Đạo Quân
Chương 1257: Giương đông kích tây (2)
Đồng Minh đáp: “Không hề có sai lầm. Trạch viện mà Ngưu Hữu Đạo ở là do chúng ta quyết định, đã kiểm tra rõ ràng rồi. Ngưu Hữu Đạo còn chưa đến, nô tài đã bố trí người giám sát xung quanh trạch viện. Có thể xác nhận, nếu có thêm người nào ra vào, cũng không thoát khỏi ánh mắt của chúng ta. Năng lực phòng ngự của hắn là có hạn.”
Đồng Mạch hỏi: “Hắn vẫn còn ở trong nhà?”
Đồng Minh đáp: Tuyệt không sai. Người làm bên trong trạch viện đều là tai mắt chúng ta sắp xếp từ trước. Bọn họ truyền đến tin tức, Ngưu Hữu Đạo đang ở trong đình đánh đàn.”
“Đánh đàn?” Đồng Mạch ngừng bút, cau mày hỏi.
Đồng Minh đáp: “Trước mắt có rất nhiều người giám sát, sẽ không sai. Nhã hứng của hắn đúng là không nhỏ, đoán chừng là do có người của ba đại phái bảo vệ, hắn cho rằng không có ai dám làm loạn với người của ba đại phái.”
Bút trong tay Đồng Mạch lại hạ xuống, nhanh chóng viết xong một tờ.
Dường như cũng đã làm ra quyết định sau cùng, ông ta ném tờ giấy vừa mới viết xong, mặc cho nó bay loạn xuống đất, sau đó chấm đầu bút mực, rồi tiếp tục viết xuống một tờ giấy trắng khác.
Ngòi bút di chuyển như rắn, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, ông ta giống như bị điên, cổ họng phát ra một chữ như bị nghẹn: “Ra tay!”
.....
Đại nội hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng.
Ngưu Hữu Đạo đánh đàn, hậu cung cũng có người đánh đàn, nhưng lại là nữ, là sủng phi A Tước của Thương Kiến Hùng.
Thương Kiến Hùng muốn nghe nàng đánh đàn, A Tước tất nhiên là phải tuân mệnh.
Chỉ là khi ngẫu nhiên đưa mắt nhìn, A Tước nhận thấy, Thương Kiến Hùng hình như không có tâm tư. Ông ta từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến tiếng đàn. Cái gọi là nghe nàng đánh đàn cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.
Người đẹp ngồi dưới ánh đèn, mười ngón tay ấn xuống dây đàn, tiếng đàn im bặt nhưng Thương Kiến Hùng lại không phát giác được.
Một lúc lâu sau, Thương Kiến Hùng đột nhiên bừng tỉnh lại, chỉ thấy A Tước đang mở to mắt nhìn mình, mỉm cười nói: “Nghe rất hay, tại sao nàng lại không đàn nữa?”
A Tước nhìn bóng thị vệ lui tới bên ngoài, đáp: “Hình như đêm nay thị vệ bên ngoài nhiều hơn mọi ngày.”
Thương Kiến Hùng bước đến đằng sau nàng, hai tay đặt lên vai của nàng: “Có một tên mà ta rất chán ghét đến kinh thành, lo trước khỏi họa thôi.”
A Tước nói: “Là Ngưu Hữu Đạo lấy được vị trí thứ nhất trong bí cảnh?”
Thương Kiến Hùng hỏi: “Sao, nàng cũng quan tâm người này à?”
A Tước vốn muốn nói nàng đã nghe nói qua khi còn ở nước Tống, nhưng lời chỉ đến khóe miệng liền nuốt xuống, không muốn nhắc đến chuyện cũ ở cố quốc: “Thiếp hơi sợ. Một khi người trong cung xuất hiện bất thường như thế, thường là một trận gió tanh mưa máu xảy ra.”
Nói xong, nàng nhìn xuống bàn tay trên vai mình, bàn tay Thương Kiến Hùng đang đặt trên vai nàng chợt cứng đờ.
“Đừng lo, sẽ không có việc gì đâu.” Thương Kiến Hùng cười gượng.
Ai ngờ, bên ngoài lại truyền đến tiếng ầm ầm, sau đó là tiếng đánh nhau và tiếng la hét, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh của thâm cung.
Đại tổng quản Điền Ngữ khẩn cấp từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: “Bệ hạ, thái giám trong cung làm loạn, đã mở cửa cung dẫn tặc tử đánh vào.”
