Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
Chương 60: Tình huống mô phỏng
Thật ra cũng đã một thời gian rồi Trần Gia Dư chưa động tới giả lập động. Trong chương trình đào tạo phi công có 15 tiết với giả lập cố định và 10 tiết cho giả lập động, Vương Nhuận Trạch mới học 8 tiết. Vậy nên Trần Gia Dư hướng dẫn cậu ta củng cố lại các mục cơ bản trước tiên, ví dụ như cất cánh, hạ cánh, bay vòng quanh, chuyển hướng, bay lại…, chủ yếu để làm quen cảm giác điều khiển tàu bay thực. Sau khi thấy cậu ta đã nắm vững, Trần Gia Dư bèn hỏi: “Thử mục khó hơn chứ?”
Vương Nhuận Trạch gật đầu: “Không vấn đề gì ạ.”
Trần Gia Dư tiếp tục hướng dẫn cậu ta bay trong tình huống một động cơ bị hỏng, sau đó cũng thử qua một lượt các tình huống khẩn cấp thường gặp như chuyển hướng hạ cánh khi thời tiết giông bão cực đoan, khoang hàng hóa bị cháy… Bình thường trên lớp Vương Nhuận Trạch không được học mấy cái này nhưng hôm nay điều khiển máy bay cùng Trần Gia Dư, cậu ta chỉ phụ trách mở QRH và thực hiện check-list, cũng coi như vận hành thuận lợi.
Lúc này, Trần Gia Dư liếc qua cậu ta, hỏi: “Có muốn… thử cái khác không?”
Tất nhiên Vương Nhuận Trạch đồng ý ngay lập tức. Cậu ta không hiểu “cái khác” của Trần Gia Dư có ý gì, chỉ thấy anh tìm kiếm một lúc lâu trong danh sách các tình huống, cuối cùng khóa lại ở mục cuối cùng. Sau khi chuyển sang chế độ bay mô phỏng, tàu bay bay ổn định tại tầng bình lưu trên vùng trời biển Đông, ký hiệu ZSPD trên màn hình dẫn đường là mã hiệu của sân bay Phố Đông – Thượng Hải. Tiếp đó, trong cabin mô phỏng vang lên tiếng cảnh báo một động cơ bị hỏng, lực đẩy động cơ N1 tụt xuống 0%, ngay sau là bên động cơ còn lại.
Vương Nhuận Trạch khẽ “Ồ”. Cậu ta hiểu rồi, Trần Gia Dư tìm tình huống mô phỏng sự cố chuyến bay 416 xuất phát từ Jakarta năm đó. Tuy rằng tàu bay mà Trần Gia Dư điều khiển là Airbus A330 nhưng hiện tại rõ ràng cũng đã tạo ra tình huống mô phỏng sự cố phù hợp với Boeing 737. Đều là tàu bay hai động cơ, hiện tại hai động cơ bị hỏng, về cơ bản rơi vào trạng thái “lơ lửng”.
Trần Gia Dư dùng cả hai tay nắm lấy cần điều khiển ở giữa chân, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Dù chỉ là chuyến bay mô phỏng nhưng thiết bị giả lập động mô phỏng được hiệu ứng chòng chành và rung lắc của thân tàu bay, tất cả âm thanh của máy móc và đồng hồ chỉ thị đều tiệm cận với thực tế, kể cả bối cảnh xung quanh. Về cơ bản ngoài việc trong đầu bạn ý thức được đây là mô phỏng thì không có yếu tố nào là sai lệch. Trong buồng lái, tiếng cảnh báo vẫn inh tai nhức óc. Một giây, hai giây… đại khái có khoảng hai ba giây, đầu Trần Gia Dư trống rỗng.
Ngược lại Vương Nhuận Trạch phản ứng rất nhanh. Cậu ta vốn có chút nghé mới sinh không sợ hổ, lúc này thấy Trần Gia Dư án binh bất động, còn tưởng anh cố tình kiểm tra khả năng phản ứng của mình nên đã hô to: “Em lái ạ.” Sau đó tiếp nhận quyền điều khiển tàu bay.
Trần Gia Dư bấy giờ cũng đã vào trạng thái. Anh không phản đối, tiếp lời: “Cậu lái đi. Tôi sẽ kiểm tra checklist tình huống động cơ bị hỏng.” Ngay sau đó, từng bước từng bước, anh thử khởi động lại động cơ số một, rồi tới động cơ số hai, sau khi khởi động thì từ từ gia tăng lực đẩy.
Vương Nhuận Trạch giám sát các đồng hồ chỉ thị để đảm bảo máy bay bay ổn định. Bọn họ vẫn còn kết nối với hệ thống auto-pilot nên không đòi hỏi quá cao đối với thao tác của bản thân phi công. Lần này, Trần Gia Dư đẩy động cơ N2 tới 50%.
