Di Châu - Oản Đậu Giáp
Chương 33: Hoàn Gia (Về Nhà)
Từ khi trở lại Biện Châu, sinh hoạt của Ân Ly dường như khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày cùng đệ đệ cùng nhau theo vị phu tử mà Tuân Du đề cử để học tập. Vị phu tử kia quả thật vô cùng uyên bác. Ân Thực Thu cũng hoàn toàn vừa lòng, dò hỏi Ân Ly làm như nào mà có bái thiếp của Thất Vương gia, Ân Ly ấp úng, chỉ nói là Tấn An công chúa giúp đỡ. Ân Thực Thu cũng là tin là thật. Rốt cuộc ông sao cũng không thể tưởng được, chỉ ngắn ngủi mấy ngày ở trong Kinh thành mà nhi nữ của ông có thể đạt được thánh ân của Thất Vương Gia mà nâng cao quan hệ.
Sau khi tiễn Ân Thực Thu đi, Ân Ly một mình ở trong phòng lại ngẩn ngơ. Người ngoài lại không nhìn ra khác thường của nàng so với thường ngày. Lại cũng chỉ có chính nàng biết, nàng đã không còn là tiểu cô nương không lo không nghĩ. Chỉ cần rảnh rỗi một lát sẽ lập tức nhớ hắn, ngày nhớ đêm mong. Cả đời chưa biết tương tư, vừa mới biết, liền tương tư không dứt. Thơ của Từ tiên sinh nàng hiện giờ đã đọc hiểu.
Biện Châu không thể so với Kinh thành. Tình hình chiến đấu sẽ rất ít truyền tới Biện Châu. Chỉ có một vài nhân sĩ từ kinh thành hoặc biên quan qua đây ở quán rượu uống rượu cùng nhau vui vẻ mới nói ra vài lời. Ân Ly từng thử dò hỏi qua Ân Thực Thu, nhưng ông tuy là thứ sử Biện Châu, nếu không phải có việc mấu chốt truyền đạt, cũng biết rất ít tình hình chiến sự vùng biên giới Lương quốc.
Thấy Ân Ly cực kì quan tâm tình hình chiến sự biên cương, Ân phụ cho rằng nữ nhi ưu tư quá nặng, liền an ủi nói: “A Di không cần lo lắng, hiện giờ lãnh binh chính là Thất Vương gia. Ngài ấy xưa nay dụng binh như thần, mặc dù hiện giờ là dị tộc tới phạm, cũng không có gì đáng sợ. Vi phụ tin tưởng Thất Vương gia sẽ nhanh chóng có thể bình định chiến sự.”
Ân Ly dịu dàng gật gật đầu, trong lòng thở dài: Chính bởi vì lãnh binh chính là hắn, nàng mới lo lắng. Tuy biết nam nhi lúc này lấy quốc sự làm đầu nhưng nàng vẫn thỉnh thoảng lo lắng. Chiến trường đao kiếm không có mắt, không biết hắn có bị thương? Bắc Cảnh gian khổ, không biết hắn ăn uống có ngon không… Những tâm tư của tiểu nữ nhi tra tấn nàng cả ngày lẫn đêm.
Mãi đến nửa năm sau, người hầu trong phủ Tấn An công chúa thay công chúa mang tặng phẩm tới cho Ân Ly. Người hầu hồi đáp Ân phụ, vì công chúa lúc trước bệnh nặng, Ân Ly không quản đường xa ngàn dặm chạy đến kinh thành hầu hạ, vô cùng cảm động nhớ nhung nên đặc biệt ban thưởng cho nàng. Người hầu kia còn lấy ra một chiếc hộp gỗ được làm thêm chiếc khóa tinh xảo, đưa tới trước mặt Ân Ly, nói đây là công chúa cố ý thay Ân Ly chọn lựa, muốn Ân Ly cần phải bảo quản cho tốt. Ân Thực Thu vội kêu Ân Ly tiến lên cùng tạ ơn.
