Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 34
"Lạc đúng lúc đấy." Dương Viễn Phong không trách móc đồng đội mới quá nhiều trong điện thoại, sau khi cúp máy thì cười lạnh lên tiếng.
Tiếp theo tình huống này sẽ có hai loại: đầu tiên, tự bản thân con mèo đi lạc; thứ hai, mèo bỏ trốn hoặc bị giết hại.
Dương Viễn Phong cảm thấy khả năng thứ hai quá cao. Từ lúc xảy ra vụ án tới nay, anh ấy nhìn thấy con mèo Dragon Li kia rất nhiều lần. Nó vẫn có sự ngang bướng của mèo hoang, cực kỳ cảnh giác, tuyệt đối không để người lạ tới gần.
Cũng không thân thiết với Ngô Nhân Tú.
Lần đầu tiên nhìn thấy, anh ấy bỗng nhiên nghĩ tới Lương Cẩm Tú, thuận miệng hỏi một câu thì Ngô Nhân Tú đáp, có lẽ vì ông ta ít khi ở nhà không có thời gian chăm sóc nên con mèo này chỉ quen với vợ, bình thường vuốt v e còn không cho vuốt.
Bất kể trường hợp nào, họ phải mau chóng tìm ra nó.
Mọi người chia làm hai nhóm, Dương Viễn Phong vào trong, Lương Cẩm Tú ở bên ngoài.
Lần đầu tham gia phá án, Lương Cẩm Tú vô cùng tích cực.
Xung quanh biệt thự trong núi toàn cây là cây, vườn sau nhà họ Ngô có một cây Bạch Dương, bên trên có một đàn chim sẻ hót líu lo.
Ở độ cao này lại còn nhiều chim như thế, nếu mèo Dragon Li xuất hiện, chúng nhất định sẽ đụng mặt.
Lương Cẩm Tú nhiệt tình hỏi thăm: "Xin chào các em, xin hỏi mấy đứa có thấy mèo Dragon Li nhà này không?"
Thanh âm líu ríu dừng lại vài giây, sau đó còn to hơn.
"A, người này biết nói tiếng chim, nhất định là yêu quái rồi."
"Lại còn nói tới mèo Dragon Li, đừng bảo nó do mèo biến thành nhé, đáng sợ quá! Mấy chị em, tớ đi trước đây."
"Chị em, chờ tớ một chút, chúng ta đi cùng nhau."
"Chị em chị em, đừng bỏ tớ lại, tớ sợ lắm."
"..."
Trong nháy mắt đã bay sạch hết trơn, toàn bộ đều bị dọa chạy.
Lương Cẩm Tú: "..."
Chim sẻ là một loài chim cực kỳ nhát gan, hơn nữa với dạng này, có vẻ chúng thường xuyên bị mèo hoang quấy rối.
Trên sân tường hàng xóm nhà họ Ngô trồng một dàn tường vi, hoa nở dày đặc, trải một khoảng lớn màu đỏ, vừa đẹp mắt lại thêm tác dụng bảo vệ.
Một con Poodle lông quăn màu nâu phát hiện Lương Cẩm Tú đi tới thì hưng phấn sủa gâu gâu qua bụi tường vi, chiếc đuôi nhỏ lắc nhiều tới mức tạo ra ảo ảnh.
Đây là cảnh tượng thông thường. Poodle thân với người, thân luôn với người xa lạ. Nếu không có bụi tường vi ngăn cách giữa họ, có lẽ rất nhiều người sẽ nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ của nó, chơi đùa với nó một lúc.
Tuy nhiên đây là những gì nó kêu:
"Gái đẹp, gái đẹp, mau tới đây để anh hôn một cái."
"Em trả lời chị một vấn đề trước." Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: "Em có quen con mèo ở nhà này không?"
Poodle vui vẻ gật đầu: "Quen biết một chút, mau tới đây nào, anh muốn hôn hôn em."
Lương Cẩm Tú: "Vậy hôm nay em có thấy nó không?"
Poodle không gạt gái xinh: "Không thấy không thấy, em mau tới đây đi."
Chưa thấy tức là không có giá trị lợi dụng, Lương Cẩm Tú vẫy vẫy tay, quay người tính đi.
