Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 173: Đêm Thứ Tám (18) – Kết Thúc
Hoa Tỉ Thần cũng không ngờ hắn nhất thời kêu thái giám tâm phúc lấy cớ hẹn quý nhân ra ngắm hoa, ai ngờ miệng thiêng, đúng là có người tới ngắm hoa thật...
Hơn nữa hiện tại men tình đang dâng, ôm tiểu cô nương đứng trên con đường mòn thấp thoáng sau núi đá cao lớn. Có ai có thể ngờ được cách đó một tầng núi là một bức tranh trăm hoa đua nở. Lúc này, đám cung phi, người hầu cũng cách núi đá một khoảng.
Với nhĩ lực của hắn, đừng nói có thể nghe được tiếng đám nữ nhân này khen nhau giả tạo hay đấu đá với nhau từ khoảng cách mấy trượng, thậm chí ngay cả tiếng quần áo cọ xát hay ngọc bội leng keng lúc đám người họ đi đường cũng nghe rõ ràng...
Nhưng chính vì nghe rõ ràng như vậy lại khiến Nhiếp Chính Vương đại nhân tim đập càng nhanh, lửa dục cũng bốc càng cao. Giờ đang giữa ban ngày ban mặt, hắn cùng cô nương hắn thương quần áo xộc xệch nép trong góc làm chuyện hoan ái dâm đãng, nghĩ thôi đã thấy tinh thần kích động, nhiệt huyết sôi trào...
Hơn nữa tiếng người mơ hồ ầm ĩ bên tai, làm lòng hắn sinh ra cảm giác kích thích bí ẩn khi mây mưa trước mắt bao người. Nhất là khi nhìn thiếu nữ trong lòng sợ hãi không thôi, che cái miệng nhỏ lại, vẻ mặt hoa dung thất sắc, hai mắt đẫm lệ long lanh.
Đóa hoa nhỏ nhắn phấn nộn dưới thân vì khẩn trương lẫn hoảng sợ mà co rút mãnh liệt, thịt hoa nhiều nước mềm như bông, ấm áp vô cùng bọc lại, mềm mại nhẹ nhàng nhưng hút cực kỳ chặt, kẹp vật kia của hắn vừa đau vừa sướng...
Hoa Tỉ Thần cố nén cảm giác muốn bắn, thở mạnh mấy lần, lúc này từ tốn dùng khẩu hình nói với tiểu cô nương: “Đúng là có người tới thật, còn cách chúng ta gần như thế... Chúng ta nhỏ giọng chút nhé, bé ngoan, đừng kêu ra tiếng đó...”
Đồng thời thân dưới đâm mạnh, vật to lớn sưng phồng chọc vào càng thêm hung hãn, thậm chí thừa dịp miệng hoa tâm còn chưa khép lại hoàn toàn, đâm mạnh một cái về phía trước, đưa toàn bộ đầu nấm tròn trịa vào trong cổ tử cung bé nhỏ.
Cảm giác tiếp xúc chặt chẽ thân mật như vậy khiến nam nhân đẩy đưa liên tục, vách tường bên trong cung khẩu non mềm vô cùng, chưa từng bị tra tấn như thế bao giờ, run rẩy co rút kiều cắn chặt lấy quy đầu cứng rắn.
Đầu nấm to mượt mà khó khăn chọc ở cung khẩu, vách tường mềm mại trong cung khẩu bóp lấy vật kia, nhưng đọ không lại khi vật to cứng ấy chọc đẩy. Quy đầu mượt mà còn cắm lúc sâu lúc nông vào vách tử cung vách, thậm chí còn nghiền thật mạnh lên vách thịt mềm bên trong.
Đầu tròn nóng rực cứng rắn chọc lung tung ở tận cùng bên trong, mỗi một tấc vuông nơi bé nhỏ ấy càng thêm mẫn cảm tê dại. Cổ tử cung bị căng đến phồng đau nhức, bị kích thích như vậy, vô thức trào ra một luồng xuân thủy, mênh mông như nước trào đê vỡ...
Thư Khuynh Mặc khó có thể nén nổi khoái cảm sóng tình mãnh liệt dưới thân. Nàng cảm thấy bên trong chân tâm, mỗi một tấc thịt mềm, mỗi một phân nếp uốn, đều bị cây gậy khổng lồ cứng rắn nóng bỏng kia cọ xát.
Chân tâm mềm mại bị chọc đến nỗi vừa đau lại tê, nhưng cảm giác sung sướng mất hồn mất vía không thể nào giảm mất, hiềm nỗi sau núi là nơi mọi người ngắm hoa, nàng không dám kêu to.
Nàng chỉ có thể vội vàng dùng tay che lại miệng mình, thậm chí còn cắn ngón tay mình để phòng rên rỉ ra tiếng, thế nhưng vẫn có tiếng nức nở nho nhỏ phát ra: “Ư... a a... Đừng mà...”
