Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 33
Khoảng cách dù có gần tới đâu cũng không thể đến trong vài phút.
Lượng người xem trong phòng livestream gần như không thay đổi. Còn gì quan trọng hơn chứng kiến cuộc sum vầy vượt qua trăm sông ngàn núi?
Trái Tim Bình Dị càng nóng vội hơn, bác ấy lớn tuổi nghĩ chu đáo, giờ bác ấy đang tính xem chim bồ câu mái tới thì nghỉ ngơi ở đâu.
Trong nhà không có lồ ng sắt, nếu có cũng không ổn. Bác ấy không muốn giam giữ vợ chồng son. Sau khi lục tung cả nhà, bác ấy tìm được một chiếc hộp đóng gói tinh xảo mà mình muốn giữ lại từ đợt tết Trung thu năm ngoái.
Bác ấy đã quên mùi vị bánh trung thu từ lâu, có lẽ không ngon lắm, nhưng hộp đựng rất đẹp, to bằng chiếc đèn lồ ng, màu đỏ tươi, mạ vàng, còn có hoa văn vui mừng như mẫu đơn và cây lựu.
Trái Tim Bình Dị lấy kéo cắt lớp vỏ giấy ở giữa hộp bánh trung thu, sau đó ấn dẹt xuống, ngẫm nghĩ thêm chút lại tìm ra chiếc vỏ gối uyên ương nghịch nước chuẩn bị cho cháu gái kết hôn.
Mọi người trong phòng livestream cười không ngừng được.
"Cô Trái Tim Bình Dị ơi, cô đang chuẩn bị phòng cưới đó."
"Nhớ bỏ thêm đậu phộng hoặc táo gì gì đó, sớm sinh quý tử."
"Tôi là MC chuyên nghiệp hơn mười năm, rất vinh dự có thể chủ trì hôn lễ của vợ chồng bồ câu đưa thư. Hỡi họ hàng, bạn bè, trước tiên chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nhiệt liệt nhất cho người mẹ mới của cặp đôi - quý bà Trái Tim Bình Dị!"
Trái Tim Bình Dị vốn không có suy nghĩ này, nhưng khi được chỉ điểm, bác ấy nhẹ nhàng ôm lấy bồ câu đưa thư thả vào trong: "Giờ chúng ta tới cửa khu chung cư đón cô dâu nhé."
Bồ câu đưa thư không biết nói gì ngoài những lời thủ thỉ cảm ơn.
Cặp vợ chồng gà cát thu nhận và giúp đỡ nó, bộ ng ực nước của gà át bố khi sắp chia tay, bướu lạc đà dịu dàng của lạc đà hoang, và lúc này đây là những con người tốt bụng không nhìn thấy.
Không có họ, nó đã sớm chết trong miệng chó rừng, chết ở sa mạc lớn bao la mờ mịt, hoặc là đã thành một bát canh trong nồi.
Hơn nửa tiếng sau, một chiếc xe địa hình đỗ ven đường, nam thanh niên trẻ tuổi cầm theo cái lồ ng sắt bước ra, một tay giơ điện thoại - cậu ta cũng đang xem livestream.
Không hiểu sao cậu ta trở thành người đưa tiễn cô dâu.
"Xin lỗi, tôi định mua bó hoa hay gì đó, nhưng sợ mọi người chờ quá lâu." Chàng trai trẻ luống cuống chân tay, hơn trăm nghìn người xem lận, có khi cậu ta cũng hot rồi: "Vậy thì với tư cách người bên nhà gái, tôi tặng cái pháo hoa đi."
Tất cả đều không quan trọng.
Lồ ng sắt cậu ta đang cầm truyền đến tiếng va chạm nhẹ.
Đó là một con bồ câu trắng tinh, có đôi mắt đẹp như hồng ngọc. Khi cửa xe mở ra nhìn thấy con chim bồ câu đứng cách đó vài mét, cô bồ cầu sửng sốt giây lát.
Cô bồ câu không nhận ra.
Trong cuộc đua siêu dài được gọi là hành trình tử vong, thể trạng của mỗi con bồ câu đều được đảm bảo mức tốt nhất, mà bồ câu đưa thư bây giờ gần như gầy trơ xương, máu thịt của nó đã biến thành những lần vung cánh liên tục, biến thành thứ chống lại giá rét nóng bức.
Nhưng ánh mắt dịu dàng kia sẽ không thay đổi.