Poodle lập tức nóng nảy: "Ui ui, sao em lại đi rồi."
Nó kêu to mấy tiếng gâu gâu, thấy Lương Cẩm Tú rời đi thì tủi thân nức nở: "Gái xinh ở sát vách bao giờ mới về thế, không có bà ấy ở đây sẽ không ai cho tôi hôn nhẹ một cái."
Lương Cẩm Tú dừng lại.
Đúng vậy, khoảng cách này rất gần. Lý Ái Bình thường nuôi mèo hoang thì chắc chắn cũng biết con chó này.
Thấy Lương Cẩm Tú lại quay về, Poodle rất biết hợp tác, hỏi một câu đáp mười câu.
"Vào hôm mất tích, gái đẹp nhà bên cạnh tiễn chồng ra ngoài. Hai người họ còn hôn nhẹ nữa, chủ nhân nhà tôi không làm thế. Cô chủ nhà tôi bảo vợ chồng trung niên hôn một cái có thể gặp ác mộng mấy đêm liền."
"Họ nắm tay nhau đi dạo bộ, rất ngọt ngào nha."
"Chồng của gái đẹp cũng rất lương thiện, thường xuyên sờ đầu tôi."
"..."
Động vật hiếm khi nói dối, Lương Cẩm Tú cảm thấy những thứ này có thể có tác dụng, gửi cho Dương Viễn Phong.
Dương Viễn Phong: "Chúng tôi từng điều tra, tình hình không khác cô nói lắm."
Hàng xóm, bạn bè người thân, ngay cả công nhân công ty thường xuyên tiếp xúc với hai vợ chồng đều có ấn tượng rằng cả hai rất yêu nhau. Cũng vì lý do đó nên trước khi mẹ của chủ tiệm thẩm mỹ cung cấp thông tin, cảnh sát đã lần lượt bác bỏ hiềm nghi Ngô Nhân Tú là người gây án.
Lương Cẩm Tú rất nhanh tìm được manh mối quan trọng mà cô muốn - một con mèo tam thể xinh đẹp đáng yêu.
Sau khi Lý Ái Bình mất tích, đám mèo hoang luôn được bà ta cho ăn cũng trở nên đói nghèo xơ xác.
Khác với những khu dân cư khác, biệt thự có rất ít rác thải, chúng bị ép phải đi bắt chuột, nhưng chuột đâu dễ bắt như vậy.
Mèo tam thể đói tới xẹp bụng. Nó tưởng Lương Cẩm Tú tới cho mình ăn cơm, lúc phát hiện trong tay cô không có đồ ăn cho mèo thì thất vọng tới mức kêu meo meo.
Nó rất ỷ lại vào Lý Ái Bình, bình thường khu vực sinh hoạt chỉ loanh quanh mười mét cạnh nhà họ Ngô.
Gần đây nó to gan nảy ra ý tưởng theo bà về nhà, giống như con mèo Dragon Li kia, sẽ có vô số thức ăn mèo thơm ngào ngạt, còn thêm ổ mèo mềm mại.
Vì mục tiêu này, nó cố ý luyện giọng giáp tử (*), thấy Lý Ái Bình sẽ bước tới cọ một bên và kêu meo meo với bà.
(*) Giọng giáp tử: Một từ trên Internet, ám chỉ việc nói như cổ họng bị kẹt lại, khiến giọng nói trở nên rất mỏng và gợn sóng.
Bởi cố gắng của nó, thái độ Lý Ái Bình với nó ngày càng tốt hơn, lần nào cũng chơi rất lâu, nó cảm thấy mình đang cách mục tiêu không xa.
Ngày xảy ra vụ án, con mèo tam thể luôn ngồi chờ Lý Ái Bình ra ngoài lập tức đè cuống họng lại rồi nhảy từ trên cây xuống chuẩn bị làm nũng tỏ vẻ dễ thương, nhưng chưa kịp tới gần, một chiếc xe đã dừng lại. Người đàn ông từng gặp nhiều lần kia kéo Lý Ái Bình vào xe.
Giọng Lương Cẩm Tú run lên vì kích động: "Em quen biết người đàn ông đó hả?"