A Tước kinh hãi, đứng lên quay người lại: “Bệ hạ!”
Thương Kiến Hùng cũng không sợ, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, bình tĩnh nói: “Quả nhân đã nói, sẽ không có việc gì đâu.”
Một đám người bịt mặt áo đen xông thẳng vào cung.
Mũi tên như mưa, thị vệ trong cung liều chết chống cự, tu sĩ thủ hộ lần lượt nhào ra chặn đường.
Trong cung có biến, Trưởng lão Tịch Xa của Tiêu Dao Cung, Trưởng lão Thân Báo Xuân của Tử Kim Động, Trưởng lão Lạc Danh Kiếm của Linh Kiếm Sơn đều chạy ra.
“Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đạo?” Đứng trên nóc nhà, Thân Báo Xuân nghi ngờ nói.
Sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, Ngưu Hữu Đạo đến liền có người tập kích hoàng cung. Cộng thêm ân oán giữa Ngưu Hữu Đạo và Thương Kiến Hùng, không muốn nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo cũng khó.
Rất nhanh, đệ tử thủ vệ ba đại phái nhào đến ngăn địch.
Tiếng động vang vọng truyền đến. Cao Kiến Thành đang đắm chìm trong bóng tối bỗng nhiên mở mắt, hét lớn một tiếng: “Hướng không đúng, chuyện gì xảy ra vậy?”
Quản gia Phạm Chuyên chạy đến, khẩn cấp bẩm báo: “Lão gia, việc lớn rồi. Hướng hoàng cung truyền đến tiếng đánh nhau, hình như có người cưỡng ép đánh vào hoàng cung.”
“Hoàng cung?” Cao Kiến Thành nghi ngờ, ánh mắt lóe lên, sau đó đứng dậy: “Không được, đây là thế giương đông kích tây, muốn ra tay với Ngưu Hữu Đạo rồi.”
........
Trong lương đình, tiếng đàn im bặt. Mười ngón tay Ngưu Hữu Đạo ấn xuống dây đàn, sau đó nhìn về phía có tiếng đánh nhau truyền đến.
“Hình như là hướng hoàng cung.” Vu Chiếu Hành cau mày nói.
Pằng! Âm thanh chói tai vang lên. Toàn bộ dây đàn đã bị mười ngón tay của Ngưu Hữu Đạo cắt đứt.
Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi cùng nhau nhìn Ngưu Hữu Đạo, không biết hắn có ý gì.
“Hừ!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Toàn là thứ cứng đầu. Để đối phó với ta, đúng là đã hạ hết tiền vốn. Xem ra người của ba đại phái không thể cứu viện kịp thời.”
Hai người Quản, Vu đều cả kinh, hiểu được ý trong lời nói của hắn. Động tĩnh trong hoàng cung chính là muốn ngăn ba đại phái có hành động.
Ngưu Hữu Đạo bắn ra một luồng kình phong tắt ngọn đèn lồng, thuận tay cầm kiếm bên hông, đứng dậy nói: “Địch nhân đã phát ra tín hiệu động thủ, chúng ta đi.”
Ba người nhanh chóng từ trên đình nghỉ mát chạy xuống, không đi chỗ nào khác mà quẹo vào hòn giả sơn bên dưới.
Trên mặt đất dưới ngọn giả sơn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ra vào. Ba người Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng lách mình vào bên trong. Vân Cơ đang chờ sẵn bọn họ.
Khi tay Vân Cơ nhấn vào vách tường địa đạo, bùn đất gần cửa vào lập tức phun lên, nhanh chóng khép lại cửa hang.
Mọi người không ngừng chìm xuống. Bùn đất phía trên phủ kín xuống, còn bùn đất dưới chân thì cuồn cuộn dâng lên, thu hẹp không gian bốn phía, ngăn chặn bên trên.
Vừa đi, Vân Cơ vừa nói: “Ngươi làm như vậy rất nguy hiểm.”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng. Ngay từ đầu, Vân Cơ đã nhắc nhở hắn. Độn địa thì nàng làm được, nhưng không thể nào mang người chạy trốn một cách nhanh nhất được, cùng lắm cũng chỉ được như trước mắt. Một khi có biến, kẻ địch đánh tới, tốc độ mọi người chạy đi căn bản không thể sánh bằng tốc độ tu sĩ mở đất.
