Độc Tôn Tam Giới
Chương 1367: Ý đồ đến của Khổng Tước Đại Đế 1
Tuy ở trong trận pháp của đối phương, nhưng Giang Trần cũng không có thất thố. Chỉ là, người trước mắt này, lại cho hắn một loại cảm giác phi thường kỳ quái.
Thật giống như đứng ở bờ biển, hoàn toàn không biết hắn nông sâu; như nhìn bầu trời đêm bao la bát ngát, căn bản không biết ngọn nguồn.
Loại cảm giác thâm thúy này, làm cho nam tử kia như là mê huyễn.
- Ngươi cảm thấy ta nên là ai?
Người nam tử này mỉm cười, thần thái cực kỳ thong dong.
Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, đột nhiên có chút hiểu được, thất thanh nói:
- Khổng Tước Đại Đế bệ hạ?
Nam tử kia cũng không phủ nhận:
- Ngộ tính hoàn toàn chính xác không tệ.
Cười cười, bỗng nhiên nam tử kia nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mỉm cười nói:
- Như vậy, ngươi là Giang Trần ở Vạn Tượng Cương Vực kia?
Giang Trần hơi động một chút:
- Bàn Long phiệt chủ nói cho bệ hạ sao?
Nam tử kia tiêu sái cười cười:
- Nói như vậy, Bàn Long phiệt chủ sớm đã biết rõ thân phận của ngươi? Lão dối trá này, hắn lại không có nói cho ta biết.
Giang Trần cũng không nói gì, dùng trực giác của hắn, hắn biết rõ nam nhân trước mắt này không cần phải lừa gạt hắn.
- Giang Trần, ngươi cùng Vi Kiệt lần thứ nhất tiến vào Lưu Ly Vương Thành, lão phu đã biết là ngươi rồi.
Khổng Tước Đại Đế khoan thai cười cười.
Lão phu?
Giang Trần chứng kiến diện mạo của Khổng Tước Đại Đế, thoạt nhìn, tựa như một nam tử hơn ba mươi tuổi, ở đâu có nửa điểm lão thái? Cho nên, hắn nghe đối phương tự xưng lão phu, có loại cảm giác kỳ quái.
- Bộ dáng của Bệ hạ như vậy, tự xưng lão phu, Giang mỗ luôn có loại cảm giác là lạ.
Khổng Tước Đại Đế nhẹ nhàng cười cười:
- Vậy nên xưng cái gì? Bổn đế? Trẫm? Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, ta không muốn dùng thân phận Khổng Tước Đại Đế nói chuyện với ngươi sao?
- Vì sao?
Giang Trần hỏi.
- Bởi vì hôm nay, là tư nhân bái phỏng.
Khổng Tước Đại Đế cười nói.
- Ta thuần túy là muốn khoảng cách gần nhìn xem, thiếu niên Vạn Tượng Cương Vực có thể đem Bất Diệt Thiên Đô náo gà bay chó chạy, rốt cuộc là người dạng gì. Hôm nay xem xét, cảm thấy chuyến đi này không tệ.
- A? Bệ hạ xem ra điều gì?
Giang Trần cười nói.
- Ngươi nhìn ra trận pháp của ta, đây là một điểm; ngươi liếc nhận ra là ta, phần nhãn lực này, lại là một điểm; ngươi chứng kiến ta, không có chút khẩn trương cùng bất an, đây cũng là một điểm; liên tục ba điểm, chẳng lẽ ta không nên cảm thấy chuyến đi này không tệ sao?
Giang Trần cũng không nghĩ tới, Khổng Tước Đại Đế tùy tùy tiện tiện, liền tổng kết ra nhiều như vậy.
- Bệ hạ mới vừa nói, ngày đầu tiên ta vào thành, ngươi liền biết là ta? Chỉ giáo cho? Ngày đầu tiên ta vào thành, là chưa thấy qua bệ hạ a.
Khổng Tước Đại Đế cười nhạt nói:
- Ngày ngươi vào thành, là ngày truyền nhân ta chôn cất. Cái này, ngươi nhớ rõ chứ?
- Phàn thiếu chủ?
Giang Trần thoáng cái cũng nhớ tới tình hình vào thành ngày đó. Vi gia là Fans hâm mộ trung thực của Phàn thiếu chủ, nghe nói Phàn thiếu chủ vẫn lạc, lúc ấy Vi Kiệt thương tâm gần chết. Thậm chí toàn bộ Vi gia, cũng vì Phàn thiếu chủ đốt giấy để tang, long trọng thương tiếc.
Thế nhưng mà ngày đó, Giang Trần lại không nhớ rõ, mình đã từng gặp Khổng Tước Đại Đế.
