Đấu Phá Thương Khung
Chương 408: Đối chiến Lục Mục: Thanh liên biến
Trong lúc một gã trọng tài trung niên chậm rãi đi lên quảng trường, phía trên khán đài, nhất thời bộc phát một tràng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tiếng hoan hô theo bàn tay áp chế của trọng tài dần dần giảm xuống, người trung niên trọng tài này nhìn quanh một vòng, sau đó cất cao giọng nói: "Các vị đồng học, trải qua sự chọn lựa và đào thải ngày hôm qua, nguyên bản ba trăm tuyển thủ đăng ký dự tuyển, hôm nay chỉ còn sót lại một trăm bảy mươi tư người, dựa theo tốc độ này, trong hôm nay hẳn là chúng ta có thể biết được năm mươi người có thể giành được danh ngạch tiến vào nội viện."
"Tốt lắm, đã đến giờ, hiện tại ta xin thông báo bắt đầu ngày thứ hai của tuyển bạt tái, phàm là tuyển thủ được gọi tên, xin mời mau chóng lên đài, một khi vượt quá thời gian quy định mà chưa có mặt, thì sẽ mất quyền tham gia thi đấu." Trung niên trọng tài cũng không có nói nhiều, lên tiếng giới thiệu qua một lần quy tắc trận đấu, rồi sau đó chậm rãi lui xuống chỗ ngồi của trọng tài, mà lúc này, hai cái tên cũng được trọng tài xướng lên.
"Huyền giai ban ba, La Phù!"
"Huyền giai ban năm, Qua Lợi!"
Nghe thấy tên mình, lưỡng đạo thân ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng nhất thời bắt đầu từ trên khán đài đi xuống, vững vàng dừng lại trên quyết đấu tràng, nhìn nhau tóe lửa, hai loại thuộc tính bất đồng từ trong cở thể mỗi người mãnh liệt trào ra, đấu khí hùng hậu, bao bọc hai thân ảnh vào bên trong, hình thành một lớp đấu khí sa y hoàn mỹ.
Hai người đang ở trên đài, mặc dù trong học viện không thể so sánh cùng đám nhân vật phong vân như Bạch Sơn, nhưng ít nhất cũng có một chút danh khí, bởi vậy khi hai người vừa thượng tràng, trên khán đài vang lên từng đợt thanh âm trợ uy, có thể có tư cách tham gia tuyển bạt tái, hơn nữa kiên trì được đến ngày thứ hai, thì có thể khẳng định, ở trong ngoại viện của Già Nam học viện, ít nhất cũng có thực lực đủ để xếp vào tầng lớp cao cấp.
Hai người ở trong sân, đều thuộc ban Huyền giai, một người đấu phí phong hệ thuộc tính, nhanh nhẹn mà phiêu dật, một người là địa hệ thuộc tính, trầm ổn mà ngưng trọng. Một người chú trọng thân pháp nhanh nhẹn, một người chú trọng phòng ngự trầm ổn, thực lực cùng với thuộc tính đấu khí của hai người đều không hơn kém nhau là mấy, cho nên nhất định trận đấu này sẽ phải lâm vào trạng thái giằng co, mà sự thật diễn ra cũng đúng như vậy.
Từ khi trận đấu được bắt đầu, vị học viên phong hệ thuộc tính kia, hóa thành một đạo thanh ảnh, không ngừng lợi dụng sự nhanh nhẹn di chuyển xung quanh đối thủ, chưởng phong xảo quyệt chuyên nhắm vào những chỗ yếu hại trên thân đối phương mà đánh tới, bất quá công kích của hắn tuy rằng sắc bén, nhưng đối thủ của hắn cũng không phải kẻ tầm thường, thân thể như bàn thạch vững vàng đứng trên mặt đất, ỷ vào địa hệ đấu khí nổi tiếng về khả năng chiến đấu lâu dài mà đau khổ kiên trì, nếu như cẩn thận nhì kỹ có thể thấy hắn mặc dù thoạt nhìn như đang ở thế hạ phong, nhưng lại có thể đem toàn bộ thương tổn do công kích sắc bén của đối phương, giảm đến mức thấp nhất.
Một công một thủ chiến đấu tàn nhẫn ở trên quyết đấu tràng, khiến cho đại bộ phận những cặp mắt của khán giả đều bị hấp dẫn, những tiếng hét trợ uy trên khán đài không ngừng truyền xuống, cuối cùng liên tục vang vọng khắp quảng trường.
