Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 729: Vũ Hạo tam tuyệt (2)
Bên trong đen như mực, không khí tựa hồ cũng càng đục ngầu hơn so với bên ngoài, dù với thị lực của Vũ Hạo cũng đều không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Đối với kết quả như thế này, Hoắc Vũ Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khóe miệng ngược lại nổi lên một tia mỉm cười bao hàm lãnh ý.
Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ bên trong truyền ra. Tiếng kêu này đúng là rất thảm, nhưng xuyên thấu qua không khí đục ngầu bên trong, âm thanh có thể truyền tới bên ngoài cũng không lớn, nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo đang đứng ngay tại cửa ra vào, hắn cũng không cách nào nghe được.
Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo tâm thần khẽ nhúc nhích, hắn cảm giác được sóng tinh thần bên trong vốn mãnh liệt tựa hồ thu liễm.
Hắn đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như thế này, Tinh Thần Tham Trắc dưới sự khống chế cần thận của hắn lặng yên không tiếng động chui vào khe cửa, dù xét sâu vào bên trong.
Cánh cửa đầu tiên dẫn đến một cái đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh đen như mực, không khí đục ngầu cũng không biết từ đâu mà đến. Để cho an toàn, Hoắc Vũ Hạo khống chế Tinh Thần Tham Trắc của bản thân men theo tường phòng, quấn lấy từ đầu đến cuối căn phòng, mới từ một cánh cửa ở sau cùng mà tiến vào căn phòng phía sau.
Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu liên tiếp vang lên, kèm theo đó là một giọng nói.
- Bà mập ti tiện, quất chết ngươi, ta quất chết ngươi, ha ha ha! Kêu lên, ngươi kêu lên đi, kêu lớn tiếng lên.
Âm thanh cuồng loạn khàn khàn khó nghe vang lên, nhưng theo âm thanh truyền ra, không khí lại khẽ rung động.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo đã sớm xưa đâu bằng nay, hắn có thể cảm giác được rõ ràng chủ nhân của âm thanh này rất cường đại.
Không sai, nhất định là tà hồn sư.
Từ hết thảy mọi thứ quan sát được trước đó, lại thêm lúc trước hắn nhìn thấy Phong Lăng từ nam biến thành nữ, hóa thân thành tú bà kiếm khách trên đường, hắn đã sớm đoán ra loại hành vi biến thái này rất có thể do tà hồn sư làm ra, mà mọi thứ trước mắt đã nghiệm chứng mọi nghi vấn của hắn. Nhưng mà, tên tà hồn sư đang ngược đãi Phong Lăng lại có tu vi rất mạnh, chí ít cũng có tu vi Hồn Đấu La trở lên, chỉ riêng việc tên tà hồn sư này không kìm chế được nỗi lòng mà phóng thích ra sóng tinh thần, khiến Hoắc Vũ Hạo liền có thể tiến hành phán đoán chuẩn xác.
Lại nói cỗ kiến trúc này có gì đó quái lạ, trước đó Tinh Thần Tham Trắc của hắn khẳng định đã từng bao phủ qua cái phương hướng này, nhưng lại cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Người của Thánh Linh Giáo quả nhiên ở chỗ này, chỉ không biết trong tòa kiến trúc này có bao nhiêu tên tà hồn sư.
Tinh Thần Tham Trắc cẩn thận dò xét theo phương hướng truyền tới âm thanh, rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền thấy một tràng diện huyết tinh làm hắn buồn nôn.
Đây là một cái đại sảnh màu đen hình tròn, trên mặt đất tràn đầy các loại thân thể vỡ vụn, nội tạng khắp nơi, huyết dịch tươi mới lẫn khô cạn khiến mặt đất biến thành một mảng màu tím đen.
Phong Lăng trang điểm diêm dúa lúc này đang bị treo ở chính giữa sảnh tròn, phía sau hắn là một người mặc hắc bào, thân mình không ngừng tản mát ra sương mù màu đen, trong tay cầm một cây roi bằng xương, đang không ngừng quật lấy thân thể của Phong Lăng. Mà tại một góc không xa còn có mấy dáng người mập mạp, sắc mặt xám trắng co quắp trong đó, không biết sống chết ra sao.
Thấy cảnh này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo sát ý đại thịnh, tên tà hồn sư đáng giận này phải ngược sát bao nhiêu người mới tạo thành cảnh tượng địa ngục trần gian này?
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tinh Thần Tham Trắc của hắn giống như như bị điện giật, lập tức chấn động một cái, thân thể người áo đen đang huy động cốt tiên bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người lại, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ai!
