Đạo Quân
Chương 955: Chém!
Mắt Tô Khải Đồng lóe tia sáng, đã hiểu Thi Thăng không dùng việc này bắt bẽ tiểu vương gia được, bị bên tiểu vương gia bóp cổ.
Tô Khải Đồng nhớ đến sâu xa giữa mình và hệ Ninh Vương, tiểu vương gia bắt đầu giương cánh bay lượn, thật không biết nên thấy vui hay không.
Tô Khải Đồng ngẫm nghĩ tìm từ, chậm rãi nói:
“Công khai quân pháp không phải trò đùa, Thi trưởng lão, ta không biết người khác thế nào nhưng rất hiểu rõ Mông Sơn Minh, quân pháp như núi, ai dám trễ nãi chiến sự thì Mông Sơn Minh không có gì dám hay không. Nếu gác ba đại phái qua một bên, người ngựa Hạo châu dám làm trễ nãi chiến sự thì người ngựa Nam châu chắc chắn sẽ chấp hành quân pháp!"
Lúc này bên ngoài có người la:
“Báo!"
Một tờ tình báo đưa vào tay bên này, báo rằng Nam châu không xuất động bốn mươi vạn người ngựa mà chỉ có mười vạn người.
Hai người ngó nhau.
Thi Thăng hỏi dò:
“Ngươi mang đến hai mươi vạn người ngựa Hạo châu thì sợ gì bị mười vạn người ngựa của hắn uy hiếp?”
Tô Khải Đồng gõ tờ giấy trên tay nói:
“Thi trưởng lão, đó là mười vạn kỵ binh! Đến đi như gió, là Anh Dương Võ Liệt vệ. Không phải có sợ uy hiếp của hắn hay không mà là uy hiếp thật sự.”
Thi Thăng ngần ngừ hỏi:
“Nếu năm đường chư hầu đều kéo dài ra binh thì sao?”
Tô Khải Đồng hỏi:
“Thi trưởng lão vẫn nghĩ người ngựa Nam châu không dám chấp hành quân pháp? Nếu ta là thống soái Nam châu thì sẽ giết một người răn trăm người! Ai cách người ngựa Nam châu gần thì là người xui xẻo đầu tiên, chúng ta ở gần nhất!”
Thi Thăng rối rắm chần chừ.
Mùi vị này rất khó chịu. Ngang nhiên chống đối quân lệnh của Bình Định đại tướng quân là điều không thể nào, nước Yến và ba đại phái đều gặp phải thế cục này rồi còn dám ngang nhiên kháng lệnh sao? Thân phận của Thi Thăng là trưởng lão ba đại phái, cho lá gan cũng không dám làm như vậy, cùng lắm chỉ dám bằng mặt không bằng lòng kéo dài.
Nhưng đối phương muốn mạnh bạo với Thi Thăng. Nếu người ngựa Nam châu thật sự chấp hành quân pháp, người ta chiếm tình và lý, người Nam châu phát động tiến công thì bên Thi Thăng chống cự không được, không chống cự cũng không được. Không đi đổ máu với phản quân ngược lại đánh nhau với người ngựa bình định của triều đình, bên Thi Thăng không nắm chuôi tình hay lý được, vẫn câu cũ, thân phận của Thi Thăng là trưởng lão ba đại phái.
Vào phút then chốt đụng phải chuyện như vậy thì triều đình hay ba đại phái đều sẽ không nói đỡ cho Thi Thăng.
Nhưng Thi Thăng vẫn không cam lòng hỏi:
“Nếu né tránh thì sao?”
Tô Khải Đồng nói:
"Thi trưởng lão, hai mươi vạn người ngựa, động tĩnh lớn như vậy tránh chỗ nào? Nhiều người ăn dùng đều cần cung cấp vật tư, không cách nào tránh được. Người ta có bốn chân, còn chúng ta đa số là hai chân, chạy thắng người ta được không? Chúng ta không thể xé lẻ trốn đi, nếu làm vậy thì cái quần cuối cùng cũng bị mất, tỏ rõ mình né đánh trận, trưởng lão sẽ ăn nói thế nào với ba đại phái?”
Thi Thăng đi qua đi lại.
Nam châu nắm lệnh thống soái Bình Định đại tướng quân làm Thi Thăng rất khó chịu, chửi thầm những người quyết định thả binh quyền cho Nam châu.
Bên ngoài bỗng nhiên lại truyền vào tiếng la:
“Báo!"
