Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
Chương 59: Hangover
Sáng hôm sau, lúc Phương Hạo tỉnh dậy cũng đánh thức Trần Gia Dư dậy theo. Anh trước giờ ngủ luôn nông giấc. Sau khi tỉnh lại, Trần Gia Dư nhớ hết tất cả những gì đã xảy ra tối qua, đầu vẫn còn đau nhức, hai má thì nóng bừng. Trần Gia Dư ngủ chưa tới năm tiếng. Phương Hạo đang ở phòng khách chuẩn bị đồ để đi làm, thấy anh dậy rồi thì quay trở lại phòng ngủ, xem anh thế nào: “Anh còn khó chịu sao?”
Phương Hạo mặc áo len cùng chiếc quần Âu dáng ôm người, vừa chỉn chu vừa đẹp trai. So bản thân mình với cậu ấy, Trần Gia Dư thấy mình quá đỗi nhếch nhác. Thế nhưng Phương Hạo đã hỏi thăm, anh chỉ đành ngồi dậy trên giường: “Đỡ hơn nhiều rồi.” Nói thành tiếng rồi anh mới nhận ra giọng mình khàn tới mức nào, có lẽ do hôm qua nôn.
Phương Hạo híp mắt cười: “Sao muộn vậy anh còn nghĩ tới chuyện qua đây, đã nói là về Lệ Cảnh rồi mà. Nếu biết trước thì em đã đợi anh rồi.”
Trần Gia Dư thở dài, lấy tay che mặt, đáp: “Nhớ em.” Ánh nắng thật sự quá chói chang, làm nhức mắt anh.
Phương Hạo thấy vậy bèn đóng kín rèm cửa sổ, rồi đưa nước và thuốc cho Trần Gia Dư: “Em phải đi cho kịp xe tuyến. Anh uống nhiều nước một chút rồi ngủ tiếp đi. Nếu đau đầu thì có Ibuprofen, nếu dạ dày khó chịu thì có thể uống thêm chút thuốc trị trào ngược dạ dày này.”
(Ibuprofen: một loại thuốc chống viêm, giảm đau)
Trần Gia Dư nhận lấy, sau đó đột nhiên hỏi Phương Hạo: “Dạo này em hay đau dạ dày hả?”
Phương Hạo ngẩn người, đáp: “Không có.”
Trần Gia Dư cố nhịn cơn đau đầu, nhớ lại: “Vậy sao lọ thuốc của em đặt bên cạnh bồn rửa.”
Phương Hạo trêu: “Anh là Conan à?” Nói xong anh nhận ra không dễ gì qua mặt được Trần Gia Dư. Tối qua anh ấy đã say tới vậy rồi mà mắt vẫn nhìn sáu phương, tai vẫn nghe tám hướng. Anh bèn nói: “Lúc trước vì vụ việc của Đài kiểm soát Phố Đông nên có hai lần em quả thực cảm thấy áp lực quá mức, cấp huấn lệnh xong thì phải vào nhà vệ sinh nôn, mà cũng chẳng nôn được gì. Về tới nhà lại không muốn ăn uống gì, uống thuốc này… cũng không có tác dụng, vì suy cho cùng thì cũng không phải vấn đề ở dạ dày.”
Trần Gia Dư nhắm mắt lại, tim thắt lại đau đớn. Lời Phương Hạo nói tối qua trước lúc ngủ vẫn còn vang vọng bên tai anh. Anh trầm giọng, nói: “Chuyến này anh đi lâu quá rồi, phải không.”
Cặp lông mày xinh đẹp của Phương Hạo nhíu chặt, anh nói: “Em không có ý đấy. Em cũng không muốn chiếm dụng thời gian của anh… Anh đã nhiều chuyện phải lo lắm rồi.”
“Em không chiếm dụng gì cả.” Trần Gia Dư uống hớp nước rồi nói, “Phía anh ngoài tình trạng mẹ anh có đôi lúc hơi căng, thì các khoảng thời gian khác đều thuộc về em. Người khác muốn tranh… Cứ để họ tranh xem.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, đáp “Vâng”.
Lúc Phương Hạo chuẩn bị đi, Trần Gia Dư không quên nói với cậu ấy: “Cảm ơn em nhé, chuyện hôm qua.” Bình thường anh rất giỏi nói mấy lời có cánh, nhưng di chứng sau cơn say cộng thêm sự hỗn loạn tối qua, ngoài lời cảm ơn chân thành, anh nhất thời không nghĩ ra nổi mấy lời đùa giỡn chọc vui nào khác.
