Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 98
Vô Thường bản địa cũng đã bày sẵn trận địa rồi nhìn chăm chú vào trong biệt thự, cô ta lấy cuốn sổ từ trong ống tay áo ra rồi điên cuồng lật từng trang, cuối cùng cô ta cũng dừng lại.
"Âm hồn Dư Uyển... ơ, cô ta đến để trả thù, đây là..."
Trong cuốn sổ ghi chép trên tay của Vô Thường, chỉ có những người dẫn dắt con người luân hồi mới có tư cách kiểm tra cẩn thận những tai họa, vận may, tài lộc và tuổi thọ mà những linh hồn phải trải qua. Có người muốn trốn khỏi Âm Dương Ký Lục của Thành Hoàng nhưng rất ít người thành công. Trước mắt phải bắt được lệ quỷ thì toàn bộ tài liệu sẽ hiển thị đầy đủ. Vô Thường hơi khó xử.
"Theo lý mà nói thì chỉ cần cô ta không g.i.ế.c người đã hại mình thì địa phủ sẽ mặc kệ việc trả thù của lệ quỷ. Nhưng lệ quỷ luôn xuống tay không phân nặng nhẹ, cho nên tốt hơn hết là phải bắt cô ta vê sớm. Hơn nữa bây giờ chuyện của người sống đã có Cục quản lý lo liệu cho nên địa phủ không nên nhúng tay vào.”
Đại khái Cổ Chi Dao đã đoán được có chuyện gì xảy ra rồi, cô ấy lôi kéo Vô Thường bản địa.
"Đừng vội, Diệp đại nhân đang ở đây nên sẽ có phương pháp giải quyết." "Diệp đại nhân? Là vị Diệp đại nhân nào?”
Vô Thường bản địa ngây người.
"Chẳng lẽ là vị đã luân hồi trở về..."
"Đúng."
Cổ Chi Dao chỉ huy Vô Thường bản địa tiến lên phía trước, Diệp Tuyền hạ cửa xe xuống, cô biết ý đồ của họ nên chỉ nói một câu.
"Nhân quả luân hồi, quả báo thích đáng."
Cổ Chi Dao bất lực.
"Nhưng Cục quản lý..."
"Yên tâm đi.”
Vẻ mặt của Diệp Tuyên nhàn nhạt nhìn mây đen cuồn cuộn đang kéo đến biệt thự.
"Không c.h.ế.t được."
Xe cảnh sát hú còi suốt cả chặng đường rồi lao vào trong biệt thự, họ dừng lại ở bên ngoài cửa biệt thự.
"Ai đã báo cảnh sát?"
Cổ Chi Dao bối rối nhìn, cô ấy không hiểu tại sao Diệp Tuyển không liên lạc cho Cục quản lý mà lại gọi cho cảnh sát bình thường đến để làm gì. Diệp Tuyền chủ động bước tới kéo Dư Thiền.
"Tôi đi cùng cô ấy đến gặp anh rể nhưng trong nhà không có ai mở cửa mà lại có tiếng la hét. Sau đó tôi mới gọi cảnh sát."...
Bên trong biệt thự, khuôn mặt của Dư Uyển chảy m.á.u để lộ ra dấu hiệu c.h.ế.t chóc, sự dày vò này cũng không làm cho cô ta hả giận, mái tóc đen điên cuồng lao về phía Thạch Bân.
Chết đi! Đột nhiên mái tóc đen lơ lửng giữa không trung, có thứ ánh sáng vàng bao quanh âm khí đang mất kiểm soát rồi từng chút một ép nó trở vê nguyên trạng. "Không thể chết."
Dư Uyển liên tục lẩm bẩm yêu cầu của Diệp Tuyền.
Thạch Bân còn chưa biết mình đã bò trở lại từ bờ vực của tử thần, trong bóng tối hỗn độn hắn không biết đã trôi qua bao lâu.
Tiếng cười khúc khích của trẻ sơ sinh đã biến mất từ lâu mà chỉ còn tiếng động mà hắn tạo ra vang lên trong bóng tối tĩnh mịch. Thậm chí hắn còn không biết đang có ác quỷ đuổi theo sau lưng hắn và rốt cuộc còn cách hắn bao xa. Đau quá...
