Đạo Quân
Chương 1256: Giương đông kích tây (1)
Nước Tống đang tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo khắp nơi, hy vọng cầu được nước Yến xuất binh nhưng vẫn không tìm thấy, ai ngờ hắn ta nhận được tin tức, nói Ngưu Hữu Đạo đã đến Yến Kinh.
Lúc này, hắn ta làm sao mà bỏ lỡ cơ hội. Mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có đồng ý hay không, hắn ta phải nghĩ biện pháp gặp một lần để thuyết phục. Đây là chức trách mà hắn ta không cách nào trốn tránh.
“Đã thăm dò.” Thuộc hạ liên tục gật đầu, hai tay dâng lên một phong thư: “Đây là thư mà Ngưu Hữu Đạo sai người đưa đến, hẹn đại nhân đến gặp một lần.”
“Sao?” Tiền Liên Thắng giật mình, sau đó mừng rỡ như điên. Nếu cầu đến cửa còn khó nói là kết quả như thế nào, nhưng bây giờ người ta chủ động gặp hắn ta, tình huống sẽ khác. Nếu Ngưu Hữu Đạo không có ý định xuất binh, tại sao lại chủ động gặp hắn ta?
Điều này khiến cho hắn ta có được hy vọng to lớn, không kịp chờ đợi đã mở thư ra xem.
Vẻ mừng rỡ trên mặt hắn ta dần dần cứng lại, thay vào đó là sự hoài nghi. Ý trên thư đúng là hẹn hắn ta đến gặp nhưng lại yêu cầu gặp bí mật, không được để người ta phát hiện, lại còn định địa điểm bí mật gặp nhau, hạn chế số người mang đến.
“Hắn đang có ý gì vậy?” Tiền Liên Thắng hỏi.
Thuộc hạ đáp: “Cũng có thể hiểu theo thế này, nếu thật sự xuất binh, sợ là phải gạt tam đại phái và triều đình nước Yến sang một bên. Không bí mật làm việc là không được.”
Tiền Liên Thắng gật đầu tán thành.
Tóm lại, mặc kệ có nghi ngờ gì, hắn ta đều phải đến gặp. Huống chi, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng cần gây chuyện bất lợi cho một sứ thần như hắn ta.
Đương nhiên, chuẩn bị đề phòng vạn nhất khẳng định là phải làm. Hắn ta lập tức đi bố trí.
Sau khi đêm đến, Tiền Liên Thắng mang theo bốn hộ vệ, cải trang một phen rồi rời đi bằng mật đạo trong sứ quán.
Sứ quán các nước tránh không được phải làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuẩn bị một mật đạo là chuyện rất bình thường.
Đầu đường có ánh đèn. Ngồi trong xe ngựa, Tiền Liên Thắng thỉnh thoảng đưa tay đẩy góc màn cửa sổ nhìn ra ngoài, hai hàng lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
Tại cửa hông một trạch viện vắng vẻ, có người nhảy xuống xe ngựa gõ cửa. Sau khi nói rõ ý định, cánh cửa được mở ra, cả người lẫn ngựa đều vào cùng một lúc.
Phụ trách tiếp khách là Hứa lão lục đã được cải trang. Tiền Liên Thắng bước xuống xe, hỏi: “Đạo gia đâu?”
Hắn ta không gọi thẳng tên mà cung kính gọi Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia. Nghe nói người bên Mao Lư sơn trang đều xưng hô như vậy, hắn ta cũng muốn biểu hiện sự tôn kính của mình.
Cũng không còn cách nào, hắn ta đang cầu người làm việc mà.
“Xin mời theo ta.” Hứa lão lục dẫn bọn họ đến một căn phòng sâu trong nội viện. Sau khi mở cửa, liền thấy trên mặt đất trong phòng có một cửa vào địa đạo.
Bước đến một bên, Hứa lão lục đưa tay mời: “Chư vị cứ việc đi thẳng, bên kia địa đạo sẽ có người đón. Đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp được Đạo gia.”
Càng ngày càng cảm thấy có chút thần bí, đám người Tiền Liên Thắng nhìn nhau, sau đó bước xuống địa đạo.
Trong địa đạo đen như mực, có người thả ra nguyệt điệp để chiếu sáng.
Địa đạo không rộng lắm, chỉ đủ cho hai người đi song song, vách tường ngược lại bóng loáng vô cùng.