Bóng người vừa quay lại, Hoắc Vũ Hạo mới nhìn rõ đây lại là một tên hồn sư nữ tính, sắc mặt của nàng tái nhợt đến đáng sợ, nhưng lại có thể nhìn ra được, dung nhan của nàng tương đối không tầm thường, chỉ bất quá, lúc này cặp mắt của nàng lại hoàn toàn có màu đỏ như máu, làm cho người ta có cảm giác giật mình kinh khủng.
Một cỗ tinh thần phong bạo cường thế lập tức từ trên người nàng bộc phát ra, tám cái hồn hoàn hai vàng, hai tím, bốn đen, cũng nhao nhao hiện lên. Sau lưng nàng bỗng hiện lên một cái bóng màu đen to lớn có dáng vẻ nanh ác, đồng thời khiến làn sóng tinh thần trong không gian xung quanh lập tức tăng cường mấy lần.
Với tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, biến hóa đột nhiên xuất hiện cũng khiến hắn cảm giác được một trận mê muội, vội vàng nhanh chóng thu hồi tinh thần lực của mình, xoay người chạy đi.
Ngay sau khi hắn vừa mới lách mình xông ra ngoài, một đạo hắc ảnh đã như gió bão từ trong cửa lớn vọt ra, tiếng gầm gừ quanh quẩn trong không khí. Vậy mà lại xác định được phương hướng Hoắc Vũ Hạo chạy trốn ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo.
Trên thực tế, Hoắc Vũ Hạo cũng không có chủ quan, hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng mà vận khí của hắn thật sự là không tốt lắm. Sau khi bị đối phương phát hiện, đồng thời truy kích theo, hắn lập tức hiểu được bản thân gặp phải lại là một vị tà hồn sư có thuộc tính tinh thần. Mà vũ hồn của đối phương hẳn là cùng loại với oán linh. Cũng có điểm giống với Na Na, nhưng phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nguyên nhân chính là như thế nên tinh thần lực của đối thủ so với hắn cũng không chênh lệch lắm so với trong tưởng tượng. Sau khi Tinh Thần Tham Trắc của hắn tiếp cận, vị này tà hồn sư này lập tức liền cảm thấy không đúng, phát hiện dấu vết Tinh Thần Tham Trắc của hắn, đồng thời lần theo đó mà lập tức khóa chặt thân thể của hắn, từ đó nhanh chóng truy kích đến. Cũng có nghĩa hồn kỹ Mô Phỏng của hắn sẽ không thoát khỏi sự truy tung của đối phương.
Hơn nữa, lúc này nàng cũng đều đang dùng tinh thần lực cường đại của bản thân khiến cho chính mình tiến vào trạng thái gần như ẩn thân, sẽ không bị hồn đạo khí tham trắc trên trời phát hiện.
Làm sao bây giờ? Lúc này trong đại não Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng dự đoán lấy tình huống trước mắt, đồng thời tiến hành tính toán cấp tốc. Chạy? Tu vi hiện tại của hắn làm sao có thể chạy thoát được một vị cường giả cấp bậc Hồn Đấu La tà hồn sư. Người cũng đang đuổi gần tới. . . , trong đầu quanh quẩn tràng diện huyết tinh lúc trước, trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên hàn quang, sát ý càng đậm thêm vài phần.
Không thể không nói, phương diện thiên phú chạy trốn của Hoắc Vũ Hạo cũng coi như không tệ. Nếu như chỉ chạy theo một đường thẳng tắp thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn sớm đã bị đuổi kịp, nhưng hắn lại chọn lựa chạy quanh co qua các ngõ hẻm đường phố, lại thêm Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ huyền diệu, tà hồn sư mặc dù truy tung thông qua tỏa định tinh thần lực của hắn, nhưng tu vi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo mạnh đến thế nào? Nếu như hắn hiện tại vận dụng lực lượng của Vận Mệnh Nhãn, thậm chí có khả năng tránh thoát đối thủ tỏa định, nhưng hắn lại không làm như thế. Lúc này hắn chỉ không ngừng phóng thích tinh thần lực quấy nhiễu đối thủ, khiến tà hồn sư không ngừng xuất hiện từng dự đoán sai lầm nhỏ nhặt, tuy vẫn một mực đuổi theo, nhưng thủy chung vẫn không cách nào đuổi kịp.
Hai đạo thân ảnh hư ảo cứ như vậy trằn trọc xê dịch trong Nhật Thăng Thành, tốc độ nhanh chóng làm người ta líu lưỡi.
Thời gian dần trôi qua, ưu thế tu vi của tà hồn sư cũng dần hiện ra, khoảng cách đến Hoắc Vũ Hạo đã càng ngày càng gần.
