Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua
Chương 56
Ba ngày sau.
Phó Triều Sinh quả nhiên lấy cớ đi lên núi hái thuốc cho Nguyên Sắt Sắt mà rời khỏi thôn trang, cõng một chiếc giỏ đựng thuốc đan bằng tre, mang theo một số dụng cụ hái thuốc, mặc một thân áo xanh đơn sơ mà không mất đi sự thanh nhã đi lên núi.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt dùng thuốc, buổi tối đều ngủ rất ngon, không giống lúc trước trong lúc ngủ mơ nàng dễ dàng bị bừng tỉnh, hồi hộp sợ hãi tới mức hét chói tai khi có một chút động tĩnh, nửa đêm ngồi dậy mà tim đập gần như muốn nhảy ra ngoài.
Phó Triều Sinh sớm đã có ý dặn dò với Dư Tu Bách là sân viện mà Nguyên Sắt Sắt ở nên giảm bớt người hầu hạ, Phó Triều Sinh vốn là chủ nhân của Bạch Vân sơn trang, có hoàn toàn quyền khống chế đối với toàn bộ sơn trang.
Chỉ cần hắn hơi hơi để lộ một chút ý tứ ra, người phía dưới liền sẽ để ý và xử lý việc tốt, Phó Triều Sinh hoàn toàn không cần tự chính mình ra lệnh.
Ngày này, người trong tiểu viện thuộc về sơn trang Bạch Vân sẽ không thấy bóng dáng.
Y đã tạo cho Dư Tu Bách và tiểu cô nương một cơ hội rất tốt.
Y cũng chỉ hy vọng bọn họ sớm ngày đạt được mong muốn của mình.
Phó Triều Sinh tin chắc rằng một tình yêu quá mức suôn sẻ, cuối cùng cũng sẽ làm hai người nhìn nhau sớm ngày chán ghét.
Phó Triều Sinh nhớ tới ngày đó, khi cố ý để Dư Tu Bách ở ngoài viện dặn dò với Hương Vân:
"Sau khi dùng thuốc làm từ nhụy Tuyết Liên, trong vòng 10 ngày Sắt Sắt không thể dùng mấy loại thuốc khác, để tránh tổn hại đến tác dụng của thuốc Tuyết Liên, muốn trị tận gốc lại không đúng chỗ, uống phí công sức lúc trước, bởi vậy các người nhất định phải hầu hạ Sắt Sắt cẩn thận."
Khóe miệng nam tử áo xanh hơi hơi mỉm cười, phá tan cảm giác xa cách trên người y, người y cúi xuống, ở chân núi nắm lấy chiếc cuốc thuốc đào một gốc cây bạc hà rồi bỏ vào giỏ.
“Sắt Sắt, đêm qua nghỉ ngơi có được không? Cơ thể còn có gì không khoẻ không? Muội không nên gạt ta."
Người còn chưa thấy đến, giọng nói đĩnh đạc của Dư Tu Bách đã vang vãn trong phòng.
“Không thoải mái nhưng nhất định phải nói ra, ta chăm sóc muội là đương nhiên, không cần cảm thấy phiền phức."
Dư Tu Bách bước vào, trong lòng cũng buồn bực, làm sao hôm nay cũng không thấy người đến hầu hạ?
"Ừ." Tiểu cô nương dùng hết sức lực, trả lời một tiếng, giờ phút này không dám để chính mình phát ra giọng nói không bình thường.
“Người đâu?"
Dư Tu Bách trầm giọng nói, nam nhân cảm thấy thật là kỳ quái, Hương Vân luôn luôn phòng bị hắn như hổ như sói thế mà cũng không hầu hạ ở trong phòng Sắt Sắt.
Từ trước đến nay Dư Tu Bách cũng không có yêu cầu nhiều hạ nhân hầu hạ, cũng không phải là một chủ nhân quen thói trách móc hạ nhân nặng nề, giờ phút này hắn lại nhịn không được giận chó đánh mèo:
Người hầu hạ đi đâu vậy? Làm sao lại không ở đây? Sắt Sắt mà có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Vấn đề giống như một loạt đại bác một chuyện lại một chuyện tiếp tục bắn ra.
