Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 172: Đêm Thứ Tám (17) - Thần Ca Ca Đừng Chọc Vào Đó, Quá Mạnh, Không Chịu Nổi...
Từ nhỏ Hoa Tỷ Thần tập võ đương nhiên tai thính mắt tinh, đương nhiên đã nghe thấy tiếng người trò chuyện với nhau ở rất xa từ lâu rồi, thậm chí ngay cả nội dung nói chuyện cũng nghe rõ: "Đừng sợ... Chẳng qua là mấy thái phi nương nương dẫn cung nữ thái giám đến Ngự hoa viên ngắm hoa thôi, mấy chỗ hoa tươi ở Ngự hoa viên nở rộ ra mấy bông đẹp nhất to nhất vẫn còn cách núi giả bên này một đoạn nữa... Hơn nữa, bây giờ chúng ta từ chỗ này đi ra ngoài, có thể sẽ đụng phải một hàng người thưởng hoa trùng điệp đấy..."
Huyệt mềm nhỏ ở chân tâm cô gái thay nhau dâng lên cao trào, thịt mềm tường hoa chật hẹp cũng co rút lại nhanh chóng phun nước, hoa tâm này dính chặt đầy nước đúng lúc tưới lên nấm đầu nóng rực của hắn, ngay cả mắt nhỏ ở linh khẩu cũng bị nóng đến sảng khoái.
Còn có vì bị kinh sợ, huyệt này rậm rạp đè nén thịt huyệt dâm đãng bao bọc quấn chặt hơn nữa, lần này khoái cảm sung sướng tuyệt vời khiến thắt lưng hắn mơ hồ dâng lên sảng khoái tê dại khó nhịn, nếu không phải vừa nãy mới bắn ra một lần, bây giờ suýt nữa đã làm hắn không kiềm nén bắn ra lần nữa...
Người đàn ông khàn giọng, trong tiếng thở lộ ra mấy phần kiềm nén, nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng đầm đìa: "Cho dù hai người chúng ta một trước một sau đi ra ngoài, cũng khó tránh lòng người sinh nghi ngờ... Hơn nữa, hơn nữa hoa nhỏ trong chân tâm Tiểu Mặc Nhi bây giờ còn đang run rẩy dữ dội quấn chặt như vậy, kẹp nơi quan trọng của Thần ca ca chặt như vậy ấm như vậy, cho dù Thần ca ca có muốn rút gậy lớn ra, nhưng cũng không dễ dàng như vậy đâu... Không bằng chúng ta ẩn nấp vào nơi núi giả xa hơn nữa, tránh cho người ta không nhìn thấy là được rồi..."
Khi nói chuyện Hoa Tỷ Thần giang hai cánh tay bế cô gái yếu ớt mềm nhũn trong ngực mình lên, nơi thân dưới hai người vẫn kết hợp chặt chẽ với nhau, bàn tay người đàn ông ôm lấy vòng eo non mềm mảnh mai chưa đầy một vòng tay của cô gái, đi vào sâu trong núi giả rẽ trái rẽ phải một lúc.
Thư Khuynh Mặc đột nhiên bị bế lên chỉ cảm thấy trong lúc giật mình thân thể mất trọng tâm, nàng sợ đến mức suýt nữa kêu lên thất thanh, may mà nàng vội vàng vươn tay bịt chặt miệng, nhưng lại sợ ngã xuống đành phải vội vàng một tay vòng qua ôm chặt cổ Hoa Tỷ Thần, ngay cả hai chân cũng quấn lên vòng eo gầy rắn chắc của người đàn ông.
Có thể vì Hoa Tỷ Thần người cao chân dài, dưới chân sải bước, thứ thô dài chôn sâu trong khe hoa chân tâm cô gái cũng theo biên độ cất bước của người đàn ông mà di chuyển, mấy bước đi này khiến cây gậy lớn cứng rắn nóng bỏng liên tục va đụng trong hoa non nhỏ mênh mông ý xuân của nàng, từng chút từng chút nhẹ nhàng ma sát nếp nhăn thịt mềm trên vách hoa co rút đầy nước kia.