"Xem ra La Phù có khả năng thắng cao hơn." Tiêu Viêm nhìn La Phù ở giữa sân không ngừng đem thiệt hại do công kích của đối phương giảm đến mức nhỏ nhất. Khẽ cười nói
"Hắn không phải đang bị Qua Lợi chiếm thế thượng phong sao?" Tiêu Ngọc nói thầm một tiếng.
"Qua Lợi kia tuy rằng nhìn như công kích có vẻ rất hung mãnh. Nhưng cứ tiếp tục điên cuồng công kích như thế, thì sau một thời gian nữa hắn sẽ kiệt sức. Xem mầu sắc đấu khí của hắn, hẳn là công pháp mà hắn tu luyện không quá mức cao cấp. Mà công pháp cấp thấp căn bản không đủ khả năng để chống đỡ quá lâu với mức tiêu hao như vậy của hắn đâu. Trái lại La Phù. Từ lúc bắt đầu quyết đấu đến giờ. Cước bộ chưa từng di chuyển quá lớn. Hơn nữa mỗi lần hứng chịu công kích của đối phương. Bàn chân của hắn đều hơi chút run rẩy. Đó là hành động đem kình lực truyền xuống mặt đất. Tuy rằng phương pháp giảm bớt kình lực này có chút ngu ngốc. Bất quá vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều đấu khí. Cho nên. Nếu Qua Lợi kia không có sát chiêu cực mạnh. Chỉ sợ không quá ba mươi chiêu nữa, công kích của hắn sẽ dần dần yếu bớt. Cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi." Huân Nhi ở một bên, mỉm cười giải thích.
Nghe được Huân Nhi cẩn thận giải thích. Không chỉ Tiêu Ngọc gật gật đầu. Đến ngay cả Tiêu Viêm. Cũng cảm thấy kinh ngạc liếc mắt nhìn cô nàng một cái. Bởi vì ngay cả hắn. Cũng không thể phân tích rõ ràng đến như vậy.
"Không biết cô nàng này hai năm nay đã tu luyện đến loại cấp bậc nào. Bất quá chắc hẳn sẽ không yếu hơn ta đâu." Trong lòng nói thầm một tiếng. Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ. Nguyên bản hắn cho rằng hai năm nay tốc độ tu luyện của bản thân đã cực kỳ khủng bố. Vậy mà, xem ra cô nàng này lại còn muốn biến thái hơn. Bất quá, ngẫm lại thần bí thế lực sau lưng nàng có thực lực đến ngay cả Dược lão cũng phải kiêng kị. Thì tâm tình của hắn cũng trầm ổn lại vài phần. Dù sao. Thiên phú tu luyện của Huân Nhi không hề kém hơn hắn. Hơn nữa từ nhỏ đã được tu luyện cao giai công pháp. Rồi các loai đan dược quý hiếm vân vân. Cũng không hề thiếu. Vì vậy, so với chính mình vất vả tìm kiếm các loại dược liệu để luyện dược còn tiện lợi hơn nhiều lắm.
Trong lúc Tiêu Viêm đang suy nghĩ miên man. Tình hình chiến đấu đang giằng co ở giữa sân rốt cuộc cũng có biến đổi. Tên Qua Lợi kia tựa như cũng biết bản thân đã sắp đến lúc gặp phải phiền toái. Cho nên. Sau một lúc điên cuồng công kích. Rốt cuộc tính toán làm chậm lại tốc độ công kích. Nhưng mà. Ngay khi tốc độ của hắn giảm xuống. La Phù vẫn bất động tựa như con rùa rút đầu kia. Lại đột nhiên phát động. Một chiêu đấu khí sắc bén hoàn toàn bất đồng với thiên tính phòng ngự của địa hệ đấu khí xuất ra. Một chưởng đó đem Qua Lợi chấn văng ra vài chục bước. Phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên là trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
"Tĩnh lặng tựa như núi, đã động thì tựa như sấm chớp, một chiêu đánh bại địch, chậc chậc, không hổ là Già Nam học iện, tố chất chiến đấu của đệ tử có thể cường hãn như vậy, cũng khó trách, năm xưa khi xin phép rời đi, Nhược Lâm đ*o sư chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép, một hệ thống đào tạo xuất sắc như vậy, nếu không có lão sư âm thầm chỉ đạo, chỉ tự mình mày mò tu luyện, thực đúng là khó có thể vượt qua nổi tiến độ tu luyện điên cuồng của học viện." Nhìn thấy La Phù một chiêu dành chiến thắng, Tiêu Viêm không khỏi hoảng sợ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thầm thở dài, Tiêu Viêm tiếp tục đem tinh thần tập trung về phía sân đấu, ở giữa sân, sau khi trọng tài tuyên bố La Phù dành thắng lợi, hai người đang đứng trong tâm trạng hoàn toàn bất đồng dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống rời khỏi sân đấu, nhường khu vực lại cho trận đấu tiếp theo.
