Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 97
Đó là vẻ mặt của hắn khi nhận được tin nhắn cuối cùng.
Cửa biệt thự được thiết kế riêng biệt, im lặng, dày và gần như chống trầy xước, chỉ có một khe hở mỏng ở phía dưới.
Thạch Bân cứng đờ, khóe mắt nhìn phía dưới cửa, khe hở mỏng manh tối đen như mực, không thể nhìn rõ bên ngoài là gì.
Nhưng bức ảnh cho hắn biết rằng có thứ gì đó đang theo dõi hắn từ khe cửa. Đôi mắt lạnh lùng và hung ác đang theo dõi từng cử động của hắn, cười khúc khích trước sự sợ hãi của hắn.
Thạch Bân đột nhiên nhớ tới khi thỉnh thân cửa về, đạo sĩ có đạo hành từng nhắc nhở hắn.
"Thân cửa bảo vệ sự bình yên trong nhà. Nếu những thứ không phải con người muốn vào thì chỉ có thể do cậu đồng ý chúng mới vào được... Vì vậy, đừng để bị lừa mở cửa nhé chàng trai. Sao cậu lại có biểu cảm này? Bị hù dọa à? Haha, đùa một chút thôi, đó chỉ là một bức tranh Tết đã lâu rồi, thời đại này không có ma quỷ gì cả, cứ mang về nhà treo lên cho đẹp."
Không.
Không không.
Mồ hôi chảy ra từ thái dương Thạch Bân, hắn rùng mình vì lạnh.
Hắn sợ c.h.ế.t nên có ích hay không thì hắn cũng thỉnh về rất nhiêu. Thần giữ cửa cũng chỉ là một trong số đó.
Thần cửa canh giữ cửa, không được mời thì không được vào.
Hóa ra... đó là sự thật.
Thạch Bân cuối cùng cũng nhận ra chút không đứng trong lúc trò chuyện đến từ đâu.
Thứ ở bên kia cứ kêu hắn [mời] nó vào.
Leng keng.
Leng keng leng keng leng keng.
Điện thoại liên tục đổ chuông và những tin nhắn có nhãn [Con mồi số 1] liên tục hiện lên.
[Tới nhé?]
[Sao anh vẫn ra đây vậy?] [Vậy em vào nhé. }
[Nhìn thấy anh rồi. ]
Việc săn mồi đã bị đảo ngược.
"Bảo bảo, bảo bảo, có kẻ xấu tới, cứu bố với!" Thạch Bân hét lên rồi đột nhiên lùi lại.
Hắn điên cuồng chạy về phía phòng tối. Dù hai người cách nhau một bức tường nhưng hắn cố tình không cho phòng ngủ thông với phòng tối của thư phòng, hắn không muốn suốt ngày bị nhãi ranh đó nhìn chằm chằm, nhưng lúc này hắn chỉ hy vọng rằng mình con gái sẽ ở gân hắn nhất có thể.
Con mồi số 1: [Em thấy anh rồi. Đừng chạy, em vào đây-] "Cút đi!" Thạch Bân ném chiếc điện thoại mới nhất, cao cấp nhất của mình ra xa, tiếp tục chạy điên cuồng và cầu xin;"Bảo bảo, bảo bảo cứu cứu bố!" Chiếc đèn chùm pha lê đắt tiền trong phòng nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt ngay lập tức.
Bóng tối buông xuống, ngoài cửa hình như có âm thanh dày đặc và lạnh lẽo nào đó, Thạch Bân ép chặt lưng vào tường, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của chính mình.
"Khặc khặc-" Tiếng cười của đứa bé vang lên, Thạch Bân thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Thạch Bân dường như đang chờ người tới giúp đỡ: "Bảo bảo, chính là nó muốn g.i.ế.c bố, giúp bố g.i.ế.c tên ác nhân này!"
Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, đứa bé lại cười thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng tìm được cách phát âm và mơ hồ hét lên: "Mẹ... mẹ ơi!"
Ngay cả Thạch Bân đang vô cùng căng thẳng cũng có thể nghe thấy tiếng vui mừng của đứa bé.
Giống như một chậu nước đá dội xuống đầu, ngay cả tâm hồn hắn cũng như bị đóng băng.
Thạch Bân da mặt run rẩy, chậm rãi nhìn về phía cửa, cố nở ra một nụ cười mà hắn cho là duyên dáng,"Bảo bảo, đừng dọa bố, mẹ đi rồi. Là bố vô dụng, bố chỉ cứu được bảo bảo thôi..."
