Di Châu - Oản Đậu Giáp
Chương 32: Linh Phù
Cảm tạ xong vị tiểu tăng, cả đoàn người Ân Ly liền vào cổng núi. Biết được Ân Ly tới tìm trụ trì, liền có tăng nhân tiến vào dẫn các nàng đến một thiện phòng nói: “Trụ trì hiện tại đang ở tiền đường giảng bài buổi sáng, xin thí chủ chờ một lát.” Dứt lời liền ra cửa đi.
Ân Ly tuy là có chút sốt ruột, lo lắng Tuân Du hồi phủ trước không thấy mình nhưng đã là thành tâm cầu phù, tự nhiên phải theo quy củ trong chùa, kiềm chế tính tình ngồi ở bên trong thiện phòng chờ.
Mãi hơn nửa canh giờ, một vị lão tăng vẻ mặt hiền lành thân khoác cà sa kim tử (màu tím chỉ vàng) chậm rãi tiến vào. Chân mày và chòm râu của ngài đã hoa râm nhưng bước đi lại vững vàng, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ cơ trí. Vị này là trụ trì chùa Thanh Sơn, Ân Ly vội đứng dậy hành lễ, trụ trì chắp tay trước ngực hướng nàng hành Phật lễ sau đó thỉnh nàng ngồi xuống.
Ân Ly còn chưa ngồi xuống đã vội vàng mở miệng: “Đại sư, tiểu nữ mới vừa nghe tiểu sư phụ ngoài cổng núi nói, linh phù của Tuệ Hiểu đại sư chỉ ban cho người có duyên. Tiểu nữ vô lễ, muốn thỉnh giáo đại sư như thế nào gọi là người có duyên?”
Trụ trì từ ái cười cười, chậm rãi mở miệng: “Có duyên gặp nhau đó là người có duyên, người có duyên ắt có cách thức có duyên gặp được.”
Ân Ly vừa nghe liền hỏi nói: “Vậy tiểu nữ cùng đại sư hôm nay cũng tính là có duyên gặp nhau, không biết tiểu nữ có được xem là người có duyên?” Nàng biết chính mình nói như vậy dường như có chút vô lại nhưng hiện giờ cũng là không rảnh lo như vậy nhiều.
Vị trụ trì kia nghe được sắc mặt như thường, làm như những lời này sớm nghe quen thuộc, ngài vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình cười nói: “Cùng người tương ngộ tại thế, tất nhiên là có duyên phận với nhau. Nhưng thí chủ đừng vội, bần tăng gọi người có duyên, ý chỉ chính là người có duyên với linh phù.”
Ân Ly vừa nghe tức khắc có chút ngượng ngùng, thì ra là nàng hiểu lầm. Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Tiểu nữ vô lễ, xin đại sư chớ trách. Xin đại sư chỉ giáo, như thế nào mới có thể trở thành người có duyên với linh phù?”
Vị trụ trì kia cười không nói chuyện, một vị tăng nhân nâng một bàn cờ đi đến, đặt trên án kỉ giữa hai người, cũng bày ra một ván cờ dang dở. Trụ trì cười với Ân Ly nói: “Thí chủ, cùng bần tăng hạ xong ván cờ này trước được không?”
Ân Ly trong lòng hiểu rõ, ước chừng là muốn thông qua phương thức chơi cờ mà phán đoán người có duyên. Kỳ thật chơi cờ cũng không phải thế mạnh của nàng, nàng thậm chí xem như là người chơi cờ dở. Nhớ ngày xưa ở nhà vì chơi quá tệ mà dường như không ai nguyện ý cùng nàng đánh cờ. Mấy năm trước ở Phủ thậm chí từng mời qua một vị cao nhân giảng dạy cho nàng. Nhưng ngoại trừ học được vài nước cờ của cao nhân, còn lại là không hề tiến bộ.
Ân Ly thầm than, hôm nay thật là thời vận không tốt, e rằng đối phó không xong. Trong lòng sốt ruột nhưng trên mặt lại không thể hiện, cười hiền hòa với trụ trì: “Xin tuân theo.”