La Mật Cổ càng cảm thấy khẩn trương hơn.
Trận đấu không hề gián đoạn như vậy cũng khiến cho khán đài xung quanh trở nên ầm ỹ vô cùng, tiếng cổ vũ hoan hô đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ mọi người vang xa.
Ánh mắt nhìn về phía sân đấu, tựa như một người cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng Tiêu Viêm đối với Già Nam học viện này càng lúc càng trở nên tập trung hơn, lần thi đấu này, đại khái có thể đại biểu lớp cao thủ phía trên của ngoại viện, mà từ những kẻ tham gia thi đấu, Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn ra, Già Nam học viện này đối với việc dạy đệ tử, thực sự là rất có phong cách, hơn xa những suy nghĩ trước kia của hắn. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú lão luyện, ánh mắt không chỉ có độc ác hơn, ra tay tàn nhẫn hơn, không có chút nào lưu tình, loại tỷ thí nguy hiểm này, đã vượt qua ranh giới luận bàn bình thường trong học viện rồi.
Chỉ có điều, nếu tự hình thành kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng với ánh mắt độc ác từ trong những trận chiến đấu bàn luận ôn hòa, căn bản chưa đủ để trở thành cường giả chân chính. Có thể xây dựng loại không khí này bên trong bên trong Già Nam học viện, thực sự cũng có chút bản lĩnh.
"Hàng năm học viện đều cử một số ít đệ tử tiến vào Hắc Giác vực để tiến hành lịch lãm, tuy rằng hành động này rất nguy hiểm, mỗi một lần lịch lãm đều tổn thất không ít đệ tử có tài, nhưng không thể không nói rằng, đệ tử nào có thể thành công trở về, đều tựa như đã trải qua một quá trình lột xác vậy. Sự lột xác này không chỉ biểu hiện về mặt thực lực, mà quan trong hơn chính là sự chuyển biến về mặt khí chất." Âm thanh nhẹ nhàng từ một phía truyền đến, Tiêu Viêm quay đầu sang, nguyên lai là Nhược Lâm đ*o sư.
"Ách?" Nghe thấy vậy, Tiêu Viêm không khỏi sững người, sau đó mới gật gật đầu nói: "Hắc Giác vực kia đích thật là một một nơi lịch lãm vô cùng kinh hiểm, không nghĩ được rằng, lớp cao thủ của Già Nam học viện lại có thể quyết đoán đến như vậy, dám đến địa phương ăn tươi nuốt sống a."
"Đệ tử tham gia lịch lãm có thể lựa chọn: đơn độc đi vào Hắc Giác vực, hoặc là đi theo đoàn thể. Rất ít người lựa chọn đơn độc, ngoại trừ những kẻ vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân. Nếu tổ chức thành đoàn thể, học viện sẽ cử ra một gã nội viện đệ tử đi theo mỗi đoàn, đảm nhận chức đội trưởng để có thể dẫn đám đệ tử đi rèn luyện ở Hắc Giác vực tàn khốc kia còn sống trở về." Ánh mắt Nhược Lâm đ*o sư có chút kinh hãi, chậm rãi nói: "Bạch Sơn, Lục Mục mấy tên kia, đều đã tiến vào Hắc Giác vực, hơn nữa lại là lựa chọn đơn độc tiến vào, cho nên, tuyệt đối không nên khinh thường bọn chúng."
Nhướng mày lên, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn Bạch Sơn ở phía xa, không nghĩ tới tên kia cũng một mình đi qua Hắc Giác vực.
