Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 57
Dư Tu Bách chạy đến trước giường, vươn tay kéo ra cái chăn đang bọc kín lấy tiểu cô nương, Nguyên Sắt Sắt nhân lúc bản thân vẫn còn tỉnh táo, đã dùng chăn bao bọc quanh chính mình,
cả người đè ở trên mép chăn, không cho nam nhân giở chăn nhỏ của nàng lên.
Dư Tu Bách bất đắc dĩ, chuẩn bị bế lên cả người tiểu cô nương lẫn chăn mền theo cùng.
“Biểu...... Biểu ca, ta...... Ân...... Không có việc gì...... Huynh...... Huynh không cần...... "
“Còn nói không sao? Nhìn xem mặt muội đều đã đỏ thành bộ dạng gì?"
Dư Tu Bách một lòng sốt ruột, chỉ nghĩ mang Nguyên Sắt Sắt đi tìm đại phu Bạch Vân sơn trang.
Làm sao hiện tại Phó Triều Sinh lại cố tình đi ra ngoài, không ở trong phủ?
Bệnh của Sắt Sắt do một tay Phó Triều Sinh trị hết, có thể để Phó Triều Sinh xem bệnh cho Nguyên Sắt Sắt đương nhiên là tốt nhất.
Thân mình Nguyên Sắt Sắt xoắn xuýt từ chối, nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay để chính mình thanh tỉnh một chút, kiệt lực nhịn xuống tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng.
"Có thể để Triều Sinh ca ca lại đây... hay không?"
Tiểu cô nương thật cẩn thận hỏi, không nghĩ tới, bộ dạng nàng thật cẩn thận làm trong lòng Dư Tu Bách càng xót xa càng se lại.
"Sắt Sắt?"
Lòng bàn tay lớn của Dư Tu Bách xem xét độ ấm trên trán tiểu cô nương, cũng không phải quá nóng, trên người nàng cũng không có các triệu chứng mà một người bị sốt nên có.
Vậy trên người nàng nóng như thế này là xảy ra chuyện gì?
Dư Tu Bách dừng bước chân lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc, vừa mới nhìn thấy thân thể tiểu cô nương không khoẻ, lý trí trở lại trong cơn rối loạn, cẩn thận quan sát tình trạng của tiểu cô nương.
Ôm nàng vào trong ngực thực nhẹ, chăn trong tay bọc nàng cũng rất mỏng, từ tầm mắt Dư Tu Bách nhìn qua, thậm chí còn có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo mà tiểu cô nương giấu
ở trong chăn.
Nàng cũng không lạnh.
Dư Tu Bách thực nhanh liền có câu trả lời.
Rất nhiều người nóng lên tuy rằng thân thể nóng lên, nhưng trên thực tế mười phần sợ lạnh sợ băng, lúc mùa hè thậm chí hận không thể bọc quần áo lên như mùa đông.
Dư Tu Bách nghĩ tới xuân dược mà bọn bè không phải bạn trên kinh thành kia mô tả cho hắn, bộ dạng lúc phát tác lên so với Sắt Sắt hiện tại giống nhau như đúc.
Thậm chí bộ dạng Sắt Sắt giờ phút này còn làm hắn có loại cảm giác quen thuộc không tên, giống như hắn cũng đã từng trải qua.
Dư Tu Bách che giấu tâm tư, một lần cảm thấy quen thuộc không tên có thể coi là không có vấn đề gì, nhưng đã rất nhiều lần hắn xuất hiện ảo giác như vậy, thì hẳn thật sự là có việc đã xảy ra mà hắn không nhớ rõ.
Chuyện không hiểu làm sao lại phát triển tới trình độ hiện nay rồi.
Phó Triều Sinh giao phó Dư Tu Bách hôm nay phải chăm sóc Nguyên Sắt Sắt thật tốt, chính y muốn đi lên núi hái thuốc, tìm các loại nguyên liệu để tiểu cô nương tắm thuốc. Lúc Phó Triều Sinh cũng muốn nói với Nguyên Sắt Sắt, chẳng may là tiểu cô nương lại nhắm mắt ngủ mất. Nàng cũng không biết hôm nay Phó Triều Sinh không ở trong thôn trang.
Dư Tu Bách muốn mang nàng đi tìm đại phu, tiểu cô nương không chịu, một hai phải là Phó Triều Sinh xem cho nàng, bướng bỉnh kinh người, Dư Tu Bách nói như thế nào nàng cũng không chịu nghe, chỉ cần Phó Triều Sinh chữa bệnh cho nàng.
