Dị Giới Thú Y
Chương 242: Vương quốc ma pháp
Phi thuyền bay qua Lạc Nhật sơn mạch thì liền tiến vào lãnh thổ vương quốc Ai Nhĩ Sâm.
Ai Nhĩ Sâm không hổ danh là vương quốc ma pháp, bay ở phía trên cao bầu trời, nhất thời trước mắt Sở Thiên cũng có một cảm giác mới mẻ.
Phía dưới trên một con đường lớn, dường như mỗi thứ đều ẩn chứa dấu hiệu ma pháp, thảm bay ma pháp, ma pháp thủy tinh, các vật phẩm ma pháp khắp nơi đều có. Dĩ nhiên, đây chỉ là những vật phẩm sơ cấp, còn vật phẩm cao cấp bình dân đâu thể có được!
"Tướng công, chàng mau nhìn kìa!"
Bên trong của sổ thuyền thượng, Chu Lệ Á kề bên cửa sổ ngắm, chỉ vào cảnh sắc phía dưới cười nói: "Nếu như ta có thể học ma pháp ở chỗ này thì thật tốt."
Nhờ có sự giúp đỡ thần lực của An Đông Ni, thần sắc của Sở Thiên đã khá lên nhiều, trêu đùa: "Nhưng ta không nỡ để nàng ở lại, nếu như nàng thích, lão công ta sẽ mua toàn bộ những thứ kia, đem tới Đảo Bố Lôi Trạch!"
"Ta không cần, chàng cũng đừng vì vậy mà tiêu xài bậy bạ!" Sống cùng Tiểu Bạch đã lâu, Chu Lệ Á cũng có khí khái của những bà quản gia.
Sở Thiên cười ha hả một tiếng, đồng thời nhìn ra bên ngoài một cái, hơn mười chiếc khí cầu đang bay.
Quả nhiên là vương quốc ma pháp! Trên đất liền có thể một lần xuất động mười chiếc khí cầu quốc gia Tề Bách Lâm cũng chỉ có ở Ai Nhĩ Sâm, Khải Tát cùng Sở Thiên không phải là mua không nổi khí cầu, mà là thủ hạ đẳng cấp Ma Đạo Sư dùng để cung cấp nguyên liệu không nhiều như vậy!
Tác Long vui mừng giọng nói truyền tới: "Là Mai Lâm pháp thần, ông chủ, pháp thần tự mình đến nghênh đón người."
Sở Thiên cười nói: "Chu Lệ Á, nàng chờ ở chỗ này… ta đi gặp sư nương!"
"Ừ." Chu Lệ Á gật đầu đồng ý.
Sải bước tới một đầu Sư Thứu, Sở Thiên bay đến thuyền Mai Lâm ngồi.
Phong thái của pháp thần Mai Lâm vẫn như cũ, hay là dáng vẻ của tuổi ba mươi, rọi người chói lọi, lúc này nàng đang cười rất tươi, Sở Thiên nói: "Sư nương, lần này người nhất định phải cứu ta!"
Mai Lâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: "Tên tiểu tử này, chỉ biết nói đùa, thực lực của Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ, e là vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta còn phải nhờ cậy ngươi nữa là!"
"Vương quốc Ai Nhĩ Sâm cần ta giúp việc gì? Không thành vấn đề, chuyện gì ta cũng đáp ứng!" Sở Thiên vội vàng nói: "Chỉ cần sư nương có thể đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn là được!"
"Làm sao ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?"
Chẳng những Mai Lâm, mà ngay cả các tùy tòng phía sau nàng cũng đồng loạt biến sắc.
Chẳng lẽ Sinh Mệnh Thụ đối với Ai Nhĩ Sâm rất quan trọng? Sở Thiên hơi kinh hãi.
Mai Lâm khoát tay cho tùy tùng lui ra, sau đó nghiêm mặt hỏi: "Là An Đông Ni nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?"
"Là lão sư nói cho ta biết." Sở Thiên đàng hoàng mà đem chuyện nói một lần, sau đó hi vọng nhìn Mai Lâm.