Lần này đưa vào không phải tình báo mà là mệnh lệnh do bộ hạ Bình Định thống soái truyền xuống: Mệnh cho người ngựa Hạo châu lập tức phát binh Lạc Hà lĩnh, không tiếc mọi giá đánh hạ quan ải bị phản quân chiếm cứ. Sau đó đại quân Hạo châu toàn tiện thẳng tiến tấn công áp chế người ngựa của phản quân ở phía đông Thiên Lý giang, phòng thủ bên sông, thu thập khống chế tất cả cầu, thuyền qua sông, không cho phản quân có cơ hội tiến tây nữa, phối hợp bốn đường đại quân khác bao vây tiễu trừ phản quân!
"Báo!"
Muốn bên này không tiếc mọi giá phát động tấn công, Tô Khải Đồng và Thi Thăng đang bàn bạc có nên chấp hành lệnh chia quân không ai ngờ quân lệnh mới đã đến.
Quân lệnh mới cho họ thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày nếu không bắt được quan ải Lạc Hà lĩnh coi như né chiến, chờ chiến, người ngựa đốc quân chấp pháp Nam châu sẽ phát động tổng tấn công với đại quân Hạo châu ngay!
Ba quân lệnh liên tiếp truyền đến, cái sau hùng hổ hơn cái trước, không có đường bàn lại, Thi Thăng hận nghiến răng.
Người ngựa bốn đường chư hầu khác cũng lục tục nhận được quân lệnh của Bình Định đại tướng quân.
Mệnh người ngựa Cung châu Từ Cảnh Nguyệt phát binh Nguyên châu bị phản quân Thương châu chiếm cứ, cắt đứt cung cấp vật tư từ đường biển của phản quân, từ phía nam chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Đồ châu An Hiển Triệu từ mạn bắc phát động tổng tấn công, chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Phục châu Sử Tân Mậu từ mặt đông phát động tổng tấn công, chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Trường châu Trương Hổ đột phá từ Đương Môn sơn, đại quân tiến thẳng vào lòng phản quân, tùy thời nghe lệnh phối hợp bốn người ngựa hợp vây tấn công.
Mệnh lệnh tương đương với tổng tấn công bốn hướng vào phản quân, khiến phản quân không rảnh tay, phái một đường người ngựa chọc thẳng vào quấy rối.
Quân lệnh đều có giới hạn thời gian, yêu cầu lúc này thì đạt đến mục đích chiến lược chiến thuật.
Nhưng năm người ngựa đều đang chờ xem.
“Hay cho không diệt phản quân chỉ diệt chư hầu!"
Trong quân trướng bên bờ sông, La Chiếu chụp tình báo xuống mặt bàn, bước tới trước bản đồ trầm giọng nói:
“Ngô Công Lĩnh làm ăn kiểu gì? Vì sao không thu súc binh lực, chẳng lẽ muốn năm bè bảy mảng, ngồi chờ bị càn quét sao?"
Văn Du nói:
“Ý của bên kia là chờ xem tình hình.”
La Chiếu quay đầu nói:
“Rải rác binh lực thế này thì không thể kéo dài với người ngựa bình định của nước Yến. Liên lạc với nước Hàn ngay, cùng nhau đốc thúc Ngô Công Lĩnh!”
“Rõ!”
Một ngày đã qua, người ngựa Hạo châu chưa nhúc nhích.
Thương Triêu Tông ở trên chiến trường làm việc như sấm sét, Nam châu đã tập kết năm vạn thiết kỵ đợi mệnh ngay lập tức xuất phát lao thẳng đến người ngựa Hạo châu, bày ra sự quả quyết.
"Báo!"
Quân tình đưa đến, Tô Khải Đồng cầm xem sau đó mặt biến sắc.
Tô Khải Đồng nói với Thi Thăng:
“Thi trưởng lão, người ngựa Nam châu với thế sấm sét xông hướng chúng ta, chốt chặn chúng ta bày dọc đường đều bị quét sạch, giết ngàn người của ta. Thi trưởng lão, chuyện này tuyệt đối không phải trò đùa, thật sự muốn ra tay với chúng ta!”
Thi Thăng giật lấy quân tình xem xét sau đó tái mặt, giọng căm hận nói:
"Một đám không biết sống chết, dám càn rỡ như vậy!”
Lúc trước Thi Thăng còn ôm lòng may mắn muốn xem tình hình ra sao, nhìn xem Nam châu có dám động vào người ngựa của mình thật không, ai ngờ không cần ba ngày, chỉ một ngày Nam châu đã đằng đằng sát khí xông đến.