Bồ câu mái vô thức muốn bay về phía người yêu. Cô bồ câu quên mất sự tồn tại của chiếc lồ ng sắt nên đụng vào hết lần này tới lần khác, cứ xông lên không màng.
Có phải người yêu mà nó đã đợi mấy chục ngày đêm đó không?
"Đừng đập nữa, để tao mở cửa." Cậu trai trẻ luống cuống chân tay mở cửa lồ ng, thấp giọng nói: "Lâu rồi chim bồ câu mái đều không ăn uống đàng hoàng, nếu như, nếu..."
Ngày vui lớn, câu kế tiếp không cần phải thốt ra nữa.
Cậu ta là nhân viên nuôi dưỡng trong trại chim bồ câu. Cậu ta để ý con bồ câu mái xinh đẹp này từ lâu rồi. Cách đây khoảng nửa tháng, nó đột nhiên không ăn không uống, thả ra cũng không bay, cứ đứng ở chỗ trên cao lặng im ngắm nhìn phương xa, dường như đang chờ điều gì đó.
Cậu ta biết rõ nó đang chờ cái gì.
Tình yêu của bồ câu trung thành không thay đổi, nhưng dù sao cũng không phải người. Cậu ta thay đổi đồ ăn tốt hơn, thậm chí còn mạnh bạo ép nó ăn vài lần.
Tình huống tương tự thế này cậu ta thấy rất nhiều lần, bồ câu đưa thư có thể vì đủ các nguyên nhân mà không trở về từ cuộc thi đấu; con còn lại thì tinh thần sa sút. Cậu ta nghĩ đợi thêm một thời gian nữa sẽ tốt hơn.
Vậy nên sự trở về của bồ câu đưa thư không chỉ mang ý nghĩa sum vầy mà còn cứu tính mạng người yêu nó.
Một bồ câu không ăn không uống, chẳng bao lâu sẽ tắt thở, biến thành một món ăn trên bàn cơm.
Không còn ai nghe cậu ta nói nữa, hơn trăm nghìn ánh mắt đều đổ dồn về hai bóng dáng nho nhỏ trong video.
Một bên cánh của bồ câu đưa thư bị gãy nhưng nó vẫn có thể di chuyển. Nó khó khăn đứng dậy, bay chưa tới nửa mét thì lảo đảo ngã xuống. Nó nhếch nhác nằm rạp trên mặt đất, si mê nhìn bóng dáng xinh đẹp khắc trong lòng, đồng hành cùng nó qua muôn sông nghìn núi.
Trong khoảnh khắc, dường như thời gian dừng lại vài giây vì chúng nó.
Đôi mắt đẹp như hồng ngọc của chim bồ câu mái long lanh đọng nước mắt. Người chồng cường tráng của nó gầy như chim cút, nó không không hiểu tiếng con người, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nó hiểu tất cả điều này đều bởi do đâu.
Bởi vì câu nói lúc sắp chia tay kia.
Nó nói: Chờ anh, chờ anh quay về.
Người yêu làm được rồi, thật sự quay về.
Không biết bao nhiêu người vành mắt nóng lên, tầm mắt mờ đi, chăm chú nhìn hai bóng dáng nhỏ bé dựa vào nhau.
"Kru kru kru."
"Kru kru kru."
Không cần Lương Cẩm Tú phiên dịch, vạn vật đều có tâm, họ có thể nghe hiểu.
Kết thúc livestream, tâm trạng của Lương Cẩm Tú mất một thời gian mới bĩnh tĩnh lại.
Bên phòng cách vách truyền tới tiếng gọi khản giọng.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, đói bụng đói bụng."
"Mẹ ơi, con muốn ăn cơm."
Chỉ sau hai ngày, Lương Cẩm Tú đã hiểu sâu sắc tại sao cú mèo mẹ cam chịu bất chấp nguy hiểm để đứa thứ tư giả bộ đáng yêu kiếm cái ăn. Nuôi con nhỏ quá khó khăn rồi.
Hai con chim giẻ cùi non hệt như quỷ chết đói nhập hồn, ăn không biết đủ, vừa no một lúc là đói ngay, một ngày phải cho ăn nhiều lần. Hơn nữa chúng còn biết kêu lên thì sẽ có đồ ăn.
Vẫn là nước sôi trộn bột ngô như cũ.
Hai con chim giẻ cùi ăn tới mức bụng nhỏ phồng lên, sau đó tiếp tục “hiếu kính” mẹ, quay mông lôi ra hai cục phân to: "Mẹ, ăn đi ăn đi."
