Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 151: Đêm Thứ Bảy - Tiểu Tiên Nữ Ngây Thơ Đáng Yêu Và Mỹ Hầu Vương Sắc Khí Tràn Trề 6



Hắn định thần nhìn kỹ lại, liền trông thấy phía dưới vòng eo mảnh mai chưa tới một nắm tay và mềm mại như liễu của tiểu tiên nữ, sâu thẳm nhưng có thể thấy được một đám cỏ thơm xum xuê dày rậm đen sẫm hiện ra, ôn nhu xen giữa lẫn nhau mà thấp thoáng che giấu một vết nứt hoa đào đỏ tươi mềm mại mập mạp. Nụ hoa dục vọng đang nở rộ thơm ngát...
Hai cánh hoa nhỏ hơi hé mở ra giữa đóa hoa hồng non nớt, với thị lực kinh người, hắn mơ hồ nhìn thấy phía trên còn có một viên trân châu bóng mịn như ngọc thấp thoáng ẩn hiện, châu hoa yêu kiều đang sưng lên phiếm hồng, bông hoa nhỏ dễ thương như một đống bột phấn ngọc và còn có dịch hoa trong suốt chảy ra, dòng chảy ào ạt nhuộm một màu ấm áp, ngọt ngào và quyến rũ.
Hoa nhi non nớt nho nhỏ hồng hồng, trong suốt giống như nụ hoa đào, còn như có như không có thứ gì như là mật ong thấm ra bên ngoài, nó thật sự có thể chứa được vật dài thô cứng sưng lên đỏ tím dưới đũng quần của hắn ư? Liệu có làm tổn thương tiểu tiên nữ của hắn hay không! Dường như là sẽ không đâu!
Hình như trong sách còn nói là nếu cửa ngõ nhỏ giữa hai chân của nữ nhân mà thấm ra mật ong thì xem như chính là đã mê muội, chẳng lẽ tiểu tiên nữ nàng cũng muốn được cái gậy to sưng tấy đến căng tức, đau đớn không thôi dưới đũng quần của hắn chọc vào giữa hai chân mình ư?
Con khỉ mơ hồ nhớ ra lời Lão Ngưu Đại Ca đã từng nói, nam nhân coi nữ tử như một tập tranh, nhưng nó lại khiến cho nữ tử sung sướng sảng khoái, và đều sẽ khiến nữ tử vui sướng rồi ái mộ nam tử!
Hừ, đã vậy hắn chọc cho tiểu tiên nữ tức giận khóc thút thít, nếu không thì hắn vẫn là nên *nhất cổ tác khí (nhân lúc còn hăng hái mà làm một mạch cho xong việc) làm hết toàn bộ, như vậy chẳng phải có thể làm cho tiểu tiên nữ nín khóc mà bật cười vui vẻ sao!
Hắn có linh cảm mơ hồ rằng lúc này mà hắn thừa nhận là đang giả ngu chơi khăm trêu chọc tiểu tiên nữ, nghĩ đến khả năng cả đời tiểu tiên nữ cũng sẽ không vui vẻ mà gả cho hắn! Quên đi quên đi, diễn kịch phải diễn đến cùng, cùng lắm thì về sau sẽ đem cả đời mình bồi thường cho tiểu tiên nữ của hắn.
Nghĩ đến đây, Hầu Vương đại nhân nghiêng đầu và rút gậy Kim Cô có kích thước bằng kim thêu ra khỏi tai mình, xoay nó trên lòng bàn tay, gậy Kim Cô kia đã biến thành một cái bát có độ dày và dài là hai trượng, hắn quát lên một tiếng và xoay chuyển lời nói: "Ngươi có biết đây là gì không?"
Tiểu tiên nga không nhận thức được. Nàng nhìn thấy ở giữa vật dài này chính là một đoạn bằng sắt đen, hai đầu có hai cái vòng vàng, nhưng nó có ánh vàng lập lòe chói lọi chợt hiện. Hình như nàng đã nghe qua tin đồn từ việc lên ngôi của Vương Mẫu, năm đó vị Đại Thánh đầu khỉ này đại náo Đông Hải Long Cung, đã lấy Định Hải Thần Châm làm vũ khí tùy thân và đặt tên là Như Ý Kim Cô...