Đồ vật ban thưởng tính cả cái hộp gỗ kia tất cả đều mang đến trong viện của Ân Ly. Ân Ly đem đồ vật dọn dẹp xong xuôi, lựa ra mấy thứ tinh xảo để Liên Bích Liên Kiều phân biệt mang đến cho tổ mẫu và trong viện phụ thân, còn lại đều cho người mang tới trong viện đệ đệ. Bận rộn xong đợt này cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại, một mình ngồi ở nội thất nhìn chiếc hộp đang đặt trên bàn trang điểm.
Nàng có loại dự cảm cái hộp này không phải công chúa đưa, mà là hắn. Có lẽ là của người mà nàng mong nhớ bấy lâu nay! Tim đập có chút dồn dập, nàng lấy ra chìa khóa nhẹ nhàng mà mở hộp ra, hộp chứa một chồng thư có sáp niêm phong, trên thư không có gì khác.
Nàng lấy ra một phong thư, lấy một cây cây trâm nhỏ, cẩn thận mở ra. Mở thư với cả lòng đầy kì vọng, chữ viết trong thư rồng bay phượng múa, thật đúng là Tuân Du viết cho nàng! Ngày tháng phong thư này là một tháng trước, nội dung viết chẳng qua là những việc vặt thường ngày của hắn trong quân ngũ, chỉ là trong thư nhắc tới hắn hiện tiện tại hết thảy vẫn tốt, muốn Ân Ly không cần lo lắng, chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn chờ hắn là được.
Ân Ly nhìn thư vừa khóc vừa cười, động tác thật cẩn thận, sợ chính mình làm rách thư, nhìn kỹ mấy lần, sợ chính mình còn nhìn sót chữ nào. Xem xong lại đem thư cẩn thận đặt trở về, mở ra xem phong thư thứ hai. Phong thư thứ hai là viết cách đây hai tháng, cũng chỉ là nói chút việc vặt. Chỉ là trong thư chọc nàng, nói bản thân hắn ở trong quân ngũ rất nhớ nàng, trướng đau không chịu nỗi đến mức khó ngủ. Đợi sau này về Kinh thành nhất định sẽ bắt nàng ngoan ngoãn bù đắp cho hắn.
Có tổng cộng năm phong thư, có phong dày chút có phong mỏng chút, chắc là sau khi hắn tới biên giới phía bắc (bắc cảnh) thì viết, mỗi tháng đưa về kinh thành cùng với chiến báo, nhờ Tấn An công chúa thay hắn chuyển giao. Thư sẽ nói một chút về tục lệ dân dã kì lạ ở bắc cảnh, hoặc là những giai thoại trong quân ngũ, nhắc nhiều nhất chính là nỗi nhớ về nàng, đọc mà trong lòng Ân Ly vừa chua vừa ngọt. Nàng biết sinh hoạt trong quân ngũ nào có thú vị như hắn nói, trên chiến trường thương lâm kiếm vũ hắn chưa bao giờ nhắc tới, chỉ là không muốn nàng lo lắng thôi.
Từ đó về sau thỉnh thoảng sẽ có người hầu của Tấn An công chúa tới giao thư cho Ân Ly. Nhưng lại nói với với Ân Thực Thu, là công chúa ở kinh thành tìm thấy một ít đồ vật cảm thấy thực thích hợp Ân Ly liền sai người đưa tới trong phủ.
Thời gian dài, Ân Thực Thu tất nhiên là đối với sự xem trọng của công chúa có chút bất an. Có câu vô công bất thụ lộc, công chúa ban thưởng cũng hơi nhiều quá. Nhưng Ân Ly lại không phát hiện những chuyện này, nàng hiện giờ chờ mong nhất đó là có thể chờ được người trong kinh mang thư tới.
Thời gian càng ngày càng dài, Ân Ly cũng là chậm rãi trưởng thành, còn một tháng nữa là tới tuổi cập kê. Bởi vì Ân Thực Thu lòng nghi ngờ Tấn An công chúa thường xuyên tặng lễ e là đối với A Di có điều mưu đồ. Tuy không biết là tình huống như nào nhưng lại là vô cùng có khả năng có quan hệ tới hôn sự của nàng. Thấy càng sắp tới ngày Ân Ly cập kê, Ân Thực Thu cũng âm thầm hơi sốt ruột. Nghe nói Tấn An công chúa cùng kim thượng tình nghĩa thâm hậu, từng nạp vài vị phi tử cho kim thượng, nếu công chúa cố ý đem A Di nạp vào hậu cung, hắn chỉ sợ là cự tuyệt không được.