Dư Tu Bách mơ hồ hiểu ra điều gì.
Phó Triều Sinh để ý tiểu cô nương như vậy, đến sắc thuốc đều phải tự tay làm lấy, còn tranh giành với hắn, làm sao hắn ta sẽ cố tình vắng mặt vào ngày khi tiểu cô nương bệnh phát?
Dư Tu Bách kéo kéo khóe môi, chắc là trên người tiểu cô nương cũng không đáng lo ngại.
Tiểu cô nương đổ mồ hôi đầy mình, thân mình vặn vẹo không ngừng, có vẻ cực kỳ không thoải mái, nói chuyện đều là từng chữ từng chữ từ trong miệng thở ra, trong theo tiếng khóc thút thít còn mang theo nức nở nghẹn ngào, tựa như lý trí đã mất đi chỉ dựa vào ý chí gọi tên người mà chính mình tin tưởng nhất.
"Triều Sinh... ca ca... Muội muốn... Triều Sinh... ca ca... ô ô... "
"Triều Sinh... ca ca... "
Cho dù tình trạng tiểu cô nương không đúng, Dư Tu Bách cũng bị nàng kêu Triều Sinh ca ca đến ngậm một ngụm tức giận, giờ phút này mà trong miệng nàng còn gọi tên nam nhân khác. Lập tức liền không quan tâm đè tiểu cô nương ở trên giường, hôn lên.
Trong lòng Dư Tu Bách vừa đau vừa ghen, tiểu cô nương đã là người của hắn, trong miệng như thế nào có thể gọi tên một nam nhân khác?
Hắn hận chính mình không đủ mạnh mẽ, không chăm sóc nàng thực tốt, không thể làm cho lòng nàng chỉ có thể dựa vào một mình hắn. Dư Tu Bách ghen ghét đến nổi điên.
Nam nhân không màng tiểu cô nương kháng cự, kéo chăn bao bọc lấy nàng xuống. Ngón trỏ nam nhân đột ngột cắm vào trong h/oa h/u/yệ/t đang ướt thành một mảnh, khớp xương hơi cong, ở trên vách động vừa chọc vừa móc.
Nguyên Sắt Sắt ngứa đến ưỡn cao người lên, nàng ngẩng đầu lại càng đưa miệng nhỏ chính mình vào trong miệng nam nhân.
Nam nhân tức giận môi lưỡi so với những nụ hôn trước đây đều cháy bỏng hơn cả, trần trụi lại nhiệt tình, chủ động công thành đoạt đất, nóng đến độ làm người phát run, tất cả đều đang tấn công tuyến phòng thủ cuối cùng của Nguyên Sắt Sắt.
Giờ phút này suy nghĩ trong đầu Nguyên Sắt chỉ gói gọn trong một không gian còn bé hơn cả óc chó, chấp niệm duy nhất của nàng là kiên trì để chống đỡ, nhanh chóng đi tìm Triều Sinh ca ca...
Trước đây người nhà Nguyên Sắt Sắt vì muốn xoa dịu bệnh tật trong cơ thể nàng đã dùng không biết bao nhiêu loại thuốc quý hiếm, giờ phút này lại cùng lúc bộc phát ra ngoài, gần như đang bẻ gãy nghiền nát tay chân và phá hủy ý chí của tiểu cô nương.
Đầu lưỡi tiểu cô nương vừa động, Dư Tu Bách biết ngay nàng muốn làm gì. Biết rõ không nên cùng nàng so đo, đôi mắt Dư Tu Bách vẫn là nổi đỏ lên, hiện tại người hôn nàng là hắn! Không phải Phó Triều Sinh.
Người muốn bắn ở trong bụng nàng về sau, muốn làm nam nhân ở cùng nàng cả đời, cũng là hắn, không phải Phó Triều Sinh.
Lửa giận tăng thêm dục lửa, độ ấm trong gian phòng hoàn toàn bị đốt cháy.
Nhiệt độ bên trong do Phó Triều Sinh tạo ra thúc đẩy tình cảm mãnh liệt của hai người.