Mật thủy nóng bỏng phun trào từ sâu trong hoa tâm không ngừng, tưới lên đầu vật to lớn của hắn. Hoa Tỉ Thần sắp giữ không nổi nữa, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì bên vành tai ửng hồng của thiếu nữ: “Bé ngoan... tiểu nộn huyệt của nàng lại phun nước rồi, ngứa ngáy lắm đúng hay không... Để Thần ca ca giúp nàng đỡ ngứa nhé, cắm sâu, mạnh thêm một chút, sẽ không ngứa nữa!”
Nam nhân gắng sức nâng eo, đưa đẩy cây gậy cường tráng như nỏ mạnh hết đà kia càng sâu càng nhanh. Hắn hưởng thụ khoái cảm dương vật dưới thân bị bó chặt đến mất hồn, đâm ra thọc vào rồi đâm thẳng tắp về phía kia cung khẩu mịn nhẵn, lại kéo mạnh ra bên ngoài, không kiêng nể gì va chạm trong tiểu nộn hoa ấm áp chật hẹp. Có thể nói vật to lớn ấy tung hoành ngang, dọc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Vật khổng lồ hùng vĩ dữ tợn ra vào hung ác quá mức, ngay cả miệng chân tâm múp múp của thiếu cũng bị căng gần trong suốt, hoa đế ẩn trong cánh hoa gian cũng bị chọc cho đỏ bừng sưng to.
Mị thịt đỏ tươi bên trong huyệt khẩu đáng thương bị kéo ra bên ngoài theo, hoa thủy trong suốt dính nhớp cũng phát ra tiếng óc ách theo nhịp ra vào, thậm chí còn cọ xát ra rất nhiều bong bóng tuyết trắng...
Ánh mắt Thư Khuynh Mặc rã rời, thần chí không còn rõ ràng, chỉ có thể nhớ rằng không thể nói chuyện, không thể kêu to...
Hai chân thon dài của nàng căng thẳng tắp, cẳng chân mềm nhũn sắp kẹp không nổi vòng eo rắn chắc của nam nhân: “Ư... thứ khổng lồ kia không thể đâm sâu, đâm mạnh hơn nữa!”
Nàng cảm thấy chân tâm sắp bị đâm hỏng rồi, không chỉ như vậy, còn có bụng nàng nữa. Ôi... bụng nàng sắp bị cây gậy khổng lồ kia chọc thủng rồi, chết mất, nàng thật sự chịu không nổi, cứu mạng...
Không chỉ có cây gậy lớn kia chọc vừa sâu vừa mạnh, ngay cả kia đầu nấm thô to rắn chắc cũng gây sự, đâm thọc vào cổ tử cung mẫn cảm. Rất nhiều lần nó chọc mạnh tới nỗi tạo thành vết trên cái bụng trắng muốt bằng phẳng của nàng.
Hơn nữa mỗi một lần va chạm đều khiến nàng cảm thấy cả người sắp tan thành từng mảnh, Thư Khuynh Mặc cảm giác cả người mình vừa nhẹ nhàng thoải mái lại tựa đau đớn, bước thấp bước cao dẫm lên đám mây bềnh bồng...
Chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ, tiểu cô nương đã cao trào vài lần, thân thể mềm mại của nàng bủn rủn vô lực tới tột cùng, thậm chí còn khẽ run rẩy.
Ẩn nhẫn quá mức khiến tiểu cô nương vô cùng khó chịu, suýt cắn nát ngón tay. Cả người nàng đổ mồ hôi, bất chấp gì mà có người ngắm hoa sau núi hay là đứng đó hàn huyên, cách xiêm y cắn mạnh lên đầu vai nam nhân, còn oán hận, ngập ngừng nhỏ giọng mắng vài câu: “A... bụng bị đâm hỏng mất rồi… Người xấu...”
Lúc này, người xấu cảm thấy đầu vai đau đau, mà cảm giác sung sướng dưới thân đã đạt tới đỉnh. Hắn gắng gượng đâm thêm mấy chục lần rồi mới không kìm nổi bản thân nữa, một luồng dịch trắng nồng đã bắn ra từ lỗ quy đầu.
Luồng tinh dịch nóng bỏng khổng lồ ấy bắn thẳng vào sâu trong hoa kính, nóng bỏng khiên thân hình thiếu nữ co lại, run run. Trước mắt nàng lóe lên một luồng sáng trắng, sau đó bất tỉnh nhân sự…
Ầy, cái tên Hoa Tỉ Thần này đúng là càng ngày càng xấu bụng. Lần này trong mơ nàng trở thành một Trạng Nguyên nữ phò mã, vốn có thể đại triển thân thủ trên triều đình, ai ngờ lại gặp gỡ tên Nhiếp Chính Vương dâm dê này!
Hừ, đồ sắc lang xấu xa, dám lừa nàng cái gì mà mệnh căn bị nàng hắt nước trà làm bỏng sưng lên, phải dùng cái phương pháp quái quỷ kia giúp hắn tiêu sưng. Trong mộng nàng còn ngốc nghếch tin hắn, bị dắt mũi xoay vòng vòng, đúng là quá đơn thuần quá đáng thương...
