Đạo Quân
Chương 1184: Âm (mưu 1)
Tiếp đó lại quay sang hạ độc thủ với Huyết Thần điện của nước Tống, tiếp đó là Đại Khâu môn của nước Tề.
Đối với nước Tề và nước Vệ, Ngưu Hữu Đạo còn ôm một chút cầu may, hi vọng hai này có thể tha cho mình một lần. Hiện giờ quan hệ của hắn với nước Vệ và Tề vẫn coi là khá.
Đặc biệt trưởng lão Mộc Ứng Cao của Linh Hư phủ nước Vệ trước đây gặp mặt chưa từng làm khó dễ mình, có thể coi như khoan dung với hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy trên tay hắn có nhiều linh chủng, thấy hắn đi một mình dễ nuốt, cả hai nước lại không hề buông tha cho hắn. Cho nên, Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí, lạnh lùng hạ sát thủ!
Quét tước chiến trường xong, Tư Đồ Diệu đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thở dài:
"Lão đệ, khúc chiết trong nước Yến thì thôi không nói. Nước Tống, Hàn, Triệu, Tấn đều hận không thể giết chết ngươi. Bây giờ ngươi cũng đắc tội cả hai nước Vệ, Tề, ngươi phiền phức lớn rồi!"
Đứng ở sườn núi chống kiếm, Ngưu Hữu Đạo đánh giá những người đang dọn dẹp thu vật phẩm lấy được trên người thi thể, sắc mặt lành lạnh nói:
"Chỉ đắc tội vài kẻ cá biệt trong các nước thôi, không nghiêm trọng như ngươi nói."
Tư Đồ Diệu:
"Còn không nghiêm trọng hả? Dù ngươi ra ngoài rồi, làm sao mà đối mặt?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Bọn họ ra tay với ta trước, còn có lý hay không? Chí ít họ cũng chỉ có thể ôm lòng thù dai, chứ không lôi ra được đạo lý gì. Chuyện đã đến mức độ này, kết thù thì kết thù. Chỉ cần đi ra ngoài, trên tay chúng ta còn có thực lực nắm lấy thế cuộc, chút thù riêng đó chẳng có gì ghê gớm. Dù sao cũng không bằng việc chúng ta chết ở chỗ này chứ?"
Tư Đồ Diệu cười khổ:
"Thù riêng? Đắc tội hết mọi người một lượt, khiến tất cả nổi giận, vậy thì không phải thù riêng nữa. Rất có thể sẽ khiến tất cả hợp tác đối phó với ngươi. Người có từng nghĩ đến hậu quả không vậy?"
Ngưu Hữu Đạo giơ tay vỗ vỗ lưng vị chưởng môn này:
"Ngài yên tâm, trước khác nay khác, các phái đều thức thời vô cùng. Hợp tác đối phó ta là không thể, ta sẽ không để cho họ có cơ hội đó."
Thấy hắn chắc chắn như thế, Tư Đồ Diệu à một tiếng hỏi:
"Nói thế là sao?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ!"
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ lên trời, miệng nhếch lên cười quỷ dị, trong đầu hiện lên gương mặt Ngọc Thương.
Chỉ cần hắn sống ra khỏi đây, Hiểu Nguyệt các sẽ khởi binh. Nước Triệu sẽ phải đối mặt với ưu lo bị diệt quốc. Thế cuộc thiên hạ sắp xuất hiện đại biến. Thế lực mà hắn nắm trong tay cũng không phải củ cải trắng, chỉ sợ có người cầu hắn còn không kịp, đâu ra tâm tư hợp tác chơi hội đồng hắn?
Thấy hắn không nói, Tư Đồ Diệu cũng hết cách, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở:
"Lão đệ, cứ tiếp tục như vậy, cả thế gian đều là kẻ địch!"
Ngưu Hữu Đạo cảm khái nói:
"Chưởng môn Tư Đồ, đi đến nước này cũng không phải mong muốn của ta. Nếu đã bị ép đến mức này, đối địch với cả thế gian cũng không phải là chuyện xấu. Có người đối mặt với mấy chuyện đó còn có đường lùi, nhưng có người lại không cách nào chống cự."
