Độc Tôn Tam Giới
Chương 2231: Đường cùng, tận thế (1)
̀ng cùng, tận thế. (1)
- Yến gia ở Xích Đỉnh trung vực này đáng lẽ nên sớm hạ đài. Nếu như không phải là bọn chúng thì làm gì có cục diện như ngày hôm nay?
- Đúng vậy, bọn chúng can tâm làm tay sai cho Bất Diệt Thiên Đô, lại lôi kéo chúng ta làm đệm lưng cho bọn chúng. Dựa vào cái gì? Mọi người cùng nhau xông lên.
- Lên...
Đám người mãnh liệt như thủy triều phóng về phía hậu cung.
Những thị vệ kia vừa sợ vừa quát lên:
- Hộ giá, hộ giá.
Thị vệ đại nội vừa mới sinh ra đã bị tẩy não, trong đầu bọn họ chỉ có hoàng đế, vì hoàng đế mà sinh, chết vì hoàng đế.
Những thị vệ đại nội này đều là tinh ah võ dạo. Tuy rằng nhân số không nhiều, thế nhưng mỗi một người đều cực kỳ lợi hại.
Nghe nói trong nội bộ hoàng cung xuất hiện bạo động, Ngự lâm quân bên ngoài cũng bất chấp phòng ngự bên ngoài, nhao nhao tụ tập tiến vào trấn áp nội loạn.
Trong lúc nhất thời cả hoàng cung gà bay chó chạy, gào khóc thảm thiết.
Bên Giang Trần còn chưa giết tới, bên trong hoàng cung đã thành cảnh máu chảy thành sông.
Xích Đỉnh hoàng đế bị văn võ bá quan đuổi giết cũng quê quá hóa khùng, điên cuồng quát:
- Giết, giết hết đám loạn thần tặc tử này.
- Một người cũng không giữ lại, giết chết toàn bộ những quốc tặc này. Đám phân thối này, vào thời khắc mấu chốt không thể phân ưu thay trẫm, lại còn dám kích động phản loạn sao?
Xích Đỉnh hoàng đế tức giận đang không có chỗ phát tiết, hắn đánh không lại Giang Trần bên ngoài còn không thu thập được những loạn thần tặc tử bên trong này hay sao?
Hoàng đế giận dữ, máu chảy thành sông.
- Bệ hạ, trấn áp một chút là được rồi. Giết sách về sau đế quốc dựa vào ai đây?
Một gã Phó thống lĩnh thị vệ tiến lên thấp giọng khuyên nhủ.
Phanh.
Xích Đỉnh hoàng đế trực tiếp đánh một quyền, đánh bay Phó thống lĩnh thị vệ kia.
- Tên súc sinh nhà ngươi cũng dám khuyên nhủ trẫm? Ngươi tính là thư gì? Trẫm cần ngươi tới dạy sao? Đế quốc? Nào còn đế quốc gì nữa? Trận pháp vừa vỡ, tất cả đều chết.
- Chết trong tay những người bên ngoài còn không bằng trẫm tới siêu độ bọn chúng. Ha ha ha. Bọn chúng ăn, bọn chúng uống đều là thứ của trẫm. Trẫm muốn bọn họ sống, bọn chúng sống, trẫm muốn chết thì toàn bộ bọn chúng phải chết.
Xích Đỉnh hoàng đế điên cuồng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu đen.
Tay mang theo trường kiếm, gặp người nào chém người đó. Tu vi võ đạo của Xích Đỉnh hoàng đế kinh người, trong Xích Đỉnh đế quốc trừ lão tổ Yến gia ra, thực lực võ đạo cơ hồ không ai có thể địch lại hắn.
Hắn ra tay giết người, những văn võ bá quan kia lại có mấy người có thể là đối thủ của hắn.
Ngay trong lúc bên trong giết tới náo nhiệt, trận pháp bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh.
Ầm ầm.
