Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 203



Nguyệt Lượng đúng là một món quà ông trời ban tặng cho cô, nó cũng là con mèo tuyệt vời nhất - ngoại trừ việc phân của nó hơi nặng mùi, à... cái này có thể khắc phục được.
"Nguyệt Lượng ngoan quá, ngoan quá đi." Tiêu Nguyệt vừa nói vừa cười, Nguyệt Lượng nằm trên đầu Tiêu Nguyệt, lặng lẽ nhìn cô ấy bằng đôi mắt xanh nhạt của mình, vẫn luôn chú ý đến con người nhỏ bé này như mọi khi.
Tiếng cười của Tiêu Nguyệt dần dần trở nên lạnh lùng: "Mẹ em gọi điện bảo em về nhà. Em thật sự tưởng rằng mẹ bị bệnh đã không chịu nổi nữa. Mẹ còn nói nhớ em lắm, giọng nói của mẹ rất dịu dàng, còn nói sẽ để lại canh hầm cho em, mua cho em một chiếc váy mới... Em đã tin những lời đó."
Quần áo đang khô ráo của cô ấy đột nhiên xuất hiện vết nước, vài sợi tóc ẩm ướt đang nhỏ giọt nước. Tiêu Nguyệt vẫn đang ngồi, nhưng sắc mặt có lúc rõ, có lúc lại mờ mịt.
Cô ấy ngẩn người lẩm bẩm: "Chúng em đã cãi nhau nhiều lần như vậy, sao em có thể ngu ngốc tin những lời đó là thật lòng cơ chứ?”
"Bố mẹ nghe tin em dọn ra khỏi ký túc xá, không hỏi nơi em ở có an toàn hay không mà chỉ muốn đòi tiền. Họ nói anh trai em đi làm khó khăn vất vả nên muốn em góp tiền mua xe cho anh ta, nghe tin em bị bệnh họ cũng trách em quá ngu ngốc."
"Bọn họ phàn nàn, còn nói rằng bọn họ rất yêu quý em. Khi em còn nhỏ, em bị sốt cao lúc nửa đêm bọn họ còn phải bế em đến bệnh viện, em lại không muốn về nhà phục vụ bọn họ, không về cũng được, chỉ cân mỗi tháng cho bọn họ ba bốn nghìn tiên tiêu vặt là được, nhưng lương của em chỉ có năm nghìn mà thôi... Em đã giải thích với bọn họ, nhưng bọn họ nói em quá yêu tiên, không yêu gia đình bọn họ một chút nào."
Diệp Tuyền nhẹ nhàng thở dài: "Muốn dùng cách nuôi ngỗng để nuôi ra thiên nga, nuôi dưỡng em như chim sẻ lại tưởng rằng em là phượng hoàng..."
Du Tố Tố cau có, vẻ mặt đầy sự chán ghét, tức giận đến mức không nhịn được thốt lên: "Có nhất thiết muốn người ta phượng hoàng đẻ trứng vàng cho gia đình không? Bọn họ nảy sinh ý tưởng hay như vậy, thật đáng đời! Nói em không tốt, nhưng có bao giờ nói những điều này với anh trai em không? Tiền đặt ở đâu, tình yêu luôn đặt ở đó!"
Tiêu Nguyệt đang ngơ ngác, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, cười lớn.
"Meo-" Đệm thịt của Nguyệt Lượng võ nhẹ vào trán Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt mang vầng trăng đang ngồi trên đầu mình xuống sờ sờ: "Em nhớ ra rồi, là trước kia em không thấy."
"Em bị mẹ giả bệnh lừa vê nhà. Mẹ em nói rằng bà ta đã tìm được một mối hôn sự rất tốt cho em, là anh trai của cấp trên thân thiết của bố em. Ông ấy lớn hơn em hai mươi tuổi, bị què, còn hay đánh người. Em không muốn. Bọn họ nói em là đồ điên, nói em là đứa con gái không biết vâng lời cha mẹ, yêu cầu em phải học lại đức tính phụ nữ, học cách nghe lời bố mẹ mình. Em đã nghe nói về việc có người bị cưỡng bức đưa đi cai nghiện vì bị nghiện Internet, em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày chuyện như thế này cũng xảy ra với em."