"Đương nhiên, trí nhớ em rất tốt." Mèo tam thể đói quá, vô tình lộ ra giọng nói vốn khàn khàn như khói. Nó sợ tới mức nhanh chóng đè tiếng meo meo xuống giải thích: "Meo meo meo, hôm nay quên uống nước nên giọng nói khó chịu, thật ra em nói chuyện không như vậy."
"Người đàn ông kia thường xuyên tới đây hả?" Lương Cẩm Tú nào để tâm giọng giáp tử hay giọng khàn. Trước khi tới đây cô đã cố ý chuẩn bị. Trong nhà không có thức ăn cho mèo, đành phải mang theo vài cây xúc xích giăm bông.
Mèo tam thể ăn như hổ đói, ậm ờ đáp: "Tới đây ba lần rồi, ông ta rất tốt bụng, lần nào cũng cùng cho chúng em ăn. Em rất thích ông ta."
Phải có mối quan hệ thế nào mới có thể cùng cho mèo hoang ăn?
Theo hiểu biết của Lương Cẩm Tú, ít nhất cũng phải là bạn bè khá thân thiết.
Dương Viễn Phong nhận được tin tức cũng rất kích động: "Hỏi nó xem người đàn ông kia trông thế nào."
Cái này thì làm khó mèo rồi.
Ngôn ngữ loài mèo không phong phú như con người. Trong mắt chúng con người chỉ phân biệt qua nam với nữ, kiêu căng, béo gầy. Chi tiết cụ thể hơn thì không biết nên nói như nào.
Để thể hiện bản thân, mèo tam thể thề: "Chỉ cần em nhìn thấy, em nhất định sẽ nhận ra."
Trong đoạn phim được camera giám sát ghi lại lúc xảy ra vụ việc, vị trí người đàn ông đỗ xe rất khéo léo, giờ nhìn lại, có lẽ ông ta đã biết vị trí camera. Chiếc xe che khuất hơn nửa người ông ta, không nhìn rõ cao gầy béo mập gì, lại còn đeo khẩu trang với kính râm.
Manh mối có giá trị duy nhất: Tóc của ông ta cực dày.
Cảnh sát đã điều tra tất cả những người đàn ông phù hợp với đặc điểm ấy trong mối quan hệ xã hội của hai vợ chồng.
Toàn bộ đều có bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng giờ mèo cung cấp một manh mối quan trọng. Người đàn ông đó đã tới đây ba lần, có khả năng cao từng bị camera giám sát quay được!
Điều quan trọng hơn vẫn ở phía sau.
Hôm nay mèo tam thể mưu mô không thấy mèo Dragon Li ra ngoài, nhưng có báo cáo nhỏ: "Nó sắp làm bố rồi."
Điều ấy khiến nó cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Dù nó giả giọng giáp tử thế nào cũng không thể đáng yêu bằng một con mèo con mới sinh. Nếu bà chủ tương lai phát hiện ra, nhất định sẽ chọn con mèo con.
Vợ của mèo Dragon Li cũng là một con mèo Dragon Li, sống cách đây không xa.
Vì ngày nào chồng nó cũng trộm đồ ăn ở nhà mang cho nó ăn, nhất là sau khi mang thai, toàn là cá nhỏ, ức gà khô và các loại đồ ngon khác, vậy nên nó đã béo thành một quả bóng.
Nghe tiếng gọi của Lương Cẩm Tú, nó vất vả bò ra khỏi ổ, bụng to tới mức sắp chạm vào nền đất.
Nó rất nóng vội.
Một giờ trước, chồng nó vội vội vàng vàng xuất hiện, không cầm theo đồ ngon gì mà lại đưa tới tin dữ: Ông chủ muốn giết nó.
Nếu không phải nó chạy nhanh đã suýt mất mạng.
Mèo Dragon Li sắp làm mẹ sợ hãi. Nó biết rõ, gần đây không biết bà chủ của chồng đi đâu, lâu rồi không xuất hiện, vậy nên quà vặt đã ăn hết sạch rồi, may mà còn có hai túi to đựng đồ ăn cho mèo.