- Không cần kỳ lạ. Lúc ấy ta xác thực không có xuất hiện, bất quá một tia thần thức của ta, lại ký thác vào quan tài truyền nhân, quét khắp Lưu Ly Vương Thành.
- Thần thức ký túc?
Giang Trần chấn động, thần thông như vậy, không phải người bình thường có thể làm được. Muốn đem thần niệm của mình, sinh sinh xé rách, phân ra một đạo thần thức, ký túc ở trên tử vật, cái này phải là đại thần thông mới có thể làm đến?
Vì thần thức ký túc gửi trên vật còn sống, cũng không khó làm được. Nói thí dụ như, Giang Trần thường xuyên dùng Băng Hỏa Yêu Liên đến ký túc thần thức.
Bất quá, thủ đoạn ký túc vật còn sống này, rất nhiều cường giả đều biết, độ khó cũng không lớn.
Thế nhưng mà, ký túc trên tử vật, cái kia căn bản không gọi ký túc, mà thật sự là phân liệt thần niệm ra. Phải biết rằng, thần niệm ly thể, trên cơ bản không có vật còn sống chèo chống, rất nhanh sẽ nghiền nát.
Có thể cố hóa thần thức, ký túc trên tử vật, hơn nữa còn muốn thăm dò toàn thành. Thủ đoạn như vậy, Giang Trần không tin một cường giả Đại Đế có thể làm được.
Trong lúc nhất thời, biểu lộ của Giang Trần nhìn về phía Khổng Tước Đại Đế, lại nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
Biểu lộ của Khổng Tước Đại Đế, lại trước sau như một không màng danh lợi, không bi không hỉ.
Ngoại giới nghe đồn hắn tang đồ chi thống, không cách nào tự kềm chế, ít nhất bây giờ Giang Trần là hoàn toàn nhìn không tới loại tình huống kia.
Có lẽ, Khổng Tước Đại Đế này che dấu vô cùng tốt?
Thấy ánh mắt Giang Trần không ngừng ở trên mặt mình quét tới quét lui, Khổng Tước Đại Đế cũng cười cười:
- Ngươi nhìn cái gì?
- Bệ hạ thấy rõ, không ngại đoán xem.
Giang Trần cũng cùng Khổng Tước Đại Đế chơi mê hoặc.
- Ha ha, ta liền đoán một chút. Ngươi đích thị là muốn từ trên mặt ta, chứng kiến một chút bi thương hoặc là đau xót gì đó, đúng hay không?
Giang Trần cười khổ:
- Bệ hạ thật đúng là nhìn rõ mọi việc.
Khổng Tước Đại Đế cười nói:
- Đáng tiếc ngươi không thấy được, đúng không?
Giang Trần vô ý thức gật đầu:
- Đúng vậy.
- Ngươi biết tại sao không?
Khổng Tước Đại Đế nhàn nhạt hỏi.
- Không biết.
Giang Trần rất thành thật, lắc đầu. Hắn rất muốn nói ngươi che dấu tốt, nhưng nhìn về phía trên, lại không phải là chuyện như vậy.
Có lẽ Khổng Tước Đại Đế rộng rãi, đã đại triệt đại ngộ, nghĩ thông suốt?
Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói:
- Ta không có gì phải bi thương. Bởi vì hắn là ta tự tay giết chết. Chỉ có điều, ngoại giới vẫn cho rằng hắn luyện công phạm sai lầm, tâm ma công tâm mà chết.
- Cái gì?
Giang Trần chấn động, cái thuyết pháp này, làm cho Giang Trần lập tức có chút hoài nghi, người này thật sự là Khổng Tước Đại Đế sao?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, hắn vẫn cảm thấy, người này chắc có lẽ không giả.
Thế nhưng mà, tại sao Khổng Tước Đại Đế phải giết chết truyền nhân mình yêu nhất?
- Chuyện này, thẳng cho tới bây giờ, ta chỉ nói cho một mình ngươi.
Khổng Tước Đại Đế chậm rãi nói.
Giang Trần cười khổ:
- Ta đây áp lực rất lớn.
- Ngươi có áp lực gì? Có phải suy nghĩ, việc này cùng ngươi có quan hệ hay không?
Giang Trần lắc đầu:
- Trước khi ta đến, truyền nhân của bệ hạ đã chết. Cho nên, việc này cùng ta nhất định là không có quan hệ.
Khổng Tước Đại Đế gật đầu:
- Hoàn toàn chính xác cùng ngươi không quan hệ. Chỉ có điều, hiện tại, lại có liên quan tới ngươi rồi.
- Giảng như thế nào?
- Bởi vì, ta cảm thấy, ta tìm được một người thừa kế rất tốt.
Ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, loại thưởng thức trong mắt, là không chút nào che lấp.
- Bệ hạ nói là ta?
