Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 728: Vũ Hạo tam tuyệt (1)
Mọi người một mực tiếp tục dò xét đến xế chiều mới trở lại khách sạn, sau một hồi thương nghị thì mọi người đều về nghỉ ngơi. Sau khi Hoắc Vũ Hạo nghỉ ngơi một chút, ăn xong cơm tối, thừa dịp bóng đêm lại ra cửa. Lần này, nhiệm vụ dò xét của hắn được chuyển xuống dưới mặt đất. Mặc dù không thể mở ra Vận Mệnh Nhãn để dò xét, nhưng chỉ cần tiến hành liên tục dò xét trong phạm vi năm mươi mét dưới đất, kiểu gì cũng sẽ có thể phát hiện một chút dấu vết để lại.
Biện pháp này tuy rất ngu ngốc, nhưng cũng không thể không làm như thế, may mắn là Nhật Thăng Thành cũng không phải Minh Đô, nếu không hắn từ từ đi bộ dò xét, chỉ sợ phải đi tới nửa năm, một năm mới có thể dò xét hoàn toàn.
Vừa đi vừa dò xét, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cũng liên tục vận chuyển, đây là với tu vi tinh thần lực hiện tại của hắn mới làm được, đổi lại hồn sư có vũ hồn tinh thần khác, cho dù có năng lực của hắn, tinh thần lực cũng không duy trì nổi một khắc.
Trong lúc đi tới, Hoắc Vũ Hạo tiến nhập một đoạn đường náo nhiệt huyên náo, hai bên đường phố cửa hàng san sát, từng cái cửa hàng đều có đèn đuốc sáng trưng.
Hắn đang tra xét biến hóa dưới mặt đất, bỗng nhiên, hơi suy nghĩ một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trước người hắn cách đó không xa là một nữ nhân trang điểm diêm dúa đang chặn con đường này.
Hình tượng của nữ nhân này quả thực có chút làm cho người ta không dám lấy lòng, thân người cao chưa đến ngực Hoắc Vũ Hạo, nhưng vòng eo lại gấp ba lần hắn. Một thân áo váy màu xanh lá đem thân thể mập mạp của nàng bao lại như một quả dưa hấu cực lớn, đã vậy trên váy còn có từng đoá hoa lớn màu đỏ đang nở rộ.
Khuôn mặt của nàng đồng dạng phì nộn, càng giống như mới từ trong một túi bột mì chui ra ngoài, trắng đến dọa người, hơn nữa bột phần còn không ngừng bay ra ngoài, chưa kể đến đôi môi dày còn có một tầng son môi màu huyết hồng. Thời điểm nàng ngăn ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo, một cỗ nước hoa muốn ngạt mũi hình thành một cơn gió mạnh, lập tức đập vào mặt hắn, khiến Hoắc Vũ Hạo suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Chẳng lẽ đây là vũ khí sinh hóa đời mới nhất sao?
- Đại gia, đến đây chơi đùa sao?
Nữ nhân mập mạp trang điểm diêm dúa nhìn không ra niên kỷ đi về hướng Hoắc Vũ Hạo, xuất ra một cái bộ dáng làm điệu làm bộ, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một cặp răng của vàng khè. Âm thanh nghe vào có chút bén nhọn, nhưng lại có điểm giống một cái chiêng vỡ, giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ. Đáng sợ nhất là, nàng vừa há miệng lập tức phát ra một cỗ hôi thối, cùng với mùi nước hoa rẻ tiền trên người trộn lẫn cùng nhau. . .
Trong phạm vi đường kính mười mét trên đường phố vốn náo nhiệt, bỗng có ít nhất năm, sáu người ngã xuống. Hoắc Vũ Hạo cũng lùi về sau mấy bước, trong mắt lộ ra mấy phần chấn kinh.
- Đại gia, đến đây chơi đùa đi. Cô nương của chúng ta vị đẹp giá rẻ, a, không đúng, là hàng đẹp giá rẻ.
Nữ nhân mập mạp dứt lời, liền chỉ đến một tòa lầu nhỏ có ánh đèn màu hồng phấn.
Tòa lầu nhìn qua có chút cũ nát, ánh đèn màu hồng phấn mang theo vài phần mập mờ, bên vách tường bên ngoài đã có chút loang lổ, thật xứng với hai chữ "giá rẻ".
- Tốt, ngươi dẫn đường đi.
Hoắc Vũ Hạo dùng một tay che mũi, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt nhanh chóng khôi phục bình thường.
- A, đại gia, người thật có nhãn quang.
Nữ nhân mập mạp nghe thấy Hoắc Vũ Hạo chịu đi, lập tức vui mừng quá đỗi, liền muốn tới kéo cánh tay của hắn, lại bị Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc tránh đi.
- Đừng động thủ động cước!
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng quát.
- Được được, đại gia người đi theo ta.
Dứt lời, nàng đã hướng lầu nhỏ đi đến, vừa đi còn không quên quay đầu lại nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Đại gia, người thật là có nhãn quang. Người có thể gọi ta Lăng Lăng.
- Ọe. . .