Địa đạo không có ngã ba, khiến cho người ta có cảm giác nó rất dài. Đám người Tiền Liên Thắng càng lúc càng kinh ngạc, mãi mà không thấy lối ra. Không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo lại có một địa đạo dài như vậy ở kinh thành, đây không phải là một công trình nhỏ.
Sau khi đi mất một dặm, bọn họ mới nhìn thấy lối ra. Vừa mới bước ra, bọn họ đã bước vào một gian phòng. Ngô lão nhị đã đứng chờ sẵn.
Ngô lão nhị mời bọn họ chờ một lát. Đợi người bên ngoài xác nhận lại tin tức, tạm thời không có tai mắt nào, Ngô lão nhị mới dẫn bọn họ ra ngoài.
Rời khỏi gian phòng, nhìn kiến trúc bên ngoài trạch viện, thuộc hạ Tiền Liên Thắng thì thầm vào tai hắn ta, biểu hiện nơi này chính là nơi mà Ngưu Hữu Đạo đang ở.
Điều này khiến cho Tiền Liên Thắng yên tâm không ít.
Vốn cho rằng hắn ta sẽ gặp được Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ Ngô lão nhị lại mang bọn họ vào một gian phòng, đồng thời căn dặn bên ngoài đang có tai mắt của triều đình, bảo bọn họ tạm thời trốn trong phòng đừng lên tiếng, đợi Đạo gia đến tìm.
Sau khi Ngô lão nhị đi rồi, mọi người im lặng chờ đợi. Chờ đến khi trời tối hẳn, trong phòng tối đen như mực, nhưng vẫn không hề thấy ai gọi gì cả.
Im lặng một hồi, bên ngoài đột nhiên có tiếng đàn truyền đến, người trong phòng liền nghiêng tai lắng nghe.
Lắng nghe một trận, Tiền Liên Thắng chỉ cảm thấy bên trong tiếng đàn ẩn chứa tình cảm khó nói ra: “Không biết là ai đang đánh đàn nhỉ?”
Có thể hỏi câu hỏi này, chứng minh tiếng đàn mà hắn ta nghe được không phải do nhạc công bình thường đánh.
Ngồi trong lương đình, Quản Phương Nghi đốt đèn. Ánh đèn chiếu xuống chỗ Ngưu Hữu Đạo đang yên tĩnh đánh đàn.
Ngưu Hữu Đạo cũng không phải chuẩn bị trước, chỉ vì thấy ở đây có đàn, tiện tay mà đánh thôi.
Nghe tiếng đàn, Quản Phương Nghi đăm chiêu, âm thầm cảnh giác xung quanh.
Theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, đây là lần thứ hai bà nghe hắn đánh đàn. Làn điệu mà hắn đánh ra, khiến cho người ta không thể hiểu được.
Dưới ánh đèn, Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi phân ra ngồi hai bên trái phải.
Cùng lúc đó, Ngô lão nhị quay lại phòng của Tiền Liên Thắng.
Lúc này, Tiền Liên Thắng đã không còn kiên nhẫn được nữa, vừa gặp mặt đã hỏi: “Đạo gia đâu?”
Ngô lão nhị ra hiệu hắn ta nhỏ giọng một chút: “Đạo gia đang tiếp khách. Có người của triều đình đang nhìn vào. Khi nào sắp xếp mọi việc thỏa đáng, tự nhiên ngài ấy sẽ đến gặp ngài.”
Bên này chờ không nổi thì không nói, ngay cả Quản Phương Nghi đang ngồi trong đình cũng hơi mất kiên nhẫn: “Ngài xác nhận đêm nay sẽ ra tay?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười không đáp, tiếp tục đánh đàn.
Ngay từ đầu, hắn vẫn còn chưa nắm chắc, nhưng sau khi đọc được tin nhắn của Cao Kiến Thành, hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Hắn biết, Cao Kiến Thành ngồi vị trí cao trong kinh thành cũng không phải là để bài trí. Năng lực phán đoán của Cao Kiến Thành không phải người bình thường có thể so sánh. Nếu ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng không phát hiện được, làm sao có thể từ trong đấu đá khó lòng phòng bị của triều đình leo lên vị trí hiện tại. Cao Kiến Thành nói nguy hiểm, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
.........
