Du Vãn Mộ Thừa Ngôn - Khai Tân
Chương 5
Tôi ngây ngốc gật đầu.
Một thôn trang lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc chứ?
Là của tôi thật sao?
Lâng lâng không giống thật.
Khi tôi kể lại với Cố Thừa Ngôn, chàng mỉm cười bảo:
“Mẹ giàu có hơn những gì nàng tưởng, trong tay cũng không thiếu người tài để sử dụng.”
“Những chuyện xảy ra ở nhà họ Vương, nàng không giấu được bà ấy đâu.”
Tôi chớp mắt nhìn chàng:
“Vậy bà ấy đã sớm tìm hiểu hết rồi sao?”
Vậy còn hỏi tôi làm gì? Sợ tôi không thành thật ư?
“Không chỉ tìm hiểu rõ ràng mà có lẽ còn biết tường tận mọi chuyện nữa.”
“Còn một chuyện nữa, ta cần nói với nàng, đó là về của hồi môn của nàng…”
“Trừ sính lễ mà nhà họ Cố ta đã gửi, thực ra nhà họ Vương không hề bỏ ra một xu nào để chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Những thứ đó, bạc đều là do nhà họ Cố chi trả. Thậm chí, ta đã sai bà vú tính toán qua, chúng ta bỏ ra mười ngàn lượng, nhưng nhà họ Vương chỉ dùng năm ngàn lượng để mua đồ.”
“Cái gì?” Tôi kêu to lên.
“Sao họ có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?”
Tức giận đến mức tôi chạy loạn khắp phòng, giậm chân thình thịch, nghiến răng nghiến lợi mà mắng họ là đồ lòng dạ đen tối, ruột gan thối nát.
Thầm nguyền rủa nhà họ Vương sớm muộn gì cũng tán gia bại sản, năm ngàn lượng kia cho họ đi mua quan tài.
Nhưng nghĩ tới đó, lòng tôi đau như cắt.
Vì quá tức, bữa tối tôi ăn thêm nửa bát cơm.
Cố Thừa Ngôn bị tôi chọc cười, cũng ăn thêm nửa bát canh.
Vì không cần về nhà mẹ đẻ nên buổi sáng không ai gọi tôi dậy.
Bà vú Triệu bảo với đám a hoàn rằng tôi vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, có thể ngủ được thì cứ ngủ thêm một chút.
Khi tôi thức dậy, lần đầu tiên được ăn tổ yến.
Ngọt dịu, không hẳn ngon lắm nhưng cũng không khó ăn. Vì là lần đầu tiên được nên tôi lại thấy đặc biệt thích thú.
Buổi trưa, tôi dùng bữa cùng Cố Thừa Ngôn. Tôi ăn uống vô cùng ngon miệng, còn chàng thỉnh thoảng gắp cho tôi vài đũa.
Chàng ăn không nhiều, phần lớn là ăn canh, món ăn cũng thanh đạm.
Bà vú Triệu kể rằng, khi biết độc trên người mình vô phương cứu chữa, chàng đã im lặng suốt hơn một tháng trời, mấy tháng liền chỉ ăn chút canh, không ăn cơm cũng chẳng đụng tới thịt.
Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sau này nghĩ thông suốt rồi, chàng mới dần dần ăn lại được.
Thật là đáng thương.
Một tam gia tốt như vậy…
Tôi nhất định, nhất định sẽ trồng thật nhiều, thật nhiều dược thảo quý hiếm, từ đó tìm ra thuốc dẫn mà chàng cần.
*
Tôi có một gian thư phòng trong viện của Cố Thừa Ngôn. Bút, mực, giấy, nghiên trên bàn đều là tôi tự mình chọn cùng chàng trong kho của phủ Cố.
Đủ loại màu sắc sặc sỡ, tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, tôi rất thích.
Ngày mai chính là ngày tôi chính thức bắt đầu học vỡ lòng, tôi đi ngủ sớm hơn bất cứ ai.
Nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng cũng thiếp đi, nhưng vừa tỉnh dậy đã hỏi Tứ Nguyệt:
“Mấy giờ rồi? Trời sáng chưa?”
Tôi đương nhiên cũng dậy sớm hơn tất cả mọi người.
Sau khi thay đồ chỉnh tề, ăn sáng xong, tôi đã ngồi ngay ngắn trong thư phòng chờ.
Lúc ngồi không yên, tôi hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, cầm khăn tay lau chùi khắp nơi.
Khi Cố Thừa Ngôn thức dậy, tôi đã lau dọn thư phòng một lượt.
Ngay cả nghiên mực, bát rửa bút cũng đã rửa đi rửa lại mấy lần.
“Tam gia.”
“Chúng ta bắt đầu đi.”
Chàng đứng sau lưng tôi, nắm lấy tay tôi, viết lên tờ giấy tuyên tên của tôi:
“Du Vãn.”
“Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên.”
Chàng nói tên tôi xuất phát từ câu thơ này.
Tôi không hiểu ý nghĩa, chàng liền giải thích rằng: không được bỏ cuộc giữa chừng, dù đã về già, vẫn có thể làm nên việc lớn.
Sau đó, chàng lại nắm tay tôi, viết thêm một câu khác:
“Phụ nữ cũng có tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới.”
“Du Vãn, đây là kỳ vọng của ta đối với nàng. Ta mong nàng có thể làm được những điều này: tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới.”
“Bởi vì ta không thể đồng hành cùng nàng nhiều năm, cũng không thể bảo vệ nàng suốt đời. Sau này, khi ta không còn nữa, nàng phải dựa vào chính mình.”
“Những gì ta để lại cho nàng, cũng cần nàng có bản lĩnh mới có thể giữ được.”
Tôi ôm chặt lấy chàng, khóc òa trước ngực chàng:
“Vậy chàng nhất định phải sống thêm vài năm nữa! Ta hơi ngốc, không thể học nhanh được. Chàng phải sống lâu thêm, dạy ta thật thành thạo, chàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Chàng trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
“Được.”
Tôi cho người đóng khung câu chữ mà Cố Thừa Ngôn viết, treo trong phòng để mỗi ngày nhìn ngắm, lấy đó làm động lực.
Trí nhớ của tôi vốn rất tốt.
Học thuộc Tam Tự Kinh rất nhanh, Cố Thừa Ngôn chỉ cần giảng nghĩa một lần là tôi đã hiểu.
Chàng nói tôi có tư chất thông minh, bèn thưởng cho tôi bằng cách đưa tôi ra ngoài chơi.
“Ra ngoài chơi không?”
Mắt tôi mở to, miệng cười ngoác đến tận mang tai, niềm vui và háo hức không thể giấu nổi.
“Đi chuẩn bị đi, mang thêm vài bộ y phục để thay đổi. Chúng ta sẽ ở lại vài ngày.”
Không chỉ là ra ngoài chơi mà còn là ở lại!
Tôi chạy bay về viện, giục Tứ Nguyệt nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Còn mang theo ít bạc.
Bà vú Triệu vừa dặn dò tôi ra ngoài không được chạy lung tung, phải đi theo sát Cố Thừa Ngôn, vừa chỉ huy mọi người gói ghém đồ đạc bỏ vào rương.
Mọi người bận rộn, tôi cũng không rảnh rỗi.
Biết rằng Cố Thừa Ngôn đến thôn trang ở lại có khả năng sẽ vẽ tranh, tôi nói:
“Phải mang thêm một ít màu vẽ.”
Lần này ra ngoài có đến mấy cỗ xe ngựa, theo cùng là a hoàn, bà già, hộ vệ đông đến mấy chục người.
Tôi ngồi trong xe ngựa rộng rãi, ấm áp của Cố Thừa Ngôn, hai mắt sáng rực nhìn chàng.
“Ra khỏi thành rồi nàng có thể vén rèm nhìn ngắm.” Chàng cười nói.
“Ừm ừm.”
Ra khỏi thành, tôi vén rèm lên, cơn gió lạnh ùa vào, tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Có một mùi hương khó diễn tả.
Có lẽ là hương vị của tự do, cũng có thể là niềm vui sướng và hạnh phúc.
Tôi quay sang nhìn Cố Thừa Ngôn:
“Cảm ơn tam gia.”
Cố Thừa Ngôn mỉm cười, nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Muốn cưỡi ngựa không?”
“Ta không biết.”
“Ta sẽ dạy nàng.”
Gã sai vặt Thanh Việt của chàng dẫn đến một con bạch mã cao lớn, oai phong. Ánh mắt Thanh Việt hơi ửng đỏ khi nhìn chàng.
Tôi nghĩ, Cố Thừa Ngôn trước kia chắc hẳn là một người phong lưu, tuấn tú biết bao. Sau biến cố, e rằng chàng chưa từng cưỡi ngựa nữa, hôm nay lại vì tôi mà phá lệ.
Con ngựa đứng gần ngay xe ngựa, Cố Thừa Ngôn cao lớn, dễ dàng lên yên, nhưng có lẽ do vết thương đau nhức, lông mày chàng khẽ nhíu lại.
Chỉ một chốc, ánh mắt chàng lại trở nên dịu dàng, đưa tay về phía tôi:
“Du Vãn, lên đây.”
Chàng muốn cưỡi ngựa, muốn một lần nữa đứng dậy, tôi không thể làm mất hứng, càng không thể từ chối.
Tôi đưa tay ra, đặt vào tay chàng, được chàng kéo lên ngựa, ngồi phía trước chàng.
“Oa…” Tôi bật thốt lên kinh ngạc.
“Tam gia, tam gia, cao quá!”