Hai người không nhanh không chậm dáng vẻ thong thả. Ân Ly lại cảm thấy ván cờ dang dở này vô cùng quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào. Bước cờ của trụ trì cũng thật là quen thuộc, rõ ràng không mấy khác biệt so với vị cao nhân năm đó dạy nàng.
Ân Ly giương mắt trộm nhìn vị trụ trì đối diện, người nọ vẫn vuốt râu như cũ, thần sắc như thường. Ân Ly tim đập nhanh dần, vốn cảm thấy hôm nay toàn bộ yêu cầu e là vô vọng, không ngờ lại là liễu ám hoa minh*.
*hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.)
Lòng nàng trĩu nặng có chút nóng nảy, bình tĩnh hồi tưởng lại tất cả những gì học được vào năm đó. Một nén nhang sau cờ trắng của Ân Ly vây hãm quanh cờ đen, Ân Ly đứng dậy hành lễ: “Đại sư nhượng bộ.”*
*Nguyên văn: 承让 → là từ mà người chiến thắng ván cờ cảm ơn mang nghĩa khiêm tốn.
Trụ trì ngồi trên đệm hương bồ, vuốt râu cao giọng cười to: “Nữ thí chủ lại là người đầu tiên giải được ván cờ dang dở này.”
Ân Ly đứng ở một bên nói: “May mắn mà thôi, đa tạ đại sư thủ hạ lưu tình.” Lời này ngược lại thật ra không phải khiêm tốn, thật sự là may mắn. Nếu không phải năm đó đã học qua, hôm nay nàng tất nhiên là giải không ra ván cờ dang dở này.
Vị trụ trì kia chuyển Phật châu trong tay, cười nói: “Nữ thí chủ không cần khiêm tốn, hôm nay là thí chủ đã phá giải ván cờ, bần tăng liền làm theo lời nói trước đây, đem linh phù tặng cho thí chủ.”
Tiểu tăng hầu hạ bên cạnh, liền tiến lên mở ra một chiếc hộp gỗ cổ xưa, một miếng vải vàng gấp góc lẳng lặng nằm ở trong hộp. Linh phù kia thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng Ân Ly lại là cực kì mừng rỡ, vội đón lấy hộp gỗ, hành lễ cảm tạ trụ trì.
Trụ trì khóe miệng mỉm cười, nói với Ân Ly: “Nữ thí chủ đã là vị có duyên kia, bần tăng lại thay sư đệ mà có lời muốn nói. Tuệ Hiểu sư đệ trước khi đi từng có lời dặn dò với bần tăng, nếu người có duyên tương lai có nghi hoặc mà không lý giải được, có thể tới chùa Thanh Sơn tìm hắn giải thích.” Lời này Ân Ly nghe như lọt vào trong sương mù nhưng đã là ý tốt của đại sư, tất nhiên là cứ cảm tạ trước chứ chưa cần nói.
Từ tạ với trụ trì, Ân Ly lại đi trước đại điện hướng trong điện thần phật thỉnh nguyện, lại thay Tuân Du mà thắp đèn Trường Minh, dâng cúng đầy đủ hương dầu sau mới rời khỏi chùa Thanh Sơn.
Đợi đến khi trở lại vương phủ đã là buổi trưa, biết được Tuân Du vẫn chưa hồi phủ, Ân Ly trong lòng âm thầm lo lắng. Phúc bá đứng bên cạnh an ủi nói: “Cô nương chớ có lo lắng, trong cung nếu là có đại sự thương nghị, có khi cũng về trễ, nhất là sắp xếp chuyện xuất chinh. Trước đây còn từng có mấy ngày đều không về phủ, Người không cần quá mức ưu tư.”
Đang nói, bên ngoài có gã sai vặt tiến vào báo Vương gia hồi phủ. Ân Ly vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Mới vừa tới cửa viện, liền thấy Tuân Du bước đi vội vã phong trần mệt mỏi mà gấp rút trở về. Nhìn thấy Ân Ly, vẻ mặt vốn trang nghiêm của hắn cũng dần tan biến, vội vã bước nhanh hai bước tới trước mặt nàng nhếch miệng cười: “A Di, sao lại ra đây, ở trong phòng chờ cũng như nhau mà.”
