Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 395: Bắt đầu truyền thuyết A Tư Nặc (Hạ)



Huyễn ảnh của vuốt sói và hàn quang của chiến thần kích đan vào nhau.
Cuối cùng vẫn là A Mạt Kỳ nhanh hơn một bậc, khi móng Cách Lý Phân vẫn còn đang trên không, thì phong nhận của chiến thần kích đã chạm đến ngực Cách Lý Phân rồi.
Nhưng lúc này, ngực Cách Lý Phân xuất hiện một luồng ánh sáng màu ngăm đen, giống như không động của thế giới hỗn độn, nuốt chửng kích quang của A Mạt Kỳ.
Bịch!
Hai móng Cách Lý Phân rốt cuộc cũng đến được đích, A Mạt Kỳ máu bắn đầy trời, một đầu bị chém rơi xuống.
Nhưng Cách Lý Phân cũng không truy kích tiếp, mà mừng khôn xiết nhìn vào ngực mình, "Cái thân thể này có thể sử dụng được lĩnh vực của ta! Lẽ nào là hắn, lẽ nào A Thụy Nạp Tư thực sự mang hắn trốn đi được..."
A Mạt Kỳ bị thương, Anh Cách Lạp Mỗ trên không trung phản ứng đầu tiên, lúc đó biến thành rồng nhào tới.
"Ngươi tiếp tục khống chế khí tức, ở đây hãy giao cho lão đầu tử ta đi!"
Một người tóc bạc phơ, lão đầu tiên phong đạo cốt đột nhiên bay lên không với tay ôm lấy A Mạt Kỳ, đương nhiên đó là Thực Thần Sử Đế Phân.
"Tiểu tử kia, bất kể ngươi là ai, dám sát hại đồ đệ của nhà ta, quả thực là tìm đến cái chết!" Sử Đế Phân râu phất ngược, trừng mắt giận dữ nhìn Cách Lý Phân cầm lấy vũ khí của mình - một cái xẻng múc cơm lớn.
"Tiểu tử, đỡ lấy!" Sử Đế Phân không sợ chết, khua cái xẻng rồi vọt tới.
"Thực thần Sử Đế Phân, hừ! Ở trước mặt ta ngươi cũng dám tự xưng lão nhân gia?" Tâm trạng vui mừng vừa rồi của Cách Lý Phân nhất thời tiêu tan thành mây khói, luận tuổi tác, hắn với Sử Đế Phân không chênh lệch nhiều, luận thực lực, một người là chủ thần một người là hạ vị thần, kém xa, điều này sao không làm hắn tức giận chứ.
"Hãy nhìn lĩnh vực của lão nhân ta, nhìn đây, Hương..."
Bùm!
Cách Lý Phân thuận tay vỗ ra một trảo, đánh Thực Thần bay lên. Chỉ còn lưu lại chút hương khí phảng phất trên không.
Lão già này ngoài làm chuyện cười còn có thể làm gì được chứ? Sở Thiên bất đắc dĩ, đành cầm Lưỡi đao Phán Quyết hướng lên trên nói: "Anh Cách Lạp Mỗ, mặc kệ khí tức trận chiến! Ngươi yểm hộ ta!"
"Ông chủ, hãy giao cho ta đi!"
A Mạt Kỳ đang rơi xuống cố gượng người, mười cánh ưng sau lưng mở rộng, lập tức vọt đi. Một mặt tháo tung vải băng vết thương trên ngực, một mặt cười nói với Cách Lý Phân: "Vừa rồi chính là lĩnh vực của Thiên Kiêu Lang Thần tộc? Không tệ, chúng ta tiếp tục!"
Cách Lý Phân không để ý đến A Mạt Kỳ mà chậm rãi ở trên không trung hướng về Sở Thiên, lạnh lùng nói: "Thân thể này ngươi lấy ở đâu ra? Tại sao hắn lại bị thương?"
Sở Thiên vừa định giải thích, trường kích của A Mạt Kỳ đã bắt đầu hành động rồi, "Đối thủ của ngươi là ta! Đừng phí lời!"