Cao phủ, bên trong nội trạch đen kịt. Cao Kiến Thành đang ngồi ngay ngắn sau án thư nhắm mắt dưỡng thần, cả người chìm trong bóng tối.
Phạm Chuyên bước vào, thấp giọng nói: “Tạm thời chưa có động tĩnh.”
Cao Kiến Thành hỏi: “Đồng phủ thì sao?”
Phạm Chuyên đáp: “Rất yên tĩnh, không hề thấy bất cứ đầu mối nào.”
Cao Kiến Thành chậm rãi nói: “Không thấy bất kỳ đầu mối nào chính là mánh khóe.”
“Vâng.” Phạm Chuyên lên tiếng.
Cao Kiến Thành lại nói: “Nếu có động tĩnh lớn, tất nhiên là nhận được sự ủng hộ của vị kia trong cung. Một khi có biến, hãy triệu tập toàn bộ nhân thủ trong phủ, phòng ngừa Đồng Mạch thừa dịp loạn này kéo chúng ta vào trong.”
Tâm trạng của Phạm Chuyên trở nên nặng nề hơn, hiểu ý của Cao Kiến Thành. Sau khi Đồng Mạch nhận được sự ủng hộ trong cung, mặc kệ làm ra chuyện gì, người kia cũng không cách nào truy cứu được. Đồng Mạch làm không tốt hoặc không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho trót, thừa dịp động can qua khó có được này mà diệt trừ phe đối lập.
Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng lão gia lo lắng không phải là không có lý, nhất định phải đề phòng.
......
Đồng phủ, trong thư phòng, sau khi tắm rửa xong, Đồng Mạch xắn tay áo, tóc tai bù xù, một tay chấp bút, một tay nhấc tay áo viết lên trên giấy.
Quản gia Đồng Minh bước vào, nhìn thấy giấy tờ ném loạn xạ trên mặt đất, liền tránh không giẫm lên, đến bên cạnh án thư nhắc nhở: “Lão gia, đã đến giờ rồi.”
Đồng Mạch vẫn múa bút không ngừng: “Có thể từ trong sóng to gió lớn đi ra, không thể xem thường Ngưu Hữu Đạo được. Việc này nhất định không được để xảy ra sai lầm. Một khi ra tay là không còn đường lui. Tình huống xác nhận sao rồi? Ta cần là vạn vô nhất thất.”
Lúc này, hắn ta làm sao mà bỏ lỡ cơ hội. Mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có đồng ý hay không, hắn ta phải nghĩ biện pháp gặp một lần để thuyết phục. Đây là chức trách mà hắn ta không cách nào trốn tránh.
“Đã thăm dò.” Thuộc hạ liên tục gật đầu, hai tay dâng lên một phong thư: “Đây là thư mà Ngưu Hữu Đạo sai người đưa đến, hẹn đại nhân đến gặp một lần.”
“Sao?” Tiền Liên Thắng giật mình, sau đó mừng rỡ như điên. Nếu cầu đến cửa còn khó nói là kết quả như thế nào, nhưng bây giờ người ta chủ động gặp hắn ta, tình huống sẽ khác. Nếu Ngưu Hữu Đạo không có ý định xuất binh, tại sao lại chủ động gặp hắn ta?
Điều này khiến cho hắn ta có được hy vọng to lớn, không kịp chờ đợi đã mở thư ra xem.
Vẻ mừng rỡ trên mặt hắn ta dần dần cứng lại, thay vào đó là sự hoài nghi. Ý trên thư đúng là hẹn hắn ta đến gặp nhưng lại yêu cầu gặp bí mật, không được để người ta phát hiện, lại còn định địa điểm bí mật gặp nhau, hạn chế số người mang đến.
“Hắn đang có ý gì vậy?” Tiền Liên Thắng hỏi.
Thuộc hạ đáp: “Cũng có thể hiểu theo thế này, nếu thật sự xuất binh, sợ là phải gạt tam đại phái và triều đình nước Yến sang một bên. Không bí mật làm việc là không được.”
Tiền Liên Thắng gật đầu tán thành.
Tóm lại, mặc kệ có nghi ngờ gì, hắn ta đều phải đến gặp. Huống chi, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng cần gây chuyện bất lợi cho một sứ thần như hắn ta.
Đương nhiên, chuẩn bị đề phòng vạn nhất khẳng định là phải làm. Hắn ta lập tức đi bố trí.
