Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dị Giới Thú Y

Chương 241: Thần lực và ma lực



Sinh mệnh thụ ở Ai Nhĩ Sâm vương quốc. Sở Thiên sau khi nghe được tin tức kia, lập tức hỏi: "Sinh mệnh thụ có thể khôi phục tính mạng tiềm lực của ta?"
"Có lẽ có thể." An Đông Ni thở dài nói: "Ta không thể xác định sinh mệnh thụ có tác dụng đối với ngươi hay không, nhưng nó là hy vọng cuối cùng của ngươi!"
Sở Thiên nheo mắt lại, "Tốt, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này! Sinh mệnh thụ ở trong tay sư nương sao?"
"Không, nó ở trong tay nữ vương Y Lệ Toa Bạch của Ai Nhĩ Sâm vương quốc!" An Đông Ni nói: "Sinh mệnh thụ là quốc bảo Ai Nhĩ Sâm, ta cũng chỉ nghe nói qua, nữ vương Y Lệ Toa Bạch có thể cho ngươi mượn hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
Mắt Sở Thiên chợt lóe sáng, nếu như mượn không được thì chỉ có đoạt!
Dường như biết được suy nghĩ của Sở Thiên, An Đông Ni lạnh nhạt nói: "Cách dùng Sinh mệnh thụ chỉ có nữ vương biết, nếu như ngươi nghĩ có thể phái A Mạt Kỳ đoạt lấy, thì thứ nhận được chỉ là một cái phế vật.
Sở Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Ta làm sao có thể đoạt đi? Sư nương ở vương quốc Ai Nhĩ Sâm, có người ra mặt còn sợ…"
Oanh!
Ở Đông Phương xa xôi, đột nhiên mơ hồ truyền đến một tiếng chớp mưa bão trầm muộn, ngay sau đó thần sắc An Đông Ni trở nên nghiêm trọng.
"Lão sư, sao vậy?"
Sở Thiên đã đánh mất thần lực, không thể nào tra được chuyện gì đang xảy ra. Truyện được copy tại Truyện FULL
"Ma lực thật mạnh!" An Đông Ni trầm giọng nói: "Đông Phương đột nhiên truyền đên một cổ ma lực cực mạnh! Theo ta được biết trên đại lục vẫn còn một cường giả có thể đạt tới trình độ này!"
Sở Thiên bĩu môi một cái, cười nói: "Không phải là ma pháp sao? Nó mạnh thì có lợi ích gì? Ở trước mặt thần lực chân chính thì chẳng đáng là gì."
"Ngươi thì biết cái gì?" An Đông Ni khiển trách: "Ma pháp cường đại tới trình độ nhất định, thì thượng cổ chúng thần cũng không phải là đối thủ! Năm đó trong trận chiến Bố Lôi Trạch. Có bao nhiêu thập giai ma thú đã chết trong tay cấm chú pháp sư!"
Sở Thiên kinh ngạc nói: "Ma pháp vẫn có thể đánh bại Chúng Thần? Điều này sao có thể, ma lực cùng thần lực tính chất tương quan quá xa."
"Vì ngươi cũng có thần lực, hãy nói cho ta biết, bổn nguyên thần lực là cái gì?" An Đông Ni đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên là thao túng nguyên tố." Sở Thiên nói: "Tánh mạng, thời gian, không gian, bất kỳ nguyên tố nào thì thần lực cũng có thể thao túng!"
An Đông Ni gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy Bổn nguyên ma pháp là cái gì?"
"Ha ha, câu hỏi này ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng biết!" Sở Thiên cười, nói: "Ma pháp bổn nguyên, đương nhiên là thao túng nguyên tố ma pháp Thủy, Hỏa, Phong, Lôi! Sau đó tùy Ma Pháp Sư dẫn đạo trở thành ma pháp cường đại."