Sau đó dường như cả hoàng cung đều run rẩy, mặt đất rung chuển.
Toàn thân Xích Đỉnh hoàng đế co rút, đồng tử co rút lại, gắt gao nhìn về phía bên n goài, trong đầu hiện lên một suy nghĩ duy nhất:
- Trận pháp bị phá rồi sao?
Đồng thời dường như Xích Đỉnh hoàng đế nghĩ tới thứ gì đó mà điên cuồng phóng về phía hậu cung.
Hậu cung là nơi gia quyến Hoàng thất ở lại, hoàng tử trưởng thành sẽ phải rời hậu cung. Kiến tạo vương phủ bên ngoài, nữ quyến và trẻ con đều ở hậu viện hoàng cung.
Đương nhiên, Xích Đỉnh hoàng đế có một bó lớn tuổi tác, tự nhiên không có con còn nhỏ.
XÍch Đỉnh hoàng đế nhảy vào hậu cung, lập tức nhìn thấy một đám phi tử, vẻ mặt cả đám kinh hoàng tụ tập lại một chỗ, nhìn thấy Xích Đỉnh hoàng đế xuất hiện, những phi tử này kinh hoảng chạy qua, kêu lớn:
- Bệ hạ, bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?
Trong mắt Xích Đỉnh hoàng đế đột nhiên hiện lên vẻ điên cuồng rồi huy vũ thanh kiếm trong tay.
Kiếm quang lóe lên, mấy phi tử chạy đầu tiên đã bị hắn chém thành hai đoạn, máu chảy đầm đìa. Thân thể bị chém thành hai đoạn, trong lúc nhất thời còn chưa hết, hai tay tuyệt vọng chống lên mặt đất, muốn đứng lên, thế nhưng lại phát hiện ra phần eo phía dưới đã sớm thoát ly khỏi thân thể của mình.
Trong ánh mắt đám phi tử này hiện lên vẻ khó hiểu và tuyệt vọng.
- Các ngươi đừng vội trách trẫm. Đợi tới khi những ác tặc kia giết tới, mỗi một người các ngươi đều chết. Các ngươi là nữ nhân của trẫm, thà rằng chết trong tay trẫm cũng không thể để cho những tặc tử kia làm dơ bẩn.
Xích Đỉnh hoàng đế nói xong, lại tiếp tục vung kiếm.
Hậu cung của hắn có vô số phi tử, lúc này mới giết được mấy người. Những phi tử phía sau nhìn thấy Xích Đỉnh hoàng đế đằng đằng sát khí xông về phía các nàng, cả đám đều thét lên chạy trốn.
Đây đâu còn là bệ hạ mà các nàng xưa nay ngày nhớ đêm mong? Đây rõ ràng là một tên sát nhân từ trong địa ngục chạy tới a.
- Bệ hạ hóa ma rồi, mọi người chạy mau.
- Bệ hạ, một đêm vợ chồng trăm ngày ái ân, bỏ qua cho thiếp thân đi.
- Bệ hạ, đừng giết ta.
Xích Đỉnh hoàng đế có thực lực gì? Muốn giết một phi tử tay không tấc sắt còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Mấy lần xông lên, đã đem trọn hàng trăm phi tử trong hậu cung giết chết sạch sẽ.
Xích Đỉnh hoàng đế nhìn thấy chân tay cụt đầy đất trước mặt mình, máu chảy thành sông, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, miệng thì thào nói:
- Đúng, còn có huyết mạch Yến gia ta. Phải chết, cũng phải do trẫm đến phán quyết bọn chúng, quyết không thể chết trong tay những tặc nhân kia.
Xích Đỉnh hoàng đế lúc này triệt để điên rồi.