Trong khi Tiêu Viêm cùng với Nhược Lâm đ*o sư thấp giọng nói chuyện, trận đấu trong sân cũng dần dần ngã ngũ, sau khi trọng tài tuyên bố thắng lợi, hai gã tham gia thi đấu đều bị trọng thương, đều được người khác đỡ xuống.
"Vòng thứ ba, họ Lục thuộc hệ Luyện dược, đối chiến với hoàng giai nhị ban Tiêu Viêm."
Từ phía khu vực của nghỉ ngơi, một gã trọng tài chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cất cao giọng nói.
Sau khi trọng tài dứt lời, quảng trường đang huyên náo bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, vô số ánh mắt lập tức dời đến trên người Tiêu Viêm, trong những ánh mắt này có đủ loại ý tứ hàm xúc, đương nhiên, ý xấu chiếm phần lớn.
"Xem ra rất nhiều người mong ngươi mất mặt a. Dù sao thì gã Tiết Băng ngày hôm qua cũng không thể so sánh với tên Mục Lục này, thực lực của hắn, cho dù xếp trong toàn bộ ngoại viện, cũng có thể xếp vào top mười. hơn nữa nghe nói bởi vì hắn là Luyện dược sư, cho nên hắn còn có thể khống chế một ngọn lửa có sức sát thương không yếu chút nào, là một đối thủ khó xơi, ngươi phải cẩn thận." Nhìn những ánh mắt không giấu nổi sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Nhược Lâm đ*o sư nhẹ giọng nhắc nhở. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hơn nữa, muốn hoàn toàn ngăn chặn loại phiền toái như Bạch Sơn ngày hôm qua gây ra, trận chiến ngày hôm nay của ngươi thực sự vô cùng quan trọng."
"Tiêu Viêm ca ca, cố lên." Huân Nhi ngồi bên cạnh khẽ cười cổ vũ.
"Hỗn tiểu tử, đừng để mất mặt nha, nếu ngươi bị bại bởi cái tên đáng ghét kia, ta sẽ khinh bỉ ngươi." Tiêu Ngọc dứ dứ nắm đấm, cảnh cáo nói.
"Sẽ cố hết sức."
Tiểu Viêm mỉm cười, trước ánh mắt của bao người, chậm rãi đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ lên khán đài, thân thể phiêu phiêu bay về phía quảng trường, thân hình cao lớn cùng với thanh Huyền trọng xích phía sau lưng, hình thành một bức tranh huyền dị.
Ngay sau khi Tiêu Viêm tiến vào sân đấu, một âm thanh lảnh lót vang lên ở phía ngoài quảng trường, chợt một đạo thân ảnh màu lam trong nháy mắt xẹt qua không trung, mũi chân điểm nhẹ lên cây cột dựng bên cạnh quảng trường, thân thể bay bay từ từ hạ xuống sân đấu.
Thân ảnh màu lam dần dần hiện rõ, trên khán đài xung quanh âm thanh cổ vũ chợt bùng nổ tựa như sóng thần, xem ra, trong Già Nam học viện, rất nhiều người đặt hy vọng vào tên Lục Mục này, nên mới có thể vừa xuất hiện đã tạo ra khí thế cường đại chèn ép Tiêu Viêm xuống a.
"Trận chiến này hẳn là có thể đủ để cho gã Tiêu Viêm kia bộc lộ toàn bộ a, tên Lục Mục kia cũng không phải là gã Tiết Băng ngày hôm qua a." Nhìn hai người đứng giữa sân, khóe miệng Bạch Sơn nở một nụ cười lạnh: "Ta thật muốn nhìn xem, Tiêu Viêm ngươi đến tột cùng là dựa vào cái gì mà có thể ở cùng một chỗ với Huân Nhi."
"Đánh đi, đánh đi, tốt nhất cả hai ngươi đều đánh đến tàn phế nửa người đi, Huân Nhi sẽ không bị tên Tiêu Viêm kia làm hư nữa, nói cách khác, đó sẽ là cơ hội để ta ra tay." Một góc khác trên khán đài, hồng y thiếu nữ chăm chú nhìn vào sân thi đấu, bĩu môi nói.
Trong khi mọi âm mưu nham hiểm đang hướng mũi nhọn về phía mình, thì đối với Tiêu Viêm mà nói, cuộc tỷ thí này chính là thời cơ để lập uy, rốt cuộc cũng sắp bắt đầu rồi.