"Sắt Sắt?" Dư Tu Bách đi ba bước gộp thành hai, vài bước đi đến trước giường, vén rèm, mới phát hiện tiểu cô nương gắt gao trùm mình trong một chiếc chăn mỏng, cuốn cả cơ thể hết vào bên trong.
Hai má nóng đến đỏ bừng, trên trán và sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, một sợi lại một sợi dính ở trên mặt, chiếc miệng nhỏ thở phì phò, cả khuôn mặt nóng lên như hoa đào.
Nguyên Sắt Sắt cảm thấy trong thân thể chính mình như là đang có lửa đốt, trong lòng vừa lo lắng lại ngại ngùng.
Loại cảm giác này làm nàng nhớ tới buổi tối mấy tháng trước kia, không chỉ có Dư Tu Bách trúng tình rượu của An Vương, An Vương, người này vì chiếm được lòng tin của Dư Tu Bách, mà làm chính hắn và Nguyên Sắt Sắt đều dùng chút chút rượu đã bỏ thuốc kia, nhưng phân lượng lại ít hơn rất nhiều so với Dư Tu Bách.
Trên da thịt trắng nõn của tiểu cô nương vì nóng mà ra chút mồ hôi tinh mịn, mi mắt rũ xuống khép hờ, hàm răng cắn môi, in ra hai dấu răng sâu đậm, cực lực nhịn xuống tiếng hừ trong miệng nhưng ức chế không được.
Trong đầu Nguyên Sắt Sắt loạn giống như một màn hỗn độn, hơi dùng chút suy nghĩ miên man làm phân tâm dời đi lực chú ý, dục vọng trong thân thể như ngọn lửa mãnh liệt hừng hực thiêu đốt, tiểu cô nương bị đốt không thể không toàn tâm toàn ý chống lại sự khác thường của cơ thể.
Kỳ thật sau khi từ đáy vực đi lên, tuy rằng nàng và Dư Tu Bách thân mật, nhưng rốt cuộc không phải chỉ có hai người bọn họ, không thể ở chung dính dính nhớp nháp giống như dưới đáy vực, mặc kệ đạo lý lễ nghi.
Người đi theo có một phần là thuộc hạ của Dư Tu Bách, bọn họ hoàn toàn biết việc Dư Tu Bách đã từng cùng Chu Thấm Nhiên đính ước, Nguyên Sắt Sắt thích tiểu biểu ca nhà mình, lại không nghĩ tới hoàn toàn làm một ác nhân giữa đường cầm đao đoạt ái tình trong mắt người khác.
Rớt xuống sườn núi dốc mấy ngày nay, Hương Vân bị kế hoạch Nguyên Sắt Sắt làm cho sợ hãi, ngày hôm sau từ sáng đến tối đều đến canh giữ ở mép giường của Nguyên Sắt Sắt, ban ngày nhìn nàng chằm chằm.
Nguyên Sắt Sắt bảo nàng ta không cần phải vây quanh chính mình, ngược lại lo lắng nàng ta thật sự kiệt sức, khuyên nàng ta nghỉ ngơi thật tốt. Hương Vân hoàn toàn không nghe khuyên
giải, nước mắt rưng rưng canh giữ bên cạnh Nguyên Sắt Sắt, nàng lạnh lùng không để ý tới nàng ta, buổi tối Hương Vân sẽ tự giác ôm chăn ngủ trên đất dưới giường của Nguyên Sắt Sắt, làm cho Nguyên Sắt Sắt không có một cách nào để đối với nàng ta.
Buổi tối Dư Tu Bách ngủ không được lặng lẽ đến trong phòng Nguyên Sắt Sắt ngủ, vì Hương Vân vẫn còn ở trong phòng, hai người còn không thể tạo ra tiếng động quá lớn.
“Sắt Sắt, qua đây, ta mang muội đi tìm đại phu."
