Đế Tôn
Chương 451: Cùng đồ mạt lộ (2)
Chúng đệ tử, trưởng lão rối rít lĩnh mệnh, riêng phần mình xuống núi du lịch.
Trận chiến này, mặc dù thánh tông chết thảm trọng, nhưng căn cơ không tổn, trong hàng đệ tử chết cực ít, bất quá nếu không có môn sinh, thì có không người kế tục, vì vậy khẩn cấp cần phải tìm người trong võ đạo phàm trần tới bổ sung tổn thất.
Vô số Linh sơn của Thánh tông cũng hủy ở trong trận chiến này, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão đo đạc thổ địa, từ ngoài biển vận chuyển tới từng ngọn hùng sơn, gieo chân núi xuống, Sơn Mạch cùng khí hậu khác nhau ở từng khu vực tương liên, một lần nữa bố trí trận pháp, dẫn dắt Linh Tuyền, dần dần khôi phục rầm rộ ngày thường.
Cũng may thánh tông trải qua mấy chục vạn năm tích lũy, tài lực hùng hậu, nếu không chỉ là tu bổ các đại Linh sơn, sẽ để cho thánh tông táng gia bại sản.
Lần này các đại Linh sơn tổn thất thảm trọng, Lạc Hoa Âm luôn luôn vắt chày ra nước cũng mở ra tiểu kim khố của mình, đem các loại Thần Phủ chi bảo mà mình sưu tập phân tán đi ra ngoài, phân cho các đại Linh sơn.
Lần này, trưởng lão đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông rốt cục thấy được cái gì gọi là tài đại khí thô, tiểu kim khố của Lạc Hoa Âm so sánh với bảo khố của thánh tông không kém chút nào, Thần Phủ chi bảo gần như ngàn kiện, như nước chảy phân phát đi ra ngoài, Linh Tuyền to to nho nhỏ đếm không xuể.
Nữ nhân này quả thực chính là một Đại Ma Vương thích cướp đoạt bảo vật, tài lực to lớn, để cho chưởng giáo phu nhân Mộ Vãn Tình lúc kiểm tra bảo khố thánh tông cũng âm thầm kinh hãi, trong bảo khố thánh tông không có tài liệu gì, vị chưởng giáo phu nhân này liền đến Lĩnh Tụ Phong hướng Lạc Hoa Âm hỏi, thường thường liền có thể tìm được.
- Lạc sư muội, ngươi rốt cuộc cướp bao nhiêu thế giới, mới có thể mò đến một khoản tài phú lớn như vậy?
Mộ Vãn Tình không nhịn được đánh giá tiểu kim khố của nữ ma đầu hỏi.
Lạc Hoa Âm vạn phần cảnh giác, vội vàng che ở trước tiểu kim khố, cười nói:
- Đừng xem, đừng xem! Bảo bối này của ta cũng không nhiều.
Giang Nam từng thắng nhiều pháp bảo của trưởng lão thánh tông, Lạc Hoa Âm vốn là lưu lại tính toán cho hắn sử dụng ở Thần Phủ cảnh, bất quá lần này Giang Nam cũng đem những bảo vật này lấy ra, vật quy nguyên chủ.
Hai thầy trò Lĩnh Tụ Phong biểu hiện, đúng là làm cho người ta vừa cảm kích, vừa cảm thấy hai thầy trò này sửa lại tính tình.
Giang Nam cũng thôi, Lạc Hoa Âm nổi danh là thiết gà trống, nàng không nhổ ra lông của người khác đã là lương tâm bạo phát, huống chi nhổ ra lông của mình?
Nhưng mà lần này, Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam vô cùng khẳng khái, để cho cái nhìn của người khác đối với bọn hắn có nhận thức càng sâu, hai thầy trò này sở tác sở vi mặc dù luôn luôn ngang ngược càn rỡ, thậm chí có lúc ngay cả đồng môn cũng khi dễ, nhưng mà chân tâm thật ý rất tốt với thánh tông, tình nguyện kính dâng.
- Lần này thánh tông gặp nạn, ta không có thể tham dự trong đó, cùng chư vị trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão đồng sanh cộng tử bảo vệ thánh tông, chủ yếu là tu vi của cảnh giới ta vẫn còn quá thấp, không cách nào tham dự đến trong chiến đấu loại cường độ này.
Giang Nam ngồi ở trên Lĩnh Tụ Phong, trong lòng yên lặng nói:
- Ta còn cần tu luyện, càng thêm khắc khổ tu luyện, tăng lên tu vi thực lực của mình, đưa thân vào thiên hạ cường giả, mới có thể ở tương lai trong đại chiến đấu có một chỗ ngồi của ta!
Trong Thái Huyền Thánh Tông, Thái Hoàng cùng Long Hoàng đối diện mà ngồi, hai vị tồn tại Cổ lão đều im lặng.
