Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 84
Tô Quốc Bình và Tô Cảnh Đồng gọi một bát mì xào đậu đũa, ba cha con tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, bọn họ nhìn quanh sân, biết Lâm Hoài Hạ đang ở trong bếp, bọn họ ngồi ở ngoài không thấy được người.
Chẳng lâu sau đồ ăn bọn họ gọi được bưng lên, không sốt ruột, lấp đầy dạ dày cái đã.
Trời đất, Quán ăn vặt nhà họ Lâm này quả là danh bất hư truyền, một bữa sáng đơn giản cũng ngon đến thế.
Tô Quốc Bình và Tô Cảnh Đồng chỉ gọi một bát mì xào đậu, không khách sáo ăn cả bánh bao, bánh rau hẹ Tô Viễn Thần gọi.
Chậc chậc, hương vị thật sự rất ngon. Vừa ăn là biết gia vị đầy đủ, nguyên liệu tươi ngon, đều là cực phẩm.
Tô Cảnh Đồng nghĩ đến rau củ nông trường Bé tươi xanh cung cấp, loại thức ăn chất lượng cao như vậy đã tăng lượng khách VIP của bọn họ lên 30%, anh ấy còn cảm thấy số lượng hơi ít.
Nếu Bé tươi xanh cung cấp nhiều hơn một chút, anh ấy dự đoán lượng khách hàng VIP sẽ còn tăng đáng kể.
Ba cha con ăn no mây mẩy nhưng vẫn không muốn rời đi vì chưa nhìn thấy Lâm Hoài Hạ.
Dứt khoát gọi ba ly nước sôi để nguội rồi tìm một nơi ngồi nghỉ trong sân, nhường lại chỗ cho những người xếp hàng phía sau.
Quán ăn vặt nhà họ Lâm kinh doanh bữa sáng, cho dù rất nổi tiếng trên mạng nhưng đến ăn sáng nhiều nhất vẫn là người dân thị trấn Liễu Giang. Khoảng chín giờ rưỡi sáng nay đã bán hết hàng.
Bà Dịch giúp dọn dẹp, chào Lâm Hoài Hạ rồi về nhà.
Lâm Hoài Hạ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy vẫn còn ba người đàn ông đang ngồi trong sân.
Cô đang định đi tới nói quán sắp đóng cửa, mời bọn họ ra ghế ngoài sân ngồi.
Lâm Hoài Hạ vừa đi qua, ba người đàn ông đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lâm Hoài Hạ không nhịn được: “Tại sao... tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?”
Tô Viễn Thần hít sâu một hơi, không thể tin nổi: “Thật sự giống hệt mẹ con?”
Lâm Hoài Hạ nhíu mày, những người này là ai?
“Xin lỗi, tôi phải đóng cửa rồi, nếu mọi người muốn nghỉ ngơi thì có thể ngồi bên ngoài, bên ngoài có ghế ngồi công cộng.”
Hina
Tô Cảnh Đồng vội vàng giải thích: “Chúng tôi không có ác ý, em trai tôi nói thật, cô thật sự rất giống mẹ tôi lúc còn trẻ.”
Lâm Hoài Hạ khoanh tay trước ngực, mấy người này đến đây kiếm chuyện à?
Lâm Hoài Hạ rõ ràng không tin bọn họ, Tô Cảnh Đồng lên xe, cho cô xem cuốn album ảnh mình cố ý mang đến: “Cô tự xem đi.”
Mở album ảnh ra, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy cô gái trẻ trong đó gần giống mình như đúc, buột miệng chửi thề một câu.
Tô Quốc Bình đứng lên đánh giá Lâm Hoài Hạ: “Đúng là cháu rất giống vợ tôi lúc còn trẻ, trùng hợp hơn nữa là năm đó vợ tôi cũng sinh con trai út ở bệnh viện thị trấn Liễu Giang, cùng ngày mẹ cháu sinh ra cháu, có thể nói cháu và con trai út của tôi sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.”
Tô Cảnh Đồng bảo Tô Viễn Thần lấy thẻ căn cước ra.
Lâm Hoài Hạ liếc nhìn thẻ căn cước của Tô Viễn Thần, đúng thật!
Nếu như những gì bọn họ nói là sự thật, có nghĩa là hai nhà bọn họ đã bế nhầm con?
Lâm Hoài Hạ lập tức có chút khẩn trương: “Mọi người chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại.”
Bỏ lại ba cha con bọn họ, Lâm Hoài Hạ đi ra sân sau, vội vàng gọi cho gia đình yêu thương: “Không xong rồi, vừa rồi có ba người chạy vào nhà nói con không phải con gái nhà họ Lâm!”
Anh cả: “...”
Anh hai: “...”
Chị dâu: “...”
Bác cả: “Hạ Hạ, có phải là lừa đảo không?”
Bác hai: “Nhất định là lừa đảo!!!”
Bác gái cả: “Chắc chắn là bán hàng đa cấp!”
Lâm Hoài Hạ: “... Hình như lời bọn họ nói, là sự thật! Khóc khóc jpg~”
Lâm Hoài Hạ đang ngơ ngác ở sân sau, Tô Quốc Bình nhận được điện thoại của vợ, hỏi ông đang ở đâu.
Tô Quốc Bình: “Bà chờ chút, mau xem tôi gửi cho bà cái gì đã.”
Tô Quốc Bình cúp điện thoại, sau đó gửi ảnh và thông tin của Lâm Hoài Hạ qua.