Lương Cẩm Tú đơ mặt dùng khăn ướt lau.
Lông chúng mọc rất nhanh, chỉ sau một đêm đã dày và đen hơn.
Nhưng không thể ăn bột ngô mãi được, phải bổ sung thêm một số chất đạm hoặc dinh dưỡng khác. Chim chóc chủ yếu ăn côn trùng.
Trong vườn trái cây không thiếu côn trùng.
Cú mèo mẹ tuần tra nhìn thấy Lương Cẩm Tú đầu tiên, bay thẳng tới chào từ rất xa: "Cẩm Tú, cô tới rồi."
Nó làm nhà trên cây anh đào cao nhất trong vườn.
Trước cửa ra vào căn phòng nhỏ trong vườn trái cây, Trịnh Phương nằm trên ghế trúc, bé cú mèo thứ tư đứng trên tay vịn ghế, cả hai đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trên giá đỡ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Phương đưa mắt nhìn rồi tiếp tục mải mê xem bộ phim nông thôn máu chó đang bật trên điện thoại.
Cú mèo mẹ nhỏ giọng nói: "Hai người đó xem từ sáng tới trưa rồi."
Giờ Lương Cẩm Tú hơi ám ảnh với việc động vật xem tivi, cô cũng không muốn một con chó săn Afghan trà xanh xuất hiện bên cạnh mình, thế là đẩy Trịnh Phương dặn dò: "Mẹ xem tivi cũng được, nhưng đừng để đứa thứ tư nhìn thấy cái gì độc hại nha."
Trịnh Phương gật đầu qua loa, lúc này, nữ chính trong phim đang lén lút làm gì đó rồi đi ra ngoài gặp phải mẹ chồng độc ác. Bà căng thẳng ồ lên một tiếng. Đứa thứ tư bên cạnh cũng làm động tác tương tự, xù lông chim dựng thẳng lên: "Kruuu kruuu kruuu."
Có thể do đứa thứ tư từng trải qua việc làm ra vẻ đáng yêu nên không hề biết sợ với con người. Nó thích nghi với vườn trái cây rất nhanh, hơn nữa lúc thấy Trịnh Phương xem phim truyền hình là bay tới ngay lập tức. Ban đầu nó chỉ núp xa xa, sau đó mới từ từ đến gần hơn, cuối cùng thì thành tình trạng như bây giờ.
Thấy mẹ không có tâm trạng để ý tới mình, Lương Cẩm Tú tới bụi cỏ bắt vài con châu chấu. Cô đang định cho chim giẻ cùi ăn thì điện thoại di động vang lên.
Người gọi: Dương Viễn Phong của đội Cảnh sát Hình sự.
Từ khi thêm thông tin liên lạc, Lương Cẩm Tú cực kỳ mong chờ. So với giám đốc sở thú có thể cần giúp đỡ chuyện gì đó, đội Cảnh sát Hình sự càng hấp dẫn hơn.
Người bình thường hiếm khi có cơ hội tiếp xúc đến.
"Tôi vừa xem buổi livestream của cô." Dương Viễn Phong giải thích đơn giản lý do mình gọi tới: "Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?"
Có thể tìm Lương Cẩm Tú giúp đỡ, đương nhiên là vụ án lớn chưa phá được.
Để tiện cho việc nắm rõ chi tiết vụ án, hai người chuyển qua trò chuyện trên Wechat.
Dương Viễn Phong nhanh chóng gửi hai tấm ảnh đến. Một bức hình là người đàn ông trung niên, khoảng chừng bốn mươi tuổi, chăm sóc rất tốt. Nhất là làn da trắng ông ta sở hữu khiến một cô gái như Lương Cẩm Tú cũng phải thấy xấu hổ.
Người phụ nữ cũng trạc tuổi ông ta, so sánh ra thì kém hơn một chút. Tuy cách ăn mặc không hề đơn giản nhưng nhìn có phần mệt mỏi, chẳng khác nào một bông hoa nhựa bạc màu.
Sự chú ý của Trịnh Phương bị chuyển đi. Bà đưa di động cho đứa thứ tư, hưng phấn chạy tới ghé vào xem, hoảng sợ nói: "Ấy, đây chẳng phải là người đàn ông đó sao. Tên gì nhỉ? Để mẹ nghĩ, Ngô gì đó."
