến mê mẩn, thỉnh thoảng cũng học được một vài câu mà diễn viên nói.
Một lúc sau, cánh cửa đột nhiên có tiếng gõ truyền tới. Trì Ninh cảnh giác nhìn về phía đó, đứng dậy đi vào phòng làm việc để tìm Lương Hành Dã.
Hôm qua có người gõ cửa, Lương Hành Dã đang tập thể dục trong phòng thể thao cho nên cậu mới mở cửa. Bên ngoài cửa là người phụ nữ xuất hiện trong phòng tắm ngày hôm đó, cùng một người đàn ông đứng bên cạnh.
Người phụ nữ nhìn thấy cậu, ngữ khí bà ta rất tệ, hỏi Lương Hành Dã đang ở đâu.
Sau khi Lương Hành Dã đi ra, cậu sợ lại xuất hiện trường hợp cãi vã như hôm trước cho nên đi thẳng ra ban công. Cậu nhìn thấy người đàn ông đưa một tờ giấy cho Lương Hành Dã, vẻ mặt sa sút tinh thần, không biết phải nói gì.
Người phụ nữ đang nói chuyện với Lương Hành Dã đột nhiên chuyển hướng ra ban công. Ba ta liếc nhìn cậu, vẻ mặt trông rất thối, như thể đang cố gắng chịu đựng gì đó. Sau đó, bà ta quay sang vỗ vai Lương Hành Dã, thả một chiếc túi rồi ra về với người đàn ông kia.
Trong túi là bánh quy nhỏ nóng hổi, Lương Hành Dã không ăn lấy một chiếc, quăng cho cậu ăn hết.
Mặc dù bánh quy rất ngon nhưng Trì Ninh không muốn gặp bà ta.
Cửa phòng làm việc đang đóng, Trì Ninh dùng sức gõ “cộc cộc”. Một lúc sau, Lương Hành Dã mở của ra, hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người …” Trì Ninh chỉ vào cửa lớn.
Nhà của Lương Hành Dã là một căn hộ rộng hơn 400m2, phòng làm việc ở trong cùng, cách khá xa nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Thấy Trì Ninh hơi căng thẳng, Lương Hành Dã nói: “Là Kỷ Tuyên.”
Kỷ Tuyên đã khá quen thuộc với cách bài trí này. Ngay khi Lương Hành Dã vừa mở cửa, hắn đã tự động lấy một đôi dép lê trong tủ giày bên cạnh rồi xỏ vào.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ phép của Kỷ Tuyên, ngày mai hắn sẽ lại bắt đầu 007[1]. Ngày mưa bão lớn không có nơi nào để đi chơi, mỗi ngày ở nhà Kỷ Tuyên đều bị người nhà nhắc nhở, nghe đến phiền chán cho nên vơ lấy chìa khóa xe chạy đến chỗ Lương Hành Dã.
Trì Ninh đứng bên cạnh nhìn, Kỷ Tuyên tươi cười chào hỏi cậu, Trì Ninh cũng cười theo. Thấy Kỷ Tuyên quay đầu trò chuyện với Lương Hành Dã, cậu đi tới ghế sô pha tiếp tục xem TV.
Bên hông phòng khách được thiết kế một quầy bar nhỏ, bên cạnh là cửa sổ kính sát đất, ngoài trời mưa gió bão bùng, vài giọt nước mưa trượt dài trên ô cửa sổ phát ra âm thanh “tí tách, tí tách”.
Lương Hành Dã rót cho Kỷ Tuyên một ly rượu, Kỷ Tuyên nói: “Đoàn Nghi đã ra nước ngoài, mày có biết không?”
“Tao biết.” Vào ngày bão lớn nhất, Đoàn Nghi lái xe suốt đêm ra tỉnh, bay ra nước ngoài. Lương Hành Dã nói tiếp, “Có liên quan tới Kim Tự.”
Hôm đó anh hỏi Trì Kim Tự có biết Đoàn Nghi hay không nhưng Trì Kim Tự lại phủ nhận. Ngày hôm sau y gọi điện xin lỗi anh, nói rằng y không biết Đoàn Nghi là một tên khốn nạn như vậy, thậm chí còn liên hợp với Hứa Tấn xuống tay với anh, còn nói rằng Đoàn Nghi làm như thế, nguyên nhân là do y. Nói trái nói phải một hồi, rõ ràng đã lộ ra y có quen biết với Đoàn Nghi.
Có thể nói Trì Kim Tự là một trong những người bạn tốt nhất của anh ngoài Kỷ Tuyên. Việc y có quen biết Đoàn Nghi không cần phải giấu giếm anh. Lương Hành Dã thuận miệng hỏi, Trì Kim Tự trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bảo rằng đó là chuyện tình cảm bất hòa.
“Chết tiệt,” Kỷ Tuyên không thể tin được, không nhịn được cao giọng, “Tình cảm bất hòa? Anh ta cùng Đoàn Nghi có quan hệ từ khi nào?”
Lương Hành Dã nói, “Tao cũng vừa mới biết.”
“Không phải chứ, mấy năm nay Kim Tự ngoài chơi sưu tập đồ cổ cũng chỉ ở nhà chăm sóc thân thể ốm yếu của anh ta. Mối quan hệ giữa anh ta với Đoàn Nghi có lấy đại bác cũng bắn không tới ấy chứ?”
“Có lẽ đã quen biết ở nước ngoài.” Lương Hành Dã suy đoán.