Một lúc sau Mai Lâm không nói gì, mà chỉ đi qua đi lại.
"Ngươi không thể sống quá ba tháng, hơn nữa Chu Lệ Á cũng không thức tỉnh hoàn toàn, xem ra thật sự chỉ có Sinh Mệnh Thụ có thể cứu các ngươi."
Vừa nói, Mai Lâm vừa kéo Sở Thiên ra hỏi: "Chu Lệ Á đâu?"
"Chu Lệ Á vẫn còn ở bên trong khí cầu, ta không dám cho nàng tiếp xúc với những người khác." Sở Thiên nói
"Tốt lắm, tạm thời đừng cho Chu Lệ Á gặp ai, các ngươi đi theo ta."
Khí cầu vội vã tiến vào kinh đô của Ai Nhĩ Sâm, Luân Đạt thành.
Sở Thiên không đi tới công hội ma pháp, mà trực tiếp ở trang viên của Mai Lâm, sau đó, Mai Lâm lấy cớ truyền thụ ma pháp, đưa cho Chu Lệ Á vài cuốn sách để nàng đọc, rồi kéo Sở Thiên vào một mật thất u tĩnh.
"Hài tử, An Đông Ni có nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ là cái gì không?" Mai Lâm sắc mặt nặng nề, tựa hồ có chuyện rất khó khăn.
"Lão sư đã nói cho ta biết" Sở Thiên hạ thấp người nói: "Ta biết Sinh Mệnh Thụ là quốc bảo của Ai Nhĩ Sâm, nhưng ta cũng là chủ nhân Bố Lôi Trạch, chỉ cần nữ vương bệ hạ cho ta dùng một lần… Ta sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện gì."
"Đây không phải là chuyện giao dịch mà có thể giải quyết được!" Mai Lâm cau mày nói: "Nếu như những vật khác, thậm chí là vương miện nữ vương, ta cũng có thể giúp ngươi mượn. nhưng đằng này là Sinh Mệnh Thụ… ài!"
"Sư nương, Sinh Mệnh Thụ đối với vương quốc rất quan trọng sao?" Sở Thiên hỏi.
"Đâu chỉ quan trọng!" Mai Lâm lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi cũng là Bố Lôi Trạch thân vương, nếu như ta cầu xin ngươi, muốn mượn phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát của Lô Địch Tam Thế bệ hạ, ngươi có thể làm được không?"
Sở Thiên ngạc nhiên, chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết, Lô Địch Tam Thế chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Mai Lâm tiếp tục nói: "Địa vị của Sinh Mệnh Thụ ở Ai Nhĩ Sâm chúng ta, không thua gì phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát!"
"Người nói là Y Lệ Toa Bạch nữ vương chắc chắn sẽ không đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn?" ánh mắt Sở Thiên híp lại.
"Ai Nhĩ Sâm lập quốc hơn vạn năm, chính là dựa vào Sinh Mệnh Thụ." Mai Lâm cười đau khổ nói: "Cho dù ta giúp ngươi thuyết phục, nữ vương bệ hạ nhất định cũng sẽ không đồng ý." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Sở Thiên dưới tình thế cấp bách, thốt ra:"Sư nương, nếu để cho A Mạt Kỳ tới đoạt đi? Có thể nắm chắc mấy phần?"
Mai Lâm cau mày lại, mắng: "Ta là quốc sư Ai Nhĩ Sâm, nếu như ngươi muốn cướp Sinh Mệnh Thụ, thì đầu tiên hãy giết ta trước."
"Ta làm sao có thể giết sư nương!"
"Ài, cho dù ngươi cướp đi cũng vô dụng, ngươi căn bản không biết cách dùng." Mai Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Sinh Mệnh Thụ quá hệ trọng, ta cũng không thể hiểu rõ… Như vậy đi, ngày mai ta đưa ngươi đi gặp nữ vương!"
……….
Ngày thứ hay, Mai Lâm đưa Sở Thiên theo tiến vào Luân Đạt thành Vương Cung.