"Không tệ! Thần lực có thể thao túng bất kỳ nguyên tố, ma pháp chỉ có thể thao túng ma pháp nguyên tố..." An Đông Ni nói: "Bây giờ ta cho ngươi biết, thần lực cùng ma pháp bổn nguyên là giống nhau, đều là thao túng nguyên tố! Hơn nữa đấu khí cũng là như thế, chỉ là võ sĩ thì thao túng sức mạnh của nguyên tố trong cơ thể mình!"
Sở Thiên nhức đầu, nói: "Lão sư ngươi nói là, ma pháp và thần lực là cùng một loại lực lượng? Không, đúng rồi, Hỏa hệ ma pháp cùng Hỏa hệ lĩnh vực uy lực tương quan quá lớn!"
"Ta cũng nghĩ mãi mà không rõ tại sao." An Đông Ni lắc đầu thở dài nói: "Ta nghiên cứu vài chục năm chỉ suy nghĩ cẩn thận một chuyện, ma pháp chính là bị: thần lực khi suy yếu!"
"Thật sao?" Sở Thiên vẫn không thể tin tưởng
Ba mươi năm trước ở Thái Thạch Bảo, ta sử dụng quang minh cấm chú -- tánh mạng nữ thần tất nhiên bị tiêu tán." khóe miệng An Đông Ni co giật một chút, sau đó thấp giọng nói: "Ta đã dạy ngươi nguyên lý của Quang minh cấm chú, chỉ dùng ma pháp để hướng về nữ thần cầu nguyện, khẩn cầu nữ thần cho ngươi mượn sức mạnh của người!"
"Hắc hắc" Sở Thiên cười bối rối: "Đệ tử lúc ấy tưởng rằng, người nói như vậy là vì muốn khoe khoang nữ thần."
"Bây giờ ngươi cũng có thần lực, nên biết ta không có nói sai." An Đông Ni vỗ vỗ Sở Thiên, "Năm đó nữ thần ban cho ta thần lực, có thể phóng thích ra, lại trở thành ma pháp. Cái này đủ để nói rõ, thần lực cùng ma lực là giống nhau."
"Ài!" An Đông Ni tiếp tục thở dài nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu, nếu thần lực và ma lực có sức mạnh tương đồng, tại sao thần lực có thể thao túng tất thảy, nhưng ma lực lại chỉ có thể thao túng ma pháp nguyên tổ, hơn nữa uy lực cũng rất nhỏ."
"Lão sư, người ẩn cư mấy chục năm nay ở đây, chính là vì nghiên cứu cái này?" Sở Thiên hỏi.
Do dự một chút, An Đông Ni cũng phải gật đầu, xem như mặc nhận là như vậy.
An Đông Ni tiếp tục nói: "Mới vừa rồi Đông Phương truyền đến ma lực kia, thật sự là quá mạnh, sợ rằng uy lực tương đương với thần lực tầng thứ ba… Loài người, không thể nào có được loại uy lực này."
"Đông Phương? Chẳng lẽ là Bào Uy Nhĩ?"
Sở Thiên trong lòng thấy kinh sợ, vội lấy đá truyền tin, sau khi nhổ một ngụm nước bọt nói: "A Mạt Kỳ, mới vừa rồi Đông Phương xuất hiện ma lực tương đương với thần lực tầng thứ ba, lập tức tra rõ cho ta!"
Một lúc lâu sau, đá truyền tin vẫn không có trả lời.
Sở Thiên thần sắc thay đổi, A Mạt Kỳ tuyệt đối không dám kháng lệnh của hắn.
Lại đổi qua một viên truyền tin thạch, Sở Thiên thét lên: "Ba Bác Tát, A Mạt Kỳ đã đi khỏi? Tại sao không trả lời?"
Một lúc lâu sau, Ba Bác Tát cũng không có trả lời.
Sắt Lâm Na, Mặc Phỉ Đặc, NMD, mười ba thánh đấu sĩ… Sở Thiên đi xuống hỏi thăm mọi người, kết quả không có một ai đáp lại!
Chẳng lẽ mới vừa rồi sấm chớp mưa bão, là từ đảo Bố Lôi Trạch truyền đến? Nghĩ tới đây, Sở Thiên đột nhiên thấy kinh sợ! "Lão sư, trận ma pháp kia là từ nơi nào của Đông Phương truyền đến?"