“Kim Tự bị mù mới nhìn trúng tên đó. Mặc dù cậu ta có gia thế hiển hách, lớn lên cũng tạm coi là có hình người nhưng bụng dạ quá hẹp hòi. Mày và Kim Tự thân thiết như thế cho nên cậu ta mới tốn công tốn sức tới chơi mày…” Kỷ Tuyên nói, “Không được, chút nữa tao phải hỏi Kim Tự cẩn thận, rốt cuộc giữa anh ta và Đoàn Nghi đã xảy ra chuyện gì. Nhìn cái là biết, Đoàn Nghi không phải loại người dễ đối phó, nếu cậu ta một mực muốn quấn lấy Kim Tự, chúng ta phải đến giúp Kim Tự một phen. ”
Nếu là vấn đề về kinh doanh thì còn có thể hỗ trợ, về phương diện tình cảm, tốt nhất không nên tùy tiện xen vào, Lương Hành Dã nói: “Chuyện này đừng nhúng tay vào, để Kim Tự tự giải quyết đi.”
Anh nhớ tới lần trước Kỷ Tuyên ngậm không kín miệng, đặt ly xuống: “Còn có, việc riêng tư của tao, mày đừng có mà đi khắp nơi kể chuyện xằng bậy nữa.”
Kỷ Tuyên tự hỏi: “A? Tao nói xằng nói bậy gì chứ?”
“Mẹ tao làm cục cưng trong lòng tao bị thương, tao nổi giận đùng đùng, cãi nhau với mẹ…”
“Chính mày bảo không cần phải giấu giếm còn gì,” Kỷ Tuyên có chút đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải là bởi vì Kim Tự đã thân quen với chúng ta cho nên tao mới không giữ kẻ khi nói chuyện sao. Ở trước mặt Hồ Khâm và Lục Tẫn, miệng của tao kín như bưng đó. ”
Hắn muốn đổi chủ đề, đúng lúc nhìn thoáng qua một góc ở quầy bar có đặt xấp giấy, dòng chữ “BẢN KIỂM ĐIỂM” cực lớn in ngay ở đầu trang thứ nhất, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy ở bên góc phải có chữ ký “Hứa Tấn” tức khắc quên bén mất chuyện muốn đổi chủ đề, kinh ngạc hỏi Lương Hành Dã: “Không phải chứ, mày chỉ bảo tên khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung ấy viết bản kiểm điểm là xong chuyện rồi?”
“Quá lười dạy dỗ nó.”
“Lười dạy dỗ nó hay là mẹ mày đến ngăn chặn không cho mày dạy dỗ nó?” Kỷ Tuyên đã rất quen thuộc với loại hành động chết dẫm này của Lương Hành Dã, không khỏi than thở, “Thằng nhãi ranh, chiều như thế này không hư cũng phí quá.”
Chu Vân yêu chiều Hứa Tấn, Kỷ Tuyên có thể hiểu được. Nhưng Lương Hành Dã không phải đại con mẹ nó thần toàn năng ba đầu sáu tay không gì làm không được. Lần này nếu thực sự bị âm tiền, không nói đến mất mấy ngàn vạn mà còn có thể bị điều tra. Sau khi viết bản kiểm điểm là đã có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho Hứa Tấn, lòng dạ của Chu Vân quả thực quá thiên vị.
Lương Hành Dã bật cười: “Căn bản là tao không để nó vào mắt, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
“Nếu lần sau mẹ mày lại đến…”
“Tao muốn ra tay tàn nhẫn, bà ấy có thể làm gì?”
Kỷ Tuyên liếc nhìn vẻ mặt của Lương Hành Dã, cảm thấy người này không phải đang nói dối. Hắn uống ngụm rượu: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện mất không khí này nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của mày.”
Thứ gì có thể khiến tâm tình Lương Hành Dã tốt hơn nhỉ? Kỷ Tuyên nhìn Trì Ninh ở phía xa. Trì Ninh ôm gối dựa, mặt đè lên đấy chăm chú xem TV không chớp mắt, thỉnh thoảng lại mở miệng nói chuyện một mình, cứ như là đang bắt chước mấy nhân vật trong đó vậy. Biểu tình của Trì Ninh vô cùng phong phú, nhăn chân mày lại, sau đó lại nơi lỏng, rồi lại trợn trừng mắt…
Kỷ Tuyên thấy buồn cười, trêu chọc anh: “Nếu mày không có gì để làm thì nhìn đậu ngọt nhỏ nhiều chút đi, biết đâu có thể sống lâu thêm vài năm nữa.”
Lương Hành Dã nghiêng đầu nhìn Trì Ninh, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt.
Bởi vì câu nói “cục cưng trong lòng”, Kỷ Tuyên luôn coi Trì Ninh là người của anh. Nhưng trên thực tế, anh không thích động vật. Khi còn nhỏ anh chỉ từng nuôi qua duy nhất một loại chó săn uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người. Một mỹ nhân ngư ngây thơ hồn nhiên như Trì Ninh, anh đỡ không nổi.
Chẳng qua cũng không cần phải ứng phó với Trì Ninh bao lâu nữa, anh đã tìm ra manh mối – túi thủy thảo treo trên tường trong phòng tắm.
Có một số loài thực vật riêng biệt ở biển, vị trí phân bổ cũng có quy luật nhất định, anh đã phái người đi kiểm tra, một khi tra ra rồi là có thể lập tức đưa Trì Ninh về nhà.
Chú thích:
[1] 007 là làm việc từ 0h sáng đến 0h sáng, 7 ngày một tuần.