(auto-pilot: hệ thống lái tự động)
Tình huống mô phỏng của Boeing 737 có ưu điểm so Airbus 330 ở chỗ đây là máy bay chở khách thân hẹp chuyên dùng cho các chuyến bay ngắn và vừa, có trọng lượng nhẹ nhất, không cần dùng đường cất hạ cánh dài hơn 3000m cũng có thể dừng lăn. Anh tính toán tốc độ hạ cánh, sau đó giữ lực đẩy ở mức 50%, cuối cùng hạ cánh khẩn cấp tại sân bay quốc tế Hồng Kông với vận tốc trên 190 nút, thành công hoàn thành tình huống hạ cánh khẩn cấp.
“Ôi, lúc nãy em căng thẳng muốn chết.” Vương Nhuận Trạch bóp cổ tay mình, nói với Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư gật đầu bảo cậu ta: “Em làm rất tốt.” Thế nhưng anh lại không thật sự hài lòng với bản thân mình. Trong hai, ba giây đầu, anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi và do dự của mình. Mặc dù bất kỳ phi công có kinh nghiệm nào khi gặp phải sự cố lớn thì lúc ban đầu đều cần một quá trình từ hoảng sợ tới khôi phục, thế nhưng Trần Gia Dư yêu cầu bản thân phải hơn thế. Anh không được hoảng, không được mắc sai lầm. Trước đấy, cảm giác này như đám mây đen treo lơ lửng trên đầu anh, tình huống mô phỏng hôm nay đã phơi bày nó trước mắt anh, vô cùng cụ thể, không thể trốn tránh. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng thứ cảm giác ấy vẫn khiến anh nổi da gà khắp người. Cũng may lúc sau anh đã nhanh chóng chỉnh đốn lại.
Vốn là buổi huấn luyện giả lập động để làm quen với thao tác của tàu 737 nhưng lại bị Trần Gia Dư biến thành bài sát hạch các tình huống với độ khó cao, Vương Nhuận Trạch vừa mừng vì bản thân đã nắm chắc các kỹ năng cơ bản khi điều khiển giả lập cố định, không khiến Vương Tường bị mất mặt, đồng thời cũng cảm thấy đây đúng là cơ hội học tập hiếm có khó tìm. Thế nên dù bụng đã réo ầm vì đói thì cậu ta cũng không dám thể hiện. Hai người họ bước vào buồng lái mô phỏng, quẹt thẻ đăng nhập xong là hơn bốn tiếng liền không bước ra. Hôm nay là Chủ Nhật, tất cả những phi công khác tại trung tâm huấn luyện đều đã rời đi, lúc cuối chỉ còn lại hai người họ.
Sau khi kết thúc một tình huống mô phỏng nữa, Vương Nhuận Trạch không nhịn nổi nữa, bảo: “À… Anh Gia, đã làm tốn nhiều thì giờ của anh rồi, để em mới anh bữa cơm nhé.”
Trần Gia Dư lúc này mới như tỉnh mộng, nhấc cổ tay lên xem đồng hồ. Không ngờ đấy, đã bảy giờ rồi.
Kế hoạch ban đầu của Vương Nhuận Trạch là từ hai rưỡi tới năm rưỡi, anh lôi kéo cậu ta luyện tập tới tận bảy giờ. Trần Gia Dư hơi ngượng ngùng nên đã nhận lời, bảo: “Haiz, anh không nhìn đồng hồ. Được rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi, không cần cậu mời đâu.”
Vương Nhuận Trạch đói lắm rồi, bèn gợi ý món lẩu que, vừa ngon vừa cay, không cần quá câu nệ tiểu tiết, lên món cũng nhanh. Lúc này cậu ta mới dám nói với Trần Gia Dư rằng chín giờ có hẹn với bạn gái đi xem phim, nếu giờ không ăn thì không kịp mất.
Mãi tới khi hai người yên vị tại một góc khá khuất trong nhà hàng, Vương Nhuận Trạch mới nhắc tới chuyện thanh toán: “Bữa này vẫn nên để em mời. Ngày cuối tuần mà em làm lãng phí của anh cả một buổi chiều.”
Trần Gia Dư vừa cúi đầu khoanh tròn trên thực đơn, vừa đáp: “Thật sự không cần đâu. Là anh lôi kéo cậu tập cả nửa ngày mà, coi như cũng tìm cảm giác tay cho anh.” Anh ngẩng lên, mỉm cười với Vương Nhuận Trạch, “Đợi cậu được thăng chức lên cơ phó chính thì hẵng mời anh.”