Thấy vô ích, hắn nhanh chóng chuyển sang hình thức trò chuyện khác, "Vợ à, là em đã về sao? Anh thực sự nhớ——”
"A——II"
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên và bị bóng tối lặng lẽ nuốt chửng trước khi kịp chạm tới cửa sổ.
Thạch Bân che mặt, vừa đau vừa tức, không ngờ con át chủ bài lớn nhất của mình vừa gặp lại đã phản bội mình.
Thạch Bân không quan tâm đến những chuyện khác, cắn ngón tay, hét lớn: "Thạch Mộ, tới chỗ bố đi!"
"Khặc khặc -" Đứa bé mỉm cười, nhưng không cử động.
Răng rắc——
Thạch Bân mặt nhăn nhó vì đau, hắn ôm lấy bàn tay bị mái tóc đen cưỡng ép vặn xoắn, quay người bỏ chạy.
Dù biết thân là con người khó có thể thoát khỏi miệng ác quỷ nhưng Thạch Bân vẫn không bỏ cuộc.
Đúng rồi, đại sư, còn có đại sư. Đại sư để lại cho hắn một số điện thoại, nói nếu gặp khó khăn có thể liên lạc với ông ta.
Thạch Bân hối hận cực kỳ vì vừa rồi mới giật mình ném điện thoại di động đi, nhớ tới địa điểm liền bỏ chạy về phía điện thoại di động.
Lệ quỷ luôn đi theo sau hắn, dường như thiếu một chút nữa là bắt kịp.
Thạch Bân biết đây là cố ý đe dọa hắn, cười nhạo hắn, nhưng hắn không dám đánh cược, chỉ có thể tuyệt vọng chạy về phía trước, tràn đầy sợ hãi.
Cũng may trí nhớ hắn tốt, còn có thể chạm vào chiếc điện thoại lạnh ngắt. Nhanh chóng ấn cho nó sáng lên thì màn hình bị nứt những đường như mạng nhện, nhưng may mắn là vẫn dùng được.
Thạch Bân giơ điện thoại lên, nhanh chóng chạy về phía trước, nhập những con số đã ghi nhớ sâu trong trí nhớ.
Dãy số đã được gọi đi.
"Mau, kết nối. Đại sư, nhanh lên, nơi này có ác quỷ, nhanh bắt chúng đi, tôi sẽ trả tiền cho ông..." Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt đang tràn đầy khao khát sinh tôn điên cuồng của Thạch Bân.
"Bíp... số bạn vừa gọi không liên lạc được, vui lòng kiểm tra trước khi gọi. Bíp bíp——"
"Không thể nào!" Thạch Bân cúp điện thoại, lại bấm số. Vẫn chỉ nhận được câu trả lời tương tự.
Mái tóc đen từ từ đuổi kịp phía sau khiến chân hắn vặn vẹo.
"II" Thạch Bân đổ mồ hôi đầm đìa, ngã xuống đất không kịp kêu lên.
"Dududu..."
Tín hiệu bận của chiếc điện thoại không ngừng vang lên, Thạch Bân nhìn điện thoại với vẻ mặt dữ tợn.
"Kẻ lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo!"
Ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại dần dần mờ đi, tiếng cười khúc khích của đứa bé càng ngày càng gần, Thạch Bân dùng một chân một tay, chống khuỷu tay xuống đất, cố gắng bò ra thoát khỏi con ác quỷ phía sau.
Nguồn sáng duy nhất trong bóng tối đã bị dập tắt hoàn toàn.
Rất nhanh, Thạch Bân đang bò về phía trước lại bị đuổi kịp.
Thạch Bân chắc chắn mình không thể làm gì được, chỉ có một cánh tay còn có thể sử dụng được, chỉ có điều tâm trí vẫn kiên trì tiến về phía trước. Vừa bò, hắn vừa phân nộ hét lên: "Mày đáng chết, chúng mày đều đáng chết! Mày chỉ là một cô bé, tao đã cho mày ăn nhiều như vậy, vì mày làm bao nhiêu việc, sao mày dám quay lại làm tổn thương tao— đau quái!"
Dư Uyển ôm một đứa bé nhỏ trong đôi tay cong cứng ngắc của mình, sự trống rỗng lại trở nên trọn vẹn.
