Độc Tôn Tam Giới
Chương 1368: Ý đồ đến của Khổng Tước Đại Đế 2
- Trước kia ngươi cùng nghĩa huynh của ngươi nói, rất có đạo lý. Bất cứ chuyện gì, đều có duyên pháp. Không biết là trực giác của ngươi linh mẫn, hay là ngươi có ngộ tính đặc biệt. Khi ngươi nói ra duyên pháp, nội tâm của ta đột nhiên sinh ra ý nghĩ này.
- Thu ta làm đệ tử?
- Ân? Ngươi cảm thấy cọc duyên pháp này đã đến chưa?
Khổng Tước Đại Đế cười hỏi.
Giang Trần trầm mặc.
Từ khi hắn xuất đạo đến nay, cũng cùng rất nhiều cường giả trưởng bối phát sinh qua cùng xuất hiện. Tại Thiên Quế Vương Quốc Diệp Trọng Lâu tiền bối, Bảo Thụ Tông tông chủ.
Đan Càn Cung Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão.
Những người này, đều là trưởng bối. Nhưng mà, Giang Trần cùng bọn họ, đều không có danh phận thầy trò.
Bởi vì, Giang Trần đối với danh phận thầy trò, xem phi thường nặng.
Hắn ở trên võ đạo, cũng không có sở cầu. Cho nên, đối với chuyện bái sư, cũng không quá đặc biệt nóng bỏng. Thậm chí, ở trong nội tâm của hắn, luôn có một loại bướng bỉnh, cảm thấy người của thế giới này, có thể làm lão sư hắn, có lẽ còn không có.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại kiêu ngạo trong nội tâm của hắn.
Trên thực tế, tuy thế giới này không thể so với Chư Thiên Đại Thế Giới kiếp trước, nhưng mà cường giả mạnh hơn hắn, đúng là vẫn còn rất nhiều.
Người giỏi làm thầy, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không có tư cách dạy hắn cái gì.
Trí nhớ kiếp trước là phong phú, nhưng rất nhiều thứ, còn phải dùng lời nói và việc làm dẫn dắt đến truyền thừa.
Cho nên, tuy Giang Trần không quá mưu cầu danh lợi, nhưng cũng không bài xích.
Nhưng nà, giờ khắc này, ý nguyện bái sư của Giang Trần, lại không phải đặc biệt mãnh liệt. Hoặc là nói, duyên pháp này, còn kém một chút như vậy.
Tựa hồ Khổng Tước Đại Đế liệu đến Giang Trần sẽ có phản ứng như vậy, như trước cười nhạt nói:
- Cọc duyên pháp này, ta có thể đợi... Hi vọng, ta có thể chờ được.
Nói đến đây, trong giọng nói của Khổng Tước Đại Đế, vậy mà nổi lên một tia tang thương.
Trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên khẽ động:
- Bệ hạ, có thể hỏi một câu không, Phàn thiếu chủ bị bọn hắn hình dung cực kỳ xuất sắc, chẳng lẽ là giả sao?
Từ trong miệng rất nhiều người, nói đến Phàn thiếu chủ, đều là thuần một sắc ca ngợi. Nhất là Vi Kiệt, quả thực đã tiếp cận cấp bậc não tàn.
Khổng Tước Đại Đế gật gật đầu:
- Cái kia đều là thật.
Lập tức lại bổ sung một câu:
- Chỉ tiếc, có một điểm không thật.
Giang Trần khẽ giật mình:
- Điểm gì?
- Thân phận của hắn.
Khổng Tước Đại Đế thản nhiên nói.
- Trên người của hắn, cất dấu huyết mạch Ma tộc. Che dấu phi thường xảo diệu. Chỉ tiếc, hắn tính toán đến hết thảy, lại không tính toán đến lão phu ta, đã sớm vượt qua phạm vi hắn tưởng tượng.
- Ma tộc?
Giang Trần khẽ giật mình.
Ban đầu ở Vạn Tượng Cương Vực, Diệp Trọng Lâu cũng tốt, Đan Trì cung chủ cũng tốt, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều đề cập tới sự tình Ma tộc.
Chỉ là, từ trong miệng bọn hắn nói lên Ma tộc, đều là một ít tư liệu vụn vặt phi thường dễ hiểu, căn bản không có hệ thống gì.
Giang Trần chỉ biết là, Ma tộc sống trên Thần Uyên Đại Lục, là cường địch Thượng Cổ Ngoại Vực xâm lấn mang đến huyết mạch, cắm rễ ở Thần Uyên Đại Lục.
Huyết mạch Ma tộc chưa dứt, Thần Uyên Đại Lục không được an bình.
- Là Ma tộc.
Thanh âm của Khổng Tước Đại Đế như giếng nước yên tĩnh, mặc dù nói lên Ma tộc, cũng không có cảm giác ngưng trọng như đám người Đan Trì.