Cũng đúng lúc này, một người cũng mặc đồng phục phi công đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng đông đúc này đứng dậy, qua đuôi mắt Trần Gia Dư thấy anh ta đang vẫy tay về phía này. Anh ngẩng lên nhìn, mặt đối mặt với người đó – Không phải là Trịnh Hiểu Húc đó sao. Trần Gia Dư thấy thật trùng hợp, bèn vẫy tay đáp lại anh ta. Trịnh Hiểu Húc bước những bước dài đi về phía anh. Trần Gia Dư ngược lại thận trọng hơn, nhìn về phía bàn Trịnh Hiểu Húc và rồi anh sững người. Đi ăn cùng Trịnh Hiểu Húc, cô gái tóc dài ngồi bên tay phải anh ta là Sở Di Nhu, còn người ngồi đối diện Sở Di Nhu chính là Phương Hạo.
Phương Hạo thấy hành động của Trịnh Hiểu Húc thì cũng quay lại nhìn. Vừa quay lại, anh đã bắt gặp ánh mắt Trần Gia Dư.
Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong mắt Phương Hạo. Trần Gia Dư cảm thấy dường như có ai đào một cái hố trong tim mình, rồi sau đó một hòn đá lớn bắt đầu rơi xuống không thể khống chế. Trước đó Phương Hạo có bảo cậu ấy không phải trực, mà bình thường nếu không trực thì cậu ấy sẽ không tới ăn tại nhà hàng này nên Trần Gia Dư cũng không ngờ được sẽ trùng hợp gặp cậu ấy và Sở Di Nhu ở đây. Anh lập tức nhớ ra, sáng nay lúc nói chuyện điện thoại bản thân rõ ràng đã ngầm thừa nhận tối nay sẽ tới Lệ Cảnh thăm bố mẹ. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở khu vực gần sân bay cùng người khác, chẳng phải đã gạt Phương Hạo rồi sao.
Trịnh Hiểu Húc qua trước một mình, chào hỏi Vương Nhuận Trạch, sau đó rủ bọn họ ngồi chung bàn. Vương Nhuận Trạch cũng coi như đàn em của anh ta, Trịnh Hiểu Húc có quen biết Vương Tường nên hiển nhiên là cậu ta đồng lòng nhất trí. Mấy người Trịnh Hiểu Húc đã bắt đầu dùng bữa, Trần Gia Dư bèn dẫn Vương Nhuận Trạch đi qua. Vương Nhuận Trạch bên này vừa đứng lên, trong lòng Trần Gia Dư đã thấy không ổn – Anh thật sự không biết nghĩ sao. Vương Nhuận Trạch cao 1m8, nước da ngăm đen, ngoại hình điển trai, hôm nay mặc đồng phục, có thể nói là dáng vẻ đường hoàng. Vào một ngày mà anh vốn đã ngầm thừa nhận sẽ về nhà nhưng rồi lại xuất hiện ở gần công ty, dẫn theo một cậu phi công trẻ tuổi vừa ăn tối vừa hàn huyên chuyện trò, còn chăm sóc đặc biệt với người ta, cảnh tượng này thật sự cực kỳ dễ gây hiểu nhầm.
Vương Nhuận Trạch lại là một tên ngờ nghệch. Ngồi xuống mấy phút rồi, cậu ta chẳng hề nhận ra bầu không khí có phần lạnh lẽo. Cậu ta vừa nhiệt tình nói chuyện phiếm với Trịnh Hiểu Húc, vừa làm thân với Sở Di Nhu và Phương Hạo, vì Sở Di Nhu rõ ràng là bạn gái Trịnh Hiểu Húc nên cậu ta tập trung làm thân với Phương Hạo: “Anh bên Tiếp cận Đại Hưng đúng không ạ? Mọi người đều gọi anh là sếp Phương bé? Như vậy sau này em phải trông nhờ anh giúp đỡ nhiều rồi.”
Nét mặt Phương Hạo từ khoảnh khắc trông thấy Trần Gia Dư đã có điểm bất thường. Anh không quá niềm nở, cũng không tươi cười, nhưng vẫn lịch sự ở mức tối thiểu, ít nhất là có hỏi thì có trả lời.
Trần Gia Dư thử thăm dò mà mở lời tán gẫu cùng cậu ấy: “Vừa nãy ở bên hãng.”
Phương Hạo “Ừ” một tiếng, không hỏi han cũng không nói gì tiếp.
Vương Nhuận Trạch vẫn đang huyên thuyên: “Cảm ơn anh Gia hôm nay đã hướng dẫn em lái giả lập động.”
Trịnh Hiểu Húc biết sơ về lý lịch của cậu ta. Anh ta cũng từ giai đoạn như Vương Nhuận Trạch mà từng bước từng bước trở thành cơ trưởng, bèn hỏi: “Cậu học xong môn giả lập động rồi à?”