Phương Hạo thật sự không biết nên đáp lại lời cảm ơn vừa vô cùng thuần chất vừa vô cùng chân thành này như nào. Anh hơi ngượng ngùng, chỉ biết mỉm cười, sau đó đi vào ôm lấy Trần Gia Dư, nói “Giữa em với anh thì không cần phải khách sáo. Em đi trước nhé, có chuyện gì thì gọi cho em.”
Có cái lần tới khu Kiến Hội sau khi say đó của Trần Gia Dư, tuy đợt cao điểm đi lại mùa Tết thứ hai sau kỳ nghỉ lễ vẫn rất áp lực, Trần Gia Dư nghỉ ngơi được một ngày thì lại đi bay trở lại, hơn nữa lịch bay còn dày đặc hơn cả trước Tết, nhưng Phương Hạo cảm thấy giữa hai người họ đã có gì đó khác trước. Với anh, tối hôm đó dường như đã mở ra một lỗ hổng trên bức tường sắt thép, để anh thấy được nét yếu đuối hiếm thấy của Trần Gia Dư. Anh ấy rất ít khi như vậy. Có một lần là khi xảy ra vụ việc đèn hạ cánh, vì để làm lành với anh mà anh ấy đã ở trên xe giải thích toàn bộ quá trình hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông; lúc kể về bệnh tình của mẹ anh ấy là một lần khác; tối qua là một lần nữa.
Trước mặt anh, Trần Gia Dư thực sự đã bớt đi vài phần ngụy trang, thêm vài phần chân thực. Có mấy lần khi bay chuyến quá muộn, Trần Gia Dư sẽ về khu Kiến Hội vào lúc rạng sáng, không nói năng gì, cởi bỏ bộ đồng phục phi công, vào nhà tắm tắm rửa rồi sấy khô tóc, thay quần áo khác và leo lên giường, ôm chặt lấy lưng Phương Hạo, áp sát lại gần anh hít hà rồi mới quay mặt sang chỗ khác để ngủ. Những khi hai người mặt đối mặt, hay những lúc nói chuyện qua điện thoại, hoặc như khi làm tình, anh đều có một cảm giác rất khó gọi tên: Trần Gia Dư cần anh, cũng khát khao được sát lại gần anh. Mỗi lần có cảm giác ấy, tim anh lại loạn nhịp chẳng kiểm soát nổi, tựa như lần đầu bọn họ gặp nhau.
Lấy ví dụ một hôm sau khi Trần Gia Dư ở nhà cùng anh ăn cơm và uống một chút rượu thì có kể cho anh nghe về chuyện ngày bé cũng như thời đại học của anh ấy, kể về mối quan hệ giữa anh ấy và Trần Chính. Là một cựu phi công đã nghỉ hưu bên Không quân và chuyển sang hàng không dân dụng, Trần Chính vẫn luôn một lòng mong muốn Trần Gia Dư sẽ gia nhập Không quân, trở thành phi công lái máy bay chiến đấu. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong khu nhà của lực lượng Không quân. Tất cả những người lớn anh quen biết nếu không phải cơ trưởng thì cũng là trung đoàn trưởng, trung đội trưởng, có thể coi là con nhà nòi “căn chính miêu hồng”. Thế nhưng, được trải nghiệm cuộc sống đại học khá tự do, anh không muốn gia nhập quân đội. Đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời, cũng là một trong rất ít lần mà anh trực tiếp đi ngược với mong muốn của Trần Chính. Trở thành phi công hàng không dân dụng là ước mơ của biết bao chàng trai cô gái có xuất thân bình thường, thế nhưng hàng không dân dụng lại là sự thỏa hiệp của Trần Gia Dư.
(Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt. Đây là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa Mao Trạch Đông)
Trước đây, Trần Gia Dư từng nói chuyện điện thoại với Trần Chính trước mặt Phương Hạo, anh ở bên cạnh không chú ý nghe kỹ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ của hai người họ rất căng thẳng. Nghĩ tới đây, cộng thêm bệnh tình của Tào Tuệ, mối quan hệ giữa hai cha con họ chắc chắn càng như bước trên băng mỏng.
Phương Hạo từng hỏi Trần Gia Dư: “Chuyện với em, anh có dự định như nào?” Hỏi xong, anh bổ sung: “Em không có ý bảo anh come-out hay như nào. Em không yêu cầu anh phải vậy. Em chỉ muốn hỏi thôi.”
Trần Gia Dư khi ấy để lộ vẻ bất lực hiếm thấy. Anh ấy thở dài, nói: “Có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ biết chuyện. Anh cả đời này cũng không muốn nói cho ông ấy biết.” Sau đó, Trần Gia Dư nhìn vào mắt Phương Hạo và bảo: “Thế nhưng chuyện anh không cho ông ấy biết có rất rất nhiều, không chỉ mình chuyện này.”