Nữ vương Ai Nhĩ Sâm, Y Lệ Toa Bạch thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất khó tưởng tượng nàng là người đã vài chục tuổi rồi.
Mai Lâm sau khi đem chuyện giải thích cũng nữ vương, liền im lặng lui ra ngoài, bởi vì… lúc này nàng thật sự không biết nên giúp ai.
"Ngươi muốn mượn Sinh Mệnh Thụ?" Y Lệ Toa Bạch khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi biết Sinh Mệnh Thụ có ý nghĩa như thế nào không?"
"Ta cũng đã biết." Sở Thiên mỉm cười: "Ta bây giờ chỉ muốn hỏi nữ vương một câu, muốn ta giao ra thật nhiều cái gì, mới có thể cho mượn Sinh Mệnh Thụ?"
"Thật nhiều, ha ha, vương quốc của ta đúng là có một việc cần tới ngươi." Y Lệ Toa Bạch nữ vương ngồi xuống lấy ra một cái bình tím, đưa cho Sở Thiên.
"Ngọn lửa bảo vệ của Thánh Tế Tự! Đây là thuốc của ta. Sau khi uống có thể tạm thời phòng ngự ngọn lửa ma pháp cấp sáu trở xuống." Sở Thiên đem chai thuốc trả lại cho Y Lệ Toa Bạch, sau đó cười nói: "Nữ vương bệ hạ muốn những thứ thuốc này sao? Ồ, nói đi, ngài cần bao nhiêu?"
Y Lệ Toa Bạch lắc lắc tay, thần thái thật là ưu nhã: "Ta không cần những thứ này, hơn nữa làm nữ vương Ai Nhĩ Sâm, ta còn rất ghét nó!"
"Hả? Thuốc của ta toàn bộ đại lục đều thích, bệ hạ người sao lại chán?" Sở Thiên ánh mắt híp lại.
"Phía nam vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta là Áo Khoa vương quốc, những năm này, hai nước chúng ta vì tranh đoạt mạch nước ngầm, nên chiến tranh chưa bao giờ dừng lại."
Y Lệ Toa Bạch lấy ra từ trong bình một viên dược hoàn, nắm trong tay rồi nói: "Kể từ nửa năm trước, quân đội vương quốc Áo Khoa đột nhiên trang bị lượng lớn dược phẩm, ha ha, điện hạ nên biết, quân đội Ai Nhĩ Sâm có chiến lực là Ma Pháp Sư, nhưng bây giờ vương quốc Áo Khoa lại có dược phẩm ma pháp phòng ngự…"
"Ta hiểu được." Sở Thiên cười nhạt, nói: "Chỉ cần bệ hạ đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn, từ sau này, trên đại lục sẽ không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp!"
"Điện hạ thật sự làm được bsao?" Y Lệ Toa Bạch chỉ vào nhãn bình nói: "Theo ta được biết, Đảo Bố Lôi Trạch một nửa tài chính thu vào, đều dựa vào buôn bán những thứ dược phẩm này."
"Chẳng qua là kim tệ mà thôi." Sở Thiên dang hai tay ra, cười nói: "Trên đại lục, ta là ma thú thương nhân lớn nhất, cũng là một trong thập đại phú hào, cho dù không có những thứ dược phẩm này, ta cũng không biến thành người nghèo!"
Y Lệ Toa Bạch dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cái bàn, mỉm cười nhìn chằm chằm Sở Thiên một lần, sau đó nói: "Nếu như ta không cho mượn thì sao?"
"Bệ hạ nếu không cho mượn ta cũng chẳng có cách gì…" Sở Thiên nhún vai, thần thái có vẻ như chẳng sao cả nhưng giọng nói trở nên lạnh lùng: "Ta chỉ còn lại có ba tháng tuổi thọ, nếu như ta chết đi, chết ở lãnh thổ Ai Nhĩ Sâm, bệ hạ người nói thử ma sủng của ta sẽ có phản ứng gì?"