An Đông Ni nhìn thoáng qua Sở Thiên, buồn bã nói: "Là từ hướng của Đảo Bố Lôi Trạch truyền đến."
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên híp mắt lại, ôm lấy Chu Lệ Á vẫn còn hôn mê: "Lão sư, nhà của ta xảy ra chuyện, ta phải lập tức trở về."
Vừa nói, Sở Thiên liền muốn rời đi.
"Ngươi không muốn sống nữa hả?" An Đông Ni kéo Sở Thiên lại: "Đừng quên, tuổi thọ của ngươi chỉ còn kéo dài được ba tháng!"
Sở Thiên suy nghĩ một chút về Sắt Lâm Na, cắn răng nói: "Ba tháng là đủ rồi, sau khi ta trở về sẽ trở lại ngay!"
"Nếu như Đảo Bố Lôi Trạch của ngươi thật sự gặp nạn, ngươi trở về có ích gì?" An Đông Ni nhìn chằm chằm Sở Thiên, chậm rãi nói: "Ngươi bây giờ đã không còn thần lực!"
Vừa nói, An Đông Ni chỉ một ngón tay về phía Chu Lệ Á: "Nếu như ta không nhìn lầm, Chu Lệ Á là thượng cổ huyết mạch, hơn nữa đang trong giai đoạn thượng cổ huyết mạch thức tỉnh!"
"Chu Lệ Á là cháu gái của Đức Khố Lạp!" Sở Thiên vội vàng nói.
"Ta hiểu, khó trách nàng có thể hấp thụ tiềm lực của người khác." An Đông Ni gật đầu than: "Đức Khố Lạp đem Chu Lệ Á gả cho ngươi, chỉ sợ là muốn lợi dụng Long Thần huyết mạch của ngươi để nàng tiến hóa, bây giờ thần lực cùng tính mạng của ngươi chũng đã trao cho Chu Lệ Á… Nhưng vẫn còn chưa đủ!"
"Còn chưa đủ?" Sở Thiên ngây ngẩn cả người: "Người nói là… sau này Chu Lệ Á còn có thể nhức đầu, hơn nữa bất luận là kẻ nào đụng vào nàng, cũng đều bị hút cạn?"
An Đông Ni chậm rãi gật đầu.
Bịch!
Sở Thiên quỳ mạnh xuống: "Lão sư, lần này người nhất định phải giúp đệ tử!"
Đỡ Sở Thiên đứng dậy, An Đông Ni cười đau khổ, nói: "Ngươi với ta cũng giống như nhau, đều có thần lực của Thánh Tế Tự cấp chín. Chuyện ngươi không làm được, ta cũng vậy!"
Sở Thiên chán nản cúi đầu dưới đất, thần sắc cô đơn không nói gì nữa.
An Đông Ni chậm rãi lắc đầu: "Hơn nửa đời người, ta vì quốc gia mà bỏ qua tất cả, ài… Thôi được, vì đệ tử, nửa đời sau ta bỏ đi một lần nữa." Vừa nói, An Đông Ni đột nhiên tung một chưởng vào trán Sở Thiên.
Sở Thiên ngất xỉu, người mềm nhũn rớt xuống.
Sở Thiên mở mắt lần nữa, nhất thời ngây người.
Lúc đấy mới hay, phong độ phiêu dật của An Đông Ni bây giờ đã biến thành lão già hèn mọn xấu xí như trước.
"Lão sư…"
"Toàn bộ thàn lực của ta đã truyền cho người hết" An Đông Ni bình tĩnh nói: "Thần lực này cũng đủ cho Chu Lệ Á hấp thụ trong thời gian ba tháng. Trong ba tháng này. Ngươi phải giúp cho mình sống sót. Đồng thời tìm cách cữu chữa Chu Lệ Á!"
"Đa tạ lão sư."