- Ma tộc, rốt cuộc là một loại chủng tộc như thế nào?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Thời đại Thượng Cổ, dị vực xâm lấn. Thượng Cổ chiến tranh, phá vỡ cách cục của Thần Uyên Đại Lục, đại lục nghiền nát, cơ hồ là một lần nữa tẩy bài, chậm rãi tạo thành cách cục hiện tại. Về sau Thiên Quỹ đóng cửa, thông đạo xâm lấn của dị vực bị phá hỏng. Nhưng mà, huyết mạch của Thượng Cổ dị tộc, cũng ở Thần Uyên Đại Lục cắm rễ. Từ đó về sau, chậm rãi diễn biến thành thổ dân của Thần Uyên Đại Lục, cách cục cùng huyết mạch Ma tộc đấu tranh cũng diễn sinh. Thẳng đến trước đó Phong Ma đại chiến lần thứ nhất, Ma tộc bị đánh bại, mấy Đại Ma Đầu bị phong ấn. Thế lực Ma tộc cũng từ sáng chuyển vào tối, ẩn núp đi. Bất quá, cái này cũng không có nghĩa là Ma tộc đã tiếp nhận loại vận mệnh này. Ma tộc thiên tính hung tàn, tính chiếm hữu rất mạnh, ham muốn chinh phục rất mạnh. Mục tiêu cuối cùng của bọn hắn, là thôn phệ toàn bộ huyết mạch trên Thần Uyên Đại Lục, thành tựu địa vị thống trị của Ma tộc. Đến lúc đó, Thần Uyên Đại Lục sẽ mất đi truyền thừa, trở thành Ma Uyên đại lục.
Giang Trần không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng thì cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Nếu như Ma tộc thật sự hung tàn như vậy, vì cái gì những cường giả chân chính ở Vạn Uyên đảo kia, còn không ra mặt can thiệp?
Chẳng lẽ, Vạn Uyên đảo với tư cách hạch tâm chính thức của Thần Uyên Đại Lục, ngược lại không dám ra cùng Ma tộc chiến một trận?
Càng nghĩ, Giang Trần càng không có đầu mối.
Đương nhiên, những sự tình này, Giang Trần lại không quá quan tâm. Ma tộc cũng tốt, Thần Uyên Đại Lục cũng tốt, Giang Trần một mực đều không có coi mình là thổ dân của Thần Uyên Đại Lục.
Hắn để ý không phải Ma tộc cùng thổ dân Thần Uyên Đại Lục tranh đấu, mà để ý hạo kiếp Ma tộc đến, những thân nhân bằng hữu kia của mình, có bị liên lụy hay không.
Chỉ là, tuy Giang Trần không quá quan tâm, nhưng đã bị bọn người Diệp Trọng Lâu cùng Đan Trì Điện Chủ ảnh hưởng, đối với loại cách cục này hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn chút chú ý.
Cũng biết đạo lý tổ bị phá, trứng không còn.
- Giang Trần, ta một mực đang đợi ngươi hỏi một vấn đề, không thể tưởng được ngươi lại không hỏi.
- Vấn đề gì?
- Vấn đề thân phận chân thật của ngươi, vì cái gì lần đầu tiên ngươi vào thành, lão phu liền có thể nhận ra ngươi?
Giang Trần cười khổ:
- Vì cái gì?
- Rất đơn giản, lúc trước Vạn Tượng Cương Vực Bảo Thụ Tông xuất hiện Thiên Địa dị tượng, bị ta cảm ứng được. Từ đó về sau, lão phu liền bắt đầu thu thập tư liệu của ngươi, làm rất nhiều suy tính. Người khác có lẽ không biết thiên địa dị tượng này cùng ngươi có quan hệ. Nhưng lão phu tinh thông bói toán chi thuật. Đem các loại chi tiết nhập vào suy tính, cuối cùng tất cả chứng cứ đều chỉ hướng ngươi.
Giang Trần ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại không phản bác được.
Hắn chuyển sinh đến nay, vẫn cảm thấy mình có kỹ nghệ Chư Thiên thế giới, có ưu thế may mắn. Bởi vậy thời điểm nhìn Thần Uyên Đại Lục, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có loại cảm giác về sự ưu việt, cảm thấy cường giả thế giới này, cùng tiền thế là không cách nào so sánh được.
Điều này cũng làm cho hắn hữu ý vô ý xuất hiện một tia khinh thị.
Thế nhưng mà, nghe Khổng Tước Đại Đế nói, Giang Trần đột nhiên cảm giác được mình sai rồi, sai không hợp thói thường.
Bất kể là Chư Thiên thế giới, hay là Thần Uyên Đại Lục, người có thể vọt tới đỉnh cấp, đều có tài hoa cùng trí tuệ siêu tuyệt.