Thạch Bân lảo đảo đá bay món đồ nội thất đắt tiền, hắn từ bỏ những món ngon và những món đồ xa xỉ đã dày công chuẩn bị mà chỉ biết tiếp tục bò về phía trước.
Xương cốt khắp người hắn đều bị gãy rồi lại liền lại, hắn chịu đựng nỗi như vậy lặp lại liên tiếp, nỗi đau đớn đó vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một chuyện.
Là không thể dừng lại! Sau lưng, sau lưng có ác quỷ!!!
Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện ánh sáng, ánh sáng mờ ảo xuyên qua đám mây đen đang che phủ mọi vật. Đối với Thạch Bân mà nói thì ánh sáng này cũng đặc biệt soi sáng hắn.
Trong ánh sáng có giọng nói phảng phất của người nào đó đã chọc thủng sự im lặng c.h.ế.t chóc rồi truyền đến tai của Thạch Bân.
Suýt nữa Thạch Bân đã bật khóc vì sung sướng. Có người có thể cứu hắn rồi! Hắn bò lại gân ánh sáng đó, càng đến gần thì sự âm u lạnh lẽo càng giảm đi khiến Thạch Bân càng chắc chắn hơn, hắn chắc chắn đây là ma quỷ đang sợ người ở bên ngoài cửa sổ.
"Cứu tôi! Cứu tôi với. Có ma quỷ muốn g.i.ế.c tôi, tôi đang ở đây!" Thạch Bân hét lớn, vừa hét hắn vừa bò nhanh hơn.
Khi hắn bò đến trước nguồn sáng thì phát hiện ra đây là một cửa sổ. Hắn không có thời gian nghĩ ngợi xem cửa sổ này có ý gì mà chỉ có cảm giác có một luồng khí âm u lạnh lẽo đang đuổi theo mình.
Không, hắn không muốn chất...
Đám mây đen chưa tan biến hoàn toàn, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là bóng người mờ ảo ở bên ngoài.
Thạch Bân gấp gáp mở cửa sổ.
"Cứu tôi với! Tôi cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền..."
Thạch Bân nhảy từ cửa sổ tầng ba rơi phịch xuống đất, hắn ngã xuống chỗ đất mềm trong hoa viên nhỏ, cảm giác đau đớn vẫn khiến mặt mũi của hắn trở nên méo mó.
Trong lòng hắn nguội lạnh.... Hoàn toàn giống nhau.
Giống hệt như cái c.h.ế.t của Dư Uyển.
Ma quỷ cố tình làm như thế, cô ta chưa hề rời đi! Thậm chí Thạch Bân còn không biết mình đã leo lên tầng ba khi nào, lần này hắn rơi xuống mảnh đất ở hoa viên nên may mắn sống sót nhưng lần sau thì thế nào?
“Giúp tôi với! Có mat”
Thạch Bân thống khổ vùi mặt vào giữa hai chân, chỉ đến khi hắn ngước mặt lên thì mới nhìn rõ có đèn đỏ của xe cảnh sát đang nhấp nháy.
Là cảnh sát.
Đúng rồi, ma quỷ sợ dương khí uy nghiêm của cảnh sát!
Vốn dĩ Thach Bân muốn dựa vào tiền của của mình và đại sư nhưng tất cả đều vô dụng.
Bây giờ hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì hết mà chỉ mong muốn có thể sống sót thoát khỏi sự tra tấn của ác quỷ, hắn liều mạng bò về phía xe cảnh sát."Cứu tôi với! Tôi g.i.ế.c người rồi, tôi g.i.ế.c hai mạng người rồi. Nhanh lên, nhanh bắt giữ tôi đi! Ma quỷ đang đuổi theo tôi, cầu xin mọi người mau bắt tôi đi!!!" Cảnh sát vừa đến thì đã bị hắn làm cho nghẹn lời.
Họ đã bắt rất nhiều nghi phạm nhưng chưa từng gặp ai lại chủ động cầu xin cảnh sát bắt mình đi.
Nhìn thấy không có ai đến đây nên Thạch Bân cố hết sức bò về phía trước, hắn lại cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo quen thuộc đang đuổi theo mình thì kích động hét toáng lên.