Thi Thăng xé nát tờ giấy trong tay, bực bội phất tay.
Đại quân Hạo châu lập tức xuất phát hướng quan ải Lạc Hà lĩnh, người ngựa phía trước nhận mệnh lệnh liền tấn công Lạc Hà lĩnh.
Thủ quân ở Lạc Hà lĩnh không nhiều, chẳng qua bên này không muốn dùng sức, cứ lo giữ thực lực, giờ đánh thật, trả giá hơn ngàn người tử thương chỉ mất nửa ngày là đánh chiếm thành công.
Đại quân Hạo châu rầm rộ và quan ải Lạc Hà lĩnh rồi ra hướng khác xông vào phản quân ở phía sau.
Thiết kỵ Nam châu hầu như rượt theo ngay sau mông người ngựa Hạo châu, tựa như gác đao lên cổ người ngựa Hạo Châu buộc họ tấn công quân địch.
Một tướng lĩnh vào quân trướng của Thương Triêu Tông, bẩm báo:
“Bẩm vương gia, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đến!”
Mấy người trong trướng nhìn nhau, biết đối phương đến khởi binh hỏi tội, tất cả cùng nhìn Thương Triêu Tông.
Mặt Thương Triêu Tông không biểu tình nói:
"Ngăn lại, đuổi ra xa, nếu dám xông vào thì kêu tu sĩ Tấn, Vệ, Tề bắt lấy!”
Sau đó quả nhiên Thi Thăng tự tiện xông vào và đúng là bị bắt giữ.
Ngoài trướng, Thi Thăng trợn to mắt rít gào:
“Thương Triêu Tông, gan chó của ngươi to lắm, dám động vào ta!”
Hai đệ tử đi cùng cũng bị tu sĩ ba nước tây bắt giữ.
Thi Thăng định lấy chuyện thủ vệ chốt chặn bị giết đến sinh sự làm Thương Triêu Tông mất mặt, ai ngờ y to gan lớn mật dám bắt giữ ông.
Tu sĩ ba nước tây sớm gai mắt đám khốn kiếp này, lúc trước bị đám chó chết này hố thảm, vì vậy xúm lên nhanh gọn bắt ba người.
Tô Khải Đồng nhớ đến sâu xa giữa mình và hệ Ninh Vương, tiểu vương gia bắt đầu giương cánh bay lượn, thật không biết nên thấy vui hay không.
Tô Khải Đồng ngẫm nghĩ tìm từ, chậm rãi nói:
“Công khai quân pháp không phải trò đùa, Thi trưởng lão, ta không biết người khác thế nào nhưng rất hiểu rõ Mông Sơn Minh, quân pháp như núi, ai dám trễ nãi chiến sự thì Mông Sơn Minh không có gì dám hay không. Nếu gác ba đại phái qua một bên, người ngựa Hạo châu dám làm trễ nãi chiến sự thì người ngựa Nam châu chắc chắn sẽ chấp hành quân pháp!"
Lúc này bên ngoài có người la:
“Báo!"
Một tờ tình báo đưa vào tay bên này, báo rằng Nam châu không xuất động bốn mươi vạn người ngựa mà chỉ có mười vạn người.
Hai người ngó nhau.
Thi Thăng hỏi dò:
“Ngươi mang đến hai mươi vạn người ngựa Hạo châu thì sợ gì bị mười vạn người ngựa của hắn uy hiếp?”
Tô Khải Đồng gõ tờ giấy trên tay nói:
“Thi trưởng lão, đó là mười vạn kỵ binh! Đến đi như gió, là Anh Dương Võ Liệt vệ. Không phải có sợ uy hiếp của hắn hay không mà là uy hiếp thật sự.”
Thi Thăng ngần ngừ hỏi:
“Nếu năm đường chư hầu đều kéo dài ra binh thì sao?”
Tô Khải Đồng hỏi:
“Thi trưởng lão vẫn nghĩ người ngựa Nam châu không dám chấp hành quân pháp? Nếu ta là thống soái Nam châu thì sẽ giết một người răn trăm người! Ai cách người ngựa Nam châu gần thì là người xui xẻo đầu tiên, chúng ta ở gần nhất!”
Thi Thăng rối rắm chần chừ.