Tiểu tiên nữ ngây thơ nghĩ rằng có thể chứng minh danh tính tiên nga của mình bằng cách kể về nguồn gốc của vật này, nàng rủ rỉ nói về lai lịch của thứ Kim Diệu này: "Không phải đây là gậy Như Ý Kim Cô của Đại Thánh gia ngài sao?" Ban đầu nó là bảo bối Thần Châm ẩn giấu ở Thiên Hà trấn giữ biển Đông Hải. Cây sắt đen này nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân. Những người khác cầm lấy đều chỉ như một cây gậy chuồn chuồn sắt sừng sững bất động. Chỉ có Đại Thánh thần thông như vậy mới giơ cao di chuyển được, thứ này dường như có thể tuân theo lời phân phó của Đại Thánh mà tùy ý trở nên lớn hơn và nhỏ đi theo ý muốn... Tiểu tiên biết rất ít, nhưng nhiều chừng này cũng có thể chứng minh danh tính của ta đây là tiên nga, tiểu tiên thực sự không phải là yêu quái, mong Đại Thánh minh xét và thả tiểu tiên ra!"
Tôn Ngộ Không đã biết rõ tiểu tiên nữ của mình có học vấn rất uyên bác, che giấu sự tự mãn trong nội tâm bằng vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Lão Tôn ta hỏi ngươi đây là vật gì, nhưng chỉ là muốn nói cho ngươi biết cái chuôi Như Ý Kim Cô này của Đại Thánh là để chuyên đánh tà ma ngoại đạo! Nhưng ngươi, một tiểu yêu tinh nói khéo như rót, ngược lại là một vốn một lời, biết quá tường tận về binh khí của Đại Thánh, ngươi thật sự là tiên nga trên Cửu Thiên sao?"
Hắn cau mày nghi hoặc, sau đó vô lại mà nhướng mày khinh bỉ nói: "Ta tạm thời tin, có điều nếu ngươi thật sự là tiên nữ thì sao? Nhưng vậy mà vừa rồi đã xúc phạm bổn Đại Thánh là con khỉ hôi hám, con khỉ xấu xa, dám lên tiếng ngông cuồng như thế đúng là gan to bằng trời! Với tính khí hung bạo của Mỹ Hầu Vương ta cũng không thể chịu được. Tin rằng Đại Thánh dùng trượng này giết chết tiểu tiên nữ ngươi thì trên Thiên Đình cũng sẽ không tìm tới làm phiền ta! Chỉ cần một gậy Như Ý Kim Cô của ta đây chắc chắn sẽ khiến cho tiểu tiên nữ ngươi hồn phi phách tán..."
Con khỉ nghịch ngợm làm bộ định vung gậy, lập tức tiểu tiên nữ bị làm cho sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, nhắm chặt mắt: "Đừng mà!"


Tiểu tiên nữ vốn tưởng rằng mình sẽ chết tại đây thì nội tâm trở nên phức tạp, nàng cảm nhận được gió lớn phần phật trong không khí, nhịp tim của nàng tăng nhanh vì sợ muốn chết.
Nhưng mà, tiếng xé gió thấu trời bỗng nhiên im bặt mà ngừng lại, tiểu tiên nữ run rẩy mở mí mắt ra nhìn xem, Kim Cô ô thiết sừng sững ngay trước mắt: "Ngươi, tại sao ngươi không đánh?"
Tôn Ngộ Không thu lấy chiếc gậy Kim Cô rồi cất lại bên tai, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng qua ta chỉ dọa cho ngươi giật mình thôi! Cây gậy Kim Cô lớn của ta chỉ chống lại tà ma. Chẳng qua lão Tôn muốn nhìn thấy bộ dạng tiểu tiên nữ trên Thiên Cung sợ hãi một chút... Có điều ngươi đã mắng lão Tôn, phải biết rằng Mỹ Hầu Vương ta là kẻ thù dai và keo kiệt nhất. Tiểu tiên to gan ngươi vẫn là phải ăn một gậy của lão Tôn! "
Nói xong, hắn liền cởi bỏ một bộ giáp vàng chói lọi, cởi quần dài, phóng ra cái thứ dài nóng hổi có kích thước bằng cánh tay với khí thế oai vũ dâng trào lên: "Nhưng không phải bằng cái cây Kim Cô ô thiết kia, mà là một cây Như Ý Kim Cô khác đang sinh trưởng dưới háng của ta! Ngươi nhìn xem, ta cũng có một cây Như Ý Kim Cô nhỏ một chút và hồng một chút ở chỗ này. Nó cũng có thể biến trở nên to hơn, nhỏ đi, ngắn dài! Nhưng mà lại có chút nghịch ngợm và không vâng lời, không giống như cây Thần Châm ô thiết bên trong tai ta kia, có thể thay đổi hình dạng theo sai bảo của ta..."