Phó Triều Sinh quả nhiên lấy cớ đi lên núi hái thuốc cho Nguyên Sắt Sắt mà rời khỏi thôn trang, cõng một chiếc giỏ đựng thuốc đan bằng tre, mang theo một số dụng cụ hái thuốc, mặc một thân áo xanh đơn sơ mà không mất đi sự thanh nhã đi lên núi.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt dùng thuốc, buổi tối đều ngủ rất ngon, không giống lúc trước trong lúc ngủ mơ nàng dễ dàng bị bừng tỉnh, hồi hộp sợ hãi tới mức hét chói tai khi có một chút động tĩnh, nửa đêm ngồi dậy mà tim đập gần như muốn nhảy ra ngoài.
Phó Triều Sinh sớm đã có ý dặn dò với Dư Tu Bách là sân viện mà Nguyên Sắt Sắt ở nên giảm bớt người hầu hạ, Phó Triều Sinh vốn là chủ nhân của Bạch Vân sơn trang, có hoàn toàn quyền khống chế đối với toàn bộ sơn trang.
Chỉ cần hắn hơi hơi để lộ một chút ý tứ ra, người phía dưới liền sẽ để ý và xử lý việc tốt, Phó Triều Sinh hoàn toàn không cần tự chính mình ra lệnh.
Ngày này, người trong tiểu viện thuộc về sơn trang Bạch Vân sẽ không thấy bóng dáng.
Y đã tạo cho Dư Tu Bách và tiểu cô nương một cơ hội rất tốt.
Y cũng chỉ hy vọng bọn họ sớm ngày đạt được mong muốn của mình.
Phó Triều Sinh tin chắc rằng một tình yêu quá mức suôn sẻ, cuối cùng cũng sẽ làm hai người nhìn nhau sớm ngày chán ghét.
Phó Triều Sinh nhớ tới ngày đó, khi cố ý để Dư Tu Bách ở ngoài viện dặn dò với Hương Vân:
"Sau khi dùng thuốc làm từ nhụy Tuyết Liên, trong vòng 10 ngày Sắt Sắt không thể dùng mấy loại thuốc khác, để tránh tổn hại đến tác dụng của thuốc Tuyết Liên, muốn trị tận gốc lại không đúng chỗ, uống phí công sức lúc trước, bởi vậy các người nhất định phải hầu hạ Sắt Sắt cẩn thận."
Khóe miệng nam tử áo xanh hơi hơi mỉm cười, phá tan cảm giác xa cách trên người y, người y cúi xuống, ở chân núi nắm lấy chiếc cuốc thuốc đào một gốc cây bạc hà rồi bỏ vào giỏ.
“Sắt Sắt, đêm qua nghỉ ngơi có được không? Cơ thể còn có gì không khoẻ không? Muội không nên gạt ta."
Người còn chưa thấy đến, giọng nói đĩnh đạc của Dư Tu Bách đã vang vãn trong phòng.
“Không thoải mái nhưng nhất định phải nói ra, ta chăm sóc muội là đương nhiên, không cần cảm thấy phiền phức."
Dư Tu Bách bước vào, trong lòng cũng buồn bực, làm sao hôm nay cũng không thấy người đến hầu hạ?
"Ừ." Tiểu cô nương dùng hết sức lực, trả lời một tiếng, giờ phút này không dám để chính mình phát ra giọng nói không bình thường.
“Người đâu?"
Dư Tu Bách trầm giọng nói, nam nhân cảm thấy thật là kỳ quái, Hương Vân luôn luôn phòng bị hắn như hổ như sói thế mà cũng không hầu hạ ở trong phòng Sắt Sắt.
Từ trước đến nay Dư Tu Bách cũng không có yêu cầu nhiều hạ nhân hầu hạ, cũng không phải là một chủ nhân quen thói trách móc hạ nhân nặng nề, giờ phút này hắn lại nhịn không được giận chó đánh mèo:
Người hầu hạ đi đâu vậy? Làm sao lại không ở đây? Sắt Sắt mà có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Vấn đề giống như một loạt đại bác một chuyện lại một chuyện tiếp tục bắn ra.