- Thái Hoàng sư huynh, lần này ta và ngươi hai nhà đều có tổn thương thật lớn, nhất là ngươi, sư đệ của ngươi bị đệ tử của ngươi giết chết, tương đương với đoạn ngươi một cánh tay!
Ánh mắt Long Hoàng chớp động, trầm giọng nói:
- Ngươi Vô Địch đã không còn tồn tại, Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà, hơn nữa Ma La Thập, ba người này đủ để kiềm chế ngươi, hơn nữa Tịch Ứng Tình lại là hạng người tài trí cao tuyệt, bất động thanh sắc liền đem mưu kế của chúng ta phá hư, không biết Thái Hoàng sư huynh có tính toán gì không?
- Bất kỳ âm mưu quỷ kế, đối mặt thực lực tuyệt đối, đều không có tác dụng.
Thái Hoàng lão tổ chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Quang thải của bọn tiểu bối quá chói mắt, bất lợi đối với con đường thành Thần của ta, là thời điểm ta nên đi ra ngoài rồi.
Long Hoàng trong lòng lẫm nhiên, biết Thái Hoàng lão tổ động sát cơ, vị cường giả gần với Thần minh nhất này rốt cục muốn lộ ra nanh vuốt sắc bén, hướng thế nhân biểu diễn chiến lực Vô Địch!
- Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà cùng Ma La Thập, ba người liên thủ có thể chiến ta, nhưng mà bọn hắn chết bất kỳ một người nào, hai người khác đều không phải là đối thủ của ta!
Hắn phiêu nhiên rời đi, thanh âm xa xa truyền đến:
- Hiện tại, là thời điểm một vị trong ba người bọn họ vẫn lạc rồi!
Long Hoàng đưa mắt nhìn hắn đi xa, trong lòng biết chuyến đi này của Thái Hoàng, nhất định lại là một cuộc gió tanh mưa máu.
Thân là cường giả thế hệ trước của Huyền Minh Nguyên Giới, nhân vật đứng đầu Vạn Long Sào, hùng bá nhất phương, hắn thật sâu biết Thái Hoàng lão tổ kinh khủng.
Năm đó Thái Hoàng lão tổ nổi danh, chiến đấu sát phạt, là ở trong đống thi thể đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân, cùng hắn cùng thời đại, cường giả có thể chạy song song với hắn, giờ phút này chỉ còn lại Ma La Thập.
Mà Ma La Thập cũng không phải là đối thủ của Thái Hoàng, mặc dù Ma La Thập có đại chùy do Ngũ Sắc Kim luyện cùng Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân, so với Thái Hoàng vẫn là có một đoạn chênh lệch cực lớn!
Nếu như hắn muốn giết người, như vậy kết cục người này đã nhất định, kết quả tất nhiên là tử vong, tuyệt đối không có con đường thứ hai!
Đây chính là phong thái của đệ nhất nhân đương thời!
Trong Bắc Cực băng dương, hàn tuyết cả ngày, Huyền Băng khắp nơi.
Nơi này hàng năm không thấy ánh nắng, lãnh đến cực điểm, bất quá trong băng thiên tuyết địa cũng có sinh vật, Bạch hùng hình thể khổng lồ, Tuyết hộc bay tới bay lui cánh giương trăm trượng, trong đại dương còn có cự thú sinh tồn, thậm chí lúc thượng cổ nơi đây còn có một đại phái, tên là Cực Nhạc Thần Cung.
Bất quá, Cực Nhạc Thần Cung sớm đã xuống dốc, biến mất ở trong lịch sử, chỉ còn lại có một mảnh di tích, người sống ít tới.
Giờ phút này, trên di chỉ Cực Nhạc Thần Cung, chẳng biết lúc nào đứng sừng sững một ngọn Băng Cung, trong Băng cung, Tuyên Vô Tà đã đeo lên mặt nạ quỷ, ngồi trên bồ đoàn, dẫn dắt thiên địa linh khí, mà những ma đầu Thí Thần Cốc khác như Thạch Cảm Đương thì khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn, tạo thành một vòng tròn lớn, vây hắn ở chính giữa, nhiều đạo văn xông ra, rối rít nhốn nháo rơi vào trong cơ thể Tuyên Vô Tà.
Trong cơ thể Tuyên Vô Tà cũng có đạo văn xông ra, không ngừng câu liên bích hợp, tiến tiến xuất xuất, tu bổ thân thể tổn thương cùng đạo văn tổn hại.
Hắn cùng với Mặt quỷ nam tử giả đánh một trận, mặc dù chiến thắng, nhưng cũng là thắng thảm, dù sao người giả kia cũng là cường giả tuyệt đỉnh trên đời, thực lực vô cùng cường đại, lại ôm quyết tâm hẳn phải chết đánh một trận, làm Tuyên Vô Tà cũng gặp phải bị thương nặng.