Lương Cẩm Tú ngạc nhiên nói: "Mẹ quen biết rộng ghê nha."
"Sao mẹ quen nhân vật tai to mặt lớn thế này chứ." Trịnh Phương xua xua tay: "Thấy nhiều lần trên tivi thôi, người vừa có tiền lại tốt bụng, quyên góp từ trường học, viện dưỡng não, cứu nạn thiên tai,... Ông ấy bị làm sao vậy?"
Tin nhắn của Dương Viễn Phong gửi đến cùng lúc.
Năm ngày trước, vợ Lý Ái Bình của Ngô Nhân Tú - nhà từ thiện và doanh nhân nổi tiếng cả thành phố, cũng chính là người phụ nữ trung niên trên tấm ảnh bị bắt cóc.
Ngô Nhân Tú tự báo cảnh sát.
Vụ án bắt cóc thuộc về loại án ác tính ít thấy, hơn nữa còn là vợ của nhân vật tai to mặt lớn. Có chỉ thị từ đơn vị liên quan đưa xuống yêu cầu phải giải cứu con tin, nhanh chóng phá án.
Dương Viễn Phong đích thân dẫn dắt đội.
Hiện trường bắt cóc ở ngay cửa nhà họ Ngô, có hình ảnh từ camera quan sát.
Buổi sáng 9h1ph, Lý Ái Bình ra ngoài đi dạo, đây là thói quen nhiều năm của bà ta. Sau khi tiễn chồng và dọn dẹp nhà cửa xong sẽ ra ngoài tản bộ khoảng một tiếng.
Vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh bà ta. Chưa để bà ta kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, một người đàn ông đã bước xuống xe, nhanh chóng túm lấy cánh tay bà ta.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, miệng Lý Ái Bình bị bịt lại, thậm chí không thể kêu cứu. Bà ta cố gắng giãy giụa nhưng vì chênh lệch thể lực nên trong lúc vùng vẫy chỉ để lại một chiếc giày.
Chiếc xe được che bằng biển giả.
Lúc ấy chủ của biển số xe đang ở trong nhà, có đủ bằng chứng cho thấy anh ta không liên quan tới vụ án này. Loại hình và màu sắc chiếc xe đều bình thường, cả thành phố có tới mấy chục nghìn chiếc.
Dương Viễn Phong tiếp tục gửi video quay hiện trường lần đầu tiên.
Khoảng bốn mươi tuổi, Ngô Nhân Tú - một nhân vật tai to mặt lớn, đẹp trai, phong độ, tác phong nhanh nhẹn đã hoàn toàn mất hết sự phong độ trong ấn tượng của mọi người. Sắc mặt ông ta tái nhợt, dù đã qua một thời gian nhưng vẫn không thể khống chế được sự run rẩy, lo lắng và sợ hãi trên người.
Ông ta là người báo cảnh sát.
Theo lời ông ta, hai vợ chồng sống với nhau nhiều năm, hình thành rất nhiều thói quen, ví dụ mỗi ngày tới cơ quan xử lý xong vài chuyện bận bịu thì ông ta sẽ gọi điện về cho vợ. Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ trò chuyện vài câu.
Tương tự, ông ta cũng biết thời gian đi dạo trở về mỗi ngày của vợ mình.
Vào đúng thời gian gọi điện thì không thấy ai nghe máy.
Nếu vợ có chuyện đột xuất, bà ta sẽ gửi tin nhắn báo cho ông ta biết.
Ngô Nhân Tú gọi vào điện thoại di động của vợ.
Không ai nghe máy.
Mười phút sau, ông ta tiếp tục gọi lần nữa.
Tiếp đó trong hai giờ, ông ta gọi hơn mười cuộc điện thoại đều không thấy ai nghe máy.
Chuyện này không bình thường.
Ngô Nhân Tú thoáng luống cuống, lại gọi cho mấy người bạn bè họ hàng mà vợ có khả năng tới nhưng vẫn không nhận được tin tức gì từ vợ nên ông ta nhanh chóng trở về.
Ngay lập tức ông ta nhận ra có chuyện xảy đến với vợ mình.
Là một người đàn ông trung niên lại không thiếu tiền, ông ta bắt đầu chú ý đến dưỡng sinh rồi. Ông ta rất ít xã giao, không uống rượu, cố gắng không ăn cơm bên ngoài.
Sáng nay lúc ra ngoài, vợ hỏi ông ta trưa nay muốn ăn gì, ông ta bảo muốn uống canh gà.