“Không vào được hang cọp làm sao bắt được cọp con. Tu sĩ của ba đại phái không phải để trưng bày cho đẹp. Có bọn họ đỡ một chút cũng không có việc gì.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, sau đó lắng tai nghe động tĩnh trên mặt đất, hỏi: “Địa đạo đã được phủ kín chưa? Đám người Ngô lão nhị đã rút đi hết rồi chứ?”
Vân Cơ đáp: “Tất cả đã xong.”
....
“Là ai?”
Tu sĩ ba đại phái chịu trách nhiệm bảo vệ chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo còn đang hoài nghi nhìn về phía hoàng cung, đột nhiên phát hiện lạ thường, lập tức quát lên.
Thình lình một đám người bịt mặt xông ra từ trong bóng tối, chẳng thèm nói câu nào đã xông thẳng lên đình nghỉ mát trên ngọn giả sơn.
“Lớn mật!” Tu sĩ ba đại phái làm sao có thể để cho thích khách càn rỡ được, vội lách mình lao ra chặn đường.
Hai bên sáp vào nhau. Đệ tử ba đại phái rất nhanh phát hiện, người đến không chỉ một số mà là có hơn nghìn người.
Trong bóng tối có người trầm giọng nói: “Không cho phép một ai còn sống sót rời đi, giết.”
Hiển nhiên là bọn chúng không có ý định tiết lộ sự việc ra ngoài, sợ Ngưu Hữu Đạo chạy mất. Dù sao không phải ai cũng biết Ngưu Hữu Đạo.
........
“Tiếng đàn đã ngừng.” Trong phòng có người thì thầm.
Sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến. Tiền Liên Thắng biến sắc: “Đi ra ngoài xem một chút.”
Mọi người từ trong phòng xông ra, lập tức có một đám người áo đen đánh tới, hộ vệ nhanh chóng bảo vệ Tiền Liên Thắng.
Tiền Liên Thắng thất kinh, sau đó phát hiện vây công không chỉ có một mình hắn ta. Sứ thần Tấn, Vệ, Tề, Triệu, Hàn ở cùng trong một tòa trạch viện cũng bị vây công luôn. Nói trắng ra, bọn họ đang ở cùng một chỗ, chỉ là trước đó không biết sự tồn tại lẫn nhau mà thôi.
Sứ thần các nước vừa nhìn thấy mặt nhau, trong đầu đều có cùng một suy nghĩ. Cạm bẫy! Đây tuyệt đối là cái bẫy mà Ngưu Hữu Đạo đã bố trí.
Đồng Mạch hỏi: “Hắn vẫn còn ở trong nhà?”
Đồng Minh đáp: Tuyệt không sai. Người làm bên trong trạch viện đều là tai mắt chúng ta sắp xếp từ trước. Bọn họ truyền đến tin tức, Ngưu Hữu Đạo đang ở trong đình đánh đàn.”
“Đánh đàn?” Đồng Mạch ngừng bút, cau mày hỏi.
Đồng Minh đáp: “Trước mắt có rất nhiều người giám sát, sẽ không sai. Nhã hứng của hắn đúng là không nhỏ, đoán chừng là do có người của ba đại phái bảo vệ, hắn cho rằng không có ai dám làm loạn với người của ba đại phái.”
Bút trong tay Đồng Mạch lại hạ xuống, nhanh chóng viết xong một tờ.
Dường như cũng đã làm ra quyết định sau cùng, ông ta ném tờ giấy vừa mới viết xong, mặc cho nó bay loạn xuống đất, sau đó chấm đầu bút mực, rồi tiếp tục viết xuống một tờ giấy trắng khác.
Ngòi bút di chuyển như rắn, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, ông ta giống như bị điên, cổ họng phát ra một chữ như bị nghẹn: “Ra tay!”
.....
Đại nội hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng.
Ngưu Hữu Đạo đánh đàn, hậu cung cũng có người đánh đàn, nhưng lại là nữ, là sủng phi A Tước của Thương Kiến Hùng.
Thương Kiến Hùng muốn nghe nàng đánh đàn, A Tước tất nhiên là phải tuân mệnh.
Chỉ là khi ngẫu nhiên đưa mắt nhìn, A Tước nhận thấy, Thương Kiến Hùng hình như không có tâm tư. Ông ta từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến tiếng đàn. Cái gọi là nghe nàng đánh đàn cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.
