Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
Chương 204
Khi Ngô Tiêu Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra lần cuối, cô ấy đã sống cùng Nguyệt Lượng một thời gian, còn có ngôi nhà nhỏ của riêng mình.
"Tôi rất thích học. Tôi học chuyên ngành kế toán và thi đậu công chức. Tôi cũng đã nhận thêm vài công việc và làm gia sư nên có thể kiếm một chút tiền... Khi kiếm đủ tiền, tôi sẽ thi lên nghiên cứu sinh với Nguyệt Lượng. Tôi còn muốn học cao học..."
Ngô Tiêu Nguyệt nói về tương lai, đôi mắt cô ấy sáng ngời, tràn đầy hy vọng.
Bác sĩ rất có ấn tượng với cô ấy, khi Cục Quản lý đến điều tra, ông ta còn hỏi hiện tại cô ấy có ổn không và hiện tại thế nào.
Trên thực tế, cơ thể của Ngô Tiêu Nguyệt mờ dần như một xác c.h.ế.t thực sự rồi dần trở lại hình dáng của một quỷ hồn.
Cô ấy ôm lấy Nguyệt Lượng, đứng dậy lễ phép chào Diệp Tuyền: "Cảm ơn bà chủ Diệp đã giúp tôi tìm Nguyệt Lượng."
Diệp Tuyền xua tay nói: "Không cần cảm ơn, chúng ta đã rõ ràng rồi, cô tới quán ăn đêm làm việc, tôi giúp cô tìm mèo, tiên thù lao của các cô tôi đã nhận được rồi."
Ngô Tiêu Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, phát hiện ra linh khí của tu sĩ: "Bọn họ tới bắt tôi đúng không, tôi làm quỷ ảnh hưởng đến người sống, tôi biết mình đã làm sai, tôi đồng ý đi theo bọn họ."
Ngô Tiêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi buông tiểu Nguyệt Lượng ra, đưa cho Diệp Tuyền: "Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng vô tội, là tôi liên lụy nó, bà chủ Diệp có thể giúp tôi đưa nó đi đầu thai được không?"
Tiểu Nguyệt Lượng nằm trong n.g.ự.c cô bùng nổ, không còn sức làm gì, chỉ có thể dùng móng vuốt móc lấy Ngô Tiêu Nguyệt: "Meo meol!" Tiểu Nguyệt Lượng không chịu buông tay.
Tiêu Nguyệt c.h.ế.t trên đường về nhà, dù cho Nguyệt Lượng đã hóa quỷ, nó cũng vẫn muốn về nhà tìm cô ấy. Lúc còn sống, họ là người một nhà, sau khi chết, Nguyệt Lượng vẫn muốn đưa chủ của nó về nhà.
Ngô Tiêu Nguyệt cũng rất không nỡ, một mèo một người nhìn nhau, BGM(/) buồn bã Lương Chúc ly biệt như đang vang lên trong sảnh của quán ăn vặt đêm khuya.
(/) Nhạc nền thường dùng để tạo không khí cho các quán cà phê, quán ăn...
Diệp Tuyền lên tiếng phá tan gió thảm mưa sầu: "Cô không g.i.ế.c bọn họ, trở về báo thù cũng không làm ai bị thương, tại sao lại muốn bắt cô?" Ngô Tiêu Nguyệt sửng sốt: "Không, không bắt tôi sao?"
"Cô nên suy nghĩ kỹ xem, có báo án bắt cha mẹ cô và ngôi trường đó hay không. Nếu không tố cáo thì mang theo Nguyệt Lượng xuống địa phủ đầu thai đi." Diệp Tuyền lười biếng ngáp một cái, ra hiệu cho Du Tố Tố đi mở cửa. Diệp Tuyên nhéo cổ mèo con, nhét vào cơ thể, để cho mèo con yếu đuối Nguyệt Lượng có thêm sức di chuyển.