Nhưng giờ đồng nghĩa với việc không còn đồ ăn cho mèo, sau này ăn gì?
Nhịp tim Lương Cẩm Tú đập rộn lên: "Cậu ta đi đâu rồi?"
"Anh ấy nói đi tìm bà chủ." Mèo Dragon Li chỉ về một phía, dè dặt hỏi: "Tại sao ông chủ muốn giết chồng tôi? Có phải bị bắt quả tang đang trộm đồ cho tôi không?"
Từ trước tới nay ông chủ đều không thích chồng nó, hôm nay lúc bị phát hiện, vừa lúc miệng cậu ta đang ngậm đồ cho mèo.
"Không liên quan tới việc này. Nhóc đừng lo về đồ ăn, sau này chị sẽ tới chăm sóc nhóc." Lương Cẩm Tú vội vàng an ủi mèo mang thai, tay liên tục run run báo cáo cho Dương Viễn Phong.
Nhất định là Ngô Nhân Tú làm!
Nếu không tại sao phải giết mèo Dragon Li mà không có lý do?
Chắc chắn con mèo Dragon Li phải biết bí mật gì đó!
Dương Viễn Phong trả lời nhanh chóng và đơn giản: Quay về!
Trong phòng khách được trang trí sang trọng, thi thoảng Ngô Nhân Tú lén nhìn ra ngoài phòng. Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp, nhìn trẻ ra ít nhất vài tuổi.
Dương Viễn Phong đặt điện thoại di động xuống, cười ẩn ý: "Sếp Ngô, tôi chợt nhớ chuyện này. Thời gian trước có một vụ cướp ngân hàng khá chấn động nhỉ, hình như ông từng bày tỏ với các bộ phận liên quan rằng ông định chi một khoản tiền để thưởng cho cô gái dũng cảm kia, đúng không?"
Trán Ngô Nhân Tú chợt toát mồ hôi, khó khăn cười cười: "Quả thật có chuyện thế này, nhưng bên kia từ chối. Anh hùng này thật sự không phải người bình thường, do tôi th ô tục, nghĩ rằng tất cả mọi người đều thích tiền giống tôi."
Dương Viễn Phong nghiêng người về trước, dùng giọng điệu thân mật như nói chuyện với bạn bè cũ: "Với địa vị của ông, thị trưởng nhìn thấy cũng phải chủ động chào. Vậy nên không khó lắm để hỏi thăm được cô gái này có chút năng lực đặc biệt nhỉ."
"Năng lực đặc biệt? Ha ha ha." Ngô Nhân Tú né tránh, thật sự không dám nhìn Dương Viễn Phong: "Đội trưởng Dương, cậu nói gì vậy."
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Khuôn mặt Lương Cẩm Tú đỏ bừng, vừa vào cửa đã vô thức nhìn về phía Ngô Nhân Tú.
Cùng lúc đó, Ngô Nhân Tú cũng ngẩng đầu. Hệt như nhìn thấy quái vật tiến vào nhà, ông ta sợ hãi co rúm người về sau, còn bịt miệng lại.
Lương Cẩm Tú thực sự sợ một giây sau ông ta sẽ hét lên.
Dương Viễn Phong thản nhiên nói: "Để tôi giới thiệu, đây là chuyên gia động vật được đội điều tra hình sự đặc biệt mời đến để điều tra vụ án bắt cóc vợ ông - cô Lương Cẩm Tú."
Lúc này Lương Cẩm Tú không biết đang xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy lời giới thiệu quá long trọng, đang ngẫm nghĩ xem nên khiêm tốn vài câu thế nào thì sắc mặt Dương Viễn Phong bỗng trầm như nước: "Cô Lương, nói với sếp Ngô xem vì sao mèo Dragon Li bỏ trốn."
Lương Cẩm Tú vô thức bị ảnh hưởng bởi bầu không khí. Cô hắng giọng, gằn từng chữ: "Sếp Ngô muốn giết nó..."
Ngô Nhân Tú hét lên, giọng the thé: "Tôi không giết nó. Một người đàn ông như tôi muốn giết một con mèo thì nó chạy thoát kiểu gì?"