Hoặc như lần đầu tiên kể từ khi hai người yêu đương, Trần Gia Dư nói ra mấy chữ “Anh hơi mệt, không muốn đi”. Trước đó, chỉ cần Phương Hạo lên tiếng là anh ấy sẽ luôn tháp tùng tới cùng, trừ khi thật sự không sắp xếp được thời gian. Đến nỗi Phương Hạo cảm thấy cách thể hiện tình yêu của Trần Gia Dư cứ như thể trong tay anh đang cầm phiếu ghi điểm của anh ấy, sau mỗi lần hẹn hò là sẽ cân nhắc đánh giá lại một lượt. Vậy nên mỗi lần Phương Hạo đều nói với anh ấy “Nếu anh mệt thì thôi, mình đổi hôm khác. Nếu mệt thì phải nói rõ với em, đổi ngày là một việc rất đơn giản.” Nói tới lần thứ ba thì Trần Gia Dư cũng đã học được.
Về chiếc đồng hồ quà năm mới mà Trần Gia Dư tặng anh, anh có lén đeo thử, thật sự rất đẹp, đẹp tới lóa mắt. Phương Hạo nghĩ thầm: Vẫn nên cất vào tủ, chờ dịp thích hợp rồi đeo.
Từ tất cả những điều ấy, Phương Hạo cảm thấy tuy hai người họ bận bịu hơn, cơ thể cách xa về mặt không gian nhưng trái tim lại gần nhau hơn. Sau khi nghĩ vậy, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả công việc bận rộn cũng không còn khó khăn nữa.
Suy nghĩ này kéo dài tới một ngày Chủ Nhật cuối tháng Hai.
Tuần đó, Từ Dương – nhân viên kiểm soát Tiếp cận cấp bốn mới đã bắt đầu vào vị trí, cộng thêm Quách Tri Phương từ sau dịp lễ đã quay lại trực ca bình thường, Phương Hạo cảm thấy áp lực công việc của mình được giảm bớt phần nào. Tối hôm trước anh trực ca đêm, sáng không thấy buồn ngủ nên gọi cho Trần Gia Dư, hỏi anh ấy buổi tối có kế hoạch gì không. Hôm đó là ngày nghỉ của Trần Gia Dư. Anh ấy nói qua điện thoại rằng không có kế hoạch gì, Phương Hạo bèn hỏi anh ấy có muốn qua Kiến Hội ăn tối không, đúng dịp anh cũng không phải trực tối. Trần Gia Dư tự nhận mình là nửa chuyên gia ẩm thực, không chỉ thích nấu ăn mà bình thường cũng có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn thức uống. Vậy nên trong quãng thời gian yêu nhau, hai người họ gần như đã cán quét gần hết mấy hàng ăn ngon vốn cũng chẳng có nhiều quanh khu Đại Hưng này. Phương Hạo thấy có một tiệm trà kiểu Hồng Kông mới mở quanh đây, muốn đi nếm thử nên mới hỏi vậy.
(Tiệm trà kiểu Hồng Kông: hay còn gọi là Cha chaan teng. Đây là một kiểu nhà hàng bình dân vô cùng phổ biến của ẩm thực Hong Kong)
Trần Gia Dư ở đầu bên kia có hơi do dự, một lúc sau mới bảo: “Tối nay anh có chút việc.”
Phương Hạo rất tinh ý tiếp lời: “Ở bên Lệ Cảnh cùng bố mẹ anh hả.” Không đợi Trần Gia Dư trả lời, anh đã nói thay anh ấy: “Dạo này anh không về mấy, tuần trước anh bay suốt mà.”
Trần Gia Dư khẽ “Ừm”, anh có chút chột dạ.
Thật ra anh không qua thăm bố mẹ bên Lệ Cảnh mà dẫn cháu trai của Vương Tường đi luyện bay với giả lập động. Trước đó mấy tuần anh có nhận lời Vương Tường, giờ cháu trai anh ta tới hẹn anh thời gian cụ thể. Thế nhưng khi Phương Hạo hỏi tới, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là không nói thẳng hết mọi chuyện. Trong lòng anh có phần không chắc chắn. Không chỉ không chắc bản thân thử nghiệm với buồng lái giả lập sẽ cho ra kết quả như nào, mà cũng không chắc nếu kể với Phương Hạo thì cậu ấy sẽ có phản ứng ra sao. Hai người trước đó đã vì chuyện số liệu cuộc thử nghiệm buồng lái giả lập trên Weibo mà xảy ra xung đột, Phương Hạo còn ghi sổ nợ cũ của anh. Vậy nên lần này, anh tính trước hết cứ thận trọng, đợi xong rồi mới chia sẻ kết quả với cậu ấy. Tâm trạng của anh giống hệt người bệnh bị bác sĩ thông báo rằng “Anh có lẽ đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo, cần xét nghiệm để xác nhận.” Trước khi có kết quả xét nghiệm, suy nghĩ chủ quan của anh là không muốn tin, cũng không muốn cho người nhà hay những người thân thiết biết. Dù sao, có vài chuyện nói hoài nói mãi lại thành thật.