Nguyệt Lượng trở về hình dạng một con mèo nhỏ, dùng móng vuốt chạm vào mặt Ngô Tiêu Nguyệt: "Ngao!"
Ngô Tiêu Nguyệt bị niềm vui đột ngột làm cho cực kỳ kinh ngạc, là Nguyệt Lượng đánh thức cô ấy dậy, Ngô Tiêu Nguyệt nhéo nhéo chân mèo con, vùi nó vào lòng, không khỏi vui mừng nói: "Chúng ta cùng nhau đi!" Cô ấy không hỏi tại sao Nguyệt Lượng lại trở thành ma, cũng không nói cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể bước ra, bọn họ có thể gặp lại nhau đã là điều rất đáng trân trọng rồi.
Ngoài cửa, Lộ Băng lái xe dừng lại trước quán ăn khuya, cảnh cáo liếc nhìn
Nguyên Ngũ.
"Sư phụ của cậu phái cậu xuống núi tiếp nhận nhiệm vụ từ Cục Giám sát, phải tới tỉnh Tương điều tra, tôi là người liên lạc với cậu. Nếu cậu muốn đi theo thì đừng nói nhảm, còn làm bậy nữa tôi sẽ hủy bỏ tư cách nhiệm vụ của cậu." Lộ Băng chỉ có thể dựa vào pháp khí cùng vật liệu đặc biệt để nhìn thấy quỷ, công việc chính là điều phối liên lạc giữa các bên chứ không phải thành viên của đội hành động. Nếu thực sự đánh nhau, cô ấy hoàn toàn không thể đánh bại Nguyên Ngũ. Vừa rồi Nguyên Ngũ giật điện thoại di động, vô tư đăng rất nhiều bài, Lộ Băng tức giận đến đau đầu.
"Tôi biết rồi." Nguyên Ngũ nhìn chằm chằm vào biển hiệu của quán ăn vặt đêm khuya, ánh đèn ngoài cửa sáng sủa ấm áp, nhưng sắc mặt anh ta lại càng ngày càng nhăn nhó: "Nếu như tôi biết chuyện này có liên quan đến cô họ Diệp kia, thì còn lâu tôi mới quan tâm. Cô ấy mà cần người khác ra tay giúp đỡ sao?" Nguyên Ngũ vẫn còn nhớ nỗi nhục nhã khi hiểu lầm Diệp Tuyền là kẻ bất tài trước ngày Thất Tịch ở vùng núi tỉnh Lạc Hoa, vô cùng hối hận vì đã theo Lộ Băng tới đây.
"Bà chủ Diệp?" Cửa quán ăn tối vang lên tiếng gõ, giọng nói của Lộ Băng truyền vào.
Cửa quán ăn đêm mở ra, Lộ Băng bước vào, đưa giấy tờ tùy thân cho Ngô Tiêu Nguyệt nói: "Đội điều tra đặc biệt của Cục giám sát bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mọi công dân."
Ngô Tiêu Nguyệt ôm mèo con mỉm cười với cô ấy: "Tôi báo án có người ở tỉnh Tường điều hành trái phép trường học, bỏ tù trái phép khoảng 400 đến 600 trẻ vị thành niên, g.i.ế.c c.h.ế.t ít nhất mười người rồi giả vờ là tai nạn ngoài ý muốn, có bác sĩ đã hợp tác với họ để lập báo cáo giả... Còn nữa, ba mẹ tôi dùng tro cốt để âm hôn, cái này có thể báo án không?"
Cơn mưa thu bên ngoài quán ăn rơi suốt đêm cuối cùng cũng ngớt dần. Khi bước vào quán ăn đêm, cô bé bị ướt xấu hổ, ngay cả nụ cười cũng mím chặt, giờ đã trưởng thành, nụ cười của Ngô Tiêu Nguyệt không còn chút sương mù hay oán giận nào nữa, cô ấy không còn để tâm điều gì, chỉ báo án rồi thôi. Lộ Băng không ngờ cô ấy lại nói ra một cách bình tĩnh như vậy, sửng sốt một lúc rồi mới đáp: "Được."