Sau khi đêm đến, Tiền Liên Thắng mang theo bốn hộ vệ, cải trang một phen rồi rời đi bằng mật đạo trong sứ quán.
Sứ quán các nước tránh không được phải làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuẩn bị một mật đạo là chuyện rất bình thường.
Đầu đường có ánh đèn. Ngồi trong xe ngựa, Tiền Liên Thắng thỉnh thoảng đưa tay đẩy góc màn cửa sổ nhìn ra ngoài, hai hàng lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
Tại cửa hông một trạch viện vắng vẻ, có người nhảy xuống xe ngựa gõ cửa. Sau khi nói rõ ý định, cánh cửa được mở ra, cả người lẫn ngựa đều vào cùng một lúc.
Phụ trách tiếp khách là Hứa lão lục đã được cải trang. Tiền Liên Thắng bước xuống xe, hỏi: “Đạo gia đâu?”
Hắn ta không gọi thẳng tên mà cung kính gọi Ngưu Hữu Đạo là Đạo gia. Nghe nói người bên Mao Lư sơn trang đều xưng hô như vậy, hắn ta cũng muốn biểu hiện sự tôn kính của mình.
Cũng không còn cách nào, hắn ta đang cầu người làm việc mà.
“Xin mời theo ta.” Hứa lão lục dẫn bọn họ đến một căn phòng sâu trong nội viện. Sau khi mở cửa, liền thấy trên mặt đất trong phòng có một cửa vào địa đạo.
Bước đến một bên, Hứa lão lục đưa tay mời: “Chư vị cứ việc đi thẳng, bên kia địa đạo sẽ có người đón. Đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp được Đạo gia.”
Càng ngày càng cảm thấy có chút thần bí, đám người Tiền Liên Thắng nhìn nhau, sau đó bước xuống địa đạo.
Trong địa đạo đen như mực, có người thả ra nguyệt điệp để chiếu sáng.
Địa đạo không rộng lắm, chỉ đủ cho hai người đi song song, vách tường ngược lại bóng loáng vô cùng.
Địa đạo không có ngã ba, khiến cho người ta có cảm giác nó rất dài. Đám người Tiền Liên Thắng càng lúc càng kinh ngạc, mãi mà không thấy lối ra. Không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo lại có một địa đạo dài như vậy ở kinh thành, đây không phải là một công trình nhỏ.
Sau khi đi mất một dặm, bọn họ mới nhìn thấy lối ra. Vừa mới bước ra, bọn họ đã bước vào một gian phòng. Ngô lão nhị đã đứng chờ sẵn.
Ngô lão nhị mời bọn họ chờ một lát. Đợi người bên ngoài xác nhận lại tin tức, tạm thời không có tai mắt nào, Ngô lão nhị mới dẫn bọn họ ra ngoài.
Rời khỏi gian phòng, nhìn kiến trúc bên ngoài trạch viện, thuộc hạ Tiền Liên Thắng thì thầm vào tai hắn ta, biểu hiện nơi này chính là nơi mà Ngưu Hữu Đạo đang ở.
Điều này khiến cho Tiền Liên Thắng yên tâm không ít.
Vốn cho rằng hắn ta sẽ gặp được Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ Ngô lão nhị lại mang bọn họ vào một gian phòng, đồng thời căn dặn bên ngoài đang có tai mắt của triều đình, bảo bọn họ tạm thời trốn trong phòng đừng lên tiếng, đợi Đạo gia đến tìm.
Sau khi Ngô lão nhị đi rồi, mọi người im lặng chờ đợi. Chờ đến khi trời tối hẳn, trong phòng tối đen như mực, nhưng vẫn không hề thấy ai gọi gì cả.
Im lặng một hồi, bên ngoài đột nhiên có tiếng đàn truyền đến, người trong phòng liền nghiêng tai lắng nghe.
Lắng nghe một trận, Tiền Liên Thắng chỉ cảm thấy bên trong tiếng đàn ẩn chứa tình cảm khó nói ra: “Không biết là ai đang đánh đàn nhỉ?”
Có thể hỏi câu hỏi này, chứng minh tiếng đàn mà hắn ta nghe được không phải do nhạc công bình thường đánh.
Ngồi trong lương đình, Quản Phương Nghi đốt đèn. Ánh đèn chiếu xuống chỗ Ngưu Hữu Đạo đang yên tĩnh đánh đàn.