"Tôi vì số tiền bảo hiểm khổng lồ và vì nửa đời sau được sống trong vinh hoa phú quý mà tính kế khiến họ nhảy lầu, tôi đã g.i.ế.c vợ và con gái của mình rồi! Tôi còn tìm đại sư đến đóng đinh lên vợ tôi để cô ấy không đầu thai tố oan được, tôi đã biến con gái mình thành tiểu quỷ. Tiểu quỷ đã giúp tôi g.i.ế.c ông chủ của công ty sản xuất thức ăn vặt ở bên cạnh rồi hút lấy tài vận của ông ta. Tôi trốn thuế nên lợi dụng cái c.h.ế.t của vợ con để phát sóng trực tiếp nhằm lừa cư dân mạng tặng quà cho tôi... Tôi không phải con người, tôi đã phạm tội nên các anh mau bắt tôi đi!!!"
Giọng nói điên cuồng của hắn lấn át cả tiếng còi báo động rồi truyền đi rất xa. Kể từ giây phút này trở đi Thạch Bân đã tự hủy hoại chính mình, hắn hoàn toàn gánh chịu cái c.h.ế.t xã hội.
Đã hơn mười một giờ đêm rồi, những người hàng xóm bị đánh thức kinh ngạc vây xem, họ không nhịn được mà quay video lại.
Sau cái c.h.ế.t của vợ và con gái thì hắn nổi tiếng trên mạng với cái danh thánh tình sâu đậm phong độ ngời ngời, nhưng bây giờ hắn đang bò trên mặt đất với khuôn mặt méo mó và hét lên những thứ xấu xa mà hắn đã làm giống như một kẻ điên gian ác.
Cuối cùng hắn cũng bò ra đến cổng, sau khi bị cảnh sát kéo lên và còng tay lại thì Thạch Bân đã mỉm cười nhẹ nhõm.
Hắn đã thoát ra... thật sự hắn đã thoát ra rồi, ma quỷ không còn đuổi theo hắn nữa! Hắn đã giải thoát rồi!
Cảnh sát đưa hắn lên xe rồi khẽ gật đầu với Diệp Tuyền và Dư Thiền đang canh giữa phía ngoài cổng biệt thự.
"May mà các cô đã gọi cảnh sát, có thể vụ án này cần phải điều tra lại." Ai cũng có thể nghĩ rằng cảnh sát đến hiện trường là vì nghi ngờ rằng có tranh chấp gia đình hoặc là bị bệnh tâm thần, nhưng ai ngờ lại có thể đào được một quả dưa lớn như vậy.
"Chỉ là... anh ta cứ hét lên thảm thiết rằng có ma, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy ma thật sao?"
Cảnh sát buột miệng nói.
Diệp Tuyền đối mặt với mây đen cuồn cuộn bao phủ lấy biệt thự nhưng sắc mặt không đổi mà vẫn mỉm cười trả lời.
"Làm gì có ma, rõ ràng là anh ta có tật giật mình nên mới tự mình dọa mình thôi." "Cô nói có lý."
Vị cảnh sát vui vẻ giữ người đưa lên xe rồi rời đi.
Vô Thường và đương sự Dư Thiền cảm kích nhìn vẻ mặt hơi phức tạp đang mở mắt nói dối của Diệp Tuyền nhưng cũng không có ai vạch trần cô. Đột nhiên có tiếng phanh xe gấp rồi có một chiếc xe dừng ở cửa, sau đó một nhóm người bước xuống xe. Có người mắc áo đạo sĩ và cũng có người đeo tràng hạt, thoạt nhìn qua giống như đang ở hiện trường cosplay.
Người của Cục quản lý đã đến.
Họ nhìn thấy Diệp Tuyền và những người khác đang trao đổi với cảnh sát, họ chỉ nghĩ là người dân bình thường nên không quan tâm, tất cả họ đều nhỏ một giọt thuốc vào mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn.
"Ôi trời! Lệ quỷ đáng sợ như vậy nhưng tại sao Vô Thường không đến?" Huyền học suy tàn nên rất hiếm khi nhìn thấy ma quỷ hung hãn như vậy, bất cứ khi nào có chuyện xảy ra thì Đội hành động của Cục quản lý và âm thần của địa phủ đểu ra mặt giải quyết. Hôm nay người lãnh đạo đã nhận được thông tin lệ quỷ cuồng nộ đột ngột xảy ra mà không kịp chuẩn bị. Mọi người vội vàng đến đây, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì chân ai cũng run rẩy."Tôi tôi tôi tiến lên trước, nếu không thấy tôi đi ra thì hãy báo với lão đại của đội hành động để chăm sóc bố mẹ tôi ô ô ô."