Bố mẹ đều nói với cô ấy rằng bọn họ là những người thân nhất của cô ấy trên đời. Người con gái suốt đời luôn theo đuổi tình yêu và sự công nhận biết rằng mình sẽ không đạt được, nhưng đối với bọn họ, cô ấy vẫn ôm ấp một chút hy vọng nhưng lại bị đẩy vào ngõ cụt.
Du Tố Tố chợt nhận ra: "Bà chủ nói rất đúng, quả thực là không cùng một trường."
Tiêu Nguyệt lẩm bẩm: "Trường học lạnh quá, cũng nhiều trẻ con nữa, không thể lãng phí thức ăn, phải ăn uống thật đầy đủ và thật ngoan ngoãn, nếu không sẽ bị nhốt vào trong phòng tối nhỏ hoặc bị ném vào bể bơi. Em là một trong số ít những người đã lớn bị mang đến đây, em muốn ra khỏi đó, em lại không cần phải có bố mẹ giúp đỡ để đưa em về, em cũng có tìm cách thu nhận mấy đứa trẻ kia. Nhưng không, bọn họ đưa ra chẩn đoán bị bệnh tâm thần của em và bắt em phải nghe lời bọn họ."
Bọn họ cho rằng mình những người thân thiết nhất với cô ấy trên đời nên có thể tuỳ ý "xử lý" cô ấy và rất nhiều những đứa trẻ khác.
Toàn thân Tiêu Nguyệt không ngừng run rẩy: "Em đã rất ngoan ngoãn, em muốn đi ra ngoài, Nguyệt Lượng còn ở nhà chờ em."
"Chậc, địa phủ còn không phong kiến như vậy." Diệp Tuyền khịt mũi đầy chán ghét.
Du Tố Tố không đành lòng nghe tiếp, cô ấy đã biết được kết quả cuối cùng.
Ký ức của quỷ hồn vô cùng hỗn loạn, không thể nhớ rằng mình đã bị trói buộc phải vào trường học này trước khi chú mèo bị lạc, Tiêu Nguyệt đã cố gắng rất nhiều nhưng cô ấy đã c.h.ế.t trên đường ra ngoài. Sau khi chết, cô ấy vẫn nhớ mình phải quay lại tìm chú mèo con."
"Đó là cha mẹ của em. Bọn họ đã bán em đi, vứt bỏ em. Khi em trở về thì cũng không thấy Nguyệt Lượng đâu nữa.”
Khi dòng ký ức kết thúc, khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nguyệt hoàn toàn trở nên xám xịt, ướt sũng nước toàn nước và hơi sưng tấy, bộ dạng trước khi c.h.ế.t của cô ấy vẫn có thể nhận ra, mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi ba.
Bé An An nghe vậy thì bối rối, kéo vạt áo của Diệp Tuyền: "Mẹ?"
Diệp Tuyền bế cô bé đặt lên bàn bên cạnh: "Ừ, không giống mẹ em, bố mẹ cô ấy là người xấu."
"A... Xú?" Bé An An cố gắng lặp lại, không hiểu cho lắm.
Điện thoại của Diệp Tuyền rung lên vài lần, là Lộ Băng gửi tin nhắn bằng giọng nói đến cho cô, có chút áy náy nói: "Chúng tôi đang trên đường tới đây, người mới mang theo quá thất thường, Nguyên Ngũ nghe xong lại lộ ra giọng nói quỷ hồn của mình, muốn hỏi chút vấn đề. Bà chủ Diệp, cô không cần lo lắng đến anh ta."
Diệp Tuyền không trực tiếp click vào tin nhắn trả lời bằng giọng nói, mà chuyển thành văn bản: "Tiêu Nguyệt, ngoài việc quay lại tìm Nguyệt Lượng, em không có việc gì muốn làm nữa sao?"
Nguyên Ngũ đạo hữu của Thái Thanh phái cả đời chỉ cùng theo sư phụ tu hành, cùng lắm là dẫn anh ta cùng đi chiến đấu với ác quỷ, hiếm khi tiếp xúc với những nạn nhân rắc rối như vậy. Lúc anh ta sinh ra đã có tài năng phi thường, là con ông trời vô cùng kiêu hãnh, suốt đời bố mẹ anh ta lại thiện lành, tôn trọng mong muốn của anh ta, anh ta giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cho một người đang vùng vẫy trong vũng lầy, nhưng anh ta không thể hiểu được sự phấn đấu của cô ấy."