Mẹ vợ ông ta là người Tô Bắc, tay nghề nấu canh được truyền lại rất tốt. Trên thực tế canh gà chỉ cần hầm cách thủy ở lửa nhỏ trong vài giờ, không cho dầu, thêm chút muối, cộng thêm ít nhân sâm cẩu kỷ. Khi bắc ra cho thêm vài miếng chân mây(*) tăng hương vị.
(*) Chân mây: Đặc sản tỉnh Vân Nam, còn được gọi là Giăm bông Vân Nam. Nó có màu đỏ tươi hoặc hồng hào, thịt mỡ có màu trắng sữa, xương hơi hồng.
Cái kia dùng hàng tươi sống.
Canh gà trong bếp đã sắp nấu xong.
Ông ta lo lắng tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người, một lúc sau mới nhớ đi xem video giám sát. Nhưng ông ta phát hiện mình không xem được. Như thường ngày, ông ta chỉ là một ông chủ vung tay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do vợ làm hết.
Cuối cùng ông ta gọi kỹ thuật viên của công ty đến.
"Đồng chí cảnh sát, xin hãy cứu vợ tôi, nhất định phải cứu được vợ tôi. Bao nhiêu tiền cũng được, trả giá nào cũng không vấn đề." Khi cảnh sát bước vào, gần như Ngô Nhân Tú quỳ xuống van xin liên tục.
Trên đường tới đây, Dương Viễn Phong đã dựa trên tư liệu để phân tích sơ bộ.
Chỉ cần tìm ra điểm này thì không khó để phá án: Vì sao phạm tội? Nói cách khác, kẻ nào được lợi nhất.
Bắt cóc có thể vì tiền hoặc kẻ thù, đương nhiên còn có những khả năng khác, ví dụ như để ngăn chặn một con đường nào đó.
Ngô Nhân Tú là một trong những mục tiêu thuộc diện tình nghi.
Ông ta có đủ động cơ gây án.
Hơn mười năm trước, Ngô Nhân Tú chỉ là công nhân bình thường, không rõ quen biết với vợ Lý Ái Bình như thế nào.
Bố của Lý Ái Bình là một trong những người đầu tiên ra nước ngoài trong thời kỳ cải cách và mở cửa. Trong thời đại hậu cần kém phát triển, ông buôn bán từ Nam ra Bắc, nhanh chóng tích lũy được món tiền đầu tiên trong đời, rồi sau đó bắt kịp thời kỳ phát triển nhanh chóng của ngành điện tử. Ông bao hết vài cái nhà máy phía Nam, sau đó mua vài nhãn hiệu nổi tiếng, sản xuất OEM rạp hát gia đình và DVD.
Vào lúc hưng thịnh nhất, một nửa phố thương mại đã được mua lại.
Tiếc rằng kiếm được tiền nhưng cơ thể ông dần suy nhược sau những lần xã giao.
Vừa qua tuổi trung niên đã phát điên, tê liệt.
Lý Ái Bình là con một, từ nhỏ đã được cưng chiều và nâng trong lòng bàn tay. Bà ta rất xinh đẹp, nhưng chỉ đẹp thôi, không kế thừa đầu óc buôn bán của bố mình.
Sản nghiệp to như vậy dần sụp đổ.
Nhưng lạc đà chết còn hơn ngựa sống, dựa vào tiền thuê nhà và tiền lãi gửi ngân hàng, bà ta vẫn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mà phần lớn người bình thường không thể đạt được trong đời.
Lúc này, Ngô Nhân Tú xuất hiện.
Thời gian quá vội vàng, không điều tra được ai yêu ai trước thì hai người đã kết hôn. Ngô Nhân Tú từ chức bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Lý Ái Bình thành nội trợ toàn thời gian. Ba năm sau bà ta sinh con trai, giờ đứa con đang du học ở nước ngoài.
Từ lúc Lý Ái Bình sinh ra tới nay, bà ta chưa phải đi làm một ngày nào. Quan hệ xã hội của bà ta rất đơn giản, chỉ có nhà bố mẹ đẻ, thẩm mỹ viện, siêu thị, bệnh viện thú y.
Nói cách khác, về cơ bản đã loại bỏ mầm tai họa do chính bà ta dẫn tới.
Mà Ngô Nhân Tú đã không còn là anh công nhân trẻ năm ấy nữa, liệu với thân phận và địa vị của ông ta hôm nay, ông ta có thể nảy sinh ý khác hay không?