Nhất là khi Hoa Tỷ Thần cố tình bước chậm lại, thứ to lớn trong chân tâm hơi chọc vào rút ra giống như không để ý chút nào nhẹ nhàng chậm rãi, mặc dù không vào quá sâu, nhưng giống như có một chiếc lông chim đang nhẹ nhàng gãi lên nơi nào đó của thịt non vách hoa đầy nước...
Việc cắm thờ ơ này giống như gãi ngứa lại còn gãi không đúng chỗ, trực tiếp tấn công đến thịt hoa non mềm khó nhịn đáng thương không ngừng mấp máy, thân thể mềm mại cũng không ngừng run rẩy theo lửa nóng xúc động, không kiềm được lộ ra vòng eo muốn thứ to lớn này đi vào sâu hơn một chút mạnh hơn một chút...
Nơi cửa hoa kính ẩm ướt bị căng đến mở rộng còn có nhựa hoa ngọt ngấy chậm rãi đổ xuống, "phụt phụt" dính lên bắp đùi hai người đều lộ ra trơn trượt, thậm chí trên mặt đất còn tí tách nhỏ xuống một chút nước hoa...
Cô gái tâm hồn mê loạn chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, xương mềm gân xốp, toàn thân co rút giống như bùn lấy mềm nhũn cạnh bãi sông, toàn thân chỉ có thể giống như không xương gục vào trong lồng ngực rắn chắc của Hoa Tỷ Thần, bàn tay nhỏ bé trắng ngọc như búp măng non nắm chặt bả vai dày rộng của người đàn ông, cúi đầu nghẹn ngào.
Còn phải cố gắng kiềm nén nhiệt tình rung động trong thân thể, đôi con ngươi đầy nước mông lung mờ mịt hơi mở ra, nàng bịt chặt miệng nhỏ giọng nhắc nhở: "A... Thần ca ca, ngươi đừng đi nhanh như vậy... A, chúng ta phải trốn đi đâu đây? Bốn phía núi giả đều có gió lùa, chỗ nào cũng là khe hở đường nứt, hoàn toàn không có chỗ nào bí mật để trốn cả... Ngươi trêu chọc người ta như vậy, gậy lớn chọc cắm trong chân tâm người ta, ta luôn muốn rên rỉ thành tiếng... Đừng..."
Lúc này Thư Khuynh Mặc cảm thấy tận sâu trong chân tâm dưới bụng kia thật sự trống rống ngày càng tê ngứa, rất khao khát thứ to lớn nóng bỏng kia hung hăng chọc vào một cái, cô gái lanh lợi thông minh cầu xin: "Ngươi đừng đi nữa... Thật khó chịu, hay là ngươi cũng đừng chọc nữa, nếu không thì chọc sâu thêm một chút đi... Đừng... Không biết tại sao trong chân tâm thật ngứa, Thần ca ca, ngươi cắm cây gậy sưng to này vào sâu thêm một chút đi, nhanh lên nhanh lên..."
Hoa Tỷ Thần vốn định đi vòng qua bên kia núi giả để trốn tránh mọi người, nhưng vừa mới đi được một nửa đã nghe thấy cô gái trong lòng ngọt ngào đòi hỏi như vậy, hắn ngước mắt nhìn lúc này vừa vặn đi đến giữa khe hở chỗ rẽ mấy tảng đá thật lớn đan xen với nhau.
Nơi này đường mòn uốn lượn được trời ưu ái cũng tính là kín đáo, không quá rộng không quá chật vừa vặn có thể chứa được hơn một người, Hoa Tỷ Thần ngừng bước không đi về phía trước nữa: "Tiểu Mặc Nhi không muốn Thần ca ca đi nữa, vậy chúng ta trốn ở đây là được... Vừa nãy bé ngoan nói gì? Trong chân tâm Tiểu Mặc Nhi hơi ngứa, muốn gậy lớn của Thần ca ca chọc vào để đỡ ngứa sao? Được được được, nghe lời nàng, nhanh một chút, ở đây cho nàng là được... Tiểu Mặc Nhi muốn gậy to của ca ca chọc vào sâu một chút sao? Muốn sâu thế nào mới thích hợp? Như vậy có được không?"