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" nụ cười Y Lệ Toa Bạch thoáng đanh lại một chút, nhưng ngay sau đó, nói một cách thân mật: "Ha ha, chỉ có chủ nhân của đảo Bố Lôi Trạch là có tư cách này!"
"Ta làm sao dám uy hiếp bệ hạ?" Sở Thiên nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện làm ăn, bệ hạ cho ta mượn Sinh Mệnh Thụ, ta đảm bảo không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp nữa." Vừa nói, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Y Lệ Toa Bạch: "Nếu như bệ hạ còn không hài lòng, thì… ta để A Mạt Kỳ trực tiếp giúp người đối phó Áo Khoa, thế nào?"
"A Mạt Kỳ?" Y Lệ Toa Bạch kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Thiên: "Điện hạ không nhận được tin tức gì sao?"
"Tin tức gì?" Sở Thiên hỏi.
"Mười ngày trước, ba vầng Hồng Nguyệt lại xuất hiện, Đảo Bố Lôi Trạch xảy ra vụ nổ lớn." Y Lệ Toa Bạch chậm rãi nói: "Nghe nói Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ vẫn còn lưu lại ma pháp ba động khổng lồ, hơn nữa bị một tầng ma lực bao hết, không ai có thể đi vào, cũng không có ai có thể đi ra… Bao gồm cả A Mạt Kỳ của ngươi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên biết trong nhà đã xảy ra chuyện, bất quá hắn không nghĩ tới, tình huống thậm chí nghiêm trọng đến mức này!
"Điều kiện của điện hạ quả thật rất hấp dẫn." Y Lệ Toa Bạch cười nói: "Nhưng xin điện hạ chứng minh A Mạt Kỳ còn sống, ta mới xem xét có nên giao dịch hay không."
Nói xong, Y Lệ Toa Bạch đưa tay ra hiệu mời.
Sở Thiên rời khỏi Vương Cung, Mai Lâm đang chờ ở bên ngoài vội vàng hỏi: "Thế nào, bệ hạ đồng ý không?"
Sở Thiên lắc đầu, sau đó không nói một lời liền rời khỏi.
Ngoài Đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên bây giờ ngay cả thứ dùng để uy hiếp Y Lệ Toa Bạch cũng không có.
Trở lại Mai Lâm trang viên, Sở Thiên vận chuyển thần lực một lần nữa cho Chu Lệ Á, sau đó kinh ngạc phát hiện một chuyện, Đạt Ma Nhĩ cũng đã biến mất.
"Tác Long, ngươi vẫn ở cùng Đạt Ma Nhĩ đại nhân, bây giờ hắn ở đâu rồi?" Sở Thiên hỏi
Tác Long vẻ mặt cười đau khổ, nói: "Chủ nhân, kể từ khi tiến vào vương quốc Ai Nhĩ Sâm, Đạt Ma Nhĩ đại nhân vẫn trốn ở trong khí cầu, không chịu đi ra, bây giờ ông ấy vẫn còn ở bên trong đó!"
Phải làm gì với lão già mà y như trẻ nhỏ này đây? Sở Thiên cười thầm một chút, sau đó ngay lập tức nghiêm nghị nói với Tác Long: "Ngươi cũng trở về khí cầu, nói tới pháp sư tùy thời cơ chuẩn bị xuất phát khí cầu, ngoài ra, người của chúng ta mấy ngày này không cần rút lui ngay, làm tốt thì khỏi cần chuẩn bị!"
Mặc dù chưa hiểu ý đồ của Sở Thiên, Tác Long vẫn thi hành mệnh lệnh ngay.
Tác Long đi rồi, Sở Thiên nheo mắt lại cười, Y Lệ Bạch Toa nếu không chịu cho mượn Sinh Mệnh Thụ, vậy hắn sẽ đổi lại cách khác, chớ quên, Sở đại thiếu gia còn là Liệp Vũ Sát Thần…. Có thể nói là, đạo tặc lợi hại nhất trên đại lục!