Tới công ty, Vương Nhuận Trạch đã đứng chờ anh từ sớm, còn mua nước uống cho anh. Trần Gia Dư thoạt đầu trông thấy cậu ta cũng không dám nhận vội. Ai ngờ được một Vương Tường cao 1m65, đầu Địa Trung Hải, bụng bia lại có cậu cháu đẹp trai như này. Cậu ta hiển nhiên là cao hơn Vương Tường, nước da ngăm đen, cuối tuần vẫn mặc đồng phục phi công, trông có vẻ như vừa tham gia huấn luyện trở về.
“Anh Gia tới rồi ạ.” Vương Nhuận Trạch thấy anh thì lên tiếng chào hỏi: “Cảm ơn anh cuối tuần còn chạy tới công ty. Em thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” Quả nhiên chú nào cháu nấy, Vương Nhuận Trạch cũng khách sáo hệt như Vương Tường.
Trần Gia Dư cũng chào hỏi cậu ta: “Vương Nhuận Trạch phải không? Không phiền gì đâu.” Anh mặc đồ bình thường, chỉ mang thẻ vào cửa và giấy tờ tùy thân, cùng Vương Nhuận Trạch lên tầng.
Cuối tuần vẫn có rất nhiều người đang luyện tập với buồng lái giả lập, về cơ bản đều là các phi công trẻ. Trung tâm huấn luyện có tổng cộng 15 buồng lái giả lập, buồng lái giả lập động cho dòng 737-800 thì có 03 máy. Như này cũng là khá nhiều vì 737-800 là dòng máy bay chủ đạo cho đội tàu của hãng Air China, có gần 100 chiếc. Rất nhiều phi công lái Boeing đều bắt đầu huấn luyện với mẫu máy bay này, ba năm trước khi chuyển loại Trần Gia Dư cũng vậy.
Tất cả những phi công đang tập luyện không ai là không biết tới Trần Gia Dư của hãng Air China, dù trước đó chưa gặp thì cũng biết mặt anh, có người quen còn đùa: “Anh Gia, tới đạp ghế của bọn tôi à.” Có rất nhiều giáo viên hướng dẫn trong lúc hướng dẫn luyện tập giả lập động, nếu thấy thao tác không chuẩn sẽ giơ chân đá ghế ngồi của phi công phía trước để nhắc nhở bọn họ, Trần Gia Dư năm ấy cũng từng bị đá ghế rồi.
Trần Gia Dư cười nói: “Đâu có. Tôi tới ôn tập chút thôi, tìm cảm giác tay.” Tuy anh nói vậy nhưng mọi người đều nhìn thấy Vương Nhuận Trách phía sau anh, lại thêm các mối quan hệ ở hãng của chú Vương Nhuận Trạch, cũng gần như hiểu vấn đề.
Cậu phi công vừa lên tiếng lúc nãy nói tiếp với Trần Gia Dư: “Anh đừng đứng chờ ở đây, qua lái buồng giả lập động của Airbus đi?”
Vương Nhuận Trạch cũng xen vào: “Đúng rồi anh Gia, anh có chứng chỉ của bao nhiêu dòng máy bay vậy?”
Trần Gia Dư cúi đầu nghĩ: “Để tôi tính thử… Airbus A330 thì không cần nói rồi nhé, hiện tại lái Boeing 737-800, 737-MAX, 787-9. Bay tư nhân có tính không?”
Mấy cậu phi công trẻ cùng Vương Nhuận Trách đều tỏ vẻ hâm mộ. Trần Gia Dư mới bảo: “Còn đầy phi công lớn tuổi giỏi hơn tôi.”
Chờ mọi người tản đi, anh mới bảo với Vương Nhuận Trạch: “Biết bay nhiều loại cũng không để làm gì cả. Mỗi loại đều phải thành thạo, quy trình thao tác và hệ thống thiết bị phải nát nhừ trong não cậu.”
Vương Nhuận Trạch vội vàng gật đầu. Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai phi công trên buồng giả lập 737-800 cuối cùng cũng bước xuống, nói với Trần Gia Dư: “Bọn tôi hôm nay vậy là tương đối rồi, mấy anh lên đi.”