Trường hợp giết vợ khi đang no ấm không nhiều lắm, cũng không ít.
Nhưng vào lần đầu tiên gặp, trực giác của Dương Viễn Phong đã gần như loại trừ khả năng Ngô Nhân Tú gây án.
Rất ít người có thể thoát được ánh mắt của anh ấy.
Sự vội vã, lo lắng lúc này của Ngô Nhân Tú không giống giả vờ.
Nút thắt phá án vẫn ở phía Ngô Nhân Tú, ông ta kinh doanh nhiều năm, khó tránh đắc tội với người khác.
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Ngô Nhân Tú dùng sức gật đầu, nói liền một mạch hơn mười cái tên: "Đây đều là những kẻ từng có mâu thuẫn với tôi, hơn nữa có năng lực thuê hung thủ bắt cóc vợ tôi."
Lập tức có chuyên gia tiến hành loại trừ dựa trên tài liệu ông ta cung cấp, Dương Viễn Phong cùng chờ tin tức với ông ta.
Hiển nhiên bọn cướp không có ý định giết người. Nếu muốn giết người thì không cần tốn nhiều công sức để trói Lý Ái Bình vào trong xe ô tô. Chỉ cần một con dao găm đã dễ dàng giải quyết mọi thứ.
Về phần nguyên nhân gì, nhất định chúng sẽ gọi điện thoại tới.
Khoảng sáu giờ sau vụ bắt cóc, Dương Viễn Phong nhận được tin nhắn trên Internet: "Không ngờ mày lại báo cảnh sát, chờ nhặt xác vợ mày đi."
Tạm thời không có cách nào tìm ra nơi gửi tin nhắn.
Ngô Nhân Tú bị dọa tới mức trên đầu đổ đầy mồ hôi, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: "Đồng, đồng chí cảnh sát, giờ phải làm sao đây? Kẻ xấu biết rõ tôi báo cảnh sát.
Dương Viễn Phong trầm giọng an ủi: "Cái này chúng chỉ cố ý lừa ông thôi, yên tâm, tạm thời vợ ông vẫn an toàn."
Bắt cóc đương nhiên phải báo cảnh sát, không báo cảnh sát mới bất bình thường, có lẽ bọn cướp hiểu rõ điều ấy.
Việc gửi tin nhắn vừa hay chứng minh bọn cướp sẽ không làm tổn thương đến con tin.
Như thường lệ, bước tiếp theo là bàn điều kiện.
Không có.
Suốt ba ngày trôi qua, bọn cướp không liên hệ lại với Ngô Nhân Tú, như thể chúng đã bốc hơi khỏi thế giới.
Mục đích là gì đây?
Xem tới đây, có lẽ Lương Cẩm Tú đã hiểu phần nào vấn đề cô được nhờ giúp: "Cô Lý nuôi loại thú cưng nào ở nhà? Nuôi bao nhiêu năm rồi?"
"Đó là một con mèo. Theo Ngô Nhân Tú nói thì nhặt được bên ngoài, đã nuôi năm năm." Dương Viễn Phong dừng một chút, tiếp tục nói: "Bà ta cũng nuôi những con khác nữa. Bình thường Lý Ái Bình có thói quen cho mèo hoang ăn, tuy camera giám sát không quay được nhưng lúc bà ta đi ra ngoài, có khả năng sẽ gặp mèo hoang được bà ta cho ăn."
Lương Cẩm Tú thậm chí không kịp ăn cơm, phung phí đặt dịch vụ gọi xe - đương nhiên được hoàn trả lại.
Đã tới lúc cô bổ sung việc thi bằng lái vào lịch trình hàng ngày rồi.
Hồi đại học cô tính học rồi, ai ngờ gặp phải dịch bệnh.
Ra ngoài mà không biết lái xe rất bất tiện.
Dương Viễn Phong đã đợi ở ngã tư đường cao tốc từ sớm.
Lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát, Lương Cẩm Tú cảm thấy hơi mất tự nhiên. Bản thân Dương viễn Phong càng làm cô mất tự nhiên hơn, lạnh như băng, cực kỳ ngột ngạt.
Trong xe không có người khác, Lương Cẩm Tú thắt dây an toàn, chủ động điều hòa bầu không khí: "Thật ra anh không cần đích thân tới đón đâu, chỉ cần nhắn cho tôi địa chỉ là tôi sẽ tự bắt xe tới."