Giờ phút này Dư Tu Bách cũng không có thời gian tự hỏi, vì sao Phó Triều Sinh sẽ đưa cơ hội tốt như vậy cho hắn, trong lòng và trong mắt hắn chỉ còn lại tiểu cô nương đang nằm dưới thân đang khao khát hắn tiến đến biến nàng thành nữ nhân.
cả người đè ở trên mép chăn, không cho nam nhân giở chăn nhỏ của nàng lên.
Dư Tu Bách bất đắc dĩ, chuẩn bị bế lên cả người tiểu cô nương lẫn chăn mền theo cùng.
“Biểu...... Biểu ca, ta...... Ân...... Không có việc gì...... Huynh...... Huynh không cần...... "
“Còn nói không sao? Nhìn xem mặt muội đều đã đỏ thành bộ dạng gì?"
Dư Tu Bách một lòng sốt ruột, chỉ nghĩ mang Nguyên Sắt Sắt đi tìm đại phu Bạch Vân sơn trang.
Làm sao hiện tại Phó Triều Sinh lại cố tình đi ra ngoài, không ở trong phủ?
Bệnh của Sắt Sắt do một tay Phó Triều Sinh trị hết, có thể để Phó Triều Sinh xem bệnh cho Nguyên Sắt Sắt đương nhiên là tốt nhất.
Thân mình Nguyên Sắt Sắt xoắn xuýt từ chối, nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay để chính mình thanh tỉnh một chút, kiệt lực nhịn xuống tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng.
"Có thể để Triều Sinh ca ca lại đây... hay không?"
Tiểu cô nương thật cẩn thận hỏi, không nghĩ tới, bộ dạng nàng thật cẩn thận làm trong lòng Dư Tu Bách càng xót xa càng se lại.
"Sắt Sắt?"
Lòng bàn tay lớn của Dư Tu Bách xem xét độ ấm trên trán tiểu cô nương, cũng không phải quá nóng, trên người nàng cũng không có các triệu chứng mà một người bị sốt nên có.
Vậy trên người nàng nóng như thế này là xảy ra chuyện gì?
Dư Tu Bách dừng bước chân lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc, vừa mới nhìn thấy thân thể tiểu cô nương không khoẻ, lý trí trở lại trong cơn rối loạn, cẩn thận quan sát tình trạng của tiểu cô nương.
Ôm nàng vào trong ngực thực nhẹ, chăn trong tay bọc nàng cũng rất mỏng, từ tầm mắt Dư Tu Bách nhìn qua, thậm chí còn có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo mà tiểu cô nương giấu
ở trong chăn.
Nàng cũng không lạnh.
Dư Tu Bách thực nhanh liền có câu trả lời.
Rất nhiều người nóng lên tuy rằng thân thể nóng lên, nhưng trên thực tế mười phần sợ lạnh sợ băng, lúc mùa hè thậm chí hận không thể bọc quần áo lên như mùa đông.
Dư Tu Bách nghĩ tới xuân dược mà bọn bè không phải bạn trên kinh thành kia mô tả cho hắn, bộ dạng lúc phát tác lên so với Sắt Sắt hiện tại giống nhau như đúc.
Thậm chí bộ dạng Sắt Sắt giờ phút này còn làm hắn có loại cảm giác quen thuộc không tên, giống như hắn cũng đã từng trải qua.
Dư Tu Bách che giấu tâm tư, một lần cảm thấy quen thuộc không tên có thể coi là không có vấn đề gì, nhưng đã rất nhiều lần hắn xuất hiện ảo giác như vậy, thì hẳn thật sự là có việc đã xảy ra mà hắn không nhớ rõ.
Chuyện không hiểu làm sao lại phát triển tới trình độ hiện nay rồi.
Phó Triều Sinh giao phó Dư Tu Bách hôm nay phải chăm sóc Nguyên Sắt Sắt thật tốt, chính y muốn đi lên núi hái thuốc, tìm các loại nguyên liệu để tiểu cô nương tắm thuốc. Lúc Phó Triều Sinh cũng muốn nói với Nguyên Sắt Sắt, chẳng may là tiểu cô nương lại nhắm mắt ngủ mất. Nàng cũng không biết hôm nay Phó Triều Sinh không ở trong thôn trang.
Dư Tu Bách muốn mang nàng đi tìm đại phu, tiểu cô nương không chịu, một hai phải là Phó Triều Sinh xem cho nàng, bướng bỉnh kinh người, Dư Tu Bách nói như thế nào nàng cũng không chịu nghe, chỉ cần Phó Triều Sinh chữa bệnh cho nàng.