Note: Vừa đăng truyện trở lại thì lại bị đau mắt nên không ngồi lâu trước máy tính được, tới hôm qua là đỡ hơn rồi, mình sẽ tập trung để hoàn thiện nốt bộ truyện này.
Phương Hạo mặc áo len cùng chiếc quần Âu dáng ôm người, vừa chỉn chu vừa đẹp trai. So bản thân mình với cậu ấy, Trần Gia Dư thấy mình quá đỗi nhếch nhác. Thế nhưng Phương Hạo đã hỏi thăm, anh chỉ đành ngồi dậy trên giường: “Đỡ hơn nhiều rồi.” Nói thành tiếng rồi anh mới nhận ra giọng mình khàn tới mức nào, có lẽ do hôm qua nôn.
Phương Hạo híp mắt cười: “Sao muộn vậy anh còn nghĩ tới chuyện qua đây, đã nói là về Lệ Cảnh rồi mà. Nếu biết trước thì em đã đợi anh rồi.”
Trần Gia Dư thở dài, lấy tay che mặt, đáp: “Nhớ em.” Ánh nắng thật sự quá chói chang, làm nhức mắt anh.
Phương Hạo thấy vậy bèn đóng kín rèm cửa sổ, rồi đưa nước và thuốc cho Trần Gia Dư: “Em phải đi cho kịp xe tuyến. Anh uống nhiều nước một chút rồi ngủ tiếp đi. Nếu đau đầu thì có Ibuprofen, nếu dạ dày khó chịu thì có thể uống thêm chút thuốc trị trào ngược dạ dày này.”
(Ibuprofen: một loại thuốc chống viêm, giảm đau)
Trần Gia Dư nhận lấy, sau đó đột nhiên hỏi Phương Hạo: “Dạo này em hay đau dạ dày hả?”
Phương Hạo ngẩn người, đáp: “Không có.”
Trần Gia Dư cố nhịn cơn đau đầu, nhớ lại: “Vậy sao lọ thuốc của em đặt bên cạnh bồn rửa.”
Phương Hạo trêu: “Anh là Conan à?” Nói xong anh nhận ra không dễ gì qua mặt được Trần Gia Dư. Tối qua anh ấy đã say tới vậy rồi mà mắt vẫn nhìn sáu phương, tai vẫn nghe tám hướng. Anh bèn nói: “Lúc trước vì vụ việc của Đài kiểm soát Phố Đông nên có hai lần em quả thực cảm thấy áp lực quá mức, cấp huấn lệnh xong thì phải vào nhà vệ sinh nôn, mà cũng chẳng nôn được gì. Về tới nhà lại không muốn ăn uống gì, uống thuốc này… cũng không có tác dụng, vì suy cho cùng thì cũng không phải vấn đề ở dạ dày.”
Trần Gia Dư nhắm mắt lại, tim thắt lại đau đớn. Lời Phương Hạo nói tối qua trước lúc ngủ vẫn còn vang vọng bên tai anh. Anh trầm giọng, nói: “Chuyến này anh đi lâu quá rồi, phải không.”
Cặp lông mày xinh đẹp của Phương Hạo nhíu chặt, anh nói: “Em không có ý đấy. Em cũng không muốn chiếm dụng thời gian của anh… Anh đã nhiều chuyện phải lo lắm rồi.”
“Em không chiếm dụng gì cả.” Trần Gia Dư uống hớp nước rồi nói, “Phía anh ngoài tình trạng mẹ anh có đôi lúc hơi căng, thì các khoảng thời gian khác đều thuộc về em. Người khác muốn tranh… Cứ để họ tranh xem.”
Phương Hạo khẽ gật đầu, đáp “Vâng”.
Lúc Phương Hạo chuẩn bị đi, Trần Gia Dư không quên nói với cậu ấy: “Cảm ơn em nhé, chuyện hôm qua.” Bình thường anh rất giỏi nói mấy lời có cánh, nhưng di chứng sau cơn say cộng thêm sự hỗn loạn tối qua, ngoài lời cảm ơn chân thành, anh nhất thời không nghĩ ra nổi mấy lời đùa giỡn chọc vui nào khác.
Phương Hạo thật sự không biết nên đáp lại lời cảm ơn vừa vô cùng thuần chất vừa vô cùng chân thành này như nào. Anh hơi ngượng ngùng, chỉ biết mỉm cười, sau đó đi vào ôm lấy Trần Gia Dư, nói “Giữa em với anh thì không cần phải khách sáo. Em đi trước nhé, có chuyện gì thì gọi cho em.”