Chàng cho ngựa từ từ chạy. Tôi nghe thấy chàng kìm nén tiếng rên rỉ.
“Tam gia, đau lắm sao?”
“Còn chịu được.”
Chưa chạy được bao xa, chàng đã ghìm cương để ngựa bước đi chậm rãi.
Tôi tựa vào lòng chàng, nắm lấy tay chàng: “Tam gia, chàng nhất định sẽ khỏe lại.”
Nhất định sẽ khỏe lại mà.
“Ừ, nhất định sẽ khỏe lại.”
Cố Thừa Ngôn nói, cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu ngước lên nhìn chàng, cười như một kẻ ngốc.
Chàng sững sờ nhìn tôi giây lát rồimới cất lời:
“Thanh Việt, chuẩn bị bút mực, tam gia ta muốn vẽ tranh.”
“Vâng.”
Chỉ đơn giản là mực đen, trên tờ giấy tuyên trắng muốt, một con ngựa, một chàng tai cao lớn ôm lấy một cô gái nhỏ nhắn, cô gái ngẩng đầu, chàng trai khẽ cúi xuống.
Trong ánh mắt cả hai đều ngập tràn ý cười, là nụ cười như nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy tương lai, thuần khiết mà trong trẻo.
“Tam gia, đây là chàng và ta sao?”
“Phải.”
“Tam gia vẽ đẹp quá!”
Sau này tôi mới nghe từ miệng Thanh Việt rằng, từ sau biến cố, Cố Thừa Ngôn chưa từng cưỡi ngựa, cầm bút chứ đừng nói đến việc đọc sách hay vẽ tranh.
Ý chí chàng sa sút, lòng chẳng còn vướng bận điều gì.
Là tôi nhiệt liệt giống như ngọn lửa, từng chút một sưởi ấm trái tim đã chết lặng của chàng.
*
Chúng tôi đến thôn trang mà phu nhân Cố tặng tôi. Tuy ngoài trời lạnh nhưng chưa có tuyết, may mắn là gần đây không mưa, đường đất tuy gập ghềnh nhưng ít nhất bánh xe ngựa không bị lún sâu vào bùn lầy.
Dù có xóc nảy, tôi vẫn vui vẻ vô cùng.
Cố Thừa Ngôn không thể thường xuyên cưỡi ngựa cùng tôi, nhưng tôi có thể nhờ Thanh Việt dắt ngựa, tôi ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn những ngôi làng, cây cối, dòng sông lướt qua chầm chậm.
Tôi vui đến mức toàn thân như rung lên.
Tôi nhất định phải dũng cảm hơn, học cưỡi ngựa, không sợ ngã, không sợ gãy chân, cũng không sợ bị vó ngựa giẫm trúng.
Cảm giác được cưỡi ngựa, được phi ngựa băng đồng, nhất định là tuyệt vời lắm.
Chúng tôi đi rất chậm, thi thoảng ghé qua nhà nông dân xin tá túc.
Người dân quê chất phác, đồ ăn không tinh tế nhưng tôi lại cảm thấy rất ngon.
Cố Thừa Ngôn không ăn nhiều, chàng vẫn thích ăn canh. Canh gà ninh nhỏ lửa, thả vào ít sợi mì, thêm một nắm rau xanh, làm bữa khuya quả là ngon lành.
Tôi có thể ăn một bát lớn, chàng chỉ ăn một nửa bát nhỏ.
Chàng nói trước kia rất khắt khe với bản thân, qua giờ nào đó sẽ không uống lấy một giọt nước, bữa khuya càng không đụng đến.
Bây giờ thì…
Nhìn tôi ăn ngon lành, chàng cũng không nhịn được mà muốn nếm thử.
Sống thoải mái như tôi cũng có cái thú vị riêng.
Ở nhà nông dân tá túc, chăn đệm được thay bằng loại tôi thích, mềm mại, thơm ngát, khiến tôi ngủ một giấc đặc biệt ngon lành.
Hôm sau tinh thần phấn chấn ngồi trong xe ngựa, ngồi trước mặt Cố Thừa Ngôn, đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.
Tôi đã thuộc lòng từ lâu, nhưng chàng vẫn bắt tôi đọc đi đọc lại.
“Đọc sách trăm lần, nghĩa tự sáng tỏ.”
Đạo lý của chàng một mớ, nghe rất có lý.
Vậy thì cứ đọc đi.
Chúng tôi đi rất chậm, đi qua các thành trấn thì sẽ dừng lại, ở lại các nhà trọ trong trấn.
Cố Thừa Ngôn thấy tôi cứ chăm chú nhìn ra ngoài quán trọ thì hỏi:
"Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
"Thu xếp xong đã rồi ta đưa nàng đi dạo."
"Cảm ơn tam gia."