Đứa bé hình như mới ba tháng tuổi, đôi mắt đen láy bất động nhìn Thạch Bân đang bò trườn trong bóng tối, cười toe toét, vỗ tay lảm nhảm, như muốn động viên ai đó.
Đứa bé nằm trong lòng Dư Uyển, không muốn xa rời mà cọ cọ vào bộ quân áo đẫm m.á.u của Dư Uyển, tựa như hoàn toàn không chú ý đến mùi m.á.u trên đó, không hề cự tuyệt, thậm chí còn nở nụ cười hồn nhiên.
Khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô bé lấm lem một chút máu, nhưng cô bé vẫn đang mỉm cười, trông vô cùng quỷ di.
Vô tội mà lại độc ác, thuần khiết mà quỷ dị.
Linh hồn trẻ sơ sinh c.h.ế.t từ khi còn nhỏ là thứ gân nhất với sự hỗn loạn, nó là một vị thân và một ma vương.
Đứa bé a a o o không hiểu gì, nói chuyện với mẹ rất lâu, cuối cùng chán nản phàn nàn một cách giận dữ. Cô bé tựa vào vai mẹ, những ngón tay đan chặt vào quần áo của mẹ, nhắm mắt lại và tìm một góc thoải mái để ngủ.
"Dạo bảo bảo rồi. Là mẹ đã đến muộn. Ừ, trước đây mẹ cũng đau, nhưng khi ôm con thì không còn đau nữa. Đúng, hắn rất xấu, đánh hắn." Dư Uyển giao tiếp với cô bé mà không có bất kỳ rào cản nào, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng võ về đứa bé, như thể cô ta chưa từng rời đi, nhẹ nhàng dỗ đứa bé ngủ rồi từng bước đi về phía trước.
Cô ta hiểu Diệp Tuyền nói gì.
Chỉ cần hắn không chết, hắn làm gì đều sẽ nhận được quả báo xứng đáng.
Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến nửa đêm, cô ta vẫn còn đủ thời gian để thư giãn.
Đột nhiên ánh đèn trong biệt thự nhỏ vụt tắt, trong không gian tối tăm không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Căn biệt thự vẫn đứng ở đó và chỉ có một mảnh tĩnh mịch tăm tối khiến lòng người bất an.
Nếu như khi đó có nhân sĩ huyền môn nào đi ngang qua thì chắc chắn sẽ nhìn thấy la bàn chuyển động điên cuồng trong từ trường âm khí.
Âm khí của lệ quỷ dâng cao ngút trời.
Các đồng liêu vẫn còn trò chuyện với nhau trong miếu Thành Hoàng của vùng này, ở cách vách Vô Thường Cổ Chi Dao tập hợp đám đông những người đang thắp hương. Khi nghe thấy tiếng chuông báo động quen thuộc vang lên, đồng thời Vô Thường bản địa hãi hùng khiếp vía suýt nữa thì đánh đổ lư hương. Lệ quỷ xuất thế? Làm sao có thể chứ?"
Ngay lập tức bầu không khí trì trệ đã thay đổi.
"Đi nhanh, đi nhanh. Là báo động cấp hai, ít nhất cũng là cấp quỷ tướng! Mau mang theo tất cả dây gọi hồn và gậy khóc tang sau đó gọi tất cả những tiểu quỷ ở gần đó đi, đừng để họ tự tìm đường chết!"
Vô Thường lật đật cầm lấy vũ khí rồi gọi em trai nhỏ đến chuẩn bị ra ngoài gọi hồn. Quỷ hồn gây sự, thân là âm sai của địa phủ đương nhiên phải có trách nhiệm rồi.
Các âm thần của địa phủ tự nhiên sẽ có sức mạnh trấn áp quỷ thân. Chúng quỷ sai không ứng phó nổi lệ quỷ mạnh như quỷ tướng nhưng Vô Thường có thể bắt giữ được. Cổ Chi Dao không thuộc quản chế của vùng này. Tuy rằng không cần phải đi cùng nhau nhưng cô ấy vẫn chào đồng liêu một câu rồi đi theo họ. Đột nhiên cô ấy nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Hôm nay vừa lúc Diệp Tuyền cũng đến đây và cũng hỏi về kẽ hở gọi hồn, chẳng lẽ...