Lộ Băng im lặng giơ nút like cho bà chủ Diệp, rôi nhanh chóng ghi chép chính thức.
Bằng chứng về tội xúc phạm xác c.h.ế.t của vợ chông Ngô Phương rất dễ tìm, trước đó khi Diệp Tuyền tìm Cục Giám sát điều tra gia đình ông ta, đã tra ra dấu vết.
Sau khi ghi chép cẩn thận, Lộ Băng nhìn cô gái rất trầm lặng và dịu dàng đang ôm một con mèo đối diện, nhất thời không nói nên lời.
Cách đối xử của gia đình Ngô Phương đối với con trai và con gái thực sự rất khác nhau, bọn họ cũng không phải quá giàu nhưng luôn chu cấp cho con trai mình mọi thứ tốt nhất, nếu không có thì tìm cách moi từ nơi khác. Con trai vào làm doanh nghiệp nhà nước, hai vợ chồng trả tiền mua nhà mua xe, còn định mua nhà tân hôn, nhưng cậu ta thì lại được khen là người tự lập, yêu thương bố mẹ. Cô con gái thì phải tự mình kiếm tiên từ rất sớm, họ còn trách cô ấy không đưa tiền lương cho bọn họ, muốn con gái về lấy chồng để lót đường cho con trai, vì muốn cô ấy "sửa đổi tính tình" mà gửi thẳng cô ấy đến một trường học phong tỏa, đến tận khi cô c.h.ế.t cũng muốn đổi lấy tiên. Ngôi mộ tốt mà Dương Quyên nói đến căn bản là một ngôi mộ hợp táng bà ta mua cho người bạn đời âm hôn của cô ấy.
Gia đình này bị quỷ tới tìm, quả thực không oan.
Mặc dù vợ chồng Ngô Phương giữ bí mật nhưng khi âm hồn cô con gái tìm đến trước cửa, phản ứng đầu tiên của họ là cuộc âm hôn xảy ra vấn đề. Ngô Phương ban đầu ghét bỏ cô con gái làm mình mất mặt, cũng sợ người ta biết mình đã làm gì, nên chọn nơi bán rất xa cho khuất tâm mắt. Đến khi có sự cố xảy ra, họ lại vội vàng đi tìm bên nhà âm hôn kia, muốn lấy lại tro cốt. Nhưng một nơi hẻo lánh xa xôi như vậy bỏ ra được một số tiền lớn để làm âm hôn đã là rất khó rồi, Dương Quyên la lối khóc lóc om sòm cũng không lấy lại được tro cốt.
Ở ác sẽ gặp ác. Đối phương yêu cầu bọn họ phải tìm trả một ma nữ có ngày sinh thích hợp, nếu không thì sẽ không thả người đi, còn chê bọn họ không dạy được con gái.
Thanh danh của Bạch Vân Quan ở bên ngoài khá tốt, thậm chí còn từng hợp tác với cảnh sát, bọn họ biết mình đang làm gì, không dám đi tìm, sợ không chỉ mất cả người lẫn của mà còn bị cảnh sát bắt đi, chỉ có thể lùi một bước tìm kiếm bà cốt khắp nơi để giải quyết quỷ hồn.
Cũng chính là lúc bọn họ đến quán ăn vặt đêm khuya, Ngô Tiêu Nguyệt đã lần theo dấu vết của bọn họ tới đây.
Hiện giờ người liên quan đã tự mình trình báo vụ việc, cả hai bên sẽ phải ngồi tù vài năm.
Lộ Băng đã xử lý nhiều vụ án âm hôn, sau khi hoàn thành xong biên bản đã gửi cho cảnh sát phối hợp để trực tiếp đi bắt người.