La hét có thể vơi bớt sợ hãi, ông ta cũng bình tĩnh lại một chút: "Ý các người là gì? Nghi ngờ tôi bắt cóc vợ mình sao? Đúng là thích đùa, tôi sẽ gọi điện cho cấp trên của các cậu, đây là sự xúc phạm lớn nhất với tôi. Giờ tôi sẽ gọi cho luật sư kiện các người tội phỉ báng."
Không ai ngăn ông ta.
Cấp trên thì khó nói, nhưng luật sư vẫn luôn túc trực. Sau khi đọc một đống dự luật, anh ta nghiêm túc cảnh cáo: "Anh là người thi hành luật, anh nên hiểu rằng mọi việc đều cần có bằng chứng. Anh vu khống hãm hại thân chủ của tôi, tính chất vụ việc này khá nặng, có thể cấu thành tội phỉ báng."
Dương Viễn Phong kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, có lòng cúp máy rồi cầm điện thoại của mình lắc lắc, nghiêm túc nói: "Ngô Nhân Tú, giờ chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ bắt cóc này. Đây là lệnh khám xét, sau đó sẽ có văn bản chính thức, mời ông phối hợp."
Ngô Nhân Tú và Lý Ái Bình - cặp vợ chồng đằm thắm trong mắt người ngoài, lại chia phòng ngủ. Ngô Nhân Tú giải thích do ông ta ngáy khi ngủ, chất lượng giấc ngủ của vợ kém nên mới tách ra không lâu.
Các cặp vợ chồng trung niên có điều kiện tách ra ngủ cũng xem như chuyện bình thường.
Nhiều thông tin trước đó tạm thời loại trừ Ngô Nhân Tú khỏi diện tình nghi, bởi vậy cảnh sát không điều tra phòng của ông ta.
Sắc mặt Ngô Nhân Tú thay đổi rõ rệt, chặn cửa phòng hô: "Không được, không thể, không ai được phép vào phòng tôi khi chưa được cho phép. Trong đó có bí mật kinh doanh, nếu tiết lộ ra sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi sẽ gọi cho cấp trên của các cậu! Cậu đang lạm dụng chức quyền!"
Hai viên cảnh sát không khách khí kẹp cánh tay ông ta, cưỡng ép lôi sang một bên.
Ngô Nhân Tú vừa đá vừa đạp, tiếng kêu hệt như hát hí khúc: "Thả tôi ra, cứu mạng với."
Tiếng ầm khiến Lương Cẩm Tú đau nhức lỗ tai, cô hơi khó hiểu khi một người đàn ông trưởng thành có thể hét lên như vậy.
Không gian cá nhân của Ngô Nhân Tú rất rộng, có phòng ngủ, phòng sách, phòng tập thể thao, phòng video.
Cảnh sát với kinh nghiệm phong phú, mục tiêu tập trung đầu tiên là két sắt trong phòng sách.
Ngô Nhân Tú la hét từ chối hợp tác.
Càng không hợp tác, khả năng chứa mang mối quan trọng bên trong càng lớn!
Cảnh sát đành phải liên hệ nhân viên kỹ thuật của bên sản xuất két sắt. Sau khi mở két, không khí tại hiện trường im lặng vài giây.
Các giấy chứng nhận bất động sản và giấy tờ thông thường khác, châu báu quý giá.
Nhưng tại sao lại có một xấp trông như tất vậy.
Một viên cảnh sát lấy kính lúp và găng tay dùng một lần, dè chừng nhặt lên. Cậu ta là người độc thân, ngờ ngợ nhìn người phụ nữ duy nhất trong phòng - Lương Cẩm Tú: "Đây là, tất đen?"
Lương Cẩm Tú xấu hổ gật đầu.
Cứ như mở ra kho báu nào đó, bên trong vẫn còn thứ khác.
Cảnh sát tiếp tục hỏi Lương Cẩm Tú: "Đây là, da báo?"
Sự thật dường như đã gần kề.
Hiển nhiên mấy thứ này không phải của Lý Ái Bình, dù bà ta thích cũng có thể cất ở tủ quần áo trong phòng mình, không cần phải giấu giếm kín đáo kiểu này.
Đáp án chỉ có một: Ngô Nhân Tú.