Đột nhiên, nàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài vô thanh. Lập tức, trong phạm vi bầu trời vài trăm mét vậy mà đều vặn vẹo. Trong một cái chớp mắt sau, tất cả hồn đạo khí tham trắc trên không đang dò xét khu vực này đều trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Dân cư nội thành lại không nhận bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng trong đầu Hoắc Vũ Hạo đang cấp tốc phi nước đại lại như bị một cây búa lớn đập vào. Hắn chỉ nghe được một tiếng tiếng rít chói tai vang lên sâu trong linh hồn mình, tíc tắc sau, đại não của hắn phảng phất đau nhức kịch liệt như muốn nổ tung, lập tức tê liệt linh hồn của hắn.
Chuyện này. . .
Hoắc Vũ Hạo khiếp sợ trừng lớn con mắt. Đây không phải hồn kỹ, bởi vì hắn không cảm giác được trên người tên tà hồn sư này có dao động hồn kỹ, đây hẳn là chiến kỹ tự sáng tạo của nàng.
Đây cũng là một loại chiến kỹ mà Hoắc Vũ Hạo chưa bao giờ thấy qua, nó không phải thuần túy tinh thần lực, cũng không phải tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp, mà là một loại tồn tại đặc thù do tinh thần lực cùng sóng âm kết hợp.
Thông qua tinh thần cường đại, lại được Linh Hồn Lực tăng phúc, đem sóng âm kinh khủng trực tiếp tác dụng trong linh hồn đối thủ, chuyện này kinh khủng đến cỡ nào chứ! Nếu không phải Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đủ cường đại, lập tức theo bản năng tự động phòng ngự, nếu không chuyện này cũng đủ để làm hắn nổ đầu.
Đơn giản mà nói, cái này giống như trong đầu Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một tiếng rít khủng khiếp. Hoắc Vũ Hạo lúc này cố nén cảm giác tê liệt, lập tức lăn về phía trước như cá vượt vũ môn, lăn qua một vách tường.
Mà sau khi phóng ra một kích này, tựa hồ cũng khiến cho bản thân nàng tiến nhập trạng thái trì trệ ngắn ngủi, không thể thừa cơ hội này đuổi kịp hắn.
- Ồ!
Trong miệng tên tà hồn sư phát ra một tiếng kêu khẽ, hiển nhiên, nàng có lòng tin mười phần đối với chiến kỹ tự sáng tạo của bản thân, nhưng hiệu quả lại cũng không như dự đoán, cho nên nàng mới thấy kỳ quái.
Hoắc Vũ Hạo có thể dự đoán tu vi của nàng, mà với thực lực của nàng tự nhiên cũng vẫn luôn đang dò xét tu vi của Hoắc Vũ Hạo. Nàng có thể cảm giác được tu vi của gia hỏa có tinh thần lực không tầm thường này kỳ thật cũng không cao, cùng mình có chênh lệch cực lớn. Dưới cái nhìn của nàng, một kích vừa rồi hẳn phải trực tiếp hủy diệt đối thủ, ít nhất cũng phải trọng thương mới đúng, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ dừng lại một chút sau đó lại chạy vào khu dân cư.
Một tên hồn sư nhỏ yếu như vậy mà có tinh thần lực dạng này sao? Có ý tứ!
Trên khuôn mặt tái nhợt của vị tà hồn sư này toát ra một nụ cười làm người ta sợ hãi, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, giống như một đạo u hồn bay lên, như thiểm điện đánh xuống dưới.
Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang bị tiếng rít đó ảnh hưởng, tốc độ rõ ràng chậm lại. Hơn nữa tựa hồ hiệu quả của hồn kỹ Mô Phỏng trên người hắn cũng không được tốt cho lắm, thân hình đã có chút như ẩn như hiện.
- Đi chết đi. Chú Oán!
Âm thanh trầm thấp khàn khàn nhưng lại có điểm bén nhọn vang lên bên tai Hoắc Vũ Hạo.
Ngay sau đó, trên đầu hắn liền có thêm một cái quang ảnh màu trắng hư ảo quỷ dị, hắn lập tức cảm thụ được sâu trong linh hồn mình hoàn toàn lạnh lẽo, toàn thân cao thấp tràn đầy cảm giác run rẩy.
Tinh Thần Hải lập tức nhấc lên một cỗ sóng lớn ngập trời, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy bản thân sắp không khống chế được thân thể của mình, một cỗ ý niệm điên cuồng cũng bắt đầu nổi lên trong nội tâm hắn.
Nhưng mà, ở thời điểm này, hắn lại không có tiếp tục chạy trốn, ngược lại dừng bước chân, xoay người lại.