"Âm hồn Dư Uyển... ơ, cô ta đến để trả thù, đây là..."
Trong cuốn sổ ghi chép trên tay của Vô Thường, chỉ có những người dẫn dắt con người luân hồi mới có tư cách kiểm tra cẩn thận những tai họa, vận may, tài lộc và tuổi thọ mà những linh hồn phải trải qua. Có người muốn trốn khỏi Âm Dương Ký Lục của Thành Hoàng nhưng rất ít người thành công. Trước mắt phải bắt được lệ quỷ thì toàn bộ tài liệu sẽ hiển thị đầy đủ. Vô Thường hơi khó xử.
"Theo lý mà nói thì chỉ cần cô ta không g.i.ế.c người đã hại mình thì địa phủ sẽ mặc kệ việc trả thù của lệ quỷ. Nhưng lệ quỷ luôn xuống tay không phân nặng nhẹ, cho nên tốt hơn hết là phải bắt cô ta vê sớm. Hơn nữa bây giờ chuyện của người sống đã có Cục quản lý lo liệu cho nên địa phủ không nên nhúng tay vào.”
Đại khái Cổ Chi Dao đã đoán được có chuyện gì xảy ra rồi, cô ấy lôi kéo Vô Thường bản địa.
"Đừng vội, Diệp đại nhân đang ở đây nên sẽ có phương pháp giải quyết." "Diệp đại nhân? Là vị Diệp đại nhân nào?”
Vô Thường bản địa ngây người.
"Chẳng lẽ là vị đã luân hồi trở về..."
"Đúng."
Cổ Chi Dao chỉ huy Vô Thường bản địa tiến lên phía trước, Diệp Tuyền hạ cửa xe xuống, cô biết ý đồ của họ nên chỉ nói một câu.
"Nhân quả luân hồi, quả báo thích đáng."
Cổ Chi Dao bất lực.
"Nhưng Cục quản lý..."
"Yên tâm đi.”
Vẻ mặt của Diệp Tuyên nhàn nhạt nhìn mây đen cuồn cuộn đang kéo đến biệt thự.
"Không c.h.ế.t được."
Xe cảnh sát hú còi suốt cả chặng đường rồi lao vào trong biệt thự, họ dừng lại ở bên ngoài cửa biệt thự.
"Ai đã báo cảnh sát?"
Cổ Chi Dao bối rối nhìn, cô ấy không hiểu tại sao Diệp Tuyển không liên lạc cho Cục quản lý mà lại gọi cho cảnh sát bình thường đến để làm gì. Diệp Tuyền chủ động bước tới kéo Dư Thiền.
"Tôi đi cùng cô ấy đến gặp anh rể nhưng trong nhà không có ai mở cửa mà lại có tiếng la hét. Sau đó tôi mới gọi cảnh sát."...
Bên trong biệt thự, khuôn mặt của Dư Uyển chảy m.á.u để lộ ra dấu hiệu c.h.ế.t chóc, sự dày vò này cũng không làm cho cô ta hả giận, mái tóc đen điên cuồng lao về phía Thạch Bân.
Chết đi! Đột nhiên mái tóc đen lơ lửng giữa không trung, có thứ ánh sáng vàng bao quanh âm khí đang mất kiểm soát rồi từng chút một ép nó trở vê nguyên trạng. "Không thể chết."
Dư Uyển liên tục lẩm bẩm yêu cầu của Diệp Tuyền.
Thạch Bân còn chưa biết mình đã bò trở lại từ bờ vực của tử thần, trong bóng tối hỗn độn hắn không biết đã trôi qua bao lâu.
Tiếng cười khúc khích của trẻ sơ sinh đã biến mất từ lâu mà chỉ còn tiếng động mà hắn tạo ra vang lên trong bóng tối tĩnh mịch. Thậm chí hắn còn không biết đang có ác quỷ đuổi theo sau lưng hắn và rốt cuộc còn cách hắn bao xa. Đau quá...
Thạch Bân lảo đảo đá bay món đồ nội thất đắt tiền, hắn từ bỏ những món ngon và những món đồ xa xỉ đã dày công chuẩn bị mà chỉ biết tiếp tục bò về phía trước.