Hắn đang muốn đi ra ngoài thì trước mặt đột nhiên có một đạo quang mang hiện lên, sau đó có một thanh âm kêu lớn:
- Thiếu chủ, ta phát hiện Xích Đỉnh hoàng đế. Lão tiểu tử này điên rồi, hắn đã giết chết toàn bộ nữ nhân của hắn
Thanh âm này vang lên, rất nhanh đã có vô số người vọt về phía bên này.
Sua đó ba đại tông chủ kia cũng nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.
Xích Đỉnh hoàng đế cũng là kẻ lưu manh, thấy nơi này đã bị vây qunah cho nên dứt khoát không đi. Hắn chỉ cười quái dị một tiếng rồi đặt mông ngồi lên một chiếc ghế.
- Giang Trần đâu? Bảo hắn tới gặp trẫm.
Xích Đỉnh hoàng đế lúc này là lợn chết không sợ nước sôi.
- Chậc chậc, tên ngu ngốc này còn tự cho mình là hoàng đế lão tử sao?
Tiêu Phong dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Xích Đỉnh hoàng đế.
- Chớ nói nhảm với hắn, trước tiên phế hắn, giao cho Thiếu chủ xử trí, tặc nhân này không giết được, phải để cho Thiếu chủ giải quyết.
Tiêu Vân lên tiếng.
Lúc này Giang Trần và Vô Song đại đế cùng đi tới, đi tới hiện trường.
Đi theo phía sau còn có nhóm nhân mã của Đan Kiền Cung.
Xích Đỉnh hoàng đế giờ phút này đã là người cô độc, đĩnh đạc ngồi trên ghế. Sắp chết tới nơi, hắn biết rõ mình hẳn phải chết cho nên dứt khoát ra vẻ tiêu sái, rất lưu manh.
Hắn nhìn Giang Trần:
- Ngươi chính là Giang Trần tiểu tặc kia?
Hai mắt Đan Trì cung chủ như phún lửa, nói:
- Họ Yến kia, ngươi tán tận lương tâm, hai lần xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ta, sinh linh đồ thán, hôm nay tội ác chồng chất mà ngươi còn dám mạnh miệng?
- Ha ha ha, ngươi thì tính là thứ gì chứ?
- Yến gia ở Xích Đỉnh trung vực này đáng lẽ nên sớm hạ đài. Nếu như không phải là bọn chúng thì làm gì có cục diện như ngày hôm nay?
- Đúng vậy, bọn chúng can tâm làm tay sai cho Bất Diệt Thiên Đô, lại lôi kéo chúng ta làm đệm lưng cho bọn chúng. Dựa vào cái gì? Mọi người cùng nhau xông lên.
- Lên...
Đám người mãnh liệt như thủy triều phóng về phía hậu cung.
Những thị vệ kia vừa sợ vừa quát lên:
- Hộ giá, hộ giá.
Thị vệ đại nội vừa mới sinh ra đã bị tẩy não, trong đầu bọn họ chỉ có hoàng đế, vì hoàng đế mà sinh, chết vì hoàng đế.
Những thị vệ đại nội này đều là tinh ah võ dạo. Tuy rằng nhân số không nhiều, thế nhưng mỗi một người đều cực kỳ lợi hại.
Nghe nói trong nội bộ hoàng cung xuất hiện bạo động, Ngự lâm quân bên ngoài cũng bất chấp phòng ngự bên ngoài, nhao nhao tụ tập tiến vào trấn áp nội loạn.
Trong lúc nhất thời cả hoàng cung gà bay chó chạy, gào khóc thảm thiết.
Bên Giang Trần còn chưa giết tới, bên trong hoàng cung đã thành cảnh máu chảy thành sông.
Xích Đỉnh hoàng đế bị văn võ bá quan đuổi giết cũng quê quá hóa khùng, điên cuồng quát:
- Giết, giết hết đám loạn thần tặc tử này.
- Một người cũng không giữ lại, giết chết toàn bộ những quốc tặc này. Đám phân thối này, vào thời khắc mấu chốt không thể phân ưu thay trẫm, lại còn dám kích động phản loạn sao?
