Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Chương 83
Cô còn muốn nằm trên giường thêm một lúc, nhưng bà Táo đã chui qua khe cửa nhảy lên giường cô: “Đừng ngủ nữa, mau dậy chuẩn bị bữa sáng đi.”
Ngáp dài, Lâm Hoài Hạ sờ sờ mèo con, vuốt ve nó: “Ngày nào cũng giục cháu dậy sớm làm việc, nhiều fan như vậy còn chưa đủ cho bà hoàn thành KPI sao?”
“Cô thì biết cái gì, năng lượng của fan hâm mộ ngoài đời khác với fan hâm mộ trên mạng.”
Lúc đầu là bắt buộc, bây giờ đã mở quán ăn, đương nhiên việc phát triển, mở rộng quán và thu hút hảo cảm của fan hâm mộ từ nông trường là quan trọng hơn.
Bị tổ tông thúc giục liên tục, cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng rời giường chuẩn bị bữa sáng.
Trời sắp sang thu, thực đơn buổi sáng lại thay đổi. Sáng nay có cháo đậu đỏ hạt sen, mì xào đậu đũa, bánh bao ba nhân (tỏi tây, tôm, trứng), bánh rau hẹ áp chảo, cùng cải ướp dầu ớt khiến thực khách ăn hoài không ngán.
Cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán hai loại cải ướp dầu ớt, phiên bản nâng cấp có số lượng ít và khó mua, nhưng nếu đến quán trực tiếp, ai cũng sẽ nhận được một phần miễn phí.
Giờ đây, được ăn cải ướp dầu ớt phiên bản nâng cấp miễn phí cũng là động lực lớn để mọi người kiên trì đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng.
Hina
“Bà chủ nhỏ, khi nào có bún dưa chua vậy?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi cái này, có thể cung cấp bún dưa chua quanh năm không?”
“Tôi thích ăn bánh bao thịt sốt măng, khi nào mới có vậy?”
Lâm Hoài Hạ cười đáp: “Bún dưa chua còn phải đợi, dưa chua mới ngâm cách đây một thời gian vẫn chưa ngon, bánh bao thịt sốt măng thì phải đợi đến mùa măng mùa đông, măng mùa đông vừa tươi vừa giòn, làm bánh bao mới ngon.”
Nhà họ Lâm nấu ăn đều chọn nguyên liệu theo mùa, Lâm Hoài Hạ không bao giờ quên.
Trên thực tế, măng cũng có thể trồng trong linh điền, nhưng hiện tại đang trái mùa nên cô không lấy ra bán được, chỉ có thể lén lút thưởng thức một mình.
“Không đổi măng khác được sao?”
Có khách quen vội nói: “Tốt nhất là nên đợi, muốn ăn thì phải ăn loại ngon nhất.”
“Ha ha, bây giờ mọi người thật là cầu kỳ, ăn bánh bao cũng phải kén chọn như thế.”
“Vậy cũng phải cảm ơn bà chủ nhỏ của chúng ta, nếu không sao các người có thể được ăn nhiều đồ ngon như vậy?” Bà Dịch xen vào một câu, nói tốt cho bà chủ nhỏ.
“Bà Dịch nói rất đúng!”
Cả đám người đều lên tiếng phụ hoạ!
Ba cha con nhà họ Từ lái xe đến thị trấn Liễu Giang từ sáng sớm, hỏi thăm đi tới cổng Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của khách hàng bên trong thì sợ hãi không dám đi vào.
Nhưng hương thơm tỏa ra thật sự quá hấp dẫn.
Tô Viễn Thần ngồi không yên: “Cha, chúng ta vào ăn sáng trước đi.”
“Đợi đã, đừng sốt ruột, chờ mọi người về hết thì chúng ta vào sau.” Sau khi biết được cô gái này và thằng con trai út của mình sinh cùng ngày trong cùng một bệnh viện vào tối qua, trong lòng Tô Quốc Bình có một loại trực giác mơ hồ, bây giờ sắp gặp được người, trong lòng ông thấy hơi e sợ.
Nếu chuyện này là thật thì sẽ rất rắc rối.
Tô Viễn Thần lo lắng: “Chờ mọi người đi hết thì không còn gì ăn đâu.”
Sáng sớm tránh mặt người nhà, lén lút lái xe tới đây nên ai cũng đều đói bụng.
Tô Cảnh Đồng cũng đói bụng, giật dây nói: “Tô Viễn Thần nói đúng, ăn sáng trước đã, ăn xong rồi tính tiếp.”
Tô Viễn Thần cũng không phải bé ngoan, tự đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng đi đến cuối hàng.
Xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt bọn họ, vừa nhìn thấy thực đơn trên bảng đen trước cổng, anh ấy liền mở miệng gọi tất cả các món trong đó.
Tô Viễn Thần: “Tôi muốn hai phần cải ướp.”
Bà Dịch: “Mỗi người chỉ được một phần cải ướp thôi.”
“Phía sau còn cha và anh trai tôi, ba người chúng tôi có thể gọi ba phần không?”