Mùi vị này rất khó chịu. Ngang nhiên chống đối quân lệnh của Bình Định đại tướng quân là điều không thể nào, nước Yến và ba đại phái đều gặp phải thế cục này rồi còn dám ngang nhiên kháng lệnh sao? Thân phận của Thi Thăng là trưởng lão ba đại phái, cho lá gan cũng không dám làm như vậy, cùng lắm chỉ dám bằng mặt không bằng lòng kéo dài.
Nhưng đối phương muốn mạnh bạo với Thi Thăng. Nếu người ngựa Nam châu thật sự chấp hành quân pháp, người ta chiếm tình và lý, người Nam châu phát động tiến công thì bên Thi Thăng chống cự không được, không chống cự cũng không được. Không đi đổ máu với phản quân ngược lại đánh nhau với người ngựa bình định của triều đình, bên Thi Thăng không nắm chuôi tình hay lý được, vẫn câu cũ, thân phận của Thi Thăng là trưởng lão ba đại phái.
Vào phút then chốt đụng phải chuyện như vậy thì triều đình hay ba đại phái đều sẽ không nói đỡ cho Thi Thăng.
Nhưng Thi Thăng vẫn không cam lòng hỏi:
“Nếu né tránh thì sao?”
Tô Khải Đồng nói:
"Thi trưởng lão, hai mươi vạn người ngựa, động tĩnh lớn như vậy tránh chỗ nào? Nhiều người ăn dùng đều cần cung cấp vật tư, không cách nào tránh được. Người ta có bốn chân, còn chúng ta đa số là hai chân, chạy thắng người ta được không? Chúng ta không thể xé lẻ trốn đi, nếu làm vậy thì cái quần cuối cùng cũng bị mất, tỏ rõ mình né đánh trận, trưởng lão sẽ ăn nói thế nào với ba đại phái?”
Thi Thăng đi qua đi lại.
Nam châu nắm lệnh thống soái Bình Định đại tướng quân làm Thi Thăng rất khó chịu, chửi thầm những người quyết định thả binh quyền cho Nam châu.
Bên ngoài bỗng nhiên lại truyền vào tiếng la:
“Báo!"
Lần này đưa vào không phải tình báo mà là mệnh lệnh do bộ hạ Bình Định thống soái truyền xuống: Mệnh cho người ngựa Hạo châu lập tức phát binh Lạc Hà lĩnh, không tiếc mọi giá đánh hạ quan ải bị phản quân chiếm cứ. Sau đó đại quân Hạo châu toàn tiện thẳng tiến tấn công áp chế người ngựa của phản quân ở phía đông Thiên Lý giang, phòng thủ bên sông, thu thập khống chế tất cả cầu, thuyền qua sông, không cho phản quân có cơ hội tiến tây nữa, phối hợp bốn đường đại quân khác bao vây tiễu trừ phản quân!
"Báo!"
Muốn bên này không tiếc mọi giá phát động tấn công, Tô Khải Đồng và Thi Thăng đang bàn bạc có nên chấp hành lệnh chia quân không ai ngờ quân lệnh mới đã đến.
Quân lệnh mới cho họ thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày nếu không bắt được quan ải Lạc Hà lĩnh coi như né chiến, chờ chiến, người ngựa đốc quân chấp pháp Nam châu sẽ phát động tổng tấn công với đại quân Hạo châu ngay!
Ba quân lệnh liên tiếp truyền đến, cái sau hùng hổ hơn cái trước, không có đường bàn lại, Thi Thăng hận nghiến răng.
Người ngựa bốn đường chư hầu khác cũng lục tục nhận được quân lệnh của Bình Định đại tướng quân.
Mệnh người ngựa Cung châu Từ Cảnh Nguyệt phát binh Nguyên châu bị phản quân Thương châu chiếm cứ, cắt đứt cung cấp vật tư từ đường biển của phản quân, từ phía nam chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Đồ châu An Hiển Triệu từ mạn bắc phát động tổng tấn công, chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Phục châu Sử Tân Mậu từ mặt đông phát động tổng tấn công, chặn đường dồn ép phản quân.
Mệnh người ngựa Trường châu Trương Hổ đột phá từ Đương Môn sơn, đại quân tiến thẳng vào lòng phản quân, tùy thời nghe lệnh phối hợp bốn người ngựa hợp vây tấn công.
Mệnh lệnh tương đương với tổng tấn công bốn hướng vào phản quân, khiến phản quân không rảnh tay, phái một đường người ngựa chọc thẳng vào quấy rối.