Ai Nhĩ Sâm không hổ danh là vương quốc ma pháp, bay ở phía trên cao bầu trời, nhất thời trước mắt Sở Thiên cũng có một cảm giác mới mẻ.
Phía dưới trên một con đường lớn, dường như mỗi thứ đều ẩn chứa dấu hiệu ma pháp, thảm bay ma pháp, ma pháp thủy tinh, các vật phẩm ma pháp khắp nơi đều có. Dĩ nhiên, đây chỉ là những vật phẩm sơ cấp, còn vật phẩm cao cấp bình dân đâu thể có được!
"Tướng công, chàng mau nhìn kìa!"
Bên trong của sổ thuyền thượng, Chu Lệ Á kề bên cửa sổ ngắm, chỉ vào cảnh sắc phía dưới cười nói: "Nếu như ta có thể học ma pháp ở chỗ này thì thật tốt."
Nhờ có sự giúp đỡ thần lực của An Đông Ni, thần sắc của Sở Thiên đã khá lên nhiều, trêu đùa: "Nhưng ta không nỡ để nàng ở lại, nếu như nàng thích, lão công ta sẽ mua toàn bộ những thứ kia, đem tới Đảo Bố Lôi Trạch!"
"Ta không cần, chàng cũng đừng vì vậy mà tiêu xài bậy bạ!" Sống cùng Tiểu Bạch đã lâu, Chu Lệ Á cũng có khí khái của những bà quản gia.
Sở Thiên cười ha hả một tiếng, đồng thời nhìn ra bên ngoài một cái, hơn mười chiếc khí cầu đang bay.
Quả nhiên là vương quốc ma pháp! Trên đất liền có thể một lần xuất động mười chiếc khí cầu quốc gia Tề Bách Lâm cũng chỉ có ở Ai Nhĩ Sâm, Khải Tát cùng Sở Thiên không phải là mua không nổi khí cầu, mà là thủ hạ đẳng cấp Ma Đạo Sư dùng để cung cấp nguyên liệu không nhiều như vậy!
Tác Long vui mừng giọng nói truyền tới: "Là Mai Lâm pháp thần, ông chủ, pháp thần tự mình đến nghênh đón người."
Sở Thiên cười nói: "Chu Lệ Á, nàng chờ ở chỗ này… ta đi gặp sư nương!"
"Ừ." Chu Lệ Á gật đầu đồng ý.
Sải bước tới một đầu Sư Thứu, Sở Thiên bay đến thuyền Mai Lâm ngồi.
Phong thái của pháp thần Mai Lâm vẫn như cũ, hay là dáng vẻ của tuổi ba mươi, rọi người chói lọi, lúc này nàng đang cười rất tươi, Sở Thiên nói: "Sư nương, lần này người nhất định phải cứu ta!"
Mai Lâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: "Tên tiểu tử này, chỉ biết nói đùa, thực lực của Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ, e là vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta còn phải nhờ cậy ngươi nữa là!"
"Vương quốc Ai Nhĩ Sâm cần ta giúp việc gì? Không thành vấn đề, chuyện gì ta cũng đáp ứng!" Sở Thiên vội vàng nói: "Chỉ cần sư nương có thể đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn là được!"
"Làm sao ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?"
Chẳng những Mai Lâm, mà ngay cả các tùy tòng phía sau nàng cũng đồng loạt biến sắc.
Chẳng lẽ Sinh Mệnh Thụ đối với Ai Nhĩ Sâm rất quan trọng? Sở Thiên hơi kinh hãi.
Mai Lâm khoát tay cho tùy tùng lui ra, sau đó nghiêm mặt hỏi: "Là An Đông Ni nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ?"
"Là lão sư nói cho ta biết." Sở Thiên đàng hoàng mà đem chuyện nói một lần, sau đó hi vọng nhìn Mai Lâm.
Một lúc sau Mai Lâm không nói gì, mà chỉ đi qua đi lại.
"Ngươi không thể sống quá ba tháng, hơn nữa Chu Lệ Á cũng không thức tỉnh hoàn toàn, xem ra thật sự chỉ có Sinh Mệnh Thụ có thể cứu các ngươi."