Xích Đỉnh hoàng đế tức giận đang không có chỗ phát tiết, hắn đánh không lại Giang Trần bên ngoài còn không thu thập được những loạn thần tặc tử bên trong này hay sao?
Hoàng đế giận dữ, máu chảy thành sông.
- Bệ hạ, trấn áp một chút là được rồi. Giết sách về sau đế quốc dựa vào ai đây?
Một gã Phó thống lĩnh thị vệ tiến lên thấp giọng khuyên nhủ.
Phanh.
Xích Đỉnh hoàng đế trực tiếp đánh một quyền, đánh bay Phó thống lĩnh thị vệ kia.
- Tên súc sinh nhà ngươi cũng dám khuyên nhủ trẫm? Ngươi tính là thư gì? Trẫm cần ngươi tới dạy sao? Đế quốc? Nào còn đế quốc gì nữa? Trận pháp vừa vỡ, tất cả đều chết.
- Chết trong tay những người bên ngoài còn không bằng trẫm tới siêu độ bọn chúng. Ha ha ha. Bọn chúng ăn, bọn chúng uống đều là thứ của trẫm. Trẫm muốn bọn họ sống, bọn chúng sống, trẫm muốn chết thì toàn bộ bọn chúng phải chết.
Xích Đỉnh hoàng đế điên cuồng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu đen.
Tay mang theo trường kiếm, gặp người nào chém người đó. Tu vi võ đạo của Xích Đỉnh hoàng đế kinh người, trong Xích Đỉnh đế quốc trừ lão tổ Yến gia ra, thực lực võ đạo cơ hồ không ai có thể địch lại hắn.
Hắn ra tay giết người, những văn võ bá quan kia lại có mấy người có thể là đối thủ của hắn.
Ngay trong lúc bên trong giết tới náo nhiệt, trận pháp bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh.
Ầm ầm.
Sau đó dường như cả hoàng cung đều run rẩy, mặt đất rung chuển.
Toàn thân Xích Đỉnh hoàng đế co rút, đồng tử co rút lại, gắt gao nhìn về phía bên n goài, trong đầu hiện lên một suy nghĩ duy nhất:
- Trận pháp bị phá rồi sao?
Đồng thời dường như Xích Đỉnh hoàng đế nghĩ tới thứ gì đó mà điên cuồng phóng về phía hậu cung.
Hậu cung là nơi gia quyến Hoàng thất ở lại, hoàng tử trưởng thành sẽ phải rời hậu cung. Kiến tạo vương phủ bên ngoài, nữ quyến và trẻ con đều ở hậu viện hoàng cung.
Đương nhiên, Xích Đỉnh hoàng đế có một bó lớn tuổi tác, tự nhiên không có con còn nhỏ.
XÍch Đỉnh hoàng đế nhảy vào hậu cung, lập tức nhìn thấy một đám phi tử, vẻ mặt cả đám kinh hoàng tụ tập lại một chỗ, nhìn thấy Xích Đỉnh hoàng đế xuất hiện, những phi tử này kinh hoảng chạy qua, kêu lớn:
- Bệ hạ, bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?
Trong mắt Xích Đỉnh hoàng đế đột nhiên hiện lên vẻ điên cuồng rồi huy vũ thanh kiếm trong tay.
Kiếm quang lóe lên, mấy phi tử chạy đầu tiên đã bị hắn chém thành hai đoạn, máu chảy đầm đìa. Thân thể bị chém thành hai đoạn, trong lúc nhất thời còn chưa hết, hai tay tuyệt vọng chống lên mặt đất, muốn đứng lên, thế nhưng lại phát hiện ra phần eo phía dưới đã sớm thoát ly khỏi thân thể của mình.
Trong ánh mắt đám phi tử này hiện lên vẻ khó hiểu và tuyệt vọng.