Có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm lý của sinh viên đại học. Lương Cẩm Tú có sự ngưỡng mộ sâu sắc với quân nhân cảnh sát, giống như câu nói kia: Làm gì có năm tháng nào bình yên, chẳng qua có người gánh vác thay bạn đi về phía trước.
Dương Viễn Phong không biết đã bao nhiêu ngày chưa rửa mặt rồi. Anh ấy râu ria xồm xoàm, vốn rất nhanh nhẹn đẹp trai, giờ biến thành kẻ thô bạo.
Dương Viễn Phong cười nói: "Giờ cô là hy vọng lớn nhất của chúng tôi. Có tìm được điểm đốt phá hay không đành phải nhờ cô rồi."
Ngoài lý do này ra còn một điều khác.
Bên phía Ngô Nhân Tú rất ba chấm.
Thân là người làm chủ gia đình, đường đường là đàn ông con trai, gặp chuyện này phải bình tĩnh mới đúng. Ai ngờ bản thân ông ta sợ tới mức mỗi lần gặp mặt phải tốn rất nhiều miệng lưỡi trấn an tâm trạng ông ta, sau đó mới có thể bình tĩnh vào vấn đề chính.
Anh ấy thực sự không muốn đối mặt một mình. Quá mệt mỏi rồi, còn mệt hơn thẩm vấn mười phạm nhân.
Lương Cẩm Tú cảm giác được áp lực cực lớn đập vào mặt: "Tôi sẽ cố hết sức, nhưng anh cũng đừng nên ôm quá nhiều hy vọng."
Tuy cô chưa từng tham gia phá án lần nào nhưng ngày trước từng xem phim truyền hình. Trên đường tới đây cô cũng suy nghĩ kỹ, thật ra cô không phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Thú cưng mèo nuôi trong nhà thì không nói, lúc xảy ra chuyện nó không hề có mặt ở hiện trường, có lẽ không hỏi được gì.
Còn ở bên ngoài, dù nhìn thấy quá trình bắt cóc và nhớ kỹ dáng vẻ của bọn bắt cóc nhưng chúng phải nhìn lại người đó thêm một lần mới được.
Dương Viễn Phong nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngoài động vật ở hiện trường vụ án, chúng tôi còn muốn cô cố gắng xác minh xem tình cảm giữa Ngô Nhân Tú và Lý Ái Bình thực sự như thế nào."
Ban nãy trò chuyện trên Wechat không nói quá kỹ, Lương Cẩm Tú sững sờ: "Ngô Nhân Tú thuộc diện tình nghi gây án?"
Dương Viễn Phong thở dài: "Khó nói lắm, chỉ nghi ngờ sơ bộ mà thôi."
Biểu hiện của Ngô Nhân Tú quá chân thật. Một hai lần không sao, nếu lần nào cũng có thể giả vờ giống vậy thì người này thực sự rất đáng sợ.
Cuộc điều tra diễn ra sau đó khiến vụ án càng rối hơn.
Đã năm ngày rồi, từ khi bọn bắt cóc gửi tin nhắn kia đến thì biến mất. Điều này không hợp với lẽ thường. Nếu vì tiền sao không mở miệng? Là kẻ thù thì sau khi giế t chết Lý Ái Bình phải nói với Ngô Nhân Tú.
Như vậy mới đạt được kh0ái cảm trả thù lớn nhất.
Trong năm ngày qua, cảnh sát điều tra rõ ràng mối quan hệ xã hội đơn giản của Lý Ái Bình. Họ gần như loại trừ bất kỳ thù hận cá nhân nào do tự bà ta gây ra.
Cuộc sống của bà ta rất đơn giản, hệt như công chúa sống trong lâu đài. Người từng tiếp xúc với bà ta hầu như đều có chung đánh giá: Đơn thuần, thiện lương, trông thì hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng ngây thơ như một cô bé.
Nhắc tới gia đình, cơ bản cũng như nhau, vợ chồng yêu thương, chưa hề nghe thấy cuộc cãi vã nào.
Cho tới khi mẹ của chủ tiệm thẩm mỹ xuất hiện.
Mẹ của chủ tiệm thẩm mỹ rất ít khi tới tiệm, hôm đó đúng dịp, vừa hay gặp Lý Ái Bình.
Cả hai chưa từng quen biết gì nhưng mới gặp như đã thân, trò chuyện rất lâu, thậm chí còn thêm phương thức liên lạc.