Vừa nói, Mai Lâm vừa kéo Sở Thiên ra hỏi: "Chu Lệ Á đâu?"
"Chu Lệ Á vẫn còn ở bên trong khí cầu, ta không dám cho nàng tiếp xúc với những người khác." Sở Thiên nói
"Tốt lắm, tạm thời đừng cho Chu Lệ Á gặp ai, các ngươi đi theo ta."
Khí cầu vội vã tiến vào kinh đô của Ai Nhĩ Sâm, Luân Đạt thành.
Sở Thiên không đi tới công hội ma pháp, mà trực tiếp ở trang viên của Mai Lâm, sau đó, Mai Lâm lấy cớ truyền thụ ma pháp, đưa cho Chu Lệ Á vài cuốn sách để nàng đọc, rồi kéo Sở Thiên vào một mật thất u tĩnh.
"Hài tử, An Đông Ni có nói cho ngươi biết Sinh Mệnh Thụ là cái gì không?" Mai Lâm sắc mặt nặng nề, tựa hồ có chuyện rất khó khăn.
"Lão sư đã nói cho ta biết" Sở Thiên hạ thấp người nói: "Ta biết Sinh Mệnh Thụ là quốc bảo của Ai Nhĩ Sâm, nhưng ta cũng là chủ nhân Bố Lôi Trạch, chỉ cần nữ vương bệ hạ cho ta dùng một lần… Ta sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện gì."
"Đây không phải là chuyện giao dịch mà có thể giải quyết được!" Mai Lâm cau mày nói: "Nếu như những vật khác, thậm chí là vương miện nữ vương, ta cũng có thể giúp ngươi mượn. nhưng đằng này là Sinh Mệnh Thụ… ài!"
"Sư nương, Sinh Mệnh Thụ đối với vương quốc rất quan trọng sao?" Sở Thiên hỏi.
"Đâu chỉ quan trọng!" Mai Lâm lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi cũng là Bố Lôi Trạch thân vương, nếu như ta cầu xin ngươi, muốn mượn phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát của Lô Địch Tam Thế bệ hạ, ngươi có thể làm được không?"
Sở Thiên ngạc nhiên, chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết, Lô Địch Tam Thế chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Mai Lâm tiếp tục nói: "Địa vị của Sinh Mệnh Thụ ở Ai Nhĩ Sâm chúng ta, không thua gì phương pháp thuần dưỡng thiết kỵ Khải Tát!"
"Người nói là Y Lệ Toa Bạch nữ vương chắc chắn sẽ không đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn?" ánh mắt Sở Thiên híp lại.
"Ai Nhĩ Sâm lập quốc hơn vạn năm, chính là dựa vào Sinh Mệnh Thụ." Mai Lâm cười đau khổ nói: "Cho dù ta giúp ngươi thuyết phục, nữ vương bệ hạ nhất định cũng sẽ không đồng ý." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Sở Thiên dưới tình thế cấp bách, thốt ra:"Sư nương, nếu để cho A Mạt Kỳ tới đoạt đi? Có thể nắm chắc mấy phần?"
Mai Lâm cau mày lại, mắng: "Ta là quốc sư Ai Nhĩ Sâm, nếu như ngươi muốn cướp Sinh Mệnh Thụ, thì đầu tiên hãy giết ta trước."
"Ta làm sao có thể giết sư nương!"
"Ài, cho dù ngươi cướp đi cũng vô dụng, ngươi căn bản không biết cách dùng." Mai Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Sinh Mệnh Thụ quá hệ trọng, ta cũng không thể hiểu rõ… Như vậy đi, ngày mai ta đưa ngươi đi gặp nữ vương!"
……….
Ngày thứ hay, Mai Lâm đưa Sở Thiên theo tiến vào Luân Đạt thành Vương Cung.
Nữ vương Ai Nhĩ Sâm, Y Lệ Toa Bạch thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất khó tưởng tượng nàng là người đã vài chục tuổi rồi.