Ví dụ như Khổng Tước Đại Đế này, nếu như hắn sinh ra ở Chư Thiên thế giới, có lẽ, hắn đã là bá chủ một phương Tiểu Thiên giới rồi.
- Thu ta làm đệ tử?
- Ân? Ngươi cảm thấy cọc duyên pháp này đã đến chưa?
Khổng Tước Đại Đế cười hỏi.
Giang Trần trầm mặc.
Từ khi hắn xuất đạo đến nay, cũng cùng rất nhiều cường giả trưởng bối phát sinh qua cùng xuất hiện. Tại Thiên Quế Vương Quốc Diệp Trọng Lâu tiền bối, Bảo Thụ Tông tông chủ.
Đan Càn Cung Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão.
Những người này, đều là trưởng bối. Nhưng mà, Giang Trần cùng bọn họ, đều không có danh phận thầy trò.
Bởi vì, Giang Trần đối với danh phận thầy trò, xem phi thường nặng.
Hắn ở trên võ đạo, cũng không có sở cầu. Cho nên, đối với chuyện bái sư, cũng không quá đặc biệt nóng bỏng. Thậm chí, ở trong nội tâm của hắn, luôn có một loại bướng bỉnh, cảm thấy người của thế giới này, có thể làm lão sư hắn, có lẽ còn không có.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại kiêu ngạo trong nội tâm của hắn.
Trên thực tế, tuy thế giới này không thể so với Chư Thiên Đại Thế Giới kiếp trước, nhưng mà cường giả mạnh hơn hắn, đúng là vẫn còn rất nhiều.
Người giỏi làm thầy, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không có tư cách dạy hắn cái gì.
Trí nhớ kiếp trước là phong phú, nhưng rất nhiều thứ, còn phải dùng lời nói và việc làm dẫn dắt đến truyền thừa.
Cho nên, tuy Giang Trần không quá mưu cầu danh lợi, nhưng cũng không bài xích.
Nhưng nà, giờ khắc này, ý nguyện bái sư của Giang Trần, lại không phải đặc biệt mãnh liệt. Hoặc là nói, duyên pháp này, còn kém một chút như vậy.
Tựa hồ Khổng Tước Đại Đế liệu đến Giang Trần sẽ có phản ứng như vậy, như trước cười nhạt nói:
- Cọc duyên pháp này, ta có thể đợi... Hi vọng, ta có thể chờ được.
Nói đến đây, trong giọng nói của Khổng Tước Đại Đế, vậy mà nổi lên một tia tang thương.
Trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên khẽ động:
- Bệ hạ, có thể hỏi một câu không, Phàn thiếu chủ bị bọn hắn hình dung cực kỳ xuất sắc, chẳng lẽ là giả sao?
Từ trong miệng rất nhiều người, nói đến Phàn thiếu chủ, đều là thuần một sắc ca ngợi. Nhất là Vi Kiệt, quả thực đã tiếp cận cấp bậc não tàn.
Khổng Tước Đại Đế gật gật đầu:
- Cái kia đều là thật.
Lập tức lại bổ sung một câu:
- Chỉ tiếc, có một điểm không thật.
Giang Trần khẽ giật mình:
- Điểm gì?
- Thân phận của hắn.
Khổng Tước Đại Đế thản nhiên nói.
- Trên người của hắn, cất dấu huyết mạch Ma tộc. Che dấu phi thường xảo diệu. Chỉ tiếc, hắn tính toán đến hết thảy, lại không tính toán đến lão phu ta, đã sớm vượt qua phạm vi hắn tưởng tượng.
- Ma tộc?
Giang Trần khẽ giật mình.
Ban đầu ở Vạn Tượng Cương Vực, Diệp Trọng Lâu cũng tốt, Đan Trì cung chủ cũng tốt, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều đề cập tới sự tình Ma tộc.
Chỉ là, từ trong miệng bọn hắn nói lên Ma tộc, đều là một ít tư liệu vụn vặt phi thường dễ hiểu, căn bản không có hệ thống gì.
Giang Trần chỉ biết là, Ma tộc sống trên Thần Uyên Đại Lục, là cường địch Thượng Cổ Ngoại Vực xâm lấn mang đến huyết mạch, cắm rễ ở Thần Uyên Đại Lục.
Huyết mạch Ma tộc chưa dứt, Thần Uyên Đại Lục không được an bình.
- Là Ma tộc.
Thanh âm của Khổng Tước Đại Đế như giếng nước yên tĩnh, mặc dù nói lên Ma tộc, cũng không có cảm giác ngưng trọng như đám người Đan Trì.