Vương Nhuận Trạch đầy tự hào: “Còn hai tiết nữa là xong ạ. Nhưng hôm nay bọn em đã thử bay trong các tình huống nguy cấp khác nhau rồi.” Cậu ta nhìn về phía Trần Gia Dư, nói thêm: “Anh Gia còn cùng em bay lại tình huống hạ cánh khẩn cấp của 416 năm ấy, lần này với tàu 737.” Trong đầu cậu ta thấy mình trả lời rất hay, vừa thể hiện bản thân trước mặt hai đàn anh, vừa tiện khen ngợi Trần Gia Dư trước mặt bạn bè anh, nhưng đâu nào biết bản thân lại đạp đúng bãi mìn.
Biểu cảm của Trần Gia Dư có chút cứng ngắc. Phương Hạo trước đó chỉ thờ ơ, không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, người không quen biết có lẽ sẽ thấy bình thường anh cũng như vậy. Thế nhưng vừa nghe xong lời Vương Nhuận Trạch nói, mặt anh lập tức tối sầm. Trần Gia Dư cảm thấy nhiệt độ bên cạnh như giảm xuống mấy độ.
Sau đó, Phương Hạo gần như im lìm. Ngay cả người bình thường không nhanh nhạy như Trịnh Hiểu Húc cũng cảm thấy có gì đó sai sai, mấy lần đánh mắt qua phía Sở Di Nhu dò ý. Sở Di Ngu nhạy cảm hơn anh ta, đương nhiên nhận ra tình hình không ổn nhưng cô cũng không rõ vì làm sao, chỉ đành đá mạnh Trịnh Hiểu Húc một cái dưới gầm bàn.
Trịnh Hiểu Húc tưởng cô muốn mình tìm chủ đề nói chuyện nên càng nỗ lực khuấy động bầu không khí. Sở Di Nhu không coi nổi nữa, bèn mượn lý do đi vệ sinh rồi nhắn tin cho Trịnh Hiểu Húc: 「 Giải tán mau đi. Phương Hạo với anh Gia hôm nay sao sao ấy. 」
Lúc tàn cuộc, Trịnh Hiểu Húc lôi điện thoại ra quét mã thanh toán, bảo: “Hôm nay hiếm hoi lắm mới gặp mọi người, để tôi mời.”
Trần Gia Dư tranh với anh ta: “Cậu lo hai người cậu là được rồi.” Ẩn ý Phương Hạo và Vương Nhuận Trạch thì để anh mời.
Phương Hạo lúc này lên tiếng: “Để tự tôi trả phần tôi.”
Trịnh Hiểu Húc cũng không biết nên làm sao, anh ta không muốn đắc tội với bất kỳ bên nào, cuối cùng đành nói: “Thế… để khi về tôi gửi vào nhóm Wechat nhé.”
Lúc này Sở Di Nhu cũng góp lời, hỏi dò: “Em với Hiểu Húc về trước đây. Hai anh tiện đường cùng về nhỉ?”
Phương Hạo mấp máy môi tính nói gì đó, dường như là muốn từ chối nhưng rồi cuối cùng vẫn gật đầu. Anh không muốn làm bẽ mặt Trần Gia Dư trước mặt Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu, cũng không muốn gây khó dễ cho anh ấy trước mặt đàn em.
Chờ khi mấy người Trịnh Hiểu Húc đi rồi, Vương Nhuận Trạch cũng chậm chạp nhận ra có gì đó không ổn. Lúc trước cậu ta chỉ thấy Trần Gia Dư và Phương Hạo có quen biết, ngầm đoán quan hệ hai người họ không tốt, nhưng giờ cậu ta ý thức được rằng hai người có lời cần nói.
Vương Nhuận Trạch chỉ đành bảo: “Anh Gia, hôm nay cảm ơn anh đã luyện tập cùng em lâu như vậy, cũng cảm ơn anh đã mời cơm, lần sau em sẽ mời trả nhé. Sếp Phương… vậy, sau này có cơ hội thì gặp lại.”
Trần Gia Dư nghĩ thầm, Đừng có cảm ơn nữa, mau mau về với bạn gái cậu đi. Anh tiễn Vương Nhuận Trạch như tiễn Phật ra về.
Lúc này, Phương Hạo mới đẩy ghế ra, đứng lên: “Tôi gọi xe.” Sau đó quay người rời đi.
Lúc Vương Nhuận Trạch ngồi trên xe của mình, đang điều chỉnh GPS thì thấy Trần Gia Dư bước ra theo sau Phương Hạo. Hai người họ vai kề vai, Trần Gia Dư cúi đầu ở bên cạnh nói chuyện với Phương Hạo. Sau một lúc, anh vươn tay kéo cánh tay Phương Hạo nhưng bị Phương Hạo chặn lại.