Mai Lâm sau khi đem chuyện giải thích cũng nữ vương, liền im lặng lui ra ngoài, bởi vì… lúc này nàng thật sự không biết nên giúp ai.
"Ngươi muốn mượn Sinh Mệnh Thụ?" Y Lệ Toa Bạch khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi biết Sinh Mệnh Thụ có ý nghĩa như thế nào không?"
"Ta cũng đã biết." Sở Thiên mỉm cười: "Ta bây giờ chỉ muốn hỏi nữ vương một câu, muốn ta giao ra thật nhiều cái gì, mới có thể cho mượn Sinh Mệnh Thụ?"
"Thật nhiều, ha ha, vương quốc của ta đúng là có một việc cần tới ngươi." Y Lệ Toa Bạch nữ vương ngồi xuống lấy ra một cái bình tím, đưa cho Sở Thiên.
"Ngọn lửa bảo vệ của Thánh Tế Tự! Đây là thuốc của ta. Sau khi uống có thể tạm thời phòng ngự ngọn lửa ma pháp cấp sáu trở xuống." Sở Thiên đem chai thuốc trả lại cho Y Lệ Toa Bạch, sau đó cười nói: "Nữ vương bệ hạ muốn những thứ thuốc này sao? Ồ, nói đi, ngài cần bao nhiêu?"
Y Lệ Toa Bạch lắc lắc tay, thần thái thật là ưu nhã: "Ta không cần những thứ này, hơn nữa làm nữ vương Ai Nhĩ Sâm, ta còn rất ghét nó!"
"Hả? Thuốc của ta toàn bộ đại lục đều thích, bệ hạ người sao lại chán?" Sở Thiên ánh mắt híp lại.
"Phía nam vương quốc Ai Nhĩ Sâm chúng ta là Áo Khoa vương quốc, những năm này, hai nước chúng ta vì tranh đoạt mạch nước ngầm, nên chiến tranh chưa bao giờ dừng lại."
Y Lệ Toa Bạch lấy ra từ trong bình một viên dược hoàn, nắm trong tay rồi nói: "Kể từ nửa năm trước, quân đội vương quốc Áo Khoa đột nhiên trang bị lượng lớn dược phẩm, ha ha, điện hạ nên biết, quân đội Ai Nhĩ Sâm có chiến lực là Ma Pháp Sư, nhưng bây giờ vương quốc Áo Khoa lại có dược phẩm ma pháp phòng ngự…"
"Ta hiểu được." Sở Thiên cười nhạt, nói: "Chỉ cần bệ hạ đem Sinh Mệnh Thụ cho ta mượn, từ sau này, trên đại lục sẽ không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp!"
"Điện hạ thật sự làm được bsao?" Y Lệ Toa Bạch chỉ vào nhãn bình nói: "Theo ta được biết, Đảo Bố Lôi Trạch một nửa tài chính thu vào, đều dựa vào buôn bán những thứ dược phẩm này."
"Chẳng qua là kim tệ mà thôi." Sở Thiên dang hai tay ra, cười nói: "Trên đại lục, ta là ma thú thương nhân lớn nhất, cũng là một trong thập đại phú hào, cho dù không có những thứ dược phẩm này, ta cũng không biến thành người nghèo!"
Y Lệ Toa Bạch dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cái bàn, mỉm cười nhìn chằm chằm Sở Thiên một lần, sau đó nói: "Nếu như ta không cho mượn thì sao?"
"Bệ hạ nếu không cho mượn ta cũng chẳng có cách gì…" Sở Thiên nhún vai, thần thái có vẻ như chẳng sao cả nhưng giọng nói trở nên lạnh lùng: "Ta chỉ còn lại có ba tháng tuổi thọ, nếu như ta chết đi, chết ở lãnh thổ Ai Nhĩ Sâm, bệ hạ người nói thử ma sủng của ta sẽ có phản ứng gì?"