Phòng của tôi và Cố Thừa Ngôn ở ngay bên cạnh nhau. Tôi định chỉ rửa mặt qua loa, nhưng Tứ Nguyệt nhẹ nhàng khuyên tôi rằng, nếu Cố Thừa Ngôn luôn giữ bản thân sạch sẽ ngăn nắp, còn tôi lại lôi thôi lếch thếch thì lâu dần chắc chắn sẽ khiến chàng ghét bỏ.
"..."
Tôi cảm thấy lời Tứ Nguyệt nói rất có lý.
Mặc dù tôi thấy bản thân không đến nỗi bẩn thỉu, nhưng ai mà không thích một cô gái sạch sẽ, ngăn nắp, thơm tho cơ chứ.
Trấn nhỏ không lớn, cửa hàng chỉ có mấy gian, đi loanh quanh một chút là đã đến cuối phố, nhưng ở đầu ngõ có một bà lão đang bán bánh nướng và hoành thánh.
Mùi thơm ngào ngạt.
"Tam gia." Tôi nuốt nước miếng, kéo kéo tay áo chàng.
Cố Thừa Ngôn ra hiệu cho Thanh Việt đẩy xe lăn chàng lại gần.
Chúng tôi gọi mười cái bánh nướng, mấy bát hoành thánh.
Cố Thừa Ngôn chỉ ăn một miếng bánh nướng, hai cái hoành thánh, vài ngụm canh, hiếm khi khen một câu ngon.
Còn tôi thì khác, tôi ăn hai cái bánh nướng, một bát hoành thánh, nếu không sợ bị đầy bụng, tôi còn muốn ăn thêm nữa.
"Bà ơi, mỗi ngày bà đều bán ở đây sao?"
"Phải, nhà bà ngay đầu ngõ, chỉ cần không có gió lớn hay mưa, bà đều ra đây bán, đã bán mấy chục năm rồi." Bà lão nói xong thì cười thật hiền hậu.
Trong lúc trò chuyện, lại có một ông lão mang theo mớ hành đã cắt sẵn đến rồi cười thu dọn bát đũa và đi rửa.
Rõ ràng là một đôi vợ chồng già.
"Bà ơi, gần đây có nhiều người đến trấn bán thuốc không?"
"Ngày mai là ngày họp chợ, những người hái thuốc ở các thôn xung quanh sẽ đến bán, các tiệm thuốc ở huyện thành cũng đến thu mua thuốc, rất náo nhiệt. Nếu cô gái nhỏ không vội thì có thể ở lại tham gia náo nhiệt một chút."
Tôi nhìn Cố Thừa Ngôn.
Chàng nói:
"Vậy thì chúng ta ở lại thêm một ngày, ngày mốt hãy đi."
Đây là lần đầu tôi đi chợ nên rất mong đợi.
Mặc dù đã ăn bánh nướng và hoành thánh, không còn đói nhưng chủ quán quá khéo kinh doanh, nói là trong quán trọ có một người làm món thịt nướng rất ngon.
Hỏi chúng tôi có muốn thử không?
"Tam gia..."
"Vậy thì thử đi."
Cố Thừa Ngôn không ăn một miếng nào, còn tôi, Tứ Nguyệt, Thanh Việt và những người khác ăn đến no căng.
Chúng tôi phải vịn vào nhau mà đi, thực sự là quá ngon.
Tôi và Cố Thừa Ngôn hẹn tối mai sẽ nướng thêm một lần nữa, khi chúng tôi trở lại cũng sẽ ăn thêm một lần.
Hy vọng khi chúng tôi quay lại, chàng cũng có thể ăn vài miếng.
Cố Thừa Ngôn nhìn chúng tôi ăn đến no nê, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói: "Lần sau không được ăn như vậy nữa, ăn quá no sẽ không tốt cho dạ dày."
"Vâng."
Tôi gật đầu liên tục.
Tôi chỉ là lần đầu ăn món thịt nướng ngon như vậy nên thật sự không thể kiềm chế nổi.
Tham ăn, lại thêm vui vẻ, tôi vô thức ăn quá nhiều.
Để tránh đầy bụng, tôi và Tứ Nguyệt phải đứng trong phòng cả buổi, đến mức ngủ gà ngủ gật.
Khi nằm xuống, tôi nói với Tứ Nguyệt: "Sau này thật sự không nên ăn uống thả cửa như vậy nữa."
Sáng hôm sau, chủ quán chuẩn bị cháo gà, vừa tươi ngon lại mềm, ăn kèm với dưa muối tự làm của họ, phải gọi là mỹ vị.
Tôi ăn một bát, đang định lấy bát thứ hai thì Cố Thừa Ngôn nhìn tôi một cách hờ hững.
"Vậy thì lấy thêm nửa bát nữa đi."
Cố Thừa Ngôn nhàn nhạt nói:
"Hôm nay đi chợ, nhất định sẽ có đủ loại món ăn vặt, nàng thật sự vẫn muốn ăn cháo à?”