Hắn nâng cây gậy to nóng hổi lên để tiểu tiên nữ nhìn cho rõ: "Tuy nhiên, hôm nay không biết tại sao, cái gậy Như Ý Kim Cô nhỏ bé này dưới đáy quần của ta lại trở nên dài cứng và sưng lên ngay khi nhìn thấy ngươi, có lẽ đúng là *tình hữu độc chung (một người khi yêu một người hay bất cứ thứ gì đều chung tình và không thay đổi) với ngươi, tất nhiên so ra thì uy lực của nó không bằng gậy Kim Cô to lớn của ta! Nhưng mà dùng đánh ngươi, tiên nga nhỏ bé này là thích hợp nhất để ta giải tỏa cơn tức giận trong lòng..."
Tiểu tiên nữ tò mò nhìn chằm chằm vị trí đũng quần của Đại Thánh. Trong đám lông mu dày dài cứng và đen nhánh có thứ gậy to thô cứng hình que tròn vừa dài vừa gớm ghiếc xấu xí, xung quanh nổi lên những đường gân xanh hung bạo. A..., dài ra thật kỳ quái…, phía dưới còn có hai quả bóng lớn nặng trịch nhăn nheo xấu xí rủ xuống giữa hai chân…
Cái thứ dài đỏ tím đã cương cứng và sưng tấy kia cường tráng dễ thấy, lại còn cứng ngắc gắng gượng dựng đứng lên, hơn nữa dưới cái nhìn chăm chú của nàng, vậy mà nó thực sự đã sinh trưởng phồng to lên, càng ngày càng dày và dài ra thêm một vòng.
Đặc biệt là viên cầu nấm ở phía trên đỉnh màu hồng nhạt kia hồng hào bóng bẩy, hình dáng nở phồng to bằng quả trứng ngỗng màu đỏ tím, căng tròn mượt mà như sắp vỡ ra, thậm chí còn lay động nhoáng một cái tỏ ý gật gù, và có cả một lỗ nho nhỏ ở trên cùng với làn nước trong vắt rỉ ra bên ngoài...
Nàng chưa bao giờ thấy qua thứ vật màu tím đỏ kỳ lạ như vậy, thậm chí còn quên tình cảnh hiện tại, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì? Ta chưa bao giờ nhìn thấy qua một thứ xấu vậy... Bộ dạng như thế là *thần binh lợi khí (phép tách từ, “binh” và “khí” khi ghép lại là “binh khí” [vũ khí], “thần” của “thần kì”, “lợi” là “sắc bén”)
sao? Tiểu tiên chỉ biết binh khí của Đại Thánh là Đông Hải Định Hải Thần Châm, chứ chưa bao giờ nghe nói về Như Ý Kim Cô nho nhỏ nào đấy mà ngươi giấu dưới háng của mình? Gậy Kim Cô nhỏ đó lại không đủ dài hay dày, nhưng có vẻ kỳ kỳ quái quái là nó di chuyển, a..., ôi chao đúng là nó thực sự sẽ biến trở nên lớn và dày hơn..."
Tiểu tiên nữ hiếu học ham tìm tòi háo hức muốn biết cách sử dụng cây gậy nhỏ này: "Nhưng nhìn kích thước này, đánh người chắc chắn không nhẹ không nặng, không đau không ngứa gì... Tiểu tiên tự biết mình đã xúc phạm đến Đại Thánh nên lẽ ra phải nhận tội chịu trừng phạt, nhưng... Nhưng tiểu tiên thấy thực sự rất khó hiểu. Ta nghĩ chắc có lẽ nó như thế sẽ không biến ảo dài hoặc dày hơn nữa. Làm thế nào mà chiếc Kim Cô nho nhỏ, dài khoảng 9 tấc lại có thể đánh đập tiểu tiên?"
Tiểu tiên nữ nói cái gì mà cây gậy to dưới háng hắn không đủ dài dày, không đủ dài, mặc dù Tôn Ngộ Không biết rõ đấy là cử chỉ vô tình của nàng nhưng theo bản năng lại làm tổn thương lòng tự trọng nam nhân của hắn, hắn nghiêng đầu kiêu ngạo: "Tiểu tiên nữ ngươi thật là thiếu hiểu biết, lại vẫn dám coi thường chiếc gậy Kim Cô nhỏ của lão Tôn ta, hừ, thế này sẽ phải để tiểu tiên nữ ngươi ăn một gậy của lão Tôn ta liền, Kim Cô nho nhỏ dưới đáy quần của ta chắc chắn cũng sẽ cố thể đánh ngươi hồn phi phách tán!"
Hắn cầm lấy "Kim Cô nho nhỏ" cứng ngắc và nóng hổi dưới đáy quần, sau khi nhắm ngay nơi hắn đã một mực khao khát của tiểu tiên nữ, cái hông hẹp của con khỉ đẩy về phía trước mà đánh tới, chọc vào hoa huyệt mềm mại màu hồng đã thấm qua dịch hoa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...