Sau khi ngồi xuống, bọn họ nhìn quanh sân, biết Lâm Hoài Hạ đang ở trong bếp, bọn họ ngồi ở ngoài không thấy được người.
Chẳng lâu sau đồ ăn bọn họ gọi được bưng lên, không sốt ruột, lấp đầy dạ dày cái đã.
Trời đất, Quán ăn vặt nhà họ Lâm này quả là danh bất hư truyền, một bữa sáng đơn giản cũng ngon đến thế.
Tô Quốc Bình và Tô Cảnh Đồng chỉ gọi một bát mì xào đậu, không khách sáo ăn cả bánh bao, bánh rau hẹ Tô Viễn Thần gọi.
Chậc chậc, hương vị thật sự rất ngon. Vừa ăn là biết gia vị đầy đủ, nguyên liệu tươi ngon, đều là cực phẩm.
Tô Cảnh Đồng nghĩ đến rau củ nông trường Bé tươi xanh cung cấp, loại thức ăn chất lượng cao như vậy đã tăng lượng khách VIP của bọn họ lên 30%, anh ấy còn cảm thấy số lượng hơi ít.
Nếu Bé tươi xanh cung cấp nhiều hơn một chút, anh ấy dự đoán lượng khách hàng VIP sẽ còn tăng đáng kể.
Ba cha con ăn no mây mẩy nhưng vẫn không muốn rời đi vì chưa nhìn thấy Lâm Hoài Hạ.
Dứt khoát gọi ba ly nước sôi để nguội rồi tìm một nơi ngồi nghỉ trong sân, nhường lại chỗ cho những người xếp hàng phía sau.
Quán ăn vặt nhà họ Lâm kinh doanh bữa sáng, cho dù rất nổi tiếng trên mạng nhưng đến ăn sáng nhiều nhất vẫn là người dân thị trấn Liễu Giang. Khoảng chín giờ rưỡi sáng nay đã bán hết hàng.
Bà Dịch giúp dọn dẹp, chào Lâm Hoài Hạ rồi về nhà.
Lâm Hoài Hạ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy vẫn còn ba người đàn ông đang ngồi trong sân.
Cô đang định đi tới nói quán sắp đóng cửa, mời bọn họ ra ghế ngoài sân ngồi.
Lâm Hoài Hạ vừa đi qua, ba người đàn ông đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lâm Hoài Hạ không nhịn được: “Tại sao... tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?”
Tô Viễn Thần hít sâu một hơi, không thể tin nổi: “Thật sự giống hệt mẹ con?”
Lâm Hoài Hạ nhíu mày, những người này là ai?
“Xin lỗi, tôi phải đóng cửa rồi, nếu mọi người muốn nghỉ ngơi thì có thể ngồi bên ngoài, bên ngoài có ghế ngồi công cộng.”
Hina
Tô Cảnh Đồng vội vàng giải thích: “Chúng tôi không có ác ý, em trai tôi nói thật, cô thật sự rất giống mẹ tôi lúc còn trẻ.”
Lâm Hoài Hạ khoanh tay trước ngực, mấy người này đến đây kiếm chuyện à?
Lâm Hoài Hạ rõ ràng không tin bọn họ, Tô Cảnh Đồng lên xe, cho cô xem cuốn album ảnh mình cố ý mang đến: “Cô tự xem đi.”
Mở album ảnh ra, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy cô gái trẻ trong đó gần giống mình như đúc, buột miệng chửi thề một câu.
Tô Quốc Bình đứng lên đánh giá Lâm Hoài Hạ: “Đúng là cháu rất giống vợ tôi lúc còn trẻ, trùng hợp hơn nữa là năm đó vợ tôi cũng sinh con trai út ở bệnh viện thị trấn Liễu Giang, cùng ngày mẹ cháu sinh ra cháu, có thể nói cháu và con trai út của tôi sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.”
Tô Cảnh Đồng bảo Tô Viễn Thần lấy thẻ căn cước ra.
Lâm Hoài Hạ liếc nhìn thẻ căn cước của Tô Viễn Thần, đúng thật!
Nếu như những gì bọn họ nói là sự thật, có nghĩa là hai nhà bọn họ đã bế nhầm con?
Lâm Hoài Hạ lập tức có chút khẩn trương: “Mọi người chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại.”
Bỏ lại ba cha con bọn họ, Lâm Hoài Hạ đi ra sân sau, vội vàng gọi cho gia đình yêu thương: “Không xong rồi, vừa rồi có ba người chạy vào nhà nói con không phải con gái nhà họ Lâm!”
Anh cả: “...”
Anh hai: “...”
Chị dâu: “...”
Bác cả: “Hạ Hạ, có phải là lừa đảo không?”
Bác hai: “Nhất định là lừa đảo!!!”
Bác gái cả: “Chắc chắn là bán hàng đa cấp!”
Lâm Hoài Hạ: “... Hình như lời bọn họ nói, là sự thật! Khóc khóc jpg~”
Lâm Hoài Hạ đang ngơ ngác ở sân sau, Tô Quốc Bình nhận được điện thoại của vợ, hỏi ông đang ở đâu.
Tô Quốc Bình: “Bà chờ chút, mau xem tôi gửi cho bà cái gì đã.”
Tô Quốc Bình cúp điện thoại, sau đó gửi ảnh và thông tin của Lâm Hoài Hạ qua.