Trận chiến này, mặc dù thánh tông chết thảm trọng, nhưng căn cơ không tổn, trong hàng đệ tử chết cực ít, bất quá nếu không có môn sinh, thì có không người kế tục, vì vậy khẩn cấp cần phải tìm người trong võ đạo phàm trần tới bổ sung tổn thất.
Vô số Linh sơn của Thánh tông cũng hủy ở trong trận chiến này, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão đo đạc thổ địa, từ ngoài biển vận chuyển tới từng ngọn hùng sơn, gieo chân núi xuống, Sơn Mạch cùng khí hậu khác nhau ở từng khu vực tương liên, một lần nữa bố trí trận pháp, dẫn dắt Linh Tuyền, dần dần khôi phục rầm rộ ngày thường.
Cũng may thánh tông trải qua mấy chục vạn năm tích lũy, tài lực hùng hậu, nếu không chỉ là tu bổ các đại Linh sơn, sẽ để cho thánh tông táng gia bại sản.
Lần này các đại Linh sơn tổn thất thảm trọng, Lạc Hoa Âm luôn luôn vắt chày ra nước cũng mở ra tiểu kim khố của mình, đem các loại Thần Phủ chi bảo mà mình sưu tập phân tán đi ra ngoài, phân cho các đại Linh sơn.
Lần này, trưởng lão đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông rốt cục thấy được cái gì gọi là tài đại khí thô, tiểu kim khố của Lạc Hoa Âm so sánh với bảo khố của thánh tông không kém chút nào, Thần Phủ chi bảo gần như ngàn kiện, như nước chảy phân phát đi ra ngoài, Linh Tuyền to to nho nhỏ đếm không xuể.
Nữ nhân này quả thực chính là một Đại Ma Vương thích cướp đoạt bảo vật, tài lực to lớn, để cho chưởng giáo phu nhân Mộ Vãn Tình lúc kiểm tra bảo khố thánh tông cũng âm thầm kinh hãi, trong bảo khố thánh tông không có tài liệu gì, vị chưởng giáo phu nhân này liền đến Lĩnh Tụ Phong hướng Lạc Hoa Âm hỏi, thường thường liền có thể tìm được.
- Lạc sư muội, ngươi rốt cuộc cướp bao nhiêu thế giới, mới có thể mò đến một khoản tài phú lớn như vậy?
Mộ Vãn Tình không nhịn được đánh giá tiểu kim khố của nữ ma đầu hỏi.
Lạc Hoa Âm vạn phần cảnh giác, vội vàng che ở trước tiểu kim khố, cười nói:
- Đừng xem, đừng xem! Bảo bối này của ta cũng không nhiều.
Giang Nam từng thắng nhiều pháp bảo của trưởng lão thánh tông, Lạc Hoa Âm vốn là lưu lại tính toán cho hắn sử dụng ở Thần Phủ cảnh, bất quá lần này Giang Nam cũng đem những bảo vật này lấy ra, vật quy nguyên chủ.
Hai thầy trò Lĩnh Tụ Phong biểu hiện, đúng là làm cho người ta vừa cảm kích, vừa cảm thấy hai thầy trò này sửa lại tính tình.
Giang Nam cũng thôi, Lạc Hoa Âm nổi danh là thiết gà trống, nàng không nhổ ra lông của người khác đã là lương tâm bạo phát, huống chi nhổ ra lông của mình?
Nhưng mà lần này, Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam vô cùng khẳng khái, để cho cái nhìn của người khác đối với bọn hắn có nhận thức càng sâu, hai thầy trò này sở tác sở vi mặc dù luôn luôn ngang ngược càn rỡ, thậm chí có lúc ngay cả đồng môn cũng khi dễ, nhưng mà chân tâm thật ý rất tốt với thánh tông, tình nguyện kính dâng.
- Lần này thánh tông gặp nạn, ta không có thể tham dự trong đó, cùng chư vị trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão đồng sanh cộng tử bảo vệ thánh tông, chủ yếu là tu vi của cảnh giới ta vẫn còn quá thấp, không cách nào tham dự đến trong chiến đấu loại cường độ này.
Giang Nam ngồi ở trên Lĩnh Tụ Phong, trong lòng yên lặng nói:
- Ta còn cần tu luyện, càng thêm khắc khổ tu luyện, tăng lên tu vi thực lực của mình, đưa thân vào thiên hạ cường giả, mới có thể ở tương lai trong đại chiến đấu có một chỗ ngồi của ta!
Trong Thái Huyền Thánh Tông, Thái Hoàng cùng Long Hoàng đối diện mà ngồi, hai vị tồn tại Cổ lão đều im lặng.