Hơn nữa tên người xấu oan gia này không chỉ lừa nàng rằng phải cắm cây gậy to kia vào chân tâm mới có thể giải sưng, còn nói thứ này bị phỏng sẽ thay đổi thất thường. Đùa gì chứ, trước nay chưa bao giờ nghe bị phỏng sẽ tái phát, coi nàng như tiểu tiên nữ đơn thuần vô hại lừa gạt cho qua!
Sau đó… sau đó còn dám bảo nàng dùng miệng giúp… giúp hắn ngậm. Đồ xấu xa này đúng là ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú. Cuối cùng… cuối cùng… rõ ràng nghe thấy có người tới, hắn còn cố ý làm nàng sợ hãi, trêu nàng khóc rất nhiều...
Nhưng nàng trong mộng đúng là không biết cố gắng, không những bị lừa xoay vòng vòng, lại còn không cẩn thận trao cả con tim ra ngoài, suốt ngày kêu Thần ca ca, aizz, mất mặt quá!
Tên khốn Hoa Tỉ Thần này, đại sắc lang! Không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ, xấu xa!
Thư Khuynh Mặc oán hận dùng chiếc đũa đảo cơm nếp bên trong bát sứ men xanh nhỏ, kết quả mới vừa chọc mấy cái đã nghe thấy tiếng ho nhẹ từ phụ thân đại nhân đoan chính nghiêm túc ngồi bên cạnh: “Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện. Khuynh Mặc, tập trung ăn cơm đi.”
Thư Khuynh Mặc sợ tới mức suýt thì ném đũa đi, ngước đôi mắt nho nhỏ lén nhìn mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh gắp đồ ăn cho cha, vội vội vàng vàng sắp xếp lại chỗ bát đũa suýt bị nàng làm đổ, cầm đũa gắp thức ăn, sau đó hết sức tập trung ngồi ăn cơm.
Đáng chết, chẳng lẽ bị tên sắc lang kia làm đảo điên tâm hồn!
Không ngờ nàng lại quên hôm nay là cuối tháng, về nhà ăn cơm với cha mẹ lại dám thất thần trên bàn cơm. Nàng cũng không dám miên man suy nghĩ nữa, phải tập trung ăn cơm, chứ không lại bị phê bình.
Aizz, lại nói tiếp ai chẳng từng là tiểu tiên nữ. Nàng vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm trước nằm mơ mơ thấy mình là tiểu tiên nữ trên trời hàng thật giá thật, hơn nữa tên người xấu kia còn là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương, hừ!
Tôn Ngộ Không chính là người mà từ nhỏ đến lớn nàng đều muốn gả. Hắn lòng son dạ sắt lại pháp thuật cao cường, nàng luôn mơ được sinh khỉ con cho đại thánh gia, sinh đầy một Hoa Quả Sơn cũng không thành vấn đề...
Nhưng mà trong mộng tên xấu xa Hoa Tỉ Thần kia lại to gan dám bóp méo hình tượng lão công của nàng, bôi đen lão công thời thơ ấu của nàng thành tên háo sắc. Giờ nàng không thể nhìn thẳng vào cây Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không nữa rồi! Đúng là đen đen đen, đen không chịu được!
Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú của thằng nhãi này dán lông khỉ vàng lên hình như càng đẹp trai hơn, nhưng... nhưng, con người nàng không phải kiểu tục tằng nông cạn chỉ nhìn mặt... Nhưng mà, Tôn Ngộ Không phiên bản Hoa Tỉ Thần hình như còn đẹp trai hơn bất kì kẻ nào đóng!
Bữa cơm này Thư Khuynh Mặc mải suy nghĩ miên man nhớ về tên đại sắc lang nào đó chạy tới chạy lui trong mộng, tuy vẫn cố giữ được lễ nghi lúc ăn cơm từ nhỏ đến lớn, nhưng thực sự thì ăn mà tâm thần hoảng hốt, ăn không biết mùi vị gì...
Sau khi ăn xong lại đến thư phòng pha trà phẩm trà với phụ thân đại nhân, vốn nàng muốn hết sức chăm chú nghe cha ân cần dạy bảo, nhưng không hiểu vì sao đầu óc lại cứ miên man nhớ về tên đại lưu manh trong mộng...
Tiểu cô nương mơ hồ gật đầu theo tiết tấu cha nàng nói chuyện, sau đó nghe được phụ thân đại nhân dứt khoát kết thúc đối thoại: “Được rồi, nếu đồng ý thì tốt. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, đúng là tới lúc suy xét việc chung thân đại sự rồi. Tối ngày kia con đi gặp vị thế giao tôn tử kia của cha đi. Người trẻ tuổi biết nhau cũng tốt, dù không thành cũng không sao...”
Ồ, phụ thân vừa nói gì cơ?
Nàng gật đầu đồng ý? Chung thân đại sự? Thế giao tôn tử?
Người lanh lợi thông tuệ như nàng, tất nhiên là nghe ra ý ở ngoài lời, kiểu này chẳng lẽ là muốn nàng đi xem mắt!