- Ma tộc, rốt cuộc là một loại chủng tộc như thế nào?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Thời đại Thượng Cổ, dị vực xâm lấn. Thượng Cổ chiến tranh, phá vỡ cách cục của Thần Uyên Đại Lục, đại lục nghiền nát, cơ hồ là một lần nữa tẩy bài, chậm rãi tạo thành cách cục hiện tại. Về sau Thiên Quỹ đóng cửa, thông đạo xâm lấn của dị vực bị phá hỏng. Nhưng mà, huyết mạch của Thượng Cổ dị tộc, cũng ở Thần Uyên Đại Lục cắm rễ. Từ đó về sau, chậm rãi diễn biến thành thổ dân của Thần Uyên Đại Lục, cách cục cùng huyết mạch Ma tộc đấu tranh cũng diễn sinh. Thẳng đến trước đó Phong Ma đại chiến lần thứ nhất, Ma tộc bị đánh bại, mấy Đại Ma Đầu bị phong ấn. Thế lực Ma tộc cũng từ sáng chuyển vào tối, ẩn núp đi. Bất quá, cái này cũng không có nghĩa là Ma tộc đã tiếp nhận loại vận mệnh này. Ma tộc thiên tính hung tàn, tính chiếm hữu rất mạnh, ham muốn chinh phục rất mạnh. Mục tiêu cuối cùng của bọn hắn, là thôn phệ toàn bộ huyết mạch trên Thần Uyên Đại Lục, thành tựu địa vị thống trị của Ma tộc. Đến lúc đó, Thần Uyên Đại Lục sẽ mất đi truyền thừa, trở thành Ma Uyên đại lục.
Giang Trần không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng thì cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Nếu như Ma tộc thật sự hung tàn như vậy, vì cái gì những cường giả chân chính ở Vạn Uyên đảo kia, còn không ra mặt can thiệp?
Chẳng lẽ, Vạn Uyên đảo với tư cách hạch tâm chính thức của Thần Uyên Đại Lục, ngược lại không dám ra cùng Ma tộc chiến một trận?
Càng nghĩ, Giang Trần càng không có đầu mối.
Đương nhiên, những sự tình này, Giang Trần lại không quá quan tâm. Ma tộc cũng tốt, Thần Uyên Đại Lục cũng tốt, Giang Trần một mực đều không có coi mình là thổ dân của Thần Uyên Đại Lục.
Hắn để ý không phải Ma tộc cùng thổ dân Thần Uyên Đại Lục tranh đấu, mà để ý hạo kiếp Ma tộc đến, những thân nhân bằng hữu kia của mình, có bị liên lụy hay không.
Chỉ là, tuy Giang Trần không quá quan tâm, nhưng đã bị bọn người Diệp Trọng Lâu cùng Đan Trì Điện Chủ ảnh hưởng, đối với loại cách cục này hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn chút chú ý.
Cũng biết đạo lý tổ bị phá, trứng không còn.
- Giang Trần, ta một mực đang đợi ngươi hỏi một vấn đề, không thể tưởng được ngươi lại không hỏi.
- Vấn đề gì?
- Vấn đề thân phận chân thật của ngươi, vì cái gì lần đầu tiên ngươi vào thành, lão phu liền có thể nhận ra ngươi?
Giang Trần cười khổ:
- Vì cái gì?
- Rất đơn giản, lúc trước Vạn Tượng Cương Vực Bảo Thụ Tông xuất hiện Thiên Địa dị tượng, bị ta cảm ứng được. Từ đó về sau, lão phu liền bắt đầu thu thập tư liệu của ngươi, làm rất nhiều suy tính. Người khác có lẽ không biết thiên địa dị tượng này cùng ngươi có quan hệ. Nhưng lão phu tinh thông bói toán chi thuật. Đem các loại chi tiết nhập vào suy tính, cuối cùng tất cả chứng cứ đều chỉ hướng ngươi.
Giang Trần ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại không phản bác được.
Hắn chuyển sinh đến nay, vẫn cảm thấy mình có kỹ nghệ Chư Thiên thế giới, có ưu thế may mắn. Bởi vậy thời điểm nhìn Thần Uyên Đại Lục, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có loại cảm giác về sự ưu việt, cảm thấy cường giả thế giới này, cùng tiền thế là không cách nào so sánh được.
Điều này cũng làm cho hắn hữu ý vô ý xuất hiện một tia khinh thị.
Thế nhưng mà, nghe Khổng Tước Đại Đế nói, Giang Trần đột nhiên cảm giác được mình sai rồi, sai không hợp thói thường.
Bất kể là Chư Thiên thế giới, hay là Thần Uyên Đại Lục, người có thể vọt tới đỉnh cấp, đều có tài hoa cùng trí tuệ siêu tuyệt.
Ví dụ như Khổng Tước Đại Đế này, nếu như hắn sinh ra ở Chư Thiên thế giới, có lẽ, hắn đã là bá chủ một phương Tiểu Thiên giới rồi.