Giang Trần khẽ giật mình.
- Ở đây còn có người khác sao?
Khổng Tước Đại Đế mỉm cười.
Thật giống như đứng ở bờ biển, hoàn toàn không biết hắn nông sâu; như nhìn bầu trời đêm bao la bát ngát, căn bản không biết ngọn nguồn.
Loại cảm giác thâm thúy này, làm cho nam tử kia như là mê huyễn.
- Ngươi cảm thấy ta nên là ai?
Người nam tử này mỉm cười, thần thái cực kỳ thong dong.
Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, đột nhiên có chút hiểu được, thất thanh nói:
- Khổng Tước Đại Đế bệ hạ?
Nam tử kia cũng không phủ nhận:
- Ngộ tính hoàn toàn chính xác không tệ.
Cười cười, bỗng nhiên nam tử kia nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mỉm cười nói:
- Như vậy, ngươi là Giang Trần ở Vạn Tượng Cương Vực kia?
Giang Trần hơi động một chút:
- Bàn Long phiệt chủ nói cho bệ hạ sao?
Nam tử kia tiêu sái cười cười:
- Nói như vậy, Bàn Long phiệt chủ sớm đã biết rõ thân phận của ngươi? Lão dối trá này, hắn lại không có nói cho ta biết.
Giang Trần cũng không nói gì, dùng trực giác của hắn, hắn biết rõ nam nhân trước mắt này không cần phải lừa gạt hắn.
- Giang Trần, ngươi cùng Vi Kiệt lần thứ nhất tiến vào Lưu Ly Vương Thành, lão phu đã biết là ngươi rồi.
Khổng Tước Đại Đế khoan thai cười cười.
Lão phu?
Giang Trần chứng kiến diện mạo của Khổng Tước Đại Đế, thoạt nhìn, tựa như một nam tử hơn ba mươi tuổi, ở đâu có nửa điểm lão thái? Cho nên, hắn nghe đối phương tự xưng lão phu, có loại cảm giác kỳ quái.
- Bộ dáng của Bệ hạ như vậy, tự xưng lão phu, Giang mỗ luôn có loại cảm giác là lạ.
Khổng Tước Đại Đế nhẹ nhàng cười cười:
- Vậy nên xưng cái gì? Bổn đế? Trẫm? Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, ta không muốn dùng thân phận Khổng Tước Đại Đế nói chuyện với ngươi sao?
- Vì sao?
Giang Trần hỏi.
- Bởi vì hôm nay, là tư nhân bái phỏng.
Khổng Tước Đại Đế cười nói.
- Ta thuần túy là muốn khoảng cách gần nhìn xem, thiếu niên Vạn Tượng Cương Vực có thể đem Bất Diệt Thiên Đô náo gà bay chó chạy, rốt cuộc là người dạng gì. Hôm nay xem xét, cảm thấy chuyến đi này không tệ.
- A? Bệ hạ xem ra điều gì?
Giang Trần cười nói.
- Ngươi nhìn ra trận pháp của ta, đây là một điểm; ngươi liếc nhận ra là ta, phần nhãn lực này, lại là một điểm; ngươi chứng kiến ta, không có chút khẩn trương cùng bất an, đây cũng là một điểm; liên tục ba điểm, chẳng lẽ ta không nên cảm thấy chuyến đi này không tệ sao?
Giang Trần cũng không nghĩ tới, Khổng Tước Đại Đế tùy tùy tiện tiện, liền tổng kết ra nhiều như vậy.
- Bệ hạ mới vừa nói, ngày đầu tiên ta vào thành, ngươi liền biết là ta? Chỉ giáo cho? Ngày đầu tiên ta vào thành, là chưa thấy qua bệ hạ a.
Khổng Tước Đại Đế cười nhạt nói:
- Ngày ngươi vào thành, là ngày truyền nhân ta chôn cất. Cái này, ngươi nhớ rõ chứ?
- Phàn thiếu chủ?
Giang Trần thoáng cái cũng nhớ tới tình hình vào thành ngày đó. Vi gia là Fans hâm mộ trung thực của Phàn thiếu chủ, nghe nói Phàn thiếu chủ vẫn lạc, lúc ấy Vi Kiệt thương tâm gần chết. Thậm chí toàn bộ Vi gia, cũng vì Phàn thiếu chủ đốt giấy để tang, long trọng thương tiếc.
Thế nhưng mà ngày đó, Giang Trần lại không nhớ rõ, mình đã từng gặp Khổng Tước Đại Đế.
- Không cần kỳ lạ. Lúc ấy ta xác thực không có xuất hiện, bất quá một tia thần thức của ta, lại ký thác vào quan tài truyền nhân, quét khắp Lưu Ly Vương Thành.
- Thần thức ký túc?