Tiếng hoan hô theo bàn tay áp chế của trọng tài dần dần giảm xuống, người trung niên trọng tài này nhìn quanh một vòng, sau đó cất cao giọng nói: "Các vị đồng học, trải qua sự chọn lựa và đào thải ngày hôm qua, nguyên bản ba trăm tuyển thủ đăng ký dự tuyển, hôm nay chỉ còn sót lại một trăm bảy mươi tư người, dựa theo tốc độ này, trong hôm nay hẳn là chúng ta có thể biết được năm mươi người có thể giành được danh ngạch tiến vào nội viện."
"Tốt lắm, đã đến giờ, hiện tại ta xin thông báo bắt đầu ngày thứ hai của tuyển bạt tái, phàm là tuyển thủ được gọi tên, xin mời mau chóng lên đài, một khi vượt quá thời gian quy định mà chưa có mặt, thì sẽ mất quyền tham gia thi đấu." Trung niên trọng tài cũng không có nói nhiều, lên tiếng giới thiệu qua một lần quy tắc trận đấu, rồi sau đó chậm rãi lui xuống chỗ ngồi của trọng tài, mà lúc này, hai cái tên cũng được trọng tài xướng lên.
"Huyền giai ban ba, La Phù!"
"Huyền giai ban năm, Qua Lợi!"
Nghe thấy tên mình, lưỡng đạo thân ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng nhất thời bắt đầu từ trên khán đài đi xuống, vững vàng dừng lại trên quyết đấu tràng, nhìn nhau tóe lửa, hai loại thuộc tính bất đồng từ trong cở thể mỗi người mãnh liệt trào ra, đấu khí hùng hậu, bao bọc hai thân ảnh vào bên trong, hình thành một lớp đấu khí sa y hoàn mỹ.
Hai người đang ở trên đài, mặc dù trong học viện không thể so sánh cùng đám nhân vật phong vân như Bạch Sơn, nhưng ít nhất cũng có một chút danh khí, bởi vậy khi hai người vừa thượng tràng, trên khán đài vang lên từng đợt thanh âm trợ uy, có thể có tư cách tham gia tuyển bạt tái, hơn nữa kiên trì được đến ngày thứ hai, thì có thể khẳng định, ở trong ngoại viện của Già Nam học viện, ít nhất cũng có thực lực đủ để xếp vào tầng lớp cao cấp.
Hai người ở trong sân, đều thuộc ban Huyền giai, một người đấu phí phong hệ thuộc tính, nhanh nhẹn mà phiêu dật, một người là địa hệ thuộc tính, trầm ổn mà ngưng trọng. Một người chú trọng thân pháp nhanh nhẹn, một người chú trọng phòng ngự trầm ổn, thực lực cùng với thuộc tính đấu khí của hai người đều không hơn kém nhau là mấy, cho nên nhất định trận đấu này sẽ phải lâm vào trạng thái giằng co, mà sự thật diễn ra cũng đúng như vậy.
Từ khi trận đấu được bắt đầu, vị học viên phong hệ thuộc tính kia, hóa thành một đạo thanh ảnh, không ngừng lợi dụng sự nhanh nhẹn di chuyển xung quanh đối thủ, chưởng phong xảo quyệt chuyên nhắm vào những chỗ yếu hại trên thân đối phương mà đánh tới, bất quá công kích của hắn tuy rằng sắc bén, nhưng đối thủ của hắn cũng không phải kẻ tầm thường, thân thể như bàn thạch vững vàng đứng trên mặt đất, ỷ vào địa hệ đấu khí nổi tiếng về khả năng chiến đấu lâu dài mà đau khổ kiên trì, nếu như cẩn thận nhì kỹ có thể thấy hắn mặc dù thoạt nhìn như đang ở thế hạ phong, nhưng lại có thể đem toàn bộ thương tổn do công kích sắc bén của đối phương, giảm đến mức thấp nhất.
Một công một thủ chiến đấu tàn nhẫn ở trên quyết đấu tràng, khiến cho đại bộ phận những cặp mắt của khán giả đều bị hấp dẫn, những tiếng hét trợ uy trên khán đài không ngừng truyền xuống, cuối cùng liên tục vang vọng khắp quảng trường.