Ân Thực Thu chỉ có một mình Ân Ly là nữ nhi, ngày thường cũng là cực kỳ yêu thương, trước nay chưa nghĩ tới chuyện để nữ nhi đi dựa dẫm vào người có quyền thế, càng sẽ không dùng nàng đi đổi lấy vinh hoa phú quý. Hắn rất hiểu nữ nhi nhà mình, tâm tư đơn thuần chính trực thẳng thắn, làm sao có thể ứng phó được đám nhân tình hậu cung kia chứ? Đi vào là như dê vào hang cọp, khẳng định bị nuốt tới bã cũng không thừa lại! Chỉ trông mong nàng có thể gả gia đình tốt, có thể sinh sống bình an thuận lợi.
Nghĩ đến đây Ân Thực Thu âm thầm quyết định, lúc rảnh rỗi liền tránh sau lưng Ân Ly xem vài vị anh tuấn tài hoa ở Biện Châu.
Hôm nay Ân Ly cố ý bưng chén canh bổ mình tự hầm đến thư phòng cho Ân Thực Thu. Trước đó vài ngày thân phụ dính chút phong hàn làm Ân Ly rất là lo lắng.
Gõ cửa đi vào, nhìn thấy trong thư phòng Ân Thật Thu đang nói chuyện cùng một nam tử trẻ tuổi, thấy nàng tiến vào hai người đều dừng lại không nói. Ân Ly biết chính mình tiến vào không đúng lúc, vốn định đem chung canh nhanh chóng đặt xuống rồi ra ngoài, Ân Thực Thu lại bỗng nhiên gọi nàng lại.
“A Di, lại đây.” Ân Thực Thu gọi nàng tiến lên trước, chỉ vào vị công tử trẻ tuổi ngồi cạnh bên nói: “Vị này chính là công tử nhà Thái Thú Phạm đại nhân thành Biện Châu, lại đây gặp mặt”
A Di ngây cả người, tiến lên hướng nam tử kia hành lễ: “Phạm công tử.” Nam tử kia vội đứng lên, hướng nàng cúi chào một cái: “Ân muội muội vạn phúc.”
Ân Ly cúi đầu, hơi giật mình đứng ở nơi đó không biết nên làm gì. Ân Thực Thu thấy không khí có chút xấu hổ vội nói: “Phạm công tử khi còn nhỏ cũng từng đã tới phủ chúng ta, cùng con chơi đùa, A Di còn nhớ không?”
Ân Ly giương mắt liếc liếc nam tử kia, vị công tử trẻ tuổi kia diện mạo thanh tú, hơi có chút gầy yếu, cả người dáng vẻ thư sinh. Ân Ly lắc lắc đầu: “Có một số việc lúc còn nhỏ không nhớ rõ, mong công tử thứ lỗi.”
Nam tử kia vội nói: “Không sao không sao, muội muội không cần để ở trong lòng.”
Không khí trong phòng lần thứ hai xấu hổ, Ân Thật Thu đúng lúc chen vào nói: “Phạm công tử tài học uyên bác, hiện giờ là giám sinh Thái Học, qua một năm nữa liền có thể tham dự khoa cử, đến lúc đó tất nhiên tiền đồ không thể hạn lượng.”
Phạm công tử kia vội cười nói: “Thế bá( bác) quá khen, tiểu chất (cháu) tài hèn học ít, thẹn không dám nhận. Nghe nói Ân muội muội tài danh lan xa, tính tình ôn lương, hiện giờ nhìn thấy quả không phải lời giả dối ạ.”
Ân Ly nghe hai người trong phòng đối thoại cả người không thoải mái, tìm một khoảng trống liền cùng Ân Thật Thu nói: “Phụ thân, đệ đệ bên kia còn có chút việc tìm con, xin cho nữ nhi cáo lui đi trước.”
Ân Thực Thu có chút ngượng ngùng, vẫn phải đồng ý. Ân Ly hành lễ với hai người sau đó vội rời khỏi thư phòng.