“Vậy thì được.”
Ngáp dài, Lâm Hoài Hạ sờ sờ mèo con, vuốt ve nó: “Ngày nào cũng giục cháu dậy sớm làm việc, nhiều fan như vậy còn chưa đủ cho bà hoàn thành KPI sao?”
“Cô thì biết cái gì, năng lượng của fan hâm mộ ngoài đời khác với fan hâm mộ trên mạng.”
Lúc đầu là bắt buộc, bây giờ đã mở quán ăn, đương nhiên việc phát triển, mở rộng quán và thu hút hảo cảm của fan hâm mộ từ nông trường là quan trọng hơn.
Bị tổ tông thúc giục liên tục, cuối cùng Lâm Hoài Hạ cũng rời giường chuẩn bị bữa sáng.
Trời sắp sang thu, thực đơn buổi sáng lại thay đổi. Sáng nay có cháo đậu đỏ hạt sen, mì xào đậu đũa, bánh bao ba nhân (tỏi tây, tôm, trứng), bánh rau hẹ áp chảo, cùng cải ướp dầu ớt khiến thực khách ăn hoài không ngán.
Cửa hàng online của Quán ăn vặt nhà họ Lâm bán hai loại cải ướp dầu ớt, phiên bản nâng cấp có số lượng ít và khó mua, nhưng nếu đến quán trực tiếp, ai cũng sẽ nhận được một phần miễn phí.
Giờ đây, được ăn cải ướp dầu ớt phiên bản nâng cấp miễn phí cũng là động lực lớn để mọi người kiên trì đến quán ăn vặt nhà họ Lâm ăn sáng.
Hina
“Bà chủ nhỏ, khi nào có bún dưa chua vậy?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi cái này, có thể cung cấp bún dưa chua quanh năm không?”
“Tôi thích ăn bánh bao thịt sốt măng, khi nào mới có vậy?”
Lâm Hoài Hạ cười đáp: “Bún dưa chua còn phải đợi, dưa chua mới ngâm cách đây một thời gian vẫn chưa ngon, bánh bao thịt sốt măng thì phải đợi đến mùa măng mùa đông, măng mùa đông vừa tươi vừa giòn, làm bánh bao mới ngon.”
Nhà họ Lâm nấu ăn đều chọn nguyên liệu theo mùa, Lâm Hoài Hạ không bao giờ quên.
Trên thực tế, măng cũng có thể trồng trong linh điền, nhưng hiện tại đang trái mùa nên cô không lấy ra bán được, chỉ có thể lén lút thưởng thức một mình.
“Không đổi măng khác được sao?”
Có khách quen vội nói: “Tốt nhất là nên đợi, muốn ăn thì phải ăn loại ngon nhất.”
“Ha ha, bây giờ mọi người thật là cầu kỳ, ăn bánh bao cũng phải kén chọn như thế.”
“Vậy cũng phải cảm ơn bà chủ nhỏ của chúng ta, nếu không sao các người có thể được ăn nhiều đồ ngon như vậy?” Bà Dịch xen vào một câu, nói tốt cho bà chủ nhỏ.
“Bà Dịch nói rất đúng!”
Cả đám người đều lên tiếng phụ hoạ!
Ba cha con nhà họ Từ lái xe đến thị trấn Liễu Giang từ sáng sớm, hỏi thăm đi tới cổng Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của khách hàng bên trong thì sợ hãi không dám đi vào.
Nhưng hương thơm tỏa ra thật sự quá hấp dẫn.
Tô Viễn Thần ngồi không yên: “Cha, chúng ta vào ăn sáng trước đi.”
“Đợi đã, đừng sốt ruột, chờ mọi người về hết thì chúng ta vào sau.” Sau khi biết được cô gái này và thằng con trai út của mình sinh cùng ngày trong cùng một bệnh viện vào tối qua, trong lòng Tô Quốc Bình có một loại trực giác mơ hồ, bây giờ sắp gặp được người, trong lòng ông thấy hơi e sợ.
Nếu chuyện này là thật thì sẽ rất rắc rối.
Tô Viễn Thần lo lắng: “Chờ mọi người đi hết thì không còn gì ăn đâu.”
Sáng sớm tránh mặt người nhà, lén lút lái xe tới đây nên ai cũng đều đói bụng.
Tô Cảnh Đồng cũng đói bụng, giật dây nói: “Tô Viễn Thần nói đúng, ăn sáng trước đã, ăn xong rồi tính tiếp.”
Tô Viễn Thần cũng không phải bé ngoan, tự đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng đi đến cuối hàng.
Xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt bọn họ, vừa nhìn thấy thực đơn trên bảng đen trước cổng, anh ấy liền mở miệng gọi tất cả các món trong đó.
Tô Viễn Thần: “Tôi muốn hai phần cải ướp.”
Bà Dịch: “Mỗi người chỉ được một phần cải ướp thôi.”
“Phía sau còn cha và anh trai tôi, ba người chúng tôi có thể gọi ba phần không?”
“Vậy thì được.”