Lúc vợ chồng Ngô Phương rời quán ăn thì đã là buổi chiều, một tuần nay họ thường xuyên nhìn thấy ma, ban đêm không dám ra ngoài nên tạm thời ở khách sạn Thanh Giang một đêm.
Sáng sớm, cảnh sát tới cửa, gõ rất lâu họ mới dám ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị còng tay.
Nghe thấy tội danh, đánh lẽ không ai có thể biết là họ đã làm âm hôn mới đúng. Đúng lúc này, Ngô Phương đột nhiên nhớ tới lời Diệp Tuyền nói khi rời khỏi quán ăn đêm nói: "Trước thứ sáu sẽ có kết quả."
Bây giờ đã có kết quả, nhưng lại là kết quả tồi tệ đối với họ.
Ngô Phương tức giận: "Cô cố ý!"
Ngô Phương nằm mơ cũng không ngờ tới, họ đến tìm đại sư, đại sư lại trực tiếp tống họ vào tù.
Vợ chồng Ngô Phương bị bắt bỏ tù, không lâu sau, hai người đã đến tuổi chuẩn bị nghỉ hưu đều bị đơn vị làm việc sa thải. Con trai nhà họ Ngô làm việc trong doanh nghiệp nhà nước cũng bị liên lụy, sau khi điều tra kỹ càng thì phát hiện ra rất nhiều việc được thực hiện thông qua tiên bạc và quan hệ, đồng thời mở cuộc điều tra, trực tiếp sa thải cậu ta.
Vợ chồng Ngô Phương đang ở Thanh Giang nên cảnh sát bắt giữ rất nhanh, Lộ Băng chỉ báo tin này cho Ngô Tiêu Nguyệt, còn về việc Ngô Phương bị bắt tức giận chửi bới thì không cần thiết đề cập đến.
Vợ chồng Ngô Phương mua bán xương cốt sẽ không bị giam lâu, nhưng chờ đến khi họ ra tù, cuộc sống hưu trí tươi đẹp sẽ hóa thành bọt nước, đứa con trai đầy oán hận cũng sẽ không để họ sống yên.
"Tôi rất thích học. Tôi học chuyên ngành kế toán và thi đậu công chức. Tôi cũng đã nhận thêm vài công việc và làm gia sư nên có thể kiếm một chút tiền... Khi kiếm đủ tiền, tôi sẽ thi lên nghiên cứu sinh với Nguyệt Lượng. Tôi còn muốn học cao học..."
Ngô Tiêu Nguyệt nói về tương lai, đôi mắt cô ấy sáng ngời, tràn đầy hy vọng.
Bác sĩ rất có ấn tượng với cô ấy, khi Cục Quản lý đến điều tra, ông ta còn hỏi hiện tại cô ấy có ổn không và hiện tại thế nào.
Trên thực tế, cơ thể của Ngô Tiêu Nguyệt mờ dần như một xác c.h.ế.t thực sự rồi dần trở lại hình dáng của một quỷ hồn.
Cô ấy ôm lấy Nguyệt Lượng, đứng dậy lễ phép chào Diệp Tuyền: "Cảm ơn bà chủ Diệp đã giúp tôi tìm Nguyệt Lượng."
Diệp Tuyền xua tay nói: "Không cần cảm ơn, chúng ta đã rõ ràng rồi, cô tới quán ăn đêm làm việc, tôi giúp cô tìm mèo, tiên thù lao của các cô tôi đã nhận được rồi."
Ngô Tiêu Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, phát hiện ra linh khí của tu sĩ: "Bọn họ tới bắt tôi đúng không, tôi làm quỷ ảnh hưởng đến người sống, tôi biết mình đã làm sai, tôi đồng ý đi theo bọn họ."
Ngô Tiêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi buông tiểu Nguyệt Lượng ra, đưa cho Diệp Tuyền: "Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng vô tội, là tôi liên lụy nó, bà chủ Diệp có thể giúp tôi đưa nó đi đầu thai được không?"