"Xem ra La Phù có khả năng thắng cao hơn." Tiêu Viêm nhìn La Phù ở giữa sân không ngừng đem thiệt hại do công kích của đối phương giảm đến mức nhỏ nhất. Khẽ cười nói
"Hắn không phải đang bị Qua Lợi chiếm thế thượng phong sao?" Tiêu Ngọc nói thầm một tiếng.
"Qua Lợi kia tuy rằng nhìn như công kích có vẻ rất hung mãnh. Nhưng cứ tiếp tục điên cuồng công kích như thế, thì sau một thời gian nữa hắn sẽ kiệt sức. Xem mầu sắc đấu khí của hắn, hẳn là công pháp mà hắn tu luyện không quá mức cao cấp. Mà công pháp cấp thấp căn bản không đủ khả năng để chống đỡ quá lâu với mức tiêu hao như vậy của hắn đâu. Trái lại La Phù. Từ lúc bắt đầu quyết đấu đến giờ. Cước bộ chưa từng di chuyển quá lớn. Hơn nữa mỗi lần hứng chịu công kích của đối phương. Bàn chân của hắn đều hơi chút run rẩy. Đó là hành động đem kình lực truyền xuống mặt đất. Tuy rằng phương pháp giảm bớt kình lực này có chút ngu ngốc. Bất quá vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều đấu khí. Cho nên. Nếu Qua Lợi kia không có sát chiêu cực mạnh. Chỉ sợ không quá ba mươi chiêu nữa, công kích của hắn sẽ dần dần yếu bớt. Cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi." Huân Nhi ở một bên, mỉm cười giải thích.
Nghe được Huân Nhi cẩn thận giải thích. Không chỉ Tiêu Ngọc gật gật đầu. Đến ngay cả Tiêu Viêm. Cũng cảm thấy kinh ngạc liếc mắt nhìn cô nàng một cái. Bởi vì ngay cả hắn. Cũng không thể phân tích rõ ràng đến như vậy.
"Không biết cô nàng này hai năm nay đã tu luyện đến loại cấp bậc nào. Bất quá chắc hẳn sẽ không yếu hơn ta đâu." Trong lòng nói thầm một tiếng. Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ. Nguyên bản hắn cho rằng hai năm nay tốc độ tu luyện của bản thân đã cực kỳ khủng bố. Vậy mà, xem ra cô nàng này lại còn muốn biến thái hơn. Bất quá, ngẫm lại thần bí thế lực sau lưng nàng có thực lực đến ngay cả Dược lão cũng phải kiêng kị. Thì tâm tình của hắn cũng trầm ổn lại vài phần. Dù sao. Thiên phú tu luyện của Huân Nhi không hề kém hơn hắn. Hơn nữa từ nhỏ đã được tu luyện cao giai công pháp. Rồi các loai đan dược quý hiếm vân vân. Cũng không hề thiếu. Vì vậy, so với chính mình vất vả tìm kiếm các loại dược liệu để luyện dược còn tiện lợi hơn nhiều lắm.
Trong lúc Tiêu Viêm đang suy nghĩ miên man. Tình hình chiến đấu đang giằng co ở giữa sân rốt cuộc cũng có biến đổi. Tên Qua Lợi kia tựa như cũng biết bản thân đã sắp đến lúc gặp phải phiền toái. Cho nên. Sau một lúc điên cuồng công kích. Rốt cuộc tính toán làm chậm lại tốc độ công kích. Nhưng mà. Ngay khi tốc độ của hắn giảm xuống. La Phù vẫn bất động tựa như con rùa rút đầu kia. Lại đột nhiên phát động. Một chiêu đấu khí sắc bén hoàn toàn bất đồng với thiên tính phòng ngự của địa hệ đấu khí xuất ra. Một chưởng đó đem Qua Lợi chấn văng ra vài chục bước. Phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên là trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
"Tĩnh lặng tựa như núi, đã động thì tựa như sấm chớp, một chiêu đánh bại địch, chậc chậc, không hổ là Già Nam học iện, tố chất chiến đấu của đệ tử có thể cường hãn như vậy, cũng khó trách, năm xưa khi xin phép rời đi, Nhược Lâm đ*o sư chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép, một hệ thống đào tạo xuất sắc như vậy, nếu không có lão sư âm thầm chỉ đạo, chỉ tự mình mày mò tu luyện, thực đúng là khó có thể vượt qua nổi tiến độ tu luyện điên cuồng của học viện." Nhìn thấy La Phù một chiêu dành chiến thắng, Tiêu Viêm không khỏi hoảng sợ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thầm thở dài, Tiêu Viêm tiếp tục đem tinh thần tập trung về phía sân đấu, ở giữa sân, sau khi trọng tài tuyên bố La Phù dành thắng lợi, hai người đang đứng trong tâm trạng hoàn toàn bất đồng dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống rời khỏi sân đấu, nhường khu vực lại cho trận đấu tiếp theo.