Có cái lần tới khu Kiến Hội sau khi say đó của Trần Gia Dư, tuy đợt cao điểm đi lại mùa Tết thứ hai sau kỳ nghỉ lễ vẫn rất áp lực, Trần Gia Dư nghỉ ngơi được một ngày thì lại đi bay trở lại, hơn nữa lịch bay còn dày đặc hơn cả trước Tết, nhưng Phương Hạo cảm thấy giữa hai người họ đã có gì đó khác trước. Với anh, tối hôm đó dường như đã mở ra một lỗ hổng trên bức tường sắt thép, để anh thấy được nét yếu đuối hiếm thấy của Trần Gia Dư. Anh ấy rất ít khi như vậy. Có một lần là khi xảy ra vụ việc đèn hạ cánh, vì để làm lành với anh mà anh ấy đã ở trên xe giải thích toàn bộ quá trình hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông; lúc kể về bệnh tình của mẹ anh ấy là một lần khác; tối qua là một lần nữa.
Trước mặt anh, Trần Gia Dư thực sự đã bớt đi vài phần ngụy trang, thêm vài phần chân thực. Có mấy lần khi bay chuyến quá muộn, Trần Gia Dư sẽ về khu Kiến Hội vào lúc rạng sáng, không nói năng gì, cởi bỏ bộ đồng phục phi công, vào nhà tắm tắm rửa rồi sấy khô tóc, thay quần áo khác và leo lên giường, ôm chặt lấy lưng Phương Hạo, áp sát lại gần anh hít hà rồi mới quay mặt sang chỗ khác để ngủ. Những khi hai người mặt đối mặt, hay những lúc nói chuyện qua điện thoại, hoặc như khi làm tình, anh đều có một cảm giác rất khó gọi tên: Trần Gia Dư cần anh, cũng khát khao được sát lại gần anh. Mỗi lần có cảm giác ấy, tim anh lại loạn nhịp chẳng kiểm soát nổi, tựa như lần đầu bọn họ gặp nhau.
Lấy ví dụ một hôm sau khi Trần Gia Dư ở nhà cùng anh ăn cơm và uống một chút rượu thì có kể cho anh nghe về chuyện ngày bé cũng như thời đại học của anh ấy, kể về mối quan hệ giữa anh ấy và Trần Chính. Là một cựu phi công đã nghỉ hưu bên Không quân và chuyển sang hàng không dân dụng, Trần Chính vẫn luôn một lòng mong muốn Trần Gia Dư sẽ gia nhập Không quân, trở thành phi công lái máy bay chiến đấu. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong khu nhà của lực lượng Không quân. Tất cả những người lớn anh quen biết nếu không phải cơ trưởng thì cũng là trung đoàn trưởng, trung đội trưởng, có thể coi là con nhà nòi “căn chính miêu hồng”. Thế nhưng, được trải nghiệm cuộc sống đại học khá tự do, anh không muốn gia nhập quân đội. Đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời, cũng là một trong rất ít lần mà anh trực tiếp đi ngược với mong muốn của Trần Chính. Trở thành phi công hàng không dân dụng là ước mơ của biết bao chàng trai cô gái có xuất thân bình thường, thế nhưng hàng không dân dụng lại là sự thỏa hiệp của Trần Gia Dư.
(Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt. Đây là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa Mao Trạch Đông)
Trước đây, Trần Gia Dư từng nói chuyện điện thoại với Trần Chính trước mặt Phương Hạo, anh ở bên cạnh không chú ý nghe kỹ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ của hai người họ rất căng thẳng. Nghĩ tới đây, cộng thêm bệnh tình của Tào Tuệ, mối quan hệ giữa hai cha con họ chắc chắn càng như bước trên băng mỏng.
Phương Hạo từng hỏi Trần Gia Dư: “Chuyện với em, anh có dự định như nào?” Hỏi xong, anh bổ sung: “Em không có ý bảo anh come-out hay như nào. Em không yêu cầu anh phải vậy. Em chỉ muốn hỏi thôi.”
Trần Gia Dư khi ấy để lộ vẻ bất lực hiếm thấy. Anh ấy thở dài, nói: “Có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ biết chuyện. Anh cả đời này cũng không muốn nói cho ông ấy biết.” Sau đó, Trần Gia Dư nhìn vào mắt Phương Hạo và bảo: “Thế nhưng chuyện anh không cho ông ấy biết có rất rất nhiều, không chỉ mình chuyện này.”