"Cũng tốt thôi, vậy phế ngươi trước đã!" Cách Lý Phân hét lên một tiếng, xoay người tiếp chiến A Mạt Kỳ. Nhưng lần này hắn đã có nhiều thêm ánh sáng màu ngăm đen, chẳng thèm để ý đến sự tấn công của A Mạt Kỳ. Mặc cho thân thể mình bị thương cũng muốn xé nát A Mạt Kỳ.
Thêm một tầng ánh sáng đen, A Mạt Kỳ cố gắng hết sức, bởi vì bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể đánh đến người của Cách Lý Phân, bởi vì đều sẽ bị ánh sáng đen kia hấp thu, căn bản không thể làm Cách Lý Phân bị thương tổn, nhưng hai tay đọ mười cánh, hoàn toàn không có hả năng làm thương thân thể Thượng Vị Thần.
"Hừ! Mấy năm nay ngươi làm cái gì vậy? Tại sao thân thể tệ như thế này chứ? Lại chỉ có khả năng như vậy!" Tay Cách Lý Phân ứng phó với A Mạt Kỳ, trong miệng lại như đang trách cứ điều gì, "Uhm, chỉ cần mạnh bằng nửa thân thể của ta trước kia thôi, sớm đã giải quyết đối thủ rồi!"
Lĩnh vực của Cách Lý Phân, tuy có thể phát huy tác dụng trên thân thể của La Tân, nhưng hầu như không hoàn toàn phát huy hết lực lượng của hắn, chỉ có thể phòng ngự A Mạt Kỳ mà thôi.
Nhưng như vậy đã đủ rồi, sau phút chốc, tình thế đã thay đổi rồi, vừa rồi A Mạt Kỳ vẫn ở thế thượng phong nay đã ở thế hạ phong rồi.
Cách Lý Phân một trảo có thể xé nát A Mạt Kỳ, nhưng trường kích A Mạt Kỳ đánh đến thân thể Cách Lý Phân chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi, chiến đấu như thế này, A Mạt Kỳ có thể thắng mới lạ.
Trong lúc này, A Mạt Kỳ cũng chỉ có thể duy trì thế bất bại thôi.
Giờ khắc này, từ cửa sổ nhìn thấy tình hình bất ổn của A Mạt Kỳ, AK cuối cùng cũng ra khỏi phòng ngủ.
"Sáng Thế Phụ Thần tại thượng, AK, nàng cuối cùng đã tha thứ cho ta rồi sao?" A Tư Nặc đứng lên từ cái bàn xát, vẻ mặt cười rạng rỡ, cúi đầu khom lưng nói: "Nàng yên tâm, từ sau ta sẽ không ngủ nữa, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền lo cho gia đình, bảo đảm sau này nàng sẽ được hạnh phúc!"
"Ai nói bản tiểu thư tha thứ cho ngươi?"
AK dùng chân nhện dài của cô nàng đá cho hắn một cái, sau đó độc địa hét vào tai A Tư Nặc: "Ngươi mù hả? không nhìn thấy đại ca A Mạt Kỳ đang liều mạng hả, ông chủ đang gặp nguy hiểm kìa?"
"Ta... ta..." A Tư Nặc khúm núm cúi đầu, nói nhỏ: "Phu nhân Sắt Lâm Na dặn ta ở đây bảo vệ nàng."
"Đồ ngốc!" AK điên tiết đá thêm cho A Tư Nặc một cái, hét lên: "Ngươi không hiểu thế nào là tùy cơ ứng biến ư!"
A Tư Nặc đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên, hầu như nói chỉ mình nghe được: "Ta... chưa từng học qua sách vở!"
"Thật hết cách với ngươi!" Quen biết lâu như vậy, AK cũng đã hết cách với tính tình của A Tư Nặc rồi, bất đắc dĩ, chỉ về hướng Quang Minh Thần Điện, than thở nói: "Còn ở đấy làm gì nữa? Mau đi giúp mọi người! Ngươi đánh bại được tên kia thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!"