Hoắc Vũ Hạo rốt cục nhịn không được mà nôn khan một tiếng, sau đó cố gắng đi về hướng nữ nhân mập mạp, không, chính xác mà nói thì hẳn phải gọi là tú bà. Ra hiệu nàng xoay qua chỗ khác, không cần nói chuyện với hắn. Uy lực vũ khí sinh hóa của nàng thật sự quá cường hãn.
Tú bà vểnh lên bờ môi dày màu đỏ tươi, rất bất mãn xoay người sang chỗ khác. Vừa vào lầu nhỏ màu hồng phấn lập tức dắt cuống họng hô lớn:
- Các cô nương lầu trên lầu dưới đâu, mau chạy ra tiếp khách!
Lập tức một đám nữ nhân trang điểm diêm dúa, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác bắt đầu từ từng địa phương bên trong tiểu lâu chạy ra ngoài.
Cách ăn mặc của những nữ nhân này hoàn toàn kế thừa phong cách của tú bà Lăng Lăng, quả nhiên là để cho người ta nhìn thấy mà giật mình!
Hoắc Vũ Hạo dừng bước ở cửa tiểu lâu, đột nhiên đi về hướng Tú bà, lên tiếng:
- Lăng Lăng đúng không, chữ Lăng này của ngươi hẳn là chữ Lăng trong Phong Lăng phải không?
Tú bà nghe hắn câu nói này, lập tức toàn thân kịch chấn, quay người lại, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh nhìn vào Hoắc Vũ Hạo:
- Ngươi, ngươi. . .
- Lần sau ta lại đến chơi.
Hoắc Vũ Hạo vứt lại câu nói này, lập tức xoay người chạy, nương theo sự huyền diệu của Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, những người đi đường xung quanh cũng không cảm giác được tình huống dị thường, rất nhanh hắn liền biến mất trong đám người.
Tú bà đứng tại cửa ra vào trợn mắt hốc mồm nhìn vào phương hướng Hoắc Vũ Hạo biến mất, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp khó tả.
Về phần các cô nương trên lầu dưới lầu, từng người đuổi theo, duyên dáng gọi to, thật vất vả mới có một khách nhân, cứ như vậy mà chạy, các nàng sao có thể cam tâm nổi đây? Còn tú bà Lăng Lăng vẫn đứng ở bên trong không nhúc nhích, phảng phất giống như đang mất hồn.
Hoắc Vũ Hạo trọn vẹn chạy qua hai con đường mới bắt đầu đi chậm lại, hắn vừa rồi đã xác định một sự tình. Không sai, hắn nhận biết tú bà đó, mặc dù không tính là quen thuộc, nhưng hắn thông qua ánh mắt vừa rồi của đối phương, đã hoàn toàn xác định được chính là "hắn".
Không sai, "nữ nhân" mập mạp đó chính là một nam tử!
Hắn chính là Phong Lăng mà Hoắc Vũ Hạo đã từng gặp qua. Mà Phong Lăng sở dĩ có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Hoắc Vũ Hạo, cũng bởi vì cái miệng thúi đặc trưng của hắn, nước bọt nhỏ xuống đất thậm chí có thể bốc lên khói xanh, quả thực không phải người bình thường có khả năng với tới.
Tiểu tử Phong Lăng này hẳn đến từ Trọng Thiên Môn, còn Trọng Thiên Môn đến từ quốc gia nào thì Hoắc Vũ Hạo cũng không quá rõ ràng, nhưng hẳn cũng không quá mạnh, hơn nữa cũng không thuộc về đế quốc Nhật Nguyệt.
Lúc trước, hắn đã từng ở ngoại thành Minh Đô gặp người của Trọng Thiên Môn, tên mập Phong Lăng còn ý đồ đùa giỡn Vương Đông Nhi, kết quả bị Quý Tuyệt Trần giáo huấn một trận, khiến cả tông môn mang hắn chạy trối chết.
Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo còn nhớ rõ, tiểu tử Phong Lăng còn là thiếu chủ của Trọng Thiên Môn.
Bất luận hắn vô tích sự như thế nào, có thể dự thi thì ít nhất cũng có tu vi Hồn Tông trở lên, bây giờ lại luân lạc tới một cái thành thị trung đẳng như thế này, lại còn làm tú bà? Ngay cả giới tính cũng thay đổi.
Đây là chuyện gì?
Chỉ cần hắn không phải là người của đế quốc Nhật Nguyệt, vậy hắn hẳn là một trong những con tin bị bắt. Nhưng hắn lại không mất đi tự do, chỉ là giới tính và thân phận lại đều thay đổi, loại tình huống này chỉ có thể là. . .
Lúc trước, Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ đến vấn đề này mới lập tức thăm dò hắn một câu, từ nét mặt ngay lúc đó của hắn có thể nhìn ra được, bản thân không nhận lầm người.
Manh mối này quá trọng yếu, nếu có thể từ trên người hắn tìm hiểu rõ nguồn gốc, khả năng cao là sẽ tìm được những người khác. Đương nhiên, một câu thăm dò vừa rồi cũng có thể sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng chuyện này cũng không có gì đáng sợ. Dù sao Phong Lăng lại không biết mình là ai, hơn nữa, ở Nhật Thăng Thành muốn tìm thấy một người như mình cũng không hề dễ dàng.