Ôi đúng rồi.
Tôi sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.
Một thôn trang lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc chứ?
Là của tôi thật sao?
Lâng lâng không giống thật.
Khi tôi kể lại với Cố Thừa Ngôn, chàng mỉm cười bảo:
“Mẹ giàu có hơn những gì nàng tưởng, trong tay cũng không thiếu người tài để sử dụng.”
“Những chuyện xảy ra ở nhà họ Vương, nàng không giấu được bà ấy đâu.”
Tôi chớp mắt nhìn chàng:
“Vậy bà ấy đã sớm tìm hiểu hết rồi sao?”
Vậy còn hỏi tôi làm gì? Sợ tôi không thành thật ư?
“Không chỉ tìm hiểu rõ ràng mà có lẽ còn biết tường tận mọi chuyện nữa.”
“Còn một chuyện nữa, ta cần nói với nàng, đó là về của hồi môn của nàng…”
“Trừ sính lễ mà nhà họ Cố ta đã gửi, thực ra nhà họ Vương không hề bỏ ra một xu nào để chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Những thứ đó, bạc đều là do nhà họ Cố chi trả. Thậm chí, ta đã sai bà vú tính toán qua, chúng ta bỏ ra mười ngàn lượng, nhưng nhà họ Vương chỉ dùng năm ngàn lượng để mua đồ.”
“Cái gì?” Tôi kêu to lên.
“Sao họ có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ?”
Tức giận đến mức tôi chạy loạn khắp phòng, giậm chân thình thịch, nghiến răng nghiến lợi mà mắng họ là đồ lòng dạ đen tối, ruột gan thối nát.
Thầm nguyền rủa nhà họ Vương sớm muộn gì cũng tán gia bại sản, năm ngàn lượng kia cho họ đi mua quan tài.
Nhưng nghĩ tới đó, lòng tôi đau như cắt.
Vì quá tức, bữa tối tôi ăn thêm nửa bát cơm.
Cố Thừa Ngôn bị tôi chọc cười, cũng ăn thêm nửa bát canh.
Vì không cần về nhà mẹ đẻ nên buổi sáng không ai gọi tôi dậy.
Bà vú Triệu bảo với đám a hoàn rằng tôi vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, có thể ngủ được thì cứ ngủ thêm một chút.
Khi tôi thức dậy, lần đầu tiên được ăn tổ yến.
Ngọt dịu, không hẳn ngon lắm nhưng cũng không khó ăn. Vì là lần đầu tiên được nên tôi lại thấy đặc biệt thích thú.
Buổi trưa, tôi dùng bữa cùng Cố Thừa Ngôn. Tôi ăn uống vô cùng ngon miệng, còn chàng thỉnh thoảng gắp cho tôi vài đũa.
Chàng ăn không nhiều, phần lớn là ăn canh, món ăn cũng thanh đạm.
Bà vú Triệu kể rằng, khi biết độc trên người mình vô phương cứu chữa, chàng đã im lặng suốt hơn một tháng trời, mấy tháng liền chỉ ăn chút canh, không ăn cơm cũng chẳng đụng tới thịt.
Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sau này nghĩ thông suốt rồi, chàng mới dần dần ăn lại được.
Thật là đáng thương.
Một tam gia tốt như vậy…
Tôi nhất định, nhất định sẽ trồng thật nhiều, thật nhiều dược thảo quý hiếm, từ đó tìm ra thuốc dẫn mà chàng cần.
*
Tôi có một gian thư phòng trong viện của Cố Thừa Ngôn. Bút, mực, giấy, nghiên trên bàn đều là tôi tự mình chọn cùng chàng trong kho của phủ Cố.
Đủ loại màu sắc sặc sỡ, tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, tôi rất thích.
Ngày mai chính là ngày tôi chính thức bắt đầu học vỡ lòng, tôi đi ngủ sớm hơn bất cứ ai.
Nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng cũng thiếp đi, nhưng vừa tỉnh dậy đã hỏi Tứ Nguyệt:
“Mấy giờ rồi? Trời sáng chưa?”
Tôi đương nhiên cũng dậy sớm hơn tất cả mọi người.
Sau khi thay đồ chỉnh tề, ăn sáng xong, tôi đã ngồi ngay ngắn trong thư phòng chờ.
Lúc ngồi không yên, tôi hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, cầm khăn tay lau chùi khắp nơi.
Khi Cố Thừa Ngôn thức dậy, tôi đã lau dọn thư phòng một lượt.
Ngay cả nghiên mực, bát rửa bút cũng đã rửa đi rửa lại mấy lần.
“Tam gia.”
“Chúng ta bắt đầu đi.”
Chàng đứng sau lưng tôi, nắm lấy tay tôi, viết lên tờ giấy tuyên tên của tôi:
“Du Vãn.”
“Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên.”
Chàng nói tên tôi xuất phát từ câu thơ này.