Xương cốt khắp người hắn đều bị gãy rồi lại liền lại, hắn chịu đựng nỗi như vậy lặp lại liên tiếp, nỗi đau đớn đó vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một chuyện.
Là không thể dừng lại! Sau lưng, sau lưng có ác quỷ!!!
Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện ánh sáng, ánh sáng mờ ảo xuyên qua đám mây đen đang che phủ mọi vật. Đối với Thạch Bân mà nói thì ánh sáng này cũng đặc biệt soi sáng hắn.
Trong ánh sáng có giọng nói phảng phất của người nào đó đã chọc thủng sự im lặng c.h.ế.t chóc rồi truyền đến tai của Thạch Bân.
Suýt nữa Thạch Bân đã bật khóc vì sung sướng. Có người có thể cứu hắn rồi! Hắn bò lại gân ánh sáng đó, càng đến gần thì sự âm u lạnh lẽo càng giảm đi khiến Thạch Bân càng chắc chắn hơn, hắn chắc chắn đây là ma quỷ đang sợ người ở bên ngoài cửa sổ.
"Cứu tôi! Cứu tôi với. Có ma quỷ muốn g.i.ế.c tôi, tôi đang ở đây!" Thạch Bân hét lớn, vừa hét hắn vừa bò nhanh hơn.
Khi hắn bò đến trước nguồn sáng thì phát hiện ra đây là một cửa sổ. Hắn không có thời gian nghĩ ngợi xem cửa sổ này có ý gì mà chỉ có cảm giác có một luồng khí âm u lạnh lẽo đang đuổi theo mình.
Không, hắn không muốn chất...
Đám mây đen chưa tan biến hoàn toàn, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là bóng người mờ ảo ở bên ngoài.
Thạch Bân gấp gáp mở cửa sổ.
"Cứu tôi với! Tôi cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền..."
Thạch Bân nhảy từ cửa sổ tầng ba rơi phịch xuống đất, hắn ngã xuống chỗ đất mềm trong hoa viên nhỏ, cảm giác đau đớn vẫn khiến mặt mũi của hắn trở nên méo mó.
Trong lòng hắn nguội lạnh.... Hoàn toàn giống nhau.
Giống hệt như cái c.h.ế.t của Dư Uyển.
Ma quỷ cố tình làm như thế, cô ta chưa hề rời đi! Thậm chí Thạch Bân còn không biết mình đã leo lên tầng ba khi nào, lần này hắn rơi xuống mảnh đất ở hoa viên nên may mắn sống sót nhưng lần sau thì thế nào?
“Giúp tôi với! Có mat”
Thạch Bân thống khổ vùi mặt vào giữa hai chân, chỉ đến khi hắn ngước mặt lên thì mới nhìn rõ có đèn đỏ của xe cảnh sát đang nhấp nháy.
Là cảnh sát.
Đúng rồi, ma quỷ sợ dương khí uy nghiêm của cảnh sát!
Vốn dĩ Thach Bân muốn dựa vào tiền của của mình và đại sư nhưng tất cả đều vô dụng.
Bây giờ hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì hết mà chỉ mong muốn có thể sống sót thoát khỏi sự tra tấn của ác quỷ, hắn liều mạng bò về phía xe cảnh sát."Cứu tôi với! Tôi g.i.ế.c người rồi, tôi g.i.ế.c hai mạng người rồi. Nhanh lên, nhanh bắt giữ tôi đi! Ma quỷ đang đuổi theo tôi, cầu xin mọi người mau bắt tôi đi!!!" Cảnh sát vừa đến thì đã bị hắn làm cho nghẹn lời.
Họ đã bắt rất nhiều nghi phạm nhưng chưa từng gặp ai lại chủ động cầu xin cảnh sát bắt mình đi.
Nhìn thấy không có ai đến đây nên Thạch Bân cố hết sức bò về phía trước, hắn lại cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo quen thuộc đang đuổi theo mình thì kích động hét toáng lên.