La Mật Cổ càng cảm thấy khẩn trương hơn.
Trận đấu không hề gián đoạn như vậy cũng khiến cho khán đài xung quanh trở nên ầm ỹ vô cùng, tiếng cổ vũ hoan hô đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ mọi người vang xa.
Ánh mắt nhìn về phía sân đấu, tựa như một người cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng Tiêu Viêm đối với Già Nam học viện này càng lúc càng trở nên tập trung hơn, lần thi đấu này, đại khái có thể đại biểu lớp cao thủ phía trên của ngoại viện, mà từ những kẻ tham gia thi đấu, Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn ra, Già Nam học viện này đối với việc dạy đệ tử, thực sự là rất có phong cách, hơn xa những suy nghĩ trước kia của hắn. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú lão luyện, ánh mắt không chỉ có độc ác hơn, ra tay tàn nhẫn hơn, không có chút nào lưu tình, loại tỷ thí nguy hiểm này, đã vượt qua ranh giới luận bàn bình thường trong học viện rồi.
Chỉ có điều, nếu tự hình thành kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng với ánh mắt độc ác từ trong những trận chiến đấu bàn luận ôn hòa, căn bản chưa đủ để trở thành cường giả chân chính. Có thể xây dựng loại không khí này bên trong bên trong Già Nam học viện, thực sự cũng có chút bản lĩnh.
"Hàng năm học viện đều cử một số ít đệ tử tiến vào Hắc Giác vực để tiến hành lịch lãm, tuy rằng hành động này rất nguy hiểm, mỗi một lần lịch lãm đều tổn thất không ít đệ tử có tài, nhưng không thể không nói rằng, đệ tử nào có thể thành công trở về, đều tựa như đã trải qua một quá trình lột xác vậy. Sự lột xác này không chỉ biểu hiện về mặt thực lực, mà quan trong hơn chính là sự chuyển biến về mặt khí chất." Âm thanh nhẹ nhàng từ một phía truyền đến, Tiêu Viêm quay đầu sang, nguyên lai là Nhược Lâm đ*o sư.
"Ách?" Nghe thấy vậy, Tiêu Viêm không khỏi sững người, sau đó mới gật gật đầu nói: "Hắc Giác vực kia đích thật là một một nơi lịch lãm vô cùng kinh hiểm, không nghĩ được rằng, lớp cao thủ của Già Nam học viện lại có thể quyết đoán đến như vậy, dám đến địa phương ăn tươi nuốt sống a."
"Đệ tử tham gia lịch lãm có thể lựa chọn: đơn độc đi vào Hắc Giác vực, hoặc là đi theo đoàn thể. Rất ít người lựa chọn đơn độc, ngoại trừ những kẻ vô cùng tự tin vào thực lực của bản thân. Nếu tổ chức thành đoàn thể, học viện sẽ cử ra một gã nội viện đệ tử đi theo mỗi đoàn, đảm nhận chức đội trưởng để có thể dẫn đám đệ tử đi rèn luyện ở Hắc Giác vực tàn khốc kia còn sống trở về." Ánh mắt Nhược Lâm đ*o sư có chút kinh hãi, chậm rãi nói: "Bạch Sơn, Lục Mục mấy tên kia, đều đã tiến vào Hắc Giác vực, hơn nữa lại là lựa chọn đơn độc tiến vào, cho nên, tuyệt đối không nên khinh thường bọn chúng."
Nhướng mày lên, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn Bạch Sơn ở phía xa, không nghĩ tới tên kia cũng một mình đi qua Hắc Giác vực.