Tư Đồ Diệu nghe không hiểu, hỏi:
"Lão đệ nói vậy có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, không nói tỉ mỉ, cũng khó nói. Có sự lo lắng chỉ có nội tâm hắn mới hiểu được. Hắn không sợ tranh tài trong quy tắc đối với người khác, chỉ sợ những kẻ nắm quy tắc, có thể khống chế quy tắc bất cứ lúc nào kia.
Nếu vậy cũng không thể giết chết hắn? Hắn sợ bản thân sống sót ra ngoài sẽ quét sạch thế diện của Toa Như Lai, khiến Toa Như Lai không vui, chỉ có thể tiếp tục tìm đường đi trên con đường chết là phải làm địch với cả thế gian này. Như vậy còn có thể đọ với Toa Như Lai một phen. Hiện giờ không có gì nguy hiểm hơn so với việc tránh thoát tai nạn Toa Như Lai này.
Cũng không ai có thể cảm nhận được áp lực phải tìm đường sống trong chỗ chết như hắn lớn đến bao nhiêu, chỉ có một mình hắn yên lặng chịu đựng.
Vẫn chưa nói rõ ràng nên Tư Đồ Diệu dò hỏi: “Lão đệ, ngươi gọi riêng ta đến đây không phải chỉ để tán dóc với ta đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Dĩ nhiên không phải, ta muốn cùng Tư Đồ chưởng môn thảo luận về kế hoạch tiếp theo, muốn nghe thử Tư Đồ chưởng môn có cao kiến gì không.”
Tư Đồ Diệu vội khoát tay: “Ngươi đừng thảo luận với ta, cách chơi này của ngươi trong lòng ta thực sự không nắm chắc, ta cũng chẳng có cao kiến gì. Ta nghĩ trong lòng ngươi đã có dự định rồi, cứ nghe theo ngươi đi, ta rửa tai lắng nghe đây.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu Tư Đồ chưởng môn đã khiêm tốn như vậy, ta cũng không khách khí nữa. Bước tiếp theo ta chuẩn bị để lộ hành tung của chúng ta, để thế lực chư quốc liên thủ vây quét chúng ta, ông cảm thấy thế nào?”
“Ồ?” Tư Đồ Diệu vội vàng nhìn xung quanh: “Lão đệ, ngươi đùa có phải hơi lớn quá rồi không, không cần phải tự gây phiền toái cho mình như vậy chứ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải tự tìm phiền phức, mà là để giải quyết phiền phức. Giờ ta đang muốn chấm dứt hành động tìm kiếm linh chủng của chư quốc, những chuyện chúng ta đã làm với chư quốc, còn cả một lượng lớn linh chủng chúng ta cướp được đã đủ để hấp dẫn bọn hắn tới rồi.”
Tư Đồ Diệu không theo kịp tư đuy của hắn, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đạo lý rất đơn giản, chúng ta đã cướp được linh chủng của bốn nhà, cộng thêm bản thân mấy người hải ngoại này, giờ số lượng linh chủng thu thập được trong tay hẳn còn nhiều hơn các nước, chúng ta đã chiếm ưu thế, cho nên không thể để chư quốc lùng sục thêm nữa. Nếu như để số lượng trên tay bọn hắn tiếp tục tăng lên, một khi nhà nào đó thôn tính được nhà khác, ưu thế số lượng linh chủng trên tay chúng ta rất có thể sẽ không còn tồn tại, chúng ta nhất định phải đảm bảo vẫn giữ được ưu thế hàng đầu trong tình huống bọn hắn thôn tính lẫn nhau, sau này mới có thể thoải mái ứng đối các loại tình huống được. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải kết thúc hành vi lùng sục của bọn hắn.”
Tư Đồ Diệu càng thấy khó hiểu: “Không phải ngươi vẫn muốn tiếp tục dụ dỗ để cướp đồ từ tay bọn hắn sao? Trong tay bọn hắn nhiều thêm một chút, ngươi cũng sẽ càng lấy được nhiều hơn, vẫn có thể giữ được ưu thế dẫn đầu cơ mà.”