Ngưu Hữu Đạo cũng không phải chuẩn bị trước, chỉ vì thấy ở đây có đàn, tiện tay mà đánh thôi.
Nghe tiếng đàn, Quản Phương Nghi đăm chiêu, âm thầm cảnh giác xung quanh.
Theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, đây là lần thứ hai bà nghe hắn đánh đàn. Làn điệu mà hắn đánh ra, khiến cho người ta không thể hiểu được.
Dưới ánh đèn, Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi phân ra ngồi hai bên trái phải.
Cùng lúc đó, Ngô lão nhị quay lại phòng của Tiền Liên Thắng.
Lúc này, Tiền Liên Thắng đã không còn kiên nhẫn được nữa, vừa gặp mặt đã hỏi: “Đạo gia đâu?”
Ngô lão nhị ra hiệu hắn ta nhỏ giọng một chút: “Đạo gia đang tiếp khách. Có người của triều đình đang nhìn vào. Khi nào sắp xếp mọi việc thỏa đáng, tự nhiên ngài ấy sẽ đến gặp ngài.”
Bên này chờ không nổi thì không nói, ngay cả Quản Phương Nghi đang ngồi trong đình cũng hơi mất kiên nhẫn: “Ngài xác nhận đêm nay sẽ ra tay?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười không đáp, tiếp tục đánh đàn.
Ngay từ đầu, hắn vẫn còn chưa nắm chắc, nhưng sau khi đọc được tin nhắn của Cao Kiến Thành, hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Hắn biết, Cao Kiến Thành ngồi vị trí cao trong kinh thành cũng không phải là để bài trí. Năng lực phán đoán của Cao Kiến Thành không phải người bình thường có thể so sánh. Nếu ngay cả một chút gió thổi cỏ lay cũng không phát hiện được, làm sao có thể từ trong đấu đá khó lòng phòng bị của triều đình leo lên vị trí hiện tại. Cao Kiến Thành nói nguy hiểm, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
.........
Cao phủ, bên trong nội trạch đen kịt. Cao Kiến Thành đang ngồi ngay ngắn sau án thư nhắm mắt dưỡng thần, cả người chìm trong bóng tối.
Phạm Chuyên bước vào, thấp giọng nói: “Tạm thời chưa có động tĩnh.”
Cao Kiến Thành hỏi: “Đồng phủ thì sao?”
Phạm Chuyên đáp: “Rất yên tĩnh, không hề thấy bất cứ đầu mối nào.”
Cao Kiến Thành chậm rãi nói: “Không thấy bất kỳ đầu mối nào chính là mánh khóe.”
“Vâng.” Phạm Chuyên lên tiếng.
Cao Kiến Thành lại nói: “Nếu có động tĩnh lớn, tất nhiên là nhận được sự ủng hộ của vị kia trong cung. Một khi có biến, hãy triệu tập toàn bộ nhân thủ trong phủ, phòng ngừa Đồng Mạch thừa dịp loạn này kéo chúng ta vào trong.”
Tâm trạng của Phạm Chuyên trở nên nặng nề hơn, hiểu ý của Cao Kiến Thành. Sau khi Đồng Mạch nhận được sự ủng hộ trong cung, mặc kệ làm ra chuyện gì, người kia cũng không cách nào truy cứu được. Đồng Mạch làm không tốt hoặc không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho trót, thừa dịp động can qua khó có được này mà diệt trừ phe đối lập.
Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng lão gia lo lắng không phải là không có lý, nhất định phải đề phòng.
......
Đồng phủ, trong thư phòng, sau khi tắm rửa xong, Đồng Mạch xắn tay áo, tóc tai bù xù, một tay chấp bút, một tay nhấc tay áo viết lên trên giấy.
Quản gia Đồng Minh bước vào, nhìn thấy giấy tờ ném loạn xạ trên mặt đất, liền tránh không giẫm lên, đến bên cạnh án thư nhắc nhở: “Lão gia, đã đến giờ rồi.”
Đồng Mạch vẫn múa bút không ngừng: “Có thể từ trong sóng to gió lớn đi ra, không thể xem thường Ngưu Hữu Đạo được. Việc này nhất định không được để xảy ra sai lầm. Một khi ra tay là không còn đường lui. Tình huống xác nhận sao rồi? Ta cần là vạn vô nhất thất.”