Tôi không hiểu ý nghĩa, chàng liền giải thích rằng: không được bỏ cuộc giữa chừng, dù đã về già, vẫn có thể làm nên việc lớn.
Sau đó, chàng lại nắm tay tôi, viết thêm một câu khác:
“Phụ nữ cũng có tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới.”
“Du Vãn, đây là kỳ vọng của ta đối với nàng. Ta mong nàng có thể làm được những điều này: tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới.”
“Bởi vì ta không thể đồng hành cùng nàng nhiều năm, cũng không thể bảo vệ nàng suốt đời. Sau này, khi ta không còn nữa, nàng phải dựa vào chính mình.”
“Những gì ta để lại cho nàng, cũng cần nàng có bản lĩnh mới có thể giữ được.”
Tôi ôm chặt lấy chàng, khóc òa trước ngực chàng:
“Vậy chàng nhất định phải sống thêm vài năm nữa! Ta hơi ngốc, không thể học nhanh được. Chàng phải sống lâu thêm, dạy ta thật thành thạo, chàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Chàng trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
“Được.”
Tôi cho người đóng khung câu chữ mà Cố Thừa Ngôn viết, treo trong phòng để mỗi ngày nhìn ngắm, lấy đó làm động lực.
Trí nhớ của tôi vốn rất tốt.
Học thuộc Tam Tự Kinh rất nhanh, Cố Thừa Ngôn chỉ cần giảng nghĩa một lần là tôi đã hiểu.
Chàng nói tôi có tư chất thông minh, bèn thưởng cho tôi bằng cách đưa tôi ra ngoài chơi.
“Ra ngoài chơi không?”
Mắt tôi mở to, miệng cười ngoác đến tận mang tai, niềm vui và háo hức không thể giấu nổi.
“Đi chuẩn bị đi, mang thêm vài bộ y phục để thay đổi. Chúng ta sẽ ở lại vài ngày.”
Không chỉ là ra ngoài chơi mà còn là ở lại!
Tôi chạy bay về viện, giục Tứ Nguyệt nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Còn mang theo ít bạc.
Bà vú Triệu vừa dặn dò tôi ra ngoài không được chạy lung tung, phải đi theo sát Cố Thừa Ngôn, vừa chỉ huy mọi người gói ghém đồ đạc bỏ vào rương.
Mọi người bận rộn, tôi cũng không rảnh rỗi.
Biết rằng Cố Thừa Ngôn đến thôn trang ở lại có khả năng sẽ vẽ tranh, tôi nói:
“Phải mang thêm một ít màu vẽ.”
Lần này ra ngoài có đến mấy cỗ xe ngựa, theo cùng là a hoàn, bà già, hộ vệ đông đến mấy chục người.
Tôi ngồi trong xe ngựa rộng rãi, ấm áp của Cố Thừa Ngôn, hai mắt sáng rực nhìn chàng.
“Ra khỏi thành rồi nàng có thể vén rèm nhìn ngắm.” Chàng cười nói.
“Ừm ừm.”
Ra khỏi thành, tôi vén rèm lên, cơn gió lạnh ùa vào, tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Có một mùi hương khó diễn tả.
Có lẽ là hương vị của tự do, cũng có thể là niềm vui sướng và hạnh phúc.
Tôi quay sang nhìn Cố Thừa Ngôn:
“Cảm ơn tam gia.”
Cố Thừa Ngôn mỉm cười, nhấp một ngụm trà, hỏi:
“Muốn cưỡi ngựa không?”
“Ta không biết.”
“Ta sẽ dạy nàng.”
Gã sai vặt Thanh Việt của chàng dẫn đến một con bạch mã cao lớn, oai phong. Ánh mắt Thanh Việt hơi ửng đỏ khi nhìn chàng.
Tôi nghĩ, Cố Thừa Ngôn trước kia chắc hẳn là một người phong lưu, tuấn tú biết bao. Sau biến cố, e rằng chàng chưa từng cưỡi ngựa nữa, hôm nay lại vì tôi mà phá lệ.
Con ngựa đứng gần ngay xe ngựa, Cố Thừa Ngôn cao lớn, dễ dàng lên yên, nhưng có lẽ do vết thương đau nhức, lông mày chàng khẽ nhíu lại.
Chỉ một chốc, ánh mắt chàng lại trở nên dịu dàng, đưa tay về phía tôi:
“Du Vãn, lên đây.”
Chàng muốn cưỡi ngựa, muốn một lần nữa đứng dậy, tôi không thể làm mất hứng, càng không thể từ chối.
Tôi đưa tay ra, đặt vào tay chàng, được chàng kéo lên ngựa, ngồi phía trước chàng.
“Oa…” Tôi bật thốt lên kinh ngạc.
“Tam gia, tam gia, cao quá!”
Chàng cho ngựa từ từ chạy. Tôi nghe thấy chàng kìm nén tiếng rên rỉ.