Khi đến trung tâm bộc phát thì Cổ Chi Dao chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra chiếc xe jeep đang đậu ở bên ngoài biệt thự, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cửa biệt thự được thiết kế riêng biệt, im lặng, dày và gần như chống trầy xước, chỉ có một khe hở mỏng ở phía dưới.
Thạch Bân cứng đờ, khóe mắt nhìn phía dưới cửa, khe hở mỏng manh tối đen như mực, không thể nhìn rõ bên ngoài là gì.
Nhưng bức ảnh cho hắn biết rằng có thứ gì đó đang theo dõi hắn từ khe cửa. Đôi mắt lạnh lùng và hung ác đang theo dõi từng cử động của hắn, cười khúc khích trước sự sợ hãi của hắn.
Thạch Bân đột nhiên nhớ tới khi thỉnh thân cửa về, đạo sĩ có đạo hành từng nhắc nhở hắn.
"Thân cửa bảo vệ sự bình yên trong nhà. Nếu những thứ không phải con người muốn vào thì chỉ có thể do cậu đồng ý chúng mới vào được... Vì vậy, đừng để bị lừa mở cửa nhé chàng trai. Sao cậu lại có biểu cảm này? Bị hù dọa à? Haha, đùa một chút thôi, đó chỉ là một bức tranh Tết đã lâu rồi, thời đại này không có ma quỷ gì cả, cứ mang về nhà treo lên cho đẹp."
Không.
Không không.
Mồ hôi chảy ra từ thái dương Thạch Bân, hắn rùng mình vì lạnh.
Hắn sợ c.h.ế.t nên có ích hay không thì hắn cũng thỉnh về rất nhiêu. Thần giữ cửa cũng chỉ là một trong số đó.
Thần cửa canh giữ cửa, không được mời thì không được vào.
Hóa ra... đó là sự thật.
Thạch Bân cuối cùng cũng nhận ra chút không đứng trong lúc trò chuyện đến từ đâu.
Thứ ở bên kia cứ kêu hắn [mời] nó vào.
Leng keng.
Leng keng leng keng leng keng.
Điện thoại liên tục đổ chuông và những tin nhắn có nhãn [Con mồi số 1] liên tục hiện lên.
[Tới nhé?]
[Sao anh vẫn ra đây vậy?] [Vậy em vào nhé. }
[Nhìn thấy anh rồi. ]
Việc săn mồi đã bị đảo ngược.
"Bảo bảo, bảo bảo, có kẻ xấu tới, cứu bố với!" Thạch Bân hét lên rồi đột nhiên lùi lại.
Hắn điên cuồng chạy về phía phòng tối. Dù hai người cách nhau một bức tường nhưng hắn cố tình không cho phòng ngủ thông với phòng tối của thư phòng, hắn không muốn suốt ngày bị nhãi ranh đó nhìn chằm chằm, nhưng lúc này hắn chỉ hy vọng rằng mình con gái sẽ ở gân hắn nhất có thể.
Con mồi số 1: [Em thấy anh rồi. Đừng chạy, em vào đây-] "Cút đi!" Thạch Bân ném chiếc điện thoại mới nhất, cao cấp nhất của mình ra xa, tiếp tục chạy điên cuồng và cầu xin;"Bảo bảo, bảo bảo cứu cứu bố!" Chiếc đèn chùm pha lê đắt tiền trong phòng nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt ngay lập tức.
Bóng tối buông xuống, ngoài cửa hình như có âm thanh dày đặc và lạnh lẽo nào đó, Thạch Bân ép chặt lưng vào tường, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của chính mình.
"Khặc khặc-" Tiếng cười của đứa bé vang lên, Thạch Bân thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Thạch Bân dường như đang chờ người tới giúp đỡ: "Bảo bảo, chính là nó muốn g.i.ế.c bố, giúp bố g.i.ế.c tên ác nhân này!"
Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, đứa bé lại cười thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng tìm được cách phát âm và mơ hồ hét lên: "Mẹ... mẹ ơi!"
Ngay cả Thạch Bân đang vô cùng căng thẳng cũng có thể nghe thấy tiếng vui mừng của đứa bé.
Giống như một chậu nước đá dội xuống đầu, ngay cả tâm hồn hắn cũng như bị đóng băng.
Thạch Bân da mặt run rẩy, chậm rãi nhìn về phía cửa, cố nở ra một nụ cười mà hắn cho là duyên dáng,"Bảo bảo, đừng dọa bố, mẹ đi rồi. Là bố vô dụng, bố chỉ cứu được bảo bảo thôi..."