Hoặc như lần đầu tiên kể từ khi hai người yêu đương, Trần Gia Dư nói ra mấy chữ “Anh hơi mệt, không muốn đi”. Trước đó, chỉ cần Phương Hạo lên tiếng là anh ấy sẽ luôn tháp tùng tới cùng, trừ khi thật sự không sắp xếp được thời gian. Đến nỗi Phương Hạo cảm thấy cách thể hiện tình yêu của Trần Gia Dư cứ như thể trong tay anh đang cầm phiếu ghi điểm của anh ấy, sau mỗi lần hẹn hò là sẽ cân nhắc đánh giá lại một lượt. Vậy nên mỗi lần Phương Hạo đều nói với anh ấy “Nếu anh mệt thì thôi, mình đổi hôm khác. Nếu mệt thì phải nói rõ với em, đổi ngày là một việc rất đơn giản.” Nói tới lần thứ ba thì Trần Gia Dư cũng đã học được.
Về chiếc đồng hồ quà năm mới mà Trần Gia Dư tặng anh, anh có lén đeo thử, thật sự rất đẹp, đẹp tới lóa mắt. Phương Hạo nghĩ thầm: Vẫn nên cất vào tủ, chờ dịp thích hợp rồi đeo.
Từ tất cả những điều ấy, Phương Hạo cảm thấy tuy hai người họ bận bịu hơn, cơ thể cách xa về mặt không gian nhưng trái tim lại gần nhau hơn. Sau khi nghĩ vậy, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả công việc bận rộn cũng không còn khó khăn nữa.
Suy nghĩ này kéo dài tới một ngày Chủ Nhật cuối tháng Hai.
Tuần đó, Từ Dương – nhân viên kiểm soát Tiếp cận cấp bốn mới đã bắt đầu vào vị trí, cộng thêm Quách Tri Phương từ sau dịp lễ đã quay lại trực ca bình thường, Phương Hạo cảm thấy áp lực công việc của mình được giảm bớt phần nào. Tối hôm trước anh trực ca đêm, sáng không thấy buồn ngủ nên gọi cho Trần Gia Dư, hỏi anh ấy buổi tối có kế hoạch gì không. Hôm đó là ngày nghỉ của Trần Gia Dư. Anh ấy nói qua điện thoại rằng không có kế hoạch gì, Phương Hạo bèn hỏi anh ấy có muốn qua Kiến Hội ăn tối không, đúng dịp anh cũng không phải trực tối. Trần Gia Dư tự nhận mình là nửa chuyên gia ẩm thực, không chỉ thích nấu ăn mà bình thường cũng có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn thức uống. Vậy nên trong quãng thời gian yêu nhau, hai người họ gần như đã cán quét gần hết mấy hàng ăn ngon vốn cũng chẳng có nhiều quanh khu Đại Hưng này. Phương Hạo thấy có một tiệm trà kiểu Hồng Kông mới mở quanh đây, muốn đi nếm thử nên mới hỏi vậy.
(Tiệm trà kiểu Hồng Kông: hay còn gọi là Cha chaan teng. Đây là một kiểu nhà hàng bình dân vô cùng phổ biến của ẩm thực Hong Kong)
Trần Gia Dư ở đầu bên kia có hơi do dự, một lúc sau mới bảo: “Tối nay anh có chút việc.”
Phương Hạo rất tinh ý tiếp lời: “Ở bên Lệ Cảnh cùng bố mẹ anh hả.” Không đợi Trần Gia Dư trả lời, anh đã nói thay anh ấy: “Dạo này anh không về mấy, tuần trước anh bay suốt mà.”
Trần Gia Dư khẽ “Ừm”, anh có chút chột dạ.
Thật ra anh không qua thăm bố mẹ bên Lệ Cảnh mà dẫn cháu trai của Vương Tường đi luyện bay với giả lập động. Trước đó mấy tuần anh có nhận lời Vương Tường, giờ cháu trai anh ta tới hẹn anh thời gian cụ thể. Thế nhưng khi Phương Hạo hỏi tới, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là không nói thẳng hết mọi chuyện. Trong lòng anh có phần không chắc chắn. Không chỉ không chắc bản thân thử nghiệm với buồng lái giả lập sẽ cho ra kết quả như nào, mà cũng không chắc nếu kể với Phương Hạo thì cậu ấy sẽ có phản ứng ra sao. Hai người trước đó đã vì chuyện số liệu cuộc thử nghiệm buồng lái giả lập trên Weibo mà xảy ra xung đột, Phương Hạo còn ghi sổ nợ cũ của anh. Vậy nên lần này, anh tính trước hết cứ thận trọng, đợi xong rồi mới chia sẻ kết quả với cậu ấy. Tâm trạng của anh giống hệt người bệnh bị bác sĩ thông báo rằng “Anh có lẽ đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo, cần xét nghiệm để xác nhận.” Trước khi có kết quả xét nghiệm, suy nghĩ chủ quan của anh là không muốn tin, cũng không muốn cho người nhà hay những người thân thiết biết. Dù sao, có vài chuyện nói hoài nói mãi lại thành thật.