Mặc dù có thể duy trì ba tháng nữa, nhưng Sở Thiên không thể vui vẻ nổi, bởi vì cái giá của ba tháng này quá cao…
"Nếu như ngươi muốn cám ơn ta, vậy thì đừng bao giờ phản bội Khải Tát!" An Đông Ni nghiêm nghị nói: "Ta đem thần lực cho ngươi, là để giúp ngươi, và hơn hết là vì đế quốc, vì để Đảo Bố Lôi Trạch toàn lực trợ giúp đế quốc."
Sở Thiên chậm rãi đặt tay trước ngực, nửa quỳ nói: "Lão sư, đệ tử xin nhớ kĩ. Thân vương Bố Lôi Trạch ta, Phất Lạp Địch Nặc lấy danh nghĩa thề: chỉ cần Lô Địch Tam Thế không phản ta, ta cũng sẽ không phản bội Khải Tát!" Vừa nói, ánh mắt Sở Thiên híp lại "Nếu như ba tháng sau, ta còn sống. đại quân ma thú của Đảo Bố Lôi Trạch sẽ đạp bằng Thiên Hải quốc, để hải cương của đế quốc bình yên, không còn chiến sự!"
"Tốt! Như vậy mới là đệ tử của ta!" An Đông Ni vui mừng cười: "Ta tin ngươi có thể làm được, bởi vì… tiểu tử thối ngươi đã không dùng danh nghĩa nữ thần để thề!"
Đột nhiên, Sở Thiên nói một câu mà chính hắn cũng không nghĩ là lời của mình: "Lão sư, nếu như nữ thần Sinh Mệnh chống lại Khải Tát, thì người sẽ làm thế nào?"
Chần chừ khá lâu, An Đông Ni đột nhiên cười: "Không thể nào, nữ thần Sinh Mệnh đã chết."
………
Qua một ngày, thần lực của An Đông Ni hoàn toàn đả thông, Chu Lệ Á cũng tỉnh lại.
Thần lực của An Đông Ni thậm chí nếu so sánh với Sở Thiên còn tinh thuần hơn, mặc dù chỉ là tầng thứ nhất, nhưng lực lượng cuồn cuộn mạnh mẽ. Còn Chu Lệ Á sau khi hôn mê đã khỏe lên rất nhiều.
Chỉnh đốn mấy ngày, khí cầu từ Khải Tát tạm thời được triệu đến. Sở Thiên cùng mấy người bước đi trên con đường rậm rạp.
An Đông Ni thân hình già nua, đưa Sở Thiên lên khí cầu. Song Đạt Ma Nhĩ vẫn nghi ngờ không giải thích được: "An Đông Ni điện hạ, lúc ta tới đây, người khỏe mạnh, không có bộ dạng như bây giờ?"
"Huynh nhìn lầm rồi, đấy chẳng qua là một bằng hữu của lão sư!" Sở Thiên đẩy Đạt Ma Nhĩ lên khí cầu.
Cổng hạm khoang thuyền chậm rãi khép lại, đúng vào lúc này, trong giây lát Sở Thiên nhớ tới một chuyện, liền hướng về phía An Đông Ni hô lơn: "Lão sư, tiên tri La Ân trước khi chết bảo ta chuyển lời tới người, hắn nói: người tìm kiếm đáp án cho phương pháp sai rồi!"
Cuồng phong tràn ngập trên đỉnh Thiên Phong, khí cầu của Sở Thiên dần biến mất.
Trên đỉnh núi, An Đông Ni cô đơn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt thoáng hiện nét ngạc nhiên.
"Ta sai lầm ư?"
An Đông Ni vươn hai tay ra, hai mắt nhìn chăm chú vào những nếp nhăn, lẩm bẩm nói: "La Ân, ba mươi năm trước ta không nghe ngươi, kết quả mất đi tất cả, bây giờ…"
"Không! Ta sẽ không sai!"
An Đông Ni đột nhiên lắc đầu, kiên quyết nói: "Cho dù sau khi chết, linh hồn tan biến, ta cũng vẫn sẽ làm vậy!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...