Thấy vô ích, hắn nhanh chóng chuyển sang hình thức trò chuyện khác, "Vợ à, là em đã về sao? Anh thực sự nhớ——”
"A——II"
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên và bị bóng tối lặng lẽ nuốt chửng trước khi kịp chạm tới cửa sổ.
Thạch Bân che mặt, vừa đau vừa tức, không ngờ con át chủ bài lớn nhất của mình vừa gặp lại đã phản bội mình.
Thạch Bân không quan tâm đến những chuyện khác, cắn ngón tay, hét lớn: "Thạch Mộ, tới chỗ bố đi!"
"Khặc khặc -" Đứa bé mỉm cười, nhưng không cử động.
Răng rắc——
Thạch Bân mặt nhăn nhó vì đau, hắn ôm lấy bàn tay bị mái tóc đen cưỡng ép vặn xoắn, quay người bỏ chạy.
Dù biết thân là con người khó có thể thoát khỏi miệng ác quỷ nhưng Thạch Bân vẫn không bỏ cuộc.
Đúng rồi, đại sư, còn có đại sư. Đại sư để lại cho hắn một số điện thoại, nói nếu gặp khó khăn có thể liên lạc với ông ta.
Thạch Bân hối hận cực kỳ vì vừa rồi mới giật mình ném điện thoại di động đi, nhớ tới địa điểm liền bỏ chạy về phía điện thoại di động.
Lệ quỷ luôn đi theo sau hắn, dường như thiếu một chút nữa là bắt kịp.
Thạch Bân biết đây là cố ý đe dọa hắn, cười nhạo hắn, nhưng hắn không dám đánh cược, chỉ có thể tuyệt vọng chạy về phía trước, tràn đầy sợ hãi.
Cũng may trí nhớ hắn tốt, còn có thể chạm vào chiếc điện thoại lạnh ngắt. Nhanh chóng ấn cho nó sáng lên thì màn hình bị nứt những đường như mạng nhện, nhưng may mắn là vẫn dùng được.
Thạch Bân giơ điện thoại lên, nhanh chóng chạy về phía trước, nhập những con số đã ghi nhớ sâu trong trí nhớ.
Dãy số đã được gọi đi.
"Mau, kết nối. Đại sư, nhanh lên, nơi này có ác quỷ, nhanh bắt chúng đi, tôi sẽ trả tiền cho ông..." Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt đang tràn đầy khao khát sinh tôn điên cuồng của Thạch Bân.
"Bíp... số bạn vừa gọi không liên lạc được, vui lòng kiểm tra trước khi gọi. Bíp bíp——"
"Không thể nào!" Thạch Bân cúp điện thoại, lại bấm số. Vẫn chỉ nhận được câu trả lời tương tự.
Mái tóc đen từ từ đuổi kịp phía sau khiến chân hắn vặn vẹo.
"II" Thạch Bân đổ mồ hôi đầm đìa, ngã xuống đất không kịp kêu lên.
"Dududu..."
Tín hiệu bận của chiếc điện thoại không ngừng vang lên, Thạch Bân nhìn điện thoại với vẻ mặt dữ tợn.
"Kẻ lừa đảo! Đều là kẻ lừa đảo!"
Ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại dần dần mờ đi, tiếng cười khúc khích của đứa bé càng ngày càng gần, Thạch Bân dùng một chân một tay, chống khuỷu tay xuống đất, cố gắng bò ra thoát khỏi con ác quỷ phía sau.
Nguồn sáng duy nhất trong bóng tối đã bị dập tắt hoàn toàn.
Rất nhanh, Thạch Bân đang bò về phía trước lại bị đuổi kịp.
Thạch Bân chắc chắn mình không thể làm gì được, chỉ có một cánh tay còn có thể sử dụng được, chỉ có điều tâm trí vẫn kiên trì tiến về phía trước. Vừa bò, hắn vừa phân nộ hét lên: "Mày đáng chết, chúng mày đều đáng chết! Mày chỉ là một cô bé, tao đã cho mày ăn nhiều như vậy, vì mày làm bao nhiêu việc, sao mày dám quay lại làm tổn thương tao— đau quái!"
Dư Uyển ôm một đứa bé nhỏ trong đôi tay cong cứng ngắc của mình, sự trống rỗng lại trở nên trọn vẹn.