Dư Tu Bách mơ hồ hiểu ra điều gì.
Phó Triều Sinh để ý tiểu cô nương như vậy, đến sắc thuốc đều phải tự tay làm lấy, còn tranh giành với hắn, làm sao hắn ta sẽ cố tình vắng mặt vào ngày khi tiểu cô nương bệnh phát?
Dư Tu Bách kéo kéo khóe môi, chắc là trên người tiểu cô nương cũng không đáng lo ngại.
Tiểu cô nương đổ mồ hôi đầy mình, thân mình vặn vẹo không ngừng, có vẻ cực kỳ không thoải mái, nói chuyện đều là từng chữ từng chữ từ trong miệng thở ra, trong theo tiếng khóc thút thít còn mang theo nức nở nghẹn ngào, tựa như lý trí đã mất đi chỉ dựa vào ý chí gọi tên người mà chính mình tin tưởng nhất.
"Triều Sinh... ca ca... Muội muốn... Triều Sinh... ca ca... ô ô... "
"Triều Sinh... ca ca... "
Cho dù tình trạng tiểu cô nương không đúng, Dư Tu Bách cũng bị nàng kêu Triều Sinh ca ca đến ngậm một ngụm tức giận, giờ phút này mà trong miệng nàng còn gọi tên nam nhân khác. Lập tức liền không quan tâm đè tiểu cô nương ở trên giường, hôn lên.
Trong lòng Dư Tu Bách vừa đau vừa ghen, tiểu cô nương đã là người của hắn, trong miệng như thế nào có thể gọi tên một nam nhân khác?
Hắn hận chính mình không đủ mạnh mẽ, không chăm sóc nàng thực tốt, không thể làm cho lòng nàng chỉ có thể dựa vào một mình hắn. Dư Tu Bách ghen ghét đến nổi điên.
Nam nhân không màng tiểu cô nương kháng cự, kéo chăn bao bọc lấy nàng xuống. Ngón trỏ nam nhân đột ngột cắm vào trong h/oa h/u/yệ/t đang ướt thành một mảnh, khớp xương hơi cong, ở trên vách động vừa chọc vừa móc.
Nguyên Sắt Sắt ngứa đến ưỡn cao người lên, nàng ngẩng đầu lại càng đưa miệng nhỏ chính mình vào trong miệng nam nhân.
Nam nhân tức giận môi lưỡi so với những nụ hôn trước đây đều cháy bỏng hơn cả, trần trụi lại nhiệt tình, chủ động công thành đoạt đất, nóng đến độ làm người phát run, tất cả đều đang tấn công tuyến phòng thủ cuối cùng của Nguyên Sắt Sắt.
Giờ phút này suy nghĩ trong đầu Nguyên Sắt chỉ gói gọn trong một không gian còn bé hơn cả óc chó, chấp niệm duy nhất của nàng là kiên trì để chống đỡ, nhanh chóng đi tìm Triều Sinh ca ca...
Trước đây người nhà Nguyên Sắt Sắt vì muốn xoa dịu bệnh tật trong cơ thể nàng đã dùng không biết bao nhiêu loại thuốc quý hiếm, giờ phút này lại cùng lúc bộc phát ra ngoài, gần như đang bẻ gãy nghiền nát tay chân và phá hủy ý chí của tiểu cô nương.
Đầu lưỡi tiểu cô nương vừa động, Dư Tu Bách biết ngay nàng muốn làm gì. Biết rõ không nên cùng nàng so đo, đôi mắt Dư Tu Bách vẫn là nổi đỏ lên, hiện tại người hôn nàng là hắn! Không phải Phó Triều Sinh.
Người muốn bắn ở trong bụng nàng về sau, muốn làm nam nhân ở cùng nàng cả đời, cũng là hắn, không phải Phó Triều Sinh.
Lửa giận tăng thêm dục lửa, độ ấm trong gian phòng hoàn toàn bị đốt cháy.
Nhiệt độ bên trong do Phó Triều Sinh tạo ra thúc đẩy tình cảm mãnh liệt của hai người.
Giờ phút này Dư Tu Bách cũng không có thời gian tự hỏi, vì sao Phó Triều Sinh sẽ đưa cơ hội tốt như vậy cho hắn, trong lòng và trong mắt hắn chỉ còn lại tiểu cô nương đang nằm dưới thân đang khao khát hắn tiến đến biến nàng thành nữ nhân.