Tiểu Nguyệt Lượng nằm trong n.g.ự.c cô bùng nổ, không còn sức làm gì, chỉ có thể dùng móng vuốt móc lấy Ngô Tiêu Nguyệt: "Meo meol!" Tiểu Nguyệt Lượng không chịu buông tay.
Tiêu Nguyệt c.h.ế.t trên đường về nhà, dù cho Nguyệt Lượng đã hóa quỷ, nó cũng vẫn muốn về nhà tìm cô ấy. Lúc còn sống, họ là người một nhà, sau khi chết, Nguyệt Lượng vẫn muốn đưa chủ của nó về nhà.
Ngô Tiêu Nguyệt cũng rất không nỡ, một mèo một người nhìn nhau, BGM(/) buồn bã Lương Chúc ly biệt như đang vang lên trong sảnh của quán ăn vặt đêm khuya.
(/) Nhạc nền thường dùng để tạo không khí cho các quán cà phê, quán ăn...
Diệp Tuyền lên tiếng phá tan gió thảm mưa sầu: "Cô không g.i.ế.c bọn họ, trở về báo thù cũng không làm ai bị thương, tại sao lại muốn bắt cô?" Ngô Tiêu Nguyệt sửng sốt: "Không, không bắt tôi sao?"
"Cô nên suy nghĩ kỹ xem, có báo án bắt cha mẹ cô và ngôi trường đó hay không. Nếu không tố cáo thì mang theo Nguyệt Lượng xuống địa phủ đầu thai đi." Diệp Tuyền lười biếng ngáp một cái, ra hiệu cho Du Tố Tố đi mở cửa. Diệp Tuyên nhéo cổ mèo con, nhét vào cơ thể, để cho mèo con yếu đuối Nguyệt Lượng có thêm sức di chuyển.
Nguyệt Lượng trở về hình dạng một con mèo nhỏ, dùng móng vuốt chạm vào mặt Ngô Tiêu Nguyệt: "Ngao!"
Ngô Tiêu Nguyệt bị niềm vui đột ngột làm cho cực kỳ kinh ngạc, là Nguyệt Lượng đánh thức cô ấy dậy, Ngô Tiêu Nguyệt nhéo nhéo chân mèo con, vùi nó vào lòng, không khỏi vui mừng nói: "Chúng ta cùng nhau đi!" Cô ấy không hỏi tại sao Nguyệt Lượng lại trở thành ma, cũng không nói cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể bước ra, bọn họ có thể gặp lại nhau đã là điều rất đáng trân trọng rồi.
Ngoài cửa, Lộ Băng lái xe dừng lại trước quán ăn khuya, cảnh cáo liếc nhìn
Nguyên Ngũ.
"Sư phụ của cậu phái cậu xuống núi tiếp nhận nhiệm vụ từ Cục Giám sát, phải tới tỉnh Tương điều tra, tôi là người liên lạc với cậu. Nếu cậu muốn đi theo thì đừng nói nhảm, còn làm bậy nữa tôi sẽ hủy bỏ tư cách nhiệm vụ của cậu." Lộ Băng chỉ có thể dựa vào pháp khí cùng vật liệu đặc biệt để nhìn thấy quỷ, công việc chính là điều phối liên lạc giữa các bên chứ không phải thành viên của đội hành động. Nếu thực sự đánh nhau, cô ấy hoàn toàn không thể đánh bại Nguyên Ngũ. Vừa rồi Nguyên Ngũ giật điện thoại di động, vô tư đăng rất nhiều bài, Lộ Băng tức giận đến đau đầu.
