Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 394: Bắt đầu truyền thuyết A Tư Nặc (Thượng)



Trong những cái tên của các vị thần tộc được Phất Lạp Địch Nặc đặt ra, người được công nhận là đệ nhất cường giả trong số: Khách Thu Sa, Kim Cương, Anh Cách Lạp Mỗ, Hãn Mã, Ni Mễ Tư... Những cái tên Chúng Thần đại chiến rực rỡ đáng chú ý ấy vẫn còn tồn tại một sự thần bí, thế nhân chỉ biết đến cường giả ngạo thị chúng nhân tuyệt đại nhất, được ông chủ của hắn gọi là Huyết Thú.
Huyết Thú là mạnh nhất ư? Ít nhất ta cũng biết, trong cả đời hắn, hắn không bao giờ dám khiêu chiến một người, người đó tên A Mạt Kỳ!
A Mạt Kỳ mạnh nhất? Ít nhất hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận, cho dù là sau khi trận chiến giành vị trí tối cường ấy, hắn cũng không thừa nhận, mà vô cùng nuối tiếc nói một câu - Không thắng nổi A Tư Nặc, sao có thể gọi là mạnh nhất được!
A Mạt Kỳ và A Tư Nặc ai mạnh ai yếu, đáng tiếc hai người họ lại là sự tồn tại song song của kiên thuẫn và trường mâu của Phất Lạp Đích Nặc, chưa từng có quyết đấu một mất một còn, chỉ để cho người đời sau sự nuối tiếc vô cùng, nếu nói là A Mạt Kỳ để lại một đoạn truyền kỳ, vậy A Tư Nặc trời sinh không màng danh lợi, lại viết cho người đời sau một truyền thuyết - Truyền thuyết bất bại!
----- Trích từ sử học gia đại lục, thần học gia, Phất Lạp Địch Nặc ngự dụng sử quan Bối Lợi nổi tiếng "Phất Lạp Địch Nặc bản ký, biệt truyện ma sủng thiên chi A Tư Nặc".
Lịch sử Huyễn Thú năm 725, tức Sáng Thần tháng giêng năm hai, truyền thuyết bất bại đã bắt đầu trên một cái bàn xát quần áo.
*** Hồi trước người ta giặt áo quần bằng một cái tấm gỗ, trên bề mặt có nhiều góc cạnh hình tam giác.
"Phu nhân, hãy tha thứ cho ta đi! Ta không dám ngủ nữa!" A Tư Nặc quỳ gối trên bàn xát quần áo, "ầm ầm" gõ cửa phòng màu hồng trước mặt, khóc lóc sướt mướt cầu xin nói: "Là ta không tốt, ta không nên ngủ trong lễ đính hôn, cầu xin nàng đừng hủy hôn ước..."
Bên trong cánh cửa phòng màu hồng không có hồi đáp, mỹ nhân Tri Chu đang hờn dỗi nằm trên nệm giường, hôm nay lẽ ra là lễ đính hôn chính thức của họ, ông chủ đã nói rồi, sau khi phẫu thuật cho La Tân xong sẽ đích thân chúc mừng, nhưng sau khi buổi lễ diễn ra rất lâu, những gia nô mới tìm thấy A Tư Nặc đang ngủ say bên bờ biển.
Nếu chỉ có như thế, AK cũng không giận đến như vậy, A Tư Nặc ngủ thì cứ ngủ, nhưng hắn lại chọn ngủ cạnh bờ biển, kết quả là thủy triều lên, không những làm hỏng lễ phục của hắn mà nhẫn đính hôn trong người cũng bị cuốn đi mất.
Làm mất nhẫn trước khi lễ đính hôn diễn ra, chuyện này tính sao đây?
Sau lưng A Tư Nặc, mấy vị phu nhân của Phất Lạp Địch Nặc được hắn nhờ đến mang mặt dày khuyên giải cũng dở khóc dở cười, Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai biết nên khuyên thế nào.
Trên một cái ghế nằm, Tiểu Bạch và Tiểu Sở Viêm vừa nhìn vở hài kịch này vừa trộm cười khúc khích. Quan hệ của hai người tốt đến nỗi làm Sở Thiên phải giật mình, hiện nay ở Bố Lôi Trạch có thể bảo Tiểu Sở Viêm không uống rượu chỉ có Tiểu Bạch là làm được thôi.