Nói xong bàn tay người đàn ông trượt xuống đỡ hai cánh mông trắng vểnh cao của cô gái, eo rắn chắc đẩy về phía trước, gậy to đỏ tìm sưng cứng căng đau bỗng chốc chọc vào vô cùng sâu, trong nháy mắt đã nhét toàn bộ thứ to lớn thô dài vào bên trong.
Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy thịt mềm tường hoa trong huyệt nhỏ đầy nước nũng nịu này mút thứ dưới háng hắn vô cùng sảng khoái, rõ ràng hoa kính nhỏ vừa chật lại vừa nhỏ, nhưng trong đó cảm giác thịt huyệt ngập nước non mềm lại vô cùng mềm mại trơn nhẵn.
Bây giờ huyệt nhỏ chật hẹp này đang dán chặt quấn chặt lấy vật cứng quan trọng của hắn không một khe hở, hắn lại nhẹ nhàng thẳng lưng đụng vào bên trong, vào sâu tận thịt non tường hoa chật chội mấp máy đầy nước xuân này, vô cùng khéo léo bị tầng tầng lớp lớp tách ra, thứ to lớn vào bên trong càng ngày càng sâu, lại càng ngày càng ấm áp trơn mềm quấn vô cùng chặt chẽ.
Hắn thở ra một hơi thật sâu, thẳng lưng lại cắm mạnh vào, chọc thứ to lớn gân xanh gồ lên vào được hơn nửa, trực tiếp chọc vào thịt mềm tinh xảo ở tận sâu trong hoa kính, hoa tâm non mềm này giống như hé ra miệng nhỏ liều mạng mút vào, không khỏi khiến hắn toàn thân dâng lên sảng khoái tê dại khó nói thành lời...
Thứ to lớn đột nhiên rút ra rồi lại liều mạng cắm vào, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần nấm đầu góc cạnh cứng rắn cũng từng chút từng chút vừa nhanh vừa độc chọc vào, cuối cùng lại chọc vào miệng tử cung ở sâu trong hoa tâm, mắt nhỏ nghiền ép cọ xát với biên độ nhỏ.
"A... Sâu quá... Có chút, có chút quá sâu rồi... A, quá mức... A... Không ngứa, không ngứa... Người ta không chịu nổi... Sắp bị đâm ngã rồi... Đừng... Sâu như vậy thì... Quá mức rồi... Đừng... Thần ca ca đừng chọc chỗ đó, quá mạnh, không chịu nổi..." Thư Khuynh Mặc nhẹ giọng nỉ non, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình bị va đập đến mức dựng đứng, nếu không phải sau lưng có vách đá lởm chởm cứng rắn đỡ lại, sợ rằng nàng sẽ bị đâm đến ngã xuống.
Mà khoái cảm ê ẩm tê dại tận sâu trong thân thể truyền đến kia giống như cuồn cuộn ngất trời, lớp sóng sau xô sóng trước lực tấn công quả thật khiến nàng không có sức để chịu đựng, mặc dù chính nàng nói muốn Hoa Tỷ Thần chọc cây gậy lớn vào sâu hơn một chút, nhưng lúc này nàng đạt được ước mong lại thật sự không có cách nào thích ứng được...
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp dần dần nổi lên những ánh sáng lấp lánh như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm, cô gái ý loạn tình mê đang định khóc nói thêm gì đó, lại nghe thấy bước chân của những người xem hoa càng lúc càng gần, cũng có rất nhiều tiếng bàn tán cành hoa nào nở to nhất đẹp nhất, dường như chỉ cách vách đá sau lưng nàng có mấy chục bước chân...