“Mục tiêu hành động lớn không thay đổi, nhưng quá trình chấp hành cụ thể cần phải tùy cơ ứng biến, không thể đã định rồi là không thay đổi.” Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía những yêu ma quỷ quái đã bị quét sạch trên chiến trường: “Đã chết bao nhiêu người rồi? chỉ mới vài trận mà đã tổn thất gần năm trăm người, chỉ còn lại một ngàn người. Phải thay đổi kế hạch thôi, tình hình không lạc quan như ta nghĩ lúc đầu cho nên buộc phải kịp thời điều chỉnh lại kế hoạch hành động, không chừa đủ thực lực để ứng phó với những biến hóa có thể xuất hiện sau này, chúng ta rất khó lấy được thành tích đứng đầu an toàn rời khỏi bí cảnh Thiên Đô.”
Tư Đồ Diệu khẽ vuốt cằm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cũng nhìn đám yêu ma quỷ quái đang bận rộn vơ vét thi thể kia: “Dường như giờ bọn hắn vẫn chưa phản ứng lại kịp.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải là chưa phản ứng lại kịp, mà liên tiếp nhận được những thu hoạch khổng lồ đã khiến đầu óc choáng váng, cảm thấy có hy vọng nhận được phần thưởng kết xù của hạng nhất. Sau khi tổn thất thêm vài nhân thủ, bọn hắn sẽ phản ứng lại kịp, đến lúc đó kế hoạch của ta có sai sót, bọn hắn sẽ không còn nghe theo ta nữa.”
Tư Đồ Diệu: “Ngươi định làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Kết thúc hành động tìm kiếm linh chủng của chư quốc, lấy bản thân chúng ta làm mồi nhử, hấp dẫn nhân mã chư quốc tới. Đợi bọn hắn vừa đến, chúng ta lập tức thoát thân. Sau khi chư quốc mất đi mục tiêu, lại đụng độ nhau sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết tranh đoạt, để bọn hắn rơi vào trạng thái tự chém giết, tiêu hao lẫn nhau sớm.”
Tư Đồ Diệu hiểu ra, chư quốc tiêu hao kha khá rồi, bên này vẫn giữ được thực lực tương đương, có thể tùy thời cơ đưa ra rất nhiều lựa chọn, cũng đúng là càng có nhiều phần thắng hơn. Có điều ông ta vẫn nghi hoặc: “Một khi bị chư quốc quấn lấy, chúng ta còn có thể thoát thân sao?”
Đối với nước Tề và nước Vệ, Ngưu Hữu Đạo còn ôm một chút cầu may, hi vọng hai này có thể tha cho mình một lần. Hiện giờ quan hệ của hắn với nước Vệ và Tề vẫn coi là khá.
Đặc biệt trưởng lão Mộc Ứng Cao của Linh Hư phủ nước Vệ trước đây gặp mặt chưa từng làm khó dễ mình, có thể coi như khoan dung với hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy trên tay hắn có nhiều linh chủng, thấy hắn đi một mình dễ nuốt, cả hai nước lại không hề buông tha cho hắn. Cho nên, Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí, lạnh lùng hạ sát thủ!
Quét tước chiến trường xong, Tư Đồ Diệu đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thở dài:
"Lão đệ, khúc chiết trong nước Yến thì thôi không nói. Nước Tống, Hàn, Triệu, Tấn đều hận không thể giết chết ngươi. Bây giờ ngươi cũng đắc tội cả hai nước Vệ, Tề, ngươi phiền phức lớn rồi!"
Đứng ở sườn núi chống kiếm, Ngưu Hữu Đạo đánh giá những người đang dọn dẹp thu vật phẩm lấy được trên người thi thể, sắc mặt lành lạnh nói:
"Chỉ đắc tội vài kẻ cá biệt trong các nước thôi, không nghiêm trọng như ngươi nói."
Tư Đồ Diệu:
"Còn không nghiêm trọng hả? Dù ngươi ra ngoài rồi, làm sao mà đối mặt?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Bọn họ ra tay với ta trước, còn có lý hay không? Chí ít họ cũng chỉ có thể ôm lòng thù dai, chứ không lôi ra được đạo lý gì. Chuyện đã đến mức độ này, kết thù thì kết thù. Chỉ cần đi ra ngoài, trên tay chúng ta còn có thực lực nắm lấy thế cuộc, chút thù riêng đó chẳng có gì ghê gớm. Dù sao cũng không bằng việc chúng ta chết ở chỗ này chứ?"