Quân lệnh đều có giới hạn thời gian, yêu cầu lúc này thì đạt đến mục đích chiến lược chiến thuật.
Nhưng năm người ngựa đều đang chờ xem.
“Hay cho không diệt phản quân chỉ diệt chư hầu!"
Trong quân trướng bên bờ sông, La Chiếu chụp tình báo xuống mặt bàn, bước tới trước bản đồ trầm giọng nói:
“Ngô Công Lĩnh làm ăn kiểu gì? Vì sao không thu súc binh lực, chẳng lẽ muốn năm bè bảy mảng, ngồi chờ bị càn quét sao?"
Văn Du nói:
“Ý của bên kia là chờ xem tình hình.”
La Chiếu quay đầu nói:
“Rải rác binh lực thế này thì không thể kéo dài với người ngựa bình định của nước Yến. Liên lạc với nước Hàn ngay, cùng nhau đốc thúc Ngô Công Lĩnh!”
“Rõ!”
Một ngày đã qua, người ngựa Hạo châu chưa nhúc nhích.
Thương Triêu Tông ở trên chiến trường làm việc như sấm sét, Nam châu đã tập kết năm vạn thiết kỵ đợi mệnh ngay lập tức xuất phát lao thẳng đến người ngựa Hạo châu, bày ra sự quả quyết.
"Báo!"
Quân tình đưa đến, Tô Khải Đồng cầm xem sau đó mặt biến sắc.
Tô Khải Đồng nói với Thi Thăng:
“Thi trưởng lão, người ngựa Nam châu với thế sấm sét xông hướng chúng ta, chốt chặn chúng ta bày dọc đường đều bị quét sạch, giết ngàn người của ta. Thi trưởng lão, chuyện này tuyệt đối không phải trò đùa, thật sự muốn ra tay với chúng ta!”
Thi Thăng giật lấy quân tình xem xét sau đó tái mặt, giọng căm hận nói:
"Một đám không biết sống chết, dám càn rỡ như vậy!”
Lúc trước Thi Thăng còn ôm lòng may mắn muốn xem tình hình ra sao, nhìn xem Nam châu có dám động vào người ngựa của mình thật không, ai ngờ không cần ba ngày, chỉ một ngày Nam châu đã đằng đằng sát khí xông đến.
Thi Thăng xé nát tờ giấy trong tay, bực bội phất tay.
Đại quân Hạo châu lập tức xuất phát hướng quan ải Lạc Hà lĩnh, người ngựa phía trước nhận mệnh lệnh liền tấn công Lạc Hà lĩnh.
Thủ quân ở Lạc Hà lĩnh không nhiều, chẳng qua bên này không muốn dùng sức, cứ lo giữ thực lực, giờ đánh thật, trả giá hơn ngàn người tử thương chỉ mất nửa ngày là đánh chiếm thành công.
Đại quân Hạo châu rầm rộ và quan ải Lạc Hà lĩnh rồi ra hướng khác xông vào phản quân ở phía sau.
Thiết kỵ Nam châu hầu như rượt theo ngay sau mông người ngựa Hạo châu, tựa như gác đao lên cổ người ngựa Hạo Châu buộc họ tấn công quân địch.
Một tướng lĩnh vào quân trướng của Thương Triêu Tông, bẩm báo:
“Bẩm vương gia, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đến!”
Mấy người trong trướng nhìn nhau, biết đối phương đến khởi binh hỏi tội, tất cả cùng nhìn Thương Triêu Tông.
Mặt Thương Triêu Tông không biểu tình nói:
"Ngăn lại, đuổi ra xa, nếu dám xông vào thì kêu tu sĩ Tấn, Vệ, Tề bắt lấy!”
Sau đó quả nhiên Thi Thăng tự tiện xông vào và đúng là bị bắt giữ.
Ngoài trướng, Thi Thăng trợn to mắt rít gào:
“Thương Triêu Tông, gan chó của ngươi to lắm, dám động vào ta!”
Hai đệ tử đi cùng cũng bị tu sĩ ba nước tây bắt giữ.
Thi Thăng định lấy chuyện thủ vệ chốt chặn bị giết đến sinh sự làm Thương Triêu Tông mất mặt, ai ngờ y to gan lớn mật dám bắt giữ ông.
Tu sĩ ba nước tây sớm gai mắt đám khốn kiếp này, lúc trước bị đám chó chết này hố thảm, vì vậy xúm lên nhanh gọn bắt ba người.