"AK, nàng hãy tha thứ cho ta đi!" Bộ dạng của A Tư Nặc thật thảm hại, tự mang bàn xát quỳ lên, đến trước cửa nhận lỗi, danh hiệu một trong Thượng Cổ ngũ đại ma thú ở Bố Lôi Trạch đã không còn địa vị nữa rồi.
"Ha ha, nam nhân! Đi ra ngoài lăn lộn! Mất mặt quá!" Tiểu Sở Viêm ôm một bình sữa, hăng hái bình luận A Tư Nặc.
"Ư ư!" Tiểu Bạch liên tục gật đầu, hạnh phúc vỗ chiếc áo da nhỏ trên người - Đó là cái mà Sở Thiên dùng lông tơ của Cách Lý Phân làm cho hắn, sau đó chui đầu vào trong hũ rượu, nhìn tiểu Sở Viêm đang thèm chảy nước miếng.
Sắt Lâm Na cười than thở, kéo kéo Chu Lệ Á, muốn cùng lại đỡ A Tư Nặc đứng dậy, nhưng không hiểu sao hắn bất động, đầu lắc lắc làm người khác váng cả đầu. "Ta không đứng lên, AK không tha thứ cho ta, ta sẽ không đứng dậy!"
Sắt Lâm Na cười nói: "A Tư Nặc tiên sinh hãy yên tâm, ta…"
"Ha ha ha ha..." Một tràng cười lớn, vang khắp đảo Bố Lôi Trạch, nghe kỹ thì ra là tiếng của Sở Thiên.
"Cha. Bị điên à?" tiểu Sở Viêm trợn tròn mắt, nhìn chăm chú về hướng Quang Minh Thánh Điện - Ở bên đưới chính là phòng giải phẫu của Sở Thiên.
Sắt Lâm Na hơi sửng sốt cũng không hiểu phu quân trước nay luôn điềm tĩnh đang làm gì.
"Ôi trời, ngài là Cách Lý Phân miện hạ sao, có thể gặp được ngài thật vinh hạnh quá! Sáng Thế Thần tại thượng!"
Tiểu Bạch và Sắt Lâm Na đột nhiên thất thần, một người vội vàng đi tìm người, một người vội lấy đá thông tin ra, "Toàn đảo giới nghiêm! Khởi động hệ thống phòng ngự, đại pháo cấm chú nhắm về hướng Quang Minh Thần Điện! Tất cả các ma sủng đi cứu ông chủ! A Tư Nặc… Ngươi ở lại bảo vệ AK."
Tuy không biết tại sao Cách Lý Phân lại xuất hiện ở Bố Lôi Trạch, nhưng Sắt Lâm Na biết, Sở Thiên cố tình dùng thần lực nói lớn tiếng như vậy chắc chắn là đang cầu ứng cứu.
Trong phòng giải phẫu……..
Cách Lý Phân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, bất kể hắn nói cười to nhỏ thế nào cũng không hề nhúc nhích, giống như đang trêu ngươi một loài thực vật sắp chết vậy.
"Miện hạ, ngài tại sao lại đến Bố Lôi Trạch vậy?" Sở Thiên nheo mắt suy nghĩ, thần lực bên trong ngưng tụ đã đạt đến đỉnh, hai tay không ngừng đan vào nhau, có vẻ bất an, nhưng ngón tay lại liên tục lục lọi trong không gian giới chỉ mới thay, "Để ta đoán xem nào, linh hồn của Chủ Thần thần lực tầng thứ sáu, hẳn là ở trong tinh hạch đúng không?"
"Thông minh!" Cách Lý Phân cười nhạt đồng ý với suy đoán của Sở Thiên. "Linh hồn của Chủ Thần có thể tồn tại trên bất cứ bộ phận nào trên cơ thể!"
Nữ thần tại thượng, huynh đệ ta ta xin thề với tỷ tỷ từ nay sẽ không dám đánh cắp thi thể của Chủ Thần nữa, Sở Thiên cuối cùng đã bị báo ứng sau bao nhiều năm đạo mộ đánh cắp tử thi.