"Tôi vì số tiền bảo hiểm khổng lồ và vì nửa đời sau được sống trong vinh hoa phú quý mà tính kế khiến họ nhảy lầu, tôi đã g.i.ế.c vợ và con gái của mình rồi! Tôi còn tìm đại sư đến đóng đinh lên vợ tôi để cô ấy không đầu thai tố oan được, tôi đã biến con gái mình thành tiểu quỷ. Tiểu quỷ đã giúp tôi g.i.ế.c ông chủ của công ty sản xuất thức ăn vặt ở bên cạnh rồi hút lấy tài vận của ông ta. Tôi trốn thuế nên lợi dụng cái c.h.ế.t của vợ con để phát sóng trực tiếp nhằm lừa cư dân mạng tặng quà cho tôi... Tôi không phải con người, tôi đã phạm tội nên các anh mau bắt tôi đi!!!"
Giọng nói điên cuồng của hắn lấn át cả tiếng còi báo động rồi truyền đi rất xa. Kể từ giây phút này trở đi Thạch Bân đã tự hủy hoại chính mình, hắn hoàn toàn gánh chịu cái c.h.ế.t xã hội.
Đã hơn mười một giờ đêm rồi, những người hàng xóm bị đánh thức kinh ngạc vây xem, họ không nhịn được mà quay video lại.
Sau cái c.h.ế.t của vợ và con gái thì hắn nổi tiếng trên mạng với cái danh thánh tình sâu đậm phong độ ngời ngời, nhưng bây giờ hắn đang bò trên mặt đất với khuôn mặt méo mó và hét lên những thứ xấu xa mà hắn đã làm giống như một kẻ điên gian ác.
Cuối cùng hắn cũng bò ra đến cổng, sau khi bị cảnh sát kéo lên và còng tay lại thì Thạch Bân đã mỉm cười nhẹ nhõm.
Hắn đã thoát ra... thật sự hắn đã thoát ra rồi, ma quỷ không còn đuổi theo hắn nữa! Hắn đã giải thoát rồi!
Cảnh sát đưa hắn lên xe rồi khẽ gật đầu với Diệp Tuyền và Dư Thiền đang canh giữa phía ngoài cổng biệt thự.
"May mà các cô đã gọi cảnh sát, có thể vụ án này cần phải điều tra lại." Ai cũng có thể nghĩ rằng cảnh sát đến hiện trường là vì nghi ngờ rằng có tranh chấp gia đình hoặc là bị bệnh tâm thần, nhưng ai ngờ lại có thể đào được một quả dưa lớn như vậy.
"Chỉ là... anh ta cứ hét lên thảm thiết rằng có ma, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy ma thật sao?"
Cảnh sát buột miệng nói.
Diệp Tuyền đối mặt với mây đen cuồn cuộn bao phủ lấy biệt thự nhưng sắc mặt không đổi mà vẫn mỉm cười trả lời.
"Làm gì có ma, rõ ràng là anh ta có tật giật mình nên mới tự mình dọa mình thôi." "Cô nói có lý."
Vị cảnh sát vui vẻ giữ người đưa lên xe rồi rời đi.
Vô Thường và đương sự Dư Thiền cảm kích nhìn vẻ mặt hơi phức tạp đang mở mắt nói dối của Diệp Tuyền nhưng cũng không có ai vạch trần cô. Đột nhiên có tiếng phanh xe gấp rồi có một chiếc xe dừng ở cửa, sau đó một nhóm người bước xuống xe. Có người mắc áo đạo sĩ và cũng có người đeo tràng hạt, thoạt nhìn qua giống như đang ở hiện trường cosplay.
Người của Cục quản lý đã đến.
Họ nhìn thấy Diệp Tuyền và những người khác đang trao đổi với cảnh sát, họ chỉ nghĩ là người dân bình thường nên không quan tâm, tất cả họ đều nhỏ một giọt thuốc vào mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn.
"Ôi trời! Lệ quỷ đáng sợ như vậy nhưng tại sao Vô Thường không đến?" Huyền học suy tàn nên rất hiếm khi nhìn thấy ma quỷ hung hãn như vậy, bất cứ khi nào có chuyện xảy ra thì Đội hành động của Cục quản lý và âm thần của địa phủ đểu ra mặt giải quyết. Hôm nay người lãnh đạo đã nhận được thông tin lệ quỷ cuồng nộ đột ngột xảy ra mà không kịp chuẩn bị. Mọi người vội vàng đến đây, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì chân ai cũng run rẩy."Tôi tôi tôi tiến lên trước, nếu không thấy tôi đi ra thì hãy báo với lão đại của đội hành động để chăm sóc bố mẹ tôi ô ô ô."