Tư Đồ Diệu cười khổ:
"Thù riêng? Đắc tội hết mọi người một lượt, khiến tất cả nổi giận, vậy thì không phải thù riêng nữa. Rất có thể sẽ khiến tất cả hợp tác đối phó với ngươi. Người có từng nghĩ đến hậu quả không vậy?"
Ngưu Hữu Đạo giơ tay vỗ vỗ lưng vị chưởng môn này:
"Ngài yên tâm, trước khác nay khác, các phái đều thức thời vô cùng. Hợp tác đối phó ta là không thể, ta sẽ không để cho họ có cơ hội đó."
Thấy hắn chắc chắn như thế, Tư Đồ Diệu à một tiếng hỏi:
"Nói thế là sao?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ!"
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ lên trời, miệng nhếch lên cười quỷ dị, trong đầu hiện lên gương mặt Ngọc Thương.
Chỉ cần hắn sống ra khỏi đây, Hiểu Nguyệt các sẽ khởi binh. Nước Triệu sẽ phải đối mặt với ưu lo bị diệt quốc. Thế cuộc thiên hạ sắp xuất hiện đại biến. Thế lực mà hắn nắm trong tay cũng không phải củ cải trắng, chỉ sợ có người cầu hắn còn không kịp, đâu ra tâm tư hợp tác chơi hội đồng hắn?
Thấy hắn không nói, Tư Đồ Diệu cũng hết cách, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở:
"Lão đệ, cứ tiếp tục như vậy, cả thế gian đều là kẻ địch!"
Ngưu Hữu Đạo cảm khái nói:
"Chưởng môn Tư Đồ, đi đến nước này cũng không phải mong muốn của ta. Nếu đã bị ép đến mức này, đối địch với cả thế gian cũng không phải là chuyện xấu. Có người đối mặt với mấy chuyện đó còn có đường lùi, nhưng có người lại không cách nào chống cự."
Tư Đồ Diệu nghe không hiểu, hỏi:
"Lão đệ nói vậy có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, không nói tỉ mỉ, cũng khó nói. Có sự lo lắng chỉ có nội tâm hắn mới hiểu được. Hắn không sợ tranh tài trong quy tắc đối với người khác, chỉ sợ những kẻ nắm quy tắc, có thể khống chế quy tắc bất cứ lúc nào kia.
Nếu vậy cũng không thể giết chết hắn? Hắn sợ bản thân sống sót ra ngoài sẽ quét sạch thế diện của Toa Như Lai, khiến Toa Như Lai không vui, chỉ có thể tiếp tục tìm đường đi trên con đường chết là phải làm địch với cả thế gian này. Như vậy còn có thể đọ với Toa Như Lai một phen. Hiện giờ không có gì nguy hiểm hơn so với việc tránh thoát tai nạn Toa Như Lai này.
Cũng không ai có thể cảm nhận được áp lực phải tìm đường sống trong chỗ chết như hắn lớn đến bao nhiêu, chỉ có một mình hắn yên lặng chịu đựng.
Vẫn chưa nói rõ ràng nên Tư Đồ Diệu dò hỏi: “Lão đệ, ngươi gọi riêng ta đến đây không phải chỉ để tán dóc với ta đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Dĩ nhiên không phải, ta muốn cùng Tư Đồ chưởng môn thảo luận về kế hoạch tiếp theo, muốn nghe thử Tư Đồ chưởng môn có cao kiến gì không.”
Tư Đồ Diệu vội khoát tay: “Ngươi đừng thảo luận với ta, cách chơi này của ngươi trong lòng ta thực sự không nắm chắc, ta cũng chẳng có cao kiến gì. Ta nghĩ trong lòng ngươi đã có dự định rồi, cứ nghe theo ngươi đi, ta rửa tai lắng nghe đây.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu Tư Đồ chưởng môn đã khiêm tốn như vậy, ta cũng không khách khí nữa. Bước tiếp theo ta chuẩn bị để lộ hành tung của chúng ta, để thế lực chư quốc liên thủ vây quét chúng ta, ông cảm thấy thế nào?”