"Tôi biết rồi." Nguyên Ngũ nhìn chằm chằm vào biển hiệu của quán ăn vặt đêm khuya, ánh đèn ngoài cửa sáng sủa ấm áp, nhưng sắc mặt anh ta lại càng ngày càng nhăn nhó: "Nếu như tôi biết chuyện này có liên quan đến cô họ Diệp kia, thì còn lâu tôi mới quan tâm. Cô ấy mà cần người khác ra tay giúp đỡ sao?" Nguyên Ngũ vẫn còn nhớ nỗi nhục nhã khi hiểu lầm Diệp Tuyền là kẻ bất tài trước ngày Thất Tịch ở vùng núi tỉnh Lạc Hoa, vô cùng hối hận vì đã theo Lộ Băng tới đây.
"Bà chủ Diệp?" Cửa quán ăn tối vang lên tiếng gõ, giọng nói của Lộ Băng truyền vào.
Cửa quán ăn đêm mở ra, Lộ Băng bước vào, đưa giấy tờ tùy thân cho Ngô Tiêu Nguyệt nói: "Đội điều tra đặc biệt của Cục giám sát bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mọi công dân."
Ngô Tiêu Nguyệt ôm mèo con mỉm cười với cô ấy: "Tôi báo án có người ở tỉnh Tường điều hành trái phép trường học, bỏ tù trái phép khoảng 400 đến 600 trẻ vị thành niên, g.i.ế.c c.h.ế.t ít nhất mười người rồi giả vờ là tai nạn ngoài ý muốn, có bác sĩ đã hợp tác với họ để lập báo cáo giả... Còn nữa, ba mẹ tôi dùng tro cốt để âm hôn, cái này có thể báo án không?"
Cơn mưa thu bên ngoài quán ăn rơi suốt đêm cuối cùng cũng ngớt dần. Khi bước vào quán ăn đêm, cô bé bị ướt xấu hổ, ngay cả nụ cười cũng mím chặt, giờ đã trưởng thành, nụ cười của Ngô Tiêu Nguyệt không còn chút sương mù hay oán giận nào nữa, cô ấy không còn để tâm điều gì, chỉ báo án rồi thôi. Lộ Băng không ngờ cô ấy lại nói ra một cách bình tĩnh như vậy, sửng sốt một lúc rồi mới đáp: "Được."
Lộ Băng im lặng giơ nút like cho bà chủ Diệp, rôi nhanh chóng ghi chép chính thức.
Bằng chứng về tội xúc phạm xác c.h.ế.t của vợ chông Ngô Phương rất dễ tìm, trước đó khi Diệp Tuyền tìm Cục Giám sát điều tra gia đình ông ta, đã tra ra dấu vết.
Sau khi ghi chép cẩn thận, Lộ Băng nhìn cô gái rất trầm lặng và dịu dàng đang ôm một con mèo đối diện, nhất thời không nói nên lời.
Cách đối xử của gia đình Ngô Phương đối với con trai và con gái thực sự rất khác nhau, bọn họ cũng không phải quá giàu nhưng luôn chu cấp cho con trai mình mọi thứ tốt nhất, nếu không có thì tìm cách moi từ nơi khác. Con trai vào làm doanh nghiệp nhà nước, hai vợ chồng trả tiền mua nhà mua xe, còn định mua nhà tân hôn, nhưng cậu ta thì lại được khen là người tự lập, yêu thương bố mẹ. Cô con gái thì phải tự mình kiếm tiên từ rất sớm, họ còn trách cô ấy không đưa tiền lương cho bọn họ, muốn con gái về lấy chồng để lót đường cho con trai, vì muốn cô ấy "sửa đổi tính tình" mà gửi thẳng cô ấy đến một trường học phong tỏa, đến tận khi cô c.h.ế.t cũng muốn đổi lấy tiên. Ngôi mộ tốt mà Dương Quyên nói đến căn bản là một ngôi mộ hợp táng bà ta mua cho người bạn đời âm hôn của cô ấy.
Gia đình này bị quỷ tới tìm, quả thực không oan.