Ân Ly thấy viền mắt thâm quầng của hắn, biết hắn đêm qua sợ là suốt đêm đều không được ngủ, vô cùng đau lòng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Nhớ Ngài nên cứ ra đây thôi.”
Hắn ngây cả người, có chút không dám tin tưởng cúi đầu nhìn nàng. Tiểu cô nương này lúc trước rất để ý thể diện mình, một đêm không thấy lại dám ở trước mặt người khác nói tương tư hắn?! Càng nghĩ càng vui, vốn là mỏi mệt không xiết lại bị nàng một câu liền đuổi không còn một mảnh. Khóe miệng hắn càng ngày càng cong, tiến lên một bước đem nàng ôm vào trong lòng ngực, áp sát bên tai nàng nghẹn ngào nói: “Lặp lại lần nữa…”
Ân Ly vốn là đau lòng vì hắn nên kiềm lòng không đặng, nào biết người này cho chút thuốc màu là có thể mở luôn phường nhuộm *, trước mắt bao người vừa kéo vừa ôm nàng, làm càn đến không chịu nổi, nàng tránh thân mình khẽ mắng hắn: “… Nói ra người khác nghe”
*Ý tương tự được nước làm tới.
Ánh mắt sắc bén của Tuân Du nâng lên nhìn chung quanh một vòng, mọi người bị ánh mắt tối tăm của hắn quét đến như bị hàn băng đâm trúng, lạnh thấu đến xương, vội vàng nơm nớp lo sợ nép thân mình cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
Tuân Du thấy thế vừa lòng ôm chặt lấy người đẹp bé nhỏ trong lòng, cúi đầu hôn lên gương mặt thơm tho của nàng một cái, cười: “Bổn vương yêu thương Vương Phi tương lai của mình có cái gì mà không được nhìn!”
Mọi người vừa nghe lại càng nép mình hơn nữa, hận không thể biến mất tại chỗ. Ân Ly lại bị hắn làm cho đỏ mặt. Người này là thật là da mặt dày, thật không thể cho hắn cả nửa điểm tốt, nếu không sẽ ngay lập tức kiêu ngạo, chiếm tiện nghi của nàng!
Tuân Du chọc phá đủ rồi liền buông nàng ra, nắm tay nàng hướng vào trong viện. Về đến phòng đã sớm có hạ nhân chuẩn bị xong đồ ăn, Ân Ly cũng ăn cùng hắn một miếng. Tư thế ăn cơm của hắn thực ưu nhã nhưng so sánh với tốc độ ngày thường lại nhanh hơn rất nhiều, hẳn là đói lả. Ân Ly đau lòng gắp mấy đũa cho hắn, Tuân Du thấy thế ngẩng đầu cười với nàng, cũng gắp mấy đũa cho nàng. Cả phòng hài hòa.
Không bao lâu liền ăn xong cơm canh. Tuân Du kéo tay Ân Ly nói nhỏ: “Bổn vương vừa về là đã cho người chuẩn bị xe cho nàng. Nên là buổi trưa, xuất phát quá muộn đi đường e là không ổn.”
Ân Ly biết hắn nói có lý nhưng vẫn thấy buồn rầu, vành mắt rất nhanh ửng đỏ.Tuân Du thở dài, một tay đem nàng kéo vào trong lòng ngực, hôn mái tóc nàng: “A Di, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Biệt ly rồi cũng tới, Ân Ly rốt cuộc vẫn phải lên xe ngựa rời Kinh. Trước khi đi, nàng đem linh phù cầu được đeo ở trước ngực Tuân Du. Tuân Du vẫn tiễn nàng đến cửa thành, mới ngừng bước chân, mãi đến khi cỗ xe ngựa chở người thương của hắn biến mất nơi con đường nhỏ kia, mới quay đầu ngựa chạy tới quân doanh điểm binh.