Người đẹp ngồi dưới ánh đèn, mười ngón tay ấn xuống dây đàn, tiếng đàn im bặt nhưng Thương Kiến Hùng lại không phát giác được.
Một lúc lâu sau, Thương Kiến Hùng đột nhiên bừng tỉnh lại, chỉ thấy A Tước đang mở to mắt nhìn mình, mỉm cười nói: “Nghe rất hay, tại sao nàng lại không đàn nữa?”
A Tước nhìn bóng thị vệ lui tới bên ngoài, đáp: “Hình như đêm nay thị vệ bên ngoài nhiều hơn mọi ngày.”
Thương Kiến Hùng bước đến đằng sau nàng, hai tay đặt lên vai của nàng: “Có một tên mà ta rất chán ghét đến kinh thành, lo trước khỏi họa thôi.”
A Tước nói: “Là Ngưu Hữu Đạo lấy được vị trí thứ nhất trong bí cảnh?”
Thương Kiến Hùng hỏi: “Sao, nàng cũng quan tâm người này à?”
A Tước vốn muốn nói nàng đã nghe nói qua khi còn ở nước Tống, nhưng lời chỉ đến khóe miệng liền nuốt xuống, không muốn nhắc đến chuyện cũ ở cố quốc: “Thiếp hơi sợ. Một khi người trong cung xuất hiện bất thường như thế, thường là một trận gió tanh mưa máu xảy ra.”
Nói xong, nàng nhìn xuống bàn tay trên vai mình, bàn tay Thương Kiến Hùng đang đặt trên vai nàng chợt cứng đờ.
“Đừng lo, sẽ không có việc gì đâu.” Thương Kiến Hùng cười gượng.
Ai ngờ, bên ngoài lại truyền đến tiếng ầm ầm, sau đó là tiếng đánh nhau và tiếng la hét, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh của thâm cung.
Đại tổng quản Điền Ngữ khẩn cấp từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: “Bệ hạ, thái giám trong cung làm loạn, đã mở cửa cung dẫn tặc tử đánh vào.”
A Tước kinh hãi, đứng lên quay người lại: “Bệ hạ!”
Thương Kiến Hùng cũng không sợ, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, bình tĩnh nói: “Quả nhân đã nói, sẽ không có việc gì đâu.”
Một đám người bịt mặt áo đen xông thẳng vào cung.
Mũi tên như mưa, thị vệ trong cung liều chết chống cự, tu sĩ thủ hộ lần lượt nhào ra chặn đường.
Trong cung có biến, Trưởng lão Tịch Xa của Tiêu Dao Cung, Trưởng lão Thân Báo Xuân của Tử Kim Động, Trưởng lão Lạc Danh Kiếm của Linh Kiếm Sơn đều chạy ra.
“Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đạo?” Đứng trên nóc nhà, Thân Báo Xuân nghi ngờ nói.
Sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, Ngưu Hữu Đạo đến liền có người tập kích hoàng cung. Cộng thêm ân oán giữa Ngưu Hữu Đạo và Thương Kiến Hùng, không muốn nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo cũng khó.
Rất nhanh, đệ tử thủ vệ ba đại phái nhào đến ngăn địch.
Tiếng động vang vọng truyền đến. Cao Kiến Thành đang đắm chìm trong bóng tối bỗng nhiên mở mắt, hét lớn một tiếng: “Hướng không đúng, chuyện gì xảy ra vậy?”
Quản gia Phạm Chuyên chạy đến, khẩn cấp bẩm báo: “Lão gia, việc lớn rồi. Hướng hoàng cung truyền đến tiếng đánh nhau, hình như có người cưỡng ép đánh vào hoàng cung.”
“Hoàng cung?” Cao Kiến Thành nghi ngờ, ánh mắt lóe lên, sau đó đứng dậy: “Không được, đây là thế giương đông kích tây, muốn ra tay với Ngưu Hữu Đạo rồi.”
........
Trong lương đình, tiếng đàn im bặt. Mười ngón tay Ngưu Hữu Đạo ấn xuống dây đàn, sau đó nhìn về phía có tiếng đánh nhau truyền đến.
“Hình như là hướng hoàng cung.” Vu Chiếu Hành cau mày nói.
Pằng! Âm thanh chói tai vang lên. Toàn bộ dây đàn đã bị mười ngón tay của Ngưu Hữu Đạo cắt đứt.
Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi cùng nhau nhìn Ngưu Hữu Đạo, không biết hắn có ý gì.