Note: Tuần trước đau mắt nhưng chày cối không chịu đi khám, muốn tự khỏe lại, cuối cùng sau hôm đăng chương 59 thì mắt tui đau tới không mở nổi, vẫn phải vác xác lên bệnh viện, được bác sĩ thông báo viêm giác mạc mắt trái, viêm kết mạc mắt phải 🥺 Vốn đã lên lịch cố cày xong bộ này trước đợt nghỉ lễ để mn có truyện đọc mấy hôm nghỉ nhưng chắc không được rồi
Vương Nhuận Trạch gật đầu: “Không vấn đề gì ạ.”
Trần Gia Dư tiếp tục hướng dẫn cậu ta bay trong tình huống một động cơ bị hỏng, sau đó cũng thử qua một lượt các tình huống khẩn cấp thường gặp như chuyển hướng hạ cánh khi thời tiết giông bão cực đoan, khoang hàng hóa bị cháy… Bình thường trên lớp Vương Nhuận Trạch không được học mấy cái này nhưng hôm nay điều khiển máy bay cùng Trần Gia Dư, cậu ta chỉ phụ trách mở QRH và thực hiện check-list, cũng coi như vận hành thuận lợi.
Lúc này, Trần Gia Dư liếc qua cậu ta, hỏi: “Có muốn… thử cái khác không?”
Tất nhiên Vương Nhuận Trạch đồng ý ngay lập tức. Cậu ta không hiểu “cái khác” của Trần Gia Dư có ý gì, chỉ thấy anh tìm kiếm một lúc lâu trong danh sách các tình huống, cuối cùng khóa lại ở mục cuối cùng. Sau khi chuyển sang chế độ bay mô phỏng, tàu bay bay ổn định tại tầng bình lưu trên vùng trời biển Đông, ký hiệu ZSPD trên màn hình dẫn đường là mã hiệu của sân bay Phố Đông – Thượng Hải. Tiếp đó, trong cabin mô phỏng vang lên tiếng cảnh báo một động cơ bị hỏng, lực đẩy động cơ N1 tụt xuống 0%, ngay sau là bên động cơ còn lại.
Vương Nhuận Trạch khẽ “Ồ”. Cậu ta hiểu rồi, Trần Gia Dư tìm tình huống mô phỏng sự cố chuyến bay 416 xuất phát từ Jakarta năm đó. Tuy rằng tàu bay mà Trần Gia Dư điều khiển là Airbus A330 nhưng hiện tại rõ ràng cũng đã tạo ra tình huống mô phỏng sự cố phù hợp với Boeing 737. Đều là tàu bay hai động cơ, hiện tại hai động cơ bị hỏng, về cơ bản rơi vào trạng thái “lơ lửng”.
Trần Gia Dư dùng cả hai tay nắm lấy cần điều khiển ở giữa chân, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Dù chỉ là chuyến bay mô phỏng nhưng thiết bị giả lập động mô phỏng được hiệu ứng chòng chành và rung lắc của thân tàu bay, tất cả âm thanh của máy móc và đồng hồ chỉ thị đều tiệm cận với thực tế, kể cả bối cảnh xung quanh. Về cơ bản ngoài việc trong đầu bạn ý thức được đây là mô phỏng thì không có yếu tố nào là sai lệch. Trong buồng lái, tiếng cảnh báo vẫn inh tai nhức óc. Một giây, hai giây… đại khái có khoảng hai ba giây, đầu Trần Gia Dư trống rỗng.
Ngược lại Vương Nhuận Trạch phản ứng rất nhanh. Cậu ta vốn có chút nghé mới sinh không sợ hổ, lúc này thấy Trần Gia Dư án binh bất động, còn tưởng anh cố tình kiểm tra khả năng phản ứng của mình nên đã hô to: “Em lái ạ.” Sau đó tiếp nhận quyền điều khiển tàu bay.
Trần Gia Dư bấy giờ cũng đã vào trạng thái. Anh không phản đối, tiếp lời: “Cậu lái đi. Tôi sẽ kiểm tra checklist tình huống động cơ bị hỏng.” Ngay sau đó, từng bước từng bước, anh thử khởi động lại động cơ số một, rồi tới động cơ số hai, sau khi khởi động thì từ từ gia tăng lực đẩy.
Vương Nhuận Trạch giám sát các đồng hồ chỉ thị để đảm bảo máy bay bay ổn định. Bọn họ vẫn còn kết nối với hệ thống auto-pilot nên không đòi hỏi quá cao đối với thao tác của bản thân phi công. Lần này, Trần Gia Dư đẩy động cơ N2 tới 50%.
(auto-pilot: hệ thống lái tự động)
Tình huống mô phỏng của Boeing 737 có ưu điểm so Airbus 330 ở chỗ đây là máy bay chở khách thân hẹp chuyên dùng cho các chuyến bay ngắn và vừa, có trọng lượng nhẹ nhất, không cần dùng đường cất hạ cánh dài hơn 3000m cũng có thể dừng lăn. Anh tính toán tốc độ hạ cánh, sau đó giữ lực đẩy ở mức 50%, cuối cùng hạ cánh khẩn cấp tại sân bay quốc tế Hồng Kông với vận tốc trên 190 nút, thành công hoàn thành tình huống hạ cánh khẩn cấp.