Nhất định phải bình tĩnh, tạo quan hệ, hãy tạo quan hệ trước đã! Sở Thiên thầm nhắc nhở mình, miệng cười nói: "Người có thể thoát khỏi phong ấn ở Nguyệt Cầu thật quá tốt rồi, nếu những các Thú Thần khác biết được tin này chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, ngài đợi một chút, ta sẽ phái người đi thông báo Biển…"
Cách Lý Phân tiến đến một bước, mạnh mẽ ngắt lời Sở Thiên, móng vuốt sói khổng lồ chuyển động trước mắt Sở Thiên, cười gằn: "Trả lại cho ta!"
Sở Thiên đương nhiên biết Cách Lý Phân muốn đòi lại thứ gì, vội vàng lấy từ trong giới chỉ ra lông của hắn, từng nhúm từng nhúm một trả lại cho Cách Lý Phân, "Miện hạ, người đừng hiểu nhầm, lúc đó ta nói dùng lông sói để làm áo khoắc chỉ là đùa thôi..."
"Vẫn còn!" Mắt Cách Lý Phân nhìn một lượt số lông của mình, sau đó ánh mắt càng lạnh buốt.
Sở Thiên hết cách rồi. Quả thực vẫn còn một số lông mềm nhất, mượt nhất, nhưng đã làm áo khoác cho Tiểu Bạch rồi, nếu Cách Lý Phân không sớm tỉnh lại, thì sợ rằng số lông còn lại cũng đã được mặc lên người Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á rồi.
"Hết rồi, thực sự đã hết rồi!" Sở Thiên không ngừng xua tay phủ nhận, "Ngài biết đấy, trên mặt trăng hỗn loạn như vậy, vô tình thất lạc một ít lông cũng bình thường thôi mà." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cách Lý Phân nhe rằng cười ác ý, liếm hết số lông vào miệng, sau đó cười nham hiểm: "Cách Lý Phân ta luôn ân oán phân minh, lần này coi như ngươi đã cứu ta, chuyện trả thù chuyện bị nhổ lông không tính nữa!"
Sở Thiên vui mừng, vừa muốn nịnh nọt vài câu, Cách Lý Phân đã nói tiếp: "Nhưng trước nay chưa kẻ nào dám sỉ nhục ta!"
Xong rồi, thù này rốt cuộc cũng kết rồi! Sở Thiên biết hôm nay không thể nào thoát được, đành cắn răng, thời gian thuận lưu mở hết cỡ, cố gắng tháo chạy về hướng cửa chính.
"Còn muốn chạy! Hừ!" Cách Lý Phân bất động tại chỗ, tay sói đột nhiên xuất ra, mạnh mẽ vồ bắt Sở Thiên.
Thời gian xuôi dòng nhanh, nhưng cánh tay Cách Lý Phân càng nhanh hơn, nhanh chóng quấn một vòng kỳ lạ, quấn qua người Sở Thiên, đặt trên cổng chính, chặn con đường thoát duy nhất của Sở Thiên.
"Hả? Cơ thể này…" sắc mặt Cách Lý Phân hơi biến đổi, ánh mắt giá lạnh thêm một tia khác lạ.
Ầm!
Bức tường phòng giải phẫu đầy cấm chế bị phá tung, dương kích A Mạt Kỳ xông đến, "Ông chủ chạy đi, hãy giao hắn cho ta!"
Dứt lời, trường kích A Mạt Kỳ đâm ra, sau đó đột nhiên biến hóa, dùng lưỡi kích hình trăng khuyết chém cổ tay Cách Lý Phân.
Thần lực màu đỏ sẫm, kết hợp với tốc độ có một không hai, lúc đó dĩ nhiên Cách Lý Phân không kịp né tránh, bị kích đâm mạnh vào cổ tay, chỉ nghe thấy tiếng "ầm ầm", A Mạt Kỳ chỉ thấy mình không phải bị móng sói vồ lấy mà là kim thiết!
Mắt Cách Lý Phân sáng lên, ánh mắt cao ngạo càng hưng phấn, nhất thời quên tiếp tục kiểm tra thân thể mới của mình, mà là A Mạt Kỳ trước mặt, tên này hay thật, tuy trên người chỉ có cường độ của Thượng Vị Thần, nhưng dưới sự khống chế của ta mà hắn có thể gây thương tổn cũng rất cừ rồi!"
Hóa ra, trên tay Cách Lý Phân cũng xuất hiện một vệt máu.