Bà ấy bảo với cảnh sát, Ngô Thanh Tú bao nuôi phụ nữ khác ở bên ngoài.
Do bà ấy dò xét ra.
Đôi mắt già nua của bà ấy vẫn sáng, liếc cái đã nhìn ra Lý Ái Bình có tâm sự.
Lý Ái Bình không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng ánh mắt đỏ lên.
Nếu đây là sự thật vậy thì động cơ gây án của Ngô Nhân Tú cực lớn. Toàn bộ địa vị và tài sản bây giờ của ông ta đều đến từ sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ Lý Ái Bình. Ông ta còn là nhân vật của công chúng, một khi lộ ra bê bối, đừng nói chia tài sản thế nào, nhất định sẽ lên hot search bị nghìn người tức giận chỉ trỏ.
Tiếp tục phân tích, có phải Lý Ái Bình biết rõ chân tướng, dùng việc này để uy hiếp?
Suy đoán này mơ hồ ăn khớp với điều tra trước đó.
Có thể bắt cóc Lý Ái Bình vào đúng thời gian đi ra ngoài, làm thế nào để bọn bắt cóc biết rõ quy luật này?
Đương nhiên có khả năng thông qua hàng xóm, nhưng người sống được ở đó rất khó bị mua chuộc bằng tiền.
Lương Cẩm Tú thở một hơi thật dài: "Tôi hiểu rồi."
Động vật không nói nhưng có mắt có tai, chuyện có thể giấu được người nhưng không giấu nổi động vật.
Tình cảm giữa hai người thế nào, tất nhiên mèo nuôi trong nhà sẽ biết chính xác.
Biệt thự nhà họ Ngô là căn đầu tiên ở vùng ngoại ô, dựa núi kề nước, không có cổng. Chủ đầu tư đã mua quyền phát triển cả quả núi, nhưng sau đó chính sách thay đổi, chính phủ xây dựng một con đường dọc theo ven hồ.
Lương Cẩm Tú mở cửa xe xuống trước.
May mắn sao, cô thấy không ít chim.
Một cảnh sát chờ ở cửa ra vào, sắc mặt cậu ta lo lắng, vừa mở miệng đã nghe tin dữ: "Đội trưởng Dương, không thấy con mèo đâu cả."
Cậu ta biết rõ đội trưởng Dương đau đầu vì an ủi Ngô Nhân Tú lảm nhảm nên đi trước một bước chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh, nào biết sau khi tới đã thành thế này.
Con mèo có thể biết rõ quan hệ vợ chồng, thậm chí có thể biết Ngô Nhân Tú có bao nuôi phụ nữ bên ngoài không đã mất tích.
Dương Viễn Phong nhăn mày lại: "Ai báo tin cho Ngô Nhân Tú?"
Liên tục vài ngày không có tin tức, cảnh sát canh gác đã rút lui, tất nhiên Ngô Nhân Tú cũng có công việc, hôm nay tới chỉ thông báo đột xuất.
Toàn bộ đội hình sự không tình nguyện nói quá nhiều với Ngô Nhân Tú, vậy nên ma cũ bắt nạt ma mới, cử một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp trường cảnh sát vào đội.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi vô cùng căng thẳng khi nhận được điện thoại của đội trưởng Dương, nghe tin không tìm thấy con mèo, cô ta lắp bắp nói: "Đội, đội trưởng Dương, hình như tôi phạm lỗi rồi."
Hầu như mỗi ngày Ngô Nhân Tú đều hỏi vài lần xem tình tiết vụ án có tiến triển gì mới không. Sau khi biết tin muốn tới nhà, ông ta nhạy cảm nhận ra có phát hiện quan trọng, vậy là hỏi liên thanh như một khẩu pháo, gì mà với tư cách người nhà của nạn nhân ông ta có quyền hiểu rõ tình hình, rồi là không nói cho tôi, tôi sẽ lập tức gọi cho cấp trên mấy người.
Nữ cảnh sát cảm thấy như có một đàn ruồi bay quanh đầu, phiền chết đi được, lại sợ ông ta gọi điện cho cấp trên tăng phiền phức. Đúng lúc này, Ngô Nhân Tú bỗng nói một câu không đầu không đuôi: Mèo nhà tôi đâu rồi.
Cô ta vô thức ô lên một tiếng.
Có thể do phản ứng này khiến Ngô Thanh Tú dấy lên lòng nghi ngờ.