"Chỉ cần ta cứu được Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, nàng sẽ tha thứ cho ta đúng không? Ha ha!"
Trong ánh mắt mơ màng của A Tư Nặc lóe lên tia hung quang, làm cho khuôn mặt mộc mạc của hắn trở lên khác thường, chằm chằm hướng về Cách Lý Phân trên không, lẩm bẩm: "Linh hồn của Chủ Thần, thân thể của Thượng Vị Thần, lĩnh vực trong truyền thuyết Thiên Kiêu Lang Thần... phải đánh bại hắn ư?"
"Còn đờ ra đấy làm gì nữa, mau đi đi!" AK đẩy A Tư Nặc một cái. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Hắc hắc! Nàng lại chạm vào ta rồi?" Sự hung hãn trong mắt A Tư Nặc đột nhiên biến mất, trên mặt chỉ còn sót lại nụ cười ngây ngô hạnh phúc.
AK lần này thực sự phẫn nộ rồi, bây giờ là lúc nào rồi A Tư Nặc còn đề cập đến chuyện ấy chứ, tên ngu ngốc này, nghĩ đến đây. Mỹ nhân nhện rút nhẫn đính hôn trên tay ra, mặt mày sắc lạnh uy hiếp: "Nếu ngươi không cứu được ông chủ, đời này ngươi đừng hòng lấy được ta!"
Nói rồi, AK ném chiếc nhẫn lên không trung.
"Đừng!" Thân ảnh A Tư Nặc biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, đã đặt chiếc nhẫn lại lên chân mỹ nhân. Sau đó vội vàng chạy về hướng Quang Minh Thần Điện, "Nàng yên tâm, ta sẽ ngay lập tức giải quyết tên đó!"
Mấy bước, A Tư Nặc bay đến không gian bên trên Quang Minh Thần Điện, cười nói: "A Mạt Kỳ đại ca. Làm phiền huynh một chút… Hãy cho ta cơ hội chuộc lỗi với AK!"
Dựa vào tư lịch và thân phận của A Tư Nặc, để A Mạt Kỳ gọi hắn là đại ca cũng không phải là quá, nhưng tên tiểu tử này giờ đâu muốn bày tỏ tâm ý với Phất Lạp Địch Nặc, cho nên cũng xưng hô theo bối phận giống AK!
"Ngươi là A Tư Nặc, người thừa kế của An Cát Lợi Na?" Cách Lý Phân nhận ra người trước mặt mình, trong lòng hơi bàng hoàng đôi chút, trước đây hắn đã từng nghe An Cát Lợi Na nhắc đến tên hậu duệ nhện kiệt xuất này, cũng rất rõ căn nguyên của hắn.
Nếu như Cách Lý Phân đang ở trạng thái toàn thịnh, muốn tấn công A Tư Nặc thì chỉ cần một chưởng thôi, nhưng hiện tại dùng thân thể của La Tân, linh hồn do tập trung xử lý A Mạt Kỳ cũng đã tiêu hao không ít rồi, vì vậy...
"Ngươi biết ta?" A Tư Nặc hơi ngạc nhiên.
Hai móng Cách Lý Phân hơi lay động, thoát ra phạm vi tấn công A Mạt Kỳ, sau đó cười nhạt: "Một vạn năm trước, Ngươi đã tu luyện lĩnh vực mật truyền của gia tộc nhện luyện thành tầng thứ hai, bây giờ đã thành tầng thứ mấy rồi?"
"Á? Ngươi biết cả lĩnh vực của ta?" A Tư Nặc gãi gãi đầu, cười mỉa nói: "Ta không chuyên tâm, bây giờ mới là tầng thứ ba thôi!"
"Tốt, như vậy đủ tư cách chiến đầu với ta rồi!"
Nói rồi, Cách Lý Phân giơ móng vồ tới A Tư Nặc.