A Mạt Kỳ một tay lật lại, một tay nắm kích duỗi thẳng, hoành kích chặn miệng động mình tạo ta, đợi Sở Thiên rút khỏi xong, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nói: "Ở đây đều là đồ của ông chủ, chúng ta lên trên đánh!"
"Cũng được!" Cách Lý Phân huýt dài một tiếng, không để ý đến cấm chế trên đỉnh đầu, thả người vọt lên, đến khi xuyên qua Quang Minh Thần Điện mới dừng lại trên không.
A Mạt Kỳ cũng không tỏ ra thua kém, lập tức lên theo.
Một trận dữ dội đã bắt đầu bên trên Quang Minh Thần Điện.
Lĩnh vực của A Mạt Kỳ là tốc độ, Cách Lý Phân có được thân thể không có lĩnh vực, vì thế hai người giao đấu liền đánh giáp lá cà nguy hiểm nhất.
Sở Thiên lúc đó vừa gặp được người nhà, đứng trên bờ biển nội đảo quan sát cuộc chiến trên không trung, sau đó ra lệnh: "Những thành viên gia tộc không có thần lực toàn bộ rời đảo! Anh Cách Lạp Mỗ dùng khí tức của ngươi che kín đảo, không được để Bào Uy Nhĩ phát hiện ra khí tức của trận chiến.
Sở dĩ phải giấu Bào Uy Nhĩ là bởi vì Sở Thiên không muốn Bào Uy Nhĩ phát hiện ra chuyện của La Tân, hoặc ý là, hắn muốn độc chiếm Cách Lý Phân.
Chuyện Sở Thiên dám đánh Cách Lý Phân, vì hắn có năng lực độc chiếm - Trận chiến hiện giờ trên không trung A Mạt Kỳ không ngờ lại giành thế thượng phong.
Không phải A Mạt Kỳ mạnh hơn Cách Lý Phân, mà là Cách Lý Phân cơ bản không thể phát huy được những khả năng của mình.
Cái Cách Lý Phân có được là thân sói của La Tân, cơ thể này không có màu sắc thần lực, không có lĩnh vực, có được chỉ là sức mạnh của cơ thể Thượng Vị Thần, tuy La Tân đã từng cắn trọng thương Địch Á Lạc, từng đánh bại Phổ Lan Đa, nhưng so với A Mạt Kỳ có thể dùng hợp thể chiến kích phát ra thần lực tầng thứ năm thực sự thì vẫn kém một bậc.
Nếu muốn đánh được A Mạt Kỳ, Cách Lý Phân chỉ một vồ có thể xé tan hắn, nhưng lĩnh vực của A Mạt Kỳ lại là tốc độ, hơn nữa phân thân nhiều vô số, làm hắn không biết đâu mới là thật, nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Cách Lý Phân hơn xa A Mạt Kỳ, thì sợ rằng hắn đã thua rồi.
Cách Lý Phân phẫn nộ gào rú, hắn cũng cảm thấy được thân thể của mình thua xa so với thân thể trên mặt trăng, nhưng chỉ biết than thở mà không làm gì được.
"Sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc!" A Mạt Kỳ lại chém một kích thần lực tầng thứ năm. Trong nháy mắt ánh sáng màu lam ập tới ngực Cách Lý Phân.
Bị một Cao Vị Thần áp chế ở thế yếu, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục đối với Phệ Nguyệt Thiên Lang, ai có thể ngờ tên Cao Vị Thần này có thể phát ra khả năng của Thượng Vị Thần cơ chứ?
Tính cách hung bạo kìm nén đã bộc phát rồi, Cách Lý Phân không để ý đến mũi nhọn ở trước ngực, hai móng vẫn còn giơ lên, vồ lấy A Mạt Kỳ, tình trạng hai bên cùng bị thương, mà lại là cùng một lúc, bất thình lình hắn vận dụng lực lượng bổn nguyên linh hồn, tập trung lên chân thân A Mạt Kỳ.
Xem ai nhanh hơn! A Mạt Kỳ rất tự tin, dưới móng vuốt của Cách Lý Phân chỉ có thể chém giết trước, không thể né tránh, vì vậy tiếp tục huy động trường kích.
Liều mạng, hai bên chưa ai biết sợ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...