“Ôi, lúc nãy em căng thẳng muốn chết.” Vương Nhuận Trạch bóp cổ tay mình, nói với Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư gật đầu bảo cậu ta: “Em làm rất tốt.” Thế nhưng anh lại không thật sự hài lòng với bản thân mình. Trong hai, ba giây đầu, anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi và do dự của mình. Mặc dù bất kỳ phi công có kinh nghiệm nào khi gặp phải sự cố lớn thì lúc ban đầu đều cần một quá trình từ hoảng sợ tới khôi phục, thế nhưng Trần Gia Dư yêu cầu bản thân phải hơn thế. Anh không được hoảng, không được mắc sai lầm. Trước đấy, cảm giác này như đám mây đen treo lơ lửng trên đầu anh, tình huống mô phỏng hôm nay đã phơi bày nó trước mắt anh, vô cùng cụ thể, không thể trốn tránh. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng thứ cảm giác ấy vẫn khiến anh nổi da gà khắp người. Cũng may lúc sau anh đã nhanh chóng chỉnh đốn lại.
Vốn là buổi huấn luyện giả lập động để làm quen với thao tác của tàu 737 nhưng lại bị Trần Gia Dư biến thành bài sát hạch các tình huống với độ khó cao, Vương Nhuận Trạch vừa mừng vì bản thân đã nắm chắc các kỹ năng cơ bản khi điều khiển giả lập cố định, không khiến Vương Tường bị mất mặt, đồng thời cũng cảm thấy đây đúng là cơ hội học tập hiếm có khó tìm. Thế nên dù bụng đã réo ầm vì đói thì cậu ta cũng không dám thể hiện. Hai người họ bước vào buồng lái mô phỏng, quẹt thẻ đăng nhập xong là hơn bốn tiếng liền không bước ra. Hôm nay là Chủ Nhật, tất cả những phi công khác tại trung tâm huấn luyện đều đã rời đi, lúc cuối chỉ còn lại hai người họ.
Sau khi kết thúc một tình huống mô phỏng nữa, Vương Nhuận Trạch không nhịn nổi nữa, bảo: “À… Anh Gia, đã làm tốn nhiều thì giờ của anh rồi, để em mới anh bữa cơm nhé.”
Trần Gia Dư lúc này mới như tỉnh mộng, nhấc cổ tay lên xem đồng hồ. Không ngờ đấy, đã bảy giờ rồi.
Kế hoạch ban đầu của Vương Nhuận Trạch là từ hai rưỡi tới năm rưỡi, anh lôi kéo cậu ta luyện tập tới tận bảy giờ. Trần Gia Dư hơi ngượng ngùng nên đã nhận lời, bảo: “Haiz, anh không nhìn đồng hồ. Được rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi, không cần cậu mời đâu.”
Vương Nhuận Trạch đói lắm rồi, bèn gợi ý món lẩu que, vừa ngon vừa cay, không cần quá câu nệ tiểu tiết, lên món cũng nhanh. Lúc này cậu ta mới dám nói với Trần Gia Dư rằng chín giờ có hẹn với bạn gái đi xem phim, nếu giờ không ăn thì không kịp mất.
Mãi tới khi hai người yên vị tại một góc khá khuất trong nhà hàng, Vương Nhuận Trạch mới nhắc tới chuyện thanh toán: “Bữa này vẫn nên để em mời. Ngày cuối tuần mà em làm lãng phí của anh cả một buổi chiều.”
Trần Gia Dư vừa cúi đầu khoanh tròn trên thực đơn, vừa đáp: “Thật sự không cần đâu. Là anh lôi kéo cậu tập cả nửa ngày mà, coi như cũng tìm cảm giác tay cho anh.” Anh ngẩng lên, mỉm cười với Vương Nhuận Trạch, “Đợi cậu được thăng chức lên cơ phó chính thì hẵng mời anh.”
Cũng đúng lúc này, một người cũng mặc đồng phục phi công đang ngồi ở một góc khác trong nhà hàng đông đúc này đứng dậy, qua đuôi mắt Trần Gia Dư thấy anh ta đang vẫy tay về phía này. Anh ngẩng lên nhìn, mặt đối mặt với người đó – Không phải là Trịnh Hiểu Húc đó sao. Trần Gia Dư thấy thật trùng hợp, bèn vẫy tay đáp lại anh ta. Trịnh Hiểu Húc bước những bước dài đi về phía anh. Trần Gia Dư ngược lại thận trọng hơn, nhìn về phía bàn Trịnh Hiểu Húc và rồi anh sững người. Đi ăn cùng Trịnh Hiểu Húc, cô gái tóc dài ngồi bên tay phải anh ta là Sở Di Nhu, còn người ngồi đối diện Sở Di Nhu chính là Phương Hạo.