Giang Trần chấn động, thần thông như vậy, không phải người bình thường có thể làm được. Muốn đem thần niệm của mình, sinh sinh xé rách, phân ra một đạo thần thức, ký túc ở trên tử vật, cái này phải là đại thần thông mới có thể làm đến?
Vì thần thức ký túc gửi trên vật còn sống, cũng không khó làm được. Nói thí dụ như, Giang Trần thường xuyên dùng Băng Hỏa Yêu Liên đến ký túc thần thức.
Bất quá, thủ đoạn ký túc vật còn sống này, rất nhiều cường giả đều biết, độ khó cũng không lớn.
Thế nhưng mà, ký túc trên tử vật, cái kia căn bản không gọi ký túc, mà thật sự là phân liệt thần niệm ra. Phải biết rằng, thần niệm ly thể, trên cơ bản không có vật còn sống chèo chống, rất nhanh sẽ nghiền nát.
Có thể cố hóa thần thức, ký túc trên tử vật, hơn nữa còn muốn thăm dò toàn thành. Thủ đoạn như vậy, Giang Trần không tin một cường giả Đại Đế có thể làm được.
Trong lúc nhất thời, biểu lộ của Giang Trần nhìn về phía Khổng Tước Đại Đế, lại nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
Biểu lộ của Khổng Tước Đại Đế, lại trước sau như một không màng danh lợi, không bi không hỉ.
Ngoại giới nghe đồn hắn tang đồ chi thống, không cách nào tự kềm chế, ít nhất bây giờ Giang Trần là hoàn toàn nhìn không tới loại tình huống kia.
Có lẽ, Khổng Tước Đại Đế này che dấu vô cùng tốt?
Thấy ánh mắt Giang Trần không ngừng ở trên mặt mình quét tới quét lui, Khổng Tước Đại Đế cũng cười cười:
- Ngươi nhìn cái gì?
- Bệ hạ thấy rõ, không ngại đoán xem.
Giang Trần cũng cùng Khổng Tước Đại Đế chơi mê hoặc.
- Ha ha, ta liền đoán một chút. Ngươi đích thị là muốn từ trên mặt ta, chứng kiến một chút bi thương hoặc là đau xót gì đó, đúng hay không?
Giang Trần cười khổ:
- Bệ hạ thật đúng là nhìn rõ mọi việc.
Khổng Tước Đại Đế cười nói:
- Đáng tiếc ngươi không thấy được, đúng không?
Giang Trần vô ý thức gật đầu:
- Đúng vậy.
- Ngươi biết tại sao không?
Khổng Tước Đại Đế nhàn nhạt hỏi.
- Không biết.
Giang Trần rất thành thật, lắc đầu. Hắn rất muốn nói ngươi che dấu tốt, nhưng nhìn về phía trên, lại không phải là chuyện như vậy.
Có lẽ Khổng Tước Đại Đế rộng rãi, đã đại triệt đại ngộ, nghĩ thông suốt?
Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói:
- Ta không có gì phải bi thương. Bởi vì hắn là ta tự tay giết chết. Chỉ có điều, ngoại giới vẫn cho rằng hắn luyện công phạm sai lầm, tâm ma công tâm mà chết.
- Cái gì?
Giang Trần chấn động, cái thuyết pháp này, làm cho Giang Trần lập tức có chút hoài nghi, người này thật sự là Khổng Tước Đại Đế sao?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, hắn vẫn cảm thấy, người này chắc có lẽ không giả.
Thế nhưng mà, tại sao Khổng Tước Đại Đế phải giết chết truyền nhân mình yêu nhất?
- Chuyện này, thẳng cho tới bây giờ, ta chỉ nói cho một mình ngươi.
Khổng Tước Đại Đế chậm rãi nói.
Giang Trần cười khổ:
- Ta đây áp lực rất lớn.
- Ngươi có áp lực gì? Có phải suy nghĩ, việc này cùng ngươi có quan hệ hay không?
Giang Trần lắc đầu:
- Trước khi ta đến, truyền nhân của bệ hạ đã chết. Cho nên, việc này cùng ta nhất định là không có quan hệ.
Khổng Tước Đại Đế gật đầu:
- Hoàn toàn chính xác cùng ngươi không quan hệ. Chỉ có điều, hiện tại, lại có liên quan tới ngươi rồi.
- Giảng như thế nào?
- Bởi vì, ta cảm thấy, ta tìm được một người thừa kế rất tốt.
Ánh mắt của Khổng Tước Đại Đế đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, loại thưởng thức trong mắt, là không chút nào che lấp.
- Bệ hạ nói là ta?
Giang Trần khẽ giật mình.
- Ở đây còn có người khác sao?
Khổng Tước Đại Đế mỉm cười.