Đứa bé hình như mới ba tháng tuổi, đôi mắt đen láy bất động nhìn Thạch Bân đang bò trườn trong bóng tối, cười toe toét, vỗ tay lảm nhảm, như muốn động viên ai đó.
Đứa bé nằm trong lòng Dư Uyển, không muốn xa rời mà cọ cọ vào bộ quân áo đẫm m.á.u của Dư Uyển, tựa như hoàn toàn không chú ý đến mùi m.á.u trên đó, không hề cự tuyệt, thậm chí còn nở nụ cười hồn nhiên.
Khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô bé lấm lem một chút máu, nhưng cô bé vẫn đang mỉm cười, trông vô cùng quỷ di.
Vô tội mà lại độc ác, thuần khiết mà quỷ dị.
Linh hồn trẻ sơ sinh c.h.ế.t từ khi còn nhỏ là thứ gân nhất với sự hỗn loạn, nó là một vị thân và một ma vương.
Đứa bé a a o o không hiểu gì, nói chuyện với mẹ rất lâu, cuối cùng chán nản phàn nàn một cách giận dữ. Cô bé tựa vào vai mẹ, những ngón tay đan chặt vào quần áo của mẹ, nhắm mắt lại và tìm một góc thoải mái để ngủ.
"Dạo bảo bảo rồi. Là mẹ đã đến muộn. Ừ, trước đây mẹ cũng đau, nhưng khi ôm con thì không còn đau nữa. Đúng, hắn rất xấu, đánh hắn." Dư Uyển giao tiếp với cô bé mà không có bất kỳ rào cản nào, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng võ về đứa bé, như thể cô ta chưa từng rời đi, nhẹ nhàng dỗ đứa bé ngủ rồi từng bước đi về phía trước.
Cô ta hiểu Diệp Tuyền nói gì.
Chỉ cần hắn không chết, hắn làm gì đều sẽ nhận được quả báo xứng đáng.
Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến nửa đêm, cô ta vẫn còn đủ thời gian để thư giãn.
Đột nhiên ánh đèn trong biệt thự nhỏ vụt tắt, trong không gian tối tăm không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Căn biệt thự vẫn đứng ở đó và chỉ có một mảnh tĩnh mịch tăm tối khiến lòng người bất an.
Nếu như khi đó có nhân sĩ huyền môn nào đi ngang qua thì chắc chắn sẽ nhìn thấy la bàn chuyển động điên cuồng trong từ trường âm khí.
Âm khí của lệ quỷ dâng cao ngút trời.
Các đồng liêu vẫn còn trò chuyện với nhau trong miếu Thành Hoàng của vùng này, ở cách vách Vô Thường Cổ Chi Dao tập hợp đám đông những người đang thắp hương. Khi nghe thấy tiếng chuông báo động quen thuộc vang lên, đồng thời Vô Thường bản địa hãi hùng khiếp vía suýt nữa thì đánh đổ lư hương. Lệ quỷ xuất thế? Làm sao có thể chứ?"
Ngay lập tức bầu không khí trì trệ đã thay đổi.
"Đi nhanh, đi nhanh. Là báo động cấp hai, ít nhất cũng là cấp quỷ tướng! Mau mang theo tất cả dây gọi hồn và gậy khóc tang sau đó gọi tất cả những tiểu quỷ ở gần đó đi, đừng để họ tự tìm đường chết!"
Vô Thường lật đật cầm lấy vũ khí rồi gọi em trai nhỏ đến chuẩn bị ra ngoài gọi hồn. Quỷ hồn gây sự, thân là âm sai của địa phủ đương nhiên phải có trách nhiệm rồi.
Các âm thần của địa phủ tự nhiên sẽ có sức mạnh trấn áp quỷ thân. Chúng quỷ sai không ứng phó nổi lệ quỷ mạnh như quỷ tướng nhưng Vô Thường có thể bắt giữ được. Cổ Chi Dao không thuộc quản chế của vùng này. Tuy rằng không cần phải đi cùng nhau nhưng cô ấy vẫn chào đồng liêu một câu rồi đi theo họ. Đột nhiên cô ấy nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Hôm nay vừa lúc Diệp Tuyền cũng đến đây và cũng hỏi về kẽ hở gọi hồn, chẳng lẽ...
Khi đến trung tâm bộc phát thì Cổ Chi Dao chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra chiếc xe jeep đang đậu ở bên ngoài biệt thự, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.