Phương Hạo thấy hành động của Trịnh Hiểu Húc thì cũng quay lại nhìn. Vừa quay lại, anh đã bắt gặp ánh mắt Trần Gia Dư.
Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong mắt Phương Hạo. Trần Gia Dư cảm thấy dường như có ai đào một cái hố trong tim mình, rồi sau đó một hòn đá lớn bắt đầu rơi xuống không thể khống chế. Trước đó Phương Hạo có bảo cậu ấy không phải trực, mà bình thường nếu không trực thì cậu ấy sẽ không tới ăn tại nhà hàng này nên Trần Gia Dư cũng không ngờ được sẽ trùng hợp gặp cậu ấy và Sở Di Nhu ở đây. Anh lập tức nhớ ra, sáng nay lúc nói chuyện điện thoại bản thân rõ ràng đã ngầm thừa nhận tối nay sẽ tới Lệ Cảnh thăm bố mẹ. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở khu vực gần sân bay cùng người khác, chẳng phải đã gạt Phương Hạo rồi sao.
Trịnh Hiểu Húc qua trước một mình, chào hỏi Vương Nhuận Trạch, sau đó rủ bọn họ ngồi chung bàn. Vương Nhuận Trạch cũng coi như đàn em của anh ta, Trịnh Hiểu Húc có quen biết Vương Tường nên hiển nhiên là cậu ta đồng lòng nhất trí. Mấy người Trịnh Hiểu Húc đã bắt đầu dùng bữa, Trần Gia Dư bèn dẫn Vương Nhuận Trạch đi qua. Vương Nhuận Trạch bên này vừa đứng lên, trong lòng Trần Gia Dư đã thấy không ổn – Anh thật sự không biết nghĩ sao. Vương Nhuận Trạch cao 1m8, nước da ngăm đen, ngoại hình điển trai, hôm nay mặc đồng phục, có thể nói là dáng vẻ đường hoàng. Vào một ngày mà anh vốn đã ngầm thừa nhận sẽ về nhà nhưng rồi lại xuất hiện ở gần công ty, dẫn theo một cậu phi công trẻ tuổi vừa ăn tối vừa hàn huyên chuyện trò, còn chăm sóc đặc biệt với người ta, cảnh tượng này thật sự cực kỳ dễ gây hiểu nhầm.
Vương Nhuận Trạch lại là một tên ngờ nghệch. Ngồi xuống mấy phút rồi, cậu ta chẳng hề nhận ra bầu không khí có phần lạnh lẽo. Cậu ta vừa nhiệt tình nói chuyện phiếm với Trịnh Hiểu Húc, vừa làm thân với Sở Di Nhu và Phương Hạo, vì Sở Di Nhu rõ ràng là bạn gái Trịnh Hiểu Húc nên cậu ta tập trung làm thân với Phương Hạo: “Anh bên Tiếp cận Đại Hưng đúng không ạ? Mọi người đều gọi anh là sếp Phương bé? Như vậy sau này em phải trông nhờ anh giúp đỡ nhiều rồi.”
Nét mặt Phương Hạo từ khoảnh khắc trông thấy Trần Gia Dư đã có điểm bất thường. Anh không quá niềm nở, cũng không tươi cười, nhưng vẫn lịch sự ở mức tối thiểu, ít nhất là có hỏi thì có trả lời.
Trần Gia Dư thử thăm dò mà mở lời tán gẫu cùng cậu ấy: “Vừa nãy ở bên hãng.”
Phương Hạo “Ừ” một tiếng, không hỏi han cũng không nói gì tiếp.
Vương Nhuận Trạch vẫn đang huyên thuyên: “Cảm ơn anh Gia hôm nay đã hướng dẫn em lái giả lập động.”
Trịnh Hiểu Húc biết sơ về lý lịch của cậu ta. Anh ta cũng từ giai đoạn như Vương Nhuận Trạch mà từng bước từng bước trở thành cơ trưởng, bèn hỏi: “Cậu học xong môn giả lập động rồi à?”
Vương Nhuận Trạch đầy tự hào: “Còn hai tiết nữa là xong ạ. Nhưng hôm nay bọn em đã thử bay trong các tình huống nguy cấp khác nhau rồi.” Cậu ta nhìn về phía Trần Gia Dư, nói thêm: “Anh Gia còn cùng em bay lại tình huống hạ cánh khẩn cấp của 416 năm ấy, lần này với tàu 737.” Trong đầu cậu ta thấy mình trả lời rất hay, vừa thể hiện bản thân trước mặt hai đàn anh, vừa tiện khen ngợi Trần Gia Dư trước mặt bạn bè anh, nhưng đâu nào biết bản thân lại đạp đúng bãi mìn.