“Tam gia, đau lắm sao?”
“Còn chịu được.”
Chưa chạy được bao xa, chàng đã ghìm cương để ngựa bước đi chậm rãi.
Tôi tựa vào lòng chàng, nắm lấy tay chàng: “Tam gia, chàng nhất định sẽ khỏe lại.”
Nhất định sẽ khỏe lại mà.
“Ừ, nhất định sẽ khỏe lại.”
Cố Thừa Ngôn nói, cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu ngước lên nhìn chàng, cười như một kẻ ngốc.
Chàng sững sờ nhìn tôi giây lát rồimới cất lời:
“Thanh Việt, chuẩn bị bút mực, tam gia ta muốn vẽ tranh.”
“Vâng.”
Chỉ đơn giản là mực đen, trên tờ giấy tuyên trắng muốt, một con ngựa, một chàng tai cao lớn ôm lấy một cô gái nhỏ nhắn, cô gái ngẩng đầu, chàng trai khẽ cúi xuống.
Trong ánh mắt cả hai đều ngập tràn ý cười, là nụ cười như nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy tương lai, thuần khiết mà trong trẻo.
“Tam gia, đây là chàng và ta sao?”
“Phải.”
“Tam gia vẽ đẹp quá!”
Sau này tôi mới nghe từ miệng Thanh Việt rằng, từ sau biến cố, Cố Thừa Ngôn chưa từng cưỡi ngựa, cầm bút chứ đừng nói đến việc đọc sách hay vẽ tranh.
Ý chí chàng sa sút, lòng chẳng còn vướng bận điều gì.
Là tôi nhiệt liệt giống như ngọn lửa, từng chút một sưởi ấm trái tim đã chết lặng của chàng.
*
Chúng tôi đến thôn trang mà phu nhân Cố tặng tôi. Tuy ngoài trời lạnh nhưng chưa có tuyết, may mắn là gần đây không mưa, đường đất tuy gập ghềnh nhưng ít nhất bánh xe ngựa không bị lún sâu vào bùn lầy.
Dù có xóc nảy, tôi vẫn vui vẻ vô cùng.
Cố Thừa Ngôn không thể thường xuyên cưỡi ngựa cùng tôi, nhưng tôi có thể nhờ Thanh Việt dắt ngựa, tôi ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn những ngôi làng, cây cối, dòng sông lướt qua chầm chậm.
Tôi vui đến mức toàn thân như rung lên.
Tôi nhất định phải dũng cảm hơn, học cưỡi ngựa, không sợ ngã, không sợ gãy chân, cũng không sợ bị vó ngựa giẫm trúng.
Cảm giác được cưỡi ngựa, được phi ngựa băng đồng, nhất định là tuyệt vời lắm.
Chúng tôi đi rất chậm, thi thoảng ghé qua nhà nông dân xin tá túc.
Người dân quê chất phác, đồ ăn không tinh tế nhưng tôi lại cảm thấy rất ngon.
Cố Thừa Ngôn không ăn nhiều, chàng vẫn thích ăn canh. Canh gà ninh nhỏ lửa, thả vào ít sợi mì, thêm một nắm rau xanh, làm bữa khuya quả là ngon lành.
Tôi có thể ăn một bát lớn, chàng chỉ ăn một nửa bát nhỏ.
Chàng nói trước kia rất khắt khe với bản thân, qua giờ nào đó sẽ không uống lấy một giọt nước, bữa khuya càng không đụng đến.
Bây giờ thì…
Nhìn tôi ăn ngon lành, chàng cũng không nhịn được mà muốn nếm thử.
Sống thoải mái như tôi cũng có cái thú vị riêng.
Ở nhà nông dân tá túc, chăn đệm được thay bằng loại tôi thích, mềm mại, thơm ngát, khiến tôi ngủ một giấc đặc biệt ngon lành.
Hôm sau tinh thần phấn chấn ngồi trong xe ngựa, ngồi trước mặt Cố Thừa Ngôn, đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.
Tôi đã thuộc lòng từ lâu, nhưng chàng vẫn bắt tôi đọc đi đọc lại.
“Đọc sách trăm lần, nghĩa tự sáng tỏ.”
Đạo lý của chàng một mớ, nghe rất có lý.
Vậy thì cứ đọc đi.
Chúng tôi đi rất chậm, đi qua các thành trấn thì sẽ dừng lại, ở lại các nhà trọ trong trấn.
Cố Thừa Ngôn thấy tôi cứ chăm chú nhìn ra ngoài quán trọ thì hỏi:
"Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
"Thu xếp xong đã rồi ta đưa nàng đi dạo."
"Cảm ơn tam gia."