- Thái Hoàng sư huynh, lần này ta và ngươi hai nhà đều có tổn thương thật lớn, nhất là ngươi, sư đệ của ngươi bị đệ tử của ngươi giết chết, tương đương với đoạn ngươi một cánh tay!
Ánh mắt Long Hoàng chớp động, trầm giọng nói:
- Ngươi Vô Địch đã không còn tồn tại, Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà, hơn nữa Ma La Thập, ba người này đủ để kiềm chế ngươi, hơn nữa Tịch Ứng Tình lại là hạng người tài trí cao tuyệt, bất động thanh sắc liền đem mưu kế của chúng ta phá hư, không biết Thái Hoàng sư huynh có tính toán gì không?
- Bất kỳ âm mưu quỷ kế, đối mặt thực lực tuyệt đối, đều không có tác dụng.
Thái Hoàng lão tổ chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Quang thải của bọn tiểu bối quá chói mắt, bất lợi đối với con đường thành Thần của ta, là thời điểm ta nên đi ra ngoài rồi.
Long Hoàng trong lòng lẫm nhiên, biết Thái Hoàng lão tổ động sát cơ, vị cường giả gần với Thần minh nhất này rốt cục muốn lộ ra nanh vuốt sắc bén, hướng thế nhân biểu diễn chiến lực Vô Địch!
- Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà cùng Ma La Thập, ba người liên thủ có thể chiến ta, nhưng mà bọn hắn chết bất kỳ một người nào, hai người khác đều không phải là đối thủ của ta!
Hắn phiêu nhiên rời đi, thanh âm xa xa truyền đến:
- Hiện tại, là thời điểm một vị trong ba người bọn họ vẫn lạc rồi!
Long Hoàng đưa mắt nhìn hắn đi xa, trong lòng biết chuyến đi này của Thái Hoàng, nhất định lại là một cuộc gió tanh mưa máu.
Thân là cường giả thế hệ trước của Huyền Minh Nguyên Giới, nhân vật đứng đầu Vạn Long Sào, hùng bá nhất phương, hắn thật sâu biết Thái Hoàng lão tổ kinh khủng.
Năm đó Thái Hoàng lão tổ nổi danh, chiến đấu sát phạt, là ở trong đống thi thể đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân, cùng hắn cùng thời đại, cường giả có thể chạy song song với hắn, giờ phút này chỉ còn lại Ma La Thập.
Mà Ma La Thập cũng không phải là đối thủ của Thái Hoàng, mặc dù Ma La Thập có đại chùy do Ngũ Sắc Kim luyện cùng Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân, so với Thái Hoàng vẫn là có một đoạn chênh lệch cực lớn!
Nếu như hắn muốn giết người, như vậy kết cục người này đã nhất định, kết quả tất nhiên là tử vong, tuyệt đối không có con đường thứ hai!
Đây chính là phong thái của đệ nhất nhân đương thời!
Trong Bắc Cực băng dương, hàn tuyết cả ngày, Huyền Băng khắp nơi.
Nơi này hàng năm không thấy ánh nắng, lãnh đến cực điểm, bất quá trong băng thiên tuyết địa cũng có sinh vật, Bạch hùng hình thể khổng lồ, Tuyết hộc bay tới bay lui cánh giương trăm trượng, trong đại dương còn có cự thú sinh tồn, thậm chí lúc thượng cổ nơi đây còn có một đại phái, tên là Cực Nhạc Thần Cung.
Bất quá, Cực Nhạc Thần Cung sớm đã xuống dốc, biến mất ở trong lịch sử, chỉ còn lại có một mảnh di tích, người sống ít tới.
Giờ phút này, trên di chỉ Cực Nhạc Thần Cung, chẳng biết lúc nào đứng sừng sững một ngọn Băng Cung, trong Băng cung, Tuyên Vô Tà đã đeo lên mặt nạ quỷ, ngồi trên bồ đoàn, dẫn dắt thiên địa linh khí, mà những ma đầu Thí Thần Cốc khác như Thạch Cảm Đương thì khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn, tạo thành một vòng tròn lớn, vây hắn ở chính giữa, nhiều đạo văn xông ra, rối rít nhốn nháo rơi vào trong cơ thể Tuyên Vô Tà.
Trong cơ thể Tuyên Vô Tà cũng có đạo văn xông ra, không ngừng câu liên bích hợp, tiến tiến xuất xuất, tu bổ thân thể tổn thương cùng đạo văn tổn hại.
Hắn cùng với Mặt quỷ nam tử giả đánh một trận, mặc dù chiến thắng, nhưng cũng là thắng thảm, dù sao người giả kia cũng là cường giả tuyệt đỉnh trên đời, thực lực vô cùng cường đại, lại ôm quyết tâm hẳn phải chết đánh một trận, làm Tuyên Vô Tà cũng gặp phải bị thương nặng.