Trong khi Tiêu Viêm cùng với Nhược Lâm đ*o sư thấp giọng nói chuyện, trận đấu trong sân cũng dần dần ngã ngũ, sau khi trọng tài tuyên bố thắng lợi, hai gã tham gia thi đấu đều bị trọng thương, đều được người khác đỡ xuống.
"Vòng thứ ba, họ Lục thuộc hệ Luyện dược, đối chiến với hoàng giai nhị ban Tiêu Viêm."
Từ phía khu vực của nghỉ ngơi, một gã trọng tài chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cất cao giọng nói.
Sau khi trọng tài dứt lời, quảng trường đang huyên náo bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, vô số ánh mắt lập tức dời đến trên người Tiêu Viêm, trong những ánh mắt này có đủ loại ý tứ hàm xúc, đương nhiên, ý xấu chiếm phần lớn.
"Xem ra rất nhiều người mong ngươi mất mặt a. Dù sao thì gã Tiết Băng ngày hôm qua cũng không thể so sánh với tên Mục Lục này, thực lực của hắn, cho dù xếp trong toàn bộ ngoại viện, cũng có thể xếp vào top mười. hơn nữa nghe nói bởi vì hắn là Luyện dược sư, cho nên hắn còn có thể khống chế một ngọn lửa có sức sát thương không yếu chút nào, là một đối thủ khó xơi, ngươi phải cẩn thận." Nhìn những ánh mắt không giấu nổi sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Nhược Lâm đ*o sư nhẹ giọng nhắc nhở. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hơn nữa, muốn hoàn toàn ngăn chặn loại phiền toái như Bạch Sơn ngày hôm qua gây ra, trận chiến ngày hôm nay của ngươi thực sự vô cùng quan trọng."
"Tiêu Viêm ca ca, cố lên." Huân Nhi ngồi bên cạnh khẽ cười cổ vũ.
"Hỗn tiểu tử, đừng để mất mặt nha, nếu ngươi bị bại bởi cái tên đáng ghét kia, ta sẽ khinh bỉ ngươi." Tiêu Ngọc dứ dứ nắm đấm, cảnh cáo nói.
"Sẽ cố hết sức."
Tiểu Viêm mỉm cười, trước ánh mắt của bao người, chậm rãi đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ lên khán đài, thân thể phiêu phiêu bay về phía quảng trường, thân hình cao lớn cùng với thanh Huyền trọng xích phía sau lưng, hình thành một bức tranh huyền dị.
Ngay sau khi Tiêu Viêm tiến vào sân đấu, một âm thanh lảnh lót vang lên ở phía ngoài quảng trường, chợt một đạo thân ảnh màu lam trong nháy mắt xẹt qua không trung, mũi chân điểm nhẹ lên cây cột dựng bên cạnh quảng trường, thân thể bay bay từ từ hạ xuống sân đấu.
Thân ảnh màu lam dần dần hiện rõ, trên khán đài xung quanh âm thanh cổ vũ chợt bùng nổ tựa như sóng thần, xem ra, trong Già Nam học viện, rất nhiều người đặt hy vọng vào tên Lục Mục này, nên mới có thể vừa xuất hiện đã tạo ra khí thế cường đại chèn ép Tiêu Viêm xuống a.
"Trận chiến này hẳn là có thể đủ để cho gã Tiêu Viêm kia bộc lộ toàn bộ a, tên Lục Mục kia cũng không phải là gã Tiết Băng ngày hôm qua a." Nhìn hai người đứng giữa sân, khóe miệng Bạch Sơn nở một nụ cười lạnh: "Ta thật muốn nhìn xem, Tiêu Viêm ngươi đến tột cùng là dựa vào cái gì mà có thể ở cùng một chỗ với Huân Nhi."
"Đánh đi, đánh đi, tốt nhất cả hai ngươi đều đánh đến tàn phế nửa người đi, Huân Nhi sẽ không bị tên Tiêu Viêm kia làm hư nữa, nói cách khác, đó sẽ là cơ hội để ta ra tay." Một góc khác trên khán đài, hồng y thiếu nữ chăm chú nhìn vào sân thi đấu, bĩu môi nói.
Trong khi mọi âm mưu nham hiểm đang hướng mũi nhọn về phía mình, thì đối với Tiêu Viêm mà nói, cuộc tỷ thí này chính là thời cơ để lập uy, rốt cuộc cũng sắp bắt đầu rồi.