"Vậy thì bắt đầu đi?" A Tư Nặc bất ngờ một chút, sau đó hét lớn với A Mạt Kỳ: "Mau rời khỏi, lĩnh vực của ta không phân biệt ai đâu!" Nói xong hắn lại nói với mọi người: "Phất Lạp Địch Nặc miện hạ. Mọi người hãy yên tâm."
A Mạt Kỳ lặng lẽ lui về phía sau, cười nói: "Ta cũng muốn thử lĩnh vực của ngươi xem thế nào!"
Cách Lý Phân đã quá nhanh. A Tư Nặc không kịp giải thích với A Mạt Kỳ, vội vàng lùi lại tránh Phệ Nguyệt Thiên Lang, cùng lúc nói: "Lĩnh vực tầng thứ nhất!"
Ánh sáng xanh biếc lấp lánh, chỉ có A Tư Nặc tầng thứ ba nhắm mắt lại, nhưng thân thể vẫn đang bay về phía sau.
Sở Thiên quan sát trận chiến trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong đầu "vù" một tiếng, liền mơ hồ ngay.
A Tư Nặc bay ngược, Cách Lý Phân chăm chú đuổi theo, nhưng tốc độ của hai bên chênh lệch quá lớn. Trong chốc lát, Cách Lý Phân đã đuổi kịp đứng trước mặt A Tư Nặc rồi.
Móng vuốt sói sắc nhọn đâm tới, mắt A Tư Nặc vẫn nhắm nguyên, nhưng khóe miệng lại hé mở.
Móng vuốt sói chạm đến ngực A Tư Nặc, miệng của Địa Huyệt Chu Vương đã mở hoàn toàn, sau đó...
Khò khò!
Hắn đang gáy!
Mắt Cách Lý Phân sửng sốt có chút mơ hồ, nhưng móng vuốt của hắn vẫn tiếp tục cắm vào, nhưng đúng lúc A Tư Nặc sắp bị thương, "Phốc"! Giống như tiếng bong bóng nổ, Cách Lý Phân rơi từ trên không trung xuống, "Năm đó An Cát Lợi Na quả nhiên nói không nhìn nhầm ngươi! Nếu ta dùng thân thể của mình thì..."
Bình! Bình! Bình!
Liên tiếp ba tiếng, A Mạt Kỳ, A Tư Nặc còn cả Anh Cách Lạp Mỗ lần lượt từ trên không trung ngã xuống.
Trên mặt đất, Sở Thiên ngã xuống, Sắt Lâm Na ngã xuống, Chu Lệ Á...
Cát Nặc Bỉ Lợi ngã xuống bên cạnh Mạt Khắc, hắn biến ra một cái giường nhỏ, sau đó nằm lên trên, "Mẹ nó chứ, là linh hồn thôi miên thuộc lĩnh vực công kích linh hồn, thôi vậy, không tránh được, mình cứ nên ngủ cái đã!"
Lúc đó, Bố Lôi Trạch vang tiếng ngáy liền trong mấy ngày.
"Ư ư!" Tiểu Bạch đang mơ mơ màng màng, cũng phải cắn vào tai tiểu Sở Viêm đang ngủ một cái, sau đó vỗ vỗ dây chuyền của mình, làm ra một bình rượu lớn, hắc hắc, phụ thân mẫu thân ngươi đều ngủ rồi, giờ không còn ai quản ngươi nữa.
"Hà hà, mẫu thân xinh đẹp, thích quá!" tiểu Sở Viêm cảm ơn, sau đó ôm lất hũ rượu bắt đầu uống như điên.
Tiểu Bạch rất thích câu mẫu thân đẹp của tiểu Sở Viêm, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này hiện giờ có thể nhìn thấy được hình dạng của bản tiểu thư, ồ, có tiền đồ! nghĩ đến đây, nàng dứt khoát lôi dây chuyền xuống, rót ra hết mỹ tửu, cùng với tiểu Sở Viêm uống.
Ngủ, là nhiệm vụ của tất cả những người trên Bố Lôi Trạch, ngoại trừ Tiểu Bạch và tiểu Sở Viêm...
Chương trước Chương tiếp
Loading...