“Ồ?” Tư Đồ Diệu vội vàng nhìn xung quanh: “Lão đệ, ngươi đùa có phải hơi lớn quá rồi không, không cần phải tự gây phiền toái cho mình như vậy chứ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải tự tìm phiền phức, mà là để giải quyết phiền phức. Giờ ta đang muốn chấm dứt hành động tìm kiếm linh chủng của chư quốc, những chuyện chúng ta đã làm với chư quốc, còn cả một lượng lớn linh chủng chúng ta cướp được đã đủ để hấp dẫn bọn hắn tới rồi.”
Tư Đồ Diệu không theo kịp tư đuy của hắn, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đạo lý rất đơn giản, chúng ta đã cướp được linh chủng của bốn nhà, cộng thêm bản thân mấy người hải ngoại này, giờ số lượng linh chủng thu thập được trong tay hẳn còn nhiều hơn các nước, chúng ta đã chiếm ưu thế, cho nên không thể để chư quốc lùng sục thêm nữa. Nếu như để số lượng trên tay bọn hắn tiếp tục tăng lên, một khi nhà nào đó thôn tính được nhà khác, ưu thế số lượng linh chủng trên tay chúng ta rất có thể sẽ không còn tồn tại, chúng ta nhất định phải đảm bảo vẫn giữ được ưu thế hàng đầu trong tình huống bọn hắn thôn tính lẫn nhau, sau này mới có thể thoải mái ứng đối các loại tình huống được. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải kết thúc hành vi lùng sục của bọn hắn.”
Tư Đồ Diệu càng thấy khó hiểu: “Không phải ngươi vẫn muốn tiếp tục dụ dỗ để cướp đồ từ tay bọn hắn sao? Trong tay bọn hắn nhiều thêm một chút, ngươi cũng sẽ càng lấy được nhiều hơn, vẫn có thể giữ được ưu thế dẫn đầu cơ mà.”
“Mục tiêu hành động lớn không thay đổi, nhưng quá trình chấp hành cụ thể cần phải tùy cơ ứng biến, không thể đã định rồi là không thay đổi.” Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía những yêu ma quỷ quái đã bị quét sạch trên chiến trường: “Đã chết bao nhiêu người rồi? chỉ mới vài trận mà đã tổn thất gần năm trăm người, chỉ còn lại một ngàn người. Phải thay đổi kế hạch thôi, tình hình không lạc quan như ta nghĩ lúc đầu cho nên buộc phải kịp thời điều chỉnh lại kế hoạch hành động, không chừa đủ thực lực để ứng phó với những biến hóa có thể xuất hiện sau này, chúng ta rất khó lấy được thành tích đứng đầu an toàn rời khỏi bí cảnh Thiên Đô.”
Tư Đồ Diệu khẽ vuốt cằm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cũng nhìn đám yêu ma quỷ quái đang bận rộn vơ vét thi thể kia: “Dường như giờ bọn hắn vẫn chưa phản ứng lại kịp.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải là chưa phản ứng lại kịp, mà liên tiếp nhận được những thu hoạch khổng lồ đã khiến đầu óc choáng váng, cảm thấy có hy vọng nhận được phần thưởng kết xù của hạng nhất. Sau khi tổn thất thêm vài nhân thủ, bọn hắn sẽ phản ứng lại kịp, đến lúc đó kế hoạch của ta có sai sót, bọn hắn sẽ không còn nghe theo ta nữa.”
Tư Đồ Diệu: “Ngươi định làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Kết thúc hành động tìm kiếm linh chủng của chư quốc, lấy bản thân chúng ta làm mồi nhử, hấp dẫn nhân mã chư quốc tới. Đợi bọn hắn vừa đến, chúng ta lập tức thoát thân. Sau khi chư quốc mất đi mục tiêu, lại đụng độ nhau sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết tranh đoạt, để bọn hắn rơi vào trạng thái tự chém giết, tiêu hao lẫn nhau sớm.”
Tư Đồ Diệu hiểu ra, chư quốc tiêu hao kha khá rồi, bên này vẫn giữ được thực lực tương đương, có thể tùy thời cơ đưa ra rất nhiều lựa chọn, cũng đúng là càng có nhiều phần thắng hơn. Có điều ông ta vẫn nghi hoặc: “Một khi bị chư quốc quấn lấy, chúng ta còn có thể thoát thân sao?”