Phòng của tôi và Cố Thừa Ngôn ở ngay bên cạnh nhau. Tôi định chỉ rửa mặt qua loa, nhưng Tứ Nguyệt nhẹ nhàng khuyên tôi rằng, nếu Cố Thừa Ngôn luôn giữ bản thân sạch sẽ ngăn nắp, còn tôi lại lôi thôi lếch thếch thì lâu dần chắc chắn sẽ khiến chàng ghét bỏ.
"..."
Tôi cảm thấy lời Tứ Nguyệt nói rất có lý.
Mặc dù tôi thấy bản thân không đến nỗi bẩn thỉu, nhưng ai mà không thích một cô gái sạch sẽ, ngăn nắp, thơm tho cơ chứ.
Trấn nhỏ không lớn, cửa hàng chỉ có mấy gian, đi loanh quanh một chút là đã đến cuối phố, nhưng ở đầu ngõ có một bà lão đang bán bánh nướng và hoành thánh.
Mùi thơm ngào ngạt.
"Tam gia." Tôi nuốt nước miếng, kéo kéo tay áo chàng.
Cố Thừa Ngôn ra hiệu cho Thanh Việt đẩy xe lăn chàng lại gần.
Chúng tôi gọi mười cái bánh nướng, mấy bát hoành thánh.
Cố Thừa Ngôn chỉ ăn một miếng bánh nướng, hai cái hoành thánh, vài ngụm canh, hiếm khi khen một câu ngon.
Còn tôi thì khác, tôi ăn hai cái bánh nướng, một bát hoành thánh, nếu không sợ bị đầy bụng, tôi còn muốn ăn thêm nữa.
"Bà ơi, mỗi ngày bà đều bán ở đây sao?"
"Phải, nhà bà ngay đầu ngõ, chỉ cần không có gió lớn hay mưa, bà đều ra đây bán, đã bán mấy chục năm rồi." Bà lão nói xong thì cười thật hiền hậu.
Trong lúc trò chuyện, lại có một ông lão mang theo mớ hành đã cắt sẵn đến rồi cười thu dọn bát đũa và đi rửa.
Rõ ràng là một đôi vợ chồng già.
"Bà ơi, gần đây có nhiều người đến trấn bán thuốc không?"
"Ngày mai là ngày họp chợ, những người hái thuốc ở các thôn xung quanh sẽ đến bán, các tiệm thuốc ở huyện thành cũng đến thu mua thuốc, rất náo nhiệt. Nếu cô gái nhỏ không vội thì có thể ở lại tham gia náo nhiệt một chút."
Tôi nhìn Cố Thừa Ngôn.
Chàng nói:
"Vậy thì chúng ta ở lại thêm một ngày, ngày mốt hãy đi."
Đây là lần đầu tôi đi chợ nên rất mong đợi.
Mặc dù đã ăn bánh nướng và hoành thánh, không còn đói nhưng chủ quán quá khéo kinh doanh, nói là trong quán trọ có một người làm món thịt nướng rất ngon.
Hỏi chúng tôi có muốn thử không?
"Tam gia..."
"Vậy thì thử đi."
Cố Thừa Ngôn không ăn một miếng nào, còn tôi, Tứ Nguyệt, Thanh Việt và những người khác ăn đến no căng.
Chúng tôi phải vịn vào nhau mà đi, thực sự là quá ngon.
Tôi và Cố Thừa Ngôn hẹn tối mai sẽ nướng thêm một lần nữa, khi chúng tôi trở lại cũng sẽ ăn thêm một lần.
Hy vọng khi chúng tôi quay lại, chàng cũng có thể ăn vài miếng.
Cố Thừa Ngôn nhìn chúng tôi ăn đến no nê, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói: "Lần sau không được ăn như vậy nữa, ăn quá no sẽ không tốt cho dạ dày."
"Vâng."
Tôi gật đầu liên tục.
Tôi chỉ là lần đầu ăn món thịt nướng ngon như vậy nên thật sự không thể kiềm chế nổi.
Tham ăn, lại thêm vui vẻ, tôi vô thức ăn quá nhiều.
Để tránh đầy bụng, tôi và Tứ Nguyệt phải đứng trong phòng cả buổi, đến mức ngủ gà ngủ gật.
Khi nằm xuống, tôi nói với Tứ Nguyệt: "Sau này thật sự không nên ăn uống thả cửa như vậy nữa."
Sáng hôm sau, chủ quán chuẩn bị cháo gà, vừa tươi ngon lại mềm, ăn kèm với dưa muối tự làm của họ, phải gọi là mỹ vị.
Tôi ăn một bát, đang định lấy bát thứ hai thì Cố Thừa Ngôn nhìn tôi một cách hờ hững.
"Vậy thì lấy thêm nửa bát nữa đi."
Cố Thừa Ngôn nhàn nhạt nói:
"Hôm nay đi chợ, nhất định sẽ có đủ loại món ăn vặt, nàng thật sự vẫn muốn ăn cháo à?”
Ôi đúng rồi.
Tôi sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.