Mặc dù vợ chồng Ngô Phương giữ bí mật nhưng khi âm hồn cô con gái tìm đến trước cửa, phản ứng đầu tiên của họ là cuộc âm hôn xảy ra vấn đề. Ngô Phương ban đầu ghét bỏ cô con gái làm mình mất mặt, cũng sợ người ta biết mình đã làm gì, nên chọn nơi bán rất xa cho khuất tâm mắt. Đến khi có sự cố xảy ra, họ lại vội vàng đi tìm bên nhà âm hôn kia, muốn lấy lại tro cốt. Nhưng một nơi hẻo lánh xa xôi như vậy bỏ ra được một số tiền lớn để làm âm hôn đã là rất khó rồi, Dương Quyên la lối khóc lóc om sòm cũng không lấy lại được tro cốt.
Ở ác sẽ gặp ác. Đối phương yêu cầu bọn họ phải tìm trả một ma nữ có ngày sinh thích hợp, nếu không thì sẽ không thả người đi, còn chê bọn họ không dạy được con gái.
Thanh danh của Bạch Vân Quan ở bên ngoài khá tốt, thậm chí còn từng hợp tác với cảnh sát, bọn họ biết mình đang làm gì, không dám đi tìm, sợ không chỉ mất cả người lẫn của mà còn bị cảnh sát bắt đi, chỉ có thể lùi một bước tìm kiếm bà cốt khắp nơi để giải quyết quỷ hồn.
Cũng chính là lúc bọn họ đến quán ăn vặt đêm khuya, Ngô Tiêu Nguyệt đã lần theo dấu vết của bọn họ tới đây.
Hiện giờ người liên quan đã tự mình trình báo vụ việc, cả hai bên sẽ phải ngồi tù vài năm.
Lộ Băng đã xử lý nhiều vụ án âm hôn, sau khi hoàn thành xong biên bản đã gửi cho cảnh sát phối hợp để trực tiếp đi bắt người.
Lúc vợ chồng Ngô Phương rời quán ăn thì đã là buổi chiều, một tuần nay họ thường xuyên nhìn thấy ma, ban đêm không dám ra ngoài nên tạm thời ở khách sạn Thanh Giang một đêm.
Sáng sớm, cảnh sát tới cửa, gõ rất lâu họ mới dám ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị còng tay.
Nghe thấy tội danh, đánh lẽ không ai có thể biết là họ đã làm âm hôn mới đúng. Đúng lúc này, Ngô Phương đột nhiên nhớ tới lời Diệp Tuyền nói khi rời khỏi quán ăn đêm nói: "Trước thứ sáu sẽ có kết quả."
Bây giờ đã có kết quả, nhưng lại là kết quả tồi tệ đối với họ.
Ngô Phương tức giận: "Cô cố ý!"
Ngô Phương nằm mơ cũng không ngờ tới, họ đến tìm đại sư, đại sư lại trực tiếp tống họ vào tù.
Vợ chồng Ngô Phương bị bắt bỏ tù, không lâu sau, hai người đã đến tuổi chuẩn bị nghỉ hưu đều bị đơn vị làm việc sa thải. Con trai nhà họ Ngô làm việc trong doanh nghiệp nhà nước cũng bị liên lụy, sau khi điều tra kỹ càng thì phát hiện ra rất nhiều việc được thực hiện thông qua tiên bạc và quan hệ, đồng thời mở cuộc điều tra, trực tiếp sa thải cậu ta.
Vợ chồng Ngô Phương đang ở Thanh Giang nên cảnh sát bắt giữ rất nhanh, Lộ Băng chỉ báo tin này cho Ngô Tiêu Nguyệt, còn về việc Ngô Phương bị bắt tức giận chửi bới thì không cần thiết đề cập đến.
Vợ chồng Ngô Phương mua bán xương cốt sẽ không bị giam lâu, nhưng chờ đến khi họ ra tù, cuộc sống hưu trí tươi đẹp sẽ hóa thành bọt nước, đứa con trai đầy oán hận cũng sẽ không để họ sống yên.