“Hừ!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Toàn là thứ cứng đầu. Để đối phó với ta, đúng là đã hạ hết tiền vốn. Xem ra người của ba đại phái không thể cứu viện kịp thời.”
Hai người Quản, Vu đều cả kinh, hiểu được ý trong lời nói của hắn. Động tĩnh trong hoàng cung chính là muốn ngăn ba đại phái có hành động.
Ngưu Hữu Đạo bắn ra một luồng kình phong tắt ngọn đèn lồng, thuận tay cầm kiếm bên hông, đứng dậy nói: “Địch nhân đã phát ra tín hiệu động thủ, chúng ta đi.”
Ba người nhanh chóng từ trên đình nghỉ mát chạy xuống, không đi chỗ nào khác mà quẹo vào hòn giả sơn bên dưới.
Trên mặt đất dưới ngọn giả sơn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ra vào. Ba người Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng lách mình vào bên trong. Vân Cơ đang chờ sẵn bọn họ.
Khi tay Vân Cơ nhấn vào vách tường địa đạo, bùn đất gần cửa vào lập tức phun lên, nhanh chóng khép lại cửa hang.
Mọi người không ngừng chìm xuống. Bùn đất phía trên phủ kín xuống, còn bùn đất dưới chân thì cuồn cuộn dâng lên, thu hẹp không gian bốn phía, ngăn chặn bên trên.
Vừa đi, Vân Cơ vừa nói: “Ngươi làm như vậy rất nguy hiểm.”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng. Ngay từ đầu, Vân Cơ đã nhắc nhở hắn. Độn địa thì nàng làm được, nhưng không thể nào mang người chạy trốn một cách nhanh nhất được, cùng lắm cũng chỉ được như trước mắt. Một khi có biến, kẻ địch đánh tới, tốc độ mọi người chạy đi căn bản không thể sánh bằng tốc độ tu sĩ mở đất.
“Không vào được hang cọp làm sao bắt được cọp con. Tu sĩ của ba đại phái không phải để trưng bày cho đẹp. Có bọn họ đỡ một chút cũng không có việc gì.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, sau đó lắng tai nghe động tĩnh trên mặt đất, hỏi: “Địa đạo đã được phủ kín chưa? Đám người Ngô lão nhị đã rút đi hết rồi chứ?”
Vân Cơ đáp: “Tất cả đã xong.”
....
“Là ai?”
Tu sĩ ba đại phái chịu trách nhiệm bảo vệ chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo còn đang hoài nghi nhìn về phía hoàng cung, đột nhiên phát hiện lạ thường, lập tức quát lên.
Thình lình một đám người bịt mặt xông ra từ trong bóng tối, chẳng thèm nói câu nào đã xông thẳng lên đình nghỉ mát trên ngọn giả sơn.
“Lớn mật!” Tu sĩ ba đại phái làm sao có thể để cho thích khách càn rỡ được, vội lách mình lao ra chặn đường.
Hai bên sáp vào nhau. Đệ tử ba đại phái rất nhanh phát hiện, người đến không chỉ một số mà là có hơn nghìn người.
Trong bóng tối có người trầm giọng nói: “Không cho phép một ai còn sống sót rời đi, giết.”
Hiển nhiên là bọn chúng không có ý định tiết lộ sự việc ra ngoài, sợ Ngưu Hữu Đạo chạy mất. Dù sao không phải ai cũng biết Ngưu Hữu Đạo.
........
“Tiếng đàn đã ngừng.” Trong phòng có người thì thầm.
Sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến. Tiền Liên Thắng biến sắc: “Đi ra ngoài xem một chút.”
Mọi người từ trong phòng xông ra, lập tức có một đám người áo đen đánh tới, hộ vệ nhanh chóng bảo vệ Tiền Liên Thắng.
Tiền Liên Thắng thất kinh, sau đó phát hiện vây công không chỉ có một mình hắn ta. Sứ thần Tấn, Vệ, Tề, Triệu, Hàn ở cùng trong một tòa trạch viện cũng bị vây công luôn. Nói trắng ra, bọn họ đang ở cùng một chỗ, chỉ là trước đó không biết sự tồn tại lẫn nhau mà thôi.
Sứ thần các nước vừa nhìn thấy mặt nhau, trong đầu đều có cùng một suy nghĩ. Cạm bẫy! Đây tuyệt đối là cái bẫy mà Ngưu Hữu Đạo đã bố trí.