"Sắt Sắt?" Dư Tu Bách đi ba bước gộp thành hai, vài bước đi đến trước giường, vén rèm, mới phát hiện tiểu cô nương gắt gao trùm mình trong một chiếc chăn mỏng, cuốn cả cơ thể hết vào bên trong.
Hai má nóng đến đỏ bừng, trên trán và sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, một sợi lại một sợi dính ở trên mặt, chiếc miệng nhỏ thở phì phò, cả khuôn mặt nóng lên như hoa đào.
Nguyên Sắt Sắt cảm thấy trong thân thể chính mình như là đang có lửa đốt, trong lòng vừa lo lắng lại ngại ngùng.
Loại cảm giác này làm nàng nhớ tới buổi tối mấy tháng trước kia, không chỉ có Dư Tu Bách trúng tình rượu của An Vương, An Vương, người này vì chiếm được lòng tin của Dư Tu Bách, mà làm chính hắn và Nguyên Sắt Sắt đều dùng chút chút rượu đã bỏ thuốc kia, nhưng phân lượng lại ít hơn rất nhiều so với Dư Tu Bách.
Trên da thịt trắng nõn của tiểu cô nương vì nóng mà ra chút mồ hôi tinh mịn, mi mắt rũ xuống khép hờ, hàm răng cắn môi, in ra hai dấu răng sâu đậm, cực lực nhịn xuống tiếng hừ trong miệng nhưng ức chế không được.
Trong đầu Nguyên Sắt Sắt loạn giống như một màn hỗn độn, hơi dùng chút suy nghĩ miên man làm phân tâm dời đi lực chú ý, dục vọng trong thân thể như ngọn lửa mãnh liệt hừng hực thiêu đốt, tiểu cô nương bị đốt không thể không toàn tâm toàn ý chống lại sự khác thường của cơ thể.
Kỳ thật sau khi từ đáy vực đi lên, tuy rằng nàng và Dư Tu Bách thân mật, nhưng rốt cuộc không phải chỉ có hai người bọn họ, không thể ở chung dính dính nhớp nháp giống như dưới đáy vực, mặc kệ đạo lý lễ nghi.
Người đi theo có một phần là thuộc hạ của Dư Tu Bách, bọn họ hoàn toàn biết việc Dư Tu Bách đã từng cùng Chu Thấm Nhiên đính ước, Nguyên Sắt Sắt thích tiểu biểu ca nhà mình, lại không nghĩ tới hoàn toàn làm một ác nhân giữa đường cầm đao đoạt ái tình trong mắt người khác.
Rớt xuống sườn núi dốc mấy ngày nay, Hương Vân bị kế hoạch Nguyên Sắt Sắt làm cho sợ hãi, ngày hôm sau từ sáng đến tối đều đến canh giữ ở mép giường của Nguyên Sắt Sắt, ban ngày nhìn nàng chằm chằm.
Nguyên Sắt Sắt bảo nàng ta không cần phải vây quanh chính mình, ngược lại lo lắng nàng ta thật sự kiệt sức, khuyên nàng ta nghỉ ngơi thật tốt. Hương Vân hoàn toàn không nghe khuyên
giải, nước mắt rưng rưng canh giữ bên cạnh Nguyên Sắt Sắt, nàng lạnh lùng không để ý tới nàng ta, buổi tối Hương Vân sẽ tự giác ôm chăn ngủ trên đất dưới giường của Nguyên Sắt Sắt, làm cho Nguyên Sắt Sắt không có một cách nào để đối với nàng ta.
Buổi tối Dư Tu Bách ngủ không được lặng lẽ đến trong phòng Nguyên Sắt Sắt ngủ, vì Hương Vân vẫn còn ở trong phòng, hai người còn không thể tạo ra tiếng động quá lớn.
“Sắt Sắt, qua đây, ta mang muội đi tìm đại phu."