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" nụ cười Y Lệ Toa Bạch thoáng đanh lại một chút, nhưng ngay sau đó, nói một cách thân mật: "Ha ha, chỉ có chủ nhân của đảo Bố Lôi Trạch là có tư cách này!"
"Ta làm sao dám uy hiếp bệ hạ?" Sở Thiên nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện làm ăn, bệ hạ cho ta mượn Sinh Mệnh Thụ, ta đảm bảo không còn xuất hiện dược phẩm phòng ngự ma pháp nữa." Vừa nói, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Y Lệ Toa Bạch: "Nếu như bệ hạ còn không hài lòng, thì… ta để A Mạt Kỳ trực tiếp giúp người đối phó Áo Khoa, thế nào?"
"A Mạt Kỳ?" Y Lệ Toa Bạch kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Thiên: "Điện hạ không nhận được tin tức gì sao?"
"Tin tức gì?" Sở Thiên hỏi.
"Mười ngày trước, ba vầng Hồng Nguyệt lại xuất hiện, Đảo Bố Lôi Trạch xảy ra vụ nổ lớn." Y Lệ Toa Bạch chậm rãi nói: "Nghe nói Đảo Bố Lôi Trạch bây giờ vẫn còn lưu lại ma pháp ba động khổng lồ, hơn nữa bị một tầng ma lực bao hết, không ai có thể đi vào, cũng không có ai có thể đi ra… Bao gồm cả A Mạt Kỳ của ngươi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên biết trong nhà đã xảy ra chuyện, bất quá hắn không nghĩ tới, tình huống thậm chí nghiêm trọng đến mức này!
"Điều kiện của điện hạ quả thật rất hấp dẫn." Y Lệ Toa Bạch cười nói: "Nhưng xin điện hạ chứng minh A Mạt Kỳ còn sống, ta mới xem xét có nên giao dịch hay không."
Nói xong, Y Lệ Toa Bạch đưa tay ra hiệu mời.
Sở Thiên rời khỏi Vương Cung, Mai Lâm đang chờ ở bên ngoài vội vàng hỏi: "Thế nào, bệ hạ đồng ý không?"
Sở Thiên lắc đầu, sau đó không nói một lời liền rời khỏi.
Ngoài Đảo Bố Lôi Trạch, Sở Thiên bây giờ ngay cả thứ dùng để uy hiếp Y Lệ Toa Bạch cũng không có.
Trở lại Mai Lâm trang viên, Sở Thiên vận chuyển thần lực một lần nữa cho Chu Lệ Á, sau đó kinh ngạc phát hiện một chuyện, Đạt Ma Nhĩ cũng đã biến mất.
"Tác Long, ngươi vẫn ở cùng Đạt Ma Nhĩ đại nhân, bây giờ hắn ở đâu rồi?" Sở Thiên hỏi
Tác Long vẻ mặt cười đau khổ, nói: "Chủ nhân, kể từ khi tiến vào vương quốc Ai Nhĩ Sâm, Đạt Ma Nhĩ đại nhân vẫn trốn ở trong khí cầu, không chịu đi ra, bây giờ ông ấy vẫn còn ở bên trong đó!"
Phải làm gì với lão già mà y như trẻ nhỏ này đây? Sở Thiên cười thầm một chút, sau đó ngay lập tức nghiêm nghị nói với Tác Long: "Ngươi cũng trở về khí cầu, nói tới pháp sư tùy thời cơ chuẩn bị xuất phát khí cầu, ngoài ra, người của chúng ta mấy ngày này không cần rút lui ngay, làm tốt thì khỏi cần chuẩn bị!"
Mặc dù chưa hiểu ý đồ của Sở Thiên, Tác Long vẫn thi hành mệnh lệnh ngay.
Tác Long đi rồi, Sở Thiên nheo mắt lại cười, Y Lệ Bạch Toa nếu không chịu cho mượn Sinh Mệnh Thụ, vậy hắn sẽ đổi lại cách khác, chớ quên, Sở đại thiếu gia còn là Liệp Vũ Sát Thần…. Có thể nói là, đạo tặc lợi hại nhất trên đại lục!