- Các ngươi đừng vội trách trẫm. Đợi tới khi những ác tặc kia giết tới, mỗi một người các ngươi đều chết. Các ngươi là nữ nhân của trẫm, thà rằng chết trong tay trẫm cũng không thể để cho những tặc tử kia làm dơ bẩn.
Xích Đỉnh hoàng đế nói xong, lại tiếp tục vung kiếm.
Hậu cung của hắn có vô số phi tử, lúc này mới giết được mấy người. Những phi tử phía sau nhìn thấy Xích Đỉnh hoàng đế đằng đằng sát khí xông về phía các nàng, cả đám đều thét lên chạy trốn.
Đây đâu còn là bệ hạ mà các nàng xưa nay ngày nhớ đêm mong? Đây rõ ràng là một tên sát nhân từ trong địa ngục chạy tới a.
- Bệ hạ hóa ma rồi, mọi người chạy mau.
- Bệ hạ, một đêm vợ chồng trăm ngày ái ân, bỏ qua cho thiếp thân đi.
- Bệ hạ, đừng giết ta.
Xích Đỉnh hoàng đế có thực lực gì? Muốn giết một phi tử tay không tấc sắt còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Mấy lần xông lên, đã đem trọn hàng trăm phi tử trong hậu cung giết chết sạch sẽ.
Xích Đỉnh hoàng đế nhìn thấy chân tay cụt đầy đất trước mặt mình, máu chảy thành sông, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, miệng thì thào nói:
- Đúng, còn có huyết mạch Yến gia ta. Phải chết, cũng phải do trẫm đến phán quyết bọn chúng, quyết không thể chết trong tay những tặc nhân kia.
Xích Đỉnh hoàng đế lúc này triệt để điên rồi.
Hắn đang muốn đi ra ngoài thì trước mặt đột nhiên có một đạo quang mang hiện lên, sau đó có một thanh âm kêu lớn:
- Thiếu chủ, ta phát hiện Xích Đỉnh hoàng đế. Lão tiểu tử này điên rồi, hắn đã giết chết toàn bộ nữ nhân của hắn
Thanh âm này vang lên, rất nhanh đã có vô số người vọt về phía bên này.
Sua đó ba đại tông chủ kia cũng nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.
Xích Đỉnh hoàng đế cũng là kẻ lưu manh, thấy nơi này đã bị vây qunah cho nên dứt khoát không đi. Hắn chỉ cười quái dị một tiếng rồi đặt mông ngồi lên một chiếc ghế.
- Giang Trần đâu? Bảo hắn tới gặp trẫm.
Xích Đỉnh hoàng đế lúc này là lợn chết không sợ nước sôi.
- Chậc chậc, tên ngu ngốc này còn tự cho mình là hoàng đế lão tử sao?
Tiêu Phong dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Xích Đỉnh hoàng đế.
- Chớ nói nhảm với hắn, trước tiên phế hắn, giao cho Thiếu chủ xử trí, tặc nhân này không giết được, phải để cho Thiếu chủ giải quyết.
Tiêu Vân lên tiếng.
Lúc này Giang Trần và Vô Song đại đế cùng đi tới, đi tới hiện trường.
Đi theo phía sau còn có nhóm nhân mã của Đan Kiền Cung.
Xích Đỉnh hoàng đế giờ phút này đã là người cô độc, đĩnh đạc ngồi trên ghế. Sắp chết tới nơi, hắn biết rõ mình hẳn phải chết cho nên dứt khoát ra vẻ tiêu sái, rất lưu manh.
Hắn nhìn Giang Trần:
- Ngươi chính là Giang Trần tiểu tặc kia?
Hai mắt Đan Trì cung chủ như phún lửa, nói:
- Họ Yến kia, ngươi tán tận lương tâm, hai lần xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ta, sinh linh đồ thán, hôm nay tội ác chồng chất mà ngươi còn dám mạnh miệng?
- Ha ha ha, ngươi thì tính là thứ gì chứ?