Hoắc Vũ Hạo dừng bước tại một cái góc hẻo lánh, tia sáng xung quanh thân thể của hắn bắt đầu lặng yên vặn vẹo, rất nhanh sau đó lập tức dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, biến mất không thấy gì nữa.
Hồn đạo khí tham trắc trên bầu trời chỉ có thể dò xét dáng vẻ của mục tiêu, lại không thể nào có khả năng nhận biết nhiệt năng và dò xét hồn lực, hiện nay hồn đạo khoa học kỹ thuật còn chưa đạt tới loại trình độ đó.
Sau khi sử dụng hồn kỹ Mô Phỏng để ẩn thân, Hoắc Vũ Hạo cũng không vội vã ra ngoài, mà chỉ lẳng lặng ẩn giấu bên trong một cái xó xỉnh âm u, yên lặng chờ đợi.
Mặc dù hắn đã đi khỏi đó, nhưng Tinh Thần Tham Trắc của hắn vẫn còn đang đặt trên người Phong Lăng.
Phong Lăng tựa hồ rất nhanh liền khôi phục bình thường, một lần nữa về tới đường cái, lại bắt đầu hắn kiếm khách theo bằng vẻ "phong tình vạn chủng" của hắn.
Chỉ bất quá, hình tượng của hắn thật sự làm cho người ta buồn nôn, cơ hồ không có người nào bị hắn thuyết phục. Thật rất khó tưởng tượng, tại sao cái lão bản của một cái kỹ viện cũ kỹ như hắn lại phải ra ngoài bêu xấu. Trừ phi, bản thân lão bản là cái đồ biến thái.
Hoắc Vũ Hạo bằng vào Tinh Thần Tham Trắc của bản thân, tiến hành quan sát từng chi tiết trên người Phong Lăng. Hắn lập tức liền phát hiện, dao động hồn lực trên người Phong Lăng cũng không có biến mất, nói cách khác, hắn có thực lực Hồn Tông. Mà sau khi hắn nghe đến tên của bản thân, ánh mắt không ngừng biến hóa, tựa hồ có chút do dự không rõ, thậm chí có chút kinh hãi.
Đầu manh mối này đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói vô cùng trọng yếu, cho nên hắn cũng không chút nào gấp gáp, chỉ yên lặng chờ đợi.
Mà lần chờ đợi này một mực đến đêm khuya, sau khi các cửa hàng phồn hoa trên đường cái đều nhao nhao đóng cửa, "tú bà Lăng Lăng" mới một lần nữa trở về nội viện của tòa kỹ viện đó. Rất nhanh sau đó, ánh đèn màu hồng phấn mê người dập tắt, hết thảy tựa hồ cũng trở nên yên tĩnh.
Sau khi kỹ viện đóng cửa không lâu, cửa hông của nó đột nhiên mở ra một cái khe, một cái thân ảnh thấp lè tè từ bên trong chui ra. Phong Lăng vẫn như cũ là bộ dáng trang điểm diêm dúa, nhưng lúc này váy áo kiểu dưa hấu trên thân mình đã không thấy đâu, đổi lại một thân áo vải tương đối mộc mạc. Hắn đầu tiên là ngó dáo dác bên ngoài một chút, sau đó mới lặng lẽ đi nhanh về một phía.
Hoắc Vũ Hạo giấu trong bóng tối cũng trong cùng một lúc di động, lặng lẽ đuổi theo Phong Lăng, nhưng thủy chung vẫn duy trì khoảng cách mấy trăm mét với hắn.
Phong Lăng xuyên qua ngõ hẻm trên đường phố, đại khái đi khoảng một khắc đồng hồ mới dừng lại trước một tòa kiến trúc đỉnh nhọn.
Tòa kiến trúc này có vẻ ngoài hơi rách nát, cũng không có bất luận bảng hiệu gì cả, cánh cửa để khép hờ, Phong Lăng đẩy cửa vào.
Hoắc Vũ Hạo bởi vì vẫn một mực nhìn chăm chú vào hắn, có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, sau khi hắn bước vào cửa lập tức hiện lên từng đợt run rẩy, cảm xúc tựa hồ vô cùng sợ hãi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn đang dùng tinh thần lực đi theo Phong Lăng tiếp tục dò xét bên trong, nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo liền đem tinh thần lực của mình thu liễm trở về. Bởi vì hắn hoảng hốt phát hiện, ở trong khu dân cư này thế mà ẩn chứa sóng tinh thần rất mạnh, cỗ sóng tinh thần này mặc dù không có nghĩa là tinh thần lực của đối phương mạnh hơn hắn, nhưng vẫn rất có khả năng phát hiện ra Tinh Thần Tham Trắc của hắn.
Hoắc Vũ Hạo lặng yên tiến lên, sau một lúc cũng tới trước cánh cửa đang khép hờ, bắt đầu thăm dò bên trong.