Tới công ty, Vương Nhuận Trạch đã đứng chờ anh từ sớm, còn mua nước uống cho anh. Trần Gia Dư thoạt đầu trông thấy cậu ta cũng không dám nhận vội. Ai ngờ được một Vương Tường cao 1m65, đầu Địa Trung Hải, bụng bia lại có cậu cháu đẹp trai như này. Cậu ta hiển nhiên là cao hơn Vương Tường, nước da ngăm đen, cuối tuần vẫn mặc đồng phục phi công, trông có vẻ như vừa tham gia huấn luyện trở về.
“Anh Gia tới rồi ạ.” Vương Nhuận Trạch thấy anh thì lên tiếng chào hỏi: “Cảm ơn anh cuối tuần còn chạy tới công ty. Em thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” Quả nhiên chú nào cháu nấy, Vương Nhuận Trạch cũng khách sáo hệt như Vương Tường.
Trần Gia Dư cũng chào hỏi cậu ta: “Vương Nhuận Trạch phải không? Không phiền gì đâu.” Anh mặc đồ bình thường, chỉ mang thẻ vào cửa và giấy tờ tùy thân, cùng Vương Nhuận Trạch lên tầng.
Cuối tuần vẫn có rất nhiều người đang luyện tập với buồng lái giả lập, về cơ bản đều là các phi công trẻ. Trung tâm huấn luyện có tổng cộng 15 buồng lái giả lập, buồng lái giả lập động cho dòng 737-800 thì có 03 máy. Như này cũng là khá nhiều vì 737-800 là dòng máy bay chủ đạo cho đội tàu của hãng Air China, có gần 100 chiếc. Rất nhiều phi công lái Boeing đều bắt đầu huấn luyện với mẫu máy bay này, ba năm trước khi chuyển loại Trần Gia Dư cũng vậy.
Tất cả những phi công đang tập luyện không ai là không biết tới Trần Gia Dư của hãng Air China, dù trước đó chưa gặp thì cũng biết mặt anh, có người quen còn đùa: “Anh Gia, tới đạp ghế của bọn tôi à.” Có rất nhiều giáo viên hướng dẫn trong lúc hướng dẫn luyện tập giả lập động, nếu thấy thao tác không chuẩn sẽ giơ chân đá ghế ngồi của phi công phía trước để nhắc nhở bọn họ, Trần Gia Dư năm ấy cũng từng bị đá ghế rồi.
Trần Gia Dư cười nói: “Đâu có. Tôi tới ôn tập chút thôi, tìm cảm giác tay.” Tuy anh nói vậy nhưng mọi người đều nhìn thấy Vương Nhuận Trách phía sau anh, lại thêm các mối quan hệ ở hãng của chú Vương Nhuận Trạch, cũng gần như hiểu vấn đề.
Cậu phi công vừa lên tiếng lúc nãy nói tiếp với Trần Gia Dư: “Anh đừng đứng chờ ở đây, qua lái buồng giả lập động của Airbus đi?”
Vương Nhuận Trạch cũng xen vào: “Đúng rồi anh Gia, anh có chứng chỉ của bao nhiêu dòng máy bay vậy?”
Trần Gia Dư cúi đầu nghĩ: “Để tôi tính thử… Airbus A330 thì không cần nói rồi nhé, hiện tại lái Boeing 737-800, 737-MAX, 787-9. Bay tư nhân có tính không?”
Mấy cậu phi công trẻ cùng Vương Nhuận Trách đều tỏ vẻ hâm mộ. Trần Gia Dư mới bảo: “Còn đầy phi công lớn tuổi giỏi hơn tôi.”
Chờ mọi người tản đi, anh mới bảo với Vương Nhuận Trạch: “Biết bay nhiều loại cũng không để làm gì cả. Mỗi loại đều phải thành thạo, quy trình thao tác và hệ thống thiết bị phải nát nhừ trong não cậu.”
Vương Nhuận Trạch vội vàng gật đầu. Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai phi công trên buồng giả lập 737-800 cuối cùng cũng bước xuống, nói với Trần Gia Dư: “Bọn tôi hôm nay vậy là tương đối rồi, mấy anh lên đi.”
Note: Vừa đăng truyện trở lại thì lại bị đau mắt nên không ngồi lâu trước máy tính được, tới hôm qua là đỡ hơn rồi, mình sẽ tập trung để hoàn thiện nốt bộ truyện này.