"Bọn họ không quan tâm đến cô, tại sao cô lại phải đau khổ vì bọn họ? Cô biết bọn họ đã làm gì, chính bọn họ là người đã hại cô, tại sao cô còn muốn quay lại?"
Nguyên Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác như không thở được.
Sự khống chế và ác ý nhân danh tình yêu giống như những lớp tơ nhện nhẹ nhưng thật chặt, quấn lấy từng lớp một bọc kín cơ thể anh ta khiến anh ta nghẹt thở.
Diệp Tuyền im lặng cười khẩy, xóa đi những tin nhắn này, ngước mắt nhìn Tiêu Nguyệt đang ngơ ngác nhìn Nguyệt Lượng.
Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết, những người thực sự có thể bứt phá hoàn toàn hoặc là những người có ý chí vô cùng mạnh mẽ hoặc là những người ngay từ lúc ban đầu sẽ không để bản thân mình vướng vào vũng lầy, hoặc là những người không bao giờ bỏ cuộc dù biết bản thân sẽ phải trả cái giá rất đắt. Nhưng đa số đều cảm động trước chút lòng tốt mà ngã xuống, đánh mất sơ tâm của mình.
Người ta đề cao tình phụ tử, tình mẫu tử, lòng nhân ái và lòng hiếu thảo, nhưng cô ấy lại nhận được quá ít, một chút dịu dàng cũng đủ làm dịu cô ấy, đồng thời thắp lên một chút hy vọng trong lòng cô ấy. Cô ấy sẽ nhìn lại bản thân và tự hỏi liệu mình có nghĩ quá xấu hay suy nghĩ quá nhiều hay không, thay vào đó cô ấy lại trở thành vũ khí để người khác làm tổn thương mình.
PUA của các bậc cha mẹ Đông Á là cơn ác mộng thường trực, khó thoát khỏi hơn mấy kẻ cặn bã và cũng khó phát hiện hơn.
Bọn họ có mối liên kết không thể tách rời khỏi nhau nhưng không phải ai cũng phù hợp để làm cha làm mẹ.
Tiêu Nguyệt nhìn thẳng con mèo trong lòng, duỗi tay ra, sờ lông Nguyệt Lượng. Nếu cô không đưa tay ra, Nguyệt Lượng cũng sẽ chủ động rúc vào lòng cô ấy dù chỉ mới một lúc cô ấy không chạm vào nó.
Cô ấy rất cần được yêu thương và mèo mướp luôn cho cô ấy thấy rằng nó đang yêu thương cô ấy theo cách của riêng nó.
Tiêu Nguyệt mỉm cười, ký ức mơ hồ của cô ấy trở nên hoàn toàn rõ ràng, cô ấy ngẩng đầu lên rồi nói: "Thì ra tôi đã c.h.ế.t rồi, sau khi tôi chết, bọn họ lấy tiền bồi thường của trường học, không quan tâm tới việc tôi đã c.h.ế.t như thế nào, bọn họ vẫn không buông tha cho tôi. Đưa tôi và mang tro cốt của tôi về nhà thực chất là để chuẩn bị cho một kế hoạch khác."
Trạng thái lúc Ngô Tiêu Nguyệt c.h.ế.t đã trở lại bình thường, cô ấy trông vẫn giống như một cô gái nhỏ tuy hơi nhợt nhạt nhưng lại rất dịu dàng, xinh đẹp, cô ấy ôm con mèo vào lòng rồi lặng lẽ mỉm cười. Khi nhắc đến bố mẹ, giọng nói của cô ấy không còn d.a.o động nữa.
Cho đến khi chết, Tiêu Nguyệt vẫn hy vọng rằng mình thật sự được yêu thương, đồng thời tự nhủ rằng bố mẹ đều sẽ yêu thương con cái của mình, nhưng sau khi chết, cuối cùng cô ấy cũng nhìn ra rồi.
Nữ quỷ với dòng ký ức hỗn loạn đã trưởng thành từ lâu, nhưng trong lòng cô ấy vẫn như chưa bao giờ lớn lên, trong một đêm ấm áp ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, cuối cùng cô ấy cũng có thể đối mặt với tất cả sau khi chết, cô ấy đã thực sự trưởng thành chỉ sau một đêm.
Màn hình điện thoại di động của Diệp Tuyền dừng lại ở hồ sơ bệnh án đã được Cục Quản lý cung cấp. Đây không phải là đánh giá chi tiết của bệnh nhân mà là sự ghi lại hồi ức của bác sĩ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...