Biểu cảm của Trần Gia Dư có chút cứng ngắc. Phương Hạo trước đó chỉ thờ ơ, không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, người không quen biết có lẽ sẽ thấy bình thường anh cũng như vậy. Thế nhưng vừa nghe xong lời Vương Nhuận Trạch nói, mặt anh lập tức tối sầm. Trần Gia Dư cảm thấy nhiệt độ bên cạnh như giảm xuống mấy độ.
Sau đó, Phương Hạo gần như im lìm. Ngay cả người bình thường không nhanh nhạy như Trịnh Hiểu Húc cũng cảm thấy có gì đó sai sai, mấy lần đánh mắt qua phía Sở Di Nhu dò ý. Sở Di Ngu nhạy cảm hơn anh ta, đương nhiên nhận ra tình hình không ổn nhưng cô cũng không rõ vì làm sao, chỉ đành đá mạnh Trịnh Hiểu Húc một cái dưới gầm bàn.
Trịnh Hiểu Húc tưởng cô muốn mình tìm chủ đề nói chuyện nên càng nỗ lực khuấy động bầu không khí. Sở Di Nhu không coi nổi nữa, bèn mượn lý do đi vệ sinh rồi nhắn tin cho Trịnh Hiểu Húc: 「 Giải tán mau đi. Phương Hạo với anh Gia hôm nay sao sao ấy. 」
Lúc tàn cuộc, Trịnh Hiểu Húc lôi điện thoại ra quét mã thanh toán, bảo: “Hôm nay hiếm hoi lắm mới gặp mọi người, để tôi mời.”
Trần Gia Dư tranh với anh ta: “Cậu lo hai người cậu là được rồi.” Ẩn ý Phương Hạo và Vương Nhuận Trạch thì để anh mời.
Phương Hạo lúc này lên tiếng: “Để tự tôi trả phần tôi.”
Trịnh Hiểu Húc cũng không biết nên làm sao, anh ta không muốn đắc tội với bất kỳ bên nào, cuối cùng đành nói: “Thế… để khi về tôi gửi vào nhóm Wechat nhé.”
Lúc này Sở Di Nhu cũng góp lời, hỏi dò: “Em với Hiểu Húc về trước đây. Hai anh tiện đường cùng về nhỉ?”
Phương Hạo mấp máy môi tính nói gì đó, dường như là muốn từ chối nhưng rồi cuối cùng vẫn gật đầu. Anh không muốn làm bẽ mặt Trần Gia Dư trước mặt Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu, cũng không muốn gây khó dễ cho anh ấy trước mặt đàn em.
Chờ khi mấy người Trịnh Hiểu Húc đi rồi, Vương Nhuận Trạch cũng chậm chạp nhận ra có gì đó không ổn. Lúc trước cậu ta chỉ thấy Trần Gia Dư và Phương Hạo có quen biết, ngầm đoán quan hệ hai người họ không tốt, nhưng giờ cậu ta ý thức được rằng hai người có lời cần nói.
Vương Nhuận Trạch chỉ đành bảo: “Anh Gia, hôm nay cảm ơn anh đã luyện tập cùng em lâu như vậy, cũng cảm ơn anh đã mời cơm, lần sau em sẽ mời trả nhé. Sếp Phương… vậy, sau này có cơ hội thì gặp lại.”
Trần Gia Dư nghĩ thầm, Đừng có cảm ơn nữa, mau mau về với bạn gái cậu đi. Anh tiễn Vương Nhuận Trạch như tiễn Phật ra về.
Lúc này, Phương Hạo mới đẩy ghế ra, đứng lên: “Tôi gọi xe.” Sau đó quay người rời đi.
Lúc Vương Nhuận Trạch ngồi trên xe của mình, đang điều chỉnh GPS thì thấy Trần Gia Dư bước ra theo sau Phương Hạo. Hai người họ vai kề vai, Trần Gia Dư cúi đầu ở bên cạnh nói chuyện với Phương Hạo. Sau một lúc, anh vươn tay kéo cánh tay Phương Hạo nhưng bị Phương Hạo chặn lại.
Note: Tuần trước đau mắt nhưng chày cối không chịu đi khám, muốn tự khỏe lại, cuối cùng sau hôm đăng chương 59 thì mắt tui đau tới không mở nổi, vẫn phải vác xác lên bệnh viện, được bác sĩ thông báo viêm giác mạc mắt trái, viêm kết mạc mắt phải 🥺 Vốn đã lên lịch cố cày xong bộ này trước đợt nghỉ lễ